Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 5
S
áng muộn hôm sau thần Jupiter gọi mọi người quay trở lại căn phòng chứa đồ tạo tác. Thần Pluto và thần Neptune đã ở Xanadu và đang đợi họ.
Thần cũng lệnh cho mọi người mang thêm quần áo và bộ đồ giường. Chuyến đi đến Xanadu sẽ kéo dài và họ sẽ phải ở lại đó vài đêm.
Họ tập trung lại trước cổng vòm trong sự hào hứng. Thần Jupiter bước tới trước và giơ tay về phía cổng. Khi nó hiện ra, mọi người lần lượt bước vào bên trong Dòng Mặt Trời.
Chuyến đi dài hơn so với tưởng tượng của Emily. Di chuyển trong luồng năng lượng của Dòng Mặt Trời, thời gian không thể đo đếm được, nhưng cô chắc rằng nó phải mất đến hơn một ngày dài.
Pegasus đang vỗ cánh trong khi di chuyển, nhưng việc đó thực sự không cần thiết. Bên trái cô, thần Diana, thần Apollo và cha cô đang đi mà không cần sử dụng đến cánh hay phương tiện biết bay nào khác. Cô mỉm cười khi nhìn thấy cha mình đang dang rộng hai cánh tay ra trông như Siêu nhân vậy.
Nói chuyện và để nghe tiếng của nhau trong Dòng Mặt Trời ầm ĩ này là điều không thể. Chẳng có gì để làm và cũng chẳng nói chuyện được với ai, Emily ngả người vào chiếc cổ rắn chắc của Pegasus và để nhịp cánh vỗ của nó đưa cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô hiện ra trong Đền thờ bằng đá rồi lao về phía khu rừng xanh rậm rạp. Cô đi nhanh hơn nữa trên những con đường mòn xưa thật là xưa; vút qua những bức tượng to lớn của đồng loại mình và lách qua những rặng cây khổng lồ. Đây là nhà của cô. Nơi trú ngụ của cô. Thế giới của cô. Nhưng tất cả mọi người đang chuẩn bị rời bỏ nó. Để đi tiếp.
Họ nói rằng họ sẽ cố gắng chờ đợi cô. Nhưng khi những ngôi sao thẳng hàng, họ sẽ đi cho dù có hay không có cô.
“Làm ơn đừng để ta về quá muộn…”, cô khẩn cầu. “Làm ơn mà!”
Xung quanh cô, khu rừng vẫn còn sống. Tất cả những sinh vật mà cô biết và yêu quý đang chúc cô mạnh khỏe và dành cho cô những lời tạm biệt chân thành.
“Không xa nữa đâu,” Cô khóc. “Xin hãy đợi ta.
Ta gần đến nơi rồi.”
Nhưng ngay cả khi cô có đi nhanh hơn bao nhiêu đi nữa thì cô vẫn cảm nhận được năng lượng của những người khác đang tích tụ lại. Họ đã chờ đợi lâu hết mức có thể. Nhưng những vì sao trên cao đã thẳng hàng. Họ không thể đợi chờ thêm được nữa.
“Không!” Cô hét lên khi cảm nhận được năng lượng của họ đang hội tụ thành một điểm. “Đợi ta với! Ta đang đến với mọi người đây!”
Cô tiếp tục chạy hối hả, gắng sức để đến được chỗ tập trung. Lao qua rặng cây, cô đến được chỗ hẹn. Người dân của cô đang đứng trước cô. Tay họ đang giơ lên, sức mạnh hòa làm một, cho đến khi họ giải phóng bản thân mình vào vũ trụ.
“Không!” Cô gào khóc. “Xin đừng bỏ ta…”
“Không!” Emily hét lên.
Cô tỉnh giấc trong tiếng hí gấp gáp và lo sợ của Pegasus, cô có thể cảm nhận được nó đang huých vào người mình. Cô đang nằm trên một cái sàn nhà ẩm ướt mát lạnh. Ánh sáng duy nhất phát ra từ Pegasus bởi nó tỏa sáng rực rỡ trong bóng tối. Xung quanh dội lại tiếng nước chảy nhỏ giọt, như thể cô đang ở trong một căn phòng rộng lớn mà trống rỗng.
Cô thở hổn hển bởi dư chấn của giấc mơ vẫn còn. “Cha ơi? Joel ơi?”
Âm thanh duy nhất trong căn phòng tối tăm là của Pegasus khi vó của nó cào xuống sàn đá một cách lo lắng.
“Pegs à,” Emily ngước nhìn nó, “chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Emily đứng dậy và nhìn khắp xung quanh. Cho dù có ánh sáng phát ra từ con tuấn mã, cô vẫn không thể nhìn rõ được ngoài chỗ họ đang đứng. “Chúng ta đang ở đâu thế?”
Pegasus khịt mũi và lắc đầu. Một lần nữa, Emily lại ước giá như cô có thể nói được ngôn ngữ của nó. “Chị không hiểu.”
Con tuấn mã dùng mõm ngoạm lấy bàn tay của cô. Mặc dù nó ngoạm mạnh nhưng nó giữ nhẹ để dẫn cô đi. Sau vài mét, nó dừng lại trước một bức tường. Nhờ ánh sáng phát ra từ con tuấn mã, cô có thể nhìn thấy dòng chữ khắc trên một phiến đá treo ở đó.
Để nhìn rõ hơn, Emily giơ bàn tay lên cao và gọi Ngọn lửa. Lửa vụt cháy từ trong lòng bàn tay cô và xua đi bóng tối đang tràn ngập. Cô hít một hơi. Nó giống với thông điệp được ghi trên tấm bảng trong cung điện của thần Jupiter.
Emily đưa ngón tay chỉ vào một dòng chứ và đọc to. “Chào mừng đến với Xanadu. Chúng ta đang ở Xanadu sao?“
Con tuấn mã gật đầu liền mấy cái.
“Sao chúng ta đến đây được?” Cô hỏi. “Và làm cách nào để ra khỏi đây?”
Pegasus khịt mũi và huých nhẹ cô. Nó vỗ vỗ đôi cánh rồi hạ xuống để mời cô lên lưng nó. Emily trèo lên và giơ cao cánh tay giống như một ngọn đuốc. Họ đang ở trong một căn phòng rộng rãi. Nó hoàn toàn trống rỗng ngoài những dòng chữ viết trên tường. Phía đối diện là một cánh cửa to đang mở.
Khi Pegasus đi qua đó, Emily yêu cầu nó dừng lại. Cô lắc đầu, cố gắng tập trung vào một ký ức quá xa xôi. “Chị biết nơi này. Chị không thể giải thích được, nhưng chị có cảm giác rằng trước đây chị đã từng đến chỗ này.”
Cô có thể cảm nhận được cơ bắp trên lưng con tuấn mã đang căng ra khi đôi cánh của nó ghì chân cô chặt hơn. Việc này khiến Pegasus khó chịu và cô cũng cảm thấy vậy. “Chị không biết tại sao chị biết điều này, nhưng nếu em rẽ trái, cuối hành lang này sẽ là một dãy bậc thang cao và lớn.”
Pegasus khịt mũi và gật đầu. Nó phi nước kiệu dọc hành lang. Đúng như Emily dự đoán, họ đến chỗ bậc thang.
“Lên trên kia rồi rẽ trái.” Khi Pegasus nghe theo từng chỉ dẫn của mình, Emily càng cảm thấy tin tưởng hơn nữa rằng mình đã từng đến đây. Tất cả đều quá quen thuộc. Mặc dù có rất nhiều ngã rẽ và hành lang dài nhưng họ không hề đi sai đường một lần nào cả.
Rất nhanh, họ lên đến tầng trên cùng và giờ đang đi qua một chiếc cổng vòm dẫn vào khu rừng xanh rậm rạp. Không khí thật ngọt ngào và ấm áp, ngập tràn tiếng côn trùng, chim chóc và các loài vật hoang dã khác. Phía trên, mặt trời chiếu sáng rực rỡ và tạo thành một tấm thảm ghép lại từ những chiếc bóng trên mặt đất.
“Xanadu…” Emily thì thào với một giọng nói gần như không phải của chính mình.
Đây là nơi cô đã từng nhìn thấy biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ. Nhưng nó không hoàn toàn giống. Rừng cây đã mọc sát tận Đền thờ và những con đường mòn quen thuộc giờ cây cỏ mọc um tùm và không thể nhận ra được nữa.
Pegasus dừng lại rồi rẽ trái.
