"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: quốc huy vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 41
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ụ Án Thứ 1 - Váy Cưới Màu Máu (1)
Hôn nhân, nếu không phải thiên đường, thì chính là địa ngục.
- Ngạn ngữ Đức -
----------
"Chết tiệt!" Lâm Đào ném mạnh tờ Long Phiên Buổi Sáng xuống bàn làm việc, hét lớn, "Đám nhà báo này càng ngày càng chẳng ra làm sao! Ăn không nói có!"
"Có chuyện gì thế?" Tôi tiện tay cầm tờ báo lên, mở ra xem.
"Viết linh tinh về chuyện của chị Bảo." Lâm Đào tức tối uống một ngụm trà.
Đêm trước ngày cưới, cô dâu chết thảm, theo chẩn đoán đã chết não.
Một tiêu đề vô cùng bắt mắt. Tôi nhíu mày, đọc tiếp.
"Xem ra cậu nghĩ oan cho người ta rồi." Tôi cười gượng, ném trả tờ báo cho Lâm Đào, nói, "Tin tức này không phải nói về chuyện của chị Bảo đâu. Là một cô dâu khác bị hại ở huyện bên cạnh."
"Cái gì?" Lâm Đào cầm tờ báo lên, trừng mắt, "Ba ngày trước, ngày 7 tháng 9, đêm trước ngày cưới, có chuyện trùng hợp vậy sao?"
"Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì mà không có." Tôi nói, "Trùng hợp thôi. Trong cùng một đêm, huyện Lạc Nguyên cách đây hàng trăm cây số cũng xảy ra một vụ án có tính chất tương tự. Chuyện của chị Bảo, tin tức vẫn luôn được phong tỏa, không bị truyền ra ngoài đâu."
"Nhà báo có chỗ nào mà không la liếm!" Lâm Đào nói, "Tôi còn tưởng đám nhà báo lại nghe một ra mười, tự suy đoán rồi viết nhăng viết cuội."
"Các anh đừng nói nữa, bây giờ Đại Bảo suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt, khiến ai cũng thương xót." Trần Thi Vũ nói chen vào.
"Không biết nên an ủi cậu ấy thế nào... dù sao cũng còn hy vọng, cậu ấy đâu thể tiêu cực như thế." Tôi lắc đầu nói, "Haiz! Một người đang vui vẻ lại gặp phải tai họa bất ngờ."
*
Hai ngày trước, ngày 8 tháng 9.
Đó là một buổi sáng khiến người ta phải giật mình sửng sốt, khiến người ta sợ hãi không thôi, khiến người ta lòng đau như cắt.
Vì biến cố trong ngày cưới của Đại Bảo, tiệc đầy tháng của con trai tôi cũng đã hủy bỏ, cả đội chìm trong tâm trạng đau buồn.
Lúc ấy, Trần Thi Vũ là người nhanh nhất, lập tức mở tủ quần áo ra, chị Bảo khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh ngã từ trong tủ xuống mặt thảm.
"Em bị sao vậy? Sao thế này?" Đại Bảo gần như phát điên, lao đến bế chị Bảo lên.
Sắc mặt chị Bảo trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Hai tay Đại Bảo đang đỡ đầu chị Bảo nên cũng nhuốm đầy máu tươi.
"Em sao thế? Sao thế?" Đại Bảo run rẩy lắc người chị Bảo.
"Vẫn còn dấu hiệu của sự sống, mau, gọi 120!" Tôi chạm vào động mạch cổ của chị Bảo, hét lên.
*
Trong tiếng la hét ồn ào, cả đám người lóng ngóng tay chân bế chị Bảo chạy vội xuống tầng, tôi loáng thoáng nghe Lâm Đào ở phía sau bình tĩnh nói, "Hai người ở lại, bảo vệ hiện trường."
Sáng sớm, trong sảnh cấp cứu của bệnh viện, bạn bè, người thân của Đại Bảo và chị Bảo đều tập trung ở đó, tiếng than khóc vang khắp sảnh. Chị Bảo nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Chiếc váy cưới nhuốm máu được cởi ra lúc trên xe cấp cứu, giờ đang bị vứt trước cửa phòng cấp cứu, trông vô cùng nhức mắt. Vài cảnh sát đang tiến hành lấy lời khai.
"Anh đã dặn bác sĩ thu thập bằng chứng chưa?" Lông Vũ hai mắt đỏ hoe, sốt ruột hỏi tôi.
"Nói rồi, Chủ nhiệm khoa Cấp cứu thường hợp tác với chúng ta, anh ấy rất có kinh nghiệm." Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
"Lúc nãy trên xe tôi thấy máu chảy không nhiều lắm, có nghiêm trọng không?" Lâm Đào hỏi.
"Máu chảy nhiều hay không chỉ có thể cho thấy vết rách trên da đầu chị Bảo có lớn hay không, mạch máu bị vỡ nhiều hay ít thôi." Tôi nói, "Bị thương phần đầu nguy hiểm không nằm ở chỗ da đầu mà là trong não. Các cậu nên chuẩn bị trước tâm lý. Khi nãy lúc ở trên xe, tôi thấy đồng tử của chị Bảo không mở lớn như trước, cho thấy não bộ bên trong bị tổn thương nghiêm trọng hơn vết thương trên da đầu kia nhiều."
"Đồng tử?" Trần Thi Vũ cuống quýt, đôi mắt to ngấn nước trông như muốn khóc đến nơi, "Chẳng phải bác sĩ xem đồng tử là để chẩn đoán đã tử vong hay chưa sao? Chẳng phải anh đã nói chị Bảo vẫn còn dấu hiệu của sự sống ư?"
"Đừng vội." Tôi nói, "Xem đồng tử là để kiểm tra phản ứng với ánh sáng. Không ai nói bác sĩ xem đồng tử chỉ để chẩn đoán đã tử vong hay chưa cả, não bộ tổn thương cũng phải xem chứ."
Trần Thi Vũ đưa mắt nhìn Đại Bảo đang dựa vào cửa phòng cấp cứu ngẩn người ở phía xa, nói, "Chúng ta có cần qua an ủi Đại Bảo không?"
"Bây giờ nói gì cũng vô ích." Tôi nói, "Đợi có kết quả chụp CT, chúng ta xem tình hình thế nào rồi hãy an ủi cậu ấy."
Còn chưa dứt lời, đã thấy một bóng trắng từ hành lang phía xa đi về phía chúng tôi.
"Là bác sĩ Triệu, trưởng khoa Cấp cứu." Tôi nói xong đi về phía anh ta, "Chủ nhiệm Triệu, tâm trạng của người nhà bệnh nhân vẫn còn đang kích động, chúng ta ra chỗ khác nói đi."
Chủ nhiệm Triệu gật đầu, đi cùng tôi vào buồng thang máy bên cạnh.
"Thế nào?" Tôi vội hỏi, "Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Tuy não bộ xuất huyết không nhiều, nhưng chấn động não hiển nhiên là có. Hơn nữa, não bị tổn thương trong thời gian dài không cứu chữa kịp thời, tình hình không được khả quan lắm." Chủ nhiệm Triệu chỉ tấm phim CT nói, "Lúc nhập viện, thang điểm GCS (1) chỉ có bốn điểm, một loạt các dấu hiệu sinh lý, bệnh lý đều cho thấy chức năng não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng."
(1) Thang điểm GCS (Thang điểm hôn mê Glassgow): một phương pháp đánh giá tình trạng ý thức của người bệnh bằng lượng hóa, điểm số càng cao, tình trạng ý thức càng tốt.
"Tiếp theo phải làm thế nào?" Tôi hỏi.
"Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng phẫu thuật rồi." Chủ nhiệm Triệu nói, "Chủ nhiệm Đàm của khoa Ngoại thần kinh đích thân đứng ra mổ chính."
"Có thể cứu được tính mạng không?" Tôi hỏi, "Kết quả xấu nhất là gì?"
"Tôi nghĩ với năng lực và trình độ của Chủ nhiệm Đàm, giữ tính mạng chắc không phải vấn đề gì lớn, nhưng..." Chủ nhiệm Triệu hạ giọng nói, "Khả năng kia vẫn rất lớn."
"Xem ra chúng tôi chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện thôi." Tôi thở dài, nói, "Tình hình thương tổn thì sao? Có chụp hình lại như tôi đã nói không?"
"Lúc nãy trong phòng cấp cứu, chúng tôi đã cạo hết tóc của bệnh nhân." Chủ nhiệm Triệu nói, "Trên da đầu có bốn vết rách nhỏ."
"Đúng là vết rách chứ?" Tôi hỏi.
"Làm việc với bác sĩ pháp y các cậu bao nhiêu năm rồi, chuyện này cũng không biết sao?" Chủ nhiệm Triệu nói, "Trong vết thương có các cầu nối tế bào chưa đứt lìa hẳn, chắc chắn là do vật tù làm tổn thương. Hơn nữa vết thương vô cùng sạch sẽ, cũng không có vụn tóc, có thể xác định hung khí sạch sẽ và không có cạnh sắc."
"Ừm, không có cạnh đủ sắc để cắt đứt sợi tóc." Tôi nhíu mày, nói, "Vết thương cũng không lớn à?"
Chủ nhiệm Triệu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nói, "Lúc nãy tôi bảo y tá chụp hình lại đây."
Tôi cầm điện thoại xem, nói, "Vết thương không lớn lắm, chỉ vài cm, thậm chí còn có vết thương bị lõm xuống, lại không có đường cong rõ ràng. Rốt cuộc là dụng cụ gì không biết?"
"Dụng cụ kim loại." Chủ nhiệm Triệu vừa nói vừa giơ tấm phim chụp CT trong tay lên, soi về phía ánh đèn bên ngoài thang máy, nói, "Cậu nhìn xem, bên dưới vị trí vết thương, xương sọ bị vỡ vụn, màng cứng bị rách, não đã tiếp xúc với bên ngoài, là vết thương hở khá nghiêm trọng với não bộ."
"Bề mặt tiếp xúc nhỏ, lực lại mạnh như vậy", tôi nhìn chằm chằm tấm phim chụp CT, nói, "cho thấy hung khí rất nặng. Hơn nữa, mép xung quanh khá trơn láng, hẳn là một vật có bề mặt bằng kim loại. Không giống như các loại búa, rìu thường thấy. Tóm lại, tôi không biết đây là vết thương do vật gì gây ra."
"Các anh lại còn ở đó nói về hung khí à?" Lông Vũ không biết đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào, mặt đẫm nước mắt, trông rất tức giận, "Chị Bảo vẫn chưa biết ra sao, các anh còn ở đây nói những chuyện này được à?"
Tôi lúng túng nói với Chủ nhiệm Triệu, "Lát nữa gửi ảnh vào hộp thư QQ của tôi nhé!"
Nói xong, tôi vỗ vai Lông Vũ, nói, "Nhiều vụ án trước đây cho thấy, nếu người bị hại sống sót, rất nhiều dấu vết, vật chứng sẽ mất đi trong quá trình cứu chữa. Đây cũng là nguyên nhân tỷ lệ phá được án của các vụ gây thương tích thấp hơn rất nhiều so với án giết người. Chị Bảo gặp chuyện như vậy tôi cũng rất buồn và tức giận, hy vọng sớm có thể bắt được hung thủ, cho nên mới yêu cầu bác sĩ, trong điều kiện không ảnh hưởng đến công việc điều trị, thu thập càng nhiều chứng cứ càng tốt. Cô thử nghĩ xem, nếu trước khi phẫu thuật không chụp ảnh lại, đợi đến khi phẫu thuật xong, chữa lành rồi mới dựa vào vết sẹo để suy đoán dụng cụ gây án là chuyện không thể."
Có thể do hai chữ "chữa lành", tâm trạng của Lông Vũ đã ổn định hơn, cô hít sâu mấy hơi liên tục, nhìn thẳng vào tôi và nói, "Ý của anh là, chị Bảo sẽ không sao?"
"Ừ, sẽ không sao đâu, yên tâm." Tôi cho Lông Vũ một ánh mắt an ủi.
