Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hạch Hải ngồi đối diện với Thư Thư, anh lén ngắm từng nét khuôn mặt cô. Thư Thư hai tay bưng cằm, nhìn ra bầu trời đang giăng mắc màn mưa. Cô chợt nhớ cơn mưa buổi chiều vừa đặt chân lên.
- Em nhớ Đăng Triều à? Hay nhơ nhà phải không? Hay nhớ ai ngẩn vào ngơ hả? Có tâm sự à?
Ngước nhìn anh cô gật đầu:
- Kể cho anh nghe được không?
Cô lắc đầu:
- Anh sẽ cười em mất.
- Sao lại cười. Anh khóc em mới sợ chứ?
- Vì một cô gái xấu xí như một ma phù thủy mà lại có người đau tim đó.
Thạch Hải giật mình:
- Đăng Triều yêu em?
- Chắc anh ấy đang đùa với em.
- Ai đem chuyện yêu đương ra đùa bao giờ? Em gặp cậu ấy lúc nào? Và trả lời ra sao?
- Dĩ nhiên là em không nói gì ca Em hứa với anh rồi mà.
- Nè đừng làm anh đau tim nhé, em cứ nói thẳng ra đi.
Thư Thư mỉm môi:
- Chờ hết mưa nói tiếp.
Thạch Hải nhăn nhó:
- Này anh xin em đó. Làm ơn nói đi đừng để anh Io lắng.
Thư Thư trở lại dáng trẻ nhỏ. Tâm sự nỗi lòng cô như màng mưa giăng kín ngoài kia ngổn ngang, bộn bề, không có cách lựa chọn nào khác.
- Em không quên được người ấy à?
Thư Thư buồn rười rượi, Thạch Hải dịu giọng:
- Tình yêu đúng là khó giải thích. Nó giống như một sâu chuỗi dài mắc xích nhau vào một sợi chỉ mong manh dễ đứt. Đăng Triều yêu Dạ Lý, em thích anh ta và anh lại nhớ đến em.
- Anh đừng nhắc nữa mà.
- Không nhắc thì em để hắn ta ở đây? Ước gì cậu ấy trở về đất liền cho xong.
Thư Thư ngẩng mặt lên.
- Anh ghen với người ta ghê vậy sao?
Thạch Hải lắc đầu:
- Ai mà ghen, anh chỉ giận tức những ai không biết trân trọng tình yêu của em. Anh mơ ước được em yêu chứt xíu mà không với được. Tuy nhiên không thể trách cậu ấy. Vì cậu ấy đâu thể hững hờ với Dạ Lý.
- Anh đoán sai cả rồi.
- Sao? Anh hi vọng là... là mình đoán sai.
- Thật hả?
Thư Thư phì cười:
- Em đang nghĩ cách nào cho mấy cô văn thư đừng bám thao anh.
- Ơ... cô nào... anh tưởng. Em tư lự như người mất hồn có phải em nghĩ lại rồi.
- Nghĩ lại à? Còn lâu.
Xỉ vào trán cô, Thạch Hải cười vui vẻ:
- Làm anh hết, cả hồn. Nhưng em nói thật đi có phải em khó quên nổi.Đăng Triều.
Đôi mắt Thư Thư mơ màng xa xăm:
- Từ ngày đặt chân lên đảo này, người em quen và tin cậy là anh ấy. Phải chi úc đó anh ở đây thì hay biết mấy. Dù không gặp thường xuyên nhưng khi tán gẫu em vẫn có nhiều tình cảm dành cho anh ấy, giá như Đăng Triều đừng có Dạ Lý, cô ấy là cô gái đáng thương, em chưa chắc giữ nổi bình tĩnh khi anh ấy nói yêu em.
- Cậu ta có người yêu xinh đẹp mà dám tỏ tình với em sao? Nếu họ chia tay em có nghĩ lại?
Em không biết. Tình yêu họ đẹp như bài thơ, lẽ nào chia tay anh nhỉ?
- Anh cũng cầu mong họ mãi mãi yêu nhau.
Bây giờ ở nhà anh ra bến tàu mua thức ăn về đãi tiệc mừng anh có em.
Thư Thư véo mũi anh:
- Ê, ai nói em là của anh hả? Mưa như thế này anh đi ở nhà em buồn chết đi được.
- Anh mừng vì mình vừa mất một tình địch.
Cô nguýt dài anh:
- Cả hai anh cùng ở một chiến tuyến mà.
- Nhưng trên tình trường anh và cậu ấy là đối thủ.
Thư Thư lấy chiếc áo khoác che lên người anh. Chiếc áo phong phanh cứ phần phật trước cơn gió se lạnh. Thạch Hải cảm động vì cử chỉ thân thiết ấy.
Anh hôn nhẹ lên trán cô Thư Thư cười vang:
- Một nụ hôn hàm ơn!
- Em thật là đưa áo mưa cho anh.
Trời đang mưa anh muốn mọi người nguyền rủa hả?
- Ai nói mặc kệ họ miễn anh em ta vui là được.
Thạch Hải băng mình trong gió bão. Cô cười tủm tỉm. Thạch Hải tốt với cô quá những gì anh làm điều hưởng đến điều cô vui. Vậy tại sao cô không chọn anh? Thư Thư thẫn thờ mấy giây. Lòng Thạch Hải buồn anh cố làm người khác vui, gặp anh có phải là định mệnh không. Có khi nào yêu một lúc hai người không nhỉ. Thư Thư lắc đầu xua đi ý nghĩ ngông nghênh của mình.
Thạch Hải nhận tín khi anh ghé vào bưu điện định báo tin cho cha mẹ Thư Thư. Giọng bà Thư Trâm gấp gáp:
- Hải à, Thư Thư thế nào rồi bác lo lắm.
- Không sao cả cổ vẫn bình yên và vui vẻ.
Bác Thành Phú giận Thư Thư lắm ông ấy ngã bệnh nặng mấy bữa nay, cháu về đi.
- Tệ vậy sao bác? Công ty thế nào rồi?
- Bác không rành. Chỉ thấy ông ấy rên rỉ và nhập viện rồi.
Thạch Hải quýnh quáng:
- Dạ cháu sẽ về ngay, bác yên tâm đi.
- Ừ đừng cho Thư Thư biết chuyện này nó lo.
- Dạ cháu biết rồi.
Thạch Hải trở về. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của anh Thư Thư ngạc nhiên.
- Chỉ đi dưới mưa thôi sao lúc nãy vui bây giờ buồn?
Anh bỗng nhìn cô chăm chú:
- Em nói anh thay đổi thất thường hả.
- Xảy ra chuyện gì vậy anh?
Thạch Hai buồn so:
Nắng mưa là chuyện của trời Tương tư là chuyện của người trần gian.
- Anh tương tư ai hả?
Vừa kéo chéo áo anh Thư Thư vừa véo thật mạnh, Thạch Hải la lên:
- Mong em ghen mãi thế này, anh hạnh phúc lắm.
Thư Thư đấy anh ra.
- Có mà điên.
Thạch Hải đặt túi đồ ăn xuống bàn giọng anh ân cần.
- Anh có việc này cần đi xa. Em ở lại đây khoảng ít ngày anh về ngay.
Thư Thư tròn mắt:
- Anh đi dâu?
- Công tác đột suất bí mật quốc gia.
- Hừ, có thật không đó. Hay là...
Thạch Hải giữ hai bàn tay Thư Thư trong tay mình.
- Việc cần lắm anh mới rời em. Anh muốn đi xa bao giờ.
Thư Thư héo rũ:
- Ừ có việc anh cứ đi ở nhà em sẽ lo thay anh - Giỏi vậy sao. Anh hứa về anh thường.
- Tự anh hứa đó nghen.
Thạch Hải âm thầm trở về đất liền lo lắng cho ông Thành Phú cả tuần lễ.
Ở đảo một mình Thư Thư buồn bã. Thư Thư cô đơn dong ruổi qua các bão biển ngõ vắng. Đến ngay chỗ bị vỏ ốc cắt đứt chân hôm nào, đôi chân cô như dính chặt nơi cô và Đăng Triều có nhiều kỉ niệm. Trên đảo vắng này cô có bao kỉ niệm vơi hai chàng trai tốt, thật khó quên. Tuy nhiên Thư Thư vẫn tìm cách tránh mặt Đăng Triều.
Ngang qua khu nuôi trồng thủy san hô Thư Thư lại nhớ anh da diết, bao kỉ niệm như khơi dậy trong tim. Như kẻ mộng du, cô muốn phóng vào căn phòng ấy, nơi anh và cô qua một đêm tâm sự Cô trở về lớp học với đám mấy đứa cô cậu nhỏ ào ra kéo tay Thư Thư vào:
- Cô ơi cô đi đâu vậy. Quà của cô nhiều lắm.
Thư Thư ngờ ngàng. Cô tưởng về đây để gậm nhấm nỗi buồn. Những bạn trẻ làm cô ngạc nhiên quá.
- Sao các con không để mà dùng? Cô không nhận đâu?
Bé Lan Như ngây thơ bảo:
- Hông phải của tụi con đâu cô, Thằng Bảo, Thằng Linh nó nhận của một chú đẹp trai 1ắm. Chú ấy nói tặng cho cô.
- Bảo Linh à. Chú nào tốt với cô vậy con.
- Dạ con hổng biết chú ấy tặng riêng cho con mấy cây viết đẹp bảo con mang về cho cô.
- Con trả lại cho người ta nha!
Bảo lắc đầu:
- Không được con hứa với chú rồi. Vã lại con đâu biết chú ấy ở đâu mà trả.
Thư Thư mím môi suy nghĩ. Những thứ trái cây như mít, dừa, đu đủ chỉ một ít thôi nhưng rất ngon và hiếm hoi trên đảo, có cả vitamin nữa. Thư Thư thắc mắc, cô không biết là quà. Cô ơi mấy thứ này ngon lắm. Cô đừng có trả chú ấy thích cô đồ.
Thư Thư bật cười:
- Con nít không được nói bậy.
Buổi học trôi qua thật chậm chập. Thư Thư nhìn mấy món quà mà tâm hồn để tận đâu đâu. Ngoài Thạch Hải, Đăng Triều chàng trai nào có ý tốt với cô.
Thư Thư mỉm cười với ý nghĩ thật mông lung xa vời.
Mấy hôm sau. Thư Thư đến lớp sớm. Cô ngồi nghe lại câu chuyện cổ tích để kể cho lũ trẻ nghe. Thạch Hải rất mê truyện cổ tích nên anh có cả bộ kho tàng truyện cổ. Anh đưa cho Thư Thư đọc đỡ buồn. Mải mê với chuyện nàng tiên cá của Andexan, Thư Thư giật mình xem đồng hồ. Quái lũ trẻ hôm nay ở đâu biến mất cả. Đã quả giờ mà không một đứa nào đến lớp.
Thư Thư nôn nao trong dạ. Cô bước ra ngoài ngóng tìm. Cô nhớ mình đâu có dặn bọn trẻ nghỉ học. Ngồi vơ vẩn chống cằm, Thư Thư lại chăm chú vào quyển sách. Cô thở dài.
Một bàn tay nhẹ nhàng bịt mắt cô. Cô giật mình vì mùi mồ hôi quen quen.
Lê nào là anh? Thư Thư có gỡ hai bàn tay mạnh mẽ đan gấp vào mắt mình. Cô chưa dám lên tiếng thì vòng tay ấm áp đã nhốt kín cô. Giọng nói trầm trầm đã vang lên bên tai:
- Em đang nhớ anh phải không Thư Thư?
Bị ôm chặt, hoảng hốt Thư Thư định kêu thét lên. Cô bỗng hạ giọng.
- Là anh hả?
- Không anh thì ai? Hay em yêu Thạch Hải và mong anh ấy trở về.
Thư Thư vùng ra anh càng xiết chặt hơn. Vòng tay,yêu thương nhung nhớ bất ngờ anh ôm cứng cô, bờ môi nóng hổi như tia chớp đặt lên đôi cô và đôi mắt đang nhìn anh ngơ ngác. Tim Thư Thư xao dộng mãnh liệt như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực.
Cô cố vùng vẩy đẩy anh ra ánh mắt ngây ngất cuồng nhiệt của anh không để cô có cơ hội thoát ra.
Em ác lắm Thư Thư, em định trốn anh.
- Buông em ra.
- Không em nhớ anh quay quắt đau muốn vỡ tim.
Thư Thư kêu lên:
- Anh đừng lừa dối em.
- Không anh đang lừa dối mình. Và anh quyết trở về với con người thực, tình yêu của anh. Yêu em biết chừng nào. Thư Thư ơi, đừng trốn anh nữa nhé em.
Thư Thư im lặng uống từng lời nói ngọt ngào của anh và cả những nụ hôn dài bất tận. Anh hôn rồi 1ại muốn hôn nữa. Cơn mưa hôn làm Thư Thư nghẹt thở và ngây ngất. Đôi môi hồng chúm chím như chào đón nắng xuân ấm áp. Đôi tay Thư Thư bỗng ôm chặt lấy cổ anh. Nụ hôn của anh đáp xuống bờ môi trinh nguyên thật quá dỗi ngọt ngào, Thư Thư từng ở cạnh anh, nhưng chưa lần nào cô thấy xúc động mãnh liệt như lần này.
Máu trong người cô như đông đặc lại. Thư Thư không hiểu nổi mình làm sao nữa, lý trí bảo cô rời xa anh nhưng con tim có lý lẽ riêng nồng nàn níu cô ở lại.
Cô xẩu hổ nép mặt vào ngực anh nghe hai quả tim yêu đập rộn ràng:
- Có lẽ em không nên bước lên chiếc tàu định mệnh hôm ấy.
Đăng Triều hôn lên cổ cô:
- Trời sinh ra em là để dành cho anh. Dù em không lên tàu ngắm hoàng hôn hôm dó thì trong cuộc đời này anh cững sẽ tìm ra em.
Thư Thư chớp mắt xúc động:
- Sao anh dám đến chỗ này mà tỏ tình với em chứ?
Đăng Triều lại ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô hôn nhẹ lên đôi mắt mở to chờ đợi:
- Tình yêu là vị thần hộ mệnh đưa anh đến với em ở bất cứ nơi nào, dù em muốn trốn chạy anh.
- Lát nữa học trò đến, anh về đi. Bọn trẻ nhạy lắm đó.
Đăng Triều tựa đầu vào má cô. Mùi mồ hôi quen thuộc từ bộ trang phục của anh làm Thư Thư nhớ da diết. Có lẽ cô bị quyến rũ bởi mùi hương đặc biệt ấy.
Trái tim cô nhảy xôn xao. Đăng Triều đặt tay lên ngưc cô thoáng cười:
- Yên chí đi cô bé. Bọn trẻ hôm nay không đến đâu.
Thẹn thùng lẫn ngạc nhiên. Thư Thư xô anh ra.
- Sao anh biết?
Không cho cô thoát khỏi vòng tay mình Đăng Triều kéo hai tay cô đặt lên ngực anh:
- Em nghe đi! Anh đã cố gắng mới có được giây phút gần bên em. Tim anh đau nhói khi em cứ nhìn anh bằng đôi mắt đau đớn và khinh bỉ. Anh không chịu nổi sự xa cách ấy.
- Em muốn hỏi bọn trẻ?
Búng vào chiếc mùi xinh xắn đang xếch lên của cô Đăng Triều nghe giọng:
- Em đừng có lo anh cho bọn trẻ kẹo vào mấy lọ màu nước bảo chúng ra bãi biển tập vẽ phong cảnh rồi. Bọn trẻ thích thú lắm nên bỏ cô giáo mignh ngồi chờ một mình.
Thư Thư ném cái nhìn về phía anh. Vừa tức vừa yêu cô mắng.
- Anh dám dùng chiêu dụ học trò để bắt cô giáo hả? Còn mấy món quà hôm trước có phải thủ phạm là anh không. Đúng là ác điểu mà.
Thích thú vì bị mắng Thư Thư cắn mạnh vào cổ tay anh. Đăng Triều la oai oái cô cười hả giận.
- Ghê quá? Có độc không đó. Lát nữa anh sẽ bị tê người mà chết.
Thư Thư liếc anh:
- Cho anh chết luôn cái tội làm tim em vỡ vụn bấy lâu nay. Người ta đã khổ lắm anh có biết không?
Tựa đầu vào vai cô. Đăng Triều thấy hồn mình lâng lâng một cảm giác kỳ lạ.
Cái cảm giác ấy chưa bao giờ anh được hưởng dù chạm vào da thịt của Dạ Lý.
Nụ hôn tình yêu quá đổi ngọt ngào và tình yeu kỳ diệu làm sao. Thật khó cưỡng lại hai trái tim yêu tìm về với nhau.
- Anh bỏ lũ trẻ một mình ở đó nguy hiểm.
Anh, lắc đầu nheo mắt cười nhìn cô. Ôi? Cái nhìn tha thiết vơgi vợi. Thư Thư rơi vào khoảng trời hạnh phúc. Cô biết Đăng Triều không hề dối cô. Tình yêu anh dành cho cô đang hiện thực, hiện hữu ở trên trời. Đăng Triều xoay người lại, anh lại tỏ tình một cách mãnh liệt bằng những nụ hôn dài bất tận, đắm say.
Trời lại đổ cơn mưa, hai người bên nhau nồng nàn, lãng mạng vô cùng. Họ quên cả đất trời, chìm vào giây phút đẹp nhất của tình yêu ngỡ đã đánh mất giờ bống chốc tìm lại.
Ngoài trời mưa trắng xoá cả không gian nhưng Thư Thư thấy vui lắm. Vì bên cô đã có Đăng Triều. Màn mưa hạnh phúc định mệnh đưa hai người dến thật gần nhau.
Rời phòng, Đăng Triều di xuống căn tin. Bà Bội Dung lấy hết các thứ thuốc uống nhanh. Vừa lúc đó cô y tá bước vào bà Bội Dung vội vàng cho tất cả vào miệng. Cô y tá kêu lên.
- Kìa bà, bà định làm gì vậy hả?
Cô y tá ôm ý mặt bà, buộc bà nhả thuốc ra.
- Bà uống thuốc giới thiẹu vậy. Ai cho...
Bà Bội Dung mệt nhọc bảo.
- Tôi muốn chết, tôi không muốn vào tù.
Các bác sĩ lại ùa vào phòng đẩy bà Bội Dung đi Bà giãy giụa trên băng ca.
Đăng Triều bưng cà mên cháo, phở và sữa nóng cho mẹ. Lên khỏi dãy hành lang bên phải anh gặp bác sĩ đang chạy rầm rập về phía mình Đăng Triều nép sang bên nhường lối.
- Chuyện gì vậy bác?
- Nghe nói một hệnh nhân ơ phòng E.l02 uống thuốc quá liều.
Nghe hai người khách của bệnh viện bàn tán. Đăng Triều giật mình sứng sốt.
Anh bàng hoàng nhận ra bà Bội Dung đang oằn mình trên chiếc xe ấy.
- Trời ơi! mẹ tôi.
Đăng Triều đặt cà mên lên lan can bệnh viện và chạy nhanh theo các vị bác sĩ đang vây quanh người bệnh nhân. Anh ào vào hỏi to:
- Bác sĩ ơi mẹ tôi thế nào rồi?
- Người nhà ra ngoài dùm đi. Giao cho anh trông bà ấy, bà ấy lại tự tử nữa.
Lần này uống cả vĩ thuốc may mà cô y tá phát hiện kịp.
Đăng Triều bước đi lảo đảo:
- Mẹ ơi, sao mẹ nghĩ quẫn mãi như vậy chứ.
- Anh ra ngoài chờ. Có lẽ bà ấy không sao đâu. Nhưng thần kinh bà ấy có vấn đề rồi đó. Bà ấy khó có thể tự chủ được mình khi vui hoặc buồn quá sức.
Anh phải chăm sóc bà cụ vất vả đấy.
Đăng Triều buồn bã ngồi xuống chiếc ghế đá bệnh viện thẫn thờ. Một tháng trôi qua, anh không còn tâm trí để nhớ Thư Thư. Ngày nào bà Bội Dung cũng mệt mỏi, ngất xỉu. Việc anh túc trực bên bà Dung gần như lấy hết sinh lực của mình ra lo cho mẹ, hầu mong mẹ mau hết bệnh. Nhưng anh không làm được, mẹ anh mấy lần muốn rời cuộc sống đến một nơi khác bình yên hơn, bà ấv muốn xa anh hay vì không chịu nổi cú sốc do Dạ Ly lừa bà ra đi. Đăng Triều đã hết lời khuyên, can ngăn mà bà Bội Dung vẫn giữ ý định ấy. Anh phải làm sao đây.
San Hô Nhỏ Bé San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung San Hô Nhỏ Bé