Số lần đọc/download: 2325 / 42
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:37 +0700
Chương 5 - Kinh Nghiệm Nội Trợ
C
ũng như bao nhiêu cô gái mới lập gia đình khác, Meg đã bắt đầu cuộc sống lứa đôi của cô với quyết tâm sẽ là một người vợ mẫu mực. John phải cảm thấy gia đình là thiên đàng. Anh phải luôn nhìn thấy một gương mặt tươi cười, được ăn uống thịnh soạn hằng ngày, và không bao giờ thiếu một chiếc cúc áo nào cả. Meg dành hết tình yêu, sinh lực và niềm hứng khởi cho công việc nên cô chỉ có thể thành công mà thôi, bất chấp một số trở ngại. Nhưng thiên đàng của cô không phải hoàn toàn êm thấm, vì thiếu phụ này quá quan trọng hóa vấn đề, quá sốt sắng muốn làm vừa lòng chồng, bận rộn giống như một thánh Martha thật sự, và nhiều khi gây phiền phức với thái độ chăm chút thái quá. Đôi khi, cô quá mệt mỏi đến không còn cười nổi. John bị đau dạ dày sau một thời gian ăn những món ăn quá cầu kì và đòi những thức ăn đơn giản hơn. Còn chuyện cúc áo thì chỉ ít lâu sau, cô tự hỏi không biết chúng đã chạy đi đằng nào, lắc đầu trước sự bất cẩn của nam giới, và dọa sẽ để chồng tự đính lấy, để xem những cái cúc anh tự đơm có chịu nổi những cú giật hấp tấp và mấy ngón tay vụng về hơn là cúc của cô hay không.
Hai người rất hạnh phúc, cả sau khi phát hiện ra rằng họ không thể chỉ sống bằng tình yêu. John vẫn thấy Meg thật đẹp cho dù cô cười duyên với anh từ phía sau cái bình pha cà phê. Còn Meg không bao giờ bỏ lỡ giây phút chia tay lãng mạn mỗi ngày, khi chồng cô tiếp nối nụ hôn của anh bằng một câu hỏi dịu dàng: “Anh đặt người ta mang đến nhà thịt bê hoặc cừu cho bữa ăn tối nhé, cưng?” Căn nhà nhỏ không còn là một khuê phòng nữa, mà đã trở thành một mái ấm thật sự, và đôi bạn trẻ nhanh chóng nhận thấy đó là một sự thay đổi rất tốt. Trước hết, họ chơi trò chăm sóc nhà cửa và vui đùa với công việc ấy chẳng khác gì trẻ con. Sau đó John thấy ham mê công việc đó, cảm nhận được bổn phận chăm lo của người chủ gia đình trên vai anh. Còn Meg đã cởi chiếc áo choàng bằng vải lanh mịn của cô ra, mặc một cái tạp dề thùng thình, và bắt tay vào việc, như đã nói lúc nãy, với nhiều nghị lực hơn là cẩn trọng.
Khi còn ham mê nấu nướng, cô đã thử qua tất cả các công thức trong Sách dạy nấu ăn của Cornelius như thể đó là một bài tập Toán, cố tìm lời giải một cách kiên nhẫn và cẩn thận. Thỉnh thoảng, cả gia đình cô được mời đến để giúp giải quyết một bữa ăn thịnh soạn khá thành công, hoặc Lotty được phái đi với một món ăn bị hỏng cần phải che giấu trước mắt mọi người bằng cách cho vào những dạ dày dễ dãi của lũ trẻ nhà Hummel. Một buổi tối với John đã suốt ngày cắm cúi trên đống sổ sách kế toán thường là khúc hát ru làm dịu nhiệt tình bếp núc. Và sau đó là một bữa cơm thanh đạm vừa phải, trong đó người đàn ông tội nghiệp buộc phải nuốt bánh mì nhão, thịt băm, và cà phê hâm lại. Nhưng sức chịu đựng của anh thật đáng khen. Tuy nhiên, trước khi tìm được sự dung hòa, Meg còn thêm vào những ám ảnh tề gia nội trợ của cô cái mà các cặp vợ chồng trẻ không tránh khỏi – sự bất đồng trong gia đình.
Với ước muốn của một người nội trợ đảm đang được thấy kho chứa đồ ăn của mình chất đầy những thứ mứt tự làm, cô quyết định sẽ tự tay nấu món thạch quả lí chua. Cô bảo John đặt mua một chục chiếc lọ con và khá nhiều đường, vì quả lí trong vườn nhà đã chín và cần phải được hái ngay. Vì John tin tưởng chắc chắn rằng “bà vợ của tôi” đủ sức làm tất cả mọi việc, và rất tự hào về tay nghề của cô, nên anh nghĩ là nên làm vừa lòng cô, và thứ trái cây duy nhất trong vườn của họ sẽ được chế biến dưới một hình thức thích thú nhất để dùng cho mùa đông. Người ta mang đến bốn chục chiếc lọ xinh xắn, nửa thùng đường, và một chú nhóc để giúp cô hái quả lí. Với mái tóc đẹp giấu kín dưới một cái mũ xinh xinh, tay xắn lên tận khuỷu và một chiếc tạp dề kẻ ca rô trông thật quyến rũ mặc dù có một đoạn yếm dãi, cô vợ trẻ bắt tay vào việc, không hề nghi ngờ về sự thành công của mình. Cô đã chẳng nhìn thấy vú Hannah làm hàng trăm lần đó sao? Số lọ lúc đầu khiến cô hơi ngạc nhiên, nhưng John rất thích món thạch quả lí và mấy chiếc lọ đặt trên giá trông rất hay nên Meg quyết định sẽ làm đầy tất cả. Suốt ngày hôm đó cô hái, nấu, lọc và bận tíu tít với món thạch của mình. Cô cố gắng hết sức, cô tìm những lời khuyên nơi bà Cornelius; vắt óc nhớ lại tất cả những gì vú Hannah đã làm mà cô chưa làm. Cô nấu lại, cho thêm đường, cô đặc, nhưng cái thứ quỷ quái này không chịu đông lại.
Cô muốn chạy về nhà nhờ mẹ giúp. Nhưng John và cô đã quyết định là họ sẽ không bao giờ để bất kì ai phải can thiệp vào những vấn đề, trải nghiệm hoặc những cuộc cãi vã của riêng họ. Họ đã từng phá lên cười trước cái từ “cãi vã” cứ như thể ý tưởng mà từ ấy gợi lên là thứ ngớ ngẩn nhất trần đời. Nhưng cả hai đều giữ quyết tâm của mình. Khi nào họ có thể giải quyết được mà không cần sự giúp đỡ thì họ vẫn làm thế, không để ai can thiệp cả, vì bà March đã khuyên họ nên như vậy. Thế là Meg một mình đánh vật với món thạch bướng bỉnh suốt cả ngày hè nóng nực đó. Lúc năm giờ chiều, cô ngồi xuống trong căn bếp bừa bãi của mình, vặn vẹo đôi tay lem luốc, và khóc thổn thức.
Giờ đây, trong niềm hưng phấn đầu tiên của cuộc sống mới, Meg thường tuyên bố:
– Chồng của em phải luôn được tùy ý dẫn bạn về nhà bất kì lúc nào anh ấy thích. Em sẽ luôn sẵn sàng, sẽ không có sự phản đối, không có cảnh bừa bộn, mà luôn là một ngôi nhà ngăn nắp, một người vợ vui vẻ và một bữa ăn ngon lành. Anh John yêu quý, anh không cần hỏi ý kiến em, anh muốn mời ai cũng được, và hãy tin tưởng ở thái độ tiếp đón vui vẻ của em.
Câu nói ấy mới tuyệt làm sao, chắc chắn rồi! John vô cùng tự hào khi nghe cô bảo thế và cảm thấy thật là một ơn phước lớn khi có một người vợ tuyệt vời như vậy. Tuy nhiên, mặc dù thỉnh thoảng họ cũng có khách nhưng cho đến lúc đó, Meg chưa bao giờ có dịp được trổ tài. Chuyện luôn luôn xảy ra như thế trong thung lũng đầy nước mắt này. Những chuyện như thế là tất yếu khiến ta chỉ có thể ngạc nhiên, than phiền và chịu đựng hết mức mà thôi.
Và nếu như John không quên cái món thạch thì thật sự không thể tha thứ cho anh được vì đã chọn đúng ngày hôm đó trong năm để đưa một người bạn về nhà dùng cơm mà không báo trước. Lấy làm mừng vì đã có một bữa ăn thịnh soạn được đặt sẵn từ sáng, cảm thấy chắc chắn rằng giờ đó bữa ăn đã sẵn sàng, và thích thú nghĩ đến ấn tượng tuyệt đẹp nhờ bữa ăn đó, khi cô vợ xinh đẹp của anh chạy ra đón anh, anh đưa bạn về nhà mình với tâm trạng thỏa mãn khó kiềm chế của một ông chủ trẻ tuổi và một người chồng.
Quả là một thế giới tràn trề thất vọng, như John đã phát hiện ra khi về đến “Chuồng chim câu”. Cửa ra vào thường vẫn mở rộng một cách hiếu khách, giờ không những đóng kín mà còn khoá chặt, vết bùn ngày hôm trước vẫn còn nằm trên các bậc cấp. Cửa sổ phòng khách đóng im ỉm và buông rèm, không thấy hình ảnh cô vợ xinh đẹp ngồi khâu nơi mái hiên, trong bộ áo trắng, với cái nơ xinh xinh quyến rũ trên mái tóc, hoặc một bà chủ nhà mắt sáng long lanh, mỉm cười bẽn lẽn chào mừng khách đến nhà. Không thấy ai xuất hiện, ngoại trừ một cậu bé như dính đầy máu đang ngủ dưới mấy khóm lí chua.
– Tôi e rằng có chuyện gì đó xảy ra. Anh hãy chờ tôi ngoài vườn, Scott, trong khi tôi đi tìm bà Brooke. – John nói, lo lắng vì sự yên ắng và hiu quạnh này.
Anh vòng vội ra phía sau, lần theo mùi đường cháy khét. Anh bạn Scott đi theo anh, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt. Anh ta tế nhị dừng lại cách một quãng trong khi Brooke khuất dạng, nhưng vẫn có thể nhìn và nghe rõ tất cả. Vì còn độc thân nên anh vô cùng thích thú trước cảnh tượng đó.
Sự tuyệt vọng và lộn xộn bao trùm căn bếp.
Mẻ thạch đầu tiên đã được cho vào lọ. Mẻ thứ hai lênh láng trên sàn; và mẻ thứ ba thì đang ở trên bếp. Lotty đang bình thản ăn bánh mì chấm vào nước si rô quả lí chua, vì món thạch vẫn trong trạng thái lỏng một cách vô vọng. Bà Brooke, tạp dề kéo lên che đầu, ngồi thổn thức thật tội nghiệp.
– Chuyện gì vậy em yêu? – John thốt lên và chạy nhanh vào bếp, đầu óc đầy những hình ảnh bất hạnh ghê gớm và thầm lo ngại với ý nghĩ rằng ông khách mời vẫn còn ở ngoài vườn.
– Ôi John! Em mệt quá, nóng bức, bực bội và lo lắng nữa! Em vừa làm đến mệt bã ra. Hãy đến giúp em nếu không em chết mất!
Và cô vợ trẻ kiệt sức gục vào ngực anh, dành cho anh một lời chào thật ngọt ngào theo đầy đủ nghĩa của từ ấy, vì tạp dề của cô bê bết thạch, không thua gì sàn nhà.
– Chuyện gì khiến em lo lắng vậy? Có gì không hay đã xảy ra à? – John lo lắng hỏi và dịu dàng hôn lên chóp chiếc mũ xinh xinh đội xộc xệch.
– Vâng. – Meg tuyệt vọng thổn thức.
– Thế thì hãy nhanh nhanh kể cho anh nghe. Đừng khóc. Anh có thể chịu đựng bất cứ thứ gì khác tốt hơn là nước mắt. Nào hãy nói đi, em yêu.
– Món thạch không chịu đông lại và em không biết phải làm sao!
John Brooke bật cười như thể sau đó không bao giờ anh dám cười nữa. Và anh bạn Scott bất giác cười theo khi nghe tiếng cười đó. Tiếng cười đã kết thúc nỗi bất hạnh của Meg.
– Chỉ có vậy thôi sao? Hãy quẳng ra cửa sổ đi và đừng bận tâm về nó nữa làm gì. Anh sẽ mua cho em hàng cân nếu em muốn. Nhưng lạy Chúa, em hãy bình tĩnh lại, vì anh dẫn Jack Scott về dùng cơm tối và…
John không nói tiếp, vì Meg xô anh ra, chắp hai tay lại đầy bi kịch và thả mình xuống một chiếc ghế, miệng kêu lên bằng một giọng pha trộn giữa sự uất ức, xấu hổ và mất tinh thần:
– Một người khách đến ăn tối, và tất cả đang rối beng! Anh John Brooke, làm sao anh lại có thể làm một việc như thế?
– Suỵt! Anh ấy đang ở ngoài vườn! Anh quên mất món thạch đáng nguyền rủa này, nhưng giờ chúng ta không thể thay đổi được. – John nói và nhìn căn bếp một cách lo lắng.
– Lẽ ra anh nên báo trước cho em, hoặc nói với em sáng nay. Và lẽ ra anh phải nhớ rằng em rất bận rộn. – Meg nói tiếp vẻ bực bội, vì ngay cả mấy chú chim câu cũng mổ nhau khi chúng giận dữ.
– Sáng nay thì anh không hề biết, và anh không có thời gian báo cho em vì anh gặp anh ấy trên đường về. Anh không bao giờ nghĩ là phải có sự ưng thuận của em trước vì em đã luôn bảo anh mời bạn bè khi nào anh thích. Anh đã bao giờ mời đâu, và cứ việc treo cổ anh nếu anh lặp lại lần nữa. – John nói, vẻ cáu giận.
– Em hi vọng sẽ không như thế. Anh hãy đưa anh ấy đi đi. Em không thể gặp anh ấy được, và không có gì cho bữa tối cả.
– Hay đấy nhỉ? Thế thịt bò và rau mà anh đã gửi mang về nhà đâu, và còn món bánh em đã hứa với anh nữa? – John nói và chạy đến chạn thức ăn.
– Em không có thời gian để làm bếp. Em định về nhà mẹ ăn. Em rất tiếc, nhưng em bận quá. – Và Meg lại bắt đầu khóc.
John là một người đàn ông hiền lành, nhưng anh cũng chỉ là một con người. Về nhà sau một ngày dài làm việc, mệt mỏi, đói khát và đầy hi vọng, anh thích thấy thứ gì khác hơn là một ngôi nhà bừa bãi, một chiếc bàn ăn trống trơn, một người vợ đang giận dữ. Tuy nhiên, anh tự kiềm chế, và lẽ ra cơn giông nhỏ sẽ qua đi nếu anh không nói một từ không đúng lúc.
– Thật khó xử, anh công nhận. Nhưng nếu em giúp một tay thì chúng ta có thể thu xếp việc này và có một buổi tối vui vẻ. Thôi đừng khóc nữa, cưng, mà hãy gắng lên nào, để chuẩn bị món gì đó cho chúng ta chứ. Tất cả chúng ta đều đói mềm nên ăn gì cũng được. Hãy cho bọn anh ăn thịt nguội, bánh mì và pho mát. Bọn anh không cần thạch quả lí chua đâu!
John chỉ muốn đùa một chút. Nhưng câu cuối này đã quyết định số phận của anh. Meg nghĩ quả là quá tàn nhẫn khi nhắc đến thất bại đáng buồn của cô, và chút nhẫn nại còn lại của cô hoàn toàn biến mất trước câu nói đó.
– Anh tự đi mà thu xếp vụ khó xử này. Em quá mệt, không thể “gắng lên” được nữa. Chỉ có đàn ông mới đề nghị mời khách gặm xương, bánh mì và pho mát. Em không muốn có chuyện như vậy trong nhà em. Anh hãy đưa anh Scott sang nhà mẹ đi, và cứ nói với anh ấy là em đi vắng, bị ốm, chết, gì cũng được. Em sẽ không gặp anh ấy và hai anh có thể chế nhạo em và món thạch của em thế nào cũng được. Ở đây các anh sẽ không có gì để ăn cả.
Sau khi trút hết nỗi lòng xong, Meg vứt tạp dề và rời khỏi chiến trường thật nhanh để rút về phòng mình.
Hai người đàn ông đã làm gì trong lúc không có cô thì không bao giờ cô được biết. Nhưng anh bạn Scott không được đưa sang “nhà mẹ” và khi Meg trở xuống, sau khi họ đã cùng nhau đi dạo, cô chỉ thấy đồ thừa của một bữa ăn thật xoàng xĩnh khiến cô phát sợ. Lotty kể cho cô nghe là cả hai “đã ăn nhiều, cười nhiều và ông chủ đã ra lệnh đổ hết thạch và giấu mấy cái lọ đi.
Meg rất muốn chạy về kể cho mẹ nghe tất cả. Nhưng cảm giác xấu hổ về những thiếu sót của mình, về lòng chung thủy với John, “người đã rất độc ác, nhưng không ai được biết điều đó”, đã giữ cô lại. Sau khi đã dọn dẹp qua loa, cô ăn mặc gọn gàng và ngồi đợi John về để tha thứ cho anh.
Rất tiếc là John không về ngay, và anh không nhìn nhận vấn đề dưới cùng một quan điểm. Anh đã giải thích tình hình với Scott như là một trò đùa, đã xin lỗi thay cho cô vợ trẻ, và tiếp đãi thật vồn vã nên bạn anh rất thích thú bữa tối ngẫu hứng và hứa sẽ đến chơi nữa. Nhưng John rất giận, mặc dù anh không để lộ ra. Anh cho là Meg đã đặt anh vào tình thế khó xử và đã bỏ mặc anh khi anh đang cần cô. “Thật là không phải chút nào khi bảo với một người đàn ông là anh ta có thể mang bạn về nhà bất cứ lúc nào, hoàn toàn tùy thích, và khi anh ta làm theo thì lại nổi khùng lên và trách cứ anh ta, rồi bỏ rơi anh ta trong lúc bối rối, để anh ta bị chế nhạo hoặc thương hại. Không đâu, thề có thánh George, không thể như thế! Và Meg phải biết rõ điều đó.” Suốt bữa ăn, trong lòng anh sôi sục, nhưng khi cơn giận đã nguôi và trở về nhà sau khi đã tiễn Scott ra về, một tâm trạng dịu dàng hơn lại xâm chiếm lấy anh. “Tội nghiệp nàng! Nàng thật vất vả khi cố gắng hết lòng làm mình vui. Dĩ nhiên là nàng sai, nhưng nàng còn trẻ. Mình cần phải kiên nhẫn và bảo ban nàng.” Anh hi vọng là cô không chạy về nhà mẹ vì anh rất ghét những chuyện ngồi lê đôi mách và những can thiệp từ bên ngoài. Trong một phút, ý nghĩ đó lại làm cho cơn giận trong anh bùng lên, nhưng sau đó nỗi lo sợ Meg sẽ khóc đến phát ốm đã làm dịu lòng anh và giục anh phải bước nhanh hơn. Anh quyết định sẽ rất bình tĩnh và dịu dàng, nhưng cứng rắn, thật cứng rắn, và chỉ cho cô thấy cô đã không làm tròn bổn phận với anh ở chỗ nào.
Về phần mình, Meg quyết định sẽ “bình tĩnh và dễ thương nhưng kiên quyết” và sẽ chỉ cho anh thấy bổn phận của anh. Cô rất muốn chạy ra đón chồng và xin anh tha lỗi, được anh hôn và dỗ dành, nhưng dĩ nhiên cô không làm gì cả. Và khi trông thấy John về, cô bắt đầu khe khẽ hát một cách tự nhiên, đung đưa trên ghế xích đu và khâu vá như một thiếu phụ rảnh rỗi trong phòng khách của mình.
John hơi thất vọng nhưng cảm thấy phẩm cách của anh đòi hỏi phải được xin lỗi trước tiên nên anh không tỏ thái độ gì mà chỉ thong thả bước vào và ngồi xuống chiếc ghế dài, đưa ra một nhận xét lạ lùng:
– Tối hôm nay có trăng mới, em à.
– Em không có gì phản đối. – Meg trả lời bình thản.
Thêm một vài chủ đề chẳng đâu vào đâu nữa được ông Brooke nêu ra và bị bà Brooke làm cho cụt hứng, và cuộc trò chuyện trở nên uể oải. John đến bên một ô cửa sổ, mở tờ báo ra và chúi mũi vào đọc. Meg đến một cửa sổ khác và khâu những bông hoa hồng mới cho đôi dép đi trong nhà của cô như thể đó là một thứ tối cần thiết trong cuộc sống. Không ai lên tiếng, cả hai có vẻ thật “bình tĩnh và cứng rắn” và cả hai đều cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Ôi! – Meg nghĩ. – Cuộc sống vợ chồng thật là khó, cần hết sức nhẫn nại và yêu thương, như mẹ thường nói.”
Tiếng “mẹ” làm cho cô nhớ lại những lời khuyên khác mà mẹ đã cho cô từ lâu lắm rồi nhưng chỉ được đón nhận bằng thái độ phản đối không mấy tin tưởng.
“John là một chàng trai tốt, nhưng cậu ấy cũng có những nhược điểm và con cần phải học cách nhận ra, chịu đựng chúng, và không quên những nhược điểm của chính con. Cậu ấy rất kiên quyết nhưng sẽ không bao giờ bướng bỉnh nếu như con nói với cậu ấy thật tử tế chứ không phản đối một cách thiếu bình tĩnh. Cậu ấy rất đứng đắn và coi trọng sự thật. – Một nét tốt, mặc dù con gọi như thế là “nhiễu sự”. Đừng bao giờ làm cho cậu ấy thất vọng qua vẻ mặt hoặc lời nói, Meg à, và rồi cậu ấy sẽ dành cho con niềm tin xứng đáng, chỗ nương tựa mà con cần. Tính khí cậu ấy không giống chúng ta – nổi xung lên rồi lại nguội ngay – mà là cơn giận dữ âm thầm, không biểu hiện ra ngoài, ít khi gây ồn ào nhưng một khi đã bùng ra thì khó mà dập tắt được. Con hãy thận trọng, rất thận trọng, đừng kích thích cơn giận dữ đó chống lại chính mình, vì sự bình yên và hạnh phúc tuỳ vào việc biết tôn trọng cậu ấy. Con hãy tự kiềm chế, hãy là người đầu tiên xin lỗi nếu cả hai con đều có lỗi và hãy coi chừng những lời châm chọc nhỏ, những hiểu lầm và những lời lẽ quá đà vì chúng thường dẫn đến nhiều hối tiếc và nỗi buồn cay đắng.”
Meg nhớ lại những lời nói đó trong khi cô ngồi khâu trong ánh chiều tà, nhất là những lời cuối. Đây là lần bất đồng trầm trọng đầu tiên. Giờ nghĩ lại mới thấy những lời lẽ quá đà của cô thật ngu ngốc, còn thái độ giận dữ của cô thật trẻ con. Nghĩ đến cảnh John tội nghiệp đi về nhà để chứng kiến cảnh tượng như vậy cô lại mềm lòng. Cô liếc nhìn anh, mắt ngấn lệ, nhưng anh không nhìn thấy. Cô bỏ đồ đang khâu xuống và đứng dậy, tự nhủ: “Mình sẽ là người xin lỗi đầu tiên…”, nhưng dường như anh không nghe cô nói. Cô chậm rãi băng qua căn phòng vì thật là khó cưỡng lại lòng kiêu hãnh, và đến đứng bên cạnh anh. Nhưng anh không thèm xoay đầu lại. Trong một phút, cô có cảm tưởng mình thật sự không thể làm nổi điều đó. Rồi ý nghĩ “Đây mới chỉ là bắt đầu, mình sẽ làm phần mình, và không có gì phải tự trách mình cả” đến. Thế là cô cúi xuống, dịu dàng hôn lên trán chồng. Dĩ nhiên cử chỉ đó giải quyết được mọi chuyện. Nụ hôn chuộc lỗi ấy có giá trị hơn ngàn vạn lời nói. John bế cô ngồi trên lòng mình và nói với cô thật dịu dàng:
– Thật là tệ khi anh chế nhạo mấy lọ thạch nhỏ bé tội nghiệp kia. Hãy tha thứ cho anh, cưng, anh sẽ không bao giờ làm như thế nữa.
Nhưng anh vẫn làm như thế, phải, hàng trăm lần. Và cả Meg cũng vậy. Cả hai tuyên bố đó là món thạch ngon nhất họ từng làm vì sự bình yên trong gia đình đã được gìn giữ trong cái lọ gia đình nho nhỏ ấy.
Sau lần đó, Meg trịnh trọng mời anh bạn Scott đến dùng cơm tối và thết anh một bữa ăn thịnh soạn. Dịp đó, cô thật vui vẻ và duyên dáng và mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ khiến Scott phải thốt lên với John rằng anh là người đàn ông hạnh phúc và suốt chặng đường về nhà, cứ lắc đầu liên tục về những nhọc nhằn của cuộc sống độc thân.
Đến mùa thu thì những thử thách mới lại chờ đợi Meg. Cô và Sallie Moffat đã nối lại quan hệ bạn bè. Sallie thường đến chỗ cô để chuyện trò hoặc cô ấy mời “cô gái đáng thương” đến chơi tại ngôi nhà lớn của mình. Quả là thú vị, vì vào những ngày trời u ám, Meg thường cảm thấy hơi cô quạnh. Tất cả mọi người ở nhà đều làm việc, John thì vắng nhà đến tận tối mịt còn cô không có gì để làm ngoài khâu vá, đọc sách và la cà. Vì vậy mà lẽ đương nhiên là Meg sẽ mắc thói quen đi chơi và buôn dưa lê với bạn cô. Những thứ đẹp đẽ mà Sallie có khiến cô thèm muốn và thấy thương cho số phận mình vì không có được chúng. Sallie rất tử tế: Cô thường tặng Meg những món quà nhỏ không đáng kể. Nhưng Meg từ chối vì biết là John sẽ không bằng lòng. Thế rồi người thiếu phụ ngốc nghếch này đã làm một việc mà John ghét nhất.
Meg biết rõ thu nhập của chồng. Cô rất thích cái cảm giác được chồng tin tưởng, không những với hạnh phúc của anh mà cả thứ một số người đàn ông có vẻ coi trọng hơn – đó là tiền bạc. Cô biết anh cất giữ tiền ở đâu và cô có thể lấy bao nhiêu cũng được, với điều kiện là ghi chép lại, thanh toán các hóa đơn hằng tháng và không được quên cô là vợ của một người đàn ông nghèo khó. Cho đến lúc ấy, cô thực hiện mọi việc rất tốt, chỉn chu và chính xác, ghi chép sổ sách rõ ràng, và hằng tháng đều đưa cho chồng xem mà không phải sợ sệt. Nhưng mùa thu năm ấy, con rắn đã len lỏi vào thiên đàng của Meg và cám dỗ cô, không phải với một quả táo, mà với một chiếc áo. Meg không thích người ta thương hại cô và không muốn tỏ ra mình nghèo túng. Điều đó khiến cô bực mình. Nhưng cô xấu hổ khi phải thú nhận. Vì vậy thỉnh thoảng cô tự an ủi và cho phép mình mua thứ gì đó xinh xắn để Sallie không nghĩ là cô cần phải tiết kiệm. Sau khi mua những thứ ấy xong, cô luôn cảm thấy mình có lỗi, vì những thứ xinh xắn thường lại không cần thiết. Nhưng chúng không đáng mấy tiền nên không cần phải lo lắng. Thế là các món lặt vặt tăng dần lên một cách vô thức, và khi đi mua sắm, Meg không còn là một khán giả thụ động nữa.
Tuy nhiên những thứ lặt vặt đó cộng lại thành số tiền lớn hơn cô tưởng khi làm sổ sách vào cuối tháng. Cô hốt hoảng bởi số tiền đã chi tiêu. Tháng đó John rất bận nên để cho cô thanh toán tất cả các hoá đơn. Tháng tiếp theo, anh lại đi vắng. Nhưng tháng thứ ba thì anh sẽ xem xét lại hết những quyết toán của Meg và Meg biết điều đó. Cách đó vài hôm, cô đã làm một việc tai hại đè nặng lên lương tâm cô. Sallie mua lụa và Meg rất muốn có một mảnh – chỉ một mảnh lụa nhẹ nhàng để đi dự tiệc, loại lụa đen của cô quá thông dụng, và thứ lụa mỏng cho váy dạ hội rất thích hợp đối với các cô gái. Bà cô March thường mừng tuổi các cô cháu hai mươi lăm đô-la vào dịp năm mới, tức là còn phải đợi một tháng nữa thôi. Ở đây có một mảnh lụa màu tím thật đẹp với giá vừa phải. Cô lại có tiền, vấn đề là cô có dám mua không. John thường nói những gì của anh là của cô, nhưng liệu anh có thấy hợp lí khi chi không chỉ hai mươi lăm đô-la sắp có mà còn lấy đi hai mươi lăm đô-la trong quỹ chi tiêu của gia đình không? Đó là vấn đề. Sallie giục cô mua và đề nghị cho cô mượn tiền. Với những ý tốt nhất trên đời, cô ấy đã làm Meg vượt qua lí trí của mình. Trong một khoảnh khắc ma xui quỷ khiến, người bán hàng giơ cao mảnh lụa óng ánh và nói:
– Xin bảo đảm với bà giá thật hời, thưa bà.
– Tôi mua mảnh vải này. – Cô đáp.
Tiền trao, cháo múc. Sallie hết lời khen ngợi còn Meg thì cười như thể đây chỉ là một việc không quan trọng. Nhưng cô có cảm tưởng như mình vừa đánh cắp gì đó và đang bị cảnh sát đuổi bắt.
Về đến nhà, cô cố xoa dịu tâm trạng hối hận bằng cách trải mảnh vải ra. Nhưng giờ trông nó đã không còn hấp dẫn nữa, không óng ánh như trước nữa, không hợp với cô lắm và mấy từ “năm mươi đô-la” dường như được in dọc theo đường mép. Cô cất mảnh vải đi, nhưng nó vẫn ám ảnh cô, không phải với tâm trạng hào hứng như một bộ váy áo mới, mà hãi hùng như hồn ma của một việc làm điên rồ không tài nào xua đuổi được. Khi John lấy sổ sách ra xem tối hôm đó, tim Meg se lại và lần đầu tiên từ khi kết hôn cô cảm thấy sợ chồng. Cặp mắt nâu dịu hiền của anh trông thật nghiêm khắc. Và mặc dù anh vui vẻ một cách khác thường, cô vẫn lo sợ anh đã biết tất cả nhưng không để lộ cho cô biết. Tất cả hóa đơn đã được thanh toán, sổ sách đâu vào đấy. John khen vợ và định cầm lấy ví tiền cũ mà họ thường gọi là “ngân hàng”, thì Meg ngăn anh lại vì biết rằng nó hoàn toàn trống rỗng. Cô nói một cách lo lắng:
– Anh chưa xem sổ chi tiêu riêng của em.
John không bao giờ đòi kiểm tra sổ đó cả, nhưng cô luôn khăng khăng bắt anh phải xem. Cô thấy vui trước sự ngạc nhiên rất đàn ông của anh khi thấy những thứ lạ lùng mà phụ nữ ưa thích. Cô để anh đoán xem “dây viền” là thứ gì, vò đầu bứt tai đoán ý nghĩa của một cái “dây nịt”, hoặc thắc mắc làm thế nào mà một thứ nhỏ bé gồm ba nụ hồng, một ít vải nhung và một cặp dây lại có thể là một chiếc mũ mấn, với giá năm, sáu đô-la. Tối hôm ấy, anh có vẻ muốn giải trí với mấy món chi tiêu điên rồ đó và giả vờ kinh ngạc trước sự phung phí của cô, như anh vẫn thường làm vậy, hay đặc biệt tự hào về người vợ đảm đang của mình.
Meg lấy sổ ra rất chậm chạp và đặt trước mặt chồng. Cô bước ra phía sau chiếc ghế anh ngồi với lí do là xoa các vết nhăn trên vầng trán mệt mỏi của anh và đứng đó. Cô lên tiếng, với vẻ hoảng sợ càng lúc càng tăng theo mỗi lời thốt ra:
– John, anh yêu, em xấu hổ đưa cho anh xem sổ chi tiêu của mình, vì thời gian gần đây em làm rất nhiều chuyện điên rồ. Em thường đi ra ngoài nên cần nhiều thứ, anh thấy không, và Sallie đã khuyên em nên làm cuộc mua bán này, thế là em làm theo. Tiền Tết của em sẽ trang trải một phần. Nhưng em lấy làm tiếc sau khi đã chi một số tiền như thế, và em biết là anh không đồng tình với em.
John cười, kéo cô lại gần anh, nói vui vẻ:
– Em đừng trốn nữa. Anh sẽ không đánh em nếu như em mang về thêm một đôi ủng khủng bố.
Anh thật hãnh diện với đôi chân của vợ anh và đồng ý nếu như cô ấy chi tám, chín đô-la để mua một đôi ủng chất lượng tốt.
Đó là một trong những món “vặt vãnh” của cô lần trước, và mắt John đã nhìn vào đó khi anh nói. “Ôi, anh ấy sẽ nói sao khi anh ấy đọc đến khoản năm mươi đô-la!” Meg nghĩ, với một cái rùng mình.
– Còn tồi tệ hơn mấy đôi giày, đây là một chiếc áo lụa. – Meg nói với vẻ bình tĩnh của sự tuyệt vọng, vì cô muốn kết thúc điều tồi tệ nhất này.
– Thôi được rồi. Thế hết bao nhiêu, em yêu?
Nghe không giống John chút nào và cô biết là anh đang ngước lên nhìn cô với cái nhìn thẳng mà cô luôn luôn sẵn sàng đón nhận và đáp lại với một cái nhìn trung thực như trước đây.
Cô lật trang, đồng thời xoay đầu lại và dùng ngón tay chỉ số tiền đã đủ tồi tệ không kể con số năm mươi kia, nhưng đã khiến cô kinh hoàng khi cộng số đó thêm vào. Trong một phút, căn phòng lặng đi; rồi John nói chậm rãi, nhưng cô cảm nhận được là anh đã cố gắng không nổi giận:
– Chậc, anh không biết số tiền năm mươi đô-la đó là quá đáng đối với một chiếc váy với tất cả các thứ lăng nhăng mà mốt hiện nay đòi hỏi.
– Em vẫn chưa đặt may. – Meg thở ra hốt hoảng khi nghĩ còn cần phải chi thêm bao nhiêu nữa để có được chiếc váy trong mơ của cô.
– Hai mươi lăm thước lụa có vẻ hơi nhiều để phủ lên người một phụ nữ bé nhỏ như em, nhưng anh không hề nghi ngờ là vợ anh sẽ thanh lịch không kém gì vợ của Ned Moffat, khi mặc chiếc áo đó. – John nói giọng khô khan.
– Em biết là anh giận, John à, nhưng em không làm khác được. Em cố gắng tiết kiệm tiền của anh, nhưng những lúc ấy em không nghĩ là mấy thứ nhỏ nhoi này lại làm thành một số tiền lớn như thế. Nhưng em không thể lúc nào cũng kiềm chế được khi thấy Sallie mua tất cả những gì cô ấy muốn và tỏ ra thương hại em, vì em không thể làm như cô ấy. Em cố gắng bằng lòng với số phận của mình, nhưng thật là khó và em mệt mỏi với cảnh nghèo lắm rồi.
Cô nói câu này thật khẽ nên nghĩ là John không nghe thấy. Nhưng không, câu đó khiến anh nhói lòng. Bởi lẽ, vì Meg, anh đã nhịn bao nhiêu là thứ. Cô phải cắn lưỡi mình ngay sau khi nói câu đó, vì John đã đẩy quyển sổ sang một bên và đứng lên, nói giọng hơi run:
– Anh rất sợ là chuyện sẽ như vậy. Anh đã làm hết sức mình, Meg à.
Vẻ bình tĩnh của anh làm cho Meg đau lòng hơn là nếu anh trách móc cô gay gắt.
Cô chạy bổ lại phía anh, vừa để rơi những giọt nước mắt hối hận:
– John, anh yêu, tình yêu tốt bụng chịu thương chịu khó của em, em không nghĩ những điều em vừa nói! Thật là độc ác, thật là xấu xa, thật là vô ơn! Làm sao mà em lại có thể nói những điều như vậy?
John rất tốt, anh tha thứ cho cô ngay lập tức và không trách cô một lời nào. Nhưng Meg biết là cô đã làm và nói những điều mà sẽ không dễ quên đi nhanh chóng, mặc dù chồng cô không nhắc đến nữa. Cô đã hứa sẽ yêu thương anh lúc thuận lợi cũng như khi khó khăn; vậy mà cô, người vợ của anh, đã dám than vãn về sự nghèo khó của anh sau khi tiêu tiền của anh mà không suy tính! Thật là ghê tởm. Và cái tồi tệ nhất là John khá bình tĩnh sau chuyện đó, như thể không có gì xảy ra. Có điều anh ở lại thành phố muộn hơn và ban đêm anh làm việc trong khi Meg vừa ngủ vừa khóc.
Một tuần liền sống trong hối hận làm cho Meg gần như phát ốm. Và khi phát hiện ra là John đã huỷ đơn đặt mua một chiếc áo măng tô mới, cô gần như tuyệt vọng. Khi cô hỏi thì anh chỉ trả lời:
– Anh không có khả năng mua nó, em yêu ạ.
Meg không nói thêm gì cả, nhưng vài phút sau anh thấy cô ngồi ở cửa và khóc sướt mướt, vùi đầu trong chiếc áo ba-đơ-suy cũ của anh.
Hai người có một buổi nói chuyện thật lâu tối hôm đó. Meg yêu chồng hơn vì sự nghèo khó của anh. Cái nghèo khó đã khiến anh trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, can đảm. Và trên hết đã dạy cho anh cần phải chịu đựng những ước mơ và khuyết điểm của những người anh yêu dấu.
Ngày hôm sau, Meg dẹp lòng kiêu hãnh sang một bên, cô đến gặp Sallie, kể sự thật với bạn và đề nghị bạn mua lại mảnh vải. Bà Moffat rất tốt bụng, nhận lời ngay và cũng tế nhị không tặng luôn mảnh vải đó cho Meg. Sau đó Meg đến yêu cầu người ta giao chiếc măng tô và khi John về nhà, cô mặc nó vào cho anh và hỏi anh thấy nó thế nào.
Ta có thể đoán được câu trả lời của John, anh đã đón nhận món quà như thế nào và hạnh phúc ra sao tiếp theo đó.
Từ đấy John đi làm về sớm và Meg cũng không đi ra ngoài nữa. Buổi sáng, chiếc áo măng tô được một người chồng thật hạnh phúc mặc vào và buổi tối được một người vợ yêu thương nhất giúp cởi ra. Năm ấy trôi qua thật hạnh phúc. Đến giữa mùa hạ thì Meg trải qua một cuộc phiêu lưu mới. Cuộc phiêu lưu tuyệt vời nhất và êm ái nhất mà một phụ nữ có thể trải qua…
Một thứ bảy nọ, Laurie lén chui vào bếp của “chuồng chim câu”, vẻ thật kích động và được đón tiếp bằng những tiếng chập chã của vú Hannah đang gõ cái nồi và nắp của nó.
– Thế bà mẹ trẻ thế nào rồi? Mọi người đâu hết cả rồi? Tại sao không ai nói gì với cháu sớm hơn? – Anh hỏi khẽ.
– Cô bé hạnh phúc như một bà hoàng! Và mọi người đang chiêm ngưỡng bọn trẻ ở trên gác. Chúng ta không muốn có một cơn lốc ở đây. Cậu hãy vào phòng khách đi, tôi sẽ đi gọi họ xuống.
Chẳng mấy chốc Jo xuất hiện, vẻ hãnh diện, hai tay ôm một cái bọc bằng nỉ đặt trên một chiếc gối to. Mặt cô thật nghiêm, mắt cô sáng và giọng cô run run vẻ xúc động tới mức không kiềm chế được.
– Hãy nhắm mắt lại và đưa hai tay ra! – Cô bảo.
Laurie thụt lùi thật nhanh về một góc phòng, giấu hai tay sau lưng.
– Không, tớ van cậu! Đừng đưa cho tớ. Tớ sẽ làm rơi hoặc làm hỏng mất, chắc chắn như vậy!
– Thế thì cậu sẽ không nhìn thấy cháu mình. – Cô bảo và làm một cử chỉ như muốn rút lui.
– Có chứ, có chứ! Tớ đón lấy đây. Nhưng cậu chịu trách nhiệm về những hư hại nếu có nhé!
Nghe theo lệnh, Laurie nhắm mắt lại một cách can đảm và cảm nhận Jo đặt thứ gì đó lên tay cậu.
Tiếng cười của Jo, Amy, bà March, vú Hannah và John làm anh mở mắt và phát hiện ra là mình đang bế hai đứa bé chứ không phải một!
Sự ngạc nhiên của anh trông thật buồn cười khiến cho mọi người cười càng dữ hơn và Jo bò cả ra sàn để cười.
– Trời ơi, hai bé sinh đôi! – Đó là tất cả những gì anh có thể nói trong một phút.
Rồi xoay qua những người phụ nữ với vẻ mặt van lơn, anh thêm vào giọng khổ sở:
– Nhanh lên, hãy bế hộ cái, tôi van các người. Nếu như tôi cười thì tôi sẽ buông tay mất.
John bế lấy hai đứa bé, mỗi bé một tay và bắt đầu bước tới bước lui trong phòng, như thể từ hồi nào đến giờ anh đã quen với những bí hiểm của việc nuôi trẻ vậy.
Phần Laurie thì anh không hề che giấu sự vui mừng của mình và cười đến chảy nước mắt.
– Đây là trò đùa hay nhất trong mùa, cậu có thấy thế không? Tớ không muốn ai kể cho cậu biết cả, vì tớ muốn làm cho cậu ngạc nhiên và tớ có thể tự hào là đã thành công. – Jo nói khi đã thở được bình thường.
– Trong đời, tớ chưa bao giờ ngạc nhiên như vậy. Thật là buồn cười phải không? Đây là các bé trai à? Sẽ đặt tên cho chúng như thế nào? Hãy cho tớ xem lại một lần nữa. Jo, hãy đỡ giúp tớ, vì tớ chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì giống như thế cả và thật sự là quá nhiều đối với tớ! – Laurie nói tiếp, mắt nhìn hai đứa bé chẳng khác gì một con chó to lớn đang nhìn mấy chú mèo con.
– Cả trai và gái. Chúng đẹp tuyệt, phải không? – Ông bố trẻ thốt lên kiêu hãnh, nghiêng mình nhìn hai bé mới sinh còn đỏ hỏn như thể chúng là những thiên thần đầu tiên xuống thăm trần thế.
– Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy bé nào đẹp hơn! Bé nào là trai, bé nào là gái? – Laurie nói và nhìn hai đứa bé.
– Amy đã buộc ruy băng màu xanh vào tay bé trai và ruy băng hồng vào tay bé gái, như người ta hay làm ở Pháp. Như vậy ta không sợ lẫn lộn. Hơn nữa một đứa có đôi mắt xanh và đứa kia mắt nâu. Hãy hôn chúng đi, chú Teddy thân mến. – Jo ra lệnh.
– Tớ sợ chúng không thích điều đó. – Laurie nói vẻ nhút nhát hiếm thấy ở anh.
– Có chứ, chúng sẽ rất thích, và chúng đã quen rồi. Nhanh lên, hôn chúng đi trước khi tớ nổi giận! – Jo ra lệnh thật gay gắt.
Laurie nhăn mặt và làm theo.
Anh đặt nụ hôn lên má hai bé, làm cho tất cả những người có mặt phải phá lên cười còn hai đứa trẻ thì khóc toáng lên.
– Tớ biết là chúng không thích mà! Đây là bé trai, nó đã đấm cho tớ một đấm rồi! Nào nhóc Brooke, hãy tìm lấy cho mình một đối thủ bằng cỡ của cậu! – Laurie làu bàu, vui sướng vì đã nhận một cú đấm vào mặt từ một chú bé con không có sức mạnh.
– Nó sẽ tên là John Laurence và bé gái tên là Margaret giống mẹ và bà ngoại nó. Nhưng chúng ta sẽ gọi nó là Daisy, để không có hai Meg trong nhà và em nghĩ bé trai sẽ được gọi là Jack, trừ khi ta có thể tìm ra tên gì độc đáo hơn và hợp với nó hơn. – Amy nói vẻ hãnh diện vì được làm dì của chúng.
– Hãy gọi nó là Demi-John đi, và tên tắt sẽ là Demi. – Laurie đề nghị.
– Daisy và Demi, hay lắm! Thật là một ý tưởng hay! Tớ biết là Teddy sẽ nghĩ ra một cái tên thật hay mà! – Jo thốt lên và vỗ tay.
Teddy đã chọn đúng tên vì hai đứa bé ngay lập tức được gọi là Daisy và Demi trong một thời gian dài.