Nguyên tác: The Gold Hunters
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Chương 4: Rod Đi Theo Con Gấu Có Bàn Tay Người
- T
ôi phải đợi cho đến lúc trời sáng hơn.
Rod nói. Anh cố gắng kềm chế bản thân, tự củng cố bản thân với sự bảo đảm mà anh không còn cảm thấy.
Wabi đề nghị:
- Chúng ta ăn sáng đi. Chúng ta còn thịt đông và không cần phải đốt lửa.
Xong bữa trước hai người kia, Rod cầm lấy khẩu súng và tiến về phía hàng cây. Wabi phác một cử chỉ như muốn đi theo, nhưng Mukoki giữ anh lại. Một tia sáng sắc sảo phát ra từ đôi mắt ông.
- Cậu ấy làm một mình tốt hơn – Ông nói.
Quầng mặt trời đỏ rực đã nhô cao trên cánh rừng và giờ đây Rod có thể nhìn xung quanh xa hơn. Anh đã đi ra từ đám cây tuyết tùng, giống như vầy, vào buổi chiều anh đi săn thú và đã tìm thấy con đường của Minnetaki. Cách đó một dặm anh nhìn thấy đỉnh núi phủ tuyết nơi anh đã từng săn nai sừng tấm. Đỉnh núi đó là người hướng dẫn đầu tiên cho anh. Anh vội vã hướng về nó trong lúc Mukoki và Wabigoon đi theo cách xa phía sau với đàn chó và chiếc xe trượt. Anh gần như không còn thở nổi khi lên tới đỉnh núi. Anh nôn nóng nhìn về hướng bắc. Đó chính là hướng mà anh đã đi vào buổi chiều khám phá ra con đường lạ. Nhưng giờ đây anh không nhận ra được gì cả, không có những mốc ranh giới hoặc cây cối nào quen thuộc để giúp anh tìm lại những bước chân lang thang của anh ngày hôm đó. Anh tìm kiếm một cách vô vọng dọc theo đỉnh núi một vài dấu vết nhỏ nào đó của sự hiện diện của anh ở đó. Nhưng mọi thứ đã không còn. Mặt trời đã phá hủy niềm hy vọng cuối của anh.
Anh mừng là Mukoki và Wabigoon đang còn ở dưới chân núi, vì anh biết rằng nỗi tuyệt vọng này đã hầu như làm anh rơi nước mắt. Số phận của Minnetaki nằm trong tay anh – và anh đã thất bại. Anh sợ phải nói với hai người bạn điều này, sợ để họ trông thấy gương mặt của anh. Lần duy nhất trong đời, dù là một chàng trai dũng cảm, Roderick Drew gần như ao ước giá mình chết phứt cho xong.
Đột nhiên, trong cuộc tìm kiếm một cách tuyệt vọng vật gì đó quen thuộc, khi đôi mắt của anh lướt trở lại dải băng tuyết dài vô tận, anh nhìn thấy, ở phía xa xa, một vật gì đó sáng lấp lánh dưới ánh nắng như một mảnh thủy tinh, và từ đôi môi anh bật ra một tiếng kêu khàn khàn đầy vui sướng. Giờ đây anh nhớ ra rằng anh đã từng trông thấy tia sáng lạ lùng đó trước đây, rằng anh đã đi thẳng tới nó từ đỉnh núi và đã nhận ra nó là một phiến băng đông cứng trong suốt như thủy tinh nằm trên cạnh của một phiến đá mà từ đó dòng nước của một khe suối nhỏ tuôn ra. Không chờ hai người bạn, anh vội vã đi xuống núi và chạy như một con nai băng qua dải đất hẹp ở chân núi. Năm phút chạy đã đưa anh tới tảng đá. Anh dừng lại một lúc, trái tim đập dồn dập trong cơn kích động. Ngay bên cạnh đó, lần trước anh đã dối diện với con đường lạ. Bây giờ không còn dấu vết gì của nó trên mặt tuyết nữa, nhưng anh nhìn thấy những thứ khác sẽ dẫn dắt anh: một tảng đá khổng lồ nhô ra khỏi khối tuyết trắng, một cây dương đã chết đứng bên đường, và cuối cùng, trước đó khoảng nửa dặm, là bìa của một khu rừng rậm.
Anh quay lại, điên cuồng vẫy gọi Mukoki và Wabigoon, còn cách đó khá xa. Rồi anh chạy tiếp. Khi tới bìa rừng, anh lại vẫy gọi bằng cả hai cánh tay. Nỗi vui mừng thoát ra trong một tiếng hét đầy khích động hướng về hai người bạn. Đây là khúc gỗ mà Minnetaki đã bị ép phải ngồi lên trong lúc chờ đợi bọn bắt cóc hung ác. Anh tìm thấy đúng chỗ mà dấu chân của nàng đã in trên tuyết, gần bên một gốc cây nhô ra! Bọn cướp da đỏ và những người bị bắt đã nghỉ giải lao ở đây một lúc, đã đốt một đống lửa, và có nhiều bàn chân đã dẫm nát tuyết đến nỗi những dấu vết đó vẫn còn.
Anh chỉ những dấu vết khi Mukoki và Wabigoon tới gần.
Trong một lúc lâu không ai nói nên lời cả. Cúi người sát mặt tuyết, người mở đường già kiểm tra từng phân một quãng tuyết trống nơi bọn Woonga đã đốt đống lửa. Cuối cùng ông ngẩng lên, mặt hiện ra vẻ kinh ngạc tột cùng.
Hai chàng trai nhận ra rằng trong những dấu vết mơ hồ trên mặt tuyết đó ông đã phát hiện ra một điều gì đó khác thường nếu không phải là cực kỳ quan trọng.
Chàng trai da đỏ hỏi:
- Gì thế, Muky?
Mukoki không đáp. Ông quay trở lại những tàn than của đống lửa và lại quỳ xuống lặp lại việc nghiên cứu mặt tuyết, một cách cẩn thận hơn trước đó. Khi ông ngẩng lên lần thứ hai, vẻ kinh ngạc càng tăng trên gương mặt.
- Chỉ có sáu người! – Ông thốt lên – Hai người dẫn đường từ bưu cục và bốn tên cướp!
- Nhưng người đánh xe bị thương đã bảo rằng có ít nhất cả chục tên cướp tấn công họ mà – Wabi đáp.
Người lính già chắc lưỡi, và trong thoáng chốc nét mặt ông chuyển sang một vẻ nhăn nhó buồn cười.
- Hắn ta nói dối! – Ông tuyên bố – Hắn bỏ chạy khi cuộc đánh nhau bắt đầu. Vết đạn đến từ phía sau lưng trong lúc hắn chạy.
Ông chỉ vào cánh rừng sâu lạnh lẽo.
- Trong đó không có nắng! Theo con đường rất dễ!
Giờ đây trong cử chỉ của Mukoki không còn vẻ bực dọc nữa. Đôi mắt ông sáng rực, nhưng đó là do ngọn lửa chiến đấu và quyết tâm chứ không phải là sự kích động.
Trước đây đã có lần Rod nhìn thấy vẻ mặt ấy của người chiến binh già, khi hai người bọn anh chiến đấu để giải cứu Wabigoon, như giờ đây họ sắp sửa chiến đấu để giải cứu Minnetaki. Và anh hiểu ý nghĩa của nó là gì. Họ cẩn trọng đi sâu vào rừng, mắt và tai đầy cảnh giác. Như Mukoki đã dự đoán, con đường đi của bọn cướp hoàn toàn dễ nhận ra.
Chúng đã mang theo cả hai chiếc xe trượt bị cướp, và Rod hiểu rằng Minnetaki đã được mang đi trên một trong hai chiếc xe đó. Họ đi được khoảng một trăm bước thì Mukoki, người dẫn đầu, chợt dừng phắt lại và khẽ kêu lên. Vắt ngang qua con đường là thi thể của một người đàn ông. Nhìn thoáng qua, họ nhận ra đó là một trong hai người đánh xe của Bưu cục Wabinosh.
- Đầu bị tét – Mukoki nói, khi ông dẫn cả đội đến gần xác chết – Bị bắn, bị thương rồi bị giết chết bằng rìu.
Những con chó khịt mũi đánh hơi và khúm núm đi qua cái xác chết, còn Rod thì rùng mình. Bất giác, anh nghĩ tới điều đã có thể xảy ra với Minnetaki, và anh nhận thấy sau khi qua khỏi nơi có quang cảnh chết chóc đó Mukoki tăng gấp đôi tốc độ. Suốt một giờ cuộc truy đuổi tiếp tục không ngừng nghỉ. Bọn cướp đi trên một con đường hẹp, theo hàng dọc, hai chiếc xe trượt đi giữa. Vào cuối giờ cả ba bắt gặp những dấu vết của một trại nghỉ khác, bên cạnh đó có hai túp lều dựng bằng nhánh tuyết tùng. Những dấu vết trên tuyết ở đây mới hơn nhiều; ở đôi chỗ dường như chúng vừa mới có xong. Nhưng vẫn không có dấu vết nào của cô gái bị bắt. Người mở đường già đi qua lại khu trại nhiều lần. Không một dấu hiệu nào thoát khỏi đôi mắt của ông, không một dấu vết, một cành cây gẫy nào mà ông không kiểm tra. Rod biết rằng vụ bắt cóc Minnetaki đã xảy ra ít nhất là ba ngày trước đó, thế nhưng những dấu vết này không thể lâu quá một ngày. Vậy sự việc này có ý nghĩa thế nào?
Sự bí ẩn của vụ việc phủ đầy lên anh một nỗi sợ không tên. Vì sao bọn cướp không tiếp tục chuyến đi? Vì sao chỗ nghỉ này quá gần chỗ chúng gây tội ác? Anh liếc qua Wabi, nhưng chàng trai da đỏ cũng bối rối giống như anh. Trong mắt anh ta cũng ánh lên một nỗi sợ mà anh không thể gọi tên.
Mukoki đang ở bên cạnh những đám than tro của đống lửa. Ông thọc sâu bàn tay vào đó, và khi đứng lên, ông nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của Rod.
- Tám giờ rồi, Mukoki.
- Bọn Woonga đã ở đây đêm qua – Người lính già chậm rãi nói – Rời trại cách đây bốn giờ.
Điều này có nghĩa là gì?
Minnetaki có bị thương không, bị thương trầm trọng đến nỗi bọn bắt cóc không dám mang nàng đi?
Ros không tự hỏi thêm câu nào nữa. Nhưng anh run lên. Mukoki và Wabigoon tiếp tục đi với nét mặt lạ lùng, mất tự nhiên và không thốt lên lời nào. Sự bí ẩn vượt khỏi tất cả bọn họ.
Nhưng họ nhận ra một điều, dù đã có gì xảy ra, họ đang ở rất gần bọn cướp. Và mỗi bước chân mang họ tới gần hơn, vì sau mỗi dặm dấu vết càng thêm mới. Rồi một sự kinh ngạc lớn khác đã đến.
Con đường tẻ làm hai!
Ở bìa của một khoảng trống nhỏ, bọn cướp đã chia ra thành hai đoàn. Một đường đi về hướng đông bắc, đường kia đi về tây bắc!
Mukoki chỉ tới con đường đi về hướng đông bắc.
- Chúng ta phải tìm ra dấu vết của Mineetaki. Các cậu đi đường kia, tôi đi đường này!
Rod lên đường với tốc độ chạy nước kiệu theo con đường hướng đông bắc. Ở phía bìa bên kia của khoảng đất trống, nơi chiếc xe trượt sắp lao vào một lùm cây phỉ, anh đột ngột dừng lại, lần thứ hai trong buổi sáng đó, một tiếng kêu đầy khích động bật ra khỏi đôi môi anh. Trên một nhánh gai thò ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời, một lọn tóc dài óng ánh đang bay phe phẩy. Anh tiến tới định cầm lấy nó, nhưng Wabi nắm tay anh lại. Và trong khoảnh khắc Mukoki đã tới bên họ. Ông nhẹ nhàng đan lọn tóc đen vào giữa những ngón tay, đôi mắt sâu rực lên như than hồng hoặc như ánh lửa. Đó là một lọn tóc trên mái tóc xinh đẹp của Minnetaki, không một ai nghi ngờ chút nào về điều đó; nhưng nó làm tim họ thắt lại, làm gia tăng nỗi kinh hãi trong mắt họ. Đột nhiên Mukoki kéo nhẹ, và lọn tóc trượt khỏi nhánh gai.
Ở hơi thở kế tiếp, ông lẩm bẩm bằng thổ ngữ theo một cách diễn tả gồm những âm thanh líu ríu mà ông chỉ sử dụng khi những câu tiếng Anh của ông hoàn toàn không thích ứng với hoàn cảnh.
- Minnetaki ở chiếc xe trượt kia!
Ông giơ đầu lọn tóc cho hai người bạn nhỏ xem.
- Xem này, tóc đã bị cắt, không phải đứt vì vướng vào gai. Woonga đã treo ở đó để đánh lừa chúng ta.
Không chờ lời đáp, ông nhanh chóng quay trở lại con đường kia, với Wabi và Rod sau lưng. Đi được khoảng một phần tư dặm người mở đường già dừng lại và lặng lẽ giơ tay chỉ vào một dấu chân nhỏ xíu gần vết xe trượt.
Ở hầu hết những chỗ nghỉ giải lao khác thỉnh thoảng lại xuất hiện vết giày của Minnetaki. Hai người bảo vệ của cô chạy phía trước chiếc xe trượt, và rõ ràng là em gái của Wabi đã lợi dụng những cơ hội để lưu lại những dấu vết cho những người mà nàng biết sẽ nỗ lực giải cứu nàng. Thế nhưng khi họ ngày càng bỏ lại xa sau lưng con đường chạy về đông bắc, một cảm giác bất an không thể lý giải chợt gợn lên trong lòng Rod. Nếu Mukoki nhầm lẫn thì sao? Niềm tin của anh vào phán đoán và sự minh mẫn của người lính già thông thường là tuyệt đối. Nhưng anh chợt nghĩ rằng nếu bọn Woonga có thể cắt một lọn tóc của cô gái, chúng cũng có thể tháo một chiếc giày của cô ra! Nhiều lần anh toan nói lên sự nghi vấn của mình nhưng rồi lại thôi khi anh nhìn thấy những chứng cứ mà vì chúng họ đã đi theo con đường này.
Cuối cùng, anh không thể kềm lòng được nữa.
- Wabi, tôi sẽ quay trở lại – Anh nói dịu dàng, sóng đôi bên người bạn – Tôi sẽ quay lại và đi theo con đường kia. Nếu tôi không phát hiện ra điều gì trong vòng một dặm tôi sẽ quay lại nhanh gấp đôi và đuổi kịp cậu!
Những nỗ lực của Wabi để thuyết phục anh vô hiệu quả, và vài phút sau Rod lại có mặt tại khoảng đất trống. Một linh cảm nào đó khiến tim anh đập mạnh nhanh hơn và hơi thở của anh dồn dập khi băng qua lùm cây nơi bọn anh đã tìm thấy lọn tóc óng ánh. Một thứ linh cảm nào đó, đã đọng xuống hồn anh, buộc anh cứ tiếp tục đi, ngay cả khi anh đã đi hơn một dặm, rồi hai dặm, trong cuộc kiếm tìm vô hiệu quả. Rod không tìm ra lời đáp cho những câu hỏi ấy. Anh không mê tín dị đoan. Anh không tin vào những giấc mơ. Thế những mỗi phút trôi qua lại tăng thêm niềm tin của anh rằng Mukoki đã sai lầm, và Minnetaki đang ở trên chiếc xe trượt phía trước anh.
Vùng đất anh đang đi vào ngày càng rậm rạp um tùm. Những đỉnh núi mọc lên trước mặt anh, bị tách ra bởi những đường nứt và những rảnh nhỏ mà từ đó nước tràn vào con suối. Anh lắng nghe, và đi tiếp một cách cẩn trọng; thoáng qua đầu anh ký ức về chuyến mạo hiểm ly kỳ ở hẻm núi bí ẩn cách đây mấy tuần, khi ngủ một mình trong khu trại, anh đã mơ thấy những bộ xương. Anh đang nhớ tới chuyện này khi anh đến gần một tảng đá khổng lồ to như một căn nhà nằm trên đường. Trên mặt tuyết, gần như ở sát chân anh là một cảnh tượng làm máu anh đông cứng lại. Lần thứ hai ngày hôm đó anh trợn trừng nhìn vào một cái xác chết. Nằm vắt ngang qua con đường, giống như cái xác trước, là thi thể của một người da đỏ. Cánh tay anh ta duỗi thẳng, gương mặt nhăn nhó quay thẳng lên trời, lớp tuyết phủ quanh đầu anh ta ánh lên một màu đỏ rùng rợn dưới ánh nắng. Trong một phút Rod nhìn trừng trừng cái cảnh tượng ấy trong cơn kinh hãi lặng thầm. Không có dấu hiệu của một cuộc đánh nhau, không có dấu chân trên tuyết. Người này đã bị giết trong lúc đang ở trên chiếc xe trượt, và đó là dấu hiệu duy nhất anh ta để lại.
Ai đã giết anh ta?
Có phải Minnetaki đã tự cứu mình bằng cách hạ sát tên bắt cóc?
Trong một khoảnh khắc. Rod hầu như tin chắc rằng đúng là như vậy. Anh kiểm tra vết máu trên tuyết và nhận ra chúng vẫn còn ẩm và chưa đóng băng. Anh chắc chắn rằng tấn thảm kịch đã xảy ra chưa tới một giờ trước đó. Thận trọng hơn, và tốc độ hơn, anh đi theo con đường của chiếc xe trượt, khẩu súng của anh nằm ở vị thế sẵn sàng nã đạn bất cứ lúc nào. Con đường mòn ngày càng hoang vu và ở đôi chỗ nó gần như không thể lọt qua. Nhưng giữa những đống đá chập chùng, chiếc xe trượt đã tìm được lối đi, tên cướp đánh xe không hề ngần ngừ chọn những khoảng trống phía trước. Con đường dần dần lên dốc cho tới khi nó lên tới đỉnh của một ngọn núi lớn. Rod hầu như đã lên tới đỉnh khi có một vết đường khác cắt ngang đường của chiếc xe trượt.
In sâu xuống mặt tuyết mềm là những dấu chân của một con gấu lớn!
Những tia nắng ấm áp đầu tiên, Rod nghĩ, đã đánh thức con thú khỏi giấc ngủ đông, và nó đã làm một chuyến du hành nhỏ khỏi hang. Từ chỗ con gấu băng qua vệt đường, chiếc xe trượt quay ngoặt sang hướng mà từ đó con gấu đến.
Không kịp suy nghĩ gì, Rod bắt đầu lao xuống núi theo con đường do con gấu tạo ra, đồng thời đưa mắt dõi theo vết xe trượt và cánh rừng xa. Ở chân ngọn núi, một thân cây đổ to lớn nằm trên con đường mòn anh đi, và khi anh trèo qua thân cây ấy anh dừng lại, một tiếng kêu kinh ngạc nghẹn lại nơi cổ họng. Con gấu đã bò qua thân cây ấy, và bên trên thân cây, gần chỗ con thú đã phủi tuyết khỏi thân mình của nó, là dấu tay của một con người!
Trong thoáng chốc Rod đứng im bất động như thể anh đã bị tê liệt, thở dồn dập trong cơn kích động. Bốn ngón tay giữa và ngón cái của một bàn tay đã để lại những dấu vết quá rõ ràng. Những ngón tay dài, thanh mảnh, lòng bàn tay hẹp. Dấu vết này chắc chắn không phải là dấu tay của một người đàn ông!
Củng cố lại tinh thần, Rod nhìn quanh. Không có dấu hiệu gì trên tuyết ngoại trừ của con gấu. Có thể nào anh nhầm lẫn? Anh cẩn trọng nghiên cứu lại dấu tay bí ẩn một lần nữa. Khi anh nhìn, một cơn ớn lạnh lạ kỳ xuyên qua người anh, và lúc ngẩng lên anh biết rằng anh đang run bắn lên dù đã cố kềm lại. Quay xuống, anh nhanh chóng đi theo con đường lên đỉnh của ngọn núi, băng ngang lại vết xe trượt, và xuống núi tiến vào chốn hoang dã của hẻm núi mé bên kia. Anh đi chưa quá hai mươi bước thì lặng lẽ dừng lại phía sau một tảng đá. Anh không nhìn thấy một chuyển động nào phía trước. Anh không nghe thấy gì cả. Thế nhưng lúc ấy anh rùng mình ớn lạnh hơn lúc nào hết trong đời.
Vì vết chân của con gấu đã chấm dứt.
Và trước mặt anh, thay vì là dấu vết của một con gấu, tiếp tục đi là vết chân của một con người!