A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Pollyanna
iện báo: 4 giờ chiều ngày 25 tháng Sáu Pollyanna sẽ về tới Beldingsville. Cầm bức điện trên tay, bà Polly cau mày rồi rảo bước lên cầu thang tới phòng gác mái.
Chiếc giường nhỏ trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, hai chiếc ghế tựa thẳng hàng, chậu rửa mặt, tủ quần áo không lắp gương và chiếc bàn nhỏ đã mục. Cửa sổ không có rèm, trên tường trống trơn, chả có tranh ảnh gì. Mặt trời thiêu đốt mái nhà cả ngày làm căn phòng nhỏ hầm hập như cái bếp lò. Vì chưa có tấm lưới chắn, cửa sổ không được kéo lên. Một con ruồi bay vo ve gần cửa sổ, đập cánh giận dữ tìm lối thoát. Bà Polly đập con ruồi rồi hất nó ra ngoài ô cửa được mở hé (chỉ vài xăng ti mét vừa đủ với mục đích sử dụng). Sau khi xếp ngay ngắn lại mấy cái ghế, bà cau mày rời khỏi căn phòng. Ít phút sau bà đã đến cạnh cửa phòng bếp.
“Nancy! - Bà nói - Lúc nãy, tôi thấy một con ruồi trong phòng Pollyanna. Chắc là lại không đóng chặt cửa sổ. Tôi đã mua một tấm lưới, nhưng trước khi người ta giao hàng tới, tôi muốn cô trông chừng để cửa sổ phải luôn đóng kín. Bốn giờ chiều mai, cháu gái tôi sẽ về. Cô hãy ra ga đón Pollyanna nhé. Timothy sẽ dùng xe độc mã mui trần đưa cô đến nhà ga. Bức điện mô tả Pollyanna là ‘tóc sáng màu, váy kẻ ô đỏ nhạt, đội mũ rơm.’ Tôi cũng chỉ biết có thế, nhưng chắc ngần ấy là đủ cho cô tìm được nó rồi.”
“Thưa bà vâng ạ. Nhưng... bà...” Nancy ngập ngừng không nói hết ý.
Dường như bà Polly đọc được ý nghĩ trong đầu Nancy. Bà cau mặt nói rành mạch: “Không, tôi không đi cùng. Tôi nghĩ việc này không cần sự có mặt của tôi. Thôi, cô làm việc đi.” Bà Polly quay gót rời khỏi nhà bếp. Mọi vấn đề đã được sắp đặt đâu vào đấy theo ý bà để chào đón cô cháu gái.
Còn lại một mình, Nancy dùng bàn ủi là mạnh tấm khăn lau bát đĩa. Nancy lẩm bẩm: “Tóc nhạt màu, váy kẻ ô đỏ nhạt, đội mũ rơm. Tất cả những gì bà ấy biết về đứa cháu duy nhất đã đi xuyên lục địa để đến đây, chỉ bấy nhiêu sao?”
Chiều hôm sau, đúng 4 giờ kém 20, Timothy đánh cỗ xe độc mã đưa Nancy ra ga đón vị khách nhỏ. Timothy là con trai già Tom. Dân quanh vùng kháo nhau, nếu già Tom là cánh tay phải của bà Polly thì Timothy là cánh tay trái.
Timothy đẹp trai và tốt bụng. Chỉ sau một thời gian ngắn, Timothy và Nancy đã thành đôi bạn thân. Chiều nay, Nancy phải làm tròn nhiệm vụ được giao. Cô là người hay nói, nhưng lại im lặng suốt thời gian từ nhà tới ga xe lửa. Cô lặng lẽ bước xuống xe ngựa và chờ đợi. Tâm trí Nancy chỉ lặp đi lặp lại mấy từ “tóc nhạt màu, váy kẻ ô đỏ nhạt, đội mũ rơm”. Cô đang muốn tìm hiểu tính cách Pollyanna, người bạn nhỏ sẽ chung sống với cô sau này.
“Hy vọng Pollyanna là một cô bé nhẹ nhàng và biết phải trái. Cô chủ mà nhỡ tay làm rơi dao kéo hay sập mạnh cửa, bà Polly sẽ rất khó chịu.” - Nancy thì thầm với Timothy khi hai người cùng đi bộ quanh nhà ga.
“Nếu Pollyanna không được như vậy thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy đến với anh em mình.” -Timothy bật cười nói, - “Hãy hình dung một cô bé lắm mồm như em bên cạnh một bà chủ nghiêm khắc. Gorry! Hãy nhanh chân lên!” - Timothy huýt sáo làm hiệu cho ngựa.
“Timothy à, em - em nghĩ thật là không phải khi để mỗi em đi đón tiểu thư,” - Nancy đột nhiên nói khi quay người tìm một chỗ có thể quan sát khách xuống tàu trong sân ga nhỏ này.
Chẳng bao lâu, Nancy đã nhìn thấy Pollyanna. Cô bé có dáng vóc mảnh mai, mặc váy kẻ ô đỏ nhạt, hai bím tóc dày màu vàng sáng buông xuống lưng. Dưới vành mũ rơm là gương mặt nhỏ lấm chấm tàn nhang, đang háo hức quay trái quay phải, rõ ràng để tìm ai đó.
Mặc dù đã nhận ngay ra Pollyanna, đôi chân Nancy vẫn run lên. Cô bé đứng một mình, cách xa đám hành khách. Nancy bước đến bên Pollyanna, ấp úng hỏi: “Tiểu thư là Pollyanna phải không ạ?” Pollyanna dang đôi tay nhỏ ôm chặt Nancy làm Nancy cảm thấy ngạt thở. “Gặp chị, em vui, VUI, VUI biết bao.” - Một giọng háo hức vang bên tai Nancy - “Tất nhiên, em là Pollyanna rồi. Em đã mong đợi chị đến nhà ga đón em.”
“Tiểu thư đã mong đợi tôi ư?” - Nancy không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại. Cô không hiểu, sao Pollyanna biết được cô sẽ ra ga đón cô ấy. Nancy đưa tay chỉnh lại mũ ngay ngắn, vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Tiểu thư đã mong đợi tôi ư?”
“Ôi, vâng! Suốt đường đi em cứ tự hỏi không biết trông chị như thế nào?” - Pollyanna vừa kiễng chân nhảy, vừa tíu tít nói. Cô lướt qua trước mặt Nancy, quan sát từ đầu đến chân làm Nancy lúng túng, - “Giờ thì em biết rồi! Em mừng lắm vì thấy chị thế này.”
Lời nói của Pollyanna làm Nancy vô cùng bối rối. Chỉ đến lúc Timothy tới bên, Nancy mới cảm thấy thoải mái. Cô giới thiệu với Pollyanna:
“Thưa cô, đây là Timothy ạ. Tiểu thư có mang theo rương đồ không?”
“Có ạ!” - Pollyanna trả lời. - “Em mang về một chiếc rương mới cứng. Hội bảo trợ mới mua tặng em. Họ thật tốt bụng khi mua tặng em chiếc rương trong khi có thể dùng số tiền đó để mua thảm đò. Em cũng không biết một chiếc rương thì đổi được bao nhiêu thảm đò, nhưng chắc cũng phải đủ trải được nửa chiều dài giáo đường, chị có nghĩ thế không? À, trong túi em có một tấm thẻ gửi hành lý. Ông Gray dặn em phải đưa chị trước khi lấy rương đồ. Ông Gray là chồng của bà Gray. Ông bà ấy có họ hàng với vợ ngài trợ giáo Carr. Em đã tới miền Đông thăm họ. Họ dễ mến lắm. Quà của chị đây.”
Pollyanna dứt lời, chìa ra tấm thẻ gửi hành lý sau khi đã lục tung cái túi của mình. Nancy hít một hơi dài. Cô cảm thấy bị lôi cuốn bởi những lời nói trìu mến từ miệng Pollyanna thốt ra. Nancy liếc nhìn Timothy. Đôi mắt anh đang mở to ngắm kỹ Pollyanna. Dường như anh thấy có điều gì kỳ lạ và thú vị lắm.
Timothy đánh xe rời khỏi ga. Rương đồ của Pollyanna để ở phía sau. Pollyanna ngồi lọt thỏm giữa Nancy và Timothy. Trong suốt đoạn đường, những nhận xét và câu hỏi của cô bé tuôn ra không dứt.
Nancy, lúc này đã hơi choáng váng, phải nén hơi để theo kịp cô bé. Khi xe chạy, Pollyanna thì thầm với Nancy: “Như thế này chẳng tuyệt sao? Và xa nữa? Em vẫn mong chờ mãi. Em thích đi xe ngựa lắm. Tất nhiên là có hơi xa một chút nhưng em chẳng ngại. Chỉ mong sao sớm tới nhà, chị Nancy ạ. Những con đường mới đẹp làm sao. Em đã được nghe cha kể về chúng.”
