To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
uổi tối hôm sau, Cal ngồi tại chỗ quen thuộc của mình phía sau chiếc máy bay thuê đang đưa đội Chicago về từ Indianapolis. Đèn trong cabin đã được tắt, và hầu hết các cầu thủ, hoặc ngủ hoặc nghe nhạc qua tai nghe. Cal ủ ê suy nghĩ.
Mắt cá chân của anh nhức nhối vì chấn thương anh đã nhận được trong hiệp đấu thứ tư. Sau đó, Kevin đã vào sân thay anh, bị cướp bóng ba lần, đánh rơi bóng hai lần, và vẫn có thể ném một quả touchdown năm mươi ba yard để dành chiến thắng.
Bây giờ, những chấn thương của anh ngày càng xảy ra nhanh hơn: rạn xương bả vai tại trại huấn luyện, một vết thâm tím ở đùi hồi cuối tháng, và bây giờ là cái này. Bác sĩ của đội bóng đã chẩn đoán là bong gân mắt cá chân nặng, điều này có nghĩa Cal sẽ không có khả năng thi đấu trong tuần này. Anh đã ba mươi sáu tuổi, và anh đã cố gắng để không nhớ rằng ngay cả Montana cũng nghỉ hưu lúc ba mươi tám. Anh cũng không chấp nhận cái thực tế là anh đã không phục hồi nhanh như anh đã từng. Ngoài chấn thương mắt cá chân, đầu gối anh nhức nhối, một vài xương sườn của anh đau đớn, và hông của anh cảm giác như thể nó bị một cái dùi cui nóng đỏ xuyên qua. Anh biết anh sẽ phải dành kha khá thời gian tối nay ở bể sục. (Joe Montana: huyền thoại bóng bầu dục mỹ, người dành bốn Super Bowl, được đặt trên Đại lộ danh vọng về cống hiến cho sự nghiệp bóng bầu dục.)
Chấn thương mắt cá và vụ việc tai hại với Rosebud, anh háo hức đẩy cuối tuần này lại đằng sau. Anh vẫn không thể tin rằng anh đã không sử dụng bao cao su. Ngay cả hồi anh còn là thiếu niên, anh chưa bao giờ bất cẩn như thế. Điều thực sự khiến anh khó chịu là thực sự anh thậm chí còn không nghĩ về nó cho đến khi cô bỏ đi. Cứ như thể giây phút anh nhìn thấy cô, não anh đi ngủ đông, và khát khao nhào vào thế chỗ.
Có lẽ anh đã bị va chạm quá nhiều vào đầu vì anh chắc như quỷ là anh chưa mất trí. Nếu nó là cô nàng groupie nào khác không phải là Rosebud, anh sẽ không bao giờ để cho cô ta vào phòng anh. Lần đầu tiên anh đã vin vào cái cớ anh muốn cô vì anh đã nửa tỉnh nửa say, nhưng lần này không có bất kỳ lời bào chữa nào hết. Anh muốn cô và anh đoạt lấy cô, chỉ đơn giản là thế.
Anh thậm chí còn không hiểu cô quyến rũ ở điểm nào. Một trong những điểm có thể vênh mặt lên bởi việc là vận động viên là được chọn và lựa, và anh luôn chọn những cô nàng trẻ nhất, xinh đẹp nhất. Mặc kệ những gì cô nói, cô ít nhất cũng phải 28, và anh thì chưa hề quan tâm đến phụ nữ có tuổi. Anh thích họ trẻ trung, long lanh, với bộ ngực cao, đầy đặn, bờ môi căng mọng, và có mùi tươi mới.
Rosebud có mùi giống như vanilla loại cổ điển. Sau đó là đôi mắt màu xanh lục của cô. Ngay cả khi đang nói dối, cô vẫn nhìn thẳng không chút nao núng vào anh. Anh không quen với điều đó. Anh thích những cô nàng có đôi mắt tán tỉnh, long lanh, nhưng Rosebud không có đôi mắt vô nghĩa như thế, và cái thực tế mỉa mai cần được xem xét ở đây là chẳng có gì về cô trung thực hết.
Anh ủ ê trên suốt quãng đường trở về Chicago và cái tâm trạng đó đeo đuổi anh cho đến tuần sau. Thực tế là anh bị nghỉ thi đấu khiến anh nóng nảy hơn bình thường, và cứ như thế cho đến thứ sáu khi tính tự kỷ luật cứng nhắc của anh cuối cùng cũng nổi dậy, và anh bị cấm tất cả mọi thứ trừ băng hình thi đấu của đội Denver Broncos.
Đội Star đang chuẩn bị cho trận bán kết của Giải AFC Championship, và mặc dù vai bị chấn thương, anh cũng xoay xở để có mặt. Tuy nhiên những chấn thương đã cản trở việc phòng ngự của họ, và họ đã không thể ngăn chặn các cuộc tấn công của đội Broncos. Denver thắng với tỉ số 22-18.
Mùa bóng thứ mười lăm của Cal Bonner tại giải NFL chấm dứt.
***
Marie, thư ký mà Jane chia sẻ với hai thành viên khác của Phòng Vật lý Newberry, giơ ra một tờ giấy nhắn hồng khi Jane bước vào văn phòng. "Tiến sĩ Nguyen tại Fermi gọi; ông ấy muốn nói chuyện với cô trước 4 giờ, và tiến sĩ Davenport đã lên lịch họp ngành vào thứ tư." "Cảm ơn, Marie."
Mặc kệ khuôn mặt chua ngoa của cô thư ký, Jane cực kỳ muốn ôm hôn cô ta. Cô muốn múa, hát, nhảy cẫng lên cho tới khi chạm tới trần nhà, sau đó phóng qua các hành lang của Stramingler Hall và thông báo cho tất cả các đồng nghiệp của cô rằng cô đã mang thai.
"Tôi cần phải báo cáo DOE của cô vào thứ năm."
"Cô sẽ có nó," Jane trả lời. Nỗi khao khát được chia sẻ tin tức gần như không thể cưỡng lại được, nhưng cô mới chỉ được có một tháng, Marie là một kẻ phán xét chua cay, và dường như là quá sớm để nói cho ai đó biết.
Tuy nhiên có một người biết, và khi Jane thu nhặt thư từ của mình, đi vào văn phòng, một nỗi lo lắng len lỏi qua hạnh phúc của cô. Hai đêm trước Jodie đã ghé qua nhà cô và phát hiện ra cuốn sách về mang thai mà Jane đã không hề suy nghĩ gì để lên trên bàn cà phê. Jane khó có thể giấu tình trạng của mình với Jodie mãi, và cô đã không cố gắng để chối bỏ nó, nhưng cô lo ngại về việc một ai đó coi mình là trung tâm có thể giữ im lặng về hoàn cảnh hình thành nên đứa con của cô.
Mặc dù Jodie đã hứa rằng cô ta sẽ mang bí mật của Jane xuống mồ, nhưng Jane không tin tưởng cô ta lắm. Tuy nhiên, cô ta trông có vẻ thật sự hạnh phúc và chân thành mong muốn giữ bí mật, vì vậy, khi Jane đóng cửa văn phòng và bật máy tính lên, cô quyết định không nên lãng phí bất kỳ tí năng lượng nào để lo ngại về việc đó.
Cô đăng nhập vào thư viện điện tử ở Los Alamos để xem tin tức về lý thuyết chuỗi và tính đối ngẫu đã được đăng lên từ hôm qua. Đó là một hành động tự động, một hành động hàng ngày được thực hiện bởi tất cả các nhà vật lý hàng đầu trên thế giới. Việc đầu tiên những người bình thường làm vào buổi sáng là mở báo ra đọc. Các nhà vật lý thì lại đăng nhập vào thư viện tại Los Alamos.
Nhưng sáng nay, thay vì tập trung vào danh sách các tin tức mới, cô thấy mình lại suy nghĩ về Cal Bonner. Theo như Jodie, anh sẽ dành hầu hết tháng hai đi du lịch khắp nơi trên đất nước hoàn thành nghĩa vụ quảng cáo thương mại của mình trước khi về Bắc Carolina vào đầu tháng Ba. Ít nhất, cô sẽ không phải lo lắng về việc chạm mặt anh tại một góc cửa hàng tạp hóa nào đó.
Điều đó đáng lẽ phải khiến cô dễ chịu, nhưng cô lại khó có thể rũ bỏ sự khó chịu của mình. Cô kiên quyết chuyển sự chú ý của mình trở lại màn hình máy tính, nhưng những từ ngữ dường như không thể tập trung được.
Thay vào đó, cô thấy mình tưởng tuợng ra căn phòng dành cho trẻ con cô sẽ trang trí. Cô đã quyết định nó sẽ được sơn màu vàng, và cô sẽ vẽ một cầu vồng chạy dài trên các bức tường và trên trần nhà. Khoé môi cô cong lên trong một nụ cười mơ mộng. Đứa con yêu quý của cô sẽ lớn lên được bao quanh bởi tất cả những gì tốt đẹp.
***
Jodie đã ngà ngà say. Mấy gã đó đã hứa sắp xếp cho cô một đêm với Kevin Tucker nếu như cô có thể kiếm được món quà sinh nhật cho Bomber, nhưng bây giờ đã là cuối tháng hai, hơn ba tháng sau đó, và họ vẫn không hề thực hiện lời hứa. Nhìn Kevin tán tỉnh một trong số những cô bạn gái của cô không làm tâm trạng cô ngọt ngào lên được tí nào.
Melvin Thompson đã thuê Zebras để tổ chức tiệc, và tất cả các cầu thủ còn ở trong thành phố đều có mặt tại đây. Mặc dù Jodie đang chính thức làm việc, cô vẫn nhấm nháp đồ uống của mọi người cả buổi tối, vì vậy cô cuối cùng cũng đã sẵn sàng đối đầu với Junior Duncan khi cô tìm thấy anh ta trong phòng chơi bi a ở đắng sau với Germaine Clark lúc quá nửa đêm.
"Tôi cần nói chuyện với anh, Junior."
"Để sau, Jodie. Em không thấy tôi và Germaine đang chơi à?"
Cô muốn giật cái gậy chơi bi a ra khỏi tay anh ta và vụt nó vào đầu anh ta, nhưng cô chưa đến nỗi say như vậy. "Mấy người các anh đã hứa với tôi, nhưng tôi vẫn chưa có số áo mười hai treo ở bất cứ nơi nào gần tủ áo của tôi. Các anh có thể đã quên mất thoả thuận về Kevin, nhưng tôi thì chắc chắn không."
"Tôi đã nói với em chúng tôi đang xúc tiến nó." Anh ta nhằm vào lỗ bi trung tâm nhưng bị trượt. "Khỉ thật."
"Đó là những gì các anh đã nói trong ba tháng vừa qua, và tôi không tin nó nữa. Mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện với anh ta, anh ta nhìn tôi như thể tôi vô hình ấy."
Junior Germaine bước sang một bên để Germaine có thể chơi lượt của mình, và cô rất vui mừng khi thấy anh ta có vẻ lúng túng. "Chuyện là thế này, Jodie, Kevin gây khó dễ cho bọn anh một chút."
"Anh nói anh ta không muốn ngủ với tôi?"
“Không phải thế. Chỉ là câu ta đang ngó nghiêng một vài cô nàng khác, và nó khá là phức tạp. Để anh nói nhé? Hay bọn anh đền cho em Roy Rawlins và Matt Truate?"
"Thực tế đi. Nếu tôi muốn hai gã ngồi nhẵn cả ghế dự bị đó, tôi đã có thể nhảy bổ vào họ vài tháng trước rồi." Cô khoanh tay trước ngực. "Chúng ta đã thỏa thuận. Nếu tôi tìm được cho các anh một gái gọi làm quà sinh nhật cho Bomber, tôi nhận được một đêm với Kevin. Tôi đã làm phần việc của mình."
"Không chính xác lắm."
Cái giọng lè nhè mang âm vực Carolina vang lên ngay đằng sau khiến một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, như thể ai đó đang dậm thình thịch trên quan tài của cô vậy. Cô quay lại và nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám nhạt của Bomber.
Anh ta từ đâu hiện ra mới được cơ chứ? Lần cuối cô nhìn thấy anh ta, một vài cô nàng tóc vàng hoe đang cố gắng uốn éo với anh ta ở quầy bar. Anh ta đang làm cái khỉ gì ở đây?
"Cô không mang đến một gái gọi, phải không, Jodie?"
Cô liếm môi. "Tôi không biết anh đang nói gì."
"Tôi nghĩ cô có biết."
Cô giật nảy người lên khi anh ta siết những ngón tay của mình quanh cánh tay cô. "Thứ lỗi cho chúng tôi, các cậu. Jodie và tôi sẽ ra ngoài trò chuyện một lát."
"Anh điên rồi! Ngoài đó lạnh đến cóng cả người."
"Chúng ta sẽ không ở lại lâu." Không cho cô lấy một cơ hội để tranh cãi, anh ta kéo cô ra khỏi bàn bi a, tiến về phía cửa sau.
Cả ngày nay, đài phát thanh đã cảnh báo rằng nhiệt độ sẽ hạ xuống chỉ còn một chữ số vào ban đêm, và khi họ bước ra con hẻm sau quán bar, họ đều thở ra khói. Jodie run rẩy, và Cal nhìn cô với vẻ hài lòng nghiệt ngã. Cuối cùng anh cũng có được những câu trả lời của mình.
Bí ẩn luôn làm anh cáu kỉnh, cả trên sân cỏ lẫn trong cuộc sống thực. Theo kinh nghiệm của anh, một bí ẩn thường có nghĩa là ai đó sẵn sàng dựng nên một kịch bản không có trong sách vở, và anh không thích những kiểu ngạc nhiên như thế.
Anh biết anh có thể ép mấy anh chàng đó phun ra sự thật, nhưng anh không muốn họ nghi ngờ việc anh đã nghĩ về Rosebud nhiều như thế nào. Cho đến khi anh nghe lỏm được câu chuyện giữa Jodie với Junior, và việc anh nói chuyện với cô ta không thành vấn đề nữa.
Dù anh có cố gắng thế nào, anh cũng không thể đẩy Rosebud ra khỏi tâm trí. Anh thấy mình lo lắng về cô một cách kỳ lạ. Ai mà biết gần đây cô lang thang qua bao nhiêu phòng khách sạn, với câu chuyện về SPPs và cố vấn tâm linh? Tất cả những gì anh biết là cô có thể muốn chuyển sang đội The Bears, và anh không thể không băn khoăn gã cầu thủ nào mà cô đang nhất định không chịu cởi quần áo với.
"Cô ta là ai, Jodie?"
Cô chỉ mặc đồng phục chủ quán, áo cổ bẻ với váy sọc vằn ngắn cũn, và răng cô đang va vào nhau lập cập. "Một ả gái gọi tôi đã tìm được."
Một phần não bộ của anh thì thầm cảnh báo rằng có lẽ anh nên để nó trôi đi. Làm thế nào anh biết anh đang chõ mũi vào những điều mà anh không nên biết? Nhưng một trong những yếu tố khiến anh trở thành một tiền vệ xuất sắc là khả năng có thể cảm nhận được nguy hiểm của anh, và với một số lý do chính anh cũng không hiểu, những sợi tóc trên gáy anh đã bắt đầu dựng đứng lên.
"Cô đang bịp tôi, Jodie, và tôi không thích khi người ta làm điều đó." Anh thả tay cô ra, nhưng cùng lúc đó, anh nhích tới gần hơn, giam cô giữa thân hình anh và bức tường gạch.
Mắt cô lảng sang một bên. "Cô ta là một người tôi đã gặp, okay?"
"Tôi muốn một cái tên."
"Tôi không thể-Nghe này, tôi không thể làm điều đó. Tôi đã hứa rồi."
"Đáng lẽ cô không nên."
Cô bắt đầu chà xát cánh tay mình, và răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập. "Lạy Chúa, Cal, ngoài này lạnh như địa ngục ấy."
"Tôi không cảm thấy gì hết."
"Cô... Tên của cô ta là Jane. Đó là tất cả những gì tôi biết."
"Tôi không tin."
"Mẹ kiếp." Cô ta giật mạnh sang một bên, cố gắng để vượt qua anh, nhưng anh đã chuyển trọng lượng của mình, chặn đường cô. Anh biết anh đang làm cô sợ, và điều đó càng tốt đối với anh. Anh muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt. "Jane cái gì?"
"Tôi quên rồi." Cô khoanh tay lại chặt hơn và co vai lại.
Sự thách thức của cô làm anh khó chịu. "Lượn lờ quanh các anh chàng rất có ý nghĩa với cô, phải không?"
Cô nhìn anh e ngại. "Cũng thường thôi."
"Tôi nghĩ rằng nó nhiều hơn là thường thôi đấy. Tôi nghĩ nó là điều quan trọng nhất trong cuộc sống buồn bã của cô. Và tôi biết cô sẽ cực kỳ đau khổ nếu các cầu thủ không đến Zebras nữa. Không một ai trong số họ muốn lượn lờ quanh cô, thậm chí là mấy anh chàng dự bị."
Anh biết anh đã tóm được cô, nhưng cô vẫn thử một lần cuối từ chối anh. “Cô ấy là một quý cô dễ thương đang trong giai đoạn khó khăn, và tôi sẽ không để anh làm tổn thương cô ấy."
"Tên!"
Cô do dự, sau đó đầu hàng. "Jane Darlington."
"Nói tiếp đi."
"Đó là tất cả những gì tôi biết." Cô nói một cách giận dỗi.
Anh hạ thấp giọng mình cho đến khi nó chỉ còn là một tiếng thì thầm. "Đây là cảnh báo cuối cùng của cô. Cho tôi biết những gì tôi muốn biết, hoặc tôi sẽ làm cho cô bị cấm không được lui tới với bất cứ cầu thủ nào."
"Anh là đồ khốn nạn."
Anh không nói gì cả. Anh chỉ đứng đó và đợi.
Cô chà xát cánh tay mình mong được ấm lên một chút và nhìn anh đầy tranh đấu. "Cô ấy là giáo sư vật lý tại Newberry."
Trong tất cả những điều anh dự kiến sẽ nghe, đây là một trong những điều còn không được ngay cả nằm trong danh sách. "Một giáo sư?"
"Yeah. Và cô ấy cũng làm việc tại một trong những phòng thí nghiệm nữa. Tôi không nhớ là cái nào. Cô ấy là kẻ lập dị-cực kỳ thông minh, nhưng cô ấy không có nhiều các anh chàng, và... Cô ấy không có hại gì đâu."
Anh càng nhận được nhiều câu trả lời, da sau gáy anh càng căng cứng lại. "Sao lại là tôi? Và đừng nói cô ấy là một kẻ hâm mộ cuồng nhiệt đội Star vì tôi biết không phải thế.”
Cô run rẩy vì lạnh. "Tôi đã hứa rồi, được chứ. Chuyện này giống như toàn bộ cuộc sống của cô ấy và mọi thứ."
"Tôi mất hết kiên nhẫn rồi đấy."
Anh có thể thấy cô đang cố gắng để tìm xem liệu cô sẽ bảo vệ điều cô đang che dấu hay sẽ phản bội bạn mình. Anh biết câu trả lời thậm chí còn trước khi cô nói.
"Cô ấy muốn có con, được chưa. Và cô ấy không muốn anh biết về nó."
Một cơn ớn lạnh xuyên qua anh mà không hề liên quan gì đến thời tiết.
Cô xem xét anh một cách lo lắng. "Không phải kiểu như cô ấy sẽ hiện ra với đứa bé mới sinh và đòi tiền. Cô ấy có một công việc tốt, và cô ấy thông minh, vậy tại sao anh không quên toàn bộ chuyện này đi."
Anh phải khó khăn lắm mới lê lết được chút ít không khí vào phổi mình. "Cô đang nói với tôi rằng cô ấy có thai? Rằng cô ấy lợi dụng tôi để có thai?"
"Yeah, nhưng nó không phải như kiểu nó thực sự là con anh. Nó giống như anh chỉ là một người hiến tinh trùng. Đó là cách cô ấy nghĩ về nó."
"Một nhà tài trợ tinh trùng?" Anh cảm thấy như thể anh sắp nổ tung-như thể đỉnh đầu anh sẽ bay thẳng lên không trung ngay lập tức. Anh ghét bất kỳ việc gì cố định, anh còn thậm chí không sống trong cùng một ngôi nhà trong một thời gian dài nhưng bây giờ anh sắp có con. Anh đã phải đấu tranh để không bùng lên giận dữ. "Tại sao lại là tôi? Cho tôi biết lý do tại sao cô ấy chọn tôi?"
Một thoáng lo sợ hiện lên dưới vẻ thù địch của cô. "Anh sẽ không thích phần này đâu."
"Tôi cá là cô đúng."
"Cô ấy là một thiên tài. Và thông minh hơn tất cả những người khác khiến cô ấy cảm thấy như một kẻ lập dị khi cô ấy trưởng thành. Đương nhiên cô ấy không muốn điều đó xảy ra với con mình, vì vậy một điều rất quan trọng đối với cô ấy là tìm ai đó không giống mình để hiến tinh trùng."
"Không giống cô ấy? Cô có ý gì?"
"Người nào đó... Well, người mà chắc chắn không phải là một thiên tài."
Anh muốn lắc cô ta cho đến khi tất cả những cái răng đang va vào nhau lập cập của cô ta rơi hết xuống đất. "Cô đang muốn nói cái quỷ gì thế? Tại sao cô ấy muốn chọn tôi?"
Jodie xem xét anh một cách lo lằng. "Bởi vì cô ấy nghĩ rằng anh ngốc nghếch."
"Đồng vị ba proton và bảy nơtron bị phân rã." Quay lưng lại tám học sinh trong lớp cuối cấp của cô, sáu sinh viên nam, hai sinh viên nữ, Jane tiếp tục giảng bài trên bục giảng. "Lấy đi một nơtron của Li-11, và nơtron thứ hai cũng sẽ bị lấy đi. Còn lại Li-9, sự liên kết của nó và hai neutron còn lại như ba hệ thống riêng biệt."
Cô đang giải thích về sự phức tạp của các nơtron bao quanh trong các đồng vị của Liti nên cô không để ý lắm đến sự xáo trộn nho nhỏ phát sinh từ phía sau cô.
"Li-11 được gọi là một hạt nhân chuyên nhận cùng với..." Tiếng ghế dịch chuyển. Những tiếng thì thầm. "Cùng với..." Sách vở sột soạt. Những tiếng thì thầm to hơn. Bối rối, cô quay lại để điều tra rõ ràng nguồn gốc của những xáo trộn này.
Và thấy Cal Bonner đang đứng dựa vào bức tường bên cạnh, cánh tay anh ta khoanh lại, ngón tay kẹp dưới nách.
Tất cả máu như đổ dồn về đầu cô, và lần đầu tiên trong cuộc đời, cô nghĩ rằng mình sẽ ngất mất. Làm thế nào anh tìm thấy cô? Anh định làm gì ở đây? Trong một khoảnh khắc cô nghĩ mình nên giả vờ rằng anh không thể nhận ra cô trong trang phục công sở. Cô mặc một chiếc váy len che một cách bảo thủ vòng ngực, và tóc cô được búi lại theo kiểu Pháp, kiểu mà cô vẫn búi khi làm việc. Cô đeo kính-anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đeo kính. Nhưng anh ta chẳng bị lừa cho dù chỉ một chút.
Sự im lặng đáng sợ vắt ngang qua căn phòng. Mọi người trong lớp học của cô dường như đều nhận ra anh, nhưng anh không chú ý đến phản ứng của họ. Anh chỉ nhìn cô.
Cô chưa bao giờ là mục tiêu của một sự thù hận rõ rành rành như vậy. Mắt anh hẹp lại đầy chết chóc, những đường hằn hiện rõ nơi khoé miệng anh, và khi cô nhìn anh, cô cảm thấy mình như bị vỡ tung ra như hạt nhân của các đồng vị cô vừa mô tả.
Với rất nhiều đôi mắt tò mò đang dò hỏi, cô phải kéo mình lại với thực tế. Còn mười phút nữa là hết giờ. Cô cần yêu cầu anh ra khỏi đây để có thể kết thúc bài giảng. "Anh có thể đợi tôi trong văn phòng cho đến khi tôi hết giờ không, ông Bonner? Nó ở ngay cuối hội trường."
"Tôi sẽ không đi đâu hết." Lần đầu tiên kể từ lúc xuất hiện ở đây, anh chĩa mắt mình về phía tám sinh viên trong lớp cô. "Lớp học kết thúc rồi. Ra ngoài."
Các sinh viên tranh nhau bật dậy, đóng máy tính xách tay của mình và vơ vội lấy áo. Vì cô không thể tham gia vào một cuộc chiến công khai với anh, cô chấp nhận chúng với thái độ bình tĩnh nhất có thể. "Dù sao tôi cũng sắp xong rồi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây vào thứ Tư."
Họ chuồn ra khỏi phòng trong có vài giây, quẳng những cái liếc hiếu kỳ về phía hai người trước khi rời đi. Cal đứng thẳng dậy khỏi bức tường, đóng cửa, và bấm khóa.
"Mở cửa ra", cô nói ngay lập tức, cả người đầy báo động vì bị hạn chế với anh trong cái phòng học nhỏ xíu không có lấy nổi một cái cửa sổ này. "Chúng ta có thể nói chuyện trong văn phòng của tôi."
Anh lại quay trở lại vị trí của mình trước đó. Dựa vào khung cửa, anh khoanh tay, những ngón tay kẹp vào nách. Cánh tay rám nắng và đầy cơ bắp. Một tĩnh mạch màu xanh nổi rõ lên ở đó.
"Tôi muốn xé em ra làm trăm mảnh."
Cô hít vào một hơi khi những đợt sóng hoảng loạn tràn qua người cô. Tư thế của anh đột nhiên dường như mang đầy đủ ý nghĩa, dấu hiệu của một người đàn ông buộc phải tự kiềm chế bản thân.
"Không có gì để nói ư? Chuyện gì thế này, Tiến sĩ Darlington? Em chắc chắn mồm mép lắm khi chúng ta gặp nhau trước đây mà."
Cô chiến đấu để giữ bình tĩnh, hy vọng nối tiếp hy vọng rằng anh mới chỉ phát hiện ra cô không phải là người cô đã nói cô là và đến đây để lấy lại niềm kiêu hãnh của một chiến binh. Làm ơn, đừng để là chuyện gì khác nữa, cô cầu nguyện.
Anh chầm chậm tiến về phía cô, và cô tự động lùi lại một bước.
"Làm thế nào em có thể sống với lương tâm mình?" Anh cười chế nhạo. "Hay bộ não thiên tài của em lớn đến nỗi nó có thể chứa được những gì nên đựng ở trái tim? Em nghĩ rằng tôi sẽ không quan tâm, hay em tin chắc rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm ra?"
"Tìm ra?" Giọng cô chỉ như một tiếng thì thầm. Cô va sầm vào cái bảng khi cơn khiếp hãi chạy dọc xuống sống lưng cô.
"Tôi quan tâm, giáo sư. Tôi quan tâm rất nhiều."
Da cô dường như nóng lạnh cùng một lúc. "Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Mẹ kiếp. Em là đồ nói dối." Anh lấn lướt cô một cách có chủ đích, và cô cảm thấy như thể mình đang cố gắng nuốt một cục bông lớn. "Tôi muốn anh rời đi."
"Tôi cá là em muốn." Anh vươn người tới gần đến nỗi cánh tay anh chạm vào cô. Cô chợt bắt gặp mùi của xà bông, vải len, và giận dữ. "Tôi đang nói về đứa bé, Giáo sư. Thực tế là em đã lên kế hoạch mang thai con tôi. Và tôi nghe được là em đã trúng sổ xố rồi."
Tất cả sức mạnh dường như rời khỏi cơ thể cô. Cô nghiêng hẳn người vào cái khay đựng phấn. Không phải chuyện này. Làm ơn, lạy Chúa, không phải chuyện này. Cơ thể cô cảm thấy như thể nó bị quặn thắt lại, và cô chỉ muốn cuộn tròn bản thân mình.
Anh không nói một tiếng nào, anh chỉ đơn giản là đợi.
Cô hít một hơi thở sâu, run rẩy. Cô biết thật là vô ích nếu chối bỏ sự thật, nhưng cô chỉ có thể lắp bắp. "Chẳng liên quan gì tới anh hết. Làm ơn. Chỉ cần anh quên nó đi."
Anh chồm tới cô chỉ trong một giây. Cô hét lên một tiếng nghèn nghẹn khi anh túm lấy vai cô, giật mạnh cô ra khỏi cái bảng. Môi anh tái nhợt đi vì cơn giận bị kìm nén, mạch máu nổi lên ở hai bên thái dương. "Quên nó đi? Em muốn tôi quên?"
"Tôi không nghĩ anh quan tâm! Tôi không nghĩ rằng nó là vấn đề với anh!"
Môi anh hầu như không di chuyển. "Nó có là vấn đề với tôi."
"Làm ơn... Tôi cực kỳ, cực kỳ muốn có một đứa con." Cô nhăn mặt khi những ngón tay anh cắm sâu vào cánh tay cô. "Tôi không muốn dính dáng đến anh. Anh đáng lẽ không được biết. Tôi không bao giờ-Tôi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì như thế này trước đây. Nó như một... một sự nhức nhối trong tôi, và tôi không thể làm khác được."
"Em không có quyền."
"Tôi biết, tôi biết những gì tôi đã làm là sai. Nhưng nó dường như không sai. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là có con."
Anh chầm chậm thả cô ra, và cô cảm thấy anh chỉ vừa mới kiểm soát được cơn giận dữ của mình. "Có những cách khác. Những cách không liên quan đến tôi."
"Ngân hàng tinh trùng có vẻ không khả thi đối với tôi."
Mắt anh xoi mói cô một cách khinh miệt, và vẻ uy hiếp trong cái giọng Carolina lè nhè mềm mại của anh khiến cô muốn co rúm lại. "Khả thi? Tôi không thích khi em sử dụng những từ đao to búa lớn. Thấy chưa, tôi không phải là một nhà khoa học giỏi giang như em. Tôi chỉ là một gã chơi bóng to đầu đần độn, vì vậy em phải dùng những từ ngữ đơn giản thôi."
"Nó không thực tế nếu tôi sử dụng ngân hàng tinh trùng."
"Bây giờ thì tại sao?"
"Chỉ số IQ của tôi trên 180."
"Chúc mừng."
"Tôi không làm gì với nó, vì vậy nó không phải là thứ đáng để tự hào. Tôi sinh ra theo cách đó, nhưng nó như một lời nguyền rủa hơn là một phước lành, và tôi muốn có một đứa con bình thường. Đó là lý do tại sao tôi phải rất thận trọng với những lựa chọn của mình." Cô vặn xoắn hai bàn tay trước mặt mình, cố gắng nghĩ làm thế nào cô có thể nói điều này mà không làm anh giận dữ hơn. "Tôi cần một người đàn ông-uh thông minh bình thường thôi. Những người hiến tinh ở ngân hàng tinh trùng thường là sinh viên y khoa, những người đại loại thế."
"Không phải một gã nhà quê ở Carolina sống bằng mấy cú ném bóng."
"Tôi biết tôi đã xét đoán sai về anh." Cô nhẹ nhàng nói, ngón tay cô vặn xoắn một trong những cái khuy đồng đính trên vạt trước váy cô, "nhưng tôi không thể làm gì tại thời điểm này, ngoại trừ xin lỗi."
"Em có thể phá thai."
"Không! Tôi yêu đứa bé này bằng cả trái tim của mình, và tôi sẽ không bao giờ làm điều đó!"
Cô chờ anh tranh luận với cô, nhưng anh không nói gì. Cô quay đi, tay ôm sát lấy thân mình và dịch chuyển dọc theo lớp học để cô có thể cách càng xa anh càng tốt, bảo vệ bản thân cô, bảo vệ con của cô.
Cô nghe thấy anh tiến về phía cô, và cô ấy cảm thấy như thể mình bị đẩy qua đường tơ kẽ tóc của một trận đấu súng trường. Giọng anh như một tiếng thì thầm và kỳ lạ một cách quái gở. "Mọi việc sẽ diễn ra thế này, Giáo sư. Trong một vài ngày tới, hai chúng ta sẽ ra khỏi bang đến Wisconsin, nơi mà báo chí không có khả năng lần ra chúng ta. Và ngay khi chúng ta tới đó, chúng ta sẽ làm đám cưới."
Cô ngừng thở trước vẻ độc ác hiện trên khuôn mặt anh.
"Đừng có xây lâu đài màu hồng nào vì cuộc hôn nhân này sẽ chỉ dẫn đến địa ngục thôi. Ngay sau khi lễ cưới kết thúc, chúng ta ai đi đường nấy cho đến khi đứa bé sinh ra. Sau đó, chúng ta sẽ ly dị."
"Anh đang nói chuyện gì thế? Tôi sẽ không kết hôn với anh. Anh không hiểu đâu. Tôi không theo đuổi tiền của anh. Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ anh."
"Tôi không quan tâm đến những gì em muốn."
"Nhưng tại sao? Tại sao anh lại làm điều này?"
"Bởi vì tôi không muốn đứa trẻ bị bỏ rơi."
"Đứa trẻ này không phải bị bỏ rơi. Nó không…"
"Im đi! Tôi có một tá quyền, và tôi sẽ chắc chắn rằng mỗi một trong số chúng đều được viết ra, trong một thỏa thuận quyền nuôi con chung nếu tôi quyết định đó là những gì tôi muốn."
Cô cảm thấy như thể tất cả không khí bị hút sạch ra khỏi phổi cô. "Quyền nuôi con chung? Anh không thể có nó. Con là của tôi!"
"Tôi sẽ không đặt cược vào chuyện đó đâu."
"Tôi sẽ không để anh làm thế!"
"Em mất quyền lên tiếng trong vấn đề này kể từ khi em vạch nên cái kế hoạch bẩn thỉu nho nhỏ của em."
"Tôi sẽ không cưới anh."
"Yeah, em sẽ cưới. Và em biết tại sao không? Bởi vì tôi sẽ tiêu diệt em trước khi tôi để con tôi được nuôi dạy như một đứa con hoang."
"Nó không còn như thế nữa. Có hàng triệu bà mẹ độc thân. Mọi người sẽ không nghĩ bất cứ điều gì xấu về nó."
"Tôi nghĩ là có đấy. Nghe tôi cho rõ đây. Nếu em muốn một cuộc chiến, tôi sẽ yêu cầu toàn quyền được nuôi con. Tôi có thể kiện em ra tòa cho đến khi em phá sản thì thôi."
"Xin đừng làm thế. Con là của tôi! Con chỉ là của một mình tôi thôi!"
"Nói điều đó cho thẩm phán nghe ấy."
Cô không thể nói gì được nữa. Cô đã bị đẩy vào một nơi đau đớn, đầy cay đắng, nơi mà nói năng là không thể.
"Tôi đã quen chuyện lăn lộn trong vũng bùn rồi, Giáo sư, và nói cho em biết, tôi không bận tâm nhiều lắm đâu. Tôi thậm chí còn thích nó là đằng khác. Vì vậy, hoặc là chúng ta giải quyết chuyện này một cách riêng tư và sạch sẽ, hoặc là chúng ta có thể phơi nó ra ngoài công cộng và khiến nó trở nên bẩn thỉu, đấy là chưa kể đến những chi phí đắt đỏ nữa đấy. Cách này hay cách khác, tôi đều là kẻ nắm đằng chuôi."
Cô cố gắng để hấp thụ những gì anh nói. "Không thể thế được. Anh không muốn một đứa con."
"Con cái là điều cuối cùng tôi muốn, và tôi sẽ nguyền rủa em xuống địa ngục cho đến ngày tôi chết. Nhưng không phải lỗi của nó khi mẹ nó là một kẻ khốn nói dối. Như tôi đã nói, tôi không bỏ rơi con mình."
"Tôi không thể làm điều này. Nó không phải những gì tôi muốn."
"Tough. Luật sư của tôi sẽ liên hệ với em ngày mai, và anh ta sẽ đưa cho em một hợp đồng tiền hôn nhân béo bở để ký. Bằng văn bản, cả hai chúng ta sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân này theo cái cách mà chúng ta bắt đầu nó. Tôi không thể đụng vào tài sản của em, và em chắc chắn trăm phần trăm cũng đừng hòng đụng vào của tôi. Trách nhiệm tài chính của tôi chỉ liên quan đến đứa bé thôi."
"Tôi không muốn tiền của anh! Tại sao anh không nghe chứ? Tôi tình cờ có thể chăm sóc tốt cho đứa bé và bản thân mình. Tôi không muốn bất cứ điều gì từ anh."
Anh lờ tịt cô đi. "Tôi phải trở lại Bắc Carolina sớm, vì vậy chúng ta phải tiến hành việc này ngay. Ngày này tuần sau, hai người chúng ta sẽ kết hôn, và sau đó chúng ta sẽ liên lạc qua luật sư của tôi về đứa bé và thiết lập những giao dịch qua lại."
Anh ta đã phá hủy tất cả các kế hoạch tuyệt vời của cô. Cô đã làm mọi thứ rối tung lên. Làm thế nào cô có thể giải thích với đứa bé về gã thô lỗ này, dù chỉ với những chuyến thăm viếng ngắn?
Cô sẽ chiến đấu chống lại anh ta. Anh ta không có quyền yêu cầu bồi thường đối với con cô! Cô không thèm quan tâm anh ta có hàng triệu đô la hay chi phí toà án sẽ đắt đỏ thế nào- con là của cô. Cô sẽ không để cho anh ta đột nhập vào và bế nó đi. Anh ta không có quyền…
Sự căm phẫn đóng sầm một cách thiếu suy nghĩ vào lương tâm cô. Anh có quyền. Anh có mọi quyền. Nhờ sự láu cá ranh ma của cô, anh là cha đứa trẻ, và dù cô có muốn hay không, điều đó cho anh có quyền cất tiếng nói trong tương lai.
Cô phải tự mình đối mặt với sự thật. Ngay cả nếu cô có đủ khả năng tiến hành một cuộc chiến pháp lý ròng rã với anh, cô cũng sẽ không làm vậy. Cô đã gây ra tình trạng này bằng cách quay lưng lại với các nguyên tắc đạo đức của mình, thuyết phục mình rằng kết quả sẽ biện minh cho phương tiện tiến hành, và xem nó đã dẫn cô đến đâu. Cô không thể làm điều đó lần nữa. Từ giờ trở đi, cô phải quyết định dựa trên một tiêu chí: điều gì là tốt nhất cho con cô?
Cô vơ lấy giấy tờ trên bục giảng và tiến ra cửa. "Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này."
"Em sẽ làm thế. Em có thời gian cho đến 4 giờ chiều thứ sáu."
"Tiến sĩ Darlington đến vừa sát giờ." Brian Delgado, luật sư của Cal, gõ gõ vào bản hợp đồng tiền hôn nhân đang đặt trên bàn làm việc của anh ta. "Cô ấy có mặt ở đây lúc gần bốn giờ, và cô ấy rất buồn bã."
"Tốt." Ngay cả sau một tuần, Cal vẫn không thể kiểm soát được cơn thịnh nộ của mình trước những việc cô đã làm với anh. Anh vẫn có thể thấy cô đứng trong phòng học, mặc cái váy màu cam đậm với một hàng dài những cái khuy tròn cài nút kín đến tận cổ. Trong một khoảnh khắc anh đã không thể nhận ra cô. Tóc cô bị búi lại trong một cái trâm cài hệu quả, và cặp kính to oạch che đi đôi mắt xanh lục. Cô trông giống một CEO (giám đốc điều hành) của một công ty hơn là người phụ nữ anh đã có trong cuộc đời mình.
Anh hiên ngang đi đến cửa sổ, nơi anh nhìn chăm chăm vô định xuống bãi đậu xe. Hai ngày nữa anh sẽ là đàn ông có vợ. Khốn thật. Tất cả mọi thứ bên trong anh nổi loạn, tất cả mọi thứ trừ những giá trị đạo đức anh đã được nuôi dạy nói với anh rằng một người đàn ông không được bỏ rơi con mình, dù rằng anh ta không muốn đứa bé đi chăng nữa.
Ý tưởng về sự cam kết lâu bền này khiến anh cảm thấy như thể mình đang bị bóp nghẹt. Những cam kết lâu dài là thứ để dành đến khi sự nghiệp kết thúc, đến lúc anh già khú đế không thể ném nổi một quả bóng, không phải cho bây giờ, khi anh vẫn còn trên đỉnh cao phong độ. Anh sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình với đứa bé này, nhưng tiến sĩ Jane Darlington sẽ phải trả giá cho việc thao túng cuộc đời anh. Anh không cho phép bất cứ ai đẩy anh đi vòng vòng. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ.
Anh túm lấy những từ này. "Tôi muốn cô ta phải bị trừng phạt, Brian. Tìm hiểu mọi thứ anh có thể về cô ấy."
"Nhưng chính xác là anh muốn tìm kiếm cái gì?"
"Tôi muốn biết điểm yếu của cô ấy."
Delgado vẫn còn khá trẻ, nhưng anh ta có đôi mắt của một con cá mập, và Cal biết anh ta là người thích hợp cho công việc này. Delgado đã là đại diện của Cal năm năm qua. Anh ta thông minh, năng nổ, và không bao giờ có chuyện rò rỉ thông tin ra khỏi văn phòng của anh ta. Đôi khi Delgado có thể hơi quá kích trong việc mong muốn làm vừa lòng khách hàng có giá trị nhất của mình-một vài lần anh ta đã lấn lướt quá giới hạn-nhưng Cal cho rằng còn có những lỗi lầm tệ hại hơn. Cho đến nay anh ta vẫn xử lý những rắc rối đầy tốc độ và hiệu quả, và Cal không nghi ngờ rằng anh ta xử lý phần còn lại của nó cũng tốt như vậy.
"Cô ta sẽ không thoát được chuyện này đâu, Brian. Tôi kết hôn với cô ta, vì tôi buộc phải làm vậy, nhưng nó không kết thúc thế này đâu. Cô ta sẽ phát hiện ra rằng mình đã chọn sai người để dắt mũi rồi."
Delgado trông đầy nghĩ ngợi khi anh ta gõ gõ vào tập tài liệu với đầu bút bi. "Cô ấy dường như có một cuộc sống khá yên tĩnh. Tôi không nghĩ tôi sẽ tìm thấy mấy bộ xương giấu trong tủ áo đâu."
"Vậy thì tìm xem điều gì là quan trọng đối với cô ấy và kéo cô ta xuống theo cách đó. Phái những người tốt nhất của anh đi làm việc này. Điều tra đời sống cá nhân và cuộc sống nghề nghiệp của cô ta. Tìm xem điều gì là quan trọng nhất với cô ấy. Một khi chúng ta biết, chúng ta sẽ biết chính xác chúng ta sẽ lấy đi những gì."
Cal gần như có thể thấy các bánh xe quay trong tâm trí Delgado khi anh ta phân tích công việc thách thức anh ta vừa được giao phó. Một luật sư không tích cực lắm có thể sẽ phàn nàn trước sự phân công như thế này, nhưng không phải Brian. Anh ta là hạng người thích ăn uống tiệc tùng trên giết chóc.
Khi Cal rời văn phòng, anh quyêt tâm bảo vệ những người anh quan tâm nhất khỏi những gì Jane Darlington đã làm. Gia đình anh vẫn còn buồn bã trước cái chết của Cherry và Jamie, và anh sẽ không xát muối thêm vào vết thương của họ. Còn về phần đứa bé... Mọi người gọi anh là gã khốn lạnh lùng lâu đến độ anh không còn nhớ nổi là bắt đầu từ khi nào, nhưng anh cũng rất công bằng, và anh sẽ không để cho đứa bé bị trừng phạt bởi tội lỗi của mẹ nó.
Anh né tránh không muốn nghĩ thêm về đứa bé. Anh sẽ đối phó với những trách nhiệm đó sau này. Bây giờ, tất cả những gì anh quan tâm là trả thù. Nó có thể mất chút ít thời gian, nhưng anh sẽ làm cô ta đau đớn, và anh sẽ làm nó theo cái cách mà cô ta sẽ không bao giờ quên.
***
Đêm trước đám cưới, Jane lo lắng đến nỗi cô không thể ăn hay ngủ, nhưng hoá ra là thực tế đã chứng minh là buổi lễ đã bị hạ xuống không thể nào thấp hơn được nữa. Nó diễn ra tại văn phòng của một thẩm phán ở Wisconsin và kéo dài chưa đầy mười phút. Không hoa, không bạn bè, và cũng không hôn cô dâu.
Khi buổi lễ kết thúc, Brian Delgado, luật sư của Cal, đã nói với cô rằng Cal sẽ quay về Bắc Carolina trong tuần tới và Delgado sẽ xử lý bất kỳ liên lạc cần thiết nào. Ngoại trừ thốt mấy lời thề đám cưới một cách cộc cằn, Cal không hề nói với cô một tiếng nào cả.
Họ rời buổi lễ trên hai chiếc xe riêng biệt giống như lúc họ đến, và khi cô về đến nhà, đầu Jane nhẹ bẫng đi vì nhẹ nhõm. Mọi thứ đã kết thúc. Cô sẽ không phải đối mặt với anh trong hàng tháng nữa.
Thật không may, cô đã không nghĩ tới tờ The Chicago Tribune. Hai ngày sau lễ cưới, một phóng viên thể thao của tờ Tribune, dựa trên một mẩu tin anh ta nhận được từ một thư ký vô danh ở Wisconsin, đã tung lên mặt báo câu chuyện về cuộc hôn nhân bí mật của tiền vệ nổi tiếng nhất thành phố với tiến sĩ Jane Darlington, một giáo sư vật lý sáng giá tại Đại học Newberry.
Sự tò mò của các phương tiện truyền thông bắt đầu.
Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt)