The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12992 / 32
Cập nhật: 2015-07-24 13:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ọ ngồi trên bãi biển, nheo mắt nhìn ra xạ Phong Vũ trầm tư ngấm những đợt sóng đập mạnh vào bờ, rồi rút đi cuốn theo lớp cát mịn. Diễm Thúy ngồi 1 tay ôm chân, 1 tay nghịch nghịch vẽ trên cát, cô quay nhìn Phong Vũ, cười nũng nịu:
- Anh Vũ.
- Gì?
- Nãy giờ anh nghĩ gì vậy? Bộ đi chơi với em anh không thích hả?
Phong Vũ vuốt tóc:
- Không thích thì anh đi làm gì?
Thúy liếc anh thăm dò:
- Anh đi thế này anh Phương biết không?
- Anh không nói gì hết.
- Nhưng nếu anh ấy biết thì sao?
Anh cười gượng:
- Làm sao mà biết được.
Diễm Thúy ngã người nằm xuống cát, khẽ liếc Phong Vũ, cô chờ anh quay lại hoặc nhìn trộm thân hình tuyệt mỹ của cô trong bộ đồ tắm, nhưng Phong Vũ vẫn ngồi nhìn ra ngoài biển, cô kéo nhẹ tay anh:
- Anh nằm chơi, tội gì ngồi cho mỏi lưng.
Anh vẫn ngồi im, Diễm Thúy bậm môi, nhưng vẫn kiên trì:
- Anh thấy em mặc bộ này thế nào, anh Phương vẽ kiểu cho em đó.
Phong Vũ dè dặt nhìn lướt qua cô, Diễm Thúy hỏi tới:
- Đẹp không anh Vũ?
- Đẹp, đẹp.
- Anh không nhìn làm sao mà biết, trả lời ẩu không à.
Phong Vũ lừng khừng:
- Mấy áo này em mặc chụp hình lịch rồi, dĩ nhiên là phải đẹp chứ.
- Nhưng em muốn anh nói theo ý anh kìa.
Thấy Phong Vũ cứ lúng túng, cô ngồi lên cạnh anh, nghiêng đầu nũng nịu:
- Bộ đi chơi với em anh không thích hả, hay là anh nhớ Giáng Hương chứ gì, vậy thì ngồi đó mà nhớ đi, em về cho coi.
Cô ngúng nguẩy định đứng lên, Phong Vũ giữ tay cô:
- Em ngồi xuống đi, giận anh hả?
- Nhưng anh có nhớ Giáng Hương không?
- Không, nhớ đâu mà nhớ.
- Thật không đó?
- Thật.
- Thề đi nào.
- Thề gì?
- Thề là không nhớ Giáng Hương. Cho anh biết, em ghen lắm đó, đi chơi với em mà nhớ người khác em không chịu đâu, có yêu em mới ghen chứ bộ.
Phong Vũ mềm lòng nhìn cô, cử chỉ của anh không còn lừng khừng nữa. Diễm Thúy cười thầm, cô biết anh đã bị chinh phục hoàn toàn, cuộc đi chơi hôm nay là thêm 1 vòng nguyệt quế cho cô và nổi nhục bổng rát của Giáng Hương. Cô lim dim mắt nghĩ đến lúc mọi người nhìn cô khâm phục, thật sung sướng với sự thật là Phong Vũ bỏ rơi cả người yêu vì mê mệt cô. Còn chiến thắng nào hãnh diện hơn.
Cô thề bây giờ Giáng Hương lánh mặt ở đâu đó, hoặc trốn mọi người về 1 miền quê nào đó với nổi thất tình đau đớn, cô hình dung sự đau buồn của Giáng Hương mà thấy sướng lịm cả người, thêm 1 trái tim tan nát là cô thêm 1 chiến tích lẫy lừng của cô thời tuổi trẻ. Như thế mới là hãnh diện chứ.
Nhưng điều làm cô thú vị tột cùng là ý nghĩ anh em Viễn Phương sẽ mâu thuẩn vì giành giựt tình yêu cô, họ sẽ quì lụy, chìu chung, sẽ cố dành cho cô 1 tương lai rạng rỡ để chiếm cho bằng được trái tim của ngôi sao, lúc ấy thì rõ, Diễm Thúy xinh đẹp, sẽ nhởn nhơ lựa chọn, sẽ làm như phân vân thương hại người thua cuộc...
Cô khép hờ mắt, ngây ngất vì những ý nghĩ tự tôn vinh mình, cô tưởng như cả trái đất nằm trong tay cô, chỉ cần cô muốn là có tất cả.
Trong tâm trạng vằng vặt say chiến thắng, Diễm Thúy thấy mình hào phóng tình yêu hơn bao giờ. Cô ngồi yên, vòng tay choàng qua cổ Phong Vũ, rồi ngả người trên mặt cát mịn màng, cô hôn anh 1 cách vũ bão, như gió cuốn, như lốc xoáy... để rồi cuối cùng, Phong Vũ quên mất đi cảm giác ngừng ngại tội lỗi, cả Viễn Phương, cả Giáng Hương đều trở nên nhạt nhòa trong anh, chỉ có nổi đam mê không gì dập tắt là hiện tại, và anh lao vào cảm giác hưởng thụ mãnh liệt.
Bóng tối phủ kín bải biển vắng vẻ, đất và trời lẫn vào nhau trong 1 vũ điệu quay cuồng...
Diễm Thúy đứng khoanh tay, theo dõi những người thợ đang sửa phòng cho cô. Cả tuần nay cô không đi đâu và chỉ quanh quẩn ở nhà. Cô muốn đích thân chỉ huy mọi người sửa sang theo ý cô, muốn phòng riêng của mình phải lộng lẫy như phòng của 1 bà hoàng, có thế mới xứng đáng với 1 ngôi sao như cô.
Nếu mà có cho phép, hẳn cô sẽ xây luôn 1 biệt thự riêng cho mình, với đầy đủ kẻ hầu hạ, như những vị tiểu thư ngày xưa. Gì chứ tiền thì cô đâu có thiếu.
Cô đứng bên cửa sổ, hài lòng nhìn phòng ngủ huy hoàng của mình, nếu đứng dưới đường nhìn lên thì đây là 1 cung điện thật sự.
Cửa sổ nơi cô đang đứng là rèm che bằng nhung đỏ, bên trên lớp ren trắng đục. Chiếc giường ngủ của cô mới là 1 kỳ công của óc tưởng tượng, cô đã phải thức đêm cả tuần lễ để vẽ cho mình 1 kiểu trang trí rực rỡ nhất. Trên tấm drap màu huyết dụ nổi bật lên chiếc gối bằng lụa mềm màu vàng, 2 bên buồng 2 tấm màn bằng nhung xanh màu ngọc bích. Sàn nhà được trải thảm có những hoa văn xinh xắn, trong trí tưởng tượng của cô, đó là tấm thảm ở xứ Ba Tư mà những vị hoàng hậu vương gia ngày xưa thường uyển chuyển gót sen lên đó. Và để chứng tỏ mình rất yêu loài vật, cô cho kê 1 tủ kiếng viền mica, chưng được nhất 1 chú gấu ngời bóng mà những người yếu tim hẳn phải chết điếng khi nhìn bộ lông vằn vẻ của nó.
Cạnh tủ kiếng nho nhỏ là 1 tủ kiếng lớn chạy dọc sát tường, treo khoảng trăm chiếc áo ngủ với đủ màu đủ kiểu. Cuối cùng là chiếc sopha êm ái để cô có thể nằm dài mà tiếp những vị khách thân thiết. Thật huy hoàng xa hoa.
Diễm Thúy đứng theo dõi những người thợ đóng vào tường 1 khung kính thật to, vừa khớp với chiều dài bức tường, cô hài lòng ngắm vẽ diễm lệ của mình trong đó. Chợt cô giúp việc thò đầu vào:
- Cô Ba, có khách.
Diễm Thúy quay lại:
- Ai vậy?
- Em không biết, bà này lạ lắm. Chắc là bạn mới của cô.
"Vậy là phải khoe với bà ấy vương quốc của mình, sau đó sẽ cổ vỏ khối người tò mò muốn biết cung điện này, sẽ có biết bao nhiêu người thèm thuồng được như mình." Cô nghĩ thầm, rồi ra lệnh:
- Mời bà ấy lên đây.
- Dạ.
Người phụ nữ rõ ràng không giấu được vẽ ngạc nhiên khi thấy căn phòng hào nhoáng. Diễm Thúy nhìn ánh mắt tò mò của bà, cười khoan khoái. Đúng là cô đã gây được ấn tượng mạnh, có thế chứ.
Cô ngồi xuống chiếc sopha, giơ tay chỉ chiếc ghế đối diện:
- Mời chị ngồi, chị kiếm tôi có chuyện gì không?
Người phụ nữ quan sát cô từ đầu tới chân, đôi mắt như tóe lên ánh lửa, hình như bà ta phải cố trấn tỉnh để giữ lấy vẻ khoán hòa. Diễm Thúy nhanh chóng nhận ra điều đó, cô tò mò nhìn bà ta:
- Chị là ai?
- Vợ anh Thiên, Nguyễn Quang Thiên. Người chụp hình mốt thời trang, cô có cần tôi giới thiệu thêm về chồng tôi không?
Diễm Thúy sửng người, 1 luồng ớn lạnh làm cô rùng mình, lo sợ, cô liếc nhìn quanh, chợt nhớ ra đây là nhà mình và cô có thể an toàn, cô mới an tâm, bèn gật đầu tỉnh bơ:
- Anh Thiên thì tôi có biết, giới người mẫu biết anh ấy nhiều lắm đó.
- Nhưng cô thì biết vượt mức bình thường cho phép, phải vậy không?
Nhìn cái cách lúng túng của Diễm Thúy, người phụ nữa nói tiếp:
- Hỏi để xem cô phản ứng ra sao thôi, chứ đến đây là tôi phải biết rồi. Còn cô, cô nghĩ gì khi người ngồi trước mặt cô là vợ anh Thiên?
Biết chắc mình được bảo vệ, Diễm Thúy không còn thấy sợ nữa và nếu người phụ nữ này muốn áp đảo cô thì đừng hòng, cô bèn nhún vai:
- Vợ anh Thiên thì có quan hệ gì đến tôi?
Thái độ của cô làm người phụ nữ tức giận, nhưng chị cố kềm lại:
- Có đấy chứ, vì quan hệ nên tôi mới đến đây.
- Chị cứ nói thẳng đi.
- Vâng, nói thẳng tôi cũng không thích quanh co làm gì đâu. Tôi muốn cô hãy chấm dứt quan hệ với chồng tôi, cô thấy sao?
Diễm Thúy thấy khó chịu trước cách nói khô khan của chị, tự ái vụt nổi dậy, người phụ nữ tầm thường này thì hơn gì cô mà dám đến đây hoạch họe cô chứ, bất quá chị ta được thừa nhận là vợ hợp pháp của Quang Thiên. Dù vậy cô cũng không cho ai được phép lên mặt với cô, thậm chí cô thấy chị như 1 cái gai trước mắt, cô nhướng mày:
- Chị sợ chồng chị yêu người khác thì ráng mà giữ, sao lại đi bắt bẻ người ta.
Đôi mắt người phụ nữ như tóe lửa, đôi môi run bần bật, chị ta bặm lại như cố kềm chế, nhưng giọng vẫn run:
- Trước khi tôi đến đây tôi đã dự định nói chuyện ôn hòa với cô vì tôi muốn cùng là phụ nữ với nhau, hãy biết thông cảm với nổi khổ của nhau. Tôi mong là cô biết sự nhường nhịn của tôi, đừng để tôi có hành động quá đáng.
Diễm Thúy nhếch môi:
- Chị định làm gì nói thử coi?
- Cô muốn biết lắm à? Hừ, tôi nghĩ cô phải biết điều 1 chút chứ. Nói thật nhé, may là cô gặp tôi, chứ nếu là người khác thì cô đã bị ăn đòn rồi, lẽ ra cô phải biết điều hơn chứ.
Diễm Thúy quay phắt lại:
- Gì, chị định đánh tôi à, nè, nói chuyện đàng hoàng thì tôi nương tay cho, còn lên mặt hăm dọa thì đừng trách tôi nghe chưa.
Người phụ nữa gằn giọng:
- Cô thật quá quắt, cô không đáng được nói chuyện thông cảm cởi mở, mà xứng đáng được đối xử chẳng ra gì hơn. Loại người như cô không đáng để tôi tôn trọng đâu.
Thấy Diễm Thúy định mở miệng, chị chận lại:
- Lẽ ra thấy tôi cư xử mềm mỏng, cô phải biết nhún nhường 1 chút, đàng này lại còn kênh kiệu, thách thức, cô quên mất mình là người có quan hệ bất chính rồi à?
Diễm Thúy nghênh mặt 1 cách kiêu kỳ:
- Tôi không ưa mấy người nói chuyện cao thấp với tôi, bất quá chị là vợ anh Thiên chứ có hơn gì ai mà đòi đẩy đời.
- Tôi không nghĩ mình là người hay hơn ai cả, chỉ đến đây nhắc cho cô nhớ rằng anh Thiên còn có gia đình, và cô không được phá hoại hạnh phúc của người ta.
Diễm Thúy nhịp nhịp tay, cô thấy ghen tức với quyền làm vợ của chị, nó làm cô bị xúc phạm, cô quay ngẩng người ra cửa sổ, nhìn chị bằng nửa con mắt:
- Tôi nhắc lại nhe, nếu sợ mất chồng thì mua hẳn 1 sợi dây xích mà xiềng chân chồng lại, đừng có đi bắt lỗi người khác, tại chồng chị đuổi theo tôi thì chị ráng mà chịu, chứ trách móc ai.
Thấy khuôn mặt xanh mét của chị, cô cười kiêu ngạo:
- Tôi thế này mà thèm quyến rũ chồng chị. Chị có biết là bao nhiêu người hơn anh ấy gấp trăm lần còn quỳ dưới chân tôi không?
Người phụ nữ như giận đến tột độ, tay chị run lên, chị đứng phắt dậy nghiến răng:
- Loại người như cô đáng ăn acid hơn là nói chuyện phải trái, nhưng tôi không hạ mình làm chuyện đó đâu, vì tôi tin rằng rồi sẽ có người làm thay tôi.
Chị quay người bỏ đi.
Diễm Thúy ngồi yên nhìn theo, rồi nở nụ cười thách thức.
Lại 1 người phụ nữ bị ruồng bỏ vì cô, điều đó càng làm đậm chiến tích lừng lẫy của cô mà thôi, nó khẳng định rằng cô là viên ngọc quí có sức quyến rũ mãnh liệ t.
Diễm Thúy chợt nảy ra ý định mới, chiều nay là ngày hẹn với Quang Thiên, cô sẽ bắt anh ly dị vợ, để xem sức chinh phục của cô mạnh đến đâu, xem giữa cô và vợ anh, ai mới là người có uy quyền với anh hơn.
Cô đứng dậy, uốn người vặn vẹo 1 cách khoan khoái, rồi lại gieo người xuống chiếc sopha êm ái, cảm thấy mình là người hoàn toàn hạnh phúc, cô cười sung sướng 1 mình.
Cứ mỗi lần hạnh phúc cô lại nhớ đến Giáng Hương, sau lần Giáng Hương vào bệnh viện, cô chưa gặp lại đối thủ của mình, và chuyện Giáng Hương không bị tật nguyền làm cô thấy phật lòng, cái gả Hùng Văn nó.... thật là... đồ vô tích sự.
Như Là Nỗi Nhớ Như Là Nỗi Nhớ - Hoàng Thu Dung Như Là Nỗi Nhớ