Pollyanna bỗng ngừng bặt, thở gấp. Nancy hoảng sợ khi thấy cằm cô bé rung lên, đôi mắt nhòa lệ. Nhưng chỉ trong chốc lát, Pollyanna ngẩng đầu lên lấy lại sự can đảm. Cô bé nói tiếp: “Cha em đã kể cho em nghe về những con đường rất đẹp từ ga về nhà. Người không quên một con phố nào. À, có chuyện này em muốn kể chị nghe. Bà Gray cũng bảo em một lần về cái váy kẻ ô màu đỏ này, chị biết đấy, chuyện vì sao em không mặc màu đen ấy mà. Bà ấy bảo chị sẽ thấy em là đứa kì cục khi mặc đồ đỏ. Nhưng không còn chiếc váy đen nào trong thùng hàng của Hội truyền giáo cả, chỉ có chiếc thân áo thôi, nhưng vợ của ngài trợ giáo Carr quả quyết nó không hợp với em chút nào. Với cả nó lại còn bị sờn ở cả hai khuỷu tay và nhiều chỗ khác nữa. Một nửa thành viên của Hội bảo trợ ủng hộ việc mua cho em một bộ váy đen mới kèm mũ, nửa còn lại thì cho rằng nên dành số tiền đó để mua tấm thảm đỏ tặng nhà thờ. Cuối cùng bà White nói váy đỏ cũng được, vì bản thân bà cũng không thích trẻ con mặc màu đen mà. Nghĩa là bà ấy yêu trẻ con, tất nhiên rồi, nhưng không thích các thứ màu đen.”
Pollyanna ngừng lại lấy hơi và nhìn Nancy chờ câu trả lời. Nancy vui vẻ nói: “Tiểu thư mặc chiếc áo này trông đẹp lắm.”
“Em rất mừng vì chị cũng nghĩ như vậy. Dù sao em cũng thấy thật khó vui vẻ khi khoác lên mình một bộ váy tang màu đen từ đầu đến chân.”
“Vui vẻ ư?” Nancy ngạc nhiên thốt lên, cắt ngang lời cô bé.
“Vâng. Cha em đã dặn em phải vui lên vì cuối cùng cha mẹ em đã có thể gặp lại nhau trên thiên đường. Nhưng kể cả mặc chiếc váy đỏ này em cũng khó mà vui được. Vì em, em cũng muốn được ở bên cha; và em không thể ngừng cảm thấy là em nhất định phải ở cạnh cha, nhất là khi mẹ giờ đã được ở bên Chúa và các thiên thần, còn em thì không có ai cả ngoài Hội bảo trợ trẻ em. Nhưng giờ sẽ dễ dàng hơn rồi vì em đã có chị và Dì Polly nữa. Em thật vui vì có chị làm bạn, chị Nancy ạ.”
Đang dành sự cảm thông tới người bạn nhỏ cô đơn, tội nghiệp, Nancy bỗng sợ hãi thốt lên.
“Thưa cô, cô lầm rồi.” Nancy ấp úng. “Tôi chỉ là người làm trong nhà bà Polly thôi.”
“Chị... Chị nói sao?” - Pollyanna líu cả lưỡi, vẻ mặt thất vọng. - “Chị không phải là...”
“Không cô ạ. Bà Polly là chủ của tôi. Bà ấy và tôi không hề giống nhau.”
Timothy bật cười. Nancy không hiểu nổi ẩn ý tiếng cười ấy, chỉ thấy mắt anh sáng lên một niềm vui.
“Thế chị là ai?” - Pollyanna hỏi. “Trông chị không giống các thành viên của Hội bảo trợ chút nào.”
Câu nói làm Timothy bật cười. Nancy trả lời:
“Tôi là Nancy, người làm thuê. Nhưng tôi không phải giặt và là quần áo. Cô Durgin đảm nhận hai công việc vất vả ấy.”
“Nhưng có Dì Polly ở đấy phải không?” - Pollyanna hỏi với giọng lo lắng.
“Chắc chắn là có một Dì Polly ở đấy rồi.” - Timothy xen lời.
Vẻ mặt Pollyanna đã dịu bớt căng thẳng. Cô tự nhủ: “Ồ, vậy là được rồi.” Giọng Pollyanna trở nên hoạt bát: “Chị biết không? Dì không ra đón em lại hay; vì như thế em sẽ còn được gặp thêm cả dì nữa trong khi đã có cả hai anh chị bên cạnh em thế này rồi.”
Nancy đỏ mặt bối rối. Timothy nở nụ cười tinh quái nhìn Nancy rồi bảo:
“Đó là lời nói rất khôn ngoan. Sao em không bày tỏ lòng biết ơn cô Pollyanna?”
“Em, em đang nghĩ đến - bà Polly.” Nancy ấp úng trả lời.
Pollyanna thở một hơi dài, hài lòng khẽ nói:
“Em cũng vậy. Em rất muốn biết về dì ấy. Chị biết không, Dì Polly là người dì duy nhất của em. Trước đây em không biết mình có dì. Rồi cha nói cho em biết. Người bảo nhà dì to và đẹp lắm; nó nằm trên một quả đồi.
“Vâng, đúng thế ạ. Tiểu thư sẽ thấy bây giờ thôi.” - Nancy nói - “Ngôi nhà to quét vôi trắng, cửa sổ treo những tấm mành mành xanh lá cây. Thẳng hướng này, thưa cô.”
