Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 4
T
ại dinh thự Devonshire Vũ hội của Nữ công tước Devonshire
~*~ Khi xe công tước dừng lại trước dinh thự Devonshire, Theo đi ra sau mẹ mình, nối gót là James ngoan ngoãn, dù có hơi ủ ê. Họ dừng lại trước ngưỡng cửa phòng trong giây lát sau khi được xướng tên, nhưng sự thất vọng của Theo, có vẻ như không ai chú ý tới việc cô được tháp tùng bởi đối tượng hôn nhân khó gặp nhất năm.
Dù rằng cho tới giờ phút này cũng chẳng ai nghĩ có cơ hội tóm được James. “Một đám đông đáng buồn,” bà Saxby nói một cách chê bai, nhìn khắp phòng, “Rõ ràng là nữ công tước đã không cắt giảm danh sách. Mẹ sẽ lên gác để chơi bài.”
Đây là điều mà Theo đã hy vọng và lên kế hoạch trước. “James sẽ tháp tùng con về nhà,” cô nói ngay lập tức, “Con không nghĩ anh ấy chịu ở lại lâu đâu. Chúng ta phải đưa anh ấy vào xã hội thượng lưu một cách từ tốn.” Trên thực tế, chưa gì James đã bắt đầu giật cổ áo. “Trong này nóng kinh khủng. Cháu chỉ ở lại nhiều nhất nửa tiếng.”
Mẹ Theo nhìn căn phòng chật ních lần cuối và đi lên phòng khách tầng trên nơi bà có thể chơi bài với bạn bè cả tối. “Lùi lại,” Theo rít lên với James, ngay khi mẹ cô khuất bóng.
“Gì?” Theo kéo anh ta ra hành lang. “Mẹ đi rồi, em cần chút thời gian.” Cô lôi anh vào hành lang và rẽ vào căn phòng mở cửa đầu tiên mà cô nhìn thấy, hóa ra là một phòng khách được trang hoàng đồ đạc với… tạ ơn trời… một tấm kính trên mặt lò sưởi. Cô cởi vòng ngọc trai và thả nó vào túi áo của James.
“Nó sẽ phá nếp áo anh,” anh phản đối. “Làm như anh quan tâm đấy! Mẹ em nói chúng đáng giá hơn cả của hồi môn của vài người, nên làm ơn cố gắng đừng đánh mất chúng.”
Anh nhăn mặt nhưng đầu hàng. Rồi cô giật mạnh diềm xếp ly quanh cổ áo và vì cô đã cố tình nới lỏng chỉ của nó chiều nay, nó ngoan ngoãn rời khỏi váy. “Em đang làm cái gì đấy?” James hỏi, khá hoảng hốt, “Em không thể mặc bộ váy cổ trễ thế được. Em không có gì để che… người.”
“Sao em lại không thể? Nó không trễ như vài bộ mà một số phụ nữ bên ngoài đang mặc. Và ngực họ như trứng đà điểu so với em. Em không có nhiều thứ để khoe nên tốt nhất là phô bày những gì sẵn có.” “Chắc chắn là em đang làm vậy,” anh nói, giọng để lộ chút mê đắm.
Theo ngước lên. “Nó chỉ là ngực thôi mà, James.” Anh cau mày, lùi lại và ho khan.
“Đúng là một bộ ngực rất đẹp,” cô nói, cười hư hỏng. “Rõ ràng là một trong những ưu điểm của em.” Giật một cái, diềm xếp ly màu hồng bị kéo ra khỏi cổ tay trái và cái bên cổ tay phải cũng nhanh chóng nối gót. Rồi cô kéo ghim tóc ra khỏi những loạn tóc xoăn được định hình cẩn thận của mình và để tóc buông xõa vai. Lấy băng đô màu đồng ra khỏi ví, cô vòng nó quanh tóc rồi ghim chặt trên đỉnh đầu bằng ghim để nó không rơi xuống. Búi tóc khá rối nhưng sự tương phản giữa tóc cô và ren màu đồng đỏ cực kỳ thú vị. “Trông em khác thật,” James nói, nheo mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trên gương.
“Trông em khá hơn,” Theo bảo anh, với sự tự tin của người đã tập lồng ren vào tóc năm lần chiều hôm đó. “Anh nghĩ anh ấy có thích nó không?” James lại đang nhìn cổ váy của cô. “Ai?”
“Tất nhiên là Geoffrey!” Theo nói, “James này, cố gắng theo kịp câu chuyện đi chứ.” Cô nhìn mình trong gương. Không có diềm xếp ly màu hồng gớm ghiếc, bộ váy của cô khá hợp thời trang. Thêm vào đó, ngực cô trong rất ngon mắt, theo như cô thấy.
