People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12059 / 32
Cập nhật: 2015-07-25 08:16:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
Ông Quốc Vương cùng vợ hoãn chuyến du lịch, về sớm hơn dự định vì vừa nhận điện thoại của Phương Uyên. Ông tức tốc đến công ty tìm Tuấn. Quốc Tuấn sững sờ nhìn ông:
- Ba!
Nét mặt ông nghiêm nghị cho Tuấn biết. Ông đã hay mọi chuyện.
- Con ngồi xuống đó đi.
- Dạ.
Ông chấp tay sau lưng, giọng nói có vẻ giận:
- Con có điều gì cần nói với ba?
Quốc Tuấn lấm lét:
- Dạ, con...
Ông vỗ mạnh xuống mạt bàn:
- Con có biết, con đã làm gì không? Con làm ba thất vọng quá Tuấn à?
Đường đường là một giám đốc mà hạ cẳng tay với khách hàng. Tư cách của con để đâu?
- Ba, ba nghe con giải thích đi.
Ông quát to:
- Bây giờ con không cần giải thích với ba mà giải thích cho hàng trăm nhân viên ở đây. Họ phải sống con hiểu không?
Quốc Tuấn bắt đầu tỏ thái độ bất đồng với ông:
- Vậy vì họ mà ba cho phép khách hàng của mình sỉ nhục nhân viên hay sao?
- Họ không sỉ nhục mà họ chỉ muốn biết tận tường sản phẩm mà họ muốn đầu tư kinh doanh.
- Phương Uyên đã nói gì với ba?
- Ba không muốn nhắc lại chuyện đó. Ba muốn biết con sẽ nuôi sống nhân viên của mình bằng cách nào, khi công ty Đại Nam đã chấm dứt làm ăn với mình:
Quốc Tuấn do dự.
- Con đang tìm đối tác.
- Hay cho câu đang tìm, tìm đến bao giờ một tháng, một năm hay mười năm.
Nhân viên của con phải ăn hàng ngày, cái tội của con đã làm hại họ rồi.
- Ba à...
- Khách hàng trong nước đang bất mãn về hành vi côn đồ của con, có thể họ cũng tẩy chai công ty chúng ta. Con đường phía trước thật tối tăm mù mịt. Có lẽ ba phải tuyên bố phá sản thôi.
Tuấn kêu:
- Ba! Ba cho con thử đi ba.
Giọng ông cương quyết:
- Ba không thể giao hàng trăm con người cho con thử. Hãy thu xếp trở về bên ấy đi.
- Ba!
Ông Quốc Vương quay người đi thẳng Tuấn như chết đứng với quyết định của ông. Không, anh phải ở đây bằng mọi giá.
Bấm máy gọi cho Phương Uyên:
- Alô, anh đây, anh muốn gặp em.
- Tôi bận, không rãnh tiếp anh đâu.
- Uyên à, anh...
Uyên tắt máy, Quốc Tuấn như điên dại. Anh lấy xe nhắm hướng nhà Phương Uyên phóng tới. Nhấn chuông, anh chờ đợi trong thấp thỏm. Lâu, lâu lắm mới có người ra mở cổng:
- Cháu muốn gặp Phương Uyên.
Người giúp việc ấp úng:
- Cộ. Uyên...
Tuấn đẩy người giúp việc sang một bên. Anh đi thẳng vào nhà, Phương Uyên đang đứng bên khung cửa sổ, khinh bỉ nhìn anh:
- Anh đến đây làm gì?
Quốc Tuấn ngồi ủ rũ:
- Ba mẹ anh đã biết chuyện.
Uyên xấc láo:
- Chắc là ủng hộ anh lắm.
Tuấn dịu giọng:
- Phương Uyên, anh xin lỗi em. Em nghĩ tình anh và em quen biết bấy lâu mà giúp anh đi Uyên.
Uyên cười khinh mạn:
- Quốc Tuấn, giám đốc một công ty tầm cỡ cũng có cái ngày van xin kẻ tầm thường như tôi hay sao?
- Vâng, anh xin em.
- Đơn giản vậy hả?
Tuấn nhìn cô:
- Em cần gì?
Dùng bàn tay đầy móng nhọn của mình, cô nâng cằm anh lên:
- Anh thừa biết tôi cần gì mà. Tôi muốn hai gia đình kết thân với nhau. Tôi sẽ rút lại lời nói sau khi chính thức cùng anh làm lễ đính hôn. Tôi trở về Pháp ít lâu để chẩn bị làm con dâu ba mẹ anh.
Quốc Tuấn muốn xé Uyên ta từng mảnh vụn nhưng vì Gia Hân vì hàng trăm công nhân và chủ yếu là anh chưa muốn về Úc. Anh muốn trụ lại để làm một việc gì đó cho Gia Hân cho tình yêu của anh nên anh chấp nhận.
- Được, tối nay anh đưa em sang gặp ba mẹ anh để bàn bạc.
Vuốt nhẹ lên ngực anh Uyên cười:
- Điều tôi cần nhất là trái tim anh, tôi sẽ lấy nó khỏi lồng ngực anh nếu anh phản bội lại tôi.
- Anh sẽ làm tròn trách nhiệm của mình đối với em.
Phương Uyên chìa môi ra, Tuấn như kẻ vô hồn đặt bờ môi lạnh giá của mình lên đó.
Phương Uyên đâu dễ để anh đánh lừa. Cô chủ động ôm lấy cổ ghì anh vào mình, cô đưa anh vào cõi đam mê của nụ hôn vừa đắm say vừa bạo lực.
Giọng cô ngọt lịm:
- Đừng xem xem là hung thần hay ác quỷ, em chỉ muốn có anh. Em yêu anh và không muốn mất anh.
Tuấn nhẹ gỡ tay cô ra:
- Anh về chuẩn bị, tối nay anh sang đón em.
Phương Uyên quyến luyến chưa muốn rời anh:
- Em sẽ chờ anh.
Không về công ty, anh đi thẳng ra bờ sông. Mũi giày của anh sút không biết bao nhiêu đất đá xuống dòng sông. Cởi phăng chiếc áo khoác đang mặc, anh ném luôn xuống đó. Quốc Tuấn của Gia Hân đã trôi theo dòng nước chảy. Anh sắp làm người phụ tình rồi, Gia Hân ơi.
Buổi tới, Quốc Tuấn đưa Phương Uyên về nhà mình. Cô bây giờ như cái phao của anh. Có cô anh tránh bị mẹ đay nghiến và ba tiếp tục lên lớp đuổi xua.
Bà Hằng vui vẻ xởi lởi khi nhìn thấy Phương Uyên:
- Con vẫn còn ở đây à? Ba mẹ có khỏe không?
Uyên khép nép:
- Dạ, chừng tuần nữa con về bên ấy. Ba mẹ con vẫn khỏe. Con nghe anh Tuấn nói hai bác đi du lịch mà, có vui không bác?
Bà Hằng vỗ nhẹ vào tay cô.
- Đúng là có đi ra ngoài mới mở rộng tầm nhìn. Thật là vui nhưng bác và ba nó nghe điện thoại của con nên lật đật trở về ngay.
Uyên liếc Tuấn, cô mềm mỏng:
- Thật ra cũng do con nóng nảy, anh Tuấn vì lo cho nhân viên mà lỡ tay với họ. Suy nghĩ lại cũng tại con không chu đáo. Ba mẹ con cũng la rầy con dám quyết định vội vàng và bắt con sang đây xin lỗi hai bác.
Bà Hằng cười rất tươi:
- Ôi, nếu vậy thì còn gì bằng. Ba mẹ con thật là người hiểu chuyện. Con có trở về bên ấy nhớ cho hai bác gởi lời cảm ơn.
- Dạ!
Lúc này ông Quốc Vương mới lên tiếng:
- Con và thằng Tuấn có hiểu lầm hai đứa hòa nhau chưa?
Uyên cười chúm chím:
- Dạ, tụi con thật là hồ đồ. Chuyện cỏn con lại làm mất cuộc vui của hai bác.
Ba mẹ con có ý nhắc đến chuyện thông gia giữa hai nhà.
Bà Hằng cười thích thú:
- Vậy ý con thế nào?
Đưa mắt nhìn Tuấn, cô nói:
- Con chờ anh ấy quyết định.
Bà Hằng quay sang Tuấn:
- Tuấn, con tính sao?
Tuấn thờ ơ:
- Mẹ sắp xếp giùm con.
- Được. Con gần về bên ấy rồi thôi thì con hãy báo lại cho ba mẹ con biết.
Hai bác sẽ tổ chức lễ đính hôn cho con. Bao giờ cưới anh chị hãy về.
Phương Uyên hớn hở:
- Dạ, con nghe lời bác.
Bà nhìn chồng:
- Chủ nhật này có được không ông?
Ông Vương dễ dãi:
- Bà tính đi.
Tuấn chen vào:
- Chỉ là đính hôn nên gọn nhẹ ở nhà, con không muốn ồn ào.
Phương Uyên nhìn anh tức tối. Nhưng con đường chiếm lấy trái tim anh còn dài nên cô nhương bộ:
- Anh Tuấn nói phải đó bác. Tất cả để dành cho ngày cưới.
- Được, được để bác lo.
Vừa ngồi vào xe Phương đã xách mé:
- Tại sao anh không cho tổ chức rình rang. Anh sợ cô ấy đau lòng à?
Quốc Tuấn im lặng không muốn Uyên đem Hân ra chì chiết. Nhưng Phương Uyên như cái đài phát thanh cứ phát rỉ rả vào tai anh:
- Lần này xem cô ta giành anh bằng cách nào. Tôi sẽ mời cô ta làm nhân chứng chọ buổi lễ đính hôn để cô ta hiểu rằng từ nay đừng tơ tưởng đến chồng người ta.
- Cô có im đi không?
- Anh vì cô ta mà nổi nóng với tôi?
Quốc Tuấn phừng phừng:
- Đừng đem Gia Hân ra đay nghiến. Cô hãy tận hưởng cái thành tích mà cô đạt được đi.
Bĩu môi, Phương Uyên chanh chua:
- Chỉ là cái xác không hồn.
- Đã biết thế cô còn giành làm gì?
- Tôi muốn tỏ rõ cái gì Phương Uyên này không đạt được thì đừng mong kẻ khác rớ vào. Gia Hân là đối thủ mà trong lòng cao ngạo của tôi bắt tôi phải thắng cô ấy. Tôi phải chứng kiến cô ấy vật vã khổ sở vì người cô ấy yêu thuộc về tôi.
Tuấn quát lên:
- Đủ rồi.
- Anh cứ la, cử chửi mắng tôi cho thỏa thích để rồi sau đó cúi đầu, nhẫn nhịn mà làm chồng tôi.
- Tôi sẽ cho cả tôi và cô cùng chiếc xe này tan xác nếu cô còn khích bát tôi.
Phương Uyên cười to:
- Vì Gia Hân vì tình yêu của anh, anh chưa chết được đâu. Đừng có dọa Phương Uyên này.
Thả Phương Uyên xuống, Quốc Tuấn lao xe đi luôn, không một lần nhìn lại.
Anh cắn môi mình đến bật máu, nỗi chán chướng cứ dâng trong lòng. Dừng chân ở quán rượu. Quốc Tuấn chuốc cho mình say mèm để quên đi tất cả. Anh gục tại quán.
Phi Long, anh đâu hả?
Gia Hân tái mặt tìm anh khắp nơi. Siêu thị rộng lớn lại nhắm vào đợt hạ giá có khuyến mãi nên người vào ra tấp nập. Phi Long mới đứng cạnh cô nhìn mấy mẫu áo mùa đông, còn phê bình này nọ. Thoáng một cái biến đâu mất rồi.
Đưa tay làm loa, Gia Hân kêu lên:
- Phi... Long!
Không thấy anh, cô hối hả xuống phòng bảo vệ.
- Cô cần gì?
Gia Hân nói gấp:
- Nhắn tin tìm người.
Người bảo vệ nhìn cô:
- Con, cháu hay ông bà.
- Thanh niên:
Anh ta phì cười:
- Thanh niên đâu phải là đi lạc.
- Nhưng anh ấy lạc rồi.
Anh bảo vệ lắc đầu:
- Tên gì, bao nhiêu tuổi. Cô tên gì?
Gia Hân xua tay:
- Rườm ra quá. Đưa cái micro cho tôi.
Anh bảo vệ chỉnh máy. Cầm micro:
- Alô! Tìm người thân... alô!
Gia Hân giật phăng, cô nói nhanh:
- Phi Long, anh không mau ra cổng, em sẽ nghỉ chơi anh luôn đó.
Cả siêu thị im lặng hẳn. Từ cô nhân viên đến người mua hàng tất cả đều ngẩn người vì câu nhắn tin tìm người lạ lùng đó. Rồi bỗng òa lên cười như nắc nẻ. Anh bảo vệ la lên:
- Trời ơi, cô làm tôi bị rầy chết.
Gia Hân cong môi:
- Tôi mà không tìm ra anh ấy, tôi sẽ bươi hết cái siêu thị của anh luôn.
Dẹp cái micrô anh ta lấm lét:
- Chưa thấy ai dữ như cô.
Vừa trông thấy Phi Long bước ra, Gia Hân đã ào đến:
- Anh biến đi đâu vậy?
Phi Long lắc đầu:
- Nè, tránh xa anh ra.
- Sao hả?
- Đừng để người ta biết anh là người cần tìm. Trời ơi, xấu bổ quá đi.
Gia Hân cười:
- Anh nghe em nhắn tin có ấn tượng không?
Phi Long rút cổ:
- Từ nay anh hết dám lạc em.
Gia Hân tròn mắt nhìn anh:
- Anh chưa chọn được gì hả?
- Nghe tiếng em, anh ba chân bốn cẳng chạy ra đây, tâm trí đâu mà chọn.
Gia Hân thân mật cặp tay anh:
- Vầy cho chắc ăn.
- May mà Linda không có ở đây, bằng không chắc anh bị ăn đòn tối tăm mặt mũi.
Gia Hân tròn mắt:
- Chị ấy dữ lắm hả?
- Phụ nữ ghen có ai hiền.
Hân cười mơn:
- Em nè.
- Xí, em mà hiền.
Phi Long vào trong chọn mua ít quà cho Linda và bạn bè. Anh mua cho Gia Hân một đôi giày, một chiếc khăn choàng cổ.
- Anh Long nè, chắc chi Linda yêu anh lắm hả?
Long nhướng mày:
- Sao em nghĩ vậy?
- Anh chu đáo lắm.
- Có bằng Quốc Tuấn của em không?
Gia Hân bặm môi:
- Trong tình yêu không có so sánh. Mỗi người biểu lộ một cách khác nhau.
- Có một cô bạn hiểu biết như em đỡ mệt.
Hân chun mũi:
- Không có đỡ đâu.
Điện thoại của Gia Hân reo, cô móc túi đưa cho Long:
- Anh nghe giùm em.
- Sao lại bảo anh nghe.
- Nghe giùm em đi, để em nghe lỡ anh đi mất thì mệt lắm.
Phi Long bất đắc dĩ bấm máy:
- Gia Hân hả, chủ nhật này Quốc Tuấn với Phương Uyên làm lễ đính hôn.
Em có dự không, anh đến đón.
Phi Long nhìn sang Gia Hân, cô vô tư cười. Phi Long tắt máy, Gia Hân hỏi:
- Ai vậy?
- Họ lộn số nên nói gì lung tung.
- Mặc họ đi.
Nhìn Gia Hân hồn nhiên chọn hàng. Phi Long thấy giận Tuấn vô cùng. Cái thằng trời đánh này không đập cho một trận chưa bỏ cái tật đào hoa. Lòng anh như có lửa.
- Gia Hân, về thôi.
Gia Hân còn tiếc:
- Một chút nữa đi anh.
- Anh có cuộc hẹn.
- Vậy hả?
Phi Long khéo kéo khóa máy Gia hân luôn, anh sợ còn tin lúc nảy lại gọi nữa.
Trên đường về Phi Long không nói một câu nào. Gia Hân ngạc nhiên:
- Anh làm gì im như thóc vậy?
- Anh đang tập trung lái xe.
Hân không tin:
- Em thấy anh có vẻ suy nghĩ.
- Đâu có.
- Anh nói dối không đỏ mặt.
Long cười:
- Đừng có đoán mò.
- Đi chơi với em chan lam phải không?
- Không.
- Em làm mất thời gian của anh phải không?
Phi Long lắc đầu:
- Đừng có nói tầm phào. Tại anh có hẹn mà quên nên cần về gấp. Lần sau bao giờ Gia Hân đòi về anh mới về.
Hân cười:
- Anh biết cách nói làm người khác vui, chắc chắn Linda yêu anh nhiều lắm lắm.
Long phì cười:
- Yêu đâu hỏng thấy, chỉ thấy bị ngắt nhéo bầm cả mình mẩy.
- Sao kỳ vậy!
- Ừ, thì anh gặp ai cũng ngọt ngào, cho nên mười móng tay của Linda làm việc liên tục.
Gia Hân cười phá lên:
- Eo ơi, dễ thương quá.
- Nè, đừng có dùng cách này với Tuấn nha.
- Em đâu có dữ như vậy, nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Vậy mới phải chứ. Người ta đâu cố ý.
Hân gằn từng tiếng một:
- Em chỉ dùng kim châm vào con mắt thôi.
Long kêu trời:
- Khiếp quá.
Hân cười ngặt nghẽo.
Đưa Hân đến nhà, Long nói:
- Điện thoại anh yếu pin, em cho anh mượn cái của em xài tạm được không Hân.
Hân đưa cho anh:
- Của anh hết pin còn cái của em ác hơn, hết tiền.
- Anh nạp cho em.
- Cám ơn.
Gia Hân nhún nhảy ôm mấy túi xách vào nhà. Phi Long bỏ điện thoại của cô lên xe. Anh đi tìm Tuấn.
Phi Long đến thẳng công ty, vừa mở cửa bước vào, anh đã quát:
- Cậu đi theo tớ.
Tuấn ngạc nhiên:
- Đi đâu?
- Giải quyết vấn đề.
- Mình còn bận vài việc. Có gì tối hãy nói.
Giọng Long chắc nịch:
- Công việc ngày mai hãy làm. Mau đi theo tớ.
Tuấn nhìn vẻ mặt căng thẳng của bạn cũng lo lo. Anh xếp hồ sơ lại đi theo Long.
Tìm một quán vắng người và chọn một bàn trong góc, chờ người phục vụ đem ra hai ly cà phê xong. Phi Long ấn cái điện thoại của Gia Hân vào tay Tuấn. Tuấn lấy làm lạ:
- Cái gì hả?
- Điện thoại.
- Đưa tớ làm gì?
- Mở tin nhắn ra xem.
Tò mò, Quốc Tuấn mở hộp thư, mắt anh tối sầm lại:
- Điện thoại của Gia Hân hả.
Long hất hàm:
- Mình muốn cậu giải thích về dòng tin đó.
Tuấn nhấp nhỏm trên ghế:
- Gia Hân bảo cậu gặp tớ hả?
- Cô ấy chưa biết gì cả. Tớ nghe điện thoại giùm cô không ngờ ngươi đó lại còn nhắn tin. Cậu nói gì đi chứ.
Khuôn mặt Tuấn phút chốc buồn thảm hại:
- Đó là sự thật.
Long quắc mắt:
- Cậu nói gì hả Tuấn?
- Mình không còn con đường nào khác. Nếu để Phương Uyên chấm dứt hợp đồng, ba mẹ mình sẽ đuổi mình về bên ấy. Cậu cũng biết mình không thể xa Hân.
Long nghiến chặt hàm răng:
- Hợp đồng làm ăn có liên quan gì đến chuyện cậu tổ chức đám hỏi với cô ta?
- Đó là điều kiện Phương Uyên đưa ra.
Đấm mạnh xuống bàn là ly tách kêu rổn rảng, Phi Long gằn giọng:
- Uổng công tớ và Gia Hân lo lắng cho cậu.
Tuấn lắc đầu:
- Không ăn thua gì đâu.
- Cậu muốn bào chữa cho thói trăng hoa của cậu. Cậu vì Phương Uyên vì ham thích cái đẹp của cô ta mà quên mình có thằng bạn chuyên kinh doanh thời trang ở đất nước mà cậu một thời sống chết.
Quốc Tuấn càng nghe càng thấy mình quá tệ. Anh kêu lên thảng thốt:
- Hãy chửi mình nữa đi Long. Cậu làm mình bừng tỉnh sau cơn mê.
Long quát:
- Chẳng những chửi mà còn muốn đấm vỡ bộ mặt sở khanh của cậu nữa kìa?
Quốc Tuấn phát lên vai bạn:
- Cám ơn, cám ơn cậu.
Phi Long nghiêm giọng:
- Còn lễ đính hôn cậu tính sao?
Quốc Tuấn nhăn mặt:
- Ba mẹ mình đã bàn tính, Phương Uyên cũng lo chuẩn bị. Mình Phải làm sao đây Long?
Long liếc anh:
- Bụng làm dạ chịu còn trách ai.
Tuấn bóp trán:
- Mình hồ đồ quá, quên khuấy cậu. Tự mình đi tìm cô ta xin lỗi lại còn chấp nhận điều kiện cô ta. Lần này tớ tự trói mình lại khó lòng từ chối.
Long nhướng mắt:
- Vẫn tiến hành hả?
- Mình chưa nghĩ ra cách gì cả.
Phi Long đứng lên:
- Cậu từ từ mà suy nghĩ tớ về đây.
Tuấn kêu lên:
- Cậu đưa mình về chứ.
Phi Long thờ ơ:
- Tớ không đưa rước một tên bạc tình như cậu. Tự về đi.
Quốc Tuấn đấm vào lòng bàn tay, anh ôm hận cho sự vội vàng của mình.
Đúng là đường cái quan không đi lại chọn địa ngục bước vào.
Quốc Tuấn không sao chợp mắt khi sáng mai là ngày tổ chức lễ đính hôn của anh và Phương Uyên. Cho đến giờ phút này anh vẫn chưa tìm ra lối thoát nào cho vẹn toàn.
Nghe tiếng ba mẹ bàn bạc cho ngày mai, Quốc Tuấn buồn nẫu ruột. Phải chi anh đừng gặp Gia Hân có lẽ anh đã bằng lòng với số phận. Nhưng... ở đời có lắm chữ nhưng nghiệt ngã và anh đã bị vòng xoáy cuốn trôi đi theo tiếng gọi của trái tim.
Anh nhớ Gia Hân da diết và lo sợ cô sẽ bị sốc khi nghe anh và Phương Uyên tổ chức lễ hỏi. Nhưng không còn cách nào khác là vẫn tiến hành sau đó chờ Uyên về Pari, anh sẽ thay đổi tình hình, bao giờ công ty vững chắc anh tìm cách từ hôn. Với thực lực của Phi Long và gia đình Linda anh tin là anh sẽ thành công khi gia đình Phương Uyên làm trồng làm tréo.
Anh bấm máy tìm Gia Hân:
- Alô, Hân đây.
- Em chưa ngủ hả?
Giọng Hân tỉnh hẳn:
- Làm gì giám đốc kiểm tra em gắt gao vậy?
Tuấn cười nhỏ:
- Hôm nay Long đưa em đi tận đâu hả Hân?
- Em có thể dùng câu đi cùng trời cuối đất không?
- Không, em chỉ đi với anh cùng trời cuối đất.
Hân cười khúc khích:
- Nhưng sự thật là vậy. Nếu...
Nếu Quốc Tuấn chột dạ:
- Nếu gì hả?
- Nếu em chưa gặp anh, em sẽ chọn anh ấy.
Tuấn thở ra nhè nhẹ:
- Chưa chắc người ta chọn em đâu đừng có mơ.
- Em thấy mình cũng xinh lắm kia mà.
- Vì trên cái mặt em có hai chữ Quốc Tuấn to tướng, ai dám làm càn chứ.
- Xì, tự tin, cao ngạo quá đi.
- Lý Gia Hân!
Tiếng Gia Hân la chói lói:
- Nè, em chưa hỏi tội anh đấy nhé, sao cứ thích gọi cả họ của em hả?
- Vì anh yêu em, yêu cái tên Lý Gia Hân nó như một điệp khúc càng gọi càng thấy yêu làm sao.
- Người gì nịnh thấy phát sốt.
Giọng Tuấn da diết:
- Gia Hân, anh nhớ em, có thể cho anh gặp một chút không?
- Đã khuya rồi.
- Mười phút thôi, anh không làm phiền em đâu. Chờ anh nhé.
Quốc Tuấn hấp tấp thay áo. Anh phóng như bay về phía nhà Gia Hân. Đứng ngoài cổng anh cứ nhấp nhỏm chờ. Cánh cổng vừa xê dịch anh đã ào đến kéo Gia Hân vào lòng. Gia hân la lên:
- Buông em ra.
Tuấn lỳ lợm:
- Không buông.
- Không buông em la.
Tuấn thách thức:
- La đi, la cho to nhé.
Gia Hân hả miệng chuẩn bị tư thế hét cho thật to. Nhưng Quốc Tuấn nhanh hơn. Bờ môi khát khao nhung nhớ đã đáp lên bờ môi đang mở ra chờ đợi. Đôi mắt Gia Hân mở to sửng sốt nhìn anh như hờn giận rồi từ từ khép lại.
Bỗng Tuấn kêu lên:
- Ui cha!
Gia Hân sau khi cắn vào môi anh thật mạnh, cô cười thích thú:
- Chưa được em cho phép, sao anh dám...
Tuấn áp mặt mình vào mặt cô:
- Nhớ em không chịu nổi, chờ em cho phép chắc anh điên mất.
- Điên cũng phải chờ.
Tuấn siết chặt lấy cô:
- Gia Hân, anh chưa bao giờ nghe em nói là em có yêu anh không.
Gia Hân hếch mũi lên:
- Ai thèm yêu anh chứ.
- Con gái nói không là có phải không?
- Nhưng Gia Hân nói không là...
Tuấn cướp lời:
- Yêu quá trời.
Gia Hân phụng phịu:
- Chỉ giỏi tài ăn hiếp em.
Giọng Tuấn trầm ấm:
- Gia Hân, anh muốn nói với em điều này em hãy nhớ cho kỹ. Bất cứ dù hoàn cảnh nào có xảy ra anh chỉ yêu em và một mình em thôi. Đừng vì hiểu lầm mà lời xa anh nhé Gia Hân.
- Anh toàn nói chuyện đâu đâu. Em cũng có nguyên tắc sống của mình, em không cho phép anh có cử chỉ, hành động nào phản bội em. Nếu có đừng mong nhìn mặt em.
Gia Hân.
Gia Hân nhìn đồng hồ:
- Hơn mười phút rồi, em vào nhà đây.
Không để cho Tuấn có phản ứng gì cô đã đi nhanh và khuất sau cánh cổng.
Quốc Tuấn xót xa nhìn theo. Lời cô nói như bức tường ngăn cách nếu anh có hành động nào phản lại tình yêu của cô. Chẳng lẽ ngày mai là ngày anh và cô vĩnh viễn không gặp lại nhau, không thể nào.
Chủ nhật, mặt trời đã lên cao mà Quốc Tuấn còn nằm vùi trong phòng. Bà Mỹ Hằng gõ cửa:
- Tuấn ơi! Dậy chuẩn bị đi con.
Giọng Tuấn đưa đẩy:
- Còn sớm mà.
- Mau dậy chuẩn bị cho tươm tất, ba mẹ còn dặn dò vài điều. Làm rể gì mà rề rà vậy hổng biết.
Mười phút sau anh đã có mặt ở phòng khách. Nhìn thấy quả đồ anh kêu lên:
- Mẹ làm gì nhiều quá vậy?
Bà Hằng nạt:
- Con gái người ta sinh ra để làm vợ con, hao bao nhiêu cũng chưa xứng đáng. Nói bậy không sợ Phương Uyên nó buồn.
Ông vương trầm giọng:
- Tự con chọn thì con phải biết cách cư xử sao cho ba mẹ đừng mất mặt.
- Nếu không vì công ty con không...
Ông Vương gạt phăng:
- Không được nó gở ở đây.
Bà Hằng vội nói:
- Mình đi thôi.
Vừa lúc Phi Long bước vào, anh lễ phép chào:
- Con chào hai bác.
Bà Hằng đon đả:
- Ủa, thằng Long đây mà. Con về nước hồi nào? Ba mẹ cỏ khỏe không?
Long cưới thật tươi:
- Dạ, ba mẹ con vẫn khỏe, con về được ít hôm. Nay nghe Tuấn hỏi vợ con cũng muốn tháp tùng cho vui.
- Vậy còn gì bằng.
Quốc Tuấn không dám nhìn Phi Long. Anh đang bối rối nếu Phi Long hỏi đến cách giải quyết của anh. Phi Long vẫn huyên thuyên:
- Con gái nhà ai mà diễm phúc làm vợ Tuấn làm dâu bác chắc là được cưng chìu lắm đây.
- Con bé đó xinh đẹp giỏi giang lắm gia đình hai bên là chỗ làm ăn lâu năm.
Hai bác rất ưng ý.
Long nói mai mỉa:
- Chắc là Tuấn hài lòng lắm.
- Còn phải nói, tụi nó quen nhau lâu lắm rồi.
Ra sân. Phí Long đi sát bên Tuấn, giọng anh rít lên:
- Đây là câu trả lời của cậu phải không Tuấn?
Bước chân Tuấn nặng nề:
- Tớ không còn cách lựa chọn. Tạm thời cứ vậy, chờ cô ấy sang Pháp, tớ tạo dựng sự nghiệp vững chắc sẽ tìm cách từ hôn.
- Cậu cho là cậu có bản lĩnh đó sao? Tớ nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu ngang nhiên mặc áo chú rể thì chuyện tớ hứa với cậu coi như hủy bỏ.
Quốc Tuấn giật mình:
- Cậu đành lòng thấy chết mà không cứu sao Phi Long?
Phi Long giận dữ.
- Cậu quá tham lam, cậu muốn có Phương Uyên, Gia Hân và cả sự nghiệp.
Tớ không để cho cậu toại nguyện đâu. Nếu cậu chọn Phương Uyên. Tớ sẽ đưa Gia Hân sang Úc. Tớ tìm cách giải thích cho Linda hiểu còn hơn để cô ấy ở đây mặc cho cậu thao túng.
Tuấn nhăn mặt:
- Tớ xin cậu mà Phi Long. Cậu hãy vì tình bạn bao nhiêu năm mà giúp tớ.
Tớ bây giờ như người ngồi trên lưng cọp. Tiến thoái không còn đường. Gia Hân cũng tuyên bố nếu tớ đan tâm phản bội, cô ấy sẽ không nhìn tớ nữa.
- Biết sợ rồi hả?
Tuấn khẽ gật, Phi Long rỉ vào tai anh:
- Vậy còn không mau đi tìm Gia Hân:
Tuấn trợn mắt:
- Tớ sẽ thay cậu giải thích.
- Còn Phương Uyên?
- Còn tiếc hả?
- Ồ, không!
- Còn đứng đó.
Quốc Tuấn thấy Phi Long mời ba mẹ mình lên xe anh ta. Trước khi ngồi vào vô lăng. Phi Long vẫy tay với Tuấn. Tuấn cười gật đầu.
Quốc Tuấn phóng xe đến điểm hẹn mà Phi Long chu đáo sắp xếp. Chắc Gia Hân sẽ kinh ngạc lắm.
Một cuộc chạy trốn ngoạn mục.
Ta Mãi Dấu Yêu Ta Mãi Dấu Yêu - Hoàng Thu Dung Ta Mãi Dấu Yêu