Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Astrid Lindgren
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: sach123
Upload bìa: Little rain
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6031 / 199
Cập nhật: 2023-09-04 21:33:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 : Pippi Ngồi Trên Hàng Rào Vườn Và Trèo Vào Thân Cây Rỗng
ippi, Thomas và Annika ngồi trước biệt thự Bát nháo. Pippi ngồi trên một trụ cổng, Annika trên trụ bên kia,còn Thomas trên cánh cổng vườn. Đó là một ngày cuối tháng Tám ấm áp và đẹp trời. Cây lê ngay sau hàng rào trĩu cành xuống, khiến lũ trẻ dễ dàng vặt được những trái lê tháng Tám nhỏ nhắn, vàng ươm. Chúng vừa ăn ngấu nghiến vừa nhổ hột xuống đường.
Biệt thự Bát nháo nằm đúng bên rìa thị trấn, bên cạnh cánh đồng và là nơi con đường dẫn thẳng ra đại lộ. Dân thị trấn thích đi dạo ở nơi này, vì đây là vùng ngoại vi đẹp nhất của thị trấn.
Đúng lúc chúng đang ngồi ăn lê thì có một cô bé từ thị trấn đi ra.Thấy lũ trẻ, cô bé dừng chân, hỏi:
“Các cậu có thấy bố tớ đi qua đây không?”
“Ờ ờ,” Pippi nói, “Bố cậu trông thế nào? Mắt xanh phải không?”
“Đúng rồi” cô bé nói.
“Người tầm thước, không cao quá mà cũng không lùn quá?”
“Đúng rồi” cô bé lại nói.
“Mũ đen, giày đen?”
“Phải, hoàn toàn đúng,” cô bé hăm hở công nhận.
“Không, thế thì chúng tớ không trông thấy.” Pippi cả quyết.
Cô bé lộ vẻ thất vọng, im lặng bỏ đi.
“Gượm đã,” Pippi gào với theo. “Bố cậu có hói đầu không?”
“Không, tất nhiên là không.” Cô bé giận dữ đáp lại.
“Thế thì ông ấy may đấy,” Pippi vừa nói vừa nhổ hạt lê.
Cô bé hối hả đi tiếp, nhưng Pippi đã gọi lại:
“Ông ấy có đôi tai to khác thường rủ xuống tận vai đúng không?”
“Không” Cô bé nói và kinh ngạc quay người lại.
“Chẳng lẽ cậu muốn khẳng định cậu đã từng thấy một người đàn ông đi qua với đôi tai to đến thế?”
“Tớ chưa bao giờ trông thấy ai đi bằng tai cả. Tất cả những người tớ biết đều đi bằng chân.”
“Ôi cậu mới ngốc làm sao!Tớ muốn hỏi, có thật là cậu đã từng thấy một người đàn ông có đôi tai to thế không?”
“Không,” Pippi nói, “làm gì có người nào tai to đến thế. Nếu vậy thì buồn cười chết. Trông sẽ ra làm sao? Người ta không thể có đôi tai vĩ đại đến thế được. Ít nhất thì cũng không thể có trên đất nước này.” Sau một quãng ngưng đầy suy nghĩ, nó tiếp. “Bên Trung Quốc thì lại khác. Một lần tớ trông thấy ở Thượng Hải có một người Trung Quốc. Tai ông ta to tới mức ông ta có thể dùng chúng làm dù che. Hễ trời đổ mưa, ông ta bèn núp dưới đôi tai và không ở đâu có thể ấm áp và khô ráo hơn thế. Nếu thời tiết đặc biệt xấu, ông ta mời bạn bè, người quen đến trú dưới tai ông ta. Họ ngồi đó và hát những bài hát buồn rười rượi, trong khi ngoài trời vẫn mưa. Nhờ đôi tai mà ông ta được mọi người rất quý. Tên ông ta là Hải Thượng. Giá các cậu chỉ cần được thấy sáng sáng Hải Thượng chạy đi làm. Bao giờ cũng sát giờ làm việc ông ta mới tất tả chạy đến, vì ông ra khoái ngủ muộn lắm, và các cậu không thể tưởng tượng được cái cảnh cực kỳ ngộ nghĩnh khi ông ta chạy đến với đôi tai như hai cánh buồm màu vàng to tướng, bay phần phật đằng sau.”
Cô bé đứng lại há hốc mồm nghe Pippi. Còn Thomas và Annika không thể ăn tiếp được nữa, chúng còn mải hóng chuyện.
“Ông ta có nhiều con đến mức ông ta không đếm xuể, đứa bé nhất tên là Peter,” Pippi nói.
“Ừ, nhưng một đứa trẻ con Trung Quốc không thể tên là Peter được.” Thomas phản đối.