“À! Em quên mất.” Cô thò tay vào ví và rút ra một chiếc ghim cài cũng thuộc về bà ngoại cô nhưng quyến rũ hơn ngọc trai nhiều. Nó làm bằng vàng, hình hoa hồng, với mặt dây bằng ngọc hồng lựu lủng lẳng bên dưới. “Em định làm gì với nó?” James hỏi. “Anh không nghĩ trang sức kiểu đó hợp với bộ váy của em.”
“Như thế nào?” “Váy của em làm từ chất liệu nhẹ,” anh nói, “Gần như trong suốt.”
“Lụa phủ trên váy Muslin trơn,” Theo bảo anh, “Lụa được thêu hoa văn và cho đến nay cũng là thứ đẹp nhất trên bộ váy đáng ghét này.” Anh nhìn gần hơn. “Mẹ em có biết em không mặc váy lót không?”
“Tất nhiên là em có mặc váy lót!” Theo phát biểu không trung thực. Cô cài ghim vào sợi ruy băng ở eo, ngay dưới ngực. “Bên cạnh đó, đồ lót của em không phải việc của anh, James.” “Có nếu anh có thể thấy rõ chân em,” anh nói, cau có, “Mẹ em sẽ không thích đâu.”
“Anh có thích không… và rõ ràng, ở đây em hỏi anh như đại diện của phái nam?” “Em có nhất định phải nói thế không?” anh phàn nàn. Nhưng anh vẫn nhìn bộ váy của Theo. Cô duỗi chân ra để anh có thể loáng thoáng nhìn thấy chân mình… qua vải lụa và vải lót bên dưới.
“Nó trông tương phản một cách kỳ quặc,” James nói thẳng. “Cả món trang sức mà em đang đeo ngay dưới ngực nữa. Người ta sẽ nghĩ em cố tình thu hút sự chú ý về khu vực đó.” “Đúng vậy mà,” cô nói một cách hài lòng. Viên ngọc tăng thêm màu sắc đồng thời làm nổi bật ruy băng trên tóc cô. Thêm vào đó, bất kỳ quý ông nào bỏ qua khe ngực của cô trong lần đầu tiên đều sẽ được khuyến khích nhìn lại.
Chưa kể James là người đàn ông đẹp trai nhất vũ hội và một phần sức quyến rũ của anh sẽ được san sẻ cho cô. Cô đan tay mình vào tay anh. “Em đã sẵn sàng vào phòng rồi.” “Mẹ em sẽ giết em. Hoặc giết anh,” anh nói thêm và tỏ ra rầu rĩ hơn.
“Mới một giây trước anh còn nhìn em hau háu mà.” “Làm gì có!” Anh giả bộ sửng sốt vì bị sỉ nhục khá giỏi.
“Có đấy,” Theo trả miếng, “Và nói thật, James, nếu anh nhìn em hau háu thì những người đàn ông khác cũng sẽ như vậy. Quay lại phòng khiêu vũ nào. Em sẵn sàng đi tìm Geoffrey rồi.” ~*~
“Anh có thấy anh ấy đâu không?” Một lát sau cô rít lên, mỉm cười và gật đầu chào Phu nhân Bower – người có vẻ thích thú rõ rệt khi thấy James ở cạnh Theo. Tất nhiên là thế, bà ta có ba cô con gái đến tuổi kết hôn. “Ai?” James lơ đãng hỏi. Anh lại đang kéo cổ áo. “Anh nghĩ mình sắp chết ngạt. Anh không nghĩ mình có thể trải qua dù chỉ nửa tiếng ở đây.”
“Geoffrey!” cô thì thầm, véo tay anh. “Nhớ không? Đó là lý do anh ở đây. Anh phải giới thiệu em.” James cau mày nhìn xuống cô. “Anh tưởng em quen anh ta rồi?”
“Nhưng anh ấy chưa bao giờ để ý tới em,” Theo nói với sự kiên nhẫn mà cô đang chú ý, “Em đã bảo anh thế rồi còn gì.” James khịt mũi. “Đúng vậy. Anh phải chuyển hướng cuộc trò chuyện về của hồi môn rồi thông báo của hồi môn của em lớn hơn…”
“Suỵt!” cô véo mạnh đến mức làm anh nhăn mặt. “Em mong anh đừng có làm hỏng vụ này.” “Không đâu.”
Mắt anh trông hơi u ám. “Ở trong này đâu có kinh khủng như thế phải không?” Theo hỏi, khá ngạc nhiên trước nét mặt căng thẳng của anh. “Em biết anh không thích vũ hội, James. Nếu anh đưa em tới chỗ Geoffrey, em hứa sẽ về ngay sau đó.” Họ dừng lại để nhường đường cho một nhóm người đang tới bàn đồ uống. “Anh tin rằng em đang phạm sai lầm,” anh nói.
“Về Geoffrey à?” James gật đầu, “Anh đã phải sống cùng Trevelyan ở Eton, và anh không muốn hay mong em phải chịu đựng cảm giác đó.”
“Vợ chồng thì khác, ngốc ạ!” Theo nói. Cô có thể hình dung cảnh mình và Geoffrey ngồi đối diện nhau ở bàn ăn sáng, đọc báo. Anh thông minh vô cùng, và anh sẽ đánh giá cao tính hài hước của cô hơn bất kỳ ai khác, kể cả James lẫn mẹ cô. “Hôn nhân thậm chí còn tệ hơn,” James nói, đám đông trước mặt họ tản ra và họ vào sâu trong phòng khiêu vũ. “Ít nhất anh có thể nện anh ta khi anh ta quá cay độc.”
“Hôn nhân của em không khiến anh phải lo. Chỉ cần để mắt tới anh ấy giùm em, được chứ? Em không đủ cao để nhìn qua đầu mọi người.” “Được rồi, anh thấy Trevelyan rồi,” James nói rồi kéo cô tới khu vực thưa người và chỉ chỗ con mồi của cô. “Anh ta đang ở cạnh Claribel.”
“Như bình thường,” Theo rên rỉ. “Cô ta thật đẹp.”
“Tán tỉnh cô ta đi!” cô ra lệnh, đột ngột nảy ra ý nghĩ đó, “Anh có thể cưới khối người tệ hơn cô ta, anh biết đấy.” “Em muốn anh cưới Claribel đần độn à?” James hỏi, thì thầm không nhỏ chút nào.
“Không thì thôi.” Theo vừa thấy bóng Geoffrey, và cô bám chặt tay vào James trong cơn lo lắng đột ngột. Ngài Geoffrey Trevelyan có mái tóc nâu sáng hay để rối theo phong cách Titus, quần áo của anh ta luôn thanh nhã, dù không chỉn chu quá đáng. Nhưng chính khuôn mặt anh ta mới hấp dẫn Theo. Nó hẹp và châm biếm, khóe mắt hơi xếch. Chỉ cần nhìn một cái là biết ngài đã tốt nghiệp Cambridge với hai tấm bằng Triết học và Lịch sử xuất sắc.
Anh ta là mẫu người thích hợp nhất với Theo – không đẹp trai đến mức cô phải luôn ý thức rằng chồng mình ưa nhìn hơn mình, (Cô thật sự cảm thấy hơi thương cảm cho người mà James sẽ cưới; người phụ nữ đó sẽ mãi mãi nằm dưới cái bóng của anh). Lúc này Geoffrey đang đứng giữa một nhóm các cô nàng xinh xắn. Họ có điểm chung là gò má cao, môi dưới sâu, mũi đẹp. Tệ hơn, tất cả bọn họ đều trông thông minh một cách ghê tởm, tất nhiên, trừ Claribel.
Bụng dạ cồn cào, và trong khoảnh khắc, cô cố níu James lại. Nhưng đúng khoảnh khắc đó, nhóm người ấy nhìn thấy anh, và vẻ mặt họ sáng bừng lên như vợ thương nhân gặp được nữ hoàng. Thậm chí còn có vài người chào cô.
Geoffrey là một trong số đó. “Cô Saxby,” anh ta nói và cúi người chào. Tim theo đập dồn dập trên cổ họng vì phấn khích. “Ngài Geoffrey,” cô vừa nói vừa nhún gối chào.
“Ôi, cô Saxby,” Phu nhân Claribel Sennock nói bằng giọng the thé, “Trông cô đáng yêu quá. Hãy đến gặp em họ tôi – Tiểu thư Althea Renwitt.” “Chúng tôi đã gặp rồi,” Althea nói với vẻ lãnh đạm hoàn hảo, mắt liếc qua người Theo rồi không chút tế nhị, dính chặt lên người James.
Nhìn cô ta mỉm cười và chìa tay ra để được hôn, Theo quyết định rằng chẳng có ai tham lam hơn một quý cô đứng giữa một nhóm đàn ông độc thân đáng cưới. Althea như con cáo đang rình rập ổ trứng gà. “Anh ấy là người tháp tùng cô tối nay à?” Claribel thì thào, “Cô thật may mắn khi lớn lên cùng anh ấy.”
Theo thật sự ước rằng Claribel xấu tính hơn, thế thì cô ta sẽ dễ ghét hơn. Thay vào đó, cô ta như sữa ấm trước khi đi ngủ. “James rất gần gũi với tôi,” Theo nói, cố làm ra vẻ lãng mạn. Đúng lúc ấy, Geoffrey nói đùa gì đó về vị vua bị truất ngôi của Imeretia – người vừa phải ra tòa án Anh quốc hai tuần qua, và tất cả bật cười. Theo quay lại, quyết tâm tỏ ra hài hước như anh, bất kể chủ đề được nói đến là gì. James thì tất nhiên là đứng ngay trung tâm trong tư thế hoàn toàn thư thái.
Thật dễ ghét làm sao. Đi đến đâu mọi người cũng đều quý mến James, nếu không muốn nói là yêu anh, dù anh thậm chí còn chẳng thèm tỏ ra hài hước. “Nói thật,” Geoffrey bày tỏ, “Công chúa hết sức kín đáo, tính tình hòa nhã đáng ngưỡng mộ, và không có lấy một thói xấu.”
“Khi một người có tiếng không có thói hư tật xấu,” Theo nói, trước khi mất can đảm, “Thì thường thường họ sẽ có nhiều thói xấu như tóc trên đầu vậy.” “Cô nghĩ rằng Công chúa Imeretia có nhiều tật xấu đến vậy sao?” Geoffrey dài giọng hỏi. “Hãy nói thêm cho chúng tôi nghe đi, cô Saxby.”
Theo nhận thấy cả nhóm đang lắng nghe mình, và nhịp tim của cô tăng tóc dù cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. “Tham lam là một trong bảy trọng tội, và như người ta nói, công chúa tắm trong một bồn tắm bằng bạc,” cô phe phẩy quạt. “Cô ấy có ban nhạc riêng để ru ngủ trong những đêm trằn trọc. Và chắc chắn ngài phải biết cô ấy có tình nhân? Nam tước Grebert – người đàn ông có ria mép và tóc rậm. Trong anh ta giống một con sư tử giả vờ làm người huấn luyện thú.” Claribel cười khúc khích một cách bồn chồn, nhưng lông mày Geoffrey nhướng lên, và anh ta nhìn Theo kỹ hơn, môi khẽ nở nụ cười.
“Thế còn công chúa?” Anh ta hỏi. “Cô sẽ miêu tả người như thế nào?” “Một con chó săn cáo mặc váy,” Theo nói.
Geoffrey ngả đầu ra sau và cười lớn, tất cả những anh chàng khác cũng bắt chước. Trừ James. Anh cau mày vì không thích những lúc cô cay độc, dù câu châm chọc đó có hài hước đi nữa. “Tôi nghĩ mình khá sợ cô đấy,” Geoffrey nói. Mắt anh ta ấm áp và ngưỡng mộ.
“Anh nên thấy sợ,” James phát biểu. “Ngài Islay, ngài biết rõ cô Saxby hơn ai hết,” Claribel xen vào với tiếng cười khúc khích. “Chắc chắn cô ấy không nguy hiểm rồi!”
Claribel kém thông minh đến mức Theo nghĩ có khả năng là cô ta không hề đùa cợt. “Theodora có cái lưỡi sắc như gương vỡ,” James nói.
“Gớm. Em cũng có những lúc ngọt ngào mà!” Theo nói. Tán tỉnh Geoffrey qua mép quạt. “Phải, cũng giống như những lúc Marie Antoniette giả vờ làm cô gái chăn cừu,” James đối đáp, “Trong này nóng chết người.” Anh lại nới cổ áo, lần này định cởi nó ra.
“Có lẽ anh nên về nghỉ đi, Islay,” Geoffrey lầm bầm, “Trông anh lôi thôi thấy rõ, nó làm tôi nhớ lại hồi còn đi học, một cảnh cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô Saxby, mặt dây chuyền của cô ấn tượng thật đấy.” Theo nhìn vào mắt anh ta ngay sau khi anh ta rời mắt khỏi khe ngực của cô – một khoảnh khắc mà cả hai bọn họ đều thích thú. “Quà của bà ngoại tôi,” cô nói nhỏ.
“Chính là người đã cho Theodora một món hồi môn lớn,” James nói với thái độ của một người vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó chịu. “Hừm, anh nghĩ đến lúc chúng ta về rồi, em yêu.” Lông mày Geoffrey nhướng lên khi nghe câu đó, và anh ta lùi lại một bước.
“Ồ, nhưng James à,” Theo nói. “Em chưa sẵn sàng ra về.” Cô mỉm cười với Geoffrey, nhưng có thể nhìn thấy James qua khóe mắt. Anh trông như sắp phát nổ đến nơi, và cô vội vã quyết định rằng có lẽ thu hút sự chú ý của Geoffrey thế là đủ cho tối nay rồi. Cô có cảm giác rằng anh ta sẽ tìm cô vào tối hôm tới, và cả những tối sau nữa.
Cảm thấy cao thượng, Theo nhún gối chào Claribel và Althea cau có, để mặc James kéo mình đi. James bước xuyên qua căn phòng khiêu vũ đông đúc như một vị thần Hy Lạp đang khó chịu.
Theo lon ton chạy bên cạnh, cảm thấy hạnh phúc đến mức không buồn phản kháng..