When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuệ Nghi
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3045 / 195
Cập nhật: 2018-08-03 10:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
uối năm 1997,nhà tôi dọn về một căn nhà gỗ trong con hẻm ngoằn ngoèn phải đi qua mấy bờ ao mới vào được tới nơi. Thời gian chúng tôi ở căn nhà đó cũng không dài, nhưng có một câu chuyện làm tôi nhớ mãi.
Căn nhà gỗ được xây trên một mảnh đất rất lớn,xung quanh là ao tù,cây cối um tùm, có cả một cái chuồng gà không biết của ai nhưng chắc chắn không phải của nhà tôi. Mấy ngày đầu tới ở,tôi sợ lắm,vì đêm đêm cứ nghe tiếng cười rú lên từ cái chuồng gà đó. Ngày xưa đi tè toàn ra sân ngồi,còn nhỏ mà. Nhưng vì sợ nên tôi ráng không đi vào ban đêm. Bữa đó đêm trăng sáng,tôi mót quá chịu không nổi nên mở cửa rón rén ra sân,vừa đi vừa ngoái lại nhìn chuồng gà mà tim đập thình thịch. Vừa mới ngồi xuống, tự nhiên tôi thấy cái bóng đen thui xọet qua sau cánh cửa,rồi tiếng cười rú lên. Hồn bay phách lạc,tôi bỏ chạy tung dép,nước nôi cũng tung tóe,thiệt phát gớm. Rón rén vào đắp chăn, tôi thao thức tới sáng. Cũng ngạc nhiên là ba mẹ tôi tỏ ra bình thản với cái sự lạ ở chuồng gà.
Sáng hôm sau tôi mới hỏi mẹ,mẹ nói có một chị thần kinh không được bình thường hay về ở trong chuồng gà vào ban đêm,ban ngày thì đi đâu mất. Mấy lần tôi cũng thấy chị xuất hiện vào ban ngày,đầu tóc rối tung,quần áo nhem nhuốc,tụi con nít trong xóm mỗi lần thấy chị là rượt theo ném đá,ném bèo vào người chị,vừa ném vừa la làng lên:" Ahhh, con điên,con điên kià tụi bây". Tôi đứng trong nhà ngó ra,mẹ tôi nói:" Con tuyệt đối không được tham gia vào mấy trò nghịch ngợm đó,người ta cũng là con người, mà người ta không bình thường thì đó là cái tội nghiệp đáng được thông cảm chứ không có gì để đem ra chế giễu". Nói rồi mẹ tôi đi ra xua đám trẻ con đi chỗ khác, chị "điên" thì cứ ngờ nghệch khóc cười.
Có một bữa trưa ngủ dậy,tôi ra ao chơi. Đi ngang chuồng gà thấy chị "điên" ở trong đó. Một tay chị cầm phấn vẽ vẽ lên tường,tay kia cầm cái chổi xương mới "chôm" của mẹ tôi. Thấy tôi,chị mừng rỡ ra nắm tay lôi vô,gí tôi ngồi xuống. Rồi chị lấy cái chổi xương chỉ lên bảng. Tôi sợ sệt nhưng ấp úng hỏi:" Chị thích làm cô giáo hả?",chị gật gật rồi cười hí hí: " Cô giáo, cô giáo!",tay thì chỉ vô đám sách,giấy,báo không biết lượm ở đâu về.
Thì ra chị "điên" thích làm cô giáo.
Mùa mưa năm đó,mấy cái ao xung quanh xóm nước dâng lên,tràn ra đường đến đầu gối. Người lớn thì đi làm hết,tụi nhỏ chạy lông nhông đi chơi, có một thằng cu không biết nghịch ngợm thế nào lại lội ra giữa dòng nước rồi sợ quá đứng luôn ngoài đó không vô được. Thằng cu ấy khóc la om sòm. Cả đám nhỏ đứng trên bờ chưa biết tính sao thì nghe tiếng chân thình thịch sau chuồng gà,chị "điên" chạy ra,lội tới giữa dòng,cắp thằng nhỏ vô nách rồi đi ngược vô. Vô tới nơi chị thả thằng nhỏ đánh rầm xuống đất rồi bỏ đi vô lại chuồng gà,miệng lại ê a đọc chữ,tay lật lật mấy cuốn sách nhàu nhic cáu bẩn mới lôi từ đâu về.
Kể từ bữa đó,con nít tụi tôi cũng chơi cùng với chị "điên". Mấy đứa dồn nhau vô cái chuồng gà bé tẹo,ngồi khoanh tay làm học trò cho chị dạy học. Trưa nắng chang cha,chị "điên" leo kên cây me sau vườn để hái quả thảy xuống cho đám nhỏ. Cuộc sống cứ bình lặng trôi đi,không một ai biết chị "điên" là ai, tên gì,từ đâu tới. Mọi người chỉ biết chị ấy "điên" nhưng vẫn biết mình có ước mơ là gì,vẫn sẵn sàng giúp đỡ những người khác dù người ta nghĩ rằng chị "điên" là một con người vô thức.
Ít lâu sau,nhà tôi lại dọn đi nơi khác. Ngày chuyển đi tôi đợi mãi không thấy chị về chuồng gà,chắc là lại đi kiếm ăn hay nhặt nhạnh sách báo ở đâu đó rồi. Gom được mớ truyện cũ và tập tô màu,tôi đem để trong chuồng gà cho chị "điên".
Chúng ta thường chê bao người điên,thậm chí là không ít người buông lời trêu trọc. Nhưbg không ít người điên cũng có ước mơ,cũng biết giúp đỡ khi thấy người khác gặp khó khăn. Còn thử hỏi trong xã hội này,bao nhiêu người không điên nhưng không biết ước mơ của mình là gì? Bao nhiêu người tỉnh táo nhưng chẳng bao gìơ biết giúp đỡ một ai?
Sẽ Có Cách, Đừng Lo Sẽ Có Cách, Đừng Lo - Tuệ Nghi Sẽ Có Cách, Đừng Lo