“Thì vợ ông ta cũng bảo ông ta thế! Một đứa trẻ con Trung Quốc không thể tên là Peter được, bà ta nói. Nhưng Hải Thượng ngoan cố kinh khủng, ông ta một mực hoặc đứa trẻ phải tên là Peter, hoặc không tên gì cả. Nói rồi ông ta chui vào một góc, kéo tai bịt kín đầu, chẳng thèm trò chuyện với ai. Cố nhiên bà vợ tội nghiệp đành phải nghe theo, và thế là đứa trẻ được đặt cho cái tên Peter.”
“Ra thế” Annika bảo.
“Ra thế” Thomas cũng nói.
“Đó là đứa trẻ khó bảo nhất khắp vùng Thượng Hải.” Pippi tiếp. “Nó kén ăn đến nỗi bà mẹ phát khổ phát sở. Các cậu biết ở bên Trung Quốc người ta vẫn ăn tổ chim yến chứ gì? Vậy là các bà mẹ cứ ngồi với một đĩa đầy phè tổ chim yến và cố bón cho nó ăn. Nào, Peter bé bỏng, bà nựng, bây giờ chúng mình ăn một tổ chim yến vì bố nhé. Thế nhưng Peter vẫn mím môi lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng Hải Thượng tức quá bèn tuyên bố rằng Peter sẽ không được ăn bất kì món gì khác nếu như nó chưa chịu ăn một tổ chim yến vì bố nó. Mà Hải Thượng đã nói gì thì đố mà lay chuyển. Suốt từ tháng Năm đến tháng Mười, cái tổ yến ấy cứ hết được bưng ra khỏi bếp lại bưng vào. Ngày 14 tháng Bảy, bà mẹ xin phép được cho Peter vài viên thịt, nhưng Hải Thượng bảo không.”
“Ngu ngốc đến thế là cùng,” cô bé đứng ngoài phố nói.
“Ừ, Hải Thượng cũng nói thế,” Pippi tiếp, “ngu ngốc, ông ta bảo, rõ ràng là thằng bé có thể ăn tổ chim yến, chỉ cần nó bỏ cái thói ương bướng đi. Nhưng Peter vẫn ngậm chặt mồm suốt thời gian từ tháng Năm cho đến tháng Mười.”
“Ừ, nhưng thế thì nó sống thế nào được?” Thomas ngạc nhiên hỏi.
“Nó không sống được,” Pippi nói. “Nó chết. Chỉ vì ương ngạnh. Nó chết vào ngày 18 tháng Mười. Ngày 19 thì chôn. Sang ngày 20, một con chim yến bay qua cửa sổ vào nhà, đẻ một quả trứng vào một cái tổ đặt trên bàn. Như vậy cái tổ dẫu sao vẫn có ích. Không có điều gì đáng tiếc xảy ra.” Pippi phấn khởi nói. Đoạn nó đưa mắt ngờ vực nhìn cô bé đang đứng đó với vẻ vô cùng bối rối.
“Trông cậu lạ quá.” Pippi bảo. “Có chuyện gì vậy? Cậu nghĩ rằng tớ ngồi đây nói dối chứ gì? Hả? Thế thì cứ việc nói ra,” Pippi nói giọng đe doạ và xắn tay áo lên.
“Không, làm gì có chuyện ấy,” cô bé hoảng sợ nói “Tớ không muốn nói thẳng là cậu nói dối nhưng …”
“Không à.” Pippi đáp. “Nhưng đích thị là tớ nói dối đấy. Tớ nói dối tới mức đen cả lưỡi lại, cậu không nhận thấy à? Chẳng lẽ cậu thật sự tin một đứa trẻ có thể sống mà không ăn uống từ tháng Năm cho đến tháng Mười? Tất nhiên tớ biết trẻ con có thể nhịn đói ba, bốn tháng mà không làm sao, nhưng từ tháng Năm đến tháng Mười thì không thể nghe được. Cậu phải hiểu chuyện đó là chuyện bịa chứ. Cậu không được để cho thiên hạ muốn phét lác thế nào với cậu thì phét lác.”
Thế là cô bé cắm cổ chạy, không ngoáy đầu lại nữa.
“Thiên hạ mới cả tin làm sao.” Pippi bảo Thomas và Annika. “Từ tháng Năm cho đến tháng Mười, ngốc ơi là ngốc!”
Đoạn nó gọi với theo cô bé con:
“Không, chúng tớ không trông thấy bố cậu! Cả ngày chúng tớ chẳng thấy cái đầu hói nào cả! Nhưng hôm qua thì có tới mười bảy ông qua đây, còn khoác tay nhau hẳn hoi.”
Vườn nhà Pippi hết ý thật. Vườn không được chăm sóc, không hề, nhưng nơi đây có những mảng cỏ tuyệt vời chẳng bao giờ bị xén tỉa, cùng những bụi hồng già nở đầy hồng bạch, hồng vàng và hồng tía. Những bông hồng không đặc biệt trang nhã, nhưng toả mùi thơm thật đáng yêu. Và rồi cơ man là cây ăn quả, và tuyệt hơn hết thảy, là một vài cây dẻ và sồi cổ thụ, nơi lý tưởng để trèo lên. Ai chứ Pippi thì trèo lên đó suốt.
Trong vườn nhà Thomas và Annika chả có cây nào để trèo cả: mẹ chúng lúc nào cũng sợ chúng sẽ ngã và bị đau. Vì vậy, cho đến giờ cả hai đứa chưa được leo trèo mấy. Nhưng lúc này Pippi bảo:
“Bọn mình trèo lên cây dẻ này chứ?”
Thomas lập tức tụt xuống khỏi bờ rào, hưởng ứng lời đề nghị. Annika có vẻ hơi suy nghĩ hơn, nhưng khi thấy quanh gốc cây có nhiều mấu cây trồi ra to tướng để có thể đặt chân trèo lên. Cô bé nghĩ, thử trèo cũng thú vị ra phết.
Leo cao cách mặt đất vài mét, thân cây dẻ chia ra làm hai nhánh, điểm tách đôi này rộng rãi như một căn buồng nhỏ. Trên đầu chúng, cây dẻ xoè tán lá như một mái nhà xanh.
“Tụi mình có thể uống cà phê ở đây được. Để tớ vào nhà đun một ít.” Pippi nói.
Thomas và Annika vỗ tay reo: “Hoan hô”
Chả mấy chốc Pippi đã pha xong cà phê. Hôm trước nó còn làm cả bánh mì con nữa. Nó đứng dưới gốc dẻ và bắt đầu tung các tách cà phê lên. Thomas và Annika đón bắt. Thỉng thoảng người đón lại là cây hạt dẻ, thành thử vỡ tan cả tách. Nhưng Pippi đã chạy vào nhà lấy tách khác. Rồi đến lũ bánh mỳ con, và suốt một hồi lâu, bánh mỳ cứ thế bay vù vù trong không trung. Ít nhất chúng cũng không vỡ được mà. Cuối cùng Pippi trèo lên, tay cầm ấm cà phê, váng sữa thì nó đựng trong một cái chai đút túi, còn đường thì để trong hộp nhỏ.
Thomas và Annika thấy cà phê ngon đến thế. Ngày thường chúng không uống cà phê, chỉ khi nào được mời thôi. Và lúc này đây chúng đang là khách mời. Annika đánh đổ một ít cà phê vào váy, đầu tiên nó thấy ướt và ấm, lát sau thì ướt và lạnh, nhưng không sao, Annika nói. Khi chúng ăn uống xong, Pippi bèn ném hết ấm, tách xuống đám cỏ bên dưới.
“Tớ muốn xem thời buổi này họ làm đồ sứ bền đến mức nào.” Nó nói. Một cái tách và cả lũ lót tách không sao mới lạ chứ. Còn ấm cà phê thì chỉ bị vỡ mất nắp.
Bỗng Pippi bắt đầu trèo lên cao hơn.
“Lạ chưa từng thấy!” Nó chợt reo lên. “Cái cây rỗng!”
Ngay ở thân cây có một cái lỗ to tướng mà lũ trẻ không tìm thấy được vì đám lá cành che kín.
“Ồ, tớ cũng trèo lên xem có được không?” Thomas hỏi. Nhưng không ai trả lời cậu. “Pippi, cậu ở đâu thế?” Thomas lo lắng gọi.
Thế là chúng nghe thấy tiếng Pippi, nhưng không phải ở trên cao, mà ở tít dưới, nghe như vọng lên từ âm phủ. “Tớ đang ở trong thân cây. Nó rỗng xuống tận mặt đất. Nhòm qua một kẽ hở bé tí tẹo, tớ có thể thấy cả ấm cà phê ở trên cỏ cơ.”
“Ôi, cậu làm thế nào để chui lên được bây giờ?” Annika kêu lên.
“Tớ chẳng bao giờ chui lên nữa,” Pippi đáp. “Tớ sẽ ở đây cho tới lúc nghỉ hưu, và các cậu sẽ phải ném thức ăn xuống cho tớ qua cái lỗ ở trên ấy. Năm, sáu lần một ngày.”
Annika oà lên khóc.
“Sao lại buồn, sao lại than thở,” Pippi nói. “Tốt hơn các cậu hãy cùng xuống đây, rồi chúng mình chơi trò ở trong hang cướp.”
“Không đời nào,” Annika đáp. Để cho chắc chắn, nó tụt hẳn xuống gốc cây.
“Annika, tớ nhòm thấy cậu qua khe hở!” Pippi kêu tướng lên. “Chớ có giẫm vào ấm cà phê! Đó là một cái ấm cà phê già nua, tốt bụng, chưa hề làm điều xấu cho ai. Còn việc nó không còn nắp nữa thì đâu phải lỗi của nó.”
Annika đến sát gốc cây, và qua kẽ hở nhỏ, nó nhìn thấy đầu ngón tay trỏ của Pippi. Điều đó an ủi cô bé phần nào, song nó vẫn chưa hết lo lắng.
“Pippi, cậu không thể chui lên thật à?” Nó hỏi.
Ngón tay trỏ của Pippi biến mất, chưa đầy một phút sau đã thấy mặt nó thò ra khỏi cái lỗ ở tít trên cao.
“Có lẽ tớ có thể, nếu tớ thật sự cố gắng,” Pippi nói, hai tay gạt đám lá cây sang bên.
“Nếu chui lên dễ thế thì tớ cũng muốn xuống một tí,” Thomas nãy giờ ngồi trên cây, bèn nói.
“Xem nào,” Pippi bảo. “Tớ nghĩ tốt hơn là tụi mình đi lấy một cái thang.”
Nó chui ra khỏi thân cây và tụt nhanh xuống đất. Đoạn nó chạy đi lấy thang, xách lên cây và thả thang xuống qua cái lỗ. Thomas rất thèm được trèo xuống lỗ. Leo lên đến miệng lỗ cực khó vì nó ở tít trên cao, song Thomas đủ can đảm. Cậu cũng không sợ phải tụt xuống gốc cây tối om. Annika nhìn anh mất hút, cô bé tò mò không hiểu liệu mình còn gặp lại anh hay không. Nó liền tìm cách nhòm qua kẽ hở.
“Annika,” nó nghe tiếng Thomas, “em không thể tưởng tượng được trong này tuyệt thế nào đâu. Em cũng phải chui xuống đây đi. Có thang để trèo thì chẳng nguy hiểm tí nào. Chỉ cần xuống một lần, thì sau đó em sẽ không còn muốn chơi trò gì khác nữa.”
“Có chắc không?” Annika hỏi.
“Tuyệt đối chắc,” Thomas đáp.
Thế là Annika lại trèo cây với đôi chân run rẩy. Pippi giúp nó ở đoạn cuối đầy khó khăn. Khi thấy trong thân cây tối om, cô bé hoảng sợ lùi lại. Nhưng Pippi đã cầm tay nó khích lệ.
“Đừng sợ, Annika” Annika nghe tiếng Thomas vọng lên. “Bây giờ anh thấy chân em rồi, anh sẽ đỡ nếu em rơi xuống.”
Nhưng Annika đâu có rơi, nó xuống đến nơi với Thomas, may mắn và nguyên lành. Nháy mắt sau Pippi cũng đã ở đưới đó.
“Ở đây tuyệt chưa nào?” Thomas hỏi.
Và Annika phải công nhận. Trong này không hề tối như nó tưởng, vì ánh sáng xuyên qua kẽ hở. Annika lại đó kiểm tra xem liệu mình cũng có thể nhìn thấy ấm cà phê trên đám cỏ không.
“Đây sẽ là chỗ trốn của tụi mình.” Thomas nói. “Không ai đoán nổi tụi mình ở trong này. Và khi mọi người đi lại, tìm kiếm ngoài kia, tụi mình có thể quan sát họ qua kẽ hở, tha hồ mà cười.”
“Tụi mình còn có thể cầm theo một cái que nhỏ, rồi thò qua khe hở cù họ.” Pippi nói.
Ý nghĩ này khiến cả ba đứa sướng điên, ôm chầm lấy nhau. Đúng lúc đó chúng nghe tiếng kẻng ở nhà gọi Thomas và Annika về ăn trưa.
“Chán quá, giờ bọn tớ phải về rồi.” Thomas bảo. “Nhưng đến mai bọn tớ lại sang, ngay sau khi tan học.”
“Ừ, sang nhé,” Pippi đáp.
Thế là chúng leo thang lên, đầu tiên là Pippi, rồi đến Annika, Thomas sau cùng. Đoạn chúng tụt xuống khỏi thân cây, đầu tiên là Pippi, rồi đến Annika, Thomas sau rốt.
Pippi Tất Dài Pippi Tất Dài - Astrid Lindgren Pippi Tất Dài