"À, anh Tần này." Chủ nhiệm Triệu nói chen vào, "Theo như cậu dặn dò, tôi đã tìm Chủ nhiệm Phụ khoa đến kiểm tra, màng trinh của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn, xác thực không có dấu vết bị xâm hại tình dục."
"Anh!" Lông Vũ đột nhiên hung hăng trừng mắt, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào tôi.
"Anh gì mà anh?" Tôi nói, "Cũng vẫn lý do lúc nãy, tôi phải biết động cơ hung thủ hại chị Bảo chứ."
Chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi qua chậm như lúc này.
Sau khi thấp thỏm chờ đợi suốt một ngày một đêm, Chủ nhiệm Đàm cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Trải qua mấy tiếng phẫu thuật, vẻ mặt của Chủ nhiệm Đàm trông vừa mệt mỏi vừa suy sụp. Chúng tôi vội tiến lại, Chủ nhiệm Đàm thông báo chị Bảo đã trở thành PVS.
"Là sao? PVS nghĩa là gì?" Thấy người Đại Bảo nhũn ra trên mặt đất, Lông Vũ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ấy lắc cánh tay tôi hỏi.
"Trạng thái thực vật kéo dài." Tôi thì thào, "Chính là người thực vật."
"Người thực vật?" Lông Vũ kêu lên, "Chẳng phải anh nói chị Bảo không sao mà? Anh nói chị ấy không sao rồi mà?"
"Tôi đã cố hết sức." Chủ nhiệm Đàm đóng bệnh án lại, nói, "Não bộ bị thương rất nghiêm trọng, chúng tôi đã làm hết sức rồi."
Tôi đỡ Lông Vũ ngồi xuống, nói với chủ nhiệm Đàm, "Theo kinh nghiệm của anh, có khả năng tỉnh lại không?"
"Có." Chủ nhiệm Đàm nói, "Tất cả các PVS đều có khả năng phục hồi, nhưng anh cũng biết là xác suất không lớn."
*
Một ngày trước, ngày 9 tháng 9.
Sau khi nhận được tin xấu chị Bảo trở thành người thực vật, mọi người trong tổ điều tra đều lẳng lặng giúp đỡ Đại Bảo, lần lượt trở về phòng làm việc lấy hộp dụng cụ điều tra nhanh chóng đến phòng cưới của chị Bảo - phòng 708, khách sạn Quốc Tế, thành phố Long Phiên, tỉnh Long Lâm, cũng là địa điểm xảy ra vụ án gây thương tích "7/9".
Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên đã thành lập một tổ chuyên án, họ đã lấy đi tất cả băng ghi hình giám sát trong khách sạn và khu vực xung quanh, dù sao đối với vụ án xảy ra ở nơi lắp đầy thiết bị giám sát như khách sạn thế này, vẫn nên dùng cách phá án "nhanh, gọn, lẹ" này trước.
Vì cứu người, cánh cửa chính ở hiện trường gần như đã không còn chút "dấu vết" gì đáng kể. Lâm Đào dùng cọ quét vân tay quét được vô số dấu vân tay còn mới, điều đó cho thấy lối ra vào này không có chút giá trị chứng cứ nào.
Trong phòng khách có trải thảm. Đối với kỹ thuật hình sự của cảnh sát mà nói, thảm là thứ cam go nhất, rất khó lưu lại dấu vết phạm tội. Lâm Đào đã nằm bò trên mặt sàn hơn nửa giờ đồng hồ vẫn chưa phát hiện được dấu giày nào có giá trị. Xem ra lần này tổ điều tra hiện trường phải ra về tay không rồi.
"Có một chi tiết các cậu có nhớ hay không?" Tôi nhìn chằm chằm sợi xích kim loại đang treo lủng lẳng trên khung cửa.
Lông Vũ đi đến, giơ máy ảnh lên chụp lại một tấm, nói, "Phải đấy, khi chúng ta vào, thứ này đã được cài. Lẽ ra dây xích cửa nên treo trên cánh cửa, khi khóa cửa mới cài nó lên khung cửa. Tôi đạp cửa vào, sợi xích và then cài đều bị tôi đạp hỏng rồi, thế nên sợi xích mới bị treo trên khung cửa thế này."
"Bây giờ có hai vấn đề cần suy xét." Tôi nói, "Thứ nhất, ai đã cài dây xích cửa? Trên sợi xích có thể lấy được dấu vân tay hay không?"
"Là hung thủ cài dây xích." Một giọng nói vang lên.
Một người đứng trước cửa, toàn thân "vũ trang đầy đủ", trên khẩu trang lộ ra đôi mắt bừng bừng lửa giận, chúng tôi biết, Đại Bảo đã đến.
"Anh đến đây làm gì?" Lông Vũ hỏi, "Anh để chị Bảo ở trong bệnh viện một mình à?"
Đại Bảo lắc đầu nói, "Bố mẹ tôi và bố mẹ Mộng Hàm đều đến rồi, họ sẽ thay phiên nhau trông coi. Bốn bậc bề trên đã giao cho tôi nhiệm vụ bắt hung thủ về quy án!"
"Người bị hại là vợ cậu." Tôi nói, "Tôi cảm thấy cậu nên xin rút đi. Huống hồ tâm trạng của cậu sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra."
"Lúc nãy tôi đã báo cáo sơ qua với thầy rồi." Đại Bảo cố nén cơn giận, giọng nói cũng thay đổi, "Thầy nói, tôi có thể hỗ trợ mọi người điều tra, vì tôi nắm được nhiều thông tin hơn."
"Để anh ấy vào đi!" Lâm Đào đứng lên từ trên tấm thảm, vỗ vai Đại Bảo, "Vì sao lại là hung thủ cài dây xích cửa?"
Đại Bảo không lên tiếng, ánh mắt dường như ngân ngấn nước, "Đừng hỏi nữa, tôi chắc chắn là do hung thủ đã cài."
Lâm Đào nhìn chằm chằm Đại Bảo, bình tĩnh gật đầu nói, "Bây giờ tôi sẽ lấy bộ dây xích đem về xử lý, nhất định phải tìm cho ra dấu vân tay của hung thủ!"
"Lúc nãy anh nói có hai vấn đề cần suy xét, còn một vấn đề nữa là gì?" Đại Bảo quay sang hỏi tôi.
Tôi nói, "Nếu cửa đã bị khóa, vậy thì lối ra của hung thủ không thể là cửa chính."
"Ý anh là, lối vào của hung thủ có thể là cửa chính?" Lâm Đào nói, "Gõ cửa vào? Người quen của chị Bảo?"
Tôi lắc đầu, nói, "Chuyện này tôi cũng không dám chắc, phải đợi tổ giám định xem xong băng ghi hình mới biết được, dù sao hành lang trước cửa phòng khách sạn đều nằm trong phạm vi ghi hình của camera giám sát. Việc chúng ta cần suy xét bây giờ là lối ra của hung thủ ở đâu, có để lại dấu vết gì không?"
Lâm Đào hiểu ý, cầm đèn soi bắt đầu kiểm tra cửa sổ phòng khách.
Một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có cửa chính và cửa sổ thông với bên ngoài.
"Tuy căn phòng ở rất cao, tầng bảy, nhưng ngay bên cạnh cửa sổ là ống dẫn nước. Hơn nữa, cửa sổ của mỗi tầng đều là kiểu lồi ra ngoài, ô văng cửa sổ có thể đứng lên được." Tôi đeo bao tay, cúi người bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nói, "Nhà cửa thiết kế kiểu này không được hợp lý. Tội phạm chỉ cần có gan, có khả năng leo trèo nhất định, thì có thể dễ dàng thông qua 'cầu thang ngoài trời' này mà lên xuống tự nhiên."
"Tôi ra ngoài xem thử." Lúc này Lâm Đào đã cột dây an toàn bên hông, đưa đầu còn lại cho tôi.
Tôi cũng nhanh chóng cột đầu còn lại vào hông mình, hai tay nắm chặt sợi dây thừng.
Lâm Đào trèo theo đường cửa sổ ra ngoài, men theo ô văng nhô ra leo xuống, thi thoảng phải dùng hai chân bám vào tường, hai tay giơ máy ảnh chụp lại ống dẫn nước và ô văng.
Đến khi dây an toàn thả ra hết cỡ, Lâm Đào đã xuống gần đến tầng ba, bắt đầu trèo trở lên. Tuy mất rất nhiều công sức, nhưng chỉ khoảng hơn nửa tiếng cậu ta đã quay lại căn phòng.
"Nếu là người thường xuyên leo trèo, tôi đoán chỉ mất tầm mười phút là có thể lên đến nơi rồi." Lâm Đào thở hổn hển nói.
"Có dấu vết gì không?" Tôi hỏi.
"Rất nhiều." Lâm Đào nói, "Phát hiện không ít vết máu. Chắc là hung thủ sau khi gây án, tay dính máu, khi rời đi đã để lại."
"Có dấu vết nào có thể xem là vật chứng được không?" Tôi hỏi.
Lâm Đào bĩu môi, lắc đầu nói, "Khó nói lắm, dù sao mặt tường ngoài kia cũng rất thô, tôi chụp hình lại rồi, về sẽ từ từ xem."
"Giờ trưa rồi." Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, nói, "Buổi chiều Lâm Đào ở lại phòng xét nghiệm, cố gắng tìm ra vật chứng có dấu vết liên quan đến vụ án. Đại Bảo trở về chăm sóc chị Bảo. Hàn Lượng lái xe đưa tôi và Lông Vũ đi Thượng Hải."
"Đi Thượng Hải?" Đại Bảo hỏi.
"Ừ." Tôi gật đầu nói, "Thầy có một bạn học cũ hiện đang là chuyên gia khoa Ngoại thần kinh hàng đầu trong nước, thầy đã giúp chúng ta liên lạc xong cả rồi. Chiều tôi sẽ mang bệnh án của chị Bảo đến Thượng Hải cho ông ấy xem, để tìm ra cách điều trị tốt nhất. Suy cho cùng, tình hình sức khỏe hiện tại của chị Bảo cũng không thích hợp chuyển viện."
Đại Bảo gật đầu đầy cảm kích.
Tôi nói, "8 giờ tối là giờ họp tổ chuyên án, chúng ta phải tranh thủ về trước thời gian này."
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 1 - Váy Cưới Màu Máu (2)
Nửa ngày trước, 8 giờ tối ngày 9 tháng 9, phòng họp tổ chuyên án "7/9".
"Ai nói trước? Tổ điều tra?" Phó chủ tịch thành phố Long Phiên kiêm trưởng phòng cảnh sát Chu Hạo đích thân chỉ huy chuyên án "7/9" này.
"Chúng tôi đã tiến hành điều tra tất cả các mối quan hệ xã hội của người bị hại Triệu Mộng Hàm." Điều tra viên chính nói, "Phát hiện phạm vi giao tiếp xã hội của cô ấy rất hẹp, ngoài chồng chưa cưới Lý Đại Bảo làm việc ở Sở Cảnh sát tỉnh ra, các mâu thuẫn xã hội khác đều bị loại trừ, không có khả năng bị mưu sát do thù hận hay tình cảm."
"Anh nói vậy là có ý gì?" Lông Vũ nói, "Sao Lý Đại Bảo lại không được loại khỏi danh sách bị tình nghi?"
"Không có ý gì cả." Điều tra viên nói, "Chúng tôi tìm Lý Đại Bảo cả ngày cũng không tìm được cậu ta."
"Anh có thể loại bỏ cậu ấy được rồi." Tôi nói, "Hôm xảy ra vụ án, Lý Đại Bảo ở cùng với tôi. Hôm nay các anh không tìm được cậu ấy, là vì cậu ấy đến điều tra hiện trường cùng chúng tôi."
"Làm vậy không đúng quy định." Điều tra viên nói, "Cậu ta là người thân có quan hệ trực tiếp với người bị hại."
"Vẫn chưa kết hôn, không thể tính là người thân có quan hệ trực tiếp được." Lâm Đào nói, "Tổng giám đốc Trần đã sắp xếp cậu ấy hỗ trợ chúng tôi điều tra."
Trưởng phòng Chu nhìn chúng tôi gật đầu, nói, "Ngoài mưu sát ra, còn động cơ gây án nào khác nữa không?"
Tôi lắc đầu, "Trong lúc điều tra hiện trường, chúng tôi tìm thấy túi xách của chị Bảo, à, cũng chính là Triệu Mộng Hàm, mấy nghìn tệ tiền mặt và thẻ tín dụng vẫn còn trong túi, về cơ bản có thể loại bỏ động cơ cướp của. Chúng tôi đã nhờ bác sĩ kiểm tra thân thể cho Triệu Mộng Hàm, cũng có thể loại trừ động cơ cưỡng hiếp."
"Loại trừ hết rồi, chẳng lẽ là hung thủ nổi hứng giết người à?" Điều tra viên chính hỏi.
Tổ trưởng tổ Giám định băng ghi hình Lý Manh nói, "Cũng không phải. Hôm nay chúng tôi đã tập hợp năm mươi cảnh sát để kiểm tra băng ghi hình trong khách sạn và khu vực xung quanh, mời mọi người nhìn lên màn hình!"
Trên màn hình xuất hiện một hành lang sâu hun hút, góc bên phải có dòng chữ: Tầng 7 khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên.
"Theo chúng tôi thấy, Triệu Mộng Hàm và người nhà thuê phòng lúc 2 giờ 37 phút chiều ngày 7 tháng 9." Lý Manh nói, "Lúc đó họ thuê tổng cộng bốn phòng, Triệu Mộng Hàm ở phòng 708, cũng có thể xem là phòng cưới. Phòng 710 là cha mẹ Triệu Mộng Hàm ở, hai phòng còn lại trên tầng tám, hai phù dâu và họ hàng ở đó."
Trên màn hình đang bật chế độ quay nhanh, người đi kẻ lại trên hành lang trông như một dòng chảy không ngừng nghỉ.
Lý Manh nói tiếp, "Cả buổi chiều đều rất bình thường, nhưng đến 5 giờ 30, Triệu Mộng Hàm có qua phòng bên cạnh gọi cha mẹ mình đi ăn cơm, à, chi tiết gọi ăn cơm là cha mẹ Triệu Mộng Hàm cung cấp cho chúng tôi. Nhưng cha mẹ cô ấy vẫn đang sửa soạn, trước lúc đi Triệu Mộng Hàm không đóng cửa phòng mình, cô ấy đã ở lại phòng bên cạnh một lúc."
Màn hình trở về chế độ phát bình thường. Thời gian hiển thị trên đó là 5 giờ 41 phút, một người đàn ông mặc áo màu xám bước ra từ thang máy, đi thẳng vào phòng 708 ngay đối diện cửa thang máy, cũng là phòng Triệu Mộng Hàm.
"Người này có thể chính là hung thủ." Lý Manh nói.
Tôi nhíu mày, "Hình ảnh mờ quá, có thể xử lý lại được không?"
Lý Manh nói, "Chúng tôi đã thử xử lý hình ảnh, chỉ có thể thấy kẻ tình nghi mặc áo xám thôi, những cái khác không thấy được."
"Chiều cao thì sao?" Lâm Đào nói.
"Chúng tôi cho vài người đến trước camera trong khách sạn để so sánh thử rồi." Lý Manh mở ra một loạt hình ảnh từ máy ghi hình. Trên đó có vài cảnh sát có chiều cao khác nhau đứng trước cửa thang máy, bên phải những hình này là hình kẻ tình nghi khi bước ra khỏi thang máy. Lý Manh nói tiếp, "Sau khi so sánh, chỉ có một đồng nghiệp có chiều cao 1,75 mét, hơi gầy, có ngoại hình gần giống kẻ tình nghi nhất, vì thế chúng tôi suy đoán kẻ tình nghi là một người đàn ông cao khoảng 1,75 mét, hơi gầy."
"Thì ra kẻ tình nghi không phải trèo tường vào." Tôi nói.
Lâm Đào gật đầu, "Tôi cũng cho rằng hung thủ vào từ cửa chính. Vì khi chúng tôi đến hiện trường, phát hiện máy lạnh trong phòng vẫn đang mở, theo lẽ thường mà nói, chị Bảo hẳn là phải đóng cửa sổ. Cửa sổ này là kiểu cửa thông minh, chỉ cần đóng lại thì sẽ tự động khóa. Hung thủ không cách nào có thể vào từ cửa sổ đã khóa được."
"Nếu vậy sao hung thủ lại trùng hợp vào phòng đúng lúc đó được?" Tôi hỏi.
Lý Manh nói, "Theo băng ghi hình khách sạn mà chúng tôi xem được, hung thủ đã vào trong khách sạn từ sáng, đi loanh quanh khắp các tầng lầu. Sau khi chị Bảo thuê phòng chưa đến nửa giờ, hung thủ đã đi thang máy lên tầng bảy, nhưng lại ở trong phòng chờ không hề bước ra."
"Trong phòng chờ thang máy có hai chiếc ghế, dành cho khách đợi thang ngồi tạm." Lâm Đào nói.
Lý Manh nói, "Đúng vậy, chúng tôi đoán hung thủ đã ngồi trong đó đợi gần ba tiếng để tìm cơ hội lẻn vào phòng."
"Nhưng khi chúng tôi hỏi thăm, không ai chú ý đến việc có một người khả nghi ngồi trong phòng chờ thang máy ở tầng bảy cả." Điều tra viên chính nói, "Huống hồ ngồi lâu như thế."
"Chuyện này cũng bình thường." Tôi nói, "Khách sạn là nơi công cộng, thường chẳng ai chú ý đến việc trong góc có người đâu."
"Nếu vậy, người này đã cố ý nhắm vào chị Bảo ư?" Lâm Đào thấp giọng nói.
"Không loại trừ khả năng này." Tôi nói, "Dẫu sao chúng ta cũng là những người đối đầu với tội phạm, có khi nào ai đó nhắm vào Đại Bảo, nên mới chọn ngày cưới của cậu ấy mà ra tay hại chị Bảo không? Vì không tìm được cơ hội tấn công Đại Bảo."
"Đã triển khai điều tra về mặt này." Điều tra viên chính nói.
"Tôi cứ cảm thấy không giống lắm." Lý Manh nói, "Tôi cảm thấy hung thủ đi loanh quanh trong khách sạn là để tìm một người chuẩn bị kết hôn. Ngày 8 tháng 9 là ngày tốt, có rất nhiều người cưới. Chúng tôi đã thử thống kê, có mười hai cô dâu thuê phòng trong khách sạn này để làm phòng cưới. Triệu Mộng Hàm là một trong số đó. Các anh thử nghĩ xem, nếu hung thủ đã biết Triệu Mộng Hàm thuê phòng tại khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên, thì chắc hẳn phải biết thời gian thuê phòng cụ thể, đâu cần đến sớm như thế để đi loanh quanh. Tôi cảm thấy, hung thủ đang tìm một cô dâu, cụ thể là cô dâu nào thì không quan trọng."
"Đây chỉ là suy đoán của anh." Lâm Đào nói, "Xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy mục tiêu điều tra chính của chúng ta vẫn nên là những phần tử phạm tội từng đối đầu với chúng tôi ngày trước. Mười hai cô dâu mà cứ phải chọn trúng chị Bảo, trùng hợp thái quá rồi."
"Ừ." Tôi tán đồng cách nhìn nhận của Lâm Đào, "Nếu tìm cô dâu để ra tay, vậy người này chắc có nhân cách chống đối xã hội. Người như thế e là không cách nào tìm được trong biển người. Bây giờ quan trọng nhất là tìm kẻ thù của Đại Bảo trước, nếu hướng này không xong, mới nghĩ đến hướng khác."
"Còn nữa, chúng tôi đã xem lại thời gian hung thủ vào khách sạn, tra ngược lại, muốn tìm xem hung thủ đến theo đường nào." Lý Manh nói, "Nhưng đáng tiếc, chúng tôi chỉ có thể theo dấu hung thủ đến một trạm xe bus cách khách sạn ba cây số thôi. Hung thủ sau khi xuống xe, liền đi thẳng đến khách sạn. Tiếc là camera quá mờ, không thể thấy được hung thủ ngồi tuyến xe nào đến. Trạm xe đó lại là một trạm trung chuyển, có hai mươi bảy tuyến xe đi qua nó, hai mươi bảy tuyến này gần như rẽ ra khắp mọi nơi trong thành phố."
"Nghĩa là không cách nào tìm ra nơi ở của hung thủ bằng cách này?" Tôi hỏi.
Lý Manh gật đầu, "Đây cũng là công việc quan trọng nhất chúng tôi phải làm, nhưng đã tuyên bố thất bại từ nửa tiếng trước rồi."
"Đúng rồi, chúng ta có thể suy đoán theo dấu vết, hung thủ tháo chạy khỏi hiện trường bằng cách trèo xuống cửa sổ." Lâm Đào nói, "Khu vực đó có camera giám sát không?"
"Chúng tôi tìm rồi." Lý Manh nói, "Phía sau khách sạn là một khu nhà ở và chợ cũ, hung thủ có rất nhiều cách không cần đi qua khu vực có camera để đến trạm xe bus hay ga tàu điện ngầm. Băng ghi hình ở trạm xe và ga tàu gần khách sạn nhất chúng tôi đều đã xem qua rồi, từ 6 giờ 30 chiều cho đến 4 giờ sáng, không phát hiện người nào mặc áo khoác màu xám cả. Tất nhiên, hung thủ có thể bỏ chạy theo con đường nhỏ nào đó không có camera, cũng có thể đã cởi bỏ áo khoác, làm cho chúng ta không thể lần ra được."
"Thời gian gây án thì sao?" Tôi hỏi, "Thời gian gây án có khả năng là mấy giờ?"
"Bắt đầu từ 6 giờ 39 chiều ngày 7 tháng 9, sau khi Triệu Mộng Hàm ăn cơm xong trở về phòng, cho đến 5 giờ sáng ngày 8 tháng 9, mẹ Triệu Mộng Hàm gõ cửa gọi cô ấy dậy trang điểm, trong khoảng thời gian hơn mười tiếng đồng hồ này, đều có khả năng." Lý Manh nói, "Theo băng ghi hình, sau khi Triệu Mộng Hàm trở về phòng, phòng 708 không có động tĩnh gì nữa. Cha mẹ Triệu Mộng Hàm nói, họ ăn cơm xong thì bảo con gái về nghỉ ngơi sớm vì dù sao đám cưới cũng rất mệt."
"Nói cách khác, không thể xác định được thời gian gây án." Tôi xoa cằm trầm ngâm nói.
Lâm Đào nói, "Tổ điều tra hiện trường chúng tôi chỉ có một phát hiện."
Tất cả đồng loạt ngước lên nhìn Lâm Đào.
Lâm Đào vừa lấy USB cắm vào máy tính trong phòng họp vừa nói, "Trên dây xích cửa và dấu tay leo trèo bên ngoài, chúng tôi đều phát hiện được dấu vân tay."
"Có dấu vân tay?" Trưởng phòng Chu Hạo nhướn mày hỏi.
Lâm Đào gật đầu, "Có thể khẳng định, cả hai đều là dấu vân ngón cái tay phải. Hơn nữa, hai dấu vân tay này có vài điểm trùng khớp. Nói cách khác, đây chắc là dấu vân tay của hung thủ. Tiếc là..."
"Thế nào?" Tôi nôn nóng hỏi.
Lâm Đào nói, "Do vật lấy mẫu không tốt, dấu vân tay cũng không được rõ lắm. Dùng hai dấu vân tay không lành lặn này để đối chiếu, chúng ta có thể thẳng tay loại trừ đối tượng tình nghi, nhưng không thể xác định chắc chắn kẻ tình nghi."
"Nói cách khác, chúng tôi bắt được kẻ tình nghi, anh có thể xác định người đó không phải hung thủ, nhưng không thể khẳng định người đó là hung thủ, đúng không?" Điều tra viên chính nói.
Lâm Đào gật đầu.
Tôi nhíu mày, "Tuy không phải tin tốt, nhưng thu thập được một chút vẫn hơn không thu thập được gì."
Cả phòng họp chìm trong yên lặng.
Tôi nói, "Còn một vấn đề nữa." Hung thủ đến hiện trường từ rất sớm, hắn đã trốn ở đâu?"
Lâm Đào bảo, "Chiều nay Lý Manh đã nói phát hiện của mình cho tôi biết, thế nên tôi đã đến khám nghiệm hiện trường lần hai. Mời mọi người nhìn lên màn hình!"
Trên màn hình hiện lên hình ảnh tổng thể của phòng khách sạn.
Lâm Đào nói, "Trong một phòng khách sạn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng vệ sinh. Tôi đã xem qua, nơi duy nhất có thể trốn mà không bị phát hiện chỉ có gầm giường và trong tủ quần áo."
"Nếu Triệu Mộng Hàm ăn xong, vừa bước vào phòng liền bị hại thì sao?" Tôi hỏi, "Hung thủ không hề trốn mà đợi ngay trong phòng, không thể à?"
"Ồ, trong bản báo cáo của tôi thiếu mất điểm này rồi." Lý Manh nói, "Ăn cơm xong, cha mẹ Triệu Mộng Hàm và cô ấy đã cùng vào phòng 708, nói chuyện khoảng mười phút, nội dung đại khái là bảo Triệu Mộng Hàm nghỉ ngơi sớm. Trong thời gian này, cha Triệu Mộng Hàm có vào phòng vệ sinh."
"Xem ra, hung thủ chỉ có hai chỗ kia để trốn thật." Tôi nói.
Lâm Đào cho xem một tấm hình tủ quần áo lớn, nói, "Tôi đã xem kỹ dưới gầm giường rồi, bụi phủ đều bề mặt, không có dấu vết có người từng trốn dưới đó. Chỉ còn tủ quần áo, chính là tủ quần áo này."
Dứt lời, Lâm Đào chỉ lên màn hình, "Khi chúng tôi tìm thấy chị Bảo, chị ấy đang ở trong chiếc tủ này, căn cứ theo hình dạng vết máu, có thể chị ấy đã bị cuộn lại đặt ở mặt phía Tây của tủ. Nhưng, trong lúc khám nghiệm hiện trường lần hai, tôi phát hiện mặt phía Đông của tủ có thay đổi. Đầu tiên, mặt phía Đông đặt một két bảo hiểm nhỏ, lớp bụi trên két có chỗ bị lau đi mất. Theo tôi phân tích, hung thủ đã ngồi trên chiếc két bảo hiểm này để đợi cơ hội ra tay. Kế tiếp, phía trên két bảo hiểm lẽ ra phải treo hai bộ áo ngủ của khách sạn, nhưng khi tôi đến kiểm tra, phát hiện có một bộ đã bị rơi khỏi móc treo, lọt vào khe hở giữa két bảo hiểm và vách tủ. Tôi đã hỏi nhân viên phục vụ, mỗi lần họ kiểm tra khi khách trả phòng đều sẽ kiểm tra áo ngủ. Có thể nói, bộ áo ngủ này nếu không phải chị Bảo làm rơi thì chính là do hung thủ làm rơi. Tổng kết lại, nơi lẩn trốn của hung thủ rất có khả năng chính là mặt phía Đông trong tủ quần áo."
"Vậy chỗ này có để lại bằng chứng dấu vết nào không?" Tôi hỏi.
"Không có bằng chứng dấu vết nào." Lâm Đào nói, "Ngoài vết xước do vật tù tạo thành trên vách trong của tủ."
Dứt lời, Lâm Đào phóng lớn một tấm ảnh lên. Là vách bên trong mặt áp tường của chiếc tủ, trên mặt lớp sơn màu đỏ sẫm có vài vết xước lộn xộn do vật tù tạo thành.
"Nếu người ngồi trên két bảo hiểm, vị trí của những vết xước này tương ứng với bộ phận nào của cơ thể?" Tôi hỏi.
Lâm Đào nói, "Phía sau eo."
"Vậy là do chìa khóa đeo trên thắt lưng gây ra rồi?" Trưởng phòng Chu nói.
"Không thể nào." Tôi nói, "Các vết xước này có diện tích cỡ một bàn tay, có chìa khóa nào gây ra được vết xước lớn như thế chứ?"
"Nhỡ hung thủ rảnh rỗi đâm buồn chán, dùng dụng cụ gây án rạch lên thì sao?" Trưởng phòng Chu nói.
Tôi nhíu mày lắc đầu, "Một, nếu là cố ý rạch lên, không thể mờ thế này được. Hai, nếu cố tình thì phải rạch ở bên hông hoặc trước mặt, tức là trên cửa tủ hoặc vạch bên cạnh, sao có thể ở vách trong? Như vậy không thuận tay. Lâm Đào, cậu thấy sao?"
Lâm Đào lắc đầu, "Chịu! Nghĩ không ra."
"Tất nhiên, đây không phải manh mối quan trọng." Trưởng phòng Chu sắp xếp lại hướng tư duy một lần nữa rồi nói, "Thứ nhất, phải tiến hành điều tra kỹ các mâu thuẫn trong quan hệ xã hội của đồng chí Lý Đại Bảo, nhất là mâu thuẫn trong công việc, điều tra từng người khả nghi một. Thứ hai, tổ Giám định băng ghi hình tiếp tục tìm kiếm băng ghi hình ở khu vực xung quanh, cố gắng xử lý hình ảnh mờ trong đoạn băng ghi hình kia, nếu thật sự không được, hãy nhờ người trong Bộ giúp đỡ."
Buổi họp chuyên án kết thúc, chúng tôi cùng đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt (ICU). Qua lớp kính thủy tinh, chúng tôi thấy Đại Bảo đang ngồi bên giường bệnh của chị Bảo.
Đầu chị Bảo quấn băng gạc, khắp người cắm đầy dây dẫn. Tuy các dấu hiệu của sự sống đều bình thường, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng có ý thức nào. Đại Bảo quay lưng về phía chúng tôi, nắm chặt tay chị Bảo. Chúng tôi dường như thấy được từng giọt nước mắt đang rơi xuống bàn tay cô ấy.
"Sao lại thành ra thế này?" Hai mắt Lông Vũ ngân ngấn nước.
"Tuy không nên nói, nhưng bây giờ tôi thật sự không có lòng tin có thể phá được vụ án này." Lâm Đào buồn buồn nói.
"Lực lượng cảnh sát có hạn, rất khó để huy động một lượng lớn nhân lực để điều tra vụ án trọng thương này." Tôi nói, "Nhưng dù sao cũng có khả năng là hành động trả thù, trên Phòng Cảnh sát thành phố nhất định sẽ xem trọng nó."
"Tôi biết." Lâm Đào nói, "Nhưng không có chứng cứ, khó lắm."
"Sao anh lại vô dụng vậy hả?" Lông Vũ đẩy vai Lâm Đào, nghẹn ngào nói.
"Tôi đã cố hết sức rồi." Lâm Đào cúi đầu.
"Tôi nghĩ đám nhà báo không phân biệt được chết não và sống thực vật." Lâm Đào nói.
"Tôi cũng không phân biệt được." Lông Vũ nói.
Tôi nói, "Chết não là chỉ chức năng của đại não, tiểu não, thân não ngưng hoạt động và không thể phục hồi, là một khái niệm về cái chết của con người. Sống thực vật là chỉ bộ phận cấp cao của hệ thần kinh trung ương, chẳng hạn như vỏ não, bị mất đi chức năng của nó, bệnh nhân rơi vào tình trạng suy giảm ý thức hoặc hôn mê kéo dài, nhưng vẫn có khả năng duy trì sự sống, thậm chí là hồi phục."
"Chị Bảo có thể hồi phục không?" Mắt Lông Vũ ngấn nước.
Tôi thở dài nói, "Ở hiền sẽ gặp lành thôi!"
"Qua một đêm rồi, tổ điều tra chắc cũng đã báo lại tình hình." Tôi nói.
"Lúc nãy đã báo cáo, vẫn chưa có tiến triển gì." Lâm Đào nói.
"Hình ảnh mờ nhòe đó có thể xử lý cho rõ hơn được không?" Tôi hỏi.
Lâm Đào chán nản lắc đầu, "Camera trong khách sạn đúng là tệ vô cùng, dữ liệu đã gửi về Bộ Công an rồi, các chuyên gia của Bộ làm việc cả đêm không nghỉ cũng không thể làm rõ được hình ảnh của kẻ tình nghi."
Chúng tôi lại lần nữa chìm vào im lặng, chỉ nghe tiếng Lâm Đào lần con trỏ chuột.
"Trên phương tiện truyền thông của chúng ta đúng là không có bài nào viết về chuyện này." Lâm Đào lướt qua các trang mạng và nói.
Tôi gật đầu, "Liên quan đến trả thù công an, chắc chắn cần phải phong tỏa tin tức."
"Vậy anh nói xem, bài báo về cô dâu bị sát hại này là chuyện thế nào?" Lông Vũ cầm tờ báo lên hỏi.
"Lông Vũ nhắc tôi mới nhớ." Tôi nói, "Sao cùng một thời gian lại xảy ra hai vụ án giống nhau thế nhỉ? Hơn nữa bài báo này nói, cảnh sát ở đó cũng chưa thể phán đoán được động cơ gây án là gì."
"Có khi nào là do cùng một người làm không?" Lông Vũ nói.
"Không loại trừ khả năng này!" Tôi đứng bật dậy khỏi ghế, nói, "Tôi sẽ đi báo cáo ngay với thầy, xem ra chúng ta phải đến tỉnh Nam Hòa một chuyến rồi, nơi xảy ra vụ án là thành phố sát bên tỉnh ta đấy."
"Tôi cũng đi!" Đại Bảo đã đứng bên cửa từ lúc nào.
Hai mắt cậu ta sưng vù, vết thâm hiện rõ.
"Hai ngày nay chắc cậu chẳng có giấc ngủ ngon." Tôi nói, "Giờ cậu nên nghỉ ngơi đi."
"Không! Tôi phải đi." Đại Bảo rất kiên quyết.
Tôi nhìn Lâm Đào và Lông Vũ, ánh mắt của họ hệt như Đại Bảo, tràn đầy mong đợi.
"Thôi được, phấn chấn lên, chúng ta xuất phát!" Tôi nói.
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 1 - Váy Cưới Màu Máu (3)
"Hai ngày nay cậu đã suy nghĩ kỹ lại chưa?" Tôi ngồi ở hàng ghế sau, quay sang nhìn Đại Bảo.
Đại Bảo cúi đầu khều móng tay, không lên tiếng.
"Cậu có từng đắc tội với ai không?" Tôi hỏi tiếp, "Hoặc là, cậu có nghi ngờ người nào không?"
Đại Bảo lẳng lặng lắc đầu.
Lâm Đào ngồi ở ghế phụ lái thấy vẻ mặt Đại Bảo qua kính chiếu hậu, "Thật ra tôi cảm thấy khả năng này không lớn lắm, nhân viên kỹ thuật hình sự như chúng ta đều là người đứng sau màn che, chỉ phụ trách công việc tiền kỳ của vụ án, hậu kỳ như bắt người gì gì đó đều là việc của bộ phận trinh sát. Vả lại, chế độ cho người giám định góp mặt tại tòa cũng chưa hoàn thiện, chúng ta đâu có ra tòa lần nào, kẻ tình nghi thường sẽ không biết chúng ta."
"Phải đó, chỉ toàn nghe cảnh sát bị trả thù, chưa từng nghe pháp y bị trả thù bao giờ." Lông Vũ nói, "Huống hồ còn trả thù một cách cực đoan như thế nữa."
"Nhưng vụ này đúng là không tìm được động cơ gây án." Tôi xoa cằm nói.
"Các anh nghĩ xem, có khi nào là trộm không thành chuyển sang cướp không?" Lâm Đào nói, "Kẻ tình nghi đang chuẩn bị ăn trộm, nhưng lại bị chị Bảo vừa trở về phòng bắt gặp, thế là..."
"Không thể nào." Tôi nói, "Nếu chị Bảo vừa trở về phòng bắt gặp thì phải lập tức phát hiện ra sự việc mới phải. Các cậu có để ý không, chị Bảo đang mặc váy cưới đấy. Rất rõ ràng, chiều hôm đó và lúc đi ăn tối, cô ấy không thể mặc váy cưới được."
Đại Bảo rùng mình một cái, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
"Ý anh là hung thủ đã ở trong phòng một thời gian." Lâm Đào nói, "Có lý lắm! Suy luận khi nãy của tôi không thể thành lập rồi, dù sao tài sản của chị Bảo cũng không bị mất, sau khi hung thủ gây án vẫn có đủ thời gian để tìm chỗ cất tiền mà."
"Nhỡ sau khi đả thương nạn nhân, kẻ đó sợ hãi, chưa kịp lấy tiền đã bỏ chạy thì sao?" Lông Vũ hỏi.
"Không, anh Tần nói đúng." Đại Bảo khàn giọng, "Thời gian hắn làm hại Mộng Hàm chắc là khoảng 9 giờ tối, hắn đã trốn trong phòng rất lâu."
"Sao cậu biết?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Suy đoán thời gian tử vong với bác sĩ pháp y mà nói không khó, nhưng thời gian bị thương tổn của mỗi người mỗi khác do chịu ảnh hưởng từ các yếu tố hoàn cảnh, mức độ nặng nhẹ của vết thương... rất khó suy đoán. Bác sĩ pháp y không thể dựa theo mức độ nặng nhẹ trên đầu người bị hại để tính toán thời gian bị thương cụ thể được, huống hồ còn chuẩn xác đến cả giờ giấc như thế.
Đại Bảo thở dài, lại cúi đầu khều móng tay.
"Cậu nói đi chứ!" Tôi nói.
"Anh ấy không muốn nói thì đừng ép nữa." Lông Vũ nói với tôi, "Để anh ấy yên tĩnh một lúc đi!"
*
Ba tiếng sau, chúng tôi đã ra khỏi đường cao tốc. Đồng nghiệp ở tỉnh Nam Hòa đón tiếp rất nhiệt tình, trực tiếp dẫn chúng tôi đến huyện Lạc Nguyên, nơi xảy ra vụ án cũng được đặt tên là Chuyên án "7/9".
"Thời gian xảy ra vụ án là tối ngày 7 tháng 9." Cảnh sát phụ trách vừa trình bày tình tiết vụ án vừa cho chạy trình chiếu powerpoint, "Vụ án xảy ra trong tòa chung cư sáu tầng ven đường Phong Hưng của huyện chúng tôi, người bị hại tên là Thạch An Na, nữ, 22 tuổi, ngày đón dâu là sáng ngày 8 tháng 9. Khu chung cư có sáu tầng, mỗi tầng có tám hộ, hiện trường thuộc căn số 503. Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, có thể phán đoán hung thủ vào từ cửa sổ phòng bếp đang mở."
"Trèo tường vào nhà?" Tôi hỏi.
Anh ta gật đầu, "Dấu vết leo trèo rất rõ ràng. Hơn nữa cửa sổ ở tầng bốn của tòa nhà vừa được sửa chữa, vôi vữa còn chưa khô hẳn, khi hung thủ trèo tường đã đạp lên, để lại dấu chân rất hoàn chỉnh, có thể dùng làm chứng cứ. Khu vực hiện trường cũng có dấu giày dính vôi."
"Vậy hung thủ có nán lại hiện trường lâu không?" Tôi vội hỏi.
Anh ta nói, "Theo kết quả điều tra, hôm đó nạn nhân Thạch An Na ở nhà cả ngày không hề ra ngoài, họ hàng ở trong nhà rất đông. Khoảng 6 giờ chiều thì họ hàng bắt đầu lục tục ra về, nhưng cha mẹ của nạn nhân và cô ấy vẫn luôn ở đó. Nán lại hiện trường dường như rất khó. Hơn nữa theo dấu vôi để lại ở hiện trường, sau khi hung thủ vào nhà, đã đến phòng lớn cũng là phòng ngủ của cha mẹ nạn nhân xem qua, sau đó thì đi thẳng đến phòng nhỏ ra tay sát hại, không hề có dấu vết cướp của, cưỡng hiếp nào cả."
"Vậy cha mẹ cô ấy không nghe thấy tiếng động gì à?" Tôi hỏi, "Họ đi ngủ lúc mấy giờ?"
"Giờ đón dâu là 7 giờ 8 phút sáng ngày 8 tháng 9, dù sao cũng là ở huyện nhỏ." Anh ta nói, "Thế nên cha mẹ nạn nhân và cô ấy đều đi ngủ rất sớm, khoảng 8 giờ đã ngủ cả rồi. Chúng tôi phán đoán thời gian tử vong rơi vào khoảng 11 giờ đêm."
"Hung thủ muốn trả thù à?" Lông Vũ hỏi.
Anh ta trả lời, "Hiện đang tiến hành điều tra những vấn đề yêu hận tình thù này, dù sao đêm trước ngày cưới cũng là khoảng thời gian đặc biệt, cho nên công việc điều tra chủ yếu nhắm đến các khúc mắc trong chuyện tình cảm của nạn nhân."
"Có tiến triển không?" Lâm Đào hỏi.
Viên cảnh sát lắc đầu đầy tiếc nuối.
Tôi nhíu mày uống một ngụm trà, nói, "Các cậu nghĩ xem, trước khi hung thủ giết người, có biết hôm sau là ngày cưới của nạn nhân hay không? Điểm này rất quan trọng."
"Chắc chắn biết." Anh ta nói, "Nếu là bạn trai cũ muốn giết người chắc chắn phải biết hôm sau cô ấy sẽ kết hôn. Nếu là nguyên nhân khác, chắc hẳn hung thủ cũng biết. Vì theo tập tục chỗ chúng tôi, một ngày trước lễ cưới, nhà gái sẽ đãi tiệc mời khách, rồi dán hoa đón dâu lên cửa sổ, à, đó là một loại tranh cắt đặc biệt, chỉ đến đêm trước ngày cưới, nhà gái mới dán nó lên cửa sổ.
"Có khi nào hung thủ cố ý nhắm vào cô dâu để ra tay không?" Tôi hỏi.
"Không biết. Đã loại trừ động cơ cưỡng hiếp rồi, tài sản ở hiện trường cũng không bị mất, vả lại, tội phạm quen thói ở đây thường sẽ không chọn nhà chuẩn bị gả con gái mà trộm đâu." Viên cảnh sát nói, "Đây cũng là lý do chúng tôi xác định động cơ giết người vì trả thù."
"Tôi hiểu ý của trưởng khoa Tần." Bác sĩ pháp y Lý Lỗi thuộc khoa Pháp y Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa nói, "Anh nghĩ là giết người hàng loạt đúng không? Nói sơ qua về tình hình thi thể đi."
Bác sĩ pháp y Dương thuộc Phòng Cảnh sát huyện Lạc Nguyên đón lấy máy tính, nói, "Nạn nhân bị dây thừng siết cổ dẫn đến tử vong, không phát hiện công cụ gây án ở hiện trường, có lẽ lúc đang ngủ say thì bị siết cổ chết, không có bất cứ dấu vết giằng co nào. Vì vậy, cũng không thể phát ra tiếng động."
"Trên người có vết thương ngoài nào không?" Tôi hỏi.
"Trên đầu có một vết thương, nhưng không thể phán đoán được là do va đập hay bị tấn công." Bác sĩ pháp y Dương chiếu một tấm hình lên màn hình.
Do vết thương phần đầu khá nhẹ, chỉ một mảnh da bị chảy máu, não bên trong không bị tổn thương gì, quả thật không thể xác định vết thương được tạo ra thế nào.
"Trèo tường vào nhà, vết thương có thể do vật tù gây ra, nhắm vào cô dâu." Tôi nói, "Vẫn có khả năng là giết người hàng loạt."
"Thời gian gây án thì sao?" Lâm Đào nói, "Thạch An Na bị hại vào khoảng 11 giờ."
"Nếu hung thủ đến phòng khách sạn của Triệu Mộng Hàm lúc 6 giờ rưỡi, không lâu sau đó đã ra tay, 7 giờ rưỡi là có thể rời khỏi khách sạn." Tôi nói, "Nếu hắn biết lái xe, chỉ mất ba tiếng là đến được đây, thêm thời gian trèo tường lên, 11 giờ có thể ra tay tiếp được rồi."
"Không, sau 9 giờ Mộng Hàm mới bị hại." Đại Bảo im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
"Vì sao?" Tôi hỏi lại lần nữa.
Đại Bảo vẫn không trả lời.
"Cách nghĩ của trưởng khoa Tần rất hay." Pháp y Lý nói, "Chúng ta có thể thử thế này, điều tra tất cả những chiếc xe từ Long Phiên đến Lạc Nguyên trong khoảng thời gian nhất định, trên đường cao tốc có camera giám sát. Nếu không tự lái xe thì trong thời gian ngắn không cách nào đến đây được."
Tôi gật đầu.
"Không! Thời gian Mộng Hàm bị hại là sau 9 giờ." Đại Bảo nhấn mạnh lần nữa, "Các anh điều tra theo cách này chỉ tốn công vô ích thôi."
"Nghĩa là, cậu có thể khẳng định, hai vụ án này không phải cùng một người gây ra, chỉ đơn giản là trùng hợp thôi sao?" Tôi nói.
Đại Bảo gật đầu.
*
Suốt đường đi không ai lên tiếng.
Ngồi trên xe, tôi vẫn cảm thấy lăn tăn về sự võ đoán của Đại Bảo, đành lẳng lặng nhắm mắt suy nghĩ về các chi tiết của vụ án. Không biết lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mặt trời đã lặn từ lâu.
"Thầy ạ?" Tôi nói.
"Các cậu đi đâu vậy?" Thầy hỏi.
"Chúng con đang từ Lạc Nguyên quay về, bây giờ, ừm..."
"Nửa tiếng nữa sẽ ra khỏi đường cao tốc." Hàn Lượng chen vào nói.
"Còn nửa tiếng nữa sẽ về đến Long Phiên." Tôi nói.
"Ra khỏi đường cao tốc thì đi thẳng về hướng Tây." Thầy nói, "Huyện Lũng Tây xảy ra một vụ án, hình như người dân còn bao vây đồn cảnh sát nữa."
"Hả? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Tôi giật mình.
"Vợ chồng cãi nhau dẫn đến án mạng." Thầy nói, "Các cậu nhanh chóng qua đó, làm rõ tính chất vụ án!"
"Dạ vâng." Tôi ngắt điện thoại, "Các cậu, lại có việc làm rồi."
"Anh Đại Bảo, anh... được không?" Lông Vũ là người chu đáo nhất, nghĩ đến Đại Bảo vẫn còn đang đắm mình trong đau khổ.
Đại Bảo lẳng lặng gật đầu, nói, "Tôi tham gia."
"Chị Bảo cần cậu chăm sóc mà. Hay là sau khi chúng ta đến nơi, Hàn Lượng đưa cậu trở về." Tôi nói.
Đại Bảo lắc đầu, "Người trong nhà sẽ thay phiên chăm sóc cô ấy, hơn nữa bệnh viện có quy định, trừ phi bệnh nhân có tình huống đặc biệt, nếu không ban đêm người nhà không được ở lại, có y tá trực, cho nên người trong nhà chỉ trực ban ngày thôi, luân phiên nhau đến. Họ muốn tôi yên tâm làm việc."
Tôi bỗng thấy cảm động, nhớ đến ông nội đã qua đời của mình. Trước khi lâm chung, ông đã viết một chữ "nước" lên lòng bàn tay tôi, nhắc nhở tôi phải lấy việc nước làm trọng. Khi đó cũng vì có vụ án xảy ra đột ngột, tôi không thể đưa tiễn người ông đã hết lòng thương yêu tôi từ nhỏ.
Mũi tôi thấy cay cay, mắt đỏ lên. Nhưng tôi lấy lại tinh thần rất nhanh, nói với Hàn Lượng, "Ra khỏi đường cao tốc thì đi thẳng đến Lũng Tây!"
*
Thị trấn An Nhiên huyện Lũng Tây.
Đây là vùng đất quy hoạch đang được cải tạo thành khu phát triển mới. Ngoài những công trường đang thi công với quy mô lớn thì có những căn nhà dựng tạm nối thành hàng. Những căn nhà đó được dựng làm chỗ tạm trú cho nông dân ở đây, họ đang đợi nhận nhà tái định cư vẫn chưa được xây xong. Vùng đất này được gọi là khu nhà quá độ.
Số người sống trong khu nhà dựng tạm này có đến hơn hai mươi nghìn, tuy họ mất đất canh tác, nhưng số tiến bồi thường của Chính phủ đủ cho họ duy trì cuộc sống. Để không phải nhàn rỗi, người dân thường đến các công trường lân cận xin làm các công việc chân tay. Là khu vực hỗ trợ trọng điểm của Chính phủ, có các chính sách liên quan, cuộc sống của người dân ở đây cũng không đến nỗi nào. Vì thế, tuy dân số trong khu vực rất đông nhưng trị an vẫn luôn ổn định.
Khi chúng tôi mang tâm trạng thấp thỏm đến Đồn Cảnh sát thị trấn An Nhiên mới biết sự việc không hề nghiêm trọng như lời thầy nói. Có mấy chục người tập trung trước cửa, rất ồn ào, đồn trưởng Đồn Cảnh sát đang đứng ngoài cửa giải thích gì đó.
"Giao tội phạm giết người ra!"
"Đồn Cảnh sát không thể bảo vệ tội phạm giết người được!"
"Mưu sát chồng, tội không thể tha!"
"Ả đàn bà này phải bị thả trôi sông!"
Khoảng cách khá xa, chúng tôi nghe loáng thoáng được mấy lời này.
Hung thủ đã bị bắt? Cảnh sát địa phương sợ sự việc xấu đi, mới phóng đại tình hình hiện tại, nhằm để chúng tôi đến hỗ trợ trong thời gian nhanh nhất?
Trưởng khoa Hồ bên Pháp y thành phố và bác sĩ pháp y huyện cũng có mặt trước Đồn Cảnh sát gần như cùng lúc với chúng tôi.
"Các anh chị nhìn đi, lãnh đạo, chuyên gia của huyện và thành phố đều đến rồi. Chúng tôi rất xem trọng vụ việc này, giờ các anh chị tin chưa?" Đồn trưởng Đồn Cảnh sát thấy chúng tôi như thấy được cứu binh, vội vàng nói với người dân xung quanh.
"Tôi không quan tâm nhiều đến thế, tôi chỉ hỏi các anh, ả đàn bà kia rõ ràng đã giết người, sao các anh không còng tay ả lại? Còn đưa ả vào trong để bảo vệ nữa?" Một người ra mặt hỏi.
"Giờ còn chưa có chứng cứ, hiểu chưa?" Đồn trưởng vẻ mặt bất lực nói, "Không có chứng cứ chứng minh phạm tội, chúng tôi không thể tự ý sử dụng trang bị của cảnh sát, đây là quy định."
"Mọi người đừng nôn nóng, tối rồi, mọi người vẫn chưa ăn cơm phải không? Hãy về đi, cho chúng tôi ít thời gian, chúng tôi nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện, hãy tin tưởng chúng tôi!" Trưởng khoa Hồ nói.
Trưởng khoa Hồ ăn mặc nghiêm chỉnh, nét mặt hiền hòa, tạo cảm giác thân thiện. Anh ta chỉ nói vài câu, đám đông đã lục tục giải tán. Chúng tôi không thể không bái phục khả năng thuyết phục đám đông của anh ta, chẳng trách Cục Cảnh sát thành phố lúc nào cũng cử anh ta đi xử lý các vụ khiếu kiện.
Sau khi đám đông giải tán, chúng tôi cùng nhau đến phòng họp trên tầng hai của Đồn Cảnh sát, mỗi người ôm một cốc mì ăn liền, vừa ăn vừa tìm hiểu tình hình.
"Nhà số 17, khu C, khu nhà quá độ, có hai vợ chồng và một con nhỏ." Đồn trưởng Đồn Cảnh sát bắt đầu trình bày, "Nam tên là Vương Phong, 24 tuổi, nữ tên là Đinh Nhất Lan, 27 tuổi, đã kết hôn được 5 năm, có một con gái 4 tuổi tên là Vương Xảo Xảo. Vương Phong tốt nghiệp trung cấp, làm kế toán ở khu công trình, Đinh Nhất Lan chỉ ở nhà làm nội trợ. Theo lời kể của người dân xung quanh, khoảng 5 giờ chiều hôm nay, hai vợ chồng bỗng nhiên nảy sinh tranh cãi, đánh nhau nhiều trận liên tục hơn một tiếng đồng hồ. 6 giờ hơn, Đinh Nhất Lan bỗng xông ra kêu cứu. Khi hàng xóm chạy đến, thấy Vương Phong đang nằm trên đất, ngực dính đầy máu, khi xe cấp cứu đến thì Vương Phong đã tử vong."
Đồn trưởng dừng lại.
"Hết rồi à?" Tôi hỏi.
"Đơn giản thế thôi." Đồn trưởng nói, "Sau khi gia đình bên nhà chồng Đinh Nhất Lan đến, đã tập hợp mấy chục người bao vây Đồn Cảnh sát, yêu cầu nghiêm trị cô ta."
"Vậy bây giờ có vấn đề gì?"
"Chúng tôi đã giao Vương Xảo Xảo cho cha mẹ Vương Phong chăm sóc, đưa Đinh Nhất Lan về Đồn." Đồn trưởng nói, "Đinh Nhất Lan kể lại sự tình như thế này: Tối nay sau khi Vương Phong trở về, vô tình thấy một cái bao cao su trong túi xách của cô ta, trước đây Vương Phong từng nghi ngờ Đinh Nhất Lan có quan hệ mập mờ với một người bạn quen trên mạng, Đinh Nhất Lan cảm thấy mình bị chồng vu oan, thế nên xảy ra tranh cãi và giằng co. Ban đầu chỉ là xô đẩy qua lại, sau đó Vương Phong lấy dao ra đòi tự sát, Đinh Nhất Lan nghĩ anh ta chỉ hù dọa thôi, thế là định quay người bỏ ra ngoài. Vừa quay người thì nghe tiếng Vương Phong ngã bịch xuống đất. Cô ta quay đầu lại thì thấy ngực Vương Phong đang chảy máu. Vội vàng quỳ xuống ôm lấy đầu anh ta gào khóc. Không lâu sau Vương Phong đã bất tỉnh. Đinh Nhất Lan liền chạy ra ngoài kêu cứu."
"À, vậy là không xác định được do tự sát hay bị giết đúng không?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, giờ chỉ có kẻ tình nghi và nạn nhân, không có chứng cứ."
"Chẳng phải còn bé gái 4 tuổi sao?" Lâm Đào hỏi.
"Dù sao cũng chỉ mới 4 tuổi, nói chuyện không rõ ràng được."
"Không không, đứa trẻ 4 tuổi đã có năng lực nhận thức rồi." Tôi nói, "Tranh thủ thời gian, cho người đến hỏi cô bé đi, tất nhiên phải làm theo quy định pháp luật, trong lúc lấy lời khai phải có mặt người giám hộ của bé."
Đồn trưởng gật đầu ghi lại.
"Tình hình bây giờ của Đinh Nhất Lan thế nào?" Tôi hỏi.
Đồn trưởng nói, "Khi dẫn về, tâm trạng không được ổn định, không ngừng gào thét khóc lóc."
"Diễn kịch à?" Lâm Đào hỏi, "Hay bị dọa sợ?"
"Giờ chắc kiệt sức rồi, đang ở trong phòng làm việc của chúng tôi." Đồn trưởng nói tiếp, "Chúng tôi đã sắp xếp một nữ đồng nghiệp ở đó giám sát rồi."
"Đi, đi xem thử." Tôi nói.
Trong phòng làm việc, một phụ nữ nhỏ nhắn đang suy sụp tinh thần ngồi trên ghế, gần như không cử động. Nhìn thoáng giống như người đã ngưng thở vậy."
"Đây là..." Đồn trưởng hình như muốn giới thiệu.
Tôi xua tay cản lại, nói, "Tôi không hỏi câu nào đâu, anh bật đèn sáng hơn chút đi."
Đồn trưởng bật hết tất cả các đèn trong phòng lên.
Tôi chỉ vào bóng lưng Đinh Nhất Lan, nói với Lông Vũ, "Chụp lại trước sau, trái phải, xong thì chúng ta đi xem hiện trường."
*
Đi qua từng dãy nhà quá độ, chúng tôi đến một căn nhà nhỏ bị cảnh sát giăng dây cảnh báo.
Trước cửa có vài bộ quần áo rơi tứ tung, đây là kiểu gây gổ thường thấy ở vợ chồng, ném quần áo tỏ ý đuổi đối phương ra khỏi nhà.
Tôi ngồi xổm xuống xem, trên quần áo có vài vệt máu và dấu chân dính máu, cho thấy trước khi nạn nhân bị thương, chỗ quần áo này đã bị ném ra ngoài.
Men theo quần áo nằm rải rác trên đất, chúng tôi đi vào hiện trường, đây là một căn nhà dựng tạm, tính cả phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng chỉ khoảng 30 mét vuông.
Hiện trường chính nằm ngay giữa phòng khách nhỏ vài mét vuông, đặt một bộ sofa và một tủ lạnh, vì thế nơi gọi là phòng khách này chỉ còn một lối nhỏ đủ cho một người đi.
Giữa đường đi có một vũng máu, diện tích không nhỏ.
"Theo khẩu cung của Đinh Nhất Lan, sau khi nạn nhân ngã xuống, cô ta gọi vài tiếng liền chạy ra ngoài kêu cứu." Đồn trưởng nói, "Hàng xóm ở rất gần, rất nhanh, ừm, chắc trong khoảng một phút, đã có người chạy đến, sau đó khiêng nạn nhân ra ngoài."
"Khiêng ra ngoài làm gì?"
"Ánh sáng trong nhà không được tốt, phòng khách không có cửa sổ." Đồn trưởng nói, "Hàng xóm bảo phải khiêng ra ngoài để kiểm tra vết thương."
Lâm Đào ngồi xổm xuống đất, nói, "Nạn nhân nằm ở đây chỉ khoảng hai phút, có thể chảy nhiều máu đến thế sao? Tôi nghi ngờ hung thủ có tiến hành ngụy tạo hiện trường, nạn nhân nằm ở đây khá lâu mới chảy nhiều máu như thế."
"Trước đây đồn trưởng từng làm công việc điều tra hả?" Tôi cười cười nói, "Nghi ngờ rất hợp lý! Vấn đề này tôi sẽ trả lời anh sau."
"Hiện trường gần như không có chút manh mối nào." Lâm Đào nói, "Bị phá hết rồi."
"Không không." Tôi ngồi xổm bên vũng máu, "Chúng ta chỉ cần chú ý hai tình tiết là được. Thứ nhất, các vị trí cao xung quanh không có dấu máu nào, tủ lạnh, trên cửa đều không có. Thứ hai, quanh vũng máu có dấu vết máu bắn ra rất rõ ràng. Bấy nhiêu là đủ."
"Đã tịch thu hung khí rồi chứ?"
Đồn trưởng gật đầu, lấy một túi trong suốt ra khỏi hộp đựng vật chứng, bên trong có một con dao gọt hoa quả thường dùng trong gia đình.
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 1 - Váy Cưới Màu Máu (4)
Quần áo trên thi thể đã được cởi hết ra. Tôi trải chiếc áo phông nhuốm máu trước ngực và quần bò lên bàn làm việc lẳng lặng quan sát.
Ở phía sau, trưởng khoa Hồ và Đại Bảo đang tiến hành khám nghiệm thi thể như thường lệ.
"Nhìn ra vấn đề gì chưa?" Tôi hỏi.
"Ừm." Lông Vũ nói, "Vị trí tương ứng trên áo không có vết rách."
"Lợi hại!" Lâm Đào giơ ngón cái về phía cô ấy.
"Đây là dấu hiệu có thể giải thích được vấn đề." Tôi mỉm cười nói.
"Trong đầu anh có đáp án rồi?" Lâm Đào hỏi.
"Ừ!" Tôi trả lời rất chắc chắn.
