Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Sara Gruen
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 948 / 17
Cập nhật: 2017-08-04 07:58:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iếng phanh kít kéo dài làm tôi tỉnh giấc. Tôi bị vùi giữa đống vải bạt sâu hơn nhiều so với khi đi ngủ, và tôi bị mất phương hướng. Phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra mình đang ở đâu.
Con tàu lắc mạnh rồi dừng lại và xả khói ra. Blackie, Bill và Grady lăn mình đứng dậy rồi chẳng nói chẳng rằng nhảy ra khỏi cửa. Sau khi họ đi, Camel mới tập tễnh bước ra. Ông cúi xuống thúc vào người tôi.
“Nào, nhóc,” ông nói. “Mày phải ra khỏi đây trước khi mấy người phụ trách vải bạt tới. Sáng nay tao sẽ cố sắp xếp chuyện của mày với Joe Điên.”
“Joe Điên?” tôi hỏi và ngồi dậy. Cẳng chân tôi ngứa ngáy còn cổ thì đau phát điên.
“Tay quản lý ngựa,” Camel nói. “Lũ ngựa kéo, thế đấy. August không để hắn lảng vảng gần lũ ngựa xiếc đâu. Thực ra, có lẽ Marlena mới là người ngăn hắn đến gần, nhưng như thế cũng chẳng khác gì. Cô ta cũng không để mày tiếp cận lũ ngựa đó đâu. Với Joe Điên ít ra mày còn có cơ may. Chúng ta liên tục gặp thời tiết xấu và những bãi đất lầy lội, một đám người của hắn mệt mỏi vì phải làm việc với người Trung Quốc nên chán nản bỏ đi rồi. Giờ hắn hơi bí người.”
“Sao anh ta lại bị gọi là Joe Điên?”
“Chẳng rõ nữa,” Camel nói. Ông ngoáy tai và xem xét cái thứ vừa lôi được trong đó ra. “Tao nghĩ hắn đã từng có thời gian ở đoàn Nhà Lớn nhưng không biết vì sao. Cũng không cho là mày nên hỏi.” Ông chùi ngón tay vào quần rồi thong thả bước ra cửa.
“Nào, nhanh chân lên chứ!” ông vừa nói vừa ngoái lại nhìn tôi. “Chúng ta không có cả ngày đâu!” Ông hạ người lên mép toa và cẩn thận tuồn xuống bãi sỏi.
Tôi gãi cẳng chân một phát cuối thật mạnh, thắt dây giày, và đi theo.
Ngay sát chúng tôi là một bãi đất rộng bạt ngàn và um tùm cỏ. Xa xa là những ngôi nhà gạch nằm rải rác, sấp bóng trước ánh hừng đông. Hàng trăm gã đàn ông bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm túa ra từ con tàu và vây lấy nó, như kiến bu quanh kẹo ngọt, chửi rủa, vươn vai và châm thuốc. Thang và đường trượt lạch cạch hạ xuống đất, những dây lục mã và bát mã không biết từ đâu hiện ra, tản rộng trên mặt đất. Lũ ngựa nối đuôi nhau xuất hiện, những con Percheron đuôi cụt nặng nề đang lộc cộc bước xuống thang, khụt khịt mũi, phun phì phì và đã được đóng sẵn yên cương. Người ta đứng hai bên giữ những cánh cửa đang đung đưa sát lại hai bên thang để ngăn những con vật khỏi đến quá sát mép.
Một nhóm người tiến về phía chúng tôi, họ cúi đầu chào.
“Chào Camel,” người dẫn đầu nói khi đi qua chúng tôi và trèo vào trong toa. Những người khác trèo theo sau ông ta. Họ quây quanh một bó vải bạt, khênh ra phía cửa ra vào, vừa gồng người vừa lầu bầu gì đó trong miệng. Nó dịch chuyển được khoảng nửa mét rồi rơi phịch xuống, bụi mù.
“Chào Will,” Camel nói. “Này, có còn điếu nào cho lão già này không?”
“Có chứ.” Người đàn ông đứng thẳng dậy và vỗ vỗ các túi áo. Ông ta thọc tay vào một túi và lôi ra một điếu cong. “Hiệu Bull Durham,” ông ta nói, ngả về phía trước và chìa điếu thuốc ra. “Rất tiếc.”
“Loại tự quấn rất hợp với tôi,” Camel nói. “Cám ơn, Will. Rất cám ơn.”
Will hất ngón cái về phía tôi. “Ai đây?”
“Một tay Mùng một tháng Năm(1). Tên là Jacob Jankowski.”
Will nhìn tôi, rồi quay đi khạc ra ngoài cửa. “Mới đến mức nào?” ông ta hỏi, vẫn tiếp tục nói với Camel.
“Mới toanh.”
“Đã xin cho nó vào chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì, chúc may mắn nhé.” Ông ta nghiêng mũ chào tôi. “Đừng ngủ quá say, nhóc ạ, nếu cậu hiểu ý ta.” Ông ta đi khuất vào bên trong.
“Ý ông là gì?” tôi hỏi, nhưng Camel đã bỏ đi. Tôi phải chạy vài bước để bắt kịp.
Giờ thì có đến hàng trăm con ngựa giữa những gã đàn ông bẩn thỉu. Thoạt nhìn, khung cảnh thật hỗn độn, nhưng khi Camel châm xong thuốc, vài chục đội ngựa đã được buộc lại với nhau và đi dọc theo các toa trần, kéo những cỗ xe về phía thang xuống. Ngay khi hai bánh trước của một cỗ xe khớp vào những thanh ray nghiêng bằng gỗ, người kéo đầu toa liền nhảy ra tránh đường. Và đó cũng là một điều tốt. Những cỗ xe chất nặng hàng hóa lăn xuống thanh ray và không dừng lại cho tới khi đã đi được nửa chục mét.
Trong nắng sớm tôi thấy những thứ mà tối qua không thấy được - những cỗ xe ngựa sơn đỏ tươi, với đường viền màu vàng và những bánh xe sáng loáng, tất cả đều được vẽ nổi bật cái tên ĐOÀN XIẾC NGOẠN MỤC NHẤT QUẢ ĐẤT CỦA ANH EM BENZINI. Ngay khi các xe đã được nối thành nhóm, đám ngựa Percheron tì yên cương kéo những cỗ xe nặng nề qua khu đất.
“Coi chừng,” Camel cảnh báo, chộp lấy tay tôi lôi về phía ông. Ông ôm mũ ở tay kia, răng cắn chặt điếu thuốc lồng phồng.
Ba người cưỡi ngựa phi nước đại qua. Họ rẽ ngoặt và phóng dọc chiều dài của khu đất, chạy quanh vành đai của nó rồi vòng lại. Người dẫn đầu quay nhìn khắp các phía, sắc sảo đánh giá khu đất. Anh ta nắm cả hai dây cương ở một tay, còn tay kia lôi từ một cái túi da nhỏ ra những chiếc phi tiêu gắn lông chim rồi liệng chúng xuống đất.
“Anh ta đang làm gì vậy?” tôi hỏi.
“Bố trí khu đất,” Camel đáp. Ông bước tới và dừng trước một toa chở gia súc. “Joe! Này, Joe!”
Một cái đầu ló ra ngoài cửa.
“Tao có một tay Mùng một tháng Năm ở đây này. Mới toanh nhé. Xem xem có dùng được nó không?”
Người đó bước lên bậc thang. Anh ta đẩy cái vành mũ rách nát lên bằng một bàn tay cụt ba ngón. Anh ta săm soi tôi thật kỹ lưỡng, nhổ một miếng nước thuốc lá nâu đậm ra từ khóe miệng, rồi quay vào trong toa.
Camel vỗ vỗ lên tay tôi theo kiểu chúc mừng. “Mày lọt rồi, nhóc.”
“Tôi á?”
“Phải. Giờ thì đi dọn phân đi. Gặp nhau sau nhé.”
Toa chở gia súc bẩn đến phát khiếp. Tôi làm việc với một cậu bé tên Charlie có khuôn mặt mịn màng như con gái. Thậm chí cậu ta còn chưa vỡ giọng. Sau khi cả hai xúc được chừng hơn một mét khối phân ra khỏi cửa, tôi tạm nghỉ, xem xét đống hỗn độn còn lại. “Rốt cuộc là họ nhét bao nhiêu con ngựa vào đây vậy?”
“Hai mươi bảy.”
“Chúa ơi. Hẳn là chúng đã bị lèn chặt đến mức không thể cử động nổi.”
“Ý tưởng chính là ở đó đấy,” Charlie nói. “Một khi ngựa được xếp chặt thì không con nào có thể đi xuống được nữa.”
Những cái đuôi lộ ra tối hôm qua đột nhiên trở nên hợp lý.
Joe xuất hiện nơi cửa toa. “Cờ lên rồi,” anh ta gầm lên.
Charlie thả xẻng xuống và tiến về phía cửa.
“Chuyện gì vậy? Em đi đâu thế?” tôi hỏi.
“Cờ nhà bếp được kéo lên rồi.”
Tôi lắc đầu. “Xin lỗi, anh vẫn chưa hiểu.”
“Thức ăn,” cậu bé nói.
Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi cũng vất xẻng xuống.
Lều bạt mọc lên như nấm, dù cái lớn nhất - hiển nhiên là lều chính - vẫn nằm bẹp trên mặt đất. Người ta đứng trên những đường nối vải của nó, cúi khom người buộc các mảnh lại với nhau. Các cột gỗ cao ngất dựng thẳng qua đường trung tâm của lều, lá cờ Vinh quang Xưa(1) đã tung bay trong gió. Với những dây rợ chằng buộc trên cột, trông cái lều không khác gì boong và cột buồm của một chiếc thuyền.
Khắp xung quanh vòng ngoài của lều chính, những nhóm tám người được trang bị búa tạ đang đóng cọc với tốc độ chóng mặt. Khi một cái búa dộng xuống cọc, thì năm cái khác cũng đang chuyển động. Tiếng ồn từ đó sinh ra không khác gì tiếng đạn súng liên thanh, cắt xuyên qua những âm thanh ầm ĩ hỗn loạn khác.
Nhiều nhóm người cũng đang dựng những cái cột khổng lồ. Charlie và tôi đi qua một nhóm mười người đang dồn sức vào độc một cái dây chão trong khi người đàn ông đứng bên cạnh hô, “Kéo này, lắc này, gãy này! Lại nào - kéo này, lắc này, gãy này! Giờ thì đóng nó xuống!”
Nhà bếp không thể rõ ràng hơn - chưa kể đến lá cờ màu cam và xanh, nồi nấu phì hơi ở phía sau, hay dòng người đang đổ dồn về phía nó. Mùi thức ăn khiến ruột tôi quặn lại như vừa bị đạn đại bác bắn phá. Từ hôm kia tôi chưa có tí gì bỏ bụng, và dạ dày tôi đang cồn cào vì đói.
Những bức vách của nhà ăn đã được dựng lên cho thoáng gió, nhưng nó được ngăn bởi một tấm màn ở chính giữa. Bàn ghế ở phía này của tấm màn được trang hoàng với khăn trải kẻ ca rô đỏ trắng, đồ ăn bằng bạc, và những lọ hoa. Trông nó có vẻ lệch lạc khủng khiếp so với đám người dơ dáy đang rồng rắn xếp hàng sau những chiếc bàn hâm nóng thức ăn.
“Chúa ơi,” tôi nói với Charlie khi cả hai đứng vào hàng. “Nhìn bữa tiệc linh đình này xem.”
Có khoai tây băm chiên, xúc xích, và những rổ đầy ắp những lát bánh mì dày. Giăm bông thái mỏng, trứng được chế biến thành đủ mọi món, mứt trong lọ, những bát đầy cam.
“Đáng gì,” cậu bé nói. “Bertha Bự có tất cả chỗ này, và cả bồi bàn nữa. Chỉ cần ngồi vào bàn, và họ sẽ lập tức mang đồ ăn đến cho anh.”
“Bertha Bự?”
“Đoàn Ringling,” cậu đáp.
“Em làm việc cho họ à?”
“À… không,” cậu ngượng ngùng đáp. “Nhưng em biết người làm ở đó!”
Tôi vớ lấy một cái đĩa và xúc lên cả một núi khoai tây, trứng, và xúc xích, cố không tỏ ra quá đói khổ. Mùi thơm tràn ngập bốn bề. Tôi há mồm, hít vào thật sâu - cứ như lộc trời cho vậy. Đó chính là lộc trời cho.
Camel đột nhiên xuất hiện. “Đây. Đưa cái này cho ông bạn ở đằng kia, phía cuối hàng ấy,” ông nói, nhét một tấm vé vào bàn tay còn rảnh của tôi.
Người đàn ông cuối hàng ngồi trên một chiếc ghế xếp, nhìn ra từ dưới mép chiếc mũ phớt cong vành. Tôi chìa tấm vé ra. Ông ta ngước nhìn tôi, tay khoanh chặt trước ngực.
“Bộ phận?” ông ta nói.
“Gì cơ ạ?” tôi hỏi lại.
“Mày ở bộ phận nào?”
“À… tôi không rõ nữa,” tôi đáp. “Cả sáng nay tôi đã dọn sạch những toa chở gia súc”.
“Cái đó chẳng nói lên điều gì với tao cả,” ông ta nói, tiếp tục lờ đi tấm vé trong tay tôi. “Đó có thể là ngựa xiếc, ngựa kéo, hay thú xiếc. Vậy là cái nào?”
Tôi không trả lời. Tôi khá chắc rằng Camel đã nhắc đến ít nhất một vài trong số chúng, nhưng tôi không nhớ rõ lắm.
“Nếu không biết bộ phận của mình thì mày không phải là người trong đoàn,” người đàn ông nói. “Mày là thằng quái nào vậy?”
“Mọi việc ổn cả chứ, Ezra?” Camel hỏi, tiến đến phía sau tôi.
“Không ổn chút nào. Tôi tóm được một thằng nhà quê thích chơi nổi đang cố chôm bữa sáng của đoàn,” Ezra nói rồi nhổ nước bọt xuống đất.
“Chẳng phải thằng nhà quê nào đâu,” Camel nói. “Nó là một Mùng một tháng Năm và nó đi cùng với tôi.”
“Vậy à?”
“Vậy đấy.”
Người đàn ông khẽ búng vành mũ lên và xem xét tôi từ đầu đến chân. Ông ta dừng lại lâu hơn vài khắc rồi nói, “Được rồi, Camel. Nếu ông bảo đảm cho nó, tôi nghĩ với tôi thế là đủ.” Ông ta giơ tay ra, chộp lấy tấm vé của tôi. “Còn nữa. Nhớ dạy nó biết đường mà ăn nói trước khi bị tống cổ ra khỏi đây, nhá?”
“Vậy, tôi ở bộ phận nào?” Tôi hỏi và tiến về phía một cái bàn.
“Ồ không, không được,” Camel nói và túm lấy khuỷu tay tôi. “Khu bàn đó không phải để cho những người như chúng ta. Mày phải luôn theo sát tao cho tới khi học được cách cư xử.”
Tôi theo ông đi vòng qua tấm màn. Những chiếc bàn ở nửa còn lại được xếp dài từ đầu này đến đầu kia, lớp gỗ trần của chúng chỉ được tô điểm bằng những lọ trộn muối và tiêu. Ở đây không hề có hoa.
“Phía bên kia là dành cho ai vậy? Diễn viên à?”
Camel ném cho tôi một cái nhìn. “Giời ạ, nhóc con. Câm cái mồm lại cho tới khi mày học được biệt ngữ ở đây, biết chưa?”
Ông ngồi xuống và đút ngay nửa miếng bánh mì vào mồm. Ông nhai nó trong một phút rồi nhìn xéo sang tôi. “Ồ, ăn đi chứ, đừng giận. Tao chỉ trông chừng thay cho mày thôi mà. Mày đã thấy Ezra phản ứng thế nào rồi, mà ông ta còn lành như cục đất đấy. Ngồi xuống đi.”
Tôi nhìn ông thêm một lúc rồi bước qua ghế băng. Tôi đặt đĩa xuống, liếc nhìn đôi tay nhuốm màu phân của mình, chùi chúng vào quần, và khi nhận thấy chúng chẳng sạch đi được chút nào thì tôi đành cứ vục vào mà ăn.
“Vậy thì biệt ngữ đó là gì?” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Họ được gọi là nhà trò,” Camel trả lời, nhồm nhoàm đầy một mồm thức ăn. “Và bộ phận của mày là ngựa kéo. Tạm thời là vậy.”
“Vậy những nhà trò này ở đâu?”
“Họ sẽ về ga bất cứ lúc nào. Còn hai khu tàu nữa vẫn đang đến. Họ thức khuya, dậy muộn, và chỉ đến đúng vào lúc ăn sáng. Và nhân tiện đang nói về biệt ngữ, nhớ đừng có mà gọi ‘nhà trò’ trước mặt họ.”
“Tôi phải gọi họ là gì?”
“Diễn viên.”
“Vậy sao không gọi luôn là diễn viên đi cho rồi?” Tôi hỏi với giọng càng lúc càng tỏ rõ sự bực tức.
“Ở đây có họ và có chúng ta, và mày là chúng ta,” Camel giải thích. “Thôi quên đi. Rồi mày sẽ hiểu.” Có tiếng còi tàu hú lên từ đằng xa. “Mới nhắc là tới liền.”
“Bác Al cũng trong số đó à?”
“Phải, nhưng đừng có cố hiểu làm gì. Để sau hãy lại gần ông ta. Ông ta luôn cáu kỉnh như một con gấu đau răng khi thấy chúng ta vẫn còn chưa dựng lều xong. Nói xem, tình hình mày với Joe thế nào rồi? Hưởng đủ phân ngựa chưa?”
“Tôi thấy không hề gì.”
“Phải rồi, tao nghĩ mày cứ thế là tốt nhất. Tao vừa nói chuyện với một người bạn,” Camel nói, bóp bẹp gí một miếng bánh khác và dùng nó quét nốt chỗ mỡ trên đĩa. “Cả ngày còn lại mày cứ bám lấy hắn, rồi hắn sẽ lựa lời xin cho mày.”
“Tôi sẽ phải làm gì?”
“Bất cứ việc gì hắn bảo. Và tao nói nghiêm túc đấy.” Ông nhướng mày để nhấn mạnh.
BẠN CỦA CAMEL LÀ một người đàn ông nhỏ thó bụng phệ, có giọng ồ ồ. Lão là người dẫn chương trình biểu diễn phụ, và tên lão là Cecil. Lão kiểm tra tôi và tuyên bố rằng tôi phù hợp với công việc sắp tới. Tôi - cùng với Jimmy và Wade, hai người khác được cho là đủ bảnh bao để trà trộn với dân thị trấn - có nhiệm vụ phải đứng quanh rìa đám đông và sau đó, khi nhận được hiệu lệnh, phải tiến lên dồn họ về phía cửa vào.
Chương trình phụ được tổ chức tại lô giữa, với rất nhiều hoạt động. Ở một phía, một nhóm người da đen đang gắng sức kéo những biểu ngữ của sô diễn lên. Ở phía còn lại, có tiếng leng keng và hò hét khi một người đàn ông da trắng mặc jacket trắng xếp từng ly nước chanh nối tiếp nhau, tạo thành những tháp ly đầy ắp trên quầy của những gian hàng ăn uống sọc trắng đỏ. Không khí đượm mùi bắp rang, đậu phộng nướng, và thoang thoảng mùi động vật.
Ở cuối lô giữa, phía bên kia cửa soát vé, là một căn lều khổng lồ mà tất cả các loại sinh vật đều đang được đưa vào đó - lạc đà không bướu, lạc đà, ngựa vằn, khỉ, ít nhất một con gấu Bắc Cực, và hàng dãy cũi mèo nối tiếp nhau.
Cecil và một trong số những người da đen đang loay hoay với biểu ngữ vẽ một người đàn bà béo núc ních. Sau vài giây, Cecil phát vào đầu một người. “Nhanh tay lên nào, chàng trai! Cái lũ khờ khạo chỉ tí nữa là nhung nhúc kéo đến rồi. Làm thế nào mà câu chúng nó vào nếu chúng không thấy được vẻ lộng lẫy của Lucinda?”
Một tiếng còi vang lên khiến mọi người sững lại.
“Cửa!” một giọng đàn ông gầm lên.
Tất cả như bùng nổ. Những người ở gian hàng ăn uống nhốn nháo chạy sau quầy, sắp xếp lại hàng hóa lần cuối rồi phủi phẳng jacket và mũ. Trừ anh chàng tội nghiệp vẫn đang loay hoay với biểu ngữ của Lucinda, tất cả dân da đen đều tuồn qua đống vải bạt và biến khuất tầm mắt.
“Kéo cái biểu ngữ mắc dịch đó lên rồi cút ra khỏi đây!” Cecil gào lên. Anh chàng kia chỉnh sửa lại lần cuối rồi biến mất.
Tôi quay lại. Một bức tường người ồ ạt dồn về phía chúng tôi, dẫn đầu là những đứa trẻ đang gào khóc, nắm tay lôi thật lực bố mẹ chúng về phía trước.
Wade huých mạnh khuỷu tay vào sườn tôi. “Suỵt… Có muốn xem lều thú không?”
“Xem gì cơ?”
Cậu ta hất đầu về phía căn lều giữa chúng tôi và lều chính. “Vào đây là cậu cứ phải nghển cổ lên mà nhìn. Có muốn nhòm qua chút không?”
“Còn ông ấy thì sao?” tôi nói, liếc mắt về phía Cecil.
“Chúng ta sẽ về trước khi lão nhận ra sự vắng mặt của ta. Hơn nữa, cũng chẳng thể làm gì được cho tới khi lão giải tán bớt đám đông kia đi.”
Wade dẫn tôi đến cửa soát vé. Có mấy ông già canh ở đó, ngồi sau bốn cái bục màu đỏ. Ba người lờ chúng tôi đi. Người thứ tư liếc nhìn Wade và gật đầu.
“Đi nào. Nhòm trộm một phát đi,” Wade nói. “Tôi sẽ để mắt đến lão Cecil.”
Tôi nhòm vào bên trong. Căn lều thật vĩ đại, cao chọc trời và được chống bởi những cái cột thẳng, dài nhô lên từ những góc khác nhau. Lớp vải bạt căng và gần như trong mờ - ánh mặt trời xuyên qua lớp bạt và các đường nối, rọi sáng quầy bánh kẹo lớn chưa từng thấy. Nó tỏa ra một hương thơm thoang thoảng ở trung tâm lều thú, dưới những tia sáng rực rỡ, bao quanh bởi những biểu ngữ quảng cáo cây thổ phục linh, bim bim Cracker Jack, và món sữa trứng đông lạnh.
Những chuồng thú sơn đỏ vàng rực rỡ dàn đầy hai trong bốn bức tường, thành chuồng được chống lên để lộ ra nào sư tử, nào hổ, báo, báo đốm, gấu, tinh tinh, khỉ nhện - thậm chí cả một con đười ươi. Lạc đà, lạc đà không bướu, ngựa vằn và ngựa đứng sau những sợi chão thấp chăng giữa các cọc sắt, đầu chúng vùi trong đống cỏ khô. Hai con hươu cao cổ đứng trong một vùng được rào xích sắt.
Tôi đang cố tìm một con voi, nhưng chưa kịp thấy thì mắt tôi đã đột ngột dừng lại nơi một người phụ nữ. Trông nàng giống Catherine đến mức nghẹt thở - khuôn mặt nàng, kiểu tóc nàng, bắp đùi thon thả mà tôi vẫn luôn tưởng tượng là nằm dưới vạt váy kín đáo của Catherine. Nàng đang đứng trước một dãy ngựa đen và trắng, đeo chuỗi xê quin hồng, mặc bộ áo liền quần bó sát người, và đi giày xa tanh mềm, nàng đang nói chuyện với một người đàn ông đội mũ chóp, mặc áo đuôi tôm. Nàng khum tay lên mõm một trong số những con ngựa bạch, một con ngựa Ả Rập nổi bật với bộ bờm và chiếc đuôi màu bạc. Nàng giơ tay lên gạt một lọn tóc màu nâu sáng và chỉnh lại kiểu tóc. Rồi nàng với tay vuốt chùm lông trán đang lòa xòa trước mặt con ngựa. Nàng nắm tai nó, để cái tai trượt qua các kẽ ngón tay.
Có tiếng sầm rất to, tôi nhìn quanh và phát hiện ra thành của chuồng thú gần nhất vừa bị đóng sập vào. Khi tôi quay lại, người phụ nữ đó đang nhìn tôi. Trán nàng nhăn lại, như thể nhận ra điều gì đó. Sau vài giây, tôi nhận ra mình nên mỉm cười hoặc cụp mắt xuống hay làm gì đó, nhưng tôi không thể. Cuối cùng, người đàn ông đội mũ chóp đặt tay lên vai nàng và nàng quay lại, nhưng chậm chạp và miễn cưỡng. Vài giây sau nàng lại liếc trộm tôi một cái.
Wade đã trở lại. “Đi nào,” cậu ta gọi, đập vào phần lưng giữa hai xương vai của tôi. “Đến giờ trình diễn rồi.”
“THƯAAAAAAA QUÝ ÔNGGGGGGGGG QUÝ BÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ! Haiiii-mươiiii-lăm phút nữa là tới sô diễn lớn rồi! Haiiiii-mươiiiii-lăm phút! Quá đủ thời gian để tận hưởng những điều kỳ thú hết sức kinh ngạc, khó tin, và phiiiiiii thườngggg mà chúng tôi đã thu thập từ khắp bốn phương trời, và vẫn tìm được một chỗ ngồi tốt trong lều chính! Rất nhiều thời gian để chứng kiến những vật kỳ lạ, những kẻ kỳ dị bẩm sinh, những màn trình diễn! Bộ sưu tập của chúng tôi hoành tráng nhất thế giới, thưa quý ông quý bà! Tôi xin nhắc lại, nhất thế giới!”
Cecil đứng trên một cái bục bên cạnh cửa vào sô diễn phụ. Lão khệnh khạng đi tới đi lui, ra vẻ đường hoàng. Một đám chừng năm mươi người lượn lờ quanh đó. Bọn họ trông không để tâm lắm, chỉ tạm dừng lại chứ không đứng lại hẳn.
“Hãy bước ngay theo lối này, để tận mắt chiêm ngưỡng Lucinda duyên dáng, lộng lẫy, vĩ đại - quý bà mập xinh đẹp nhất thế giới! Bốn trăm linh một cân của vẻ mập tròn tuyệt mỹ, thưa quý ông quý bà! Hãy tới xem người đà điểu - hắn có thể nuốt rồi hoàn trả bất cứ vật gì quý vị đưa cho hắn. Hãy thử một lần xem! Ví tiền, đồng hồ, thậm chí cả bóng đèn! Quý vị xướng tên, hắn sẽ nuốt rồi nôn ra! Và đừng bỏ qua Frank Otto, người đàn ông sở hữu nhiều hình xăm nhất thế giới! Bị bắt làm con tin trong những khu rừng nhiệt đới rậm rạp nhất của Borneo và cố gắng phạm một tội ác mà hắn phạm phải, và hình phạt của hắn? Vâng thưa quý vị, hình phạt của hắn là bị viết lên khắp cơ thể bằng loại mực vĩnh cửu!”
Đám người trở nên đông hơn, sự hiếu kỳ của họ đã được kích thích. Jimmy, Wade, và tôi trà trộn vào phía gần cuối.
“Còn bây giờ,” Cecil nói rồi quay ngoắt lại. Lão đặt ngón tay lên môi và nháy mắt một cách kệch cỡm - một cử chỉ cường điệu làm mép lão xếch lên phía mắt. Lão giơ tay lên trời, yêu cầu trật tự. “Còn bây giờ… xin thứ lỗi cho tôi, thưa các quý bà, nhưng phần này chỉ dành cho các quý ông… chỉ các quý ông mà thôi! Bởi vì chúng ta đang ở trong một nhóm có cả nam và nữ, vì tế nhị, tôi chỉ có thể nói điều này một lần. Thưa các quý ông, nếu quý vị là một người Mỹ cường tráng, nếu dòng máu đầy nam tính đang chảy trong huyết quản của quý vị, thì đây là thứ các vị sẽ không muốn bỏ lỡ. Nếu đi theo anh chàng đằng kia, ngay kia, chỉ ngay kia thôi, quý vị sẽ thấy một thứ rất đáng kinh ngạc, rất sốc, bảo đảm nó sẽ… ”
Lão ngừng nói, nhắm mắt lại, và giơ một bàn tay lên. Lão lắc đầu với vẻ nuối tiếc. “Nhưng không,” lão nói tiếp. “Vì phép lịch sự và vì chúng ta đang ở một nơi có cả hai phái, tôi không thể tiết lộ nhiều hơn. Không thể nói thêm bất cứ điều gì, thưa các quý ông. Trừ điều này: quý vị sẽ không muốn bỏ lỡ nó đâu! Chỉ cần trả hai mươi lăm cent cho anh bạn này, anh ta sẽ lập tức dẫn quý vị vào trong. Quý vị sẽ không nhớ gì đến hai mươi lăm cent đã chi ở đây hôm nay, nhưng sẽ không bao giờ quên những gì đã chứng kiến. Quý vị sẽ nói về điều này suốt cả phần đời còn lại. Cả phần đời còn lại.”
Cecil đứng thẳng dậy và chỉnh lại chiếc áo gi lê kẻ ca rô, dùng cả hai tay kéo mạnh viền áo. Vẻ mặt lão giả bộ cung kính, lão dang rộng tay về phía cửa vào ở phía đối diện. “Và thưa các quý bà, nếu quý vị vui lòng đi theo hướng này, chúng tôi cũng có những vật kỳ lạ và của hiếm phù hợp với sự nhạy cảm tinh tế của quý vị. Một quý ông sẽ không bao giờ quên các quý bà. Đặc biệt là những phụ nữ duyên dáng như các quý bà đây.” Nói rồi, lão mỉm cười và nhắm mắt lại. Những phụ nữ trong đám đông bồn chồn liếc nhìn đám đàn ông đang biến mất.
Một trận chiến căng thẳng bùng nổ. Bà nọ một tay tóm chặt lấy tay áo chồng, tay kia đập ông ta túi bụi. Ông chồng nhăn mặt cau mày cúi xuống né cú đánh của bà vợ. Cuối cùng ông ta cũng thoát ra được, phủi phẳng ve áo và trừng mắt nhìn bà vợ lúc này đang hờn dỗi. Khi ông ta oai vệ bước tới để trả hai mươi lăm xu của mình, có ai đó cười khục khục như gà mái. Tiếng cười rúc rích lan trong đám đông.
Những phụ nữ còn lại, có lẽ vì không muốn thu hút sự chú ý, bất đắc dĩ đứng nhìn chồng mình bỏ đi và đứng xếp hàng. Cecil nhìn thấy điều này và bước xuống bục. Lão tỏ ra rất quan tâm, chăm sóc ân cần, nhẹ nhàng dẫn họ tới những chủ đề hấp dẫn hơn.
Lão chạm vào dái tay bên trái. Tôi kín đáo đẩy về phía trước. Đám phụ nữ tiến gần tới Cecil hơn, còn tôi thấy mình chẳng khác gì một con chó chăn cừu.
“Nếu quý bà bước theo lối này,” Cecil tiếp, “tôi sẽ chỉ cho quý bà một thứ quý bà chưa bao giờ được thấy. Một thứ rất khác thường, rất đặc biệt đến nỗi quý bà chưa từng mơ rằng nó tồn tại, và nó lại còn là thứ quý bà có thể kể tại nhà thờ vào Chủ nhật tuần này, hoặc là với ông và bà bên bàn ăn tối. Hãy mang những anh bạn nhỏ này theo, đây hoàn toàn là trò vui gia đình. Chứng kiến một con ngựa có đầu ở nơi đáng ra là đuôi. Không có lấy một từ giả dối, thưa các quý bà. Một sinh vật sống có đuôi ở nơi đáng ra là đầu. Hãy tận mắt chứng kiến. Và khi quý bà kể với các đức ông chồng về nó, có lẽ họ sẽ ước giá mà họ quyết định ở bên những quý bà đáng yêu của mình. Ồ vâng, thưa các quý bà. Họ thực sự sẽ nghĩ vậy đấy.”
Lúc này tôi đang bị bao vây. Cánh đàn ông hầu như đã đi hết, và tôi để mình trôi theo dòng những con chiên ngoan đạo và các quý bà, những cậu nhóc con và số người Mỹ không-cường-tráng còn lại.
Con ngựa có đuôi mọc ở nơi đáng ra là đầu chính xác là đó - một con ngựa bị đẩy lùi vào trong chuồng nên đuôi của nó chấm vào máng ăn.
“Ối giời ơi,” một phụ nữ kêu lên.
“Ồ, tôi chưa từng thấy!” một người khác nói, nhưng chủ yếu là những tiếng cười nhẹ nhõm, bởi vì nếu đây là con ngựa có đuôi ở nơi đáng ra là đầu, thì màn trình diễn dành cho cánh đàn ông sẽ tồi tệ đến mức nào?
Phía ngoài lều đang có ẩu đả.
“Đồ thối tha! Mày nói rất đúng, tao muốn lấy lại tiền của tao, mày nghĩ tao sẽ trả hai mươi lăm cent để xem một đôi dây đeo quần khốn kiếp à? Mày nói đến những người Mỹ cường tráng hả, được, này thì cường tráng này! Tao muốn lấy lại tiền của tao!”
“Xin thứ lỗi, thưa quý bà,” tôi nói, len vào giữa hai người phụ nữ phía trước.
“Này, anh bạn! Vội gì thế?”
“Xin lỗi. Xin cho tôi qua,” tôi vừa nói vừa chen ra ngoài.
Cecil và một người đàn ông mặt đỏ gay đang xô xát. Gã đàn ông đang thắng thế, gã dùng cả hai tay đẩy thật mạnh vào ngực Cecil khiến lão bật về phía sau. Đám đông tách ra, và Cecil đâm sầm vào mép kẻ sọc của cái bục. Đám người xem xiếc sáp lại từ phía sau, đứng nhón trên đầu ngón chân, trố mắt ra nhìn.
Tôi lao qua họ, với tới Cecil vừa lúc gã kia thu tay, vung nắm đấm. Khi nắm đấm của gã chỉ còn cách cằm Cecil một, hai tấc thì tôi bắt được nó trong không trung rồi vặn tay hắn ra sau lưng. Tôi quàng một tay khóa cổ gã và lôi về phía sau. Gã nói lắp bắp, với lên cào cấu cẳng tay tôi. Tôi siết chặt gọng kìm tới khi gân tay chèn cả vào khí quản của gã và nửa lôi, nửa dẫn gã qua cuối lô giữa. Rồi tôi quẳng gã xuống nền đất. Gã nằm trong đám bụi tung mù mịt, thở khò khè và ôm lấy cổ.
Chỉ trong vài giây, hai người đàn ông ăn vận lịch sự chạy lướt qua tôi, tóm tay gã lôi lên và kéo mạnh gã, lúc này vẫn đang ho sù sụ, về phía thị trấn. Họ châu vào gã, vỗ lưng và thì thầm động viên. Họ phủi phẳng mũ của gã, cái mũ thật đáng ngạc nhiên là vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.
“Đẹp đấy,” Wade nói, vỗ lên vai tôi. “Cậu làm tốt lắm. Quay lại thôi. Từ đây họ sẽ lo.”
“Họ là ai?” tôi hỏi, kiểm tra những vết xước dài rỉ máu trên cẳng tay.
“Những ‘băng gạc’. Họ sẽ làm hắn nguôi giận và khiến hắn vui vẻ. Như thế chúng ta sẽ không bị bọn cớm để ý.” Cậu ta quay ra tuyên bố với đám đông, vỗ tay một phát - thật to - rồi xoa xoa tay phía trước. “Được rồi, các quý vị. Mọi chuyện ổn rồi. Ở đây chẳng có gì để xem nữa đâu.”
Đám đông miễn cưỡng bỏ đi. Khi gã đàn ông và những kẻ hộ tống rốt cuộc cũng mất dạng sau tòa nhà mới xây, người ta mới bắt đầu tản ra, nhưng vẫn tiếp tục liếc ra sau đầy hy vọng như sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ mất điều gì.
Jimmy chen qua đám người lộn nhộn.
“Này,” cậu ta gọi. “Cecil muốn gặp cậu đấy.”
Cậu ta dẫn tôi ra phía sau. Cecil đang ngồi trên mép ghế gấp. Hai cẳng chân và bàn chân đi ghệt duỗi thẳng ra. Mặt lão đỏ gay và lấm tấm mồ hôi, lão dùng một tờ chương trình tự quạt cho mình. Bàn tay còn rảnh vỗ vỗ những cái túi áo khác nhau rồi thọc vào trong áo gi lê. Lão lôi ra một cái chai bẹt hình vuông, cong môi lên, rồi dùng răng cậy nút chai ra. Lão phun nó sang một bên rồi dốc ngược cái chai. Rồi lão nhìn thấy tôi.
Lão nhìn chăm chăm một lúc, cái chai vẫn lơ lửng trên môi. Lão hạ chai xuống, đặt nó tựa vào cái bụng tròn xoay của mình. Lão gõ gõ ngón tay lên đó, xem xét tôi.
“Lúc ở ngoài kia cậu xử lý khá tốt,” cuối cùng lão cũng lên tiếng.
“Cám ơn ông.”
“Cậu học trò đó ở đâu vậy?”
“Không rõ. Ở môn Bóng bầu dục. Ở trường học. Khi vật lộn với một con bò kỳ quặc không chịu bị cắt tinh hoàn.”
Lão nhìn tôi lâu hơn, những ngón tay vẫn gõ nhịp, môi bặm lại. “Camel đã xin cho cậu vào đoàn chưa?”
“Chưa chính thức. Chưa thưa ông.”
Lại một sự im lặng dài đằng đẵng. Lão nheo mắt lại chỉ còn nhỏ tí. “Biết cách giữ mồm rồi chứ?”
“Rồi thưa ông.”
Lão tợp một ngụm lớn từ cái chai, mắt giãn ra. “Ừm, vậy thì được,” lão nói, chậm rãi gật đầu.
TRỜI ĐÃ TỐI, VÀ KHI các nhà trò đang làm khán giả mê mẩn trong lều chính, tôi đứng gần phía cuối một cái lều nhỏ hơn nhiều ở rìa ngoài khu trại, sau một dãy xe ngựa chở hành lý và chỉ có thể vào nhờ nghe lời truyền miệng cùng với năm mươi xu phí vào cửa. Trong lều tối lờ mờ, một dây bóng đèn đỏ trải thứ ánh sáng ấm áp lên thân hình người đàn bà đang tuần tự cởi bỏ dần y phục.
Công việc của tôi là giữ gìn trật tự và theo định kỳ dùng ống kim loại đập vào các vách lều để xua lũ mèo đực xem trộm; hay đúng hơn, để khuyến khích những kẻ xem trộm ấy vòng ra cửa trước và trả năm mươi xu. Tôi cũng được yêu cầu phải giữ mồm về cách cư xử mình đã chứng kiến tại sô diễn phụ trước đó, mặc dù tôi không thể không nghĩ rằng cái anh chàng đã rất bực tức chiều nay sẽ chẳng tìm ra được gì nhiều nhặn để phàn nàn về nơi đây.
Có mười hai dãy ghế gấp, tất cả đều chật cứng người. Rượu lậu được chuyền từ người này sang người kia, từng người cứ mò mẫm tìm chai rượu vì không ai muốn rời mắt khỏi sân khấu.
Người đàn bà ấy đẹp như một pho tượng với mái tóc hung đỏ, bờ mi dài đến phi thực và một nốt ruồi duyên dáng điểm cạnh cặp môi đầy đặn. Chân nàng dài, bờ hông tròn trịa, bầu ngực khiến người ta mê mẩn. Nàng cởi đến miếng vải che chỗ kín, tấm khăn choàng trong mờ hấp hé, và chiếc áo nịt ngực đầy vẻ lộng lẫy. Nàng lắc vai, giữ nhịp điệu lả lướt theo ban nhạc nhỏ ở bên phải mình.
Nàng sải vài bước dài, nhẹ lướt qua sân khấu trong đôi dép đế mỏng gắn lông vũ. Tiếng trống con rung lên, và nàng dừng lại, miệng há hốc giả vờ kinh ngạc. Nàng hất đầu về phía sau, rướn cổ và trượt tay xuống mân mê quanh hai bầu áo nịt. Nàng ngả về trước, bóp ngực cho tới khi thịt phồng lên giữa những ngón tay.
Tôi nhìn lướt qua những bức vách. Mũi một đôi giày thò ra dưới mép tấm bạt. Tôi men theo vách tiến lại gần. Ngay trước đôi giày, tôi vung ống kim loại lên quất vào tấm vải bạt. Có tiếng làu bàu, rồi đôi giày biến mất. Tôi dừng lại, áp tai vào đường nối hai tấm vải, rồi trở về vị trí của mình.
Mái đầu hung đỏ lắc lư theo điệu nhạc, những ngón tay sơn bóng mơn trớn tấm khăn choàng. Tấm khăn dệt từ sợi vàng hay bạc gì đó lấp lánh mỗi khi nàng kéo nó qua lại trên đôi vai. Nàng đột ngột gập nửa thân trên về trước, hất đầu ra sau, rồi rung lắc trong vũ điệu simmi.
Đám đàn ông hò reo. Vài người đứng bật dậy, khua nắm tay để cổ vũ. Tôi liếc nhìn Cecil, ánh nhìn nghiêm khắc của lão nhắc nhở tôi phải để mắt đến họ.
Người đàn bà đứng dậy, quay lưng lại và sải bước tới chính giữa sân khấu. Nàng luồn tấm khăn giữa hai chân, từ từ chà xát nó. Tiếng rên rỉ rộ lên từ phía khán giả. Nàng quay lại đối mặt với chúng tôi và tiếp tục đẩy nó tới lui, kéo sát đến mức lộ cả phần khe háng.
“Cởi ra đi, bé ngoan! Cởi hết ra đi!”
Đám đàn ông ngày càng hò hét ầm ĩ; hơn một nửa đã đứng dậy. Cecil dùng một tay ra hiệu cho tôi tiến lên. Tôi bước lại gần các dãy ghế gấp.
Tấm khăn rơi xuống sàn và người đàn bà lại quay lưng lại. Nàng rũ tóc làm nó gợn sóng trên bờ vai và vòng tay ra sau chạm vào móc gài áo ngực. Tiếng hoan hô rộ lên từ phía khán giả. Nàng dừng lại nhìn qua vai và nháy mắt, điệu đàng tụt quai áo xuống cánh tay. Rồi nàng thả rơi chiếc áo nịt xuống sàn và xoay người lại, giữ chặt bầu ngực trong tay. Đám đàn ông hú lên phản đối.
“Ôi, thôi nào, cưng, cho bọn anh xem em có gì đi!”
Nàng lắc đầu, bĩu môi e thẹn.
“Ôi, thôi nào! Anh đã phải trả năm mươi xu rồi đó!”
Nàng lắc đầu, chớp mắt e lệ nhìn xuống sàn. Đột nhiên mắt và miệng nàng bật mở và nàng thả tay ra.
Hai quả cầu vĩ đại đó rơi xuống. Chúng đột ngột dừng trước khi khẽ rung rinh, dù nàng đang đứng yên hoàn toàn.
Có tiếng hít vào đồng loạt, một khoảnh khắc im lặng đáng sợ trước khi khán giả hò reo thích thú.
“Tuyệt lắm!”
“Lạy Chúa lòng lành!”
“Bốc quá!”
Nàng vuốt ve thân thể mình, nâng lên và nắn bóp, xoay tròn hai núm vú giữa các ngón tay. Nàng nhìn một cách dâm đãng xuống đám đàn ông, liếm lưỡi khắp môi trên.
Tiếng trống bắt đầu rền vang. Nàng kẹp chặt hai đầu núm vú đã cứng lại giữa ngón cái và ngón trỏ rồi kéo một bên ngực để đầu núm của nó chỉ lên trần lều. Hình dạng của nó hoàn toàn thay đổi khi trọng lượng được phân phối lại. Rồi nàng thả ra - nó rơi xuống đột ngột, gần như là mãnh liệt. Nàng giữ một bên núm vú và nâng núm bên kia lên theo một hình cung tương tự. Nàng cứ lần lượt làm thế, tăng dần tốc độ. Nâng lên, thả xuống, nâng lên, thả xuống - khi tiếng trống ngừng lại và tiếng kèn trombon xen vào, đôi tay nàng chuyển động nhanh đến mức trông chỉ còn mờ mờ, da thịt nàng thành một khối nhấp nhô, phập phồng.
Đám đàn ông la hét, gào thét hưởng ứng.
“Được đấy!”
“Đẹp tuyệt, cưng ạ! Đẹp tuyệt!”
“Tạ ơn Chúa!”
Một hồi trống khác rung lên. Nàng ngả nửa thân trên về phía trước và bộ ngực lộng lẫy đó đu đưa, thật nặng nề, thật chậm chạp - chúng dài gần cả tấc, rộng hơn và căng tròn về cuối, như thể mỗi bên đều mang một trái bưởi.
Nàng lắc tròn vai; bên này, rồi bên kia, nên hai bầu ngực di chuyển theo hai hướng đối nghịch. Khi tốc độ tăng cao, chúng xoay thành những vòng rộng chưa từng thấy, dài ra khi tăng gia tốc. Chẳng bao lâu, chúng gặp nhau ở chính giữa với một tiếng đập bốp rất rõ.
Chúa ơi. Nếu mà có một cuộc nổi loạn trong lều thì tôi cũng chẳng hề biết gì hết. Mặt tôi đã cắt không còn một giọt máu.
Người đàn bà đứng thẳng dậy rồi khẽ nhún đầu gối cúi chào. Khi đứng dậy, nàng đẩy một bên ngực lên mặt và thè lưỡi liếm xung quanh núm. Rồi nàng mút nó vào mồm. Nàng đứng đó trơ trẽn mút vú của chính mình trong khi đám đàn ông vẫy mũ, lắc nắm tay, và gào thét như thú vật. Nàng thả nó xuống, véo cái núm vú trơn láng một phát cuối cùng, rồi thả một nụ hôn gió xuống khán giả. Nàng cúi xuống đủ lâu để tìm lại được tấm khăn choàng trong mờ và biến mất, tay nàng giơ cao để tấm khăn phấp phới bay phía sau, như một ngọn cờ tỏa ánh sáng lung linh.
“Được rồi, các chàng trai,” Cecil nói, vừa vỗ tay vừa trèo lên những bậc thang dẫn lên sân khấu. “Hãy dành một tràng pháo tay thật nồng nhiệt cho Barbara của chúng ta!”
Đám đàn ông hò reo và huýt sáo, giơ cao tay vỗ nhiệt liệt.
“Phải, cô nàng được đấy chứ? Một người đàn bà tuyệt vời. Và hôm nay là ngày may mắn của các bạn đấy, các chàng trai ạ, vì chỉ trong tối nay, nàng sẽ chấp nhận tiếp đón một số lượng quý ông hạn chế sau sô diễn. Đây quả thực là một vinh dự, thưa quý vị. Nàng là một viên ngọc quý, Barbara của chúng ta. Một viên ngọc thực sự.”
Đám đông đổ về cửa ra, vỗ lên lưng nhau, trao đổi cảm xúc về sự việc vừa diễn ra.
“Mày có nhìn thấy bộ vú đó không?”
“Cha mẹ ơi, đúng là tra tấn. Tao sẽ trả bất cứ giá nào để được nghịch cái đó trong một lúc.”
Tôi rất mừng vì không có việc gì cần tôi phải can thiệp, vì tôi đang cố hết sức để giữ bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn bà khỏa thân, và tôi nghĩ mình sẽ không còn là mình như cũ nữa.
Nước Cho Voi Nước Cho Voi - Sara Gruen Nước Cho Voi