Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Chương 5
H
ẳn em đã khóc nhiều lắm rồi như anh đã khóc phải không em? Bây giờ thì ta đã có nhau, ai biết được đường đi sẽ êm đềm hay đầy song gió đây? Hạt mưa bên ngoài còn rỉ rả, hơi thở Hà Tử đều đều trên khuôn ngực phập phồng nhấp nhô, viền mi cong trên khuôn mặtthanh tú, Đinh Lăng nao long, anh them được hôn lên đôi má người yêu, Một cảm giác nôn nao rạo rực khát khao. Đinh Lăng nằm chết cứng không dám cựa quậy. Bao thương nhớ chồng chất bao ngày vì xa vắng, hôm nay cứ ào ạt trong lòng anh, mphui hương quyến rũ như hòa quyện lấy anh, Đinh Lăng rón rén đốt cho mình điếu thuốc, dằn nén tình cảm trào dâng.
Sáng nay gia đình Hà Tử sẽ đi tìm cô và anh, họ sẽ sục sạo các nơi và không tiếc lời thóa mạ anh. Đinh Lăng nghĩ đến đoàn kịch và sự sống. Về quê làm gì đây để nuôi sống cả hai, ngoại quá nghèo và đã già.
- Anh không ngủ hả Đinh Lăng?
Đinh Lăng giật mình quay lại, Hà Tử đang mở mắt nhìn anh lo âu. Đinh Lăng dụi tắt điếu thuốc mỉm cười:
- Lạ nhà anh không ngủ được, em ngủ tiếp nữa đi. Còn 2 tiếng đồng hồ nữa mình sẽ khởi hành.
- Thôi em không ngủ nữa em thức với anh.
- Em thức ngày mai sẽ bệnh, nghe lời anh, ngủ đi em.
- Không …
Hà Tử nũng nịu lăn gần Đinh Lăng:
- ANh làm gì nằm bỏ xa em dữ vậy?
Đinh Lăng lại cười:
- Không sợ anh sao, coi chừng anh là chú hổ đó.
Hà Tử ngây thơ gối đầu lên ngực Đinh Lăng, giương to đôi mắt như ngọc thỏ nhìn anh:
- Em không sợ anh đâu Đinh Lăng nếu sợ em đâu đi với anh.
Đinh Lăng thở dài vuốt nhẹ tay lên tóc người tình:
- Anh sợ anh không giữ được long mình sẽ làm hoan ố em, anh muốn khi nào mình gặp ngoại, chúng ta nấu mâm cơm ra mắt ông bà khi đó chúng ta sẽ thành chồng vợ.
- Cám ơn anh nhiều lắm Đinh Lăng.
Chuyến xe một giờ khuya bên ngoài đã nổ máy và bóp còi gọi khách. Đinh Lăng trỗi dậy:
- Chúng mình sửa soạn đi bây giờ nghe em, 12h30 rồi.
Bộ quần áo của Hà Tử còn i i, Đinh Lăng đặt vào tay Hà Tử:
- Mặc đỡ đi em, lên xe một chút em mặc áo ấm của anh sẽ không lạnh lắm đâu.
Họ rời phòng trọ, Đinh Lăng tay dìu Hà Tử tay xách valy, họ âm thầm rời thành phố khi cơn mưa vừa dứt hột, đêm thật đen và tĩnh lặng.
Hà Tử ngồi nép vào Đinh Lăng, ngã đầu vào vai anh tìm hơi ấm, Đinh Lăng kéo kín cửa gió lại. Khi xe rời bến. Và bắt đầu chạy trên con đường thiên lý.
Xe qua con Bắc Mỹ Thuận và tiếp tục đi nữa, đến quá trưa tới Bắc Vàm Cống, Đinh Lăng xáchvaly và dắt tay Hà Tử xuống phà. Sông biển rộng mênh mông bao la, không thấy đâu là chân trời. Mặt nước gợn song rì rào, tất cả đều xa lạ với Hà Tử, cô mải mê nhìn trời mây nước, Đinh Lăng âu yếm:
- Về miền Tây em chỉ thấy toàn là song và nước thôi Hà Tử.
- Cảnh đẹp quá, em thích thế này.
- Anh chỉ sợ em mau chán thôi.
- Không đâu, em còn có anh mà.
Qua phà, họ lại tiếp tục. Đến chợ Châu Đốc, Đinh Lăng thuê xe lôi đưa cả hai đi.
Họ dừng chân trứớc căn nhà lợp bằng tàu lá dừa nhỏ, Hà Tử hồi hộp nắ, tay Đinh Lăng:
- Em sợ quá Đinh Lăng ơi.
- Không sao đâu em, ngoại hiền lắm.
Chú chó cún trong nhà nhảy phóc ra sủa rộ lên, bên trong có tiếng quát:
- Cún.
Và một bong người bước ra, áo bà ba nâu, tóc bạc phơ, một vài đứa trẻ bên ngoài bờ giậu thập thò. Đinh Lăng đặt valy xuống, chạy nhanh về phía bà ngoại, ôm chầm lấy bà:
- Ngoại ơi.
Bà ngoại lấy tay che mắt để nhìn kỹ, kêu lên thảng thốt:
- Đinh Lăng hả?
- Dạ, con đây. Ngoại mạnh hả?
- Trời ơi, thằng chó con.
Ngoại xúc động ôm Đinh Lăng sờ tay lên mặt anh:
- Con về thăm ngoại hả Đinh Lăng?
- Dạ.
Đinh Lăng cao hơn bà ngoại rất nhiều, than hình to lớn của anh thậtt đồ sộ so với bà ngoại:
- Ngoại ơi.
Bà ngoại đưa tay lên ngang tầm mắt, nhìn Hà Tử rồi nhìn Đinh Lăng:
- Ai vậy Đinh Lăng?
- À … Hà Tử tới chào bà ngoại đi em.
Hà Tử rụt rè bước tới, cô khép nép khoanh tay:
- Thưa ngoại.
Đinh Lăng ôm vai ngoại:
- Ngoại ơi, đây là vợ của con, con dẫn về ra mắt ngoại và lạy bàn thờ cha mẹ con.
- À.
Ngoại xúc động đưa tay về phía trước đón Hà Tử. Cô ôm lấy cánh tay bà:
- Thưa ngoại con là Hà Tử.
- Ừ, vào nhà đi con.
Quét sơ bộ ván gỗ mun đen, bà ngoại bảo Đinh Lăng:
- Hai đứa đi đường xa chắc cũng đã mật, Đinh Lăng con coi chỉ chỗ cho vợ con tắm rửa rồi nghỉ, ngoại đi nấu miếng cơm.
Đinh Lăng giữ ngoại lại:
- Ngoại để đócon, một lát tụi con sẽ tự làm lấy.
- Ối … đường xa mệt, tụi bây biết gì mà làm, ngoại làm cho.
Không cảm được bà, Đinh Lăng quay lại nhìn Hà Tử mỉm cười:
- Em vào đây, đây là phòng của anh lúc anh còn nhỏ.
Căn phòng nhỏ nhắn, một chiếc giường tre, bàn kê cạnh cửa sổ cho thoáng vẫn sạch trơn không một chút bụi bặm, Đinh Lăng tự hào:
- Ngoại thương anh lắm, ngày nào cũng bắt dì Út quét dọn phòng anh cho sạch sẽ.
- Rồi dì Út đâu anh?
- Chắc dì đi ruộng chư avề, đang mùa mà em, thôi em coi thay quần áo nghỉ đi, anh ra phụ ngoại.
Hà Tử mở bọc quần áo Đinh Lăng vừa mua, quần áo may sẵn ngoài chợ Châu Đốc, chọn lấy một bộ. Sắp xếp lại quần áo trong valy, Hà Tử đi ra ngoài, Đinh Lăng đang giành với ngoại làm con cá lóc to, thấy Hà Tử ra, anh nheo mắt bảo:
- Nấu canh chua bong sung cá kho quẹt nghen em.
Anh trêu Hà Tử:
- Hôm nay em phải ăn cho hết. Chứ không như hôm trước bắt anh ăn một mình.
Hà Tử liếc ngoại trừng mắt với Đinh Lăng. Anh cười to:
- Ngọai đi nghỉ đi, con nấu được mà.
Ngoại đứng lên:
- Ừ, làm đi, vợ con biết nấu cơm không Đinh Lăng?
- Ngoại đừng lo khoản ấy vợ con rành.
- Hà Tử tắm rửa đi đợi thằng Lăng nó làm cá xong đã, nó nấu ăn rành không thua ngoại đâu con.
- Ngoại quảng cáo con hoài, vợ con mà chê con bắt đền ngoại.
- Thằng chó con.
Ngoại bật cười bỏ đi lên nhà trên Lăng hỏi vọng theo:
- Dì Út đâu ngoại?
- Nó đi ruộng đến tối mới về
Đinh Lăng chỉ tay ra sau:
- Em đi tắm hay rửa mặt đi Hà Tử.
Ngắm cô, Đinh Lăng khen:
- Quần áo may sẵn mà em mặc rất vừa và lại đẹp nữa.
Hà Tử ngồi sà xuống bên Đinh Lăng:
- Em làm cá cho.
Đinh Lăng dung cùi chỏ tay đẩy tay Hà Tử:
- Anh làm sắp xong đừng mó tay vào bẩn. Anh sẽ nấu đãi em một bữa ăn ra trò.
Hà Tử véo vào tay Đinh Lăng, mắt lờm anh:
- Không mắc cỡ hả, một điều vợ con, hai điều vợ con làm em mắc cỡ gần chết hà.
Đinh Lăng thả ánh mắt trên khuôn mặt người tình dịu dàng:
- Không cho hả … chứ bộ muốn làm chị Hai người ta lắm sao?
Hà Tử giãy nảy:
- Ê.. ê.. nói vậy mà nghe được.
- Vậy … tối nay cho anh ngủ chung một phòng không chị Hai?
Mặt Hà Tử đỏ như gấc. Cô cấu mạnh vào tay Đinh Lăng hét nhỏ:
- Ai cho … kỳ cục.
- Chứ anh ngủ ở đâu?
- Ngủ bên phòng ngoại?
- Ngoại hỏi sao mày không ngủ chung với vợ mày, anh trả lời sao?
- Ôi.. ai biết.
- Em mắc cỡ dễ thương quá Hà Tử, cho anh mi một cái.
Hà Tử đứng bật dậy nhìn lên nhà, tay đẩy mặt Đinh Lăng:
- Đùa dai nha Đinh Lăng, ngoại đang ở trên nhà.
- Có sao đâu, mình vợ chồng mà.
Đinh Lăng đứng dậy theo Hà Tử, tay anh cầm con cá lóc đã làm xong, chờn vờn muốn hôn Hà Tử, cô hoảng hốt lùi lại, chạm phải một người đang đi vào, trong lúc Đinh Lăng hét to:
- Dì Út, con mới về.
Cô cúi đầu chào thiếu phụ mà Đinh Lăng vừa gọi là dì Út. Anh nhanh nhảu giứoi thiệu:
- Dì ÚT, đây là vơ. con.
Vậy hả?
Dì Út ngắm Hà Tử gật gù:
- Đinh Lăng, cháu rất biết chọn vợ, vợ cháu đẹp và dễ thương quá.
Mặt Đinh Lăng rạng rỡ:
- Cám ơn dì Út đã khen.
Buổi tối đêm đầu tiên về nhà ngoại, sau khi đưa Hà Tử vào phòng, Đinh Lăng vào phòng ngoại cà rà một bên ngoại ngạc nhiên:
- Gần một ngày đường mệt sao không đi ngủ đi Đinh Lăng?
Đinh Lăng gãi đầu ấp úng:
- Ngoại cho con ngủ chung với.
Ngoại thảng thốt:
- Chứ sao mày không ngủ chung với vợ mày?
- Ngoại ơi, con dẫn Hà Tử về đây mới chỉ ra mắt ngoại, chưa lạy ông bà cha mẹ, chúng con chưa có lễ nào, làm sao con dám gần cô ấy?
Ngoại ngẩn người:
- Như vậy mày dắt con người ta hả Đinh Lăng?
Đinh Lăng lung túng:
- Không có đâu ngoại.
- Vậy chứ sao nó chịu đi theo mày, còn ba mẹ nó?
- Ngoại ơi, ngoại đừng rầy tụi con thật sự ba mẹ Hà Tử ép gả cô ấy cho một Việt Kiều. Hà Tử không chịu, hôm nay làm đám cưới, chúng con trốn về đây nương nhờ ngoại ít hôm chờ êm đềm dẫn về.
Ngoại thở hắt ra:
- Ngoại không cấm con chuyện các con làm, nếu thật tình con và nó chưa ăn ở với nhau là điều tốt. Ngày mai ngoại biểu dì Út đi chợ về nấu mâm cơm cúng ba mẹ con và mời láng giềng bà con đến dự, kẻo xómm làng cười chê. Ngoại chỉ sợ vợ con chịu không nổi công việc ở đồng quê.
- Vì tình yêu, chúng con sẽ vượt qua tất cả thôi ngoại.
- Ừ, vậy thì lên giường ngủ đi nằm bên trong đấy.
- Dạ, cám ơn ngoại.
Phần Hà Tử, cô cứ trăn trở mãi.
Giường tre và mùi chiếu ẩm mốc làm cô khó dỗ được giấc ngủ. Cảnh nhà đơn sơ, nghèo nàn làm Hà Tử chạnh nhớ đến gia đình mình, nhà cao cửa rộng, nệm cao, chăn gối thơm tho, quạt máy, đèn ngủ. Tất cả chỉ còn lại trong mơ. Vì tình yêu, cô đã từ bỏ tất cả lại sau lưng để có Đinh Lăng.
Sáng nay, khi biết Hà Tử bỏ nhà ra đi, lúc tiệc cưới đang tổ chức ồn ào ba đã bứt tóc kêu trười, còn mẹ không tiếc lời nguyền rủa Đinh Lăng. Mọi người sẽ đổ xô đi tìm cô và Đinh Lăng. Còn Hoài Vũ … Hà Tử thoáng ngậm ngùi nhớ đến kỷ niệm ngày còn thơ dại. Hoài Vũ luôn che chở lo lắng, nhường nhịn, đôi lần tính khí ngang tang Hoài Vũ bạt tai Hà Tử để sau đó đi theo năn nỉ ỉ ôi.
Ngày Hoài Vũ báo tin theo cha đi Úc, Hà Tử nhớ cô đã khóc và ôm chặt lất cổ Hoài Vũ:
- Đừng bỏ em anh Hoài Vũ ơi, anh nói sẽ ở bên em tới chết mà.
Nước mắt con trai của Hoài Vũ ướt cả tay Hà Tử. Anh an ủi:
- Anh sẽ về thôi Hà Tử. Chúng mình sẽ là vợ chồng mà.
Năm đó Hà Tử mới 11, đâu hiểu thế nào là vợ chồng, cô cứ ôm mãi Hoài Vũ mà khóc. Thế rồi Hoài Vũ đi, tăm thư biệt mù, bong hình anh dần chìm vào quên lãng. Để năm năm sau trở về, Hà Tử đã đón anh bằng cặp mắt lạnh lung ghét bỏ vì cô đã yêu Đinh Lăng. Tấm tín phiếu một triệu hãy còn nằm yên dưới đáy giỏ, Hà Tử chưa kịp nói cho Đinh Lăng biết và có lẽ cũng không bao giờ nói. Hoài Vũ, anh sẽ luôn ngời sang trong em dù em rất yêu Đinh Lăng. Tha thứ cho em, trong khi em yên bình ở đây thì có lẽ anh đang khổ tâm tan nát long đối phó cới dư luận, vì đám cưới không có cô dâu.
Hà Tử mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ muộn phiền, đầy nước mắt lúc nửa đêm về sang, khi tiếng gà gáy eo óc từ xavọng lại, nước mắt đọng tren khóe mi.
Khuôn mặt ai đó đang áp lên mặt Hà Tử, hơi thở nóng ấm, làm Hà Tử thứa giấc:
- Anh.
Đinh Lăng âu yếm hôn lên trán Hà Tử:
- Em ngủ ngon quá, anh hôn nhiều lần mà vẫn không hay.
Hà Tử mắc cỡ đưa tay che lấy mặt:
- Không kêu người ta, hôn lén còn nói.
Đinh Lăng nghịch ngợm:
- Kêu làm chi, hôn lén mới ngon.
- Trười ơi, hôn lén không biết xấu hổ còn kêu ngon … Đinh Lăng đã sang quá rồi anh.
- Ừ, sang rồi, dì Út đi chợ mua thc ăn làm tiệc mừng chúng mình, còn ngoại đi mời khách rồi, có anh và em ở nhà thôi.
- Nên mới mọc đuôi phải không?
Đinh Lăng bật cười:
- Mới hôn có hai ba cái mà bị mắng là mọc đuôi. Hà Tử biết vậy hồi hôm anh cứ ngủ ở đây không phải năn nỉ ngoại cho ngủ chung.
Hà Tử vênh mặt:
- Sao không làm đi bây giờ tiếc.
Đinh Lăng đe dọc:
- Đêm nay anh ngủ ở đây, có đuổi cũng không đi.
- Ngon dữ vậy đó.
- Chứ sao, bởi từ hôm nay em là vợ của anh kia mà.
Hà Tử xúc động, lặng người. Em là vợ của anh. Ôi, tên gọi sao mà êm dịu lạ lung, thiêng liêng quá đỗi.
- Hà Tử, anh muốn hôn em.
Hà Tử che mặt xấu hổ:
- Em chưa rửa mặt.
- Kệ.
- Không được.
Hà Tử chuồn khỏi tay Đinh Lăng chạy ra ngoài. Anh đuổi theo, anh bắt được Hà Tử cạnh lu nước.
- Cho em năm phút làm vệ sinh.
Vừa đánh răng xong, Đinh Lăng đã dung khăn ướt lau mặt cho Hà Tử, anh ôm gọn cô vào long.
- Bây giờ không cho anh cũng thực hiện quyền của mình.
Đinh Lăng đam mê tìm lấy môi người tình, hơi thở nồng nàn đắm quyện vào nhau.
- Đinh Lăng ơi,
- Chết, ngoại về.
Hà Tử xô mạnh Đinh Lăng ra kêu lên. Đinh Lăng nheo mắt một mắt chạy lên đón ngoại. Ngoại cởi áo ngoài treo lên vách hỏi:
- Vợ con đâu?
- Dạ Ở phía sau.
- Ngoại mời độ mười người, con coi dọc dẹp gì đó, một lát dì Út về hai đứa phụ dì Út.
- Dạ rõ.
Hôm nay Hà Tử tập làm gái quê, áo bà ba màu hồng quần đen, đứng e ấp cạnh Đinh Lăng chiêu đãi bà con nhà Đinh Lăng.
Ngoại mừng ra mặt vì cưới được cháu dâu, cười nói luôn miệng. Dì Út lăng xăng chạy lên chạy xuống tiếp thức ăn. Ngọai tặng cho Hà Tử đôi bong vàng mười tám hình hoa lan, dì Út tặng cặp nhẫn, mỗi người một món hay một số tiền. Tình gia đình than ái chan hòa.
Khách ra về hết, buổi trưa nhà quê êm ả, Đinh Lăng ngắm Hà Tử với những trang sức đơn giản vừa được tặng cho lúc sang, cười tủm tỉm:
- Em mặc áo bà ba mà vẫn không xóa được nét thành thị, nhưng mà lại đẹp và dịu dàng lắm Hà Tử ạ.
- Nếu ba mẹ không câu nệ và khó khăn, đây là ngày vui nhất của chúng mình phải không anh?
- Em có buồn và hối hận không Hà Tử?
- Không bao giờ đâu anh.
Dang rộng đôi cánh tay Đinh Lăng nằm dài trên giường:
- Em gối đầu lên tay anh nằm nghỉ đi, chiều anh dẫn em đi thăm ruộng.
Hà Tử gối đầu lên tay chồng, tay cô vòng ôm cổ Đinh Lăng:
- Thương em hoài nha Đinh Lăng.
Đinh Lăng xúc đọng ôm ghì vợ vào long hôn nhẹ lên má cô:
- Ngủ đi em, anh yêu em mãi.
Buổi chiều, Đinh Lăng đưa Hà Tử đi dạo trên khắp cánh đồng ruộng. Trâu về chuồng đi từng bầy. Trên cánh đồng lúa xanh mgắt một màu là đàn cò trắng bay la đà, nắng chiều vàng nhạt một màu. Hà Tử sung sướng đi bên Đinh Lăng, tạm quên hết bao âu lo. Những cánh diều no gió bay tít trên cao. Đinh Lăng thì thầm:
- Em có thấy chiều quê đẹp không?
- Đẹp, chúng mình sẽ trụ bộ lại mãi nghe anh?
- Rồi chúng mình làm gì để sống đây, ở không ăn hoài cũng hết em ạ.
- Em sẽ tập làm ruộng theo dì Út. Còn anh hay anh lien lạc Sở Văn hóa thong tin Châu Đốc xem.
Đinh Lăng vuốt mũi vợ:
- Xúi dại không hà, anh lại lên truyền hình ca hát, khác nào tố cáo với ba mẹ em, ba má ơi tụi con trốn ở đây nè.
Hà Tử không cười trước câu pha trò của Đinh Lăng, cô thấy trước bao nhiêu là khó khăn đang chờ mình. Thôi, trời sanh voi sanh cỏ.
Đêm tân hôn không có đôi đèn, không vcó rượu giao bôi nhưng đầy đủ hương vị đậm đà của tình yêu. Trong vòng tay Đinh Lăng, nước mắt Hà Tử đãm ngực anh. Đinh Lăng võ về cô vợ mới với những nụ hôn say nồng ngọt ngào.
Những ngày hạnh phúc tưởng không bao giờ dứt tiếng cười. Hà Tử theo dì Út lội ruộng nhổ cỏ, tá cá, vớt bèo, làm tất cả công việc nhà nông, trong lúc đó Đinh Lăng giã từ sân khấu, mua một chiếc xe máy gắn thùng lôi chạy mưu sinh.
Đinh Lăng bước vào nhà lột nón ném lên bàn. Chỉ có ngoại đang ngồi ăn trầu:
- Vợ con đâu ngoại?
- Nó đau từ sang đến giờ, chắc nằm trong buồng.
Đinh Lăng vội vã đi vào buồng, Hà Tử đang ngủ. Đinh Lăng nhìn vợ. Hà Tử ốm và xanh rất nhiều. Thương quá, Đinh Lăng sụp xuống, một chân quỳ trên nền đất, anh hôn nhẹ lên môi vợ, Hà Tử tỉnh giấc.
- Ồ,anh mới về.
Đinh Lăng ngồi lên ôm Hà Tử hỏi khẽ:
- Nghe ngoại nói em đau?
Một màu hồng thoáng trên má Hà Tử cô dúi mặt mình vào ngực chồng:
- Anh biết em đau bệnh gì không?
Đinh Lăng lo lắng đặt tay lên trán vợ:
- Em bớt chưa, hay em thay quần áo anh đưa em đi bác sĩ.
- Thôi, em tự chữa lấy cũng được.
Đinh Lăng kêu lên:
- Trời đất ơi, em chủ quan quá đi rồi nằm ôm bẹnh phải không Hà Tử, không được, ngồi dậy, em không thay quần áo đi bác sĩ, em sẽ thay cho em và bế em r axe.
- Em nói không cần bác sĩ mà.
- Hà Tử … lệnh của anh biết không, làm vợ mà cãi loqphi chồng hả.
Hà Tử nũng nịu nắm tay Đinh Lăng đặt lên bụng mình:
- Con anh làm em bệnh đó biết không? La em hoài!
Mặt Đinh Lăng dãn ra, anh ôm chầm lấy Hà Tử hôn tới tấp lên mặt:
- Trời ơi, sao bây giờ mới nói vậy bé, anh mừng quá!
Hà Tử sung sướng trước những nụ hôn cuồng nhiệt của chồng kêu:
- Ngộp em Đinh Lăng.
- Ra đây, anh khoe với ngoại mới được.
- Ngọai biết rồi.
DL lại hôn thật lâu lên môi vợ thì thầm:
- Chiều nay anh nghỉ chạy xe ở nhà với em nha.
Hà Tử xót xa vò đầu Đinh Lăng:
- Anh ốm và đen đi Đinh Lăng, nếu ai có nhìn anh hôm nay chắc không nhận ra đây là chàng kịch sĩ Đinh Lăng đâu.
- Kệ, anh chỉ cần em và con là được rồi.
Hạnh phúc quá tràn đầy đối với vợ chồng trẻ. Với cả hai như thế là quá đủ, bên cạnh ngọai và dì Út, chan chứa thâm tình.
Đinh Lăng dẫn Hà Tử đi dài theo con đường mòn ra nghĩa trang thăm mộ cha và mẹ mình. Dọc theo con đường hoa mua một màu tím ngát, Hà Tử kêu lên:
- Hoa gì đẹp quá anh Đinh Lăng?
- Hoa mua, có bài hát nói về hoa mua đó, em biết không?
- Có, em có nghe.
Hà Tử ngắt lên một chum hoa đưa lên mũi. Không có mùi gì hết, Hà Tử mỉm cười:
- Hoa đẹp nhưng chả có hương gì hết, anh ngửi xem.
- Hoa rừng là hoa dại làm sao có hương hả em, nhìn từ xa nó rất đẹp và làm cho con đường khởi sắc hơn, đưa đây anh.
Đinh Lăng đón những đóa hoa từ tay Hà Tử, anh âu yếm cài lên tóc cô:
- Tặng em, hoa mua này cũng như hoa hồng, nụ hồng trong tim anh mãi không bao giờ phai.
- Chồng em thi sĩ ghê.
Hà Tử nũng nịu nép vào vai Đinh Lăng, hai vợ chồng tiếp tục đi. Nắng vừa lên, ánh sang dìu dịu sương mai còn đẫm ướt cả lối đi, long lánh đọng trên lá. Trước mắt họ hiện ramột vườn cây ăn trái um tùm, cây ổi sẻ mọc de cành ra lối đi, những trái nho nhỏ đầy trên cây.
- Ôi, ngon quá Đinh Lăng.
- Anh hái cho em nha, bà bầu hay them chua lắm phải không?
Đinh Lăng thấy đôi mắt Hà Tử ánh lên tia sang thích thú, khao khát, anh thì thầm true vợ:
- Tôi cho vợ anh them chua.
Đinh Lăng với tay lên cao kéo cho nhánh ổi sà xuống, Hà Tử giữ tay Đinh Lăng lại:
- Ăn cắp hả, người ta la cho xấu mặt à!
Đinh Lăng nháy mắt:
- Không ai la đâu, để anh hái cho, ăn như vậy mới ngon.
Chọn hai trái ổi to nhất xanh mọng, Đinh Lăng vặt tay mạnh, hai trái ổi thật ngon nằm gọn trong tay anh, anh kéo Hà Tử đi:
- Nữa thôi, lát về anh hái them cho?
- Làm như của mình ấy, muốn hái là hái.
Hương vị chua chua ngọt ngọt lan nhanh qua đầu lưỡi, trong thóang chốc Hà Tử đã ăn xong một trái, cô bẽn lẽn nhìn Đinh Lăng vì anh đang ngắm cô ăn một cách ngon lành. Nhẹ véo vào mũi cô, anh chọc:
- Vậy mà kéo tay người ta lại không cho hái nữa, người ta nói ăn chua sanh con gái đấy biết không?
Hà Tử cãi:
- Hổng phải đâu, mẹ nói ăn chua sanh con trai, hồi có thai em mẹ ăn tòan chè không hà, em thích con trai.
Đinh Lăng xoa tay lên bụng vợ:
- Để anh hỏi con nha?
Rồi anh nghiêng tai gần bụng Hà Tử hỏi:
- Con ơi, con là gái phải không?
Hà Tử bật cười vò tay lên tóc chồng, cô bắt gặp ánh mắt đam mê của chồng, bất giác Hà Tử chòang tay qua than hình chắc nịch to lớn của Đinh Lăng hôn lên tóc chồng thỏ thẻ:
- Em thích con trai Đinh Lăng ơi.