*
Giấc ngủ này rất ngon. Từ sau khi chị Bảo bị thương, thành viên của tổ điều tra hầu như đều thức thâu đêm suốt sáng. Mệt mỏi quá độ cộng thêm sự chắc chắn về vụ án lần này đã khiến chúng tôi sau khi khám nghiệm thi thể xong đều lập tức trở về phòng khách sạn đánh một giấc say sưa.
Ngủ dậy, ánh mặt trời đã rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Chúng tôi rửa ráy xong, vội đến Ban Chỉ huy chuyên án tại tầng hai Đồn Cảnh sát An Nhiên. Có vài người đang ngồi ở sảnh lớn tầng một, chắc là người nhà của Vương Phong, họ đang đợi phía cảnh sát đưa ra kết luận.
"Các vị vất vả rồi." Trưởng phòng Trương Phòng Cảnh sát huyện Lũng Tây lịch sự cười với chúng tôi, nói, "Công việc hôm qua của các anh có manh mối gì có thể cung cấp cho Ban Chỉ huy chuyên án không?"
"Nghe thử tình hình điều tra xem sao đã." Tôi nói.
Vụ án này đã được đồn cảnh sát bàn giao lại cho Đội Hình sự Phòng Cảnh sát huyện xử lý, người phụ trách chính là chỉ huy của tổ trọng án.
Người chỉ huy nói, "Tình hình sơ bộ của vụ án chắc mọi người đã nắm rõ?"
Tôi gật đầu nói, "Chúng tôi đặc biệt quan tâm đến các mâu thuẫn xã hội của hai bên."
Người chỉ huy nói, "Chúng tôi đã điều tra, hai bên đều không có mâu thuẫn xã hội nào rõ ràng. Tình cảm vợ chồng vẫn luôn rất tốt, chẳng qua cả hai đều tương đối hiếu thắng và nóng nảy, hễ gây gổ là khá ồn ào. Theo lời hàng xóm, họ xích mích xong là lại thương yêu nhau ngay."
"Vậy trước đây họ gây gổ vì chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Nghe nói đều là những chuyện vặt vãnh." Người chỉ huy nói, "Nghi ngờ có người thứ ba gì đó cũng mới bắt đầu gần đây thôi."
Tôi nhớ lại toàn cảnh hiện trường, một căn nhà dựng tạm như vậy thì đến tiếng hắt hơi của nhà bên cũng nghe rõ.
"Còn chuyện bao cao su trong túi của Đinh Nhất Lan là thế nào?" Lông Vũ hỏi xong liền đỏ mặt.
"Đã điều tra rồi, gần hiện trường vừa lắp một chiếc máy bán bao cao su tự động." Người chỉ huy nói, "Đinh Nhất Lan tò mò, nên mua thử một cái."
"Vậy sao cô ta không giải thích với chồng?"
"Chắc giải thích rồi nhưng Vương Phong không tin." Người chỉ huy nói, "Vì gần đây Vương Phong phát hiện Đinh Nhất Lan thường xuyên trò chuyện rất vui vẻ với một người bạn trên mạng, cứ gọi nhau là "cưng" suốt, cũng vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần rồi."
"Đã điều tra người bạn trên mạng đó chưa?" Tôi hỏi, "Vì dù sao gia đình nạn nhân đều cho rằng Đinh Nhất Lan ngoại tình nên mới muốn giết Vương Phong."
"Điều tra rồi, chúng tôi đã điều tra tất cả lịch sử trò chuyện của họ, người đó là một sinh viên đại học ở Tây Tạng, cách nơi này cả mười vạn tám nghìn dặm." Người chỉ huy nói, "Nói sao nhỉ, ngoài 'yêu online' đơn thuần ra thì không có gì khác."
"Vậy được rồi, tôi càng thêm chắc chắn." Tôi tự tin nói.
"Ý anh là," Trưởng phòng Trương nói, "tự sát sao?"
Tôi mỉm cười gật đầu, "Tất nhiên, chuyện có phải án mạng hay không, có hành vi phạm tội hay không, phải để Ban Chỉ huy chuyên án phán đoán. Bây giờ tôi chỉ nói quan điểm từ góc độ pháp y và khám nghiệm hiện trường. Tình hình điều tra mọi người đều đã nắm rõ. Thật ra, đây là một đôi vợ chồng trẻ rất hạnh phúc, trong nhà có con nhỏ, cuộc sống ổn định, ngày ba bữa không cần lo lắng, hơn nữa cuộc sống của người vợ hoàn toàn dựa vào chồng. Thêm vào đó, đã loại bỏ các mâu thuẫn trong quan hệ xã hội, tôi cho rằng Đinh Nhất Lan không có bất cứ lý do nào phải giết người đàn ông này."
Mọi người đều cúi xuống ghi chép, không ai dám gật đầu tán đồng một cách bừa bãi.
Tôi nói tiếp, "Thứ hai là kết quả khám nghiệm hiện trường. Đến đây, tôi muốn trả lời câu hỏi lúc trước của Đồn trưởng, vì sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể để lại một vũng máu lớn như thế ở hiện trường?"
Vài điều tra viên ngẩng lên nhìn tôi. Tôi uống một ngụm trà, mỉm cười nói, "Sau khi chúng tôi khám nghiệm thi thể, nạn nhân bị trúng một dao trước ngực, con dao đâm thẳng vào khoang ngực qua kẽ hở giữa xương sườn số bốn và năm, làm rách tâm thất trái. Nguyên nhân tử vong là do tim bị rách dẫn đến mất máu nghiêm trọng mà chết. Điểm này rất quan trọng. Tim bị rách thường có hai loại nguyên nhân dẫn đến tử vong, thứ nhất là sau khi tim bị thương tổn, ngừng đập ngay, sau đó tử vong. Thứ hai, sau khi tim bị rách, nhịp tim không dừng lại ngay mà vẫn tiếp tục đập nên khi máu trong cơ thể dồn về tim, do sự co bóp của tim mà sẽ theo đó bắn ra ngoài qua vết thương, vậy sẽ mất máu rất nhanh. Việc này cũng tạo nên sự khác biệt trong năng lực hành vi sau khi bị vết thương chí mạng này. Có một số người bị đâm vào tim thì lập tức bất tỉnh, số khác sau khi tim bị rách vẫn có thể chạy thêm vài trăm mét. Bây giờ tôi có thể trả lời câu hỏi của Đồn trưởng rồi, vì sao trong thời gian ngắn hiện trường lại có nhiều máu như vậy, đó là vì sau khi nạn nhân bị đâm trúng tim, không chết ngay lập tức mà vẫn tiếp tục mất máu."
"Nhưng làm sao anh phán đoán được anh ta do mất máu dẫn đến tử vong chứ không phải do tim ngừng đập?" Lông Vũ hỏi.
Tôi nói, "Thế nên khi đến hiện trường tôi liền tìm vết máu bắn ra. Nếu là tim ngừng đập thì sẽ không có vết máu bắn ra, hoặc vết máu bắn ra rất ít. Đằng này, tuy không thấy vết máu bắn ra nào rõ ràng trên các vật ở vị trí cao, nhưng mặt đất xung quanh vũng máu, tôi thấy có rất nhiều vết máu bị bắn ra. Điều đó cho thấy, sau khi nạn nhân trúng dao thì lập tức ngã xuống, lúc này tim vẫn còn đang đập, máu bắn ra từ vết thương. Máu bắn ra khi nạn nhân đang trong tư thế nằm trên một lượng máu lớn bị bắn ra ở vị trí thấp."
"Vì sao chỉ bắn ra ở vị trí thấp, mà không có ở vị trí cao?" Lông Vũ hỏi, "Chẳng lẽ anh ta lại nằm trong một không gian nhỏ hẹp thế kia để tự sát? Khi đâm chỉ cần đang đứng, máu sẽ bắn ra ngay, vậy chắc chắn những đồ điện, đồ gia dụng, cánh cửa đều sẽ bị dính máu."
"Hỏi hay lắm!" Tôi nói, "Hiện trường dù có nhỏ hẹp, nhưng nếu trúng dao, các vật dụng xung quanh chắc chắn ít nhiều bị dính máu, dù ngã rất nhanh cũng không thể không để lại chút dấu vết nào."
"Đúng vậy!" Trần Thi Vũ chớp chớp đôi mắt to.
Tôi cười, tiếp tục, "Hiện trường ngoài đồ điện, đồ gia dụng, tường, cánh cửa, còn có gì nữa?"
"Còn có Đinh Nhất Lan!" Người chỉ huy nói.
"Đúng vậy." Tôi nói, "Nếu không tìm thấy vết máu ở các vị trí cao tại hiện trường, vậy tôi nghĩ chắc đã bị Đinh Nhất Lan cản lại. Nếu trên người Đinh Nhất Lan có vết máu, từ vị trí máu bắn lên người cô ta, chúng ta có thể suy đoán được vị trí tương ứng của cô ta và nạn nhân khi ấy."
"Sao tôi không nghĩ ra chứ!" Trần Thi Vũ nói, "Anh bảo tôi chụp hình lại là có mục đích này!"
Tôi gật đầu nói, "Quần áo Đinh Nhất Lan là vật chứng quan trọng, dù sao cũng là phái nữ, hôm qua tôi không tiện bảo cô ta cởi ra. Nhưng tổ chuyên án vẫn cần tìm vài đồng nghiệp nữ bảo Đinh Nhất Lan thay quần áo ra, lấy bộ hiện tại làm chứng cứ."
"Có thể thấy được gì từ vết máu trên người cô ta?" Trưởng phòng Trương hỏi.
Tôi mở máy chiếu, phát lên vài tấm hình của Đinh Nhất Lan, "Tuy quần áo cô ta mặc tối màu, nhưng tay nghề chụp ảnh của Lông Vũ rất tốt. Chúng ta có thể thấy rõ, hai ống tay áo của cô ta có vết máu bị lau chùi, chứng thực việc cô ta đã ôm nạn nhân sau khi xảy ra sự việc. Nhưng vết máu có giá trị suy đoán hơn nằm ở sau lưng Đinh Nhất Lan. Cho thấy, khi nạn nhân bị trúng dao, Đinh Nhất Lan đang quay lưng về phía anh ta."
"Chứng cứ này rất quan trọng." Trưởng phòng Trương nói.
Tôi nói, "Đây mới chỉ là điều thứ hai. Giờ tôi muốn nói điều thứ ba, kiểm tra quần áo. Sau khi hàng xóm chạy đến hiện trường, đã xác nhận nạn nhân đang mặc chiếc áo phông màu xanh, sau khi chúng tôi kiểm tra, vị trí tương ứng của vết thương trên chiếc áo này không hề có vết rách!"
"Chuyện này không phải cho thấy sau khi nạn nhân bị sát hại, hung thủ đã ngụy trang bằng cách mặc áo cho anh ta à?" Đồn trưởng hỏi.
Tôi lắc đầu, nói, "Đầu tiên, theo vết máu để lại ở hiện trường, sau khi nạn nhân ngã xuống không có dấu vết bị lôi kéo hay di chuyển. Tiếp theo, nếu sau khi nạn nhân tử vong rồi mới mặc áo, chớ quên hiện trường có một vũng máu lớn như thế, sẽ để lại dấu vết, hơn nữa những chỗ mà áo đi qua đều sẽ bị nhuốm máu. Thế nhưng, chiếc áo mà chúng tôi thấy, dấu máu chỉ có ở trước ngực thôi."
"Tức là khi dao đâm vào ngực, áo đã bị vén lên, để lộ lồng ngực." Đại Bảo nói, "Tôi không hề nghĩ đến điểm này."
Tôi gật đầu, nói, "Con người trong lúc kích động muốn tự sát, có khả năng sẽ vén áo lên rồi mới tự đâm vào mình. Chúng ta đã thụ lý rất nhiều vụ tự sát, đều có hành động vén áo để lộ vị trí mà họ muốn tự gây tổn thương. Nghĩ thử mà xem, nếu muốn giết người thì có cần vén áo người ta lên rồi mới đâm hay không?"
"Không cần." Người chỉ huy trả lời rất rành rọt câu hỏi của tôi.
Tôi nói tiếp, "Bây giờ tôi sẽ nói đến điểm thứ tư, cũng là điểm mấu chốt để bác sĩ pháp y phán đoán vết thương có phải tự mình gây ra hay không, chính là hướng tạo thành vết thương. Tôi tả lại vết thương trước ngực nạn nhân trước. Đây là vết thương do vật bén gây ra, hoàn toàn phù hợp với con dao gọt hoa quả mà chúng ta lấy được ở hiện trường. Vị trí vết thương nằm giữa xương sườn số bốn và số năm, giữa xương ức và núm ngực, vết thương từ ngoài đâm vào trong hướng hơi chếch xuống, thẳng vào khoang ngực."
Tôi cầm tờ giấy trên bàn lên, gấp thành hình một con dao găm, vừa minh họa vừa nói, "Nếu là tự sát, tay phải nắm chặt dao, lưỡi dao sẽ hướng vào trong, tự đâm vào mình, động tác này tự nhiên sẽ hình thành vết thương như vậy."
Dứt lời, tôi lại đứng lên, kéo theo Lâm Đào đang ngồi bên cạnh, nói, "Nếu bị người khác đâm, có hai cách, một là lưỡi dao hướng ra ngoài qua khoanh tròn giữa ngón cái và ngón trỏ, vị trí đâm vào thường là phần bụng, nếu đâm vào ngực, hướng gây ra vết thương sẽ là đâm lên chứ không phải đâm xuống. Nếu cầm dao ngược lại, hướng vào trong hướng gây ra vết thương sẽ là đâm xuống, nhưng góc độ đâm sẽ khá lớn, không thể chỉ hơi chếch được. Nạn nhân có chiều cao 1,75 mét, chiều cao của Đinh Nhất Lan là 1,5 mét, vị trí bị đâm của nạn nhân nằm ở độ cao khoảng 1,31 mét. Nếu là do Đinh Nhất Lan, rất khó để đâm vào ngực nạn nhân theo hướng gần như song song với mặt đất ở vị trí thấp như vậy, động tác này rất bất tiện."
Tôi và Lâm Đào cùng ngồi xuống. "Tất nhiên", tôi tiếp tục nói, "Nếu nạn nhân đang nằm trên mặt đất, hung thủ có thể tạo ra vết thương theo hướng này. Nhưng kết hợp với điều thứ ba tôi vừa nói lúc nãy, hung thủ không thể vừa đâm nạn nhân vừa quay lưng về phía anh ta để máu bắn lên lưng, phía trước ngực lại không hề có giọt nào như vậy được. Đây là một động tác bất khả thi. Huống hồ, một người phụ nữ nhỏ nhắn như cô ta làm sao có thể đè được một người đàn ông cao lớn trên mặt đất rồi một dao đâm chết anh ta?"
"Còn nữa, hiện trường không có dấu vết giằng co trên mặt đất, vật dụng xung quanh cũng không cho phép chuyện đó xảy ra. Ngoài ra, tôi bổ sung thêm điểm thứ năm." Lâm Đào nói, "Chúng tôi đã nghe qua lời khai của Đinh Nhất Lan ngay sau khi đến đây, có thể nói hoàn toàn trùng khớp với kết quả dựng lại hiện trường của chúng tôi, không hề nói dối. Nếu là giết người xong ngụy tạo hiện trường thì sẽ có sơ hở. Tổng hợp lại tất cả những gì vừa nói, không nghi ngờ gì nữa, nạn nhân đã tự sát."
"Vì sao anh ta lại tự sát?" Một điều tra viên trẻ tuổi hỏi chen vào.
"Câu hỏi này không chuyên nghiệp." Tôi bật cười, nói, "Đây cũng là câu hỏi rất nhiều người đã đặt ra trên mạng khi chúng tôi phán đoán tính chất của vụ án. Tôi chỉ muốn nói, đừng cố tìm hiểu tâm tư của người khác, bởi vì cậu sẽ không tìm được đâu. Mỗi người đều có cách nghĩ riêng, đôi lúc cậu nghĩ mãi cũng không ra động cơ tự sát của người khác đâu."
"Tôi muốn bổ sung một chút." Hiển nhiên Đại Bảo đã lấy lại tinh thần, cậu ấy nói, "Khi chúng tôi khám nghiệm thi thể, phát hiện trên cánh tay trái của nạn nhân có rất nhiều vết sẹo song song nhau, vết mịn vết xù xì, có thể phán đoán là do trước đây anh ta tự cắt lên. Nói cách khác, nạn nhân có tiền sử tự tổn thương mình rất rõ ràng, theo điều tra được, anh ta là người rất dễ kích động. Chút chuyện cỏn con cũng làm toáng lên, việc nghi ngờ mình bị cắm sừng, cãi nhau kịch liệt như thế, tự sát cũng không phải chuyện lạ. Vì vậy, tôi thấy khả năng kích động tự sát tương đối lớn."
Cả phòng họp rơi vào im lặng, mọi người đều đang suy nghĩ về những điều tôi vừa nói.
Trưởng phòng Trương cười tự giễu, "Nói thật, tôi lại hy vọng các anh nói với tôi rằng đây là một vụ án mạng. Hung thủ đã có, đang nhốt trong phòng làm việc của chúng ta, lúc nào cũng có thể đeo còng lên tay cô ta, vậy thì mọi chuyện đều giải quyết êm đẹp. Nếu đây là một vụ tự sát, chúng ta vừa tuyên bố án mạng không thành lập ra ngoài, không biết gia đình nạn nhân sẽ gây chuyện ra sao."
Tôi nói, "Mặc kệ họ gây chuyện thế nào, pháp y là nghề phải luôn tôn trọng sự thật."
Bỗng nhiên, một nữ cảnh sát đẩy cửa bước vào, nói, "Lúc nãy chúng tôi đưa Vương Xảo Xảo đến phòng làm việc, dưới sự giám sát của cô giáo con bé đang theo học, đã hỏi vài câu."
"Cô bé có thể là nhân chứng duy nhất." Trưởng phòng Trương nói, "Cô bé nói sao?"
"Cô bé cứ lặp đi lặp lại câu mẹ đã giết bố." Nữ cảnh sát nói.
Phòng họp trở nên xôn xao.
Trưởng phòng Trương nhìn chằm chằm vào tôi nói, "Chuyện này, không dễ giải quyết rồi."
Tôi cũng giật mình, nhíu mày suy nghĩ lại toàn bộ quá trình vụ án.
Ba phút sau, tôi chợt hiểu ra, nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm, đồn trưởng từng nói, sau khi sự việc xảy ra, Vương Xảo Xảo được giao cho ông bà nội chăm sóc?"
Đồn trưởng gật đầu.
Tôi nói, "Con trai của mình chết rồi, không có nơi nào xả giận, tôi nghĩ có khả năng ông bà nội Vương Xảo Xảo đã dạy cô bé nói như thế."
"Nhưng, chuyện này không có chứng cứ."
Tôi nhíu mày suy nghĩ rồi nói, "Nếu thật sự dạy đứa bé nói như vậy, họ chỉ nói, trước mặt công an cứ nói mẹ đã giết bố. Tôi nghĩ, có thể dùng cách để đứa bé nói chuyện riêng với cô giáo, tất cả công an đều lánh đi, nhưng phải ghi hình lại cuộc nói chuyện."
"Anh tin tưởng vào suy đoán của mình thế sao?" Trưởng phòng Trương hỏi.
Tôi gật đầu một cách chắc chắn.
Trưởng phòng Trương nói, "Được! Vậy chúng ta cứ thử một lần."
Chờ đợi.
Nóng lòng chờ đợi.
Hai mươi phút sau, nữ cảnh sát kia quay lại, mỉm cười kết nối camera và máy chiếu.
Trong đoạn ghi hình có một giáo viên nữ và cô bé.
"Có thật là mẹ em đã giết bố em không?"
Đứa bé im lặng.
"Ở lớp chúng ta đã nói gì nhỉ? Trẻ con nói dối có ngoan không nào?"
Đứa bé lắc đầu.
"Vậy chuyện rốt cuộc là thế nào?"
"Bố tự giết mình." Đứa bé chần chừ vài phút rồi trả lời.
"Vậy sao lúc nãy Xảo Xảo lại nói dối cô cảnh sát?"
"Ông bà nội bảo Xảo Xảo nói vậy." Vương Xảo Xảo nói, "Ông bà nội nói mẹ là người xấu, mẹ đã lừa bố tự giết mình, cho nên chính mẹ đã giết bố."
Phòng họp lại xôn xao.
"Đây là chuyện tốt đấy." Tôi nghịch chiếc bút bi trong tay.
"Chuyện tốt?" Trưởng phòng Trương hỏi, "Chuyện tốt ở đâu ra?"
"Các anh nghĩ xem, thật ra cha mẹ Vương Phong biết rõ là anh ta tự sát." Tôi nói, "Họ chỉ vì muốn trút giận nên mới vu oan cho Đinh Nhất Lan, đúng không?"
Mọi người gật đầu.
"Nhưng đám đông ra mặt giúp cha mẹ Vương Phong 'đòi lại công lý' thì sao?" Tôi hỏi, "Cha mẹ Vương Phong chắc chắn đã giấu họ, lừa họ rằng Đinh Nhất Lan đã giết Vương Phong, nên mới huy động được cả đám người đến giúp."
"Thế nên chúng ta có thể đem bằng chứng cha mẹ Vương Phong ngụy tạo lời khai cho mọi người biết." Trưởng phòng Trương nói, "Tự nhiên họ sẽ không đến gây chuyện nữa."
"Đúng vậy." Tôi nói, "Tôi tin, trong lòng nhiều người, vẫn còn công bằng và chính nghĩa."
*
Khi chúng tôi rời khỏi Ban Chỉ huy chuyên án, có đi qua phòng làm việc nơi tạm giam Đinh Nhất Lan. Lúc này, chắc nội dung cuộc họp đã truyền đến tai cô ta. Cô ta đột nhiên lao ra ngoài, chặn trước mặt chúng tôi, quỳ xuống dập đầu không ngừng. Tiếng khóc của cô ta không rõ là đau thương hay là cảm kích.
"Trẻ tuổi nhất thời nông nổi, hủy hoại cuộc sống của biết bao người!" Lâm Đào ngồi bên ghế phụ lái, nói đầy cảm khái, "Tôi rất muốn nói cho tất cả những đôi vợ chồng trẻ biết, có chuyện gì ghê gớm đến mức không thể vượt qua đâu? Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh mới có thể giải quyết được."
"Tôi lại thương cho đứa bé kia." Trần Thi Vũ nói, "Cô bé đã thấy những gì? Trải qua những gì? Có phải cả đời cũng không thể xóa đi cảnh tượng ấy?"
"Dù sao thì vụ án này rất thành công." Đại Bảo nói, "Nếu vụ án của Mộng Hàm cũng thuận lợi như vậy thì tốt biết bao."
Tôi quay sang Đại Bảo, nói, "Họ nói công việc của pháp y là 'rửa oan cho nạn nhân, để người sống thanh thản', thật ra, chúng ta cũng có thể rửa oan cho người sống, vì mục tiêu mà chúng ta theo đuổi chỉ có hai chữ 'sự thật'!"
"Đừng cảm khái nữa." Hàn Lượng vừa lái xe vừa nói, "Thấy tâm trạng các anh nặng nề nên tôi không lên tiếng. Nhưng các anh không nhận ra đường chúng ta đang đi không trở về Long Phiên à?"
"Không." Tôi nhìn ra cửa sổ, vì muốn xoa dịu nỗi đau của Đại Bảo, tôi nói đùa, "Bác định đưa chúng tôi đi đâu đấy? Bác tài tên gì vậy?"
Hàn Lượng nói, "Lúc nãy các anh họp tắt điện thoại nên thầy đã gọi cho tôi."
"Xảy ra chuyện gì à?" Tôi hỏi.
"Thành phố Thanh Hương." Hàn Lượng nói, "Một bệnh nhân tâm thần bị giết, Bộ Binh (1) lại xuất hiện rồi!"
(1) Tên một kẻ giết người - nhân vật trong truyện Kẻ dọn rác.
Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót