Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Chương 5 - Bữa Ăn Dành Cho Búp Bê
– Các anh không cho con chơi cùng.
– Vì sao vậy?
– Các anh bảo là con gái không chơi đá bóng được.
– Thật lạ lùng vì dì đã từng chơi rồi mà! - Bà Bhaer cười khi nhớ lại những trò vui đùa của mình hồi nhỏ.
– Con biết rõ là con chơi được! Con thường chơi với anh Demi và thấy rất thích, nhưng bây giờ anh ấy không muốn cho con chơi vì các anh kia chế nhạo anh ấy. - Trông Daisy đầy vẻ rầu rĩ vì sự cương quyết của anh trai.
– Dì nghĩ là anh con không sai, cưng à. Khi chỉ có hai con chơi với nhau thì không sao, nhưng đây là trò chơi quá sức với con khi có tới mười mấy cậu con trai cùng chơi. Nếu là dì thì dì sẽ tìm một trò cho riêng mình.
– Con chán chơi một mình lắm rồi! - Daisy nói giọng buồn bã.
– Dì sẽ chơi cùng con, nhưng bây giờ dì phải chuẩn bị một số thứ để vào thị trấn. Con sẽ đi cùng dì thăm mẹ con, và nếu con muốn thì có thể ở lại chơi với mẹ.
– Con sẽ cùng đi để thăm mẹ và bé Josy, nhưng con muốn quay về đây cơ. Anh Demi sẽ nhớ con và con thích ở đây, thưa dì.
– Con không thể thiếu Demi được, phải không? - Dì Jo tỏ vẻ hiểu tình yêu của cô bé dành cho anh trai.
– Dĩ nhiên là con không thể! Chúng con là anh em sinh đôi cho nên chúng con yêu thương nhau hơn những người khác. - Daisy đáp, gương mặt rạng ngời, vì em xem việc có một người anh song sinh là điều vinh hạnh nhất mình có được.
– Thế con sẽ làm gì trong khi đợi dì? - Bà Bhaer hỏi khi bà vội vã xếp mấy chồng ga trải giường vào tủ.
– Con không biết, con chán búp bê và các đồ chơi của con lắm rồi. Giá như dì nghĩ ra một trò chơi mới cho con, dì Jo. - Daisy nói, uể oải đánh đu trên cánh cửa.
– Dì phải nghĩ đã và việc này sẽ mất một chút thời gian, cho nên có lẽ con xuống bếp xem bác Asia chuẩn bị món gì cho bữa trưa của chúng ta? - Bà Bhaer gợi ý, nghĩ đó là một cách hay để ở yên một lúc.
– Vâng con đi đây, con hi vọng bác ấy sẽ vui vẻ!
Daisy từ tốn đi về phía nhà bếp, nơi bác đầu bếp da đen Asia cai quản mà không muốn ai quấy rầy.
Năm phút sau, cô bé quay lại, mặt mày phấn khởi, một ít bột nhão trên tay và chút bột dính ở mũi.
– Thưa dì, con làm bánh quy và các món khác được chứ ạ? Bác Asia không khó chịu, bác ấy bảo con có thể tham gia và sẽ rất vui. Thế con được phép chứ? - Daisy nói một hơi.
– Tuyệt! Rất hoan nghênh, con cứ làm những gì con thích, và bao lâu tuỳ con. - Bà Bhaer thở phào đáp, vì nhiều lúc cô bé duy nhất ở Plumfield còn khó chiều hơn cả chục cậu con trai.
Daisy chạy đi. Và trong lúc làm việc, dì Jo vừa suy nghĩ một trò chơi mới. Đột nhiên bà nảy ra một ý, bà cười, đóng mạnh cửa tủ và nhanh nhẹn đi ra, miệng nói:
– Mình sẽ làm như thế, nếu như có tác dụng!
Mắt dì Jo sáng lên khi bà báo cho Daisy biết bà đã nghĩ ra một trò chơi mới và bà sẽ đi mua ngay không chậm trễ, đến nỗi trên đường vào thị trấn, Daisy háo hức, đặt bao nhiêu là câu hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời thỏa mãn. Em ở lại nhà bố mẹ để chơi với em bé mới sinh và thăm mẹ, trong khi dì Jo đi mua sắm. Khi bà trở về với những gói lạ lùng chất đầy trong xe, Daisy vô cùng tò mò nên muốn trở về Plumfield ngay lập tức. Nhưng dì không vội nên còn nói chuyện rất lâu trong phòng mẹ em. Bà ngồi ngay dưới sàn, bế em bé trên đùi và làm cho bà Brooke cười khi kể về những trò nghịch ngợm của bọn trẻ và nhiều chuyện tức cười khác.
Daisy không tài nào nghĩ ra dì đã nói cho mẹ biết điều bí mật gì nhưng rõ ràng mẹ biết vì bà nói với cô con gái khi buộc chiếc mũ vải và hôn đôi má hồng của em:
– Con hãy ngoan, Daisy của mẹ, và hãy học trò chơi mới mà dì đã nghĩ ra cho con. Nó thật sự có ích và thú vị. Dì rất tốt vì đã cùng chơi với con, bởi bản thân dì không thích trò đó lắm!
Những lời này khiến hai người phụ nữ cười thật vui và càng làm cho Daisy lo lắng. Trên đường về, có cái gì đó kêu lanh canh ở phía sau xe.
– Cái gì vậy dì? - Daisy hỏi trong khi lắng tai nghe.
– Đó là trò chơi mới. - Bà Jo trịnh trọng đáp.
– Thế nó làm bằng gì ạ?
– Bằng sắt, thiếc, gỗ, đồng, đường, muối, than và bằng hàng trăm thứ khác.
– Lạ thật! Thế nó màu gì ạ?
– Đủ thứ màu.
– Thế có to không ạ?
– Có phần to, có phần không.
– Con đã từng nhìn thấy một cái giống như thế chưa ạ?
– Rất nhiều lần rồi, nhưng chưa có cái nào đẹp như cái này.
– Không biết đó là cái gì? Con không chờ được nữa! Bao giờ con được thấy nó ạ? - Và Daisy đứng lên ngồi xuống đầy nôn nóng.
– Sáng mai, sau giờ học.
– Cũng dành cho cả các anh nữa ạ?
– Không, chỉ dành riêng cho con và em Bess. Các anh sẽ rất thích nhìn và muốn tham gia một phần. Nếu muốn thì con có thể cho chúng tham gia.
– Con sẽ cho anh Demi tham gia nếu anh ấy muốn.
– Không lo rằng tất cả các anh đều muốn tham gia đâu, nhất là Stuffy. - Mắt bà Bhaer sáng lên khi bà vỗ vỗ một cái gói cồm cộm kỳ quặc đặt trên đùi.
– Cho con sờ một cái? - Daisy nài nỉ.
– Không được! Con sẽ đoán ra ngay và sẽ mất vui.
Daisy rên rỉ rồi mỉm cười thật tươi vì em đã nhìn thấy thứ gì đó lóng lánh qua một lỗ thủng nhỏ trên giấy.
– Làm sao con chờ lâu thế được? Hôm nay con không được xem ạ?
– Ồ, không đâu, cưng à! Còn phải sắp xếp và lắp nhiều bộ phận! Dì đã hứa với chú Teddy là con sẽ không nhìn thấy gì trước khi mọi thứ hoàn chỉnh.
– Nếu chú Teddy có biết thì chắc chắn sẽ rất tuyệt vời! - Daisy vỗ tay, reo lên.
Vì người chú dịu dàng, giàu có, vui tính này của em tốt với trẻ con không khác gì một bà tiên, và luôn nghĩ ra những điều ngạc nhiên thú vị, những món quà đẹp và những trò giải trí cho chúng.
– Phải! Chú Teddy đã cùng đi mua với dì. Chú ấy và dì rất thích lúc ở cửa hàng chọn đồ. Chú ấy lúc nào cũng muốn phải thật to đẹp và kế hoạch nhỏ nhoi của dì trở nên vĩ đại khi chú ấy tham gia vào. Con phải hôn chú thật nhiều khi chú đến, vì chú là người tuyệt vời nhất thế giới và chú đã mua cái nổ… Ôi trời! Suýt nữa thì dì đã nói ra cho con biết đó là gì rồi! - Bà Bhaer ngừng lại và bắt đầu xem hóa đơn sợ sẽ để lộ nếu bà còn tiếp tục nói. Daisy khoanh tay vẻ cam chịu và ngồi im nhưng vẫn cố nghĩ xem trò gì lại có một từ “nổ” trong đó.
Về đến nhà, Daisy ngắm nghía từng bọc đồ mà dì em lấy từ trên xe xuống. Em đặc biệt ngạc nhiên và tò mò trước một gói thật to, nặng mà anh Franz mang thẳng lên gác và cất trong phòng trẻ con. Có chuyện gì đó rất bí mật xảy ra chiều hôm đó, vì anh Franz đóng đinh, bác Asia thì đi lên đi xuống trong khi dì Jo chạy tới chạy lui với đủ thứ được giấu dưới tạp dề. Bé Ted, cậu bé duy nhất được chấp nhận vì bé nói chưa sõi, thì cười khanh khách và bập bẹ nói: “rấc tẹp”.
Tất cả những điều này khiến Daisy muốn phát điên và sự nôn nóng của em cũng lây sang các cậu con trai. Chúng cứ xúm quanh mẹ Bhaer xin được giúp một tay nhưng bà từ chối bằng cách nhắc lại chính những gì chúng đã nói với Daisy:
– Con gái không chơi được với con trai. Trò này chỉ dành riêng cho Daisy, Bess và ta, cho nên chúng ta không cần các con.
Nghe thế, các chàng trai lặng lẽ rút lui và rủ Daisy cùng chơi bi, chơi ngựa, chơi đá bóng, chơi tất cả những gì em thích với một sự săn đón bất ngờ khiến cho em vô cùng ngạc nhiên.
Nhờ những sự quan tâm đó mà buổi chiều trôi qua và Daisy đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, em học bài với sự nhiệt tình khiến cho chú Fritz ao ước giá ngày nào cũng có trò chơi mới. Một sự náo động lan khắp phòng học khi Daisy được tự do lúc mười một giờ, bởi vì tất cả đều biết giờ đây em sẽ có trò chơi mới đầy bí hiểm.
Nhiều ánh mắt dõi theo khi em chạy đi. Đầu óc Demi bị phân tán đến mức khi Franz hỏi cậu sa mạc Sahara nằm ở đâu thì cậu đáp giọng não nề: “Trong phòng trẻ con”, khiến cả lớp cười ầm lên.
– Dì Jo, con đã học xong hết bài rồi và con không thể chờ thêm một phút nào nữa! - Daisy kêu ầm lên và chạy bổ vào phòng bà Bhaer.
– Tất cả đã sẵn sàng, đi nào.
Một tay ôm Ted, tay kia cắp giỏ đồ khâu, dì Jo nhanh nhẹn dẫn đường lên gác.
– Con không nhìn thấy gì cả. - Daisy nói, mở to mắt nhìn bà khi em chạy qua cửa phòng trẻ con.
– Thế con không nghe thấy gì à? - Dì Jo hỏi, tay chụp Ted lại khi bé đi thẳng vào phòng.
Daisy thật sự có nghe thấy tiếng lách cách lạ tai và âm thanh ro ro như ấm nước đang reo. Những âm thanh này phát ra từ sau một tấm màn được giăng trước hốc cửa sổ. Daisy vén màn và thốt lên vui vẻ “Ồ” rồi đứng đăm đăm nhìn đầy thán phục những gì - đố các bạn biết.
Cả một cơ ngơi chạy dọc ba phía của ô cửa sổ; một bên treo đủ thứ xoong chảo xinh xinh; mé kia là một bàn bếp và bộ đồ pha trà; còn ở chính giữa là bếp lò. Không phải một bếp lò bằng thiếc vô tác dụng mà là một cái bếp thật bằng gang, đủ lớn để nấu ăn cho cả một gia đình búp bê. Nhưng tuyệt nhất là lửa thật sự đang cháy và hơi nước thật sự thoát ra từ vòi một ấm nước nhỏ. Nắp ấm đang nhảy múa, nước sủi bong bóng. Một ô kính đã được gỡ ra và thay bằng một tờ giấy thiếc có khoét lỗ để đặt ống khói và khói đang bay ra ngoài. Một cái thùng gỗ đựng than đặt gần đó; phía trên treo xẻng hót rác, phất trần và chổi; một cái giỏ đi chợ nhỏ đặt trên chiếc bàn thấp mà Daisy thường chơi và trên lưng tựa chiếc ghế nhỏ của em là một cái tạp dề trắng cùng một chiếc mũ rất đáng yêu. Mặt trời chiếu sáng như cũng tham gia vào trò chơi, bếp lò nhỏ kêu thật vui tai, ấm nước bốc khói, những cái xoong lấp lánh trên tường, bộ đồ sứ tuyệt đẹp xếp gọn gàng thành hàng: đó là căn bếp hoàn chỉnh và tuyệt vời nhất mà bất kì đứa trẻ nào cũng thèm muốn.
Daisy đứng yên sau tiếng “Ồ” thích thú nhưng mắt em nhìn nhanh từ món đồ này sang món đồ khác. Đôi mắt sáng ngời dừng lại trên gương mặt rạng rỡ của dì Jo. Cô bé sung sướng sà vào vòng tay bà, nói đầy biết ơn:
– Ôi dì, đây là một trò chơi mới tuyệt vời! Con có được nấu ăn thật sự trên bếp lò, tổ chức tiệc tùng, nấu món ăn và nhóm lửa cháy thật sự không ạ? Con thích lắm! Sao dì lại có sáng kiến này?
– Việc con thích làm bánh cùng với bác Asia đã khiến dì nghĩ đến trò chơi này. - Bà Bhaer nói và ôm hôn cô bé đang rất chộn rộn như muốn bay. - Dì biết là bác Asia sẽ không cho con đùa nghịch thường xuyên trong bếp của bác ấy và đốt lửa ở đây không an toàn lắm. Thế là dì nghĩ, dì phải tìm cho con một bếp lò nhỏ và dạy con cách làm bếp, như thế rất vui và còn có ích nữa. Dì đã đi khắp các cửa hàng đồ chơi, nhưng tất cả những thứ đủ to đều quá đắt và dì đã tưởng phải từ bỏ ý định của mình thì gặp chú Teddy. Ngay khi biết được những gì dì định làm, chú ấy nói muốn giúp một tay và cứ nhất định đòi mua cái bếp đồ chơi to nhất. Dì mắng nhưng chú ấy chỉ cười và chê bai tài nấu ăn của dì thời còn trẻ. Chú bảo dì còn phải dạy cả Bess và con. Thế là chú mua tất cả những thứ xinh đẹp cho “lớp dạy nấu ăn của dì”.
– Con rất mừng là dì đã gặp chú ấy! - Daisy nói trong khi bà Jo cười, nhớ lại những giây phút vui vẻ bà đã trải qua cùng với chú Teddy.
– Con cần phải học thật chăm cách làm tất cả các món vì chú ấy bảo sẽ thường xuyên đến để uống trà và hi vọng được nếm món gì đó thật đặc biệt.
– Đây là căn bếp dễ thương nhất trần đời và con sẽ học thật chăm. Thế con có được học làm bánh hoa quả, bánh ngọt và macaroni không? - Daisy thốt lên và nhảy nhót quanh phòng, một tay cầm cái xoong và tay kia là que cời than.
– Tất cả khi thích hợp. Đây sẽ là một trò chơi có ích, dì giúp con và con là đầu bếp của dì. Vậy thì dì sẽ nói cho con biết phải làm gì và sẽ chỉ cho con cách làm. Rồi chúng ta sẽ có nhiều món để ăn và con sẽ thật sự học được cách nấu ăn. Dì sẽ gọi con là Sally và nói rằng con là một cô gái mới đến. - Bà Jo nói thêm, rồi bắt tay vào việc trong khi bé Teddy ngồi trên sàn mút ngón tay và nhìn bếp lò chăm chú như thể đó là một vật sống khiến bé rất thích thú.
– Sẽ rất hay! Thế con bắt đầu bằng việc gì trước? - Sally hỏi, với gương mặt sung sướng và vẻ sẵn sàng đến mức dì Jo chỉ ước mong tất cả những đầu bếp đều xinh đẹp và dễ thương như cô bé.
– Trước tiên, con hãy đội chiếc mũ và mặc tạp dề vào. Dì hơi cổ hủ và muốn cho đầu bếp của dì thật hoàn hảo.
Sally vén mớ tóc quăn của em vào chiếc mũ tròn và đeo tạp dề vào mà không hề phàn nàn, mặc dù em vẫn thường không chịu đeo tạp dề.
– Giờ con có thể xếp gọn mọi thứ và rửa bộ đồ sứ mới. Bộ đồ cũ cũng cần cọ rửa vì cô phụ bếp trước của ta rất có thể vẫn để chúng bẩn sau một bữa tiệc.
Dì Jo nói thật nghiêm túc, nhưng Sally bật cười vì em biết rõ cô gái không gọn gàng không chịu rửa ráy tách chén là ai rồi. Em xắn tay áo lên và sau một tiếng thở phào thỏa mãn, em bắt đầu đi khuấy tung gian bếp của mình, thỉnh thoảng lại thốt lên những lời sung sướng vì “cái trục cán bột dễ thương”, “chậu rửa tuyệt vời”, hoặc “lọ hạt tiêu xinh xắn”.
– Giờ thì Sally, hãy cầm lấy giỏ và đi chợ đi; đây là danh sách những thứ dì cần cho bữa ăn chiều. - Bà Jo nói và đưa cho em một mảnh giấy.
– Chợ ở đâu, thưa dì? - Daisy hỏi, thấy là trò chơi mới này càng lúc càng hay.
– Chợ là chỗ bác Asia.
Sally đi, gây ra một sự náo động mới trong lớp học khi em đi qua cửa trong bộ quần áo mới. Cô bé tranh thủ thì thào vào tai Demi với vẻ mặt rạng ngời:
– Trò chơi mới tuyệt lắm!
Bác Asia cũng thích thú không kém Daisy và cười vui vẻ khi trông thấy cô gái nhỏ bước vào bếp, mũ đội lệch sang bên và nắp giỏ thì gõ nhịp như chũm chọe, chẳng khác gì một đầu bếp tí hon.
– Bác ơi, dì Jo muốn có những thứ này và cháu phải mang về ngay lập tức. - Daisy nói vẻ rất quan trọng.
– Để ta xem nào, cưng. Một cân bít tết, khoai tây, bí đỏ, táo, bánh mì, bơ. Thịt thì chưa có, bao giờ có thì ta sẽ cho người mang lên. Mấy thứ kia thì sẵn đây rồi.
Bác Asia xếp một củ khoai tây, một quả táo, một miếng bí đỏ, một miếng nhỏ bơ và một ổ bánh mì vào giỏ của Sally và khuyên em nên coi chừng cậu bé giúp việc hàng thịt vì thỉnh thoảng cậu ta hay làm trò.
– Cậu ấy là ai vậy? - Daisy hỏi, hi vọng đó chính là Demi.
– Rồi cháu sẽ thấy. - Bác Asia chỉ nói có vậy.
Sally đi ra trong tâm trạng phấn chấn, miệng hát vang.
– Giờ thì con hãy cho tất cả các thứ vào chạn, trừ quả táo. - Bà Jo nói khi cô đầu bếp trở lại.
Có một tủ tường bên dưới kệ đặt giữa bếp. Sally mở ra: một nửa dùng làm hầm chất củi, than và mồi lửa. Nửa kia toàn bình, hộp và đủ loại dụng cụ đựng bột mịn, bột thô, đường, muôi và những thứ khác. Ở đó cũng có một lọ mứt, một hộp đựng bánh mì mật, một lọ nước hoa cologne đầy rượu và một gói chè nhỏ. Nhưng thích nhất là hai bình sữa tươi đầy váng sữa và có một cái thìa bé xíu để hớt. Daisy vỗ tay khi trông thấy cảnh tượng đó và muốn hớt váng sữa ngay lập tức. Nhưng dì Jo nói:
– Không phải bây giờ. Con sẽ cần đến váng sữa để ăn với bánh táo. Giờ thì đừng đụng vào.
– Con sẽ làm một chiếc bánh táo ạ? - Daisy thốt lên, không tin một niềm hạnh phúc lớn lao như thế có thể đến với mình.
– Phải, nếu như bếp lò của con hoạt động tốt, thì con sẽ làm hai chiếc, một bánh táo và một bánh dâu tây. - Bà Jo nói và cũng thích thú không kém gì Daisy.
– Rồi sau đó thì làm gì ạ? - Sally hỏi, nôn nóng muốn bắt tay vào việc.
– Con hãy đóng ngăn kéo bên dưới bếp lò để cho lò nướng được nóng. Rồi con hãy rửa tay, lấy bột, đường, muối và bột quế ra. Hãy xem khuôn bánh có sạch sẽ không và hãy gọt táo.
Daisy chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết với sự khéo léo mà ta có thể chờ đợi ở một đầu bếp trẻ.
– Dì không biết số lượng cần thiết để làm loại bánh bé như thế này; dì sẽ thử và nếu như không đúng thì sẽ làm lại. Con hãy cho bột vào cái bát này, bỏ thêm một chút muối, và cho hết chỗ bơ này vào. Con đừng quên là nên trộn những thứ khô trước rồi mới đến những thứ lỏng. Như vậy tốt hơn.
– Con biết rồi. Con đã trông thấy bác Asia làm. Con láng bơ mấy cái khuôn trước phải không ạ? Bác ấy làm như vậy trước tiên. - Daisy nói, tay trộn bột thật mạnh.
– Tuyệt! Dì nghĩ con có năng khiếu làm bếp, con làm rất tốt! - Dì Jo tán thành. - Còn giờ, thêm một chút nước lạnh vào, chỉ một chút xíu để làm ướt bột. Hãy rắc bột trên tấm ván cán bột, nhào bột một lúc rồi đem cán. Phải, như thế. Giờ hãy thoa ít bơ lên và cán thêm. Chúng ta không nên làm loại bột quá béo, nếu không mấy cô búp bê ăn sẽ không tiêu.
Daisy bật cười với ý nghĩ đó và rải bơ thật hào phóng. Rồi em cán bột với một cái chày cán. Khi bột đã xong em đặt vào khuôn. Em cắt táo ra từng lát mỏng, xếp đều trên khuôn, rắc đường và bột quế lên trên. Sau cùng, chỉ còn phải trang trí bằng mấy dải bột đặt chéo trên công trình của em mà thôi.
– Con rất muốn được cắt mấy dải bột này nhưng bác Asia không cho làm. Thật là thú vị khi ta có thể tự tay làm tất cả một mình! - Daisy nói trong khi con dao nhỏ của em kêu lách cách.
Các bà đầu bếp, cả những người giỏi nhất, đôi khi cũng gặp những chuyện không may: Sally không phải là ngoại lệ. Em cắt nhanh quá khiến cho cái đĩa trượt văng lên không và chiếc bánh đáng thương rơi úp mặt xuống đất. Sally hét lên một tiếng, bà Jo cười, Teddy ngạc nhiên bò đến chỗ cái bánh và sự lộn xộn ngự trị trong căn bếp một lúc.
– Bánh không bị hỏng vì con đã ấn ở mép thật chặt, bánh không hề gì. - Sally vừa nói vừa nhấc của báu bị rơi lên và sửa lại cho ngay ngắn mà không quan tâm đến bụi bám vào lúc sự cố xảy ra.
– Ta thấy cô đầu bếp mới của ta thật dễ tính, và dễ chịu. - Bà Jo nói. - Giờ thì con hãy mở lọ mứt dâu ra, cho một ít lên bánh và đặt mấy dải bột chéo lên trên.
– Con sẽ đặt một chữ D vào giữa mấy sợi dích dắc: sẽ rất đẹp khi nó chín. - Sally nói trong khi trang trí chiếc bánh có thể khiến cho một bà đầu bếp thật sự phải ghen tị. - Con sẽ cho vào lò nướng! - Em thốt lên khi mẩu bột dính bụi cuối cùng được đặt trên lớp mứt đỏ.
Và em cho bánh vào lò với vẻ đắc thắng.
– Giờ thì con lau dọn tất cả. Một người đầu bếp giỏi luôn luôn dọn các đồ nghề của mình. Rồi con hãy gọt bí đỏ và mấy củ khoai tây.
– Chỉ có một củ khoai tây thôi ạ. - Sally cười nói.
– Hãy cắt làm tư để có thể cho vào cái xoong nhỏ, và nhớ cho nước vào khi đặt lên bếp.
– Con cũng ngâm bí trong nước ạ?
– Không, con gọt nó đi, cắt nhỏ ra và cho vào nồi, sẽ ngon hơn, nhưng sẽ mất thời gian hơn.
Bỗng có tiếng cào cửa. Sally xoay người lại và mở cửa. Kit xuất hiện với một cái giỏ trong mồm.
– Đây là cậu bé giúp việc hàng thịt! - Daisy thốt lên, thích thú và đỡ lấy cái giỏ.
Chú chó liếm mép và bắt đầu nài xin. Rõ ràng chú nghĩ đó là bữa tối của mình vì chú vẫn thường mang cho chủ như thế. Không nhận được gì, chú giận dữ bỏ đi và sủa ầm ĩ lúc đi xuống để bớt thất vọng.
Trong giỏ có hai miếng thịt, một quả lê đã nướng chín, một cái bánh ngọt nhỏ và một mảnh giấy trên đó bác Asia viết: “Bữa trưa của cô bé, nếu công việc nấu ăn của cô không thành công.”
– Con không muốn mấy thứ này của bác ấy, món ăn con làm sẽ rất ngon và con sẽ có một bữa ăn tuyệt vời! - Daisy thốt lên vẻ khó chịu.
– Chúng ta hãy cất giữ tất cả những thứ này cho trường hợp chúng ta có khách. Rất tốt khi ta có sẵn gì đó trong chạn. - Dì Jo nói vì bà nhớ đến điều đó từ một lô những chuyện không may trong công việc nội trợ.
– Con tói. - Teddy nói, vì bé nghĩ với tất cả những việc nấu nướng thì đã đến lúc ăn cái gì đó.
Mẹ bé đưa giỏ đồ khâu để bé lục lọi, hi vọng giữ bé yên cho đến khi bữa ăn sẵn sàng.
– Con hãy lo món rau của con đi, sau đó dọn bàn và chuẩn bị một ít than để nướng thịt.
Thật là tuyệt khi trông thấy khoai đang sôi trong chiếc nồi nhỏ, khi nhìn món bí đang ninh nhừ, khi có thể mở cửa lò nướng năm phút một lần để nhìn xem mấy chiếc bánh hoa quả như thế nào và sau cùng khi than đã cháy đỏ ta đặt hai miếng bít tết bé xíu dài bằng ngón tay lên vỉ và tự hào lật chúng bằng một cái dĩa. Khoai tây chín đầu tiên, đương nhiên thôi vì chúng được nấu suốt thời gian qua. Daisy dùng một cái chày nhỏ để nghiền, cho thêm bơ và muối - các bà đầu bếp khi làm việc quá hăng say thường hay quên muối! Rồi em cho tất cả vào một cái đĩa màu đỏ xinh xắn và cho vào lò nướng vàng!
Sally bận bịu với các công việc trên nên đã quên bẵng mấy chiếc bánh. Khi mở cửa lò để cho khoai tây vào thì em hét lên vì than ôi! Than ôi! Mấy chiếc bánh đã cháy đen!
– Ôi, mấy chiếc bánh của con! Mấy chiếc bánh xinh xắn của con! Hỏng hết rồi! - Sally tội nghiệp kêu lên, vặn vẹo hai bàn tay lấm lem khi trông thấy công trình của mình bị hỏng.
Chiếc bánh trông thật thảm thương: mấy miếng bột đặt chéo trên mặt túa ra các hướng vì thạch bị cháy đen, như những bức tường và ống khói của một ngôi nhà sau hỏa hoạn.
– Con à, dì đã quên bảo con lấy bánh ra khỏi lò! Thật không may! - Dì Jo nói đầy hối hận. - Đừng khóc, cưng, đây là lỗi của dì! Chúng ta sẽ làm lại sau bữa ăn trưa. - Dì nói tiếp trong khi Sally giàn giụa nước mắt. - Con hãy cho đĩa vào lò để hơ nóng chúng trong khi chúng ta nghiền bí đỏ với bơ, muối và một chút tiêu, hi vọng bữa ăn sẽ không gặp những chuyện không may khác.
Bình đựng gia vị rất dễ thương, khiến cho tinh thần Sally phấn chấn lên và em trộn món bí thật ngon. Mọi thứ đều đã dọn xong trên bàn; sáu cô búp bê được đặt ngồi trên ghế, mỗi bên ba cô; Teddy và Sally thì ngồi ở hai đầu. Một cô búp bê mặc một chiếc váy vũ hội, một cô khác mặc áo choàng trong nhà. Cậu bé xấu xa Jerry thì mặc bộ đồ đỏ chót còn Annabelle, cô bé đáng thương đã mất mũi, chẳng mặc gì ngoài lớp da của chính cô. Teddy, trong vai ông bố của gia đình, hành xử như một người chủ và ngốn hết những gì người ta mời bé: bé thấy mọi thứ thật hoàn hảo. Daisy trông coi mọi thứ như bà chủ nhà, hơi vỡ mộng một chút nhưng đúng vai trò.
Thịt quá cứng nên mấy con dao nhỏ không tài nào cắt được; khoai tây không được vàng lắm còn món bí thì chưa được nhừ; nhưng khách mời dường như không phát hiện ra điều gì cả; ông chủ và bà chủ nhà làm vinh dự cho bữa tiệc. Sự thích thú trong việc hớt váng sữa đã xoá đi nỗi thất vọng do chiếc bánh bị hỏng gây ra và cuối cùng chính chiếc bánh của bác Asia lại là món tráng miệng thích hợp.
– Đây là bữa ăn ngon nhất trong đời con; con có thể làm như thế này mỗi ngày không ạ? - Daisy hỏi trong khi ăn nốt những thứ còn lại.
– Con có thể nấu mỗi ngày sau khi học xong, nhưng dì thích con ăn cùng với mọi người. Hôm nay là lần đầu tiên, nhưng chúng ta cần phải tuân theo quy định. Chiều nay con có thể làm thứ gì đó cho bữa uống trà, nếu con muốn. - Dì Jo nói và rất thích bữa tiệc mặc dù chẳng có ai mời bà tham gia.
– Thế con được phép làm bánh kẹp cho anh Demi chứ? Anh ấy rất thích món đó. Thật vui khi lật bánh và cho đường vào giữa!
– Nhưng nếu con làm những thứ ngon cho Demi thì tất cả các cậu kia cũng sẽ muốn được ăn và rồi con sẽ bù đầu luôn.
– Con có thể mời riêng anh Demi một lần, và sau đó con sẽ nấu ăn cho mấy người kia nếu các anh ấy ngoan? - Daisy đề nghị.
– Đó là một ý tưởng hay, cưng của dì! Đó sẽ là một phần thưởng cho các cậu bé ngoan và dì không thấy cậu nào không thích thú được nếm món ăn ngon của con! Nếu những chàng trai bé nhỏ cũng giống như những người đàn ông trưởng thành thì món ăn ngon sẽ làm cho họ mềm lòng và dịu tính tình. - Dì Jo nói với một cái gật đầu vui vẻ về phía cửa, nơi bố Bhaer đang đứng theo dõi với vẻ mặt thích thú.
– Nhận xét cuối cùng này là dành cho anh, người phụ nữ sắc sảo ạ. Anh thừa nhận đúng như thế. Nhưng nếu như anh cưới em vì những món ăn em nấu, em yêu, thì mấy năm qua anh thật sự bị bạc đãi. - Ông giáo sư cười đáp và bế Teddy đang đỏ mặt tía tai cố tả lại bữa tiệc mà bé vừa thưởng thức.
Daisy tự hào khoe căn bếp của em và hứa với chú Fritz sẽ làm cho chú thật nhiều bánh kẹp. Em đang nói về những phần thưởng mới mẻ thì mấy cậu con trai, dẫn đầu là Demi, xuất hiện trong phòng, hít hít không khí như một đàn chó đói. Buổi học đã kết thúc và bữa ăn trưa chưa xong; mùi thịt nướng đã đưa cả bọn đến hiện trường.
Người ta chưa từng thấy một phụ nữ bé nhỏ nào hãnh diện như Sally khi em chỉ cho các bạn xem kho báu của mình và kể em dự trữ những thứ gì cho chúng. Một vài cậu chế nhạo ý tưởng em sẽ nấu được món gì đó ngon, nhưng trái tim của Stuffy bị chinh phục ngay lập tức; Nat và Demi rất tin tưởng ở tài nghệ của em; còn các cậu khác tuyên bố chúng sẽ chờ xem đã. Tuy nhiên tất cả mọi người đều thán phục căn bếp và xem xét bếp lò rất chăm chú. Demi đề nghị mua lại cái nồi hơi vì cậu đang cần nó cho một cỗ máy hơi nước mà cậu đang lắp; còn Ned thì tuyên bố cái xoong lớn nhất đúng là thứ cần để nấu chì đúc đạn, lưỡi rìu và đủ thứ linh tinh khác.
Daisy có vẻ lo sợ trước những đề nghị trên nên bà Jo ra một đạo luật cấm không cậu bé nào được đụng vào, sử dụng, thậm chí đến gần cái bếp lò thiêng liêng mà không có được giấy phép đặc biệt của chủ nhân. Điều này càng làm tăng giá trị của nó trong mắt các chàng trai, đặc biệt là bất cứ hành vi vi phạm điều luật trên sẽ bị phạt bằng cách tước hết mọi quyền tham dự vào những món ngon đã được hứa làm cho các cậu bé ngoan.
Lúc bấy giờ chuông reo: tất cả đều đi xuống nhà ăn. Trong bữa ăn, mỗi cậu con trai đưa cho Daisy một danh sách những thứ yêu cầu em làm. Daisy hoàn toàn tin tưởng bếp lò của em nên hứa tất cả, nếu như dì Jo đồng ý chỉ cho em cách làm. Điều này khiến dì Jo lo lắng, vì có vài món ngoài khả năng của dì - bánh cưới chẳng hạn, rồi kẹo bạc hà, xúp bắp cải với cá mòi và quả anh đào mà ông Bhaer giới thiệu là món ông ưa thích nhất. Nó ngay lập tức khiến vợ ông tuyệt vọng vì món ăn Đức nằm ngoài khả năng của bà!
Sau khi ăn xong, Daisy muốn bắt tay vào việc ngay, nhưng em chỉ được phép rửa chén bát, lấy đầy nước trong ấm để pha chè và giặt chiếc tạp dề đã bị bẩn. Rồi em ra vườn để chơi đến năm giờ, vì chú Fritz bảo làm việc quá nhiều, cho dù cạnh một bếp nấu ăn, đều không tốt cho đầu óc cũng như thân thể con trẻ. Và qua kinh nghiệm, dì Jo biết rõ các trò chơi mới sẽ nhanh chóng mất đi sức hấp dẫn nếu như chúng không được sử dụng một cách khôn ngoan.
Tất cả mọi người đều thật dễ thương với Daisy buổi chiều hôm đó. Tommy hứa cho em những quả chín đầu tiên trong vườn của cậu, mặc dù thứ cây thấy rõ duy nhất chỉ là cỏ dành cho lợn mà thôi. Nat đề nghị sẽ cung cấp cho em củi mà không lấy tiền; Stuffy thì cực kì tôn thờ em; Ned thì bắt tay ngay vào việc làm một tủ lạnh cho căn bếp; còn Demi, với một sự đúng giờ thật đáng khâm phục đối với một đứa trẻ như cậu, thì tháp tùng Daisy tới phòng dành cho trẻ con ngay khi chuông đổ năm giờ. Đó không phải là giờ để bắt đầu bữa tiệc, nhưng cậu nài nỉ được cùng đi và giúp đỡ em gái kiên trì hết sức nên cậu nhận được đặc ân mà rất ít vị khách được nhận: cậu nhóm lửa, chạy việc vặt và theo dõi quá trình làm bữa ăn một cách chăm chú. Bà Jo chỉ đạo công việc trong lúc đi tới đi lui, bận rộn treo rèm sạch cho cả ngôi nhà.
– Con hãy hỏi xin bác Asia một tách kem chua, như thế món bánh của con sẽ xốp hơn mà không cần nhiều sô đa. - Bà khuyên.
Demi theo lệnh em gái chạy vội xuống nhà và trở lại với món kem, mặt mày nhăn nhó vì trên đường đi cậu đã nếm thử và thấy nó chua đến nỗi cậu quả quyết món bánh sẽ không thể nuốt được. Bà Jo nắm ngay lấy cơ hội này để có một bài giảng về các thuộc tính hóa học của sô đa mà Daisy không để tâm còn Demi thì nghe chăm chú và hiểu hết, cậu thể hiện qua một câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy đủ:
– Vâng, con hiểu, sô đa làm những thứ chua biến thành ngọt, và làm cho chúng nhẹ hơn. Em hãy làm thử xem, Daisy.
– Múc gần đầy bột vào cái bát đó và cho một chút muối vào. - Bà Jo tiếp tục.
– Ồ vâng, hình như phải cho muối vào tất cả mọi thứ. - Sally nói, tỏ ra chán phải mở lọ đựng muối ra liên tục.
– Muối cũng giống như tính hài hước vậy, một dúm sẽ làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn, con à. - Chú Fritz dừng tay trong lúc đang đóng một vài cây đinh để Sally treo mấy cái xoong.
– Chú không được mời uống trà đâu, nhưng cháu sẽ mời chú ăn mấy cái bánh. - Sally nói, dướn gương mặt dính đầy bột của em lên để hôn chú thay cho lời cảm ơn.
– Anh Fritz, anh không được làm gián đoạn lớp dạy nấu ăn của em, nếu không em sẽ đến dạy đạo đức trong giờ tiếng La-tinh của anh đó. Anh có thích như vậy không? - Bà Jo nói và ném một tấm màn bằng vải siu lên đầu chú.
– Rất thích, hãy thử xem!
Và bố Bhaer dễ thương bắt đầu hát và nện búa khắp nhà như một chú chim gõ kiến khổng lồ.
– Cho sô đa vào kem và khi nó kêu “xèo xèo” như lời Demi nói thì hãy khuấy đều rồi đổ vào bột đánh thật mạnh. Con đã làm nóng vỉ nướng chưa, thoa bơ đều rồi sau đó nướng cho tới khi dì quay lại. - Và dì Jo cũng đi mất.
Khi Daisy đổ một ít bột lên vỉ sắt, nó phồng lên thành một chiếc bánh kẹp vàng rộm, khiến Demi thèm rỏ dãi. Thật ra thì cái đầu tiên dính vào vỉ nướng, vì Daisy quên láng bơ nhưng sau thất bại đầu tiên đó, mọi việc đâu vào đấy và sáu chiếc bánh kẹp xinh xắn đã an toàn nằm lên đĩa.
– Anh nghĩ anh thích mứt hơn đường. - Demi nói từ chiếc ghế bành nơi cậu đang ngồi sau khi đã dọn bàn theo cách riêng của mình.
– Vậy thì hãy đến hỏi xin bác Asia một ít đi. - Daisy đáp và vào phòng tắm rửa tay.
Phòng dành cho trẻ con không còn ai và một việc khủng khiếp đã xảy ra. Con Kit cảm thấy hậm hực suốt cả ngày vi nó đã mang thịt tới thật đường hoàng nhưng chẳng nhận được gì cả. Nó không phải là một con chó xấu tính, nhưng cũng có những tật xấu nho nhỏ, và không phải lúc nào cũng cưỡng lại được sự cám dỗ. Thế là nó đi vào phòng ngay lúc đó; ngửi thấy mùi thơm của mấy chiếc bánh kẹp, trông thấy chúng ở trên chiếc bàn thấp, và không hề nghĩ đến hậu quả, nó đớp một cú hết sạch. Bánh đang nóng nên nó bị bỏng mồm đến nỗi không kìm được tiếng sủa kinh ngạc. Daisy nghe thấy, chạy đến, nhìn thấy chiếc đĩa trống trơn và chóp đuôi màu vàng đang biến dưới gầm giường. Không nói gì, em chụp lấy cái đuôi, kéo tên trộm ra, lôi nó xuống nhà và nhốt vào kho chứa than suốt buổi tối.
Cảm động vì sự cảm thông mà Demi dành cho em, Daisy chuẩn bị một bát bột khác và làm được một chục chiếc bánh kẹp còn thành công hơn những cái bánh trước. Thật vậy, sau khi đã ăn hai chiếc, chú Fritz nói là chưa bao giờ được thưởng thức những chiếc bánh ngon hơn, còn tất cả những cậu bé ở bàn bên dưới đều ganh tị với Demi về bữa tiệc bánh ngọt trên nhà.
Đó là một bữa ăn thật sự ngon miệng. Nắp bình trà chỉ rơi ra có ba lần, và sữa chỉ đổ ra bàn có một lần; mấy chiếc bánh dầm trong si rô, và bánh mì nướng thì có mùi thịt thơm phức, vì bà đầu bếp đã dùng kẹp chả để nướng bánh mì. Demi quên cả môn triết học và ăn ngấu nghiến như bất kì cậu bé trần tục nào, trong khi Daisy lên kế hoạch cho những buổi đại yến linh đình còn mấy cô búp bê mỉm cười tán thưởng.
– Các con yêu, các con chơi có vui không? - Bà Jo hỏi khi kiệu Teddy trên vai đi đến.
– Rất vui ạ. Con sẽ sớm trở lại. - Demi trịnh trọng nói.
– Nhìn chiếc bàn, dì e rằng các con đã ăn quá nhiều.
– Không đâu ạ! Con chỉ ăn có mười lăm chiếc bánh bé tí teo. - Demi phản đối và cậu khiến em gái tất bật với việc tiếp đầy đĩa của cậu.
– Chúng sẽ không có gì hại cho anh ấy đâu ạ, chúng rất ngon!
Daisy nói với vẻ vừa âu yếm vừa tự hào khiến dì Jo chỉ biết cười nói:
– Vậy là trò chơi mới đã thành công, phải không?
– Con rất thích trò chơi này. - Demi nói như thể sự đồng tình của em là cần thiết vậy.
– Đây là trò chơi tuyệt vời nhất đời! - Daisy thốt lên, tay ôm chặt cái chậu rửa bát nhỏ để chuẩn bị rửa cốc chén. - Con ước gì ai cũng có được một bếp lò xinh xắn như của con. - Em nói thêm và nhìn cái bếp trìu mến.
– Cần phải đặt một cái tên cho trò chơi này. - Demi nói, vừa mải mê liếm nước si rô trên đĩa.
– Có tên rồi.
– Tên gì ạ? - Cả hai đứa trẻ cùng háo hức hỏi.
– À, dì nghĩ chúng ta sẽ gọi là “Bữa ăn dành cho búp bê”. - Rồi dì Jo rút lui, rất hài lòng trước sự thành công của mình.