Emily kinh ngạc khi nhìn thấy ba chiếc trực thăng quân sự lớn đang nằm trên mặt đất bên cạnh ngôi đền. Đám cây leo như những sợi dây dài quấn chằng chịt quanh những chiếc trực thăng như thể khu rừng đang tuyên bố rằng đó là tài sản của nó vậy. Đây là một vài chiếc trực thăng đã tấn công cô và Pegasus ở Khu 51. Thay vì tiêu hủy chúng, cô đã đưa chúng đến đây. Các phi công đã quay trở lại Trái đất nhưng chúng thì vẫn ở lại đây.
“Đây là nơi chị đã đưa em đến lúc trước phải không?” Emily hỏi.
Pegasus gật đầu và hí lên khe khẽ.
“Làm thế nào chúng ta đến được đây thế?” Nhìn xung quanh, tai Pegasus vểnh lên và nó hí vang. Nó bỗng phi nước đại. Lao qua những rặng cây, họ nhanh chóng tìm thấy một khu cắm trại đang dựng dở.
“Pegasus, Emily!”
Emily nhẹ nhõm hẳn khi cô nhìn thấy thần Pluto đang chạy về phía họ, chiếc áo choàng của thần bay cuồn cuộn về phía sau như cánh buồm.
“Các con đang làm gì ở đây vậy?” Thần đỡ cô xuống khỏi lưng Pegasus. “Các con ổn chứ? Làm sao các con đến được đây? Cánh cổng tới Olympus nằm phía bên kia cánh rừng này cơ mà. Các con đã đến từ đâu vậy?”
Đây là lần gặp mặt thần Pluto khiến cô vui mừng nhất. Thần Pluto luôn là người điềm tĩnh nhất trong Bộ ba Quyền lực. “Chúng con ổn ạ,” cô đáp. “Chúng con đến từ Đền thờ Arious.”
Thần Neptune và một vài người xứ Olympus khác nhanh chóng đến gần.
“Đền thờ gì cơ?” Thần Neptune hỏi.
Emily cau mày. “Arious ạ.” Cô nhìn thần Plu- to. “Sao con lại biết điều đó nhỉ?”
Thần gãi đầu và nhún vai. “Ta thực sự không biết nữa. Đây lại là một điều bí ẩn nữa mà chúng ta phải tìm ra.”
Emily và Pegasus kể lại chi tiết nhất có thể về những gì đã xảy ra và làm thế nào mà cô biết được lối ra khỏi Đền thờ.”
“Vậy những người khác vẫn đang ở trong Dòng Mặt Trời sao?” Thần Neptune hỏi. “Con nghĩ là vậy ạ.”
“So với khoảng thời gian để đi từ đó đến đây thì chúng ta vẫn phải đợi thêm một lát nữa.”
Những người xứ Olympus quay trở lại tiếp tục công việc dựng trại. Emily và Pegasus tách ra khỏi nhóm người.
“Chị biết chị đã từng đến đây,” cô khẳng định. Mọi thứ xung quanh cô vô cùng quen thuộc. Ngay cả mùi hương của khu rừng rậm này cũng có ý nghĩa gì đó với cô.
Cây cối xung quanh họ trông rất lạ lẫm, lá của chúng có hình thù kỳ dị. Khi cô chạm vào một chiếc lá, cô biết cách lật nó lại. Có một con bọ cánh cứng giống con sâu bướm bám ở đằng sau. Khi nó nhận ra cô, nó đứng lên bằng những chiếc chân sau của mình và nhìn cô chằm chằm.
Emily đưa tay ra chạm vào con bọ cánh cứng, nhưng Pegasus hí khẽ rồi hẩy tay cô ra.
“Không sao đâu, Pegs ạ,” Emily khẽ nói. “Chị biết nó không nguy hiểm mà.”
Emily để con sâu bướm chạy lên tay của mình. Giơ nó lên, cô nhận ra loài vật này. Tên của nó gần như đã tuột khỏi miệng cô. Nhưng cô càng cố nhớ thì nó càng trở nên khó khăn.
“Xin chào,” cuối cùng cô vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve đám lông mềm mại của con sâu bướm. “Thấy không Pegs, nó không làm hại chúng ta đâu.” Emily dừng lại và nhìn xung quanh những rặng cây, bụi cây và hoa lá nhiều vô số kể. “Không thứ gì ở đây làm tổn hại đến chúng ta cả đâu.”
Khi cô và Pegasus quay trở lại để cho những người khác xem con côn trùng, họ bỗng thấy sự thay đổi của khu rừng. Những âm thanh ngưng bặt và cả khu vực trở nên yên lặng một cách kỳ quái.
Thần Pluto nhìn quanh. Thần giơ tay lên, sẵn sàng sử dụng năng lượng chết người của mình để bảo vệ cả nhóm.
“Không, thần Pluto, đừng làm thế,” Emily khẽ nói bằng một giọng nói xa xôi và lạ lùng. “Đây là thế giới hòa bình. Người không được sử dụng vũ lực ở đây. Chúng biết ta đã trở về.”
“Người là ai?” Thần Neptune khẽ nói.
“Ta là…Ta - là… người cuối cùng.”
Emily lảo đảo và dường như đã trở lại là chính mình. Cô nhìn những người khác trong khi họ đang nhìn cô chằm chằm một cách lạ lẫm.
Thần Neptune đặt tay lên vai cô và nghiêng về phía cô. “Con gái, điều cuối cùng con nói là gì vậy?” Emily chỉ vào con côn trùng trên tay mình.
“Con tìm thấy con sâu bướm bé nhỏ xinh đẹp này và nói với Pegasus rằng nó sẽ không làm hại chúng ta.” Cô nhăn mặt. “Rồi chúng con quay trở lại đây để khoe với mọi người.”
“Con đã không nói điều gì khác sao?” Thần Pluto hỏi.
Emily nhún vai. “Không ạ. Sao ngài lại hỏi thế ạ?”
“Không có gì quan trọng cả đâu,” thần Neptune nói trấn an cô. “Vậy con đã tìm thấy gì ở đó nào?”
Cô nhìn những khuôn mặt tò mò xung quanh mình. Có điều gì đó họ đã không kể cho cô nghe. Cô nhấc con côn trùng lên. “Nó không xinh đẹp sao ạ?”
Thần Neptune lại gần hơn. “Đây đúng là một anh chàng nhỏ bé tuyệt vời đấy.”
Một tiếng sột soạt lớn phát ra từ khu rừng phía sau họ. Pegasus hí vang khiến mọi người quay lại. Một con quái vật khổng lồ đang rẽ cây cối lao tới. Trông nó không giống bất cứ loài nào họ đã từng nhìn thấy ở Olympus hay Trái đất cả.
Nó to lớn. Rất to lớn. Ít nhất cũng phải to gấp hai lần một con voi - nhưng nó chẳng hề giống con voi tẹo nào. Nó có hai cái đầu to đùng, nặng trịch có thể cử động độc lập với nhau trên những chiếc cổ dài và đang đi bằng rất nhiều chân, trông hệt một con rết. Nhưng đây không phải là côn trùng; nó là một con thú với lớp lông màu tía nhạt.
Các loài thú và côn trùng nhỏ hơn đang theo sau con vật khổng lồ đó và những con chim màu sắc rực rỡ đang bay lượn phía trên. Giống lần trước, Emily cũng phần nào nhận ra được con quái thú và biết rằng nó không nguy hiểm gì hết. Mặc dù nó cao vượt hẳn lên so với cô nhưng khi đứng trước cô, nó cúi hẳn cái đầu khổng lồ của nó xuống đất.
“Cẩn thận đó Emily,” thần Neptune cảnh báo.
“Không sao đâu ạ. Nó là Mẹ Rừng già đấy ạ.” Emily bước tới trước mặt con thú rồi đưa tay vuốt ve một cái đầu của nó mà không hề sợ hãi. “Ta rất xin lỗi vì không nhớ được tên của ngươi. Nhưng ta thực sự nhớ ngươi. Đây là Pegasus của Olympus,” cô nói, giới thiệu con tuấn mã với con thú. “Đến đây gặp gỡ mọi người đi nào. Họ không định làm hại ngươi đâu.”
Khi Emily và Pegasus bước về phía mọi người, con thú ngẩng hai đầu của nó lên và đi theo sau. Những con chim nhỏ đậu trên vai Emily và trên lưng con tuấn mã khi họ đang bước đi.
Những người xứ Olympus bị làm cho sửng sốt cũng bước tới phía trước để chào hỏi Mẹ Rừng già.
Pegasus khịt mũi. Nó huých nhẹ vào người Emily.
Thần Neptune dịch lại. “Con trai ta nói rằng có thể con không nhớ thế giới này, nhưng dường như rất nhiều cư dân ở đây vẫn nhớ đến con. Rõ ràng rằng một phần nào đó của con khởi nguồn từ nơi này.”
Emily đưa bàn tay của mình lên vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của con tuấn mã. “Chị biết,” cô khẽ nói. “Chỉ là chị không hiểu bằng cách nào mà chị biết thôi. Hoặc liệu chị có nhớ ra được hay không.”
“Ta chắc rằng con sẽ nhớ lại được nhiều hơn,” thần Neptune nói. “Còn bây giờ, đừng tự làm khó bản thân nữa. Hãy để những ký ức đó quay trở lại vào đúng thời điểm của chúng.”
Emily ở lại với Pegasus và Mẹ Rừng già trong khi những người khác hoàn thành nốt việc dựng lều.
“Em có hiểu được nó không hả Pegs?” Emily hỏi.
Con tuấn mã khịt mũi và lắc đầu.
“Chị cũng vậy,” cô vừa trả lời vừa vuốt ve Mẹ Rừng già. Emily nhắm mắt lại và lắng nghe những âm thanh vọng lại của khu rừng. Những ký ức ở đó, ngay trong tầm tay của cô. Nhưng cô càng cố gắng nắm giữ chúng thì dường như chúng lại càng trượt xa khỏi cô.
Một ngày dài đã qua và ba mặt trăng xuất hiện trên bầu trời phía trên họ, mọi người tập trung lại xung quanh đống lửa để chờ đợi thần Jupiter và những người khác đang đến. Khi bóng đêm buông xuống, Emily thấy mình càng không yên lòng. Có điều gì đó liên quan đến những mặt trăng và những ngôi sao phía sau họ khiến cô bất an.
“Con đi dạo một lát ạ,” cô nói.
Thần Pluto lắc đầu. “Ta không nghĩ đó là một ý kiến sáng suốt đâu. Chúng ta chỉ vừa mới đến đây và còn chưa biết gì về thế giới này cả. Có thể có những nguy hiểm đang rình rập, nhất là trong đêm tối như thế này.”
“Không có nguy hiểm nào ở đây hết,” Emily trả lời bằng một giọng nói xa lạ. “Ta phải tìm đường quay về.”
Rồi, không hề biết việc vừa xảy ra, cô nói, “Con cần thư thái đầu óc một chút. Chúng con sẽ ổn thôi ạ.”
“Hãy để con bé đi đi,” thần Neptune nói. “Nó phải tự tìm kiếm câu trả lời cho mình. Pegasus sẽ đi cùng con bé, con bé sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.” Rốt cuộc thần Pluto cũng phải đồng ý.
“Nhưng đừng đi lâu quá con nhé.”
Kể từ lúc Emily đến Xanadu, chim chóc và côn trùng ngày càng đến và ở lại với cô đông hơn. Khi cô và Pegasus cùng nhau đi dạo về phía khu rừng rậm rạp, cả một đội quân những sinh vật kỳ quái cũng đi cùng họ. Emily đã cố gắng xua chúng đi nhưng chúng không chịu. Phía sau họ, ngay cả Mẹ Rừng già cũng đang san phẳng con đường mà nó đi qua.
Một bàn tay của cô giơ lên cao và Ngọn lửa đang cháy sáng rực rỡ như một ngọn đuốc, Emily bước đi bên cạnh Pegasus. “Chị có cảm giác như mình sắp phát điên lên vậy, Pegasus ạ,” cuối cùng cô thú nhận. “Nó như thể chị không còn là chính mình nữa ấy. Dường như trong chị có hai con người vậy. Chị sợ rằng chị sắp biến mất.”
Con tuấn mã dừng chân, nó nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Emily. Ngay lập tức hình ảnh họ đang bay vút lên những tầng trời của xứ Olympus ùa vào tâm trí cô và xoa dịu đi mọi ưu phiền.
“Hứa với chị đi nào, Pegs,” cô khẽ nói, “rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, dù chúng ta phát hiện ra bất cứ điều gì ở nơi này, chúng ta sẽ vẫn luôn bên nhau nhé.”
Pegasus lúc lắc cái đầu rồi giụi vào cổ Emily. Con tuấn mã có thứ gì đó luôn khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Mối ràng buộc không thể bị phá vỡ giữa họ khiến cô hiểu rằng họ có thể chịu đựng được mọi gian khó miễn rằng họ cùng nhau đối mặt.
Khi họ đi sâu hơn nữa vào khu rừng rậm, cảm giác quen thuộc lạ lùng quay trở lại với Emily, mạnh mẽ hơn cả lúc trước. Bằng cách nào đó cô hiểu rằng mình đang ở trên chính con đường mòn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cô quỳ xuống rồi bắt đầu vạch đám cây cỏ và bùn đất trên mặt đất dưới chân. Một vài phút sau, cô tìm được một con đường bằng đá; những phiến đá hệt như trong giấc mơ của mình. “Chị đã từng đến đây,” cô khẽ nói. Cô hạ thấp bàn tay thắp lửa của mình xuống để chỉ cho Pegasus. “Nhìn này, đây là những phiến đá để tạo ra con đường mòn đó. Chúng dẫn tới nơi tập trung. Chúng ta phải đi theo lối này.”
Vào sâu hơn nữa, những tán lá và cây leo chằng chịt gần như chặn lối đi của họ. Emily hơi lưỡng lượng khi sử dụng năng lượng của mình bởi cô sợ vô tình làm cháy khu rừng. Nhưng ngay khi cô cân nhắc trở lại, Mẹ Rừng già bỗng kêu lên ầm ĩ và kỳ lạ. Hai cái đầu của nó lúc lắc trong khi tầm vóc to lớn của nó xô đám cây cỏ sang một bên. Nó đi trước và dùng thân hình đồ sộ của mình để dọn đường, cứ như thể nó biết chính xác Emily đang muốn đi đâu vậy.
Emily nhìn Pegasus, cô nhún vai và bắt đầu đi theo. Một lát sau, đám rừng trở nên thưa thớt hơn. Cô nhìn lên và có thể thấy vòm trời đầy sao đang lấp lánh phía trên đầu cùng ba vầng trăng chiếu sáng rực rỡ dưới bầu trời đêm.
Vì Mẹ Rừng già đi trước chắn đường nên cả Emily và Pegasus đều không biết phía trước sẽ là gì. Đi thêm vài mét nữa, sinh vật ấy bước sang một bên để họ đối diện với một hồ nước tĩnh lặng và đẹp đẽ đến bất ngờ. Mặt nước tối đen của nó như một tấm gương hoàn hảo phản chiếu bầu trời đầy sao. “Trông nó giống hệt như hồ nước bạc của chúng ta ở Olympus vậy!” Emily thốt lên đầy kinh ngạc.
Đến gần mép hồ, họ nhận ra nó chẳng phải là hồ nước nào cả. Cúi thấp xuống, Emily giơ bàn tay thắp lửa của mình lên và thấy đó là một tấm kính màu đen láng mịn rộng lớn chưa từng thấy.
“Nhìn này, Pegs, nó được làm từ thủy tinh đấy.” Emily thận trọng đi tới phía trước rồi bước hẳn chân lên trên bề mặt tấm kính. “Cảm giác như nó cũng thực sự rất dày nữa.”
Pegasus đi theo Emily ra phía ngoài hồ thủy tinh. Nó hí lên đầy lo lắng khi bộ móng của nó trượt trên bề mặt láng mịn.
“Chị tự hỏi nó để làm gì…”, Emily nâng bàn tay lên khiến Ngọn lửa cao hơn và cháy sáng hơn. Nhờ nó, cô thấy được hồ thủy tinh này trải dài ít nhất một cây số, có thể còn hơn thế nữa.
Phía sau họ, Mẹ Rừng già gầm gừ, hú lên và tạo ra những âm thanh lách cách kỳ lạ. Hai cái đầu to bự của nó đang lúc lắc lên xuống.
“Chuyện gì thế, Mẹ Rừng già?” Emily quay lại chỗ con quái vật khổng lồ. Ở đó, cách mép hồ thủy tinh vài mét ra phía ngoài, cô nhìn thấy một miếng thủy tinh có kích thước nhỏ hơn rất nhiều. Cô cúi xuống và chạm vào nó. Nó không sâu như hồ thủy tinh và nó có rất nhiều vết rạn nứt bên trong.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể Emily khi cô xem xét vòng tròn thủy tinh nhỏ bé ấy. Từ nó toát ra điều gì đó khiến cô cảm thấy vô cùng bất an. Cô rụt vội tay lại và bước ra xa.
“Chị không thích ở đây. Đây là một nơi vô cùng buồn bã. Hãy quay về lều đi.”
Emily ngước nhìn về phía khu rừng tối đen, rậm rạp. Đột nhiên cô không còn muốn đi xuyên qua nó nữa. Chẳng có nguy hiểm nào, nhưng có một nỗi buồn lớn lao và cảm giác cô đơn lơ lửng trong không gian.
Như thể cũng cảm nhận được điều đó, Pega- sus khịt mũi rồi hạ một bên cánh xuống để mời cô lên lưng mình.
“Ồ, cảm ơn em, Pegs nhé.”
Trước khi trèo lên lưng con tuấn mã, Emily vỗ nhẹ vào hai cái đầu của Mẹ Rừng già. “Ta không biết liệu ngươi có hiểu được ta không, nhưng giờ chúng ta sẽ bay trở lại khu cắm trại đây.”
Bay lên cao quả là khó khăn đối với Pegasus bởi nó không thể lấy đủ đà trên bề mặt kính được. Sau hai lần suýt ngã, Emily bảo nó dừng lại.
“Pegs, chị sẽ nâng cả hai chúng ta lên, như thế em sẽ không phải chạy trên lớp kính này nữa.” Con tuấn mã hí nhẹ khi Emily nhắm mắt lại và tập trung vào việc cô đang muốn làm. Kể từ khi từ Khu 51 quay trở về Olympus, cô đã tập luyện cùng thầy của mình, thần Vesta, để học cách sử dụng nguồn năng lượng mới.
Họ nhanh chóng bay khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng. Phía dưới họ, Mẹ Rừng già ngửa đầu lên và la hét một cách thảm thiết.
“Chúng ta đang quay trở lại khu cắm trại!” Emily gọi to.
Lúc đã lên đủ độ cao, Pegasus dang rộng đôi cánh và tiếp nhận nhiệm vụ. Khi nó bay cao dần lên bầu trời, Emily ngó xuống khu rừng tối đen phía dưới. Dường như nó trải dài vô tận. Không lâu sau, những sinh vật biết bay khác cũng đến bay cùng họ dưới bầu trời. Pegasus hí vang phản đối khi chúng cố gắng bay tới gần. Nhưng cho dù con tuấn mã làm gì đi nữa, lũ chim vẫn không chịu rời đi.
Khi họ hạ cánh xuống khu lều trại, Emily kể lại những điều họ đã tìm thấy, mặc dù vậy cô đã không nhắc tới cảm giác buồn bã của mình lúc ở đó. Cô đồng ý dẫn những người xứ Olympus đến chỗ hồ thủy tinh đó vào lúc bình minh.
Ngay khi họ ngả lưng nghỉ ngơi, cánh cổng dẫn tới Olympus chợt xuất hiện. Dòng Mặt Trời mở ra và thần Jupiter lao qua đó, theo sát phía sau là cha của Emily, thần Diana, Joel, Paelen và rất nhiều người khác nữa.
“Họ có ở đây không?” Thần Jupiter hỏi khi thần lao vào trong căn lều. “Emily! Pegasus!”
Pegasus là người đầu tiên trả lời bằng tiếng hí vang ầm ĩ của mình.
“Cảm ơn Chúa,” cha của Emily kêu lên khi ông nhìn thấy cô. Ông nhấc bổng cô lên bằng cánh tay của mình. “Cha đã nhìn thấy con biến mất. Cha cứ nghĩ rằng cha đã mất con rồi!”
“Tất cả chúng ta đều đã nghĩ như thế,” thần Diana nói thêm. “Con đã biến mất trong nháy mắt.” “Con ổn mà,” Emily mau chóng trả lời. “Cả hai chúng con đều ổn ạ.”
Joel ôm cô thật chặt. “Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?”
Emily có thể cảm nhận được Joel đang run rẩy. Cô nhận ra rằng cậu ấy đã thực sự hoảng sợ vì cô. “Mình ổn, Joel à, đừng lo lắng,” cô khẽ đáp.
“Mình thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Mình vừa ngủ rồi đến lúc thức dậy đã ở trong ngôi đền cùng với Pegs.”
“Đừng làm như thế nữa nhé!” Paelen gắt gỏng. “Cậu suýt nữa đã làm tớ sợ chết khiếp đấy. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng cậu đã biến mất mãi mãi.”
“Tớ xin lỗi, Paelen.” Emily vừa toe toét cười vừa đưa tay vò mái tóc của cậu ta. “Lần tới, tớ sẽ đưa cậu đi cùng tớ.”
“Sẽ không có lần sau nữa đâu,” Joel cương quyết. Thần Jupiter xem xét Emily một lần nữa. “Ta không chắc đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta chứng kiến năng lượng của con thức tỉnh. Chúng đang lớn dần lên. Ta chỉ hy vọng con học được cách kiểm soát chúng.”
“Con cũng mong là vậy,” Emily đáp.
Mọi người mau chóng cùng nhau ngồi quanh đống lửa. Những ly mật hoa truyền cho nhau trong khi Emily dùng món đồ kỳ lạ giống chiếc mũ của mình để lấy thức ăn nhanh cho mọi người - có cả một đống kẹo dẻo để nướng trên Ngọn lửa nữa.
Mọi người cứ ngồi như thế cho đến quá nửa đêm rồi tất cả cùng lên giường đi ngủ.
Dường như Emily mới chỉ vừa chợp mắt thì cô đã nghe thấy tiếng Paelen la hét.
Cô ngồi dậy và nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ đang rọi xuống qua đám lá và âm thanh của khu rừng đang reo lên chào ngày mới.
“Cứu với!” Paelen vừa hét vừa cố gắng ngồi dậy. “Ta sắp bị một con quái vật ăn tươi nuốt sống rồi!”
Mẹ Rừng già đang đứng phía trên Paelen. Nó đang ngửi ngửi và liếm láp cậu ấy bằng những cái lưỡi dài màu tía ẩm ướt trên hai cái đầu.
Emily là người đầu tiên chạy đến. “Paelen, không sao đâu,” cô cười to, quỳ xuống bên cạnh cậu ta. “Ta xin lỗi, Mẹ Rừng già. Cậu ấy không định hại ngươi đâu và cũng không hiểu gì hết mà.” Cô vỗ vỗ vào hai cái đầu của nó. “Chỉ là ngươi thực sự khiến cậu ấy ngạc nhiên quá thôi.”
Thần Jupiter bước đến. “Đây là ai thế?”
“Mẹ Rừng già,” Emily gọi một cách trang trọng, “đây là thần Jupiter, chúa tể của Olympus.” Cô quay lại phía thần Jupiter. “Đây là Mẹ Rừng già. Con vẫn không thể nhớ ra tên thật của nó là gì và làm thế nào để hiểu nó, nhưng nó là một trong những sinh vật sống lâu đời nhất trong thế giới này. Con không biết sao mình biết được điều đó, nhưng nó rất đặc biệt. Chúng ta phải luôn luôn bảo vệ nó.”
Những người mới đến chào hỏi Mẹ Rừng già và lần lượt vuốt ve bộ lông màu tía mượt mà trên hai cái đầu của sinh vật ấy.
“Dĩ nhiên rồi,” thần Jupiter nói. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể để đảm bảo sự an toàn cho nó.” Thần quay về phía Paelen và giơ ngón tay ra một cách đầy đe dọa, “Ngươi sẽ phải đối tốt với Mẹ Rừng già hoặc ngươi sẽ phải trả lời ta đấy!”
“Con có làm gì đâu ạ!” Paelen kêu ca. “Chính nó đã tấn công con mà!”
Paelen run rẩy đứng dậy. Ngay lập tức, Mẹ Rừng già bước đến gần hơn và liếm cậu ta một cái thật dài thật ướt át.
“Nó thực sự thích cậu đấy!” Emily cười lớn. Lần thứ hai khi cái lưỡi to lớn và ẩm ướt liếm vào ngực và mặt mình, Paelen nghiến răng, nhắm mắt lại và lẩm bẩm một cách khốn khổ, “Tại sao luôn luôn là ta cơ chứ?”