We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Winegardner
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Dịch giả: Lê Quang Minh
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
rong tình huống này, nếu phải chọn giữa việc bay và một kịch bản tồi tệ nhất, Nick Geraci sẽ vẫn chọn kịch bản đó.
Người Ấn Độ có một cái tên để chỉ vùng đất chết. Họ gọi là Mictlan. Nick Geraci không nhầm khi mình là kẻ duy nhất tiến hành buôn bán ở đây.
Hắn đứng cạnh ban công, dưới ánh đèn xanh nhờ nhờ, khoác chiếc khăn tắm, từ chối việc mặc thêm quần áo. Tay hắn run run. Đằng sau hắn, trên sàn nhà lát gạch màu xanh, là bộ quần áo mà hắn sẽ tự nguyền rủa mình khi cố kéo khóa và cài cúc sáng nay, giờ đây thấm đầy máu và được cuộn trong chiếc chăn cùng với tên lạ mặt đến để ám sát hắn.
Hàng thập kỷ trước, Taxco được xây dựng nên bởi những đạo quân Tây Ban Nha xâm chiếm Nam Mỹ. Chúng biến nơi này thành một mỏ bạc và nô lệ hóa người dân nơi đây. Sau nhiều năm thị trấn trở thành nơi có nhiều con đường trải sỏi ngoằn ngoèo, những tên chơi xúc xắc và cướp đoạt phụ nữ, những kẻ uống rượu rồi tự nhủ lần sau sẽ lại đến. Từ thị trấn này mọc ra một ngôi làng nhỏ, vẫn là mỏ bạc, nơi có những cửa hàng trang sức và quán bar, nơi mùi thơm của thịt gà luộc lúc nào cũng thoang thoảng trong không khí, nơi mùi bột ngô hấp dẫn vị giác của mọi người, thiên đường cho những kẻ ngoại đạo. Mỗi góc đều có những nét thu hút du khách và kẻ mới đến ghi lại hình ảnh.
Căn hộ của Geraci nằm ở tầng ba. Từ ban công này hắn có thể nhìn thấy mái vòm theo kiểu Baroque của nhà thờ Santa Prisca, niềm hân hoan của những người dân sống trong những căn nhà lợp ngói phía dưới. Mỗi ngôi nhà dựa lưng vào sườn đồi va những mỏm núi gần đó, hình dáng không cái nào giống cái nào. Từ đây ngôi làng sáng rực trong màu trắng đỏ và xanh, giống như màu trên quốc ky Mexico va Italia. Nhưng Geracỉ đã ở Taxco đủ lâu để thưởng ngoạn hết vẻ đẹp của thị trấn này.
Geraci có thể chọn một cô em xinh đẹp, đôi mắt buồn rười rượi nào đó đằng sau quầy thu ngân ở những cửa hàng bán bạc hoặc đang ngồi ở bàn cà phê. Họ nín nhịn nhưng sẽ không bao giờ buông mình trước những lời gạ gẫm từ những khách làng chơi. Hắn có thể trông thấy những gã đơn độc tự lẩm bẩm, dáng đi nặng nhọc, hoặc những kẻ gấp gáp vội vã như về nơi vô định. Hắn trông thấy những con chó kiếm ăn ven đường, đầu lúc lắc như. thể đang nói chuyện với quỷ dữ. Hắn thấy thương những con chó.
Geraci nhìn chiếc chăn trên giường, hắn mua nó ở trên phố. Chăn làm bằng len, màu sáng, xanh lam và cam, điểm xuyết một vài chấm đen. Trên chăn in hình một dũng sĩ trong tư thế oai vệ. Hắn rất thích tấm chăn này.
Mặc dù Geraci không muốn giết thằng nhóc, và mặc dù cái tay đau buốt của hắn phải đảm đương công việc khó nhọc, mặc quần áo, và khó khăn hơn là tung ra một cú đấm. Hắn không nhớ lần cuối cùng mình đấm một ai đó là khi nào. Khi cần, cơ thể hắn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Geraci nghiêng người sang phía rào chắn và nhìn ra bãi rác đằng xa, nơi mà trong suốt bốn thế kỷ, toàn bộ rác thành phố đổ dồn vào đây, nơi những núi chất thải sẽ tạo ra những hố nước bẩn, nơi trẻ con không được bén mảng đến. Ban ngày chim ó chao lượn, ban đêm chó sói rình mò. Chắc chắn không có xác chết nào trong đống chất thải ấy, nhưng lần này sẽ là lần đầu tiên Geraci chôn một cái xác. Hắn chẳng thèm bận tâm chút nào. Hắn phải tới New Jersey.
Mặc dù vậy mặc quần áo vẫn làm hắn cảm thấy khó nhọc.
Những cơn run lẩy bẩy khiến Geraci bực bội, nhưng chúng đến rồi lại biến mất.
Charlotte, vợ hắn, đôi lúc lo lắng về nét mặt của hắn, nhất là khi nó trở nên lạnh băng vô cảm, nhưng chỉ cần hắn muốn hàn gắn với vợ thì không có vấn đề gì. Nếu người khác không thấy được cảm xúc của hắn, thì có nghĩa lý gì với Nick Geraci?
Đôi lúc quên mất dòng suy nghĩ thì thật phiền toái, nhưng nó không xảy ra thường xuyên. Tuy nhiên hắn đang bước vào độ tuổi năm mươi. Mọi người đều hay quên. Có lẽ đây là sự ban ơn của Chúa. Geraci muốn quên đi những đau khổ, dằn vặt mà hắn cảm thấy mỗi ngày khi nghĩ về vợ và những đứa con, về những hy vọng mong manh được gặp lại họ một cách sớm nhất. Hắn muốn quên đi vụ tai nạn máy bay thảm khốc và thương tích trên đầu mình mà hắn nghĩ là nguyên nhân của mọi vấn đề (hắn từng là võ sĩ quyền Anh hạng nặng, nhưng nhiều trận đấu của hắn đã được sắp đặt từ trước, hắn hiếm khi bị đâm vào đầu mạnh như lúc hắn tự đấm vào đầu mình mỗi khi hắn quên điều gì đó), nhưng Nick Geraci sẽ không bao giờ có thể quên được Michael Corleone là kẻ đầu sỏ đằng sau vụ tai nạn máy bay kia. Geraci sẽ không bao giờ từ chối một cơ hội, dù là ít ỏi nhất để trả thù, bao lâu chăng nữa. Kỹ năng lái xe mô tô của hắn đã bị thui chột sau vụ tai nạn. Mỗi khi hắn cài cúc áo hoặc siết dây lưng, như thể Michael Corleone đang nhìn chằm chằm vào hắn bằng vẻ mặt lạnh tanh vô cảm.
Geraci đi vào trong. Đột nhiên hắn lo sợ.
Trong chốc lát, hắn quên mất việc cài cúc của mình. Thoáng chốc Geraci thậm chí còn quên mất cả kẻ mà mình vừa ra tay sát hại.
Vài tháng sau khi geraci biến mất, hắn bắt đầu trở thành tâm điểm của sự chú ý. Thậm chí tờ báo danh tiếng Thời báo New York cũng nhảy vào cuộc, dù là khá muộn, với dòng tít
THẨM PHÁN QUẬN CRATER, AMELIA EARHART, RẤT MUỐN GẶP ACE GERACI.
Chỉ có một số người biết Geraci làm gì và chỉ có một số viên chức CIA biết chính xác Geraci là ai. Họ biết về nhóm sát thủ mà Geraci là thủ lĩnh và những cuộc lật đổ ở Cuba do hắn lãnh đạo. Họ biết rằng Michael Corleone tìm cách giết hắn và hy sinh Geraci như con tốt thí trên con đường trở thành doanh nhân hợp pháp. Họ biết rằng Geraci đã nắm được thông tin này, và cũng biết rằng hắn đang âm mưu cùng một số tên trùm ở Cleveland và những băng nhóm ở Chicago để trả thù. Kế hoạch suýt chút nữa thì thành công. Âm mưu này trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan tới cái chết của một số người Mỹ có máu mặt, bao gồm Luigi “Louie” Russo từ Chicago (được biết đến với cái tên Mặt Dương Vật vì chiếc mũi giống một chiếc dương vật) và Vincent Forlenza từ Cleveland (được biết đến với cái tên Tên Do Thái, vì ông ta có nhiều tay chân là người Do Thái), cũng như một số kẻ đứng đầu các băng nhóm ở Chicago và Cleveland khác. Một số thương vong gây ra với nhóm cướp Do Thái khá hùng mạnh lúc bấy giờ (Một gã tên Hyman Roth), ông trùm của vùng Los Angeles và San Francisco, tay chân của nhà Corleone và thủ lĩnh của một số tên có “số má” khác, bao gồm Rocco Lampone, Frank Pantangeli, Fredo Corleone. Vụ việc lùm xùm đã buộc Michael Corleone trở về New York để giám sát công việc làm ăn cả phi pháp lẫn hợp pháp.
Những kẻ biết tới điều này lẽ dĩ nhiên sẽ không bàn tới nó.
Về phần FBI, họ vẫn chưa biết chắc chắn Geraci là ai và điều gì đã xảy ra. Cơ quan chủ quản đã điều động số lượng lớn đặc vụ tham gia điều tra nhưng vẫn chưa có được thẩm quyền từ Sở cảnh sát New York, lý do là sự bất đồng ý kiến giữa hai giám đốc tổng cục, người tin rằng những vấn đề cục bộ có thể giải quyết trong tay cảnh sát New York. Bộ trưởng Tư pháp, một người bằng nửa số tuổi của Giám đốc FBI nhưng lại là cấp trên, yêu cầu phải điều tra thấu đáo mọi chuyện. Tin tức này được đăng tải trong một số báo lá cải và những tạp chí khiêu dâm.
Sự hiểu biết mà Sở cảnh sát New York có được còn rất ít ỏi so với những gì FBI có trong tay. Họ cho rằng Geraci là capo di tutti capi, ông trùm của mọi ông trùm, khi tất cả những gì hắn làm là một ông trùm dưới trướng Corleone ở New York - nhưng hình như tất cả cũng chỉ là một sự sắp đặt. Cuộc điều tra gây ra sự bất đồng trong Sở cảnh sát New York, và báo chí thì tha hồ khai thác thông tin. Một bên thì ra sức tìm kiếm hắn. Bên khác thì nỗ lực lắp ghép những vụ án không liên quan tới nhau vào làm một để sớm kết thúc vụ việc. Nhóm có quyền lực thì muốn tiến hành điều tra và gửi chúng cho FBI hoặc nhóm người nào đó ở Ohio. Nếu cho rằng Geraci là con đỡ đầu của ông trùm Vincent Forlenza (một kẻ không nổi tiếng cho lắm, đang mất tích nhưng vẫn được tin rằng còn sống). Nhiều người tin rằng, sự biến mất hoặc đã chết của Geraci liên quan tới Cleveland hoặc vùng Youngstown gần đó, một thiên đường cướp bóc. Dễ thấy, không phải tất cả cảnh sát đều muốn kết thúc vụ án chóng vánh vì họ không muốn dừng điều tra những vụ việc mà họ có thể kiếm được một khoản kha khá để sửa căn bếp lụp xụp nhà mình.
Cánh báo chí, đặc biệt là ở New York không giấu nổi niềm vui. Trong nhiều tuần liền, trang nhất ngập tràn những cái tên sặc sỡ và sự phỏng đoán mơ hồ. Một “nguồn tin rất thân cận” khẳng định Geraci đã biến mất trước dó năm 1955, rằng hắn chính là phi công trên chiếc máy bay đã đâm xuống hồ Erie và giết chết toàn bộ những tên trùm từ San Francisco và Los Angeles. Phi công được đưa đến bệnh viện ở Cleveland trong tình trạng bất tỉnh, tuy nhiên sau đó biến mất, chỉ vài tháng sau lại được tìm thấy trong tình trạng đang bị phân hủy. Tên phi công được cho là Gerald O'Malley, nhưng những cố' gắng tìm hiểu thông tin về hắn đã thất bại. Cùng thời điểm, hai tờ báo khác nhau tuyên bố rằng có lẽ, hắn chưa từng tồn tại. Nhưng họ lại không chứng minh được Geraci và O'Malley là một. Trong thời kỳ còn tham gia quyền Anh, Nick Geraci sử dụng một vài biệt danh vậy nên trong suy nghĩ cua nhiều người, vụ việc này hơi giống khuôn mẫu sẵn có.
Tin vỉa hè thì sao? Người ta tin rằng, Nick Geraci bị chôn xác dưới lớp xi-măng tươi ở sân bóng chày mới được xây dựng ở công viên Flushing Meadows.
Thay vào đó, mặc dù khó tin hơn, quốc gia hùng mạnh nhất thế giới đã điều động những đăc vụ giỏi nhất và những nhân viên thi hành luật pháp xuất sắc nhất để tiến hành cuộc tìm kiếm quy mô tên trùm đứng đầu thế giới ngầm - một tên cao lớn, bệ vệ, có bộ ria mép và mang trong mình căn bệnh kinh niên - nhưng lại thất bại trong việc tìm nơi hắn trú ẩn.
Geraci tìm thấy nơi ẩn nấp bên dưới hồ Erie, một hầm tránh bom có diện tích bằng một phòng nhảy, biệt lập nhờ hệ thống lọc nước ngầm và nguồn điện độc lập cùng vô số thức ăn đóng hộp. Geraci biết nơi này khi làm việc dưới trướng Forlenza. Hầu hết những người biết về nó hoặc đã chết hoặc không tin rằng có thể tìm được hắn ở đây.
Trên chuyến tàu từ New York, Geraci đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng bất kỳ lúc nào. Hắn đi qua Cleveland tới Toledo, nơi hắn không quen bất kỳ ai, cướp một con thuyền, rồi bơi ra đảo Rắn Chuông. Căn nhà không có ai. Geraci vô hiệu hóa hệ thống báo động, trèo qua cửa sổ, lục lọi hầm rượu, để lại một chiếc radio đang bật để trông có vẻ giống một đứa trẻ nghịch ngợm đột nhập vào. Rồi hắn đi xuống gian phòng bí mật.
Điểm thú vị của căn phòng này là nó được tạo ra bên dưới một phòng khách bí mật chìm sâu trong một tảng đá, nơi Geraci đã ở vài lần trước đây và biết cách mở cánh cửa bí mật đó, cũng như đường vào chỗ chứa thức ăn. Nếu có ai đó tìm ra căn nhà, họ sẽ không thể tìm ra được cánh cửa bí mật. Nếu có, họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm một căn phòng bí mật nữa, lớn hơn ở bên dưới.
Geraci luôn tin rằng có người đang đợi mình ở phía trên, bên ngoài cánh cửa, chúng sẽ bắt hắn như thế nào, mọi chuyện kết thúc ra sao. Một lũ người xa lạ, mặc áo choàng đen. Những tên cằm bạnh, bộ vest tồi tàn, tiểu liên trong tay - những hình ảnh mà hắn xem được trong các bộ phim. Nhưng giữa hắn và cảnh sát liên bang chưa từng bất đồng bao giờ.
Hoặc có thể chỉ có một tên duy nhất. Tên sát thủ được Michael Corleone trọng dụng, Al Neri. Hoặc có thể là người đỡ dầu của chính Geraci, Cosimo Barone - Momo Trâu Đất. Đó là cách Michael Corleone ưa thích. Lão ta thử thách lòng trung thành của Geraci bằng việc yêu cầu giết Sally
Tr asto - chú của Momo - một người chẳng khác gì cha đẻ của Nick Garaci.
Liệu khi nào thì Garaci sẽ rời chỗ ẩn nấp? Điều gì sẽ khiến hắn thay đổi suy nghĩ? Trong nhiều tháng, không ai biết Geraci ở đâu ngoại trừ chính hắn.
Kos khăn lớn nhất của hắn khi ở dưới hầm là không biết được những thông tin bên ngoài. Hắn từng là nhân viên trực radio, nhưng Geraci không biết sử dụng và sợ rằng nếu Chẳng may dùng thì tín hiệu sẽ được phát ra và chỗ ở bị lộ. Có một chiếc tivi gắn với ăng ten trên mái ngói. Geraciraats ghét tivi, hắn chỉ bật một lúc rồi lại tắt đi. Không có bất kỳ thông tin gì trên tivi nói về hắn cả. Tivi không có được tất cả thông tin mà một người cần biết. Mọi thứ chẳng có gì hay ho. Rồi cái tivi cũng hỏng nốt.
Khi tivi hỏng, Geraci lại đoán chắc những điều không may khác lại ập đến. hắn kéo một chiếc ghế ngồi đối diện cánh cửa thép dày trước mặt, chờ đợi với một khẩu súng đặt trên đùi. Nếu cảnh sát xông vào, họ sẽ hét lên trước. Hắn sẽ chĩa sung về phía họ cho đến khi phù hiệu cảnh sát được giơ ra, và khi đó, hắn sẽ bỏ súng xuống và ngoan ngoãn nghe lời. Hắn không muốn chết. Nếu có kẻ khác, hắn sẽ lẩm bẩm vài câu cầu nguyện rồi bóp cò súng.
Điều này chỉ xảy ra nếu hắn không phải chịu đựng những cơn run rẩy và có thể tự tay bóp cò cái thứ đáng nguyền rủa này.
Nhiều giờ trôi qua, hắn ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy hắn nhận ra mình quên không vặn đồng hồ. Hắn thường dựa vào tivi để xác định thời gian trong ngày. Hắn định bắn nổ chiếc tivi, nhưng lại không muốn gây ra tiếng ồn. Hy vọng mong manh rằng chiếc tivi sẽ hoạt động trở lại. Dù ghét cay ghét đắng nó, Geraci đôi lúc cũng phải nhượng bộ.
Đáng tiếc rằng tivi đã hỏng.
Trong căn phòng này không có ngày, không có đêm, không có thời gian. Có thể là hai ngày hoặc hai tuần trôi qua trước khi hắn đặt chiếc ghế vào chỗ cũ và thôi không cầu nguyện.
Hắn nghĩ tới việc đánh dấu số ngày trên tường, như những bộ phim thường chiếu, để hắn biết được mình đã ở dưới này bao lâu. Bộ quần áo trên người bắt đầu rách nát vì hắn dùng quá nhiều chất tẩy rửa và vò quá mạnh, vấn đề quần áo mặc khiến hắn bắt đầu chuyển sang tình trạng ở trần truồng. Hắn vẫn tắm nhưng không cạo râu. Một bộ râu sau này có thể giúp ích.
Geraci là một con mọt sách. Hắn có bằng cử nhân tại chức lịch sử và hai năm học luật. Hắn tự hào vì đã đọc một lượng lớn tiểu sử cũng như truyện lịch sử. Khi kết thúc cuốn sách về lịch sử La Mã, tất cả những gì còn lại chỉ là những cuốn tiểu thuyết rẻ tiền, những tạp chí khiêu dâm, tác phẩm Hoàng tử của Machiayelli. Hắn không thể bắt hắn đọc những cuốn sách rẻ tiền kia, thậm chí việc đụng chạm vào những tạp chí khiêu dâm cũng khiến hắn rung mình. Hắn đã đọc đi dọc lại nhiều lần cuốn Hoàng tử như một cách để tránh cho bộ óc trì trệ. Rồi hắn sơm nhận ra việc này chẳng giúp ích gì.
Rồi Geraci bắt gặp chiếc máy đánh chữ. Đó là chiếc máy cồng kềnh cũ kỹ màu đen. Đầu tiên hắn sử dụng nó để viết những bức thư - bệnh Parkinson khiến việc gõ chữ gặp nhiều khó khăn - nhưng chính việc không thể gửi những bức thư này đã khieens hắn dừng lại. Mặc dù vậy hắn thích viết. Đập mạnh vào cái máy chữ đó cũng là cách tập luyện đôi bàn tay. Việc này giúp hắn trau dồi trí óc. Hắn bắt đầu suy nghĩ về kịch bản câu chuyện. Tiểu sử cuộc đời hắn. Hắn phải viết để những đứa con của hắn biết bố chúng như thế nào. Nếu cuốn sách nhận được lời mời xuất bản có lẽ cũng đóng góp cho con hắn một chút ít tiền bac
Hắn lại hồi tưởng về vợ và con gái mình. Mỗi khi đánh máy nỗi nhớ nhung càng da diết. Hắn đọc đi đọc lại những gì mình đã viế. Hắn yêu vợ con mình, nhưng họ cũng chỉ là con người. Hắn đã hình tượng hóa quá mức. Hắn vò nát những tờ giấy, rồi nhắm mắt để cố nhìn thấy họ. Một lúc sau, tất cả những gì hắn tưởng tượng ra là hình ảnh Charlotte trần truồng, đặc biệt là khi hắn quan hệ với cô từ phía sau. Hắn có thể thủ dâm rồi dành toàn bộ thời gian sau này oán trách bản thân.
Một vấn đề khác là việc hắn quá say mê với việc viết lách, đặc biệt là những đoạn văn bạo lực. Nói chung những cảnh đẫm máu làm hắn thích thú. Là con người, hình như ai cũng thích thú điều này. Nhưng hắn nghĩ rằng, những gì độc giả thật sự muốn là một cái nhìn thấu đáo mọi chuyện trên đời, vì vậy càng nhiều tờ giấy bị xé bỏ, càng nhiều thời gian hắn băn khoăn về nội dung câu chuyện.
Số lượng trang vứt bỏ đã vượt quá số trang được giữ lại. Số lượng giấy cũng không còn nhiều, vậy nên hắn bắt đầu tiết kiệm hơn và sử dụng cả mặt đằng sau. Hắn chỉ sử dụng tờ giấy mới để gõ lại một trang mà hắn tâm đắc.
Ngạc nhiên rằng, không có một trang nào được hoàn tất. Thường thì hắn đọc lại những gì mình đã viết vào ngày hôm sau - rồi hắn lại oán ghét bản thân mình. Geraci là một sinh viên thông minh trong lớp học, nhưng hóa ra việc viết sách thực sự không dễ dàng chút nào.
Hắn thích tiêu đề của câu chuyện: Fansto's Bargain (Cuộc cãi vã của Fausto). Tác giả là Fausto Dominick Geraci. Hắn băn khoăn không biết có nên sử dụng bút danh Ace của mình hay không. Cái tên này sẽ giúp mọi người đọc tên hắn theo cách mỹ hóa. Hắn sẽ đóng khung tên để người đọc biết hắn là ai. Geraci cũng định lên kế hoạch viết về chuyến phiêu lưu bằng máy bay trong những ngày buôn bán ma túy, vậy nên cái tên Ace là một ý tưởng không tệ. Tuy nhiên nó cũng có thể khiến người đọc hiểu lầm. Geraci không lên máy bay vì bất cứ lý do gì. Thêm vào đó, khi gõ ra chữ Ace trông không hay lắm. Nhìn tôi này, Ace đây! Không ai muốn đọc cái thứ sách vớ vẩn đó cả.
Sau đó hắn bắt đầu lân la đọc những cuốn tiểu thuyết rẻ tiền, dù chỉ để tìm ý. Hắn ngạc nhiên tại sao lại có nhiều cuốn hay đến vậy. Nhà là một vị thuyền trưởng. Tôi là huyền thoại. Cô gái hợp thời. Những cô gái của Cassydy. Cái chết từ từ. Chúng thực sự rất hay, và không hiểu sao những tác giả nghĩ ra những tác phẩm như thế này. Biết đâu Geraci có thể ăn cắp một vài ý tưởng từ đây. Thậm chí cả cuốn dở nhất - như truyện khiêu dâm Đời sống tình dục của một cảnh sát - đọc còn hay hơn những gì hắn viết ra.
Rồi hắn bỗng nghe những âm thanh từ đâu vọng lại.
Bên dưới hồ Erie là hệ thống đường ống dẫn vào mỏ muối. Trong nhiều năm liền, có tin đồn rằng Forlenza ký hợp đồng để khoan một đường hầm bí mật để người của ông ta có thể đi từ đây tới đất liền. Đôi lúc Geraci nghe thấy tiếng máy khoan, nhưng hắn không lấy làm ngạc nhiên.
Geraci nghe những tiếng bước chân. Thỉnh thoảng lại có tiếng như là bàn ghế bị xê dịch. Đôi lúc hắn nghe tiếng chó sủa. Nhiều khi hắn lại thề rằng mình nghe tiếng nước chảy. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tường, chờ đợi một dòng nước cực mạnh cuốn vào và dìm hắn chết đuối như con chuột. Một lần Geraci nghĩ rằng hắn nghe bài hát Messiah của Handel, có nghĩa bây giờ đã là Giáng sinh hoặc hắn đang nằm mơ.
Hắn đột nhiên chìm vào giấc ngủ và mơ về việc ngủ thiếp đi, tỉnh dậy và không chắc hắn đang mơ hay tỉnh.
Hắn có lẽ đã ở dưới này cả năm rồi. Hoặc có lẽ chỉ sáu tuần. Một buổi sáng hắn tỉnh dậy và nghĩ, mẹ kiếp, thà sống ở đây còn hơn chui rúc ở cái xó này. Hoặc có thể hắn đang nằm mơ, và tỉnh dậy không chắc mình có thốt ra điều này hay không. Hắn ra khỏi giường. Hắn tắm rửa. Hắn làm tất cả những gì có thể để cạo râu. Đôi tay run lẩy bẩy khi cầm kéo khiến hắn nghĩ rằng việc cắt đi bộ tóc bờm xờm sẽ làm hắn trông tệ hại đi, vậy nên hắn dùng sáp thơm vuốt ngược về phía sau, hy vọng sẽ tốt lên một tí. Hắn tìm ra cuộn dây và buộc tất cả sổ sách đang có, nguyền rủa việc không thể thắt một cái nút. Sau đó hắn tìm quần áo, mặc dù đã rách bươm như đống vải vụn. Hắn hít một hơi thật sâu, chịu đựng việc cài cúc và thắt lưng. Hắn đang có một ngày khá tốt đẹp, mọi chuyện dễ dàng hơn hắn tưởng. Bộ quần áo mặc vào người hơi rộng.
Hai xấp tiền hắn mang theo bên mình khá nặng. Khi ngồi xuống, chúng cộm lên như những khối u. Hắn nhét khẩu súng vào thắt lưng. Đi thôi.
Hắn đứng trước cửa, chạm tay vào nắm cửa, đợi hồi lâu. Nếu hắn ra được khỏi đây, hắn sẽ đi đâu? Canada chỉ cách đây vài dặm, nhưng hắn chẳng biết tí gì về đất nước này cả. Ohio thì gần hơn. Hắn nghĩ về những khoảng thời gian vô ích trôi đi mà không chuẩn bị trước một kế hoạch chu đáo.
Thôi cứ đi.
Geraci bước ra ngoài. Tập bản thảo trong tay, tay kia cầm khẩu súng.
Đôi giày gõ lên cầu thang bằng sắt nghe như tiếng sấm. Gác mái trống trơn. Nó làm Geraci cảm thấy như mình vừa trở về từ một chuyến đi dài và mọi thứ trong căn nhà vẫn vậy. Sự thực thì những gì hắn nghĩ không khớp với những gì trong hiện tại.
Geraci thoáng nhìn căn phòng khách đầy bụi bặm. Tâm trí không muốn hắn đi, nhưng đôi chân thì vẫn nặng nề bước. Hắn đặt chân vào sòng bài bị bỏ hoang có từ thời Luật cấm bia rượu. Quầy bar phủ một tấm vải. Chiếc gương đằng sau đã vỡ, sân khấu bị nước phá hủy, trên bàn chơi game lộn xộn những thứ không tên.
Nếu bán chúng đi cũng không được giá.
Rồi hắn nghe tiếng chân chạy. Hắn để tập giấy lên quầy bar và từ từ rút khẩu súng ra. Một giọng nói the thé vang lên. Là một thằng nhóc:
- Mày chết đi! Tao giết mày. Thằng bé thứ hai kêu lên:
- Mày chết thì có! Tao bắt mày trước.
- Nếu mày còn nói nữa, tao giết mày!
- Nếu mày giết tao, bố tao sẽ giết mày! Chúng chạy xuống cầu thang về phía Geraci.
- Bố tao sẽ giết bố mày!
- Bố mày không phải siêu nhân!
- Bố tao sẽ giết được bố mày!
Geraci nhét khẩu súng trở lại thắt lưng, kéo vạt áo phủ lên.
Hai thằng nhóc tóc đen, ăn vận như những gã cao bồi, tầm tám chm tuổi, tên cao hơn bắt thằng nhỏ con hơn. Thằng cao đội mũ đen, thằng thấp đội mũ trắng. Chúng nhìn thấy Geraci và ngừng lại. Thằng nhỏ con trượt ngã trên nền nhà. Thằng lớn trông rất giống Vincent Forlenza - một đứa cháu hay một đứa chắt? Geraci không thể chắc chắn.
Geraci hỏi với giọng tử tế một cách kỳ lạ:
- Bố mẹ các cháu có nhà không?
Hai thằng nhóc nhìn nhau rồi cùng chĩa súng về phía hắn. Thằng cao lớn hỏi:
- Ông là ai? Geraci nói:
- Ta là bạn của bố mẹ các cháu. Họ có ở nhà không?
Thằng cao hơn hỏi:
- Ông từ đâu đến?
Thằng nhỏ con chêm vào:
- Ông nhiều râu quá. Geraci nói:
- Đúng rồi. Ta là Harry, bạn của bố mẹ cháu. Sau đó hắn chợt nhận ra những gì bọn nhóc ám chỉ.
Râu của hắn.
Thằng cao hơn nói:
- Nói một lý do đi rồi ta sẽ không giết ông! Thằng thấp hơn buột miệng:
- Bất kỳ ai đều chết trong nhà tôi!
Thằng còn lại trừng trừng nhìn nó. Chúng vẫn
chĩa súng về phía Geraci. Geraci nói, vỗ vỗ vào trán:
Đúng rồi, nhà của các cháu. Chú quên mất phải gặp mọi người ở nhà cháu, tại sao chú quên mất được nhỉ?
Hắn leo lên cầu thang. Đằng sau hai thằng nhóc lại bắt đầu một cuộc đấu khẩu.
- Tóm được mày rồi.
- Tao bắn nó trước.
- Tao bắn nó chết trước.
Bên ngoài ánh nắng ban trưa rọi xuống mặt đường phủ đầy tuyết, và Geraci không nhớ lần cuối cùng hắn nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt như thế này là lúc nào. Hắn hít một hơi đầy khí trời vào phổi. Cổ hắn nghẹn lại. Cảnh đẹp khiến hắn nghĩ tới Charlotte và các con. Hắn gạt nước mắt (chắc chắn là do gió thổi) và tiếp tục đi về phía bến cảng. Không có ai trên đường cả. Hắn nghĩ tới việc quay trở lại căn nhà và lấy chiếc áo khoác, nhưng lại thôi. Cái lạnh thấu xương như lưỡi dao cứa vào da thịt hắn.
Rồi hắn nhận ra việc phải đối đầu với những cơn gió buốt lạnh đầu mùa là khó khăn cuối cùng của mình.
Mặt hồ đóng băng nhưng không thể đi trên mặt băng. Cách duy nhất là bay. Có một đường băng ở phía bên kia của hòn đảo. Hắn có thể trộm những chiếc máy bay tư nhân ở đây. Trộm được một chiếc cũng khó khăn, mặc dù hắn biết lái máy bay, vì phải đảm bảo chiếc máy bay trong tình trạng tốt nhất. Mà hắn thì đang không có thời gian. Lái máy bay đi cũng rất nguy hiểm vào lúc này.
Trong tình huống này, nếu phải chọn giữa việc bay và một kịch bản tồi tệ nhất, Nick Geraci sẽ vẫn chọn kịch bản đó.
Hắn đi vào một gara sửa xe gần bến cảng. Hắn nhìn qua cửa sổ. Mấy thằng nhóc ít ra đã không theo đuôi hắn.
- Ai đó?
Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ và đội chiếc nón che tai - giống loại mà bố của Nick từng dùng - liếc nhìn hắn từ phía sau của một túi muối mỏ to tướng. Ông ta ngồi cạnh cái bàn kim loại, nhâm nhi ly cà phê từ chiếc bình bảo ôn và đang giở cuốn tạp chí khiêu dâm.
- Ông cần sửa xe à?
Geraci đột nhiên giật mình. Người đàn ông nhăn mày và đứng dậy:
- Tôi có thể giúp gì được cho anh, anh bạn? Geraci rút khẩu súng ra:
- Chắc chắn rồi, bạn của tôi. Ông có gì cho tôi để cào tuyết bây giờ?
Geraci nhét vào miệng ông ta tấm giẻ, trói ông ta vào chiếc bàn bằng băng keo.
Để ông ta ở đây, coi như một nhân chứng. Nếu giết, mọi chuyện sẽ vỡ lở. Geraci bóp vai người đàn ông, nói:
- Điều tồi tệ nhất đã qua rồi. Geraci đút khẩu súng vào thắt lưng.
Nếu cảnh sát hoặc bọn cớm liên bang đang theo đuôi hắn, việc giết người đàn ông này sẽ biến hắn trở thành cái tên bị truy nã gắt gao nhất.
Geraci tìm thấy chiếc máy sưởi và bật nó lên. Hắn nháy mắt:
- Ở đây lạnh thật. Việc tốt trong ngày của tôi đấy.
Vài phút sau, trên một chiếc máy kéo, đội chiếc nón bảo hộ và mặc chiếc áo khoác hơi chật, cuộn quanh mình tấm chăn, Geraci đi dọc bờ sông, từng đám tuyết đóng thành ụ lớn bên đường. Hắn nguyền rủa những cơn gió rít và từ từ học cách lái chiếc máy.
Canada bây giờ không phải là điểm đến lý tưởng Ohio gần hơn. Hắn quay lưng lại để chắc chắn không ai theo đuôi mình. Đảo Rắn Chuông từ từ xa dần tầm nhìn.
Hắn ngồi lên tập bản thảo, Geraci cũng buộc một bình ga vào sau máy kéo để đề phòng. Hắn chưa bao giờ lái một cái gì như vậy trước đây. Hắn đoán còn sáu hoặc bảy dặm nữa là đến nơi. Ai mà biết được khi nào thì hết nhiên liệu.
Dấu hiệu duy nhất của sự sống nằm ở phương Đông - những người đánh cá trên băng vừa ra khỏi đảo South Bass, với xe trượt tuyết và một căn chòi mà ước tính cũng phải nặng như chiếc xe kéo này.
Hắn chợt nhận ra bố mình cũng là người đánh cá trên băng. Nick luôn tưởng tượng tới hình ảnh người dàn ông già cỗi ngồi trong căn lều như chếc quan tài của mình, nhấm nháp rượu vang đỏ rẻ tiền va nỗi cô độc, đầu cúi xuống, nhìn vào những ô trống trong căn lều, chỉ có sự trống trải lạnh lẽo.
Geraci cười lớn. Hắn nghe một thằng nhóc nói rằng bố mình có thể làm mọi thứ, rồi hắn thấy chiếc nón bịt tai. Những người đánh cá dang ở trên băng. Geraci mặc dxuf không mê tín nhưng hắn vẫn coi đây là điềm báo. Tại sazo không? Hawsns chắc chắn không ai đáng tin cậy bằng bố hắn. Trước khi ông nghỉ hưu và trở thành Arizola, Fausto Geraci là tài xế xe tải và làm mọt số công việc khác cho nhà Forlenza. Ông ta có thể giúp Nick liên lạc với những kẻ có thế lực ở Cleveland. Miễn là bố hắn vẫn còn sống.
Một nhóm người đánh cá nghe thấy tiếng động cơ và đi ra khỏi căn chòi. Một số khác lên tiếng gọi hắn. Geraci hướng mặt về hướng gió thổi và ngoảnh đi chỗ khác, về phía tây nam của đảo Green, thiên đường của những con chim trú rét, cách xa đất liền. Rồi hắn ngoảnh lại, những người đánh cá đang chỉ trỏ và cười hắn nhưng không ai theo hắn cả.
Hắn không nghe hoặc nhìn thấy bất kỳ chiếc máy bay nào cả.
Khi đi qua ngọn Hải đăng trên đảo Green, đất liền dần đi vào tầm mắt. Geraci chăm chú nhìn ngọn hải đăng, nhưng có vẻ không ai ở trên đó. Hắn trông chờ những gì không may đến nhưng nó vẫn không xảy ra.
Không có người dân naò hắn nhìn thấy xung quanh bờ biển. Hawsns lái xe về phía một sườn
dốc.
Khi đến gần đất liền, phải đi qua một đống tuyết lớn, buộc hắn phaỉ vòng chiếc xe kéo và đi
sang hướng khác. Chiếc lưỡi cày bị mắc vào băng và gần như kẹt cứng.
Cuối cùng hắn bị mắc kẹt thật.
Vì vậy hắn giấu chiếc xe kéo trong đống tuyết ngập tới tận bánh sau. Hắn đi đi lại lại vài lần Chiếc lưỡi cày bị kẹt trong một khe nứt trên băng. Bánh sau xoay vòng quanh và tạo ra đường đi, nhưng cả chiếc may kéo không nhúc nhích. Từng cuộn khói phả ra từ động cơ.
Geraci trèo lên đống tuyết và nguyền rủa sự ngu ngốc của mình. Tuyết rất ướt, chân hắn cũng vậy. Hắn đi một đôi giày vải, đáng nhẽ hắn có thể mang theo một đôi ủng bảo hộ. Hắn với lấy tập bản thảo và suy nghĩ những việc cần làm, có lẽ chừng nửa dặm nữa thì đến nơi. Hắn bỏ lại chiếc xe kéo
Geraci bắt đầu chạy. Trong vài năm hắn không quan tâm tới việc chạy bộ. Khẩu súng rơi ra khỏi quần, hắn vẫn chạy. Có tiếng động lớn đằng sau. Đôi giày đẫm nước. Phổi rát buốt. Tiếng động vẫn tiếp tục. Hắn vẫn chạy, hắn nghe một âm thanh như một tiếng xì xoạc rất lớn.
Hắn dừng lại, cúi người, quay đầu để nhìn xem chiếc xe kéo ra sao.
Hắn hồi phục trở lại để đi tiếp. Hắn vẫn nghe tiếng động, nghĩ rằng một lúc nào đó sẽ bị kéo tuột xuống dưới lớp băng. Cuối cùng hắn đã đặt chân lên những đám tuyết màu nâu bẩn thỉu. Hắn vui sướng hét lên. Chỉ còn khoảng mười bước chân nữa là tới nơi.
Đây đúng là một ngày may mắn.
Có lẽ dùng từ may mắn thì không hợp lý lắm. Geraci đã làm được điều mà nhiều người nghĩi rằng đây là sự may mắn. Những lợi nhuận có được từ việc đánh bạc khiến những thằng ngu nghĩ rằng việc hoc toán trên lớp là tốn thời gian. Geraci tin vào khả năng và sự ngẫu nhiên chứ không phải là sự may mắn Không có lời giải thích nào hợp lý cho điều này cả.
Lý do khiến không có một ngư dân nào ở đây là vì có một đường ống nước thải lớn đổ thứ nước giàu nitơ vào chiếc hồ gần nơi chiếc máy kéo kẹt lại. Khi lên tới bờ, Geraci nhìn thấy tấm biển BĂNG MỎNG khắp nơi. Ngạc nhiên nhưng hắn có việc khác phai lo. Hắn cướp một chiếc ô tô chuồn đến nơi hắn có thể an toàn khỏi những kẻ phá đám khác.
Lần đầu tiên trong đời Geraci không điên rồ tới mức muốn sống cả đời trong xó xỉnh kia. Tất cả những gì một người đàn ông có thể làm là tiếp tục tiến lên. Làm hết sức, chơi hết mình! Rất lâu rồi Nick Geraci quên mất điều này.
Hắn đã trở lại.
Sự Trả Thù Của Bố Già Sự Trả Thù Của Bố Già - Mark Winegardner Sự Trả Thù Của Bố Già