“Ôi! Đẹp quá! Còn có thảm cỏ xanh và cây cối bao quanh ngôi nhà nữa, đúng không chị? Chưa bao giờ em được thấy nhiều cỏ xanh như vậy. Dì Polly của em giàu lắm, phải không?”
“Đúng đó tiểu thư.”
“Phải nhiều tiền mới mua được ngôi nhà to đẹp như thế. Em chưa từng biết ai giàu đến vậy, có lẽ chỉ có gia đình bà White. Trong mỗi phòng đều có một tấm thảm đẹp và món kem ngày Chủ nhật. Dì Polly của em có làm kem vào Chủ nhật không chị?”
Nancy lắc đầu, đôi môi co rúm lại. Cô đưa ánh mắt vui vẻ nhìn Timothy, trả lời:
“Không có đâu tiểu thư ơi. Tôi nghĩ dì của cô không thích kem đâu. Chưa bao giờ tôi thấy món kem trên bàn ăn cả.”
Mặt Pollyanna xìu xuống. Cô bé kêu lên:
“Dì của em không làm món kem ư? Buồn quá. Làm sao dì có thể ngăn được ý thích ăn kem cơ chứ! Nhưng thôi, không có kem cũng được. Không ăn kem thì sẽ không bị đau dạ dày như bà White. Bà ấy làm cho em nhiều kem lắm. Chắc nhà dì có thảm trải sàn chứ chị?”
“Vâng ạ.”
“Mỗi phòng đều có một tấm phải không?”
“Vâng, hầu như phòng nào cũng có.” - Nancy ngập ngừng trả lời. Mặt cô chợt nhăn lại khi nghĩ tới căn phòng nhỏ trên gác mái. Căn phòng ấy không được trải thảm.
“Vậy là vui rồi.” - Pollyanna hoan hỉ nói. - “Em thích những tấm thảm lắm. Khi còn ở Hội bảo trợ, phòng bọn em không có thảm. Chỉ có hai tấm thảm nhỏ để trong thùng hàng của Hội truyền giáo, một tấm loang lổ vết mực. Bà White còn có rất nhiều bức tranh đẹp: Những bé gái cạnh khóm hồng, cả tranh loài vật nữa: mèo con, cừu con và sư tử. Ồ không, đó là hai bức tranh khác nhau. Em cũng biết sư tử và cừu non không thể sống chung. Vậy mà trong Kinh thánh lại viết xưa kia chúng đã sống cùng nhau, thế mới lạ. Ít nhất là em biết rõ những con cừu và sư tử của bà White chưa từng như vậy. Nancy, chị có thích ngắm tranh không?”
“Tôi, tôi cũng không biết.” - Nancy trả lời, giọng lúng túng.
“Còn em thì thích lắm. Hồi trước nhà em có hai bức tranh: một bức đẹp, một bức xấu. Cha em đã bán bức tranh đẹp đi lấy tiền mua giày cho em. Còn bức tranh xấu, cha em đóng khung treo lên tường, nhưng khung kính bị vỡ. Em đã khóc mãi. Giờ đây tuy không còn những đồ vật đẹp đẽ, nhưng em lại thấy vui. Nhất định em sẽ thích mọi thứ của dì hơn, dù chưa quen thuộc với chúng lắm. Như khi em tìm thấy chiếc ruy băng xinh đẹp này trong thùng đồ sau hàng tá những sợi bằng nâu bạc phếch ấy. Ôi, đây chẳng phải là tòa nhà tráng lệ nhất sao?”
Pollyanna đột ngột ngừng lời khi cỗ xe ngựa rẽ vào con đường rộng dẫn vào nhà.
Trong khi Timothy đang tháo dỡ hòm đồ, Nancy thì thầm vào tai anh:
“Đừng nói với em bất cứ lời nào về chuyện thôi việc anh Timothy Dugrin ạ. Có các tiền em cũng không đi đâu!”
“Bỏ đi ư?” - Chàng thanh niên cười bảo - “Anh không khuyên em vậy đâu. Có cô bé, mọi chuyện ở tòa biệt thự này mỗi ngày sẽ còn vui hơn nhiều, hơn cả những buổi chiếu bóng đó Nancy à.”
“Vui? - Vui ư?” - Nancy bực tức kêu lên - “Đây không phải chuyện vui đối với một cô bé được ban phước lành đâu anh ạ. Em nghĩ vậy đấy. Bà ấy làm sao hòa hợp với cô cháu được. Trước sau Pollyanna cũng phải tìm một hang động nào đó mà ẩn náu thôi. Em sẽ trở thành nơi nương tựa cho Pollyanna, nhất định như vậy.”
Dứt lời, Nancy đưa Pollyanna bước lên những bậc tam cấp.
Pollyanna Pollyanna - Eleanor Hodgman Porter Pollyanna