Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thể Dục
ột thầy dạy thể dục mới đã xuất hiện trên bãi biển, và tất cả các bố mẹ đã vội vàng đăng ký cho con cái họ theo học với thầy. Bọn họ nghĩ, đúng như kiểu khôn ngoan của bố mẹ, rằng trông giắng bọn trẻ mỗi ngày được một giờ thôi cũng đã là quá tốt cho tất cả mọi người.
Thể dục
Hôm qua, chúng tôi có một thầy thể dục mới.
“Thầy tên là Hector Duval, thầy ấy nói với chúng tôi, còn các em?”
“Bọn em không tên như thế!” thằng Fabrice trả lời làm chúng tôi buồn cười kinh lên được.
Tôi ra bãi biển với lũ bạn cùng khách sạn, thằng Blaise, thằng Fructueux, thằng Mamert, cái thằng này rất chi là ngu!, thằng Irénée, thằng Fabrice và thằng Côme. Học thể dục thì còn có hàng đống những thằng khác; nhưng chúng nó ở khách sạn Biển và khách sạn Bãi Biển, còn hội ở khách sạn Bờ Biển Đẹp chúng tôi thì chẳng hề thích lũ chúng nó.
Thầy thể dục, khi chúng tôi cười xong, thầy mới gập tay lại làm nổi lên hàng đống cơ tướng.
“Các em có muốn có bắp tay như thế này không?” thầy giáo hỏi.
“Ối xời,” thằng Irénée trả lời.
“Tao thấy cái bắp ấy chẳng đẹp,” thằng Fructueux nói, nhưng thằng Côme nói rằng nói cho cùng, tại sao lại không, nó cũng thích có mấy thứ ấy trên tay để trộ đám bạn ở trường. Cái thằng Côme này làm tôi bực cả mình, nó lúc nào cũng chỉ thích khoe mẽ. Thầy giáo nói:
“Nào, nếu các em ngoan và đi học thể dục đều đặn, đến ngày khai giảng tất cả các em sẽ có cơ bắp như thế này.”
Thế rồi thầy yêu cầu chúng tôi xếp thành hàng và thằng Côme bảo tôi:
“Cuộc là mày không biết lộn nhào như tao.” Và nó lộn nhào một cái. Tôi ấy à, thằng này làm tôi phát phì cười, bởi vì tôi lộn nhào hơi bị kinh, và tôi đã trình diễn cho nó.
“Tao cũng biết lộn! Tao cũng biết lộn!” thằng Fabrice nói, nhưng mà nó có biết đâu. Cái thằng giỏi lộn chính là thằng Fructueux, dù sao cũng hơn thằng Blaise nhiều. Tất cả lũ chúng tôi đang ra sức nhào lộn tứ phía thì nghe thấy một tiếng còi nẩy hột tuýt liên hồi.
“Đã xong chưa hả? thầy giáo quát lên. Tôi đã bảo tất cả các em đứng thành hàng, sau giờ học các em vẫn còn cả ngày để giở trò hề!”
Chúng tôi xếp thành hàng để khỏi sinh chuyện và thầy giáo bảo chúng tôi là ông ấy sẽ dạy chúng tôi cách để chỗ nào cũng có hàng đống cơ bắp. Thầy giơ tay lên rồi thầy lại hạ tay xuống, thầy giơ tay lên và thầy hạ tay xuống, thầy giơ tay lên và có một thằng ở khách sạn Biển bảo chúng tôi rằng khách sạn chúng tôi xấu mù.
“Không phải, thằng Irénée kêu lên, khách sạn nhà chúng tao hơi bị đỉnh, khách sạn chúng mày mới xấu kinh lên được.”
“Ở khách sạn bọn tao á, một thằng ở khách sạn Bãi Biển nói, tối nào chúng tao cũng có món kem sô cô la!”
“Úi xời! một thằng ở khách sạn Biển nói, chúng tao có món ấy cả vào bữa trưa nữa và thứ Năm lại có cả bánh kếp cuộn mứt!”
“Bố tao ấy à, thằng Côme nói, bố tao bao giờ cũng gọi thêm món ngoài thực đơn và bố tao muốn gì ông chủ khách sạn cũng chiều!”
“Đồ điêu, không đúng!” một thằng ở khách sạn Bãi Biển nói.
“Chuyện gẫu sắp xong chưa?” thầy thể dục quát to, thầy không cử động tay nữa bởi vì thầy đã khoanh chúng trước ngực. Cái thứ cử động rất kinh chính là hai cái lỗ mũi thầy, nhưng tôi không tin là làm thế người mình sẽ có cơ bắp gì.
Thầy giáo đưa tay vuốt mặt và rồi ông ấy bảo chúng tôi rằng bài luyện cử động tay tính sau, rằng để bắt đầu chúng tôi sẽ chơi các trò chơi. Thầy đúng là hết sảy!
“Bây giờ chúng ta thi chạy nhé, thầy giáo nói. Các em đứng thành hàng ở kia. Nghe tiếng còi là xuất phát. Ai đến chỗ cái ô che nắng đằng kia trước là người ấy thắng. Sẵn sàng chưa?” Và thầy thổi còi tuýt một cái. Duy nhất có một thằng chạy, đó là thằng Mamert, bởi vì chúng tôi còn mải nhìn cái vỏ ốc mà thằng Fabrice đã tìm thấy trên bãi biển, và thằng Côme giải thích với chúng tôi rằng có hôm nó đã từng tìm thấy một cái vỏ to hơn nhiều, và rằng nó sẽ tặng bố nó để làm cái gạt tàn thuốc lá. Thế là thầy giáo ném cái còi của thầy xuống đất và thầy giậm chân hàng đống phát lên trên. Lần gần đây nhất mà tôi thấy có người cáu đến thế ở trường, khi thằng Agnan, cái thằng luôn đứng đầu lớp và là cục cưng của cô giáo, nó biết nó xếp thứ hai môn số học.
“Thế các em có định nghe lời tôi không thì bảo?” thầy giáo quát.
“Có chứ ạ, thằng Fabrice nói, bọn em chạy ngay cho thầy đây, có gì mà phải vội đâu ạ.”
Thầy nhắm nghiền mắt và nắm chặt tay lại, rồi thầy ngẩng các lỗ mũi đang cử động lên trời. Khi thầy cúi đầu xuống, thầy nói rất chậm rãi và nhẹ nhàng.
“Thôi được, bắt đầu lại. Tất cả sẵn sàng xuất phát.”
“Ơ không được, thằng Mamert kêu, như thế là bất công! Chính em là người thắng, em đến chỗ cái ô đầu tiên! Như thế là bất công và em sẽ mach bố em!” và nó bắt đầu khóc và giậm chân vào cát hàng đống phát và rồi nó nói rằng đã thế thì nó sẽ bỏ di và nó vừa bỏ đi vừa khóc và tôi tin rằng nó làm thế cũng phải vì tôi thấy thầy giáo nhìn nó giống hệt như kiểu bố nhìn món thịt hầm tối qua.
“Các em, thầy giáo nói, các cậu nhãi, các anh bạn thân mến, ai mà không làm theo lời tôi bây giờ thì tôi sẽ quất cho một cái đét đít nhớ đời!”
“Thầy không có quyền, có một thằng kêu lên, chỉ có bố em, mẹ em, chú và ông nội là có quyền đét đít em mà thôi.”
“Ai vừa nói thế đấy?” thầy hỏi.
“Chính nó đấy ạ,” thằng Fabrice vừa nó vừa chỉ vào một thằng ở khách sạn Bãi Biển, một thằng bé tí.
“Không đúng, đồ điêu toa bẩn thỉu,” thằng bé tí nói và thằng Fabrice ném cát vào mặt nó. Nhưng thằng bé tí đã cho nó một cái tát ra tát. Tôi tin rằng thằng bé tí chắc đã phải tập thể dục nhiều rồi và thằng Fabrice đã sững sờ đến nỗi nó quên cả khóc. Thế là cả lũ chúng tôi xông vào đánh nhau, nhưng phải nói cái bọn ở khách sạn Biển và cái bọn ở khách sạn Bãi Biển là những bọn phản phúc.
Khi chúng tôi đã đánh nhau xong, thầy giáo đang ngồi trên bãi cát bèn đứng dậy và thầy ấy nói:
“Được rồi. Chúng ta chuyển sang trò tiếp theo nhé. Tất cả quay mặt ra biển. Có hiệu lệnh là tất cả chạy xuống nước! Sẵn sàng chưa? Xuất phát!”
Trò này làm chúng tôi thích ghê, ở bãi biển ngoại trừ cát thì chỉ có biển là hay nhất. Chúng tôi chạy kinh cực và nước đúng là hết sảy và chúng tôi đứa này té nước vào đứa kia và chúng tôi chơi vả nhảu sóng và thằng Côme kêu lên: “Nhìn tao này! Nhìn tao này! Tao bơi sải này!” và khi chúng tôi quay lên, chúng tôi nhận thấy thầy giáo đã đi đâu mất.
Và hôm nay, chúng tôi lại có một thầy giáo thể dục mới.
“Thầy tên là Jules Martin, thầy ấy nói với chúng tôi, còn các em?”
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas