Số lần đọc/download: 177 / 28
Cập nhật: 2020-06-17 09:39:10 +0700
Chương 5 - Lên Đường
V
ăn Bình dậy từ sáng sớm, đợi Rô-ma-nốp. Chàng dư biết các con mắt của tay sai Rô-ma-nốpkhông rời căn phòng của hai người ngay từ đêm qua, nhưng con mắt của C.I.A. còn tinh tế và thần bí hơn nhiều.
Không ai có thể thấy mặt các nhân viên C.I.A.. Nhưng ở bốn phía, ông Sì-Mít đã đặt người chu đáo.
Trong bin-đinh đối diện với ban-công của phòng Văn Bình, ông Sì-Mít đã phái một toán chuyên viên điện ảnh túc trực suốt ngày đêm để chụp những người ra vào.
Giờ đây chắc chân dung của Rô-ma-nốp đã được in ra hàng trăm tấm để phát cho các nhân viên truy tầm phản gián, hoặc đưa lên phòng tài liệu để truy tầm căn cước. Ông Sì-Mít không bắt Rô-ma-nốp vì nếu Rô-ma-nốp này mất thì sẽ có Rô-ma-nốp khác thế vào. Bản ý của ông là bắt một lượt toàn thể những nhân viên gần xa dính líu tới các hoạt động của Rô-ma-nốp. Vả lại mục phiêu chính của ông là tạo điều kiện cho nhà bác học Lý Dĩ (giả mạo) rời khỏi đất Mỹ.
Tuy nhiên, phải Iàm cách nào cho địch không nghi được. Không lẽ một nhân vật quan trọng như Lý Dĩ lại sa vào tay R. U. một cách quá dễ dàng như vậy?
Vào giờ chót, khi Rô-ma-nốp sắp ra tay nẫng Văn Bình đi, ông Sì-Mít mới can thiệp.
Tiếng chuông kêu ran.
Rô-ma-nốp thản nhiên bước vào bắt tay Văn Bình. Trông hắn, không ai có thể ngờ hắn đương chuẩn bị một vụ bắt cóc vô cùng táo bạo. Chính Văn Bình là người đã giàu kinh nghiệm hoạt động trong vòng nguy hiểm, cũng phải nghiêng mũ thần phục thái độ thản nhiên của Rô-ma-nốp.
Rô-ma-nốp lượm một trái nho trên bàn ăn, bỏ vào vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Tôi biết chắc bác sĩ đã bằng lòng rồi.
Văn Bình gật đầu. Chàng nói:
- Bằng lòng là dĩ nhiên vì hiện nay tôi không thể lưu lại đây nữa. Tuy nhiên, các ông có thể cam kết mang cả nhà tôi đi không?
Rô-ma-nốp nhoẻn miệng cười:
- Được chứ! Kế hoạch đưa ông bà đã được sửa soạn chu đáo từ lâu. Chúng tôi đã có xe hơi riêng đậu dưới đường. Nếu có thể xin ông bà thu xếp nhanh cho vì tôi được tin công an F.B.I. sẽ đến giải ông về Hoa thịnh đốn.
Văn Bình giật mình đánh thót. Rô-ma-nốp đã biết một điều mà chàng chưa được biết. Ông Sì-mít hẹn sẽ cho đại tá Pít mặc đồng phục công an F.B.I. tới đưa nhà bác học Lý Dĩ về Hoa thịnh đốn để giải thích về vụ bất tuân thượng lệnh. Tại sao Rô-ma-nốp lại biết được tin đó?
Trong lòng Văn Bình thấy lo lo. Hay là Rô-ma-nốpbiết chàng là nhân viên của ông Sì-mít.
Một hồi chuông reo lên, dài hơn lúc nãy, Rô-ma-nốp đưa mắt hỏi ý kiến Văn Bình. Tiếng chuông vẫn kêu vang. Katy từ phòng ngủ chạy ra mở cửa. Đại tá Pít, cứng nhắc trong bộ đồng phục F.B.I. tiến vào. Rô-ma-nốp đứng yên hút xì-gà bên cửa sổ, cặp mắt mơ màng, như không cần để ý tới chuyện xảy ra trong phòng. Đại tá Pít chìa cho Văn Bình xem cái lập lắc công an màu xanh:
- Tôi là công an F.B.I. Trân trọng báo tin cho bác sĩ biết có công lệnh mời bác sĩ theo tôi đi Hoa thịnh đốn.
Văn Bình trả lời một cách khinh bỉ:
- Tôi là nhà khoa học, không cần công hộ tống. Tôi đi một mình không được hay sao?
Pít lắc đầu, dáng điệu cương quyết:
- Không được, lệnh trên buộc tôi phải hộ tống bác sĩ đi ngay. Trong nửa giờ nữa, máy bay sẽ cất cánh ở phi trường Indian Spring. Mời bác sĩ chuẩn bị cho.
Nói xong, Pít quay lại phía Rô-ma-nốp:
- Còn người này. xin bác sĩ cho biết là ai?
Văn Bình đáp hộ Rô-ma-nốp:
- Là ai thì đại úy có phận sự gì biết tới. Tôi nói rõ với đại úy rằng, tôi không về Hoa thịnh đốn.
Pít mỉm cười nói, rồi giọng sắc như dao cạo:
- Chính vì tiên đoán bác sĩ không đi nên tôi mới được phái tới. Chiếc xe có máy vô tuyến của công an đương đợi tôi dưới nhà với bốn người lính. Nếu bác sĩ từ chối, bắt buộc tôi phải...
Văn Bình cho tay vào túi áo trong lấy ra khẩu súng lục sáng loáng. Đại tá Pít còn lúng túng, tiến thoái lưỡng nan thì Rô-ma-nốp nhanh như cắt đã nhảy lại sát người, móc trong thắt lưng của chàng ra khẩu Sì-mít Oát-sông to tướng. Pít vùng lên định cướp lại khẩu súng thì Văn Bình đã nhả hết băng đạn vào người. Pít ngã gục xuống, lăn vào góc nhà, máu chảy chan hòa.
Rô-ma-nốp la lên:
- Chết rồi, giết hắn thì nguy to. Thế nào bọn lính dưới đường cũng nghe thấy tiếng súng. Mau lên thì thoát chứ không thì khốn.
Văn Bình tính trước Rô-ma-nốpsẽ hốt hoảng như vậy. Hắn hốt hoảng không phải sợ xung đột với công an F.B.I. mà là sợ cuộc đi trốn của bác sĩ Lý Dĩ sẽ khó khăn thêm. Ở Mỹ, giết một công an viên là điều mà bọn du thủ du thực và gián điệp cộng sản bất đắc dĩ mới làm vì chỉ ít lâu sau là bộ máy trả thù của công an sẽ phanh ra manh mối.
Rô-ma-nốp mở cửa phòng, cho Katy và Văn Bình ra trước. Phía trước là bốn cái thang máy. Thấy Văn Bình và Katy ra, một người cao lớn, bận âu phục đen mở ngay cửa thang máy. Thì ra Rô-ma-nốp đã lo liệu từ trước...!
Một tên tay sai đã túc trực ngoài cửa, để hở cửa sắt ngoài thang máy cho thang máy không lên xuống được nữa, chờ ba người ra.
Xuống đến tầng cuối cùng, Rô-ma-nốp mở cửa, bước ra trước, hai tay đút vào túi quần, miệng vẫn phì phèo một điếu xì-gà thơm phức..
Một chiếc Ca-đi-lắc sơn đen đậu sẵn bên hông khách sạn. Mọi người vừa yên vị thì chiếc xe gần 40 mã lực đã rướn lên, êm không một tiếng động.
Văn Bình thở phào ra. Rô-ma-nốp ngồi yên trong góc, không hề nhếch mép. Chắc hắn đang nghĩ tới thái độ dại dột của Văn Bình lúc ấy. Ít ra, từ năm đến mười phút nữa, bọn lính dưới đường mới khám phá ra xác chết đầy đạn trên gác của đại tá Pít. Nhưng khi đó thì đã quá muộn...
Nếu là muộn thì thật ra muộn từ lâu rồi. Ngay sau khi thang gác tụt xuống, đại tá Pít đã lồm cồm bò dậy. Tấn kịch diễn ra khéo quá, tài quá, đánh lừa được cả con cáo già gián điệp Rô-ma-nốp.
Bốn người lính trong chiếc xe vô tuyến của công an sẽ lên đây tìm chàng trong mười phút nữa. Chàng đóng vai một sĩ quan F.B.I. bị trúng đạn chết. Chàng sẽ không được phái đi theo Văn Bình nữa: việc này, ông Sì-mít trao cho một bộ phận chuyên môn khác, bắt đầu từ lúc Văn Bình và Katy rời bin-đinh, lên xe của Rô-ma-nốp.
Vì vậy, chiếc chiếc Ca-đi-lắc tiến ra khỏi thị xã Lát Vê-gát không gặp phải trở ngại nào. Tài xế cho xe chạy trên quốc lộ số 95. Nhìn đồng hồ tốc lực. Văn Bình thấy cây kim đã chạy quá con số 80 dặm.
Tức là tốc độ một giờ 130 cây số.
Rô-ma-nốp quay ra nói với Văn Bình:
- Xin bác sĩ vui lòng cho tôi bịt mắt lại...
Không đợi chàng trả lời ưng thuận hay phản đối, người ngồi bên chụp lên đầu chàng một cái túi bằng da đen. Văn Bình nghe tiếng Katy kháng cự. Nhưng rồi một mùi thơm thơm trong túi da bốc ra làm chàng ngây ngất, rồi chàng ngã trên đệm xe, bất tỉnh nhân sự.
Đến con đường rẽ vào quốc lộ số 92, chiếc Ca-đi-lắc dừng lại. Bốn bề là sa mạc bát ngát, không một bóng chiếc xe nào. Một chiếc xe hơi cũ kỹ khác đã đậu chờ khpoong biết từ bao giờ.
Hai người đàn ông lực lưỡng từ trên chiếc xe đợi nhảy xuống phụ lực với Rô-ma-nốp khiêng Văn Bình và Katy lên. Đoạn chiếc Ca-đi-lắc quay về thị xã Lát Vê-gát, còn Rô-ma-nốp, Văn Bình và Katy vào vùng núi.
o O o
Lúc Văn Bình tỉnh dậy thì trời đã gần tối. Chàng nằm trên một cái giường kiểu mới, trải nệm màu hoa lý. Căn phòng trông có vẻ đẹp mắt, tuy hơi chật. Tường cũng quét màu hoa lý, như nệm giường. Katy đương còn ngủ mê mệt trên một cái đi-văng gần bên.
Văn Bình dụi mắt, vươn vai nhảy xuống giường. Trong lúc chàng ngủ say, người ta đã cởi quần áo và tất giày. Trên mình, chàng bận bộ đồ ngủ màu xanh nhạt. Rùng mình, chàng nhìn Katy. Họ không động tới nàng. Katy vẫn mặc chiếc áo dài bằng nỉ hở cổ và lưng màu tím.
Tại sao Rô-ma-nốp lại cho cởi áo và giày tất của chàng? Rô-ma-nốp nghi chàng không phải là nhà bác học Lý Dĩ chăng?
Chàng đi lại cửa sổ, nhìn ra ngoài. Phía trước là một rặng núi cao ngất, có mây trắng bao phủ chung quanh. Chàng ra cửa sổ phía sau. Một con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo lên núi. Căn nhà chàng ở là một trong những căn nhà cất trên sườn núi Xác-lét-tông, một nơi hóng gió ít ai tới, cách xa thị trấn Lát Vê-gát gần 50 cây số.
Chàng đoán có lẽ đúng, vì nhiều lần đã tới Xác-lét-tông và đã quen với kiểu nhà cất trên gò núi có những hình thù và màu sắc đặc biệt này.
Chàng không thấy một ai. Chàng cũng không nghe tiếng động nào. Đột nhiên có tiếng giày lộp cộp. Văn Bình lắng nghe. Tiếng giày từ phòng dưới nhà vẳng lên. Tiếng giầy leo gác. Cửa mở, người bước vào là Rô-ma-nốp, nhưng Rô-ma-nốpmỏi mệt bần thần.
Văn Binh hỏi trước:
- Tại sao các ông lại tự động cởi quần áo của tôi như thế này?
Rô-ma-nốpxoa tay vào nhau xin lỗi:
- Miễn cưỡng, xin bác sĩ thể tình cho. Lúc mang bác sĩ lên đây, vô ý đánh vỡ một chai rượu làm ướt cả quần áo Iiền bắt buộc phải đem đi hấp lại.
- Tôi không bằng lòng các ông chụp bao vải và thuốc mê lên đầu. Trước khi đi, tôi đã yêu cầu và ông đã cam kết đối xử tử tế. Nếu mới ở đất Mỹ mà các ông đã xử tệ như vậy thì đến khi sang Nga còn tệ đến đâu nữa....
- Đâu phải là tệ. Vì điều kiện an ninh, chúng tôi không muốn cho bác sĩ biết đường đi và nơi ở. Như tôi đã nói lúc nãy, xin bác sĩ thể tình cho.
- Sẵn lòng, nhưng dầu sao thái độ của các ông cũng làm tôi thất vọng. Tôi nói thẳng cho ông biết rằng tôi không nhận lời theo các ông nữa.
Trên vành môi Rô-ma-nốpnở một nụ cười giết chóc:
- Bây giờ bác sĩ có đổi ý kiến cũng muộn rồi, không về được nữa đâu.
Văn Bình cũng không kém:
- Tại sao lại không về được?
Nụ cười của Rô-ma-nốp rộng thêm:
- Vì hồi sáng bác sĩ đã cố sát viên sĩ quan F.B.I.
Văn Bình giật mình, như sực nhớ ra vụ giết người hồi sáng. Nhưng chàng giả vờ ráng trấn tĩnh:
- Tôi không cố sát hắn. Sợ hắn bắt mang đi, tôi chỉ rút súng ra để tự vệ. Mà dầu tôi giết hắn đi nữa, nếu tôi quay về người ta vẫn sẵn sàng quên hết. Ông đừng quên tôi là nhà bác học hiếm có.
- Phải, lúc nào bác sĩ cũng có cái mặc cảm tự tôn ấy. Nhưng bác sĩ có biết rằng cái hành động tự tôn dại dột của bác sĩ ở Lát Vê-gát đã gây hại cho chúng tôi đến thế nào không?
Văn Bình làm thing.
Rô-ma-nốp dằn từng tiếng:
- Nếu bác sĩ điềm tĩnh thêm chút nữa, đừng lảy cò, mà chỉ giáng cho hắn một báng súng chết ngất, có hơn không? Kết quả ra sao, đã hiện ra rõ mồn một rồi đấy. Cái người đợi chúng ta ở hành lang thang máy ấy, bác sĩ nhớ không? F.B.I. vừa bắt hắn hồi trưa, khi hắn lái chiếc Ca-đi-lắc về Lát Vê-gát.
Văn Bình bàn một cách ngây thơ:
- Tại sao ông không dặn hắn bỏ trốn và cất xe đi:
Rô-ma-nốp giọng kẻ cả:
Bác sĩ chỉ giỏi hơn tôi trong phòng thí nghiệm chứ bước chân vào nghề này thì kiếp sau cũng chưa thành thạo. Bảo hắn trốn nhưng thử hỏi có trốn đi đâu cho thoát. Xung quanh Lát Vê-gát toàn là bãi cát, trốn đâu cho khỏi bị máy bay trực thăng tìm ra? Sáu mươi giây đồng hồ sau khi họ khám phá ra thi thể của tên quan ba F.B.I. là các nẻo đường đều bị chặn lại. Một con chim còn bay không thoát nữa là...Nếu bác sĩ không nóng nảy vô lý thì đâu đến nỗi...
Văn Bình cúi đầu có vẻ nhận lỗi. Nhà bác học Lý Dĩ vốn nôn nóng như vậy!
Rô-ma-nốp nói:
- Tôi cần nói cho bác sĩ biết rằng tuy bác sĩ tình nguyện đi với tôi, nhưng từ giờ phút này nhất cử nhất động phải do tôi định trước. Vì tính mệnh của bác sĩ là tính mệnh của hàng bao nhiêu người.
Văn Bình tỏ dấu ngạc nhiên:
- Thế ra tôi là tù nhân của các ông?
Rô-ma-nốp nghiêm nét mặt:
- Tù nhân hẳn thì không đúng, nhưng từ phút này cho đến lúc đi, bác sĩ và bà không được phép rời căn nhà này. Mọi thứ cần dùng có người mang lên tận đây cho ông bà. Ngay đến mở cửa sổ để nhìn xuống đường cũng không được vì có thể công an F.B.I. dùng ống nhòm nhìn thấy...
Rô-ma-nốplặng lẽ bước ra. Văn Bình nghe rõ tiếng khóa lách cách. Rô-ma-nốp khóa trái chàng với Katy vào trong phòng. Trong khi đó, một tên cao lớn, có lẽ đứng gác ngoài ban-công, nhô đầu lên, đóng chặt hai hai cánh cửa sổ nhìn ra sân sau. Rồi đến cửa sổ trông ra đỉnh núi. Căn phòng tối như hũ nút.
Katy từ từ tỉnh dậy, nàng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Nàng ngước nhìn Văn Bình, như muốn hỏi ý kiến. Văn Bình ngồi yên, không nhếch mép. Nàng chợt hiểu. Sự im lặng này có nghĩa là Văn Bình sợ bị Rô-ma-nốpcho người núp rình.
Bữa cơm tối gồm toàn đồ nguội, nhưng cũng không đến nỗi dở dang. Rô-ma-nốpmở một chai sâm-banh thượng hạng cho vợ chồng nhà bác học Cao-ly uống, tuy vậy hắn không nhắp một giọt.
Văn Bình đói rũ ra, nhưng không dám ăn nhiều, sợ Rô-ma-nốpsinh nghi. Không lẽ một nhà khoa học sức trói gà không nổi, vừa sát nhân buổi sáng, vừa trốn khỏi nơi sinh sống ra đi, mà lòng còn bình thản được hay sao? Katy cũng ăn qua quít. Nàng uống rượu say mèm rồi lên giường ngủ vùi như một đứa trẻ. Từ đây nhiệm vụ của nàng hoàn toàn phụ thuộc vào sáng kiến của Văn Bình.
Cơm xong, mặc cho Katy đi ngủ sớm, Văn Bình rủ Rô-ma-nốpvào phòng đánh cờ "đam".
Hai người vừa đánh xong một ván, định bày ván khác, đột nhiên có người hấp tấp từ dưới gác chạy lên. Như đoán trước có việc chẳng lành, Rô-ma-nốpvứt quân cờ, đứng bật dậy, tay thò vào túi lấy súng. Tên tài xế hồi sáng lên đạn đánh xoạch vào nòng khẩu tiểu liên Sitten.
Người mới tới là một thanh niên lạ mặt, ăn mặc xuyềnh xoàng. Hắn rỉ tai nói với Rô-ma-nốp. Nghe xong Rô-ma-nốpnheo đôi lông mày lại. Cử chỉ này chứng tỏ Rô-ma-nốp đương lo âu đến cực độ.
Sai thủ hạ tắt đèn ống quá sáng, chỉ để một ngọn đèn đêm trong phòng. Rô-ma-nốpnói với Văn Bình:
- Có lẽ bọn F.B.I. đã tìm ra chỗ này. Nhưng tìm ra thì dễ chứ bắt lại không phải là dễ. Ở đây đã có đủ khí giới để chống cự đến phút cuối cùng. Vì vậy, nếu nghe tiếng súng, xin ông bà chớ lo ngại. Đây là vùng núi Xác-Let-Tông hiểm trở lắm.
À ra chàng bị mang tới núi Xác-Let-Tông! Giờ này ngồi trước địa đồ Lát-vê Gát và tiểu bang Nê-va-da, chắc ông Sì-mít đương chống tay vào cằm, nghĩ ngợi.
Đêm mỗi lúc một khuya, ra ngoài một lát, Rô-ma-nốplại quay về phòng, ngồi gần Văn Bình. Katy vẫn ngủ vùi, mặt úp xuống nệm. Dáng điệu của Rô-ma-nốpcó vể sốt ruột, hình như hắn đang chờ đợi một cái gì.
Văn Bình dựa lưng vào chiếc ghế bành, nhắm mắt cố ngủ chợp đi một lát. Sau này chàng còn nhiều dịp không được ngủ đêm nữa.
Có tiếng động cơ nổ mỗi lúc một gần, một rõ. Văn Bình mở choàng hai mắt.
Tên đeo súng tiểu liên lấy cái túi đen hồi sáng choàng vào đầu chàng, chàng vùng vằng, không chịu. Tên kia nắm lấy vai chàng, lay một cái thật mạnh. Thuận tay, Văn Bình tát cho hắn một cái rõ đau. Nếu chàng tát mạnh, ít nhất hắn cũng gãy răng, nhưng chàng không dám. Vì chàng chỉ là một nhà bác học không biết quyền Anh, cũng như mù tịt về nhu đạo.
Vậy mà tên cầm tiểu liên cũng gầm lên một tiếng tức giận. Hắn tát trả một cái: Văn Bình không tránh, chịu cái tát giữa má, loạng choạng suýt ngã. Chàng cầm cái gạt tàn thuốc lá bổ vào đầu hắn. Hắn lùi lại một bước, quát to:
- Đứng lại, không tao bắn!
Rô-ma-nốp chẳng nói chẳng rằng lấy tay hất mũi súng tên thủ hạ, và giáng vào mũi hắn một cái tát khá mạnh. Máu mũi hắn tóe ra như suối. Tuy nhiên hắn không dám kháng cự. Rô-ma-nốp quát:
- Mi nhớ đây là thượng khách của tao, chứ không phải là phạm nhân, nghe chưa?
Tên giữ tiểu liên riu riu tuân theo.
Ngoảnh sang phía Văn Bình, Rô-ma-nốp phân trần:
- Thằng này vô lễ, xin bác sĩ tha lỗi. Tôi sẽ phạt hắn xứng đáng, còn vấn đề chụp vải che mắt, xin bác sĩ hiểu cho. Vạn bất đắc dĩ...
Văn Bình phản kháng:
- Nếu ông không tin tôi, thì xin cho tôi về. Tôi không chịu đi với những điều kiện nhục nhã như thế.
Rô-ma-nốpđề nghị:
- Chỉ một chút thôi, rồi sẽ lấy ra cho bác sĩ.
- Tôi vốn yếu tim, nếu ông chụp thuốc mê cho tôi, sang bên đó, có bị trọng bệnh thì là do các ông mà ra. Nếu thượng cấp của ông có hỏi, đừng trách tôi nói sự thật.
Sự hăm dọa của Văn Bình làm Rô-ma-nốpnao núng. Lý Dĩ có bệnh đau tim từ lâu mà! Mất bao công phu mới mang được Lý Dĩ về nếu bị thương tật, không còn đủ trí thông minh, đủ sức khỏe để làm việc thì còn gì nữa?
Rô-ma-nốpbèn nói:
- Nếu vậy xin bác sĩ cho chụp cái túi vải không mà thôi. Không tẩm thuốc mê nữa.
Sau một vài phút phản kháng lấy lệ. Văn Bình bằng lòng. Bên ngoài tiếng động cơ đã bớt dần.
Rô-ma-nốpra lệnh cho hai tên thủ hạ bế Văn Bình và Katy xuống gác, ra sân.
Tiếng động cơ lúc nãy là của một chiếc máy bay trực thăng. Văn Bình không nghe tiếng người nói, nhưng nghe tiếng cánh quạt vù vù, chàng đoán ra ngay.
Chiếc trực thăng đậu trên cái sân nhỏ tráng xi măng ở sau căn nhà mát. Lệ thường nhà mái ở Xác-lét-Tông đều là của giới triệu phú nên có sân cho trực thăng đậu. Không lẽ cơ quan theo dõi của F.B.I. và C.I.A. phối hợp lại không tìm ra vết tích của chiếc trực thăng bay đêm nay? Chung quanh căn cứ nguyên tử Nêvađa là một hàng rào máy ra-đa, bất cứ vật gì bay trên không cũng bị ra-da khám phá tức khắc, ngoài ra còn có máy đo sức bay nhanh, tìm hướng bay, sức nặng, kiểu phi cơ nữa.
Cách máy ra-da của căn cứ nguyên tử không bao xa là một hàng rào ra-da khác ở dọc bờ biển Cựu kim Sơn xuống Lốt Ăng Giơ Lét, vậy chiếc trực thăng này ở đâu mà ra? Và sẽ bay đi đâu?
Bỗng nhiên chàng thấy đau nhói ở bắp đùi, Rô-ma-nốpvừa đâm vào mông chàng một mũi thuốc ngủ chăng? Có thể.
Nhưng không, đây không phải là thuốc ngủ. Văn Bình là gián điệp lành nghề, từng nếm đủ thứ thuốc, nên có thể đoán được thứ thuốc bị tiêm vào bắp thịt, căn cứ vào phản ứng của cơ thể. Lần này, chàng cảm thấy một phản ứng kỳ lạ, một phản ứng từ trước đến nay chàng chưa có bao giờ.
Chàng nghe như một luồng điện nong nóng chạy vọt lên óc rồi dừng lại, chạy tung tóe ra khắp tứ chi, rồi biến thành hàng chục, hàng trăm luồng điện khác. Bên mông trái bị tiêm, Văn Binh thấy tê tê đi, rồi cái cảm giác tê bại đột nhiên đổi biến. Bây giờ chàng thấy chân tay như nặng hẳn, mi mắt chàng dần dần khép lại, tiếng động bên ngoài mỗi lúc một nhỏ, tuy chàng vẫn còn nghe rõ...
Tay chàng không nhấc lên được nữa. Chàng bị đặt vào góc trực thăng, một tay còn vướng dưới chân, tay kia duỗi dọc bên hông, chàng cố ngồi ngay ngắn, cho hai tay thẳng ra mà không cử động được. Hai chân chàng cũng không tuân theo mệnh lệnh của óc nữa. Lúc Rô-ma-nốpđặt chàng xuống thì chàng còn tỉnh: một chân chàng co vào, chân kia đưa ra phía trước. Bây giờ chàng muốn kéo cả hai chân song song với nhau để mình được thăng bằng đỡ mỏi, nhưng hết tay đến chân, tứ chi chàng không nhích được tí nào.
Văn Bình biến thành một pho tượng đá. Giống tượng đá ở chỗ chàng không thể cựa cậy dược. Nhưng lại khác tượng đá ở chỗ nghe được, thấy được, ngửi được, cảm được những cái xảy ra quanh mình.
Trí khôn của chàng vẫn còn nguyên vẹn. Chàng chợt nhớ tới. Thì ra đó là chất buyn-bô-cáp-nin 1.
Cách đây mấy tháng, có lần xuống phòng thí nghiệm của Sở Mật vụ Việt Nam, chàng đã nghe một chuyên viên nói về đặc tính của buyn-bô-cáp-nin, một thứ thuốc mới phát minh mà đặc tính là làm toàn thân tê liệt tức khắc, nhưng tim vẫn dập và trí khôn không bị xâm phạm.
Địch cũng gớm thật! Nhưng chung quy cũng tại chàng cả. Tại Văn Bình tự xưng là yếu tim mà! Thoát được thuốc ngủ thì bị thuốc tê bại, đằng nào cũng thế. Nhưng thà chích thuốc tê mà hơn, vì dầu sao chàng còn theo dõi được mọi việc xảy ra từ lúc trèo lên trực thăng.
Katy thì vẫn ngủ vùi một bên. Chắc hẳn nàng bị tiêm thuốc ngủ, Văn Bình nghe tiếng ngáy nho nhỏ và đều đặn của nàng.
Căn cứ vào tiếng động và nệm xe nhúc nhích. Văn Bình biết cả thảy trên trực thăng có hai người, ngoài Katy và chàng. Trong hai người lạ này, một là Rô-ma-nốp, ngồi đối diện với chàng, còn người thứ hai?
Trực thăng đã bay lên. Tiếng chong chóng quạt gió vù vù. Người mà chàng không biết tên, biết mặt, lái chiếc trực thăng.
Khi trực thăng đã lên cao, tiếng máy nổ đều, Rô-ma-nốp mới hỏi người lạ mặt:
- Liệu có thể lộ được không?
Người lạ mặt cười:
- Lộ thế nào được anh? Thỉnh thoảng tôi vẫn lái trực thăng đi tuần một mình ban đêm như thế này. Vừa xảy ra vụ Lý Dĩ, thì việc tôi đi tuần càng tự nhiên hơn chớ sao?
Rô-ma-nốp không đáp, Văn Bình suy nghĩ. Chàng đoán quả không sai: Máy ra-đa đã biết có chiếc trực thăng bay đêm nay, vì đó là của một nhân vật có trách nhiệm trong vùng. Nhưng còn máy bay trực thăng đến chở Rô-ma-nốp và vợ chồng Lý Dĩ đi là điều mà ra-đa và có lẽ ông Sì-mít không thể biết!
Văn Bình thấy tê tái trong lòng, chàng không ngờ đối phương lại có một bộ
máy hành động hiệu quả và lớn rộng như vậy. Bao công phu bố trí của ông Sì-mít sẽ trở nên cát bụi. F.B.I. và C.I. A. sẽ mất tăm tích nhà bác học Lý Dĩ và Rô-ma-nốp.
Rô-ma-nốp hỏi lại:
- Hình như họ biết tôi núp tại Xác-Lét-Tông phải không?
Tiếng đáp:
- Có lẽ thế. Tôi nghe trên luồng điện của công an Lát-Vê-Gát được tin họ đã huy động một số nhân viên vây quanh vùng núi.
Lại tiếng Rô-ma-nốp, nhưng lần này có vẻ gắt gỏng, hách dịch:
- Tại sao lúc nãy anh lại bảo tôi rằng không bị lộ? Nếu họ vây quanh núi, họ sẽ biết có trực thăng, và sẽ phăng ra anh như 2 với 2 là 4 rồi còn gì?
Người lạ mặt cười:
- Cho dẫu họ vây quanh núi, cho dẫu họ phăng ra tôi nữa cũng có gì đáng lo đâu anh? Tôi sẽ nói rằng tôi lái trực thăng tới tìm bọn bắt cóc nhà bác học Lý Dĩ nhưng không thấy một mống nào cả. Họ dám nghi cả tôi kia à?
Người lạ mặt lại cười ha hả, ra vẻ đắc chí. Nhưng Rô-ma-nốp không cười. Văn Bình hiểu rõ Rô-ma-nốp lắm. Sau nhiều năm lăn lộn trong nghề, viên đại tá mật vụ Sô-viết đã học được một đức tính: Tuyệt đối thận trọng.
Văn Bình nghe tiếng máy rè rè, tiếng máy thu thanh. Dường như Rô-ma-nốp vặn đài truyền tin của công an F.B.I.
Một phút sau, chàng nghe rõ mồn một những lệnh từ dưới vọng lên:
- A lô, 12 đấy ư? 8 đây. Bộ máy bao vây đã hoàn tất chưa?
- 9 đây. Xin báo cáo với trung ương rằng bộ máy bao vây chừng 30 phút nữa sẽ hoàn tất.
Rô-ma-nốp tắt nút ra-đi-ô, và lẩm bẩm:
- Mấy thằng tốn cơm ấy làm công an làm gì cho hổ thẹn? Đến khi vây xong thì chỉ còn cái nhà trống.
Người lạ mặt thêm vào:
- Ấy cái bọn công an tư bản, bao giờ chả vậy? Nếu chúng mình là người bảo vệ Lý Dĩ nhỉ? Chúng có tài thăng thiên độn thổ cũng không qua mặt nổi chúng mình đâu?
Văn Bình cười thầm trong bụng. Phải, không ai qua mặt nổi? Thế mà Văn Bình, Z.28 của Sở Mật vụ Việt nam nhỏ bé qua mặt được đấy.
Rô-ma-nốp hỏi:
- Còn độ bao lâu nữa thì đến nơi?
- Còn 45 phút nữa!
- Bay theo ngả nào? Có đến Cựu Kim Sơn không?
- Không, đi ngả đó gần hơn nhưng qua thành phố nhiều nguy hiểm lắm. Vì vậy nên tôi lái về Mũi Măng Đô-Xi-Nô. Lệnh tôi nhận được hồi nãy dặn tiếp xúc ở đó.
- Cẩn thận đấy! Bọn gác duyên hải bắn nhậy lắm đấy.
- Không sợ. Tôi bay ra khỏi hải phận Mỹ.
Hai người lại im. Văn Bình lắng nghe tiếng gió đậpvào tai kêu u u. Tiếng máy bay đột nhiên, bớt dần. Có lẽ phi cơ đương sà xuống.
Xen với tiếng trực thăng, Văn Bình còn nghe một tiếng bao la hơn, man mác hơn. Đó là tiếng sóng biển.
Rô-ma-nốp đã thoát khỏi vùng nguy hiểm, thuộc vòng kiểm soát của hải quân Mỹ. Nếu đúng như người lạ mặt nói lúc nãy, trực thăng đã bay khỏi bờ biển của tiểu bang Ca-li Phot Ni 22 hải lý.
Trực thăng đứng nguyên một chỗ. Cái chong chóng khổng lồ trên đỉnh quay chậm dần dần. Dần dần trực thăng hạ xuống, và ba cái bánh nhỏ xíu của nó chấm đất, nhưng không chấm sàn thuyền, vì Văn Bình không cảm thấy chồng chềnh.
Trực thăng đậu xuống hẳn. Hình như chỉ có Rô-ma-nốp nhẩy xuống còn người lạ mặt vẫn ngồi yên trước cần lái.
Văn Bình cố thử trí nhớ xem người lạ mặt này là ai vì chàng nghe tiếng nói hơi quen quen. Chàng chưa gặp người này lần nào nhưng đã có nghe tiếng một hai lần. À, đúng rồi, chàng được nghe trong phòng làm việc của đại tá Pít của Sở Tình Báo Trung Ương C.I.A.
Hôm đó, Pít dẫn chàng đi xem những đoạn phim về những nhân viên mà Sở C. I. A. nghi ngờ là cộng tác với địch ở căn cứ Nê-va-đa. Tiếng nói lúc nãy chàng đã được nghe hôm đó, và chàng cùng thấy cả mặt người nói. Chàng bật nhớ ra. Người này là thiếu tá Sim của cơ quan an ninh trong căn cứ Nê-va-đa. Thảo nào Rô-ma-nốp biết được mọi chuyện: Thảo nào Rô-ma-nốp bình tĩnh!
Sự hoài nghi của ông Sì-Mít không phải huyền hoặc. Nhưng nếu là Sim lái chiếc trực thăng này thì ở Hoa-thịnh-Đốn, ông Sì-Mít đã biết chàng bị Rô-ma-nốp đưa đến đâu, Chàng không còn lo cho ông Sì-Mít nữa.
Bây giờ chàng bắt đầu lo cho mình. Thiếu tá Sim từng gặp nhà bác học Lý Dĩ nhiều lần. Biết đâu con mắt của nhà trinh thám lại không tìm ra một vết giống với Lý Dĩ chính cống? Bồ hôi thấm ướt cả áo trong của chàng...
Thì may lúc đó Sim lại cứu chàng.
Sim quay mặt lại, vỗ vỗ vào vai Văn Bình, nói giọng khôi hài:
- Thôi chúc ông thượng lộ bình an nhé!
Sim chấm câu bằng chuỗi cười ha hả.
Rô-ma-nốp mở cửa trực thăng bế Katy và Văn Bình xuống đất, đặt lên sàn. Chàng đoán đây là một chiếc thuyền đánh cá lớn, vì mũi chàng ngửi thấy mùi cá tươi nôn nao.
Trực thăng mở máy lớn thêm. Thiếu tá Sim lái trực thăng trở về Nê-va-đa.
Nếu Sim biết nhìn qua bóng tối dày đặc trên đại dương, hắn sẽ không thể bỏ qua nụ cười và luồng nhỡn tuyến ghê rợn của Rô-ma-nốp.
Hôm nọ,cộng tác viên Dôn của hắn ở Lát Vê Gát phải chết vì trống miệng. Hôm nay đến lượt hắn, thiếu tá Sim.
Sim nói nhiều quá. Trong công tác thông thường thì nói nhiều, biết nhiều còn tha thứ được, trong những vụ lớn lao như vậy. Rô-ma-nốp cần bảo vệ bí mật triệt để. Hy sinh Sim là chuyện đáng tiếc, nhưng nếu không hy sinh thì F.B.I. và C.I.A. rồi sẽ phăng ra.
Rô-ma-nốp áp dụng một kế hoạch khác với vụ giết Dôn, ở Lát Vê Gát. Sim không hút xì-gànên hắn không thể mời hút thuốc nổ T.N.T. Vả lại, nếu dùng mìn xì-gà sợ trực thăng nổ dọc bờ biển, địch sẽ tìm ra chỗ giấu Lý Dĩ và bao vây được dễ dàng. Vì vậy, trước khi rời Xác Lét Tông, Rô-ma-nốp đã trữ sẵn cho cộng tác viên trung thành Sim một món quà thân ái. Một trái bom nổ chậm.
Loại bom nổ chậm này, sở R U. chế ra cho tay sai đặt trong các chuyến máy bay Liên-Mỹ P.A.A. đã chở một số nhà ngoại giao Nga chọn tự do. Không dùng được trên máy bay vì bị canh phòng cẩn mật, Rô-ma-nốp mang về dùng để thủ tiêu đồng chí.
Sim lái trực thăng lên rõ cao, vừa xả găng xăng vừa huýt sáo một bài hát đĩ thóa học lỏm của một cô ả chuyên nghề thoát y vũ suốt ngày đêm, tại thủ đô trác táng Lát vê Gát.
Chốc nữa, về căn cứ Indian Spring. Sim sẽ lái xe riêng đón xem phim thoát y vũ cuối cùng của ban đêm. Đó là phim gay cấn nhất, Sim nuốt nước miếng vừatrào lên trong miệng.
Sim đánh diêm châm một điếu thuốc Ca Men. Đó là điếu thuốc cuối cùng trong đời hắn.
Vì Rô-ma-nốp đã vặn đồng hồ của quả bom đúng vào lúc trực thăng bay qua rặng núi cao, ngăn vùngCựu Kim Sơn đông đúc với khu vực cát bỏng Nê-va-đa.
Rầm, Rầm... trái bom nổ tung làm trăm mảnh; cùng nổ ra làm trăm mảnh với quả bom là thân chiếc trực thăng Si Koóc-ky S.60 của không quân Mỹ. Cùng nổ ra với bom và thân trực thăng là cơ thể đầy nhựa, chan chứa tình yêu dâm đãng của thiếu tá an ninh Sim thuộc căn cứ Nê-va-đa.
Sau loạt tiếng nổ rầm rầm, mảnh bay tan tác, bầu trời lại im lặng như cũ. Rô-ma-nốp vừa chặn thêm một hậu hoạn nữa. Nhưng còn hậu hoạn sờ sờ trước mắt???
Chú thích
1. Tức là chất thuốc Bulbocapnine.