Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ia rồi, Đinh Bằng đang ngồi trong cùng, dáng vẻ nóng này, Thục Linh bước nhanh vào.
- Em.
Đinh Bằng đứng bật dậy, không chút e dè anh ôm ngay Thục Linh trong vòng tay mình.
- Anh đợi em gần nửa tiếng đồng hồ rồi đó.
- Xin lỗi em bận họp vào giờ chót
Đinh Bằng âu yếm rút khăn tay lau lên trán người yêu:
- Người em đầy cả mồ hôi, ngồi xuống đây đi, anh kêu nước uống.
Không hỏi Thục Linh uống gì, Đinh Bằng vẫy người bồi bàn:
- Cho tôi ly nước yến.
Chờ cho Thục Linh thở và uống xong mấy ngụm nước yến, Đinh Bằng mới hỏi:
- Em nói với Hiếu Liêm rồi phải không?
Thục Linh bối rối:
- Anh Bằng, lẽ ra hôm nay em nói với Hiếu Liêm, nhưng mà...
- Nghĩa là em vẫn chưa nói?
Đinh Bằng bực bội:
- Thực ra em có muốn sống với anh không Thục Linh?
Thục Linh rơm rớm nước mắt:
- Có, dầu chúng ta chưa cưới nhau nhưng em vẫn xem như em đã thuộc về anh, em đinh nói, nhưng mà Hiếu Liêm bận túi bụi mấy ngày nay, khác rất quan trọng cho công việc làm ăn của Hiếu Liêm nên em không thể để cho Hiếu Liêm phân tâm.
- Em chỉ nghĩ đến Hiếu Liêm mà không nghĩ đến cảm nhận của anh. Em và anh từng chung 1 căn phòng, anh yêu em thật đấy, nhưng em thấy đó, anh chưa hề chiếm đoạt em, vì anh không muốn vì sự việc xảy ra mà em lấy anh. Được, nếu như em không muốn làm vợ anh thì chúng ta chia tay, anh không thể chịu đựng được khi 1 người con gái nói yêu anh nhưng không thể dứt khoát với người yêu cũ. Anh thật ngu ngốc cãi lời mẹ anh làm cho Hạnh Dung đau khổ để đeo đuổi theo 1 cái bóng.
Thục Linh bật khóc:
- Anh chỉ biết trách em mà không hiểu em khổ tâm như thế nào.
Nước mắt của người yêu làm Đinh Bằng chùn lại, anh nắm lấy bàn tay của Thục Linh ăn năn:
- Anh xin lỗi, nhưng chỉ tại anh quá yêu em thôi Linh ạ.
- Nhưng còn Hạnh Dung, anh sẽ nói thế nào đây?
- Anh đã nói với cô ấy, anh không yêu cô ấy, cô ấy khóc thôi.
- Ạnh Bằng...lẽ ra mình không nên quen nhau và yêu nhau.
- Em hối hận?
- Không, nhưng tình yêu của chúng ta làm tổn thương quá nhièu người.
- Chúng ta vô tội em biét không, anh yêu em và em yêu anh đó là điều dĩ nhiên.
- Hay là... chúng mình cùng chuyển đổi đến nơi nào đó làm việc?
- Không, anh không cần phải tránh mặt ai, nên nhó anh yêu em và muốn cưới em vậy thôi, hay là em sợ sống với anh em sẽ khổ vì anh không nhiều tiền như Hiếu Liêm?
- Anh Bằng, anh nói em như vậy sao?
Biết mình lỡ lời, Đinh Bằng giả lả:
- Anh xin lỗi, thôi mình ăn đi em, thức ăn nguội hết rồi.
Lấy dao Đinh Bằng cắt ra từng miếng thịt nhỏ cho Thục Linh ân cần:
- Em ăn đi, dạo này anh thấy em ốm lắm đó.
Bốn người khách đi vào quán, họ cười nói ồn ào, Thục Linh tái mặt:
- Anh Bằng...Hiếu Liêm.
Hiếu Liêm cũng vừa nhận ra Thục Linh, anh đi nhanh đến hớn hở:
- Ồ, Thục Linh, không ngờ em cũng ở đây, bàn công việc với khách hàng phải không? xong chưa sang đây ngồi với anh.
Quay sang 3 người đi chung, Hiếu Liêm rộn ràng:
- Đây là vợ sắp cưới của tôi đó, Đặng Thục Linh, phó giám đốc công ty Du Lịch Hải Nam.
- Hân hạnh biết chị.
Ba người khách bắt tay Thục Linh và Đinh Bằng, Đinh Bằng lạnh nhạt:
- Nếu muốn em có thể đi với Hiếu Liêm.
Thục Linh ngẩn lên:
- Anh Liêm, anh cứ tự nhiên với bạn của anh, em và anh Bằng còn bàn công việc.
- Vậy cũng được, 1 lát muốn anh đưa về không?
- Em có xe.
- Vậy anh đi.
Nhìn theo Đinh Bằng mỉa mai:
- Hiếu Liêm tin tưởng em vậy sao? Riêng anh thì không được, vợ của anh thì không được đi với bất cứ người đàn ông khác trong hoàn cảnh chỉ 2 người.
Thục Linh cười ngượng:
- Hiếu Liêm là như vậy đấy, vô tư và không hề bận tâm đến chuyện em đi với người đàn ông khác.
- Vì anh ta tin em yêu anh ta phải không?
- Đừng gay gắt với em như vậy?
Đinh Bằng buông nĩa:
- Anh không ăn nữa, em ăn nhanh rồi mình đi.
Thục Linh lắc đầu:
- Em không ăn nữa đâu.
- Chúng ta đi.
Đinh Bằng cố tình khoát tay Thục Linh đi ra cửa, Thục Linh vừa né người ra Đinh Bằng cương quyết kéo lại:
- Em sợ gì chứ? Sợ Hiếu Liêm biết à?
Giọng Đinh Bằng đầy giận dữ, Thục Linh van nài:
- Không phải, nhưng Hiếu Liêm mới vừa giới thiệu em là vợ sắp cưới của anh ấy, em không muốn người ta nghĩ xấu về Hiếu Liêm.
Đinh Bằng lạnh lùng:
- Em sợ Hiếu Liêm thì đúng hơn.
Đinh Bằng dứt khoát kéo Thục Linh vào sát mình hơn và quét ánh mắt lại. Rõ ràng Hiếu Liêm cau mày nhìn cả 2, câu chuyện với 3 người khác trở nên rời rạc, nhạt nhẽo.
- Anh về đi, em vào nha.
- Thục Linh.
Chưa kịp phải ứng, vòng tay Đinh Bằng khép chặt qua người Thục Linh cùng với nụ hôn mạnh mẽ. Mỉm cười trong bóng tối Đinh Bằng khe khẽ:
- Để em nhớ anh và ngày mai nói rõ với Hiếu Liêm đó.
Thục Linh rùng mình, trong lúc Đinh Bằng buông cô ra nổ máy cho chiếc City của anh lao tới trước mất hút. Đưa tay sở lên môi mình, Thục Linh thở dài:
- Linh.
Tiếng gọi nhẹ như làn gió, Thục Linh nghe da thịt mình nổi gai, cô quay phát lại sững sờ:
- Hiếu Liêm.
Hiếu Liêm bước tới, bước chân lặng lẽ cũng như anh, im lặng nhìn Thục Linh. Ánh sáng không đủ soi rõ khuôn mặt băn khoăn lẫn chút đau khổ.
- Anh đến bao giờ anh Liêm, sao không vào nhà mà ở đây?
- Anh đến lâu lắm rồi, không thấy phòng em bật đèn, anh nghĩ là em chưa về nhà nên đợi ở đây.
- Có phải....anh nhìn thấy em và Đinh Bằng?
- Thục Linh, em nói đi tại sao em để hắn hôn em?
Mím chặt môi Thục Linh buông ra cho nhát dao chém xuống:
- Vì em yêu anh ấy.
- Yêu Đinh Bằng? Còn anh?
Giọng Hiếu Liêm như lạc đi đau đớn, Thục Linh nghẹn ngào:
- Nếu như em muốn đừng có đám cưới được không anh Liêm?
Hiếu Liêm hốt hoảng:
- Em không muốn làm vợ anh?
- Xin lỗi anh Hiếu Liêm, lẽ ra em phải nói với anh chuyện em và Đinh Bằng từ lâu lắm rồi, nhưng em không nỡ, em sợ anh buồn.
Hiếu Liêm đau đớn:
- Em sợ anh buồn, nhưng không tàn nhẫn bằng lừa dối anh đau Linh, hèn nào Trung Sơn luôn cảnh cáo, nói xa nói gần, anh vẫn không tin, bởi anh nghĩ yêu nhau là phải tin tưởng nhau. Nhưng không ngờ...anh chủ quan quá, mãi đến tối này nhìn thấy em bên Đinh Bằng anh mới hoảng sợ thực sự, và anh đứng nơi này đợi em, không ngờ anh thấy em và hắn hôn nhau. Lúc ấy anh chỉ muốn xông ra dằn em ra khỏi tay hắn, nhưng rồi anh không làm được.
- Anh Liêm...
- Em không còn ý định sống chung với anh nữa phải không? Cũng phải, không yêu anh, em làm sao làm vợ anh được.
Hiếu Liêm quay lưng đi nhanh lại xe của mình, mở máy xe, anh cho chiếc xe phóng đi với tốc độ kinh hồn. Thục Linh hoảng sợ.
- Anh Liêm, anh Liêm..
Chiếc xe chỉ là chấm nhỏ, Thục Linh điếng cả người lao vào nhà. Làm sao đây? nếu như Hiếu Liêm xảy ra chuyện gì, trời ơi mọi người sẽ kết án cô, gia đình Hiếu Liêm sẽ trút giận vào cô.
Quay điện thoại đến lần thứ 3, Thục Linh mới nghe được tiếng Hiếu Liêm bệu bạo:
- Anh Liêm...
- Anh không sao hết, anh đã về nhà rồi.
- Anh làm em sợ quá, anh không sao thật chứ?
- Em nghĩ anh sẽ đâm đầu vào thân cây hay cột đèn nào sao?
- Không có, em không dám.
- Vậy thì em ngủ đi, khuya rồi, kẻo lại nhức đầu, còn chuyện đám cưới của mình, em đừng lo, anh sẽ nói với mọi người, chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ lại, hai ba năm nữa mới cưới nhau, được không?
Thục Linh khóc oà lên:
- Anh Liêm, em thật có lỗi với anh.
- Ngủ đi khuya rồi.
Hiếu Liêm gác máy, thả rơi người trên ghế, nỗi đau trong lòng anh bây giờ mới lớn làm sao. Mình đã lầm lỗi điều gì để Thục Linh thay lòng? Hay tại mình xem Thục Linh thuộc về mình nên không có tình cảm cuồng nhiệt cho cô?
Hiếu Liêm đau khổ với chai rượu tu hết vào miệng, anh vẫn không thấy giận Thục Linh, bởi anh yêu Thục Linh bằng 1 tình cảm bao dung, anh chỉ giận mình.
- Chào buổi sáng vui vẻ.
Hiếu Liêm bước vào nhà với giỏ xách nilong nặng trĩu. Giơ cao túi nilong anh cười vui vẻ mà mắt không nhìn Thục Linh:
- May quá, cả nhà đang ăn sáng, ăn thức ăn của con mang đến đi.
Hiều Liêm điềm nhiên mở bọc nilong lôi ra nào giò cháo quảy, nào bánh cuốn chả lụa. Bà Phiến cười tít mắt:
- Mẹ hài lòng con lắm đó Liêm.
Trung Sơn nhăn mặt:
- Mẹ ơi không phải hài lòng mà còn thích thú nữa kìa.
Ông Phiến vui vẻ:
- Thục Linh chạy vào trong lấy thêm 1 cái chén, 1 đôi đũa nữa con.
Thục Linh vừa đứng lên, Hiếu Liêm xua tay:
- Khỏi, con không ăn đâu.
Bà Phiến trợn mắt:
- Sao không ăn, con mua nhiều thế này ai ăn cho hết đây, không được Thục Linh vào lấy chqusn đũa ra con.
Thục Linh đi vào trong lòng thầm lo lắng, đêm qua cô và Hiếu Liêm đã nói chuyện với nhau sao sáng nay Hiếu Liêm làm như không có chuyện gì xảy ra, hay là anh vẫ nkhông bỏ ý định cưói Thục Linh, bất chấp cô không yêu anh.
Mang đũa chén ra Thục Linh lãnh đạm ngồi xuống cạnh Trường Sơn thay vì ngồi cạnh Hiếu Liêm. Trung Sơn và cả ông bà Phiến đều nhìn cô, Hiếu Liêm thản nhiên trút thức ăn vào chén Thục Linh:
- Em ăn bánh cuốn này đi Linh, bánh cuốn còn nóng lắm.
- Cám ơn, tôi không ăn bánh cuốn, tôi phải đi làm sớm.
- Coi kìa, chưa muộn mà.
Ông Phiến cau mày:
- Có phải 2 đứa giận nhau không?
- Dạ không có đâu bác, 2 bác ăn đi, Trung Sơn ăn đi chứ.
Chờ cho mọi người ăn xong và uống 1 ngụm cà phê, Hiếu Liêm mới đằng hắng:
- Thưa bác, con có chuyện này muốn thưa, sắp tời có lẽ con phải ra Hà Nội mấy tháng, có khi cả năm, cho nên tạm thời chúng con định dời đám cưới lại.
Bà Phiến sửng sốt:
- Dời đám cưới lại, tại sao vậy? Thục Linh, có phải con đã làm chuyện gì có lỗi hay là dễ dãi quá với Hiếu Liêm?
Thục Linh sợ hãi:
- Con...
Hiếu Liêm cười khẽ:
- Kìa bác, con và Thục Linh chỉ dời đám cưới đâu phải không cưới nhau đâu, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nhìn Hiếu Liêm rồi nhìn Thục Linh, bà thở hắt ra:
- Mẹ vẫn không hiểu tại sao nữa?
Ông Phiến chen vào:
- Thì bà cứ mặc chúng nó đi, nó còn trẻ chưa thích ràng buộc nhau, sau này cưới nhau, bà sợ mất thằng rể qúy hay sao?
Trung Sơn đã hiểu, anh đứng lên nghiêm mặt:
- Anh Liêm, anh đừng quá tốt, chị Hai em không được anh đối xử tốt đâu. còn chị Hai, chị đúng là kẻ dại dột nhất trên đời.
Trung Sơn giận dữ bỏ đi, Thục Linh cũng đứng lên:
- Con phải đi làm đây.
- Thục Linh.
Mặc cho bà mẹ gọi mình, Thục Linh cắp cái cặp da đi luôn ra cửa, bà quay lại Hiếu Liêm buồn rầu:
- Thật ra giữa con với nó xảy ra chuyện gì hả Liêm?
- Dạ...không có chuyện gì đâu bác.
Nói là không có chuyện gì, nhưng trong đôi mắt chàng trai trẻ, ông Phiến nhận ra nét buồn bã, mắt trũng sâu, đêm qua chắc là đã không ngủ. Ông khoát vai Hiếu Liêm:
- Đi làm với bác.
Lúc lên xe ông mới nghiêm mặt:
- Có phải Thục Linh muốn cháu làm như vậy không?
Hiếu Liêm ngần ngừ:
- Bác....
- Bác biết rõ con gái bác hơn ai, chuyện dời ngày cưới là do nó, làm sao mà do ý cháu. Nó đúng là có mắt mà như không, rồi nó sẽ khổ vì thằng Đinh Bằng.
- Bác biết rồi à?
- Biết, nhưng tình yêu có trải qua sóng gió mới bền vững, bác không tin cháu là chàng trai yếu đuối.
Hiếu Liêm xúc động:
- Cám ơn bác.
- Đừng buồn nữa, hôm nay đi với bác xuống bến tàu, hàng nhập về nhiều lắm đó.
- Dạ
Đêm qua Hiếu Liêm thức gần như suốt đêm, anh có thể dùng vào việc đã có đính hôn, thiệp cưới đã in xong để làm áp lực với Thục Linh, nhưng ích lợi gì chứ, nếu như sống bên cạnh anh mà Thục Linh luôn nghĩ về kẻ khác, hôn nhân cũng sẽ gãy đổ thôi.
Quả thật hàng đã cập bến, bến tàu thật nhộn nhịp tấp nập, làm Hiếu Liêm trong phút chốc quên ngay chuyện buồn của mình.
- Ai da....
Cô gái ngã chúi vào người Hiếu Liêm, may mà anh đưa tay đỡ kịp, toàn thân cô gái nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Hiếu Liêm, cô đỏ mặt thẹn thùng:
- Xin lỗi.
Đỡ cô đứng ngay dậy, Hiếu Liêm khẽ giọng:
- Nơi này lộn xộn lắm, tôi nghĩ coo nên lên trên.
- KHông, tôi cần phải kiểm tra hàng, nếu không giao thiếu cho anh lại khổ.
Cô mỉm cười với Hiếu Liêm, nụ cười làm gương mặt cô gái trở nên dễ thương, ông Phiến đi tới:
- Ủa, có cả cháu Như Khương ở đây nữa sao? Ba cháu đúng là có phước được cháu đó Như Khương.
Cô gái lại đỏ mặt nhìn Hiếu Liêm, ông PHiến vui vẻ:
- Chắc cháu không biết Hiếu Liêm đâu phải không Như Khương? Để bác giới thiệu, đây là Hiếu Liêm, phó giám đốc công ty của bác, còn đây là Như Khương, chủ của chiếc tàu này.
- Hân hạnh.
Hiếu Liêm đưa tay ra, không chút ngại ngùng, Như KHương cũng đưa tay ra bắt tay Hiếu Liêm. Họ lại kiểm hàng và giao hàng.
Xoa tay vào nhau ông PHiến vui vẻ:
- Không ngờ hàng kỳ này về lại giao cho các đại lý hết trơn, nhờ công của cháu đó Hiếu Liêm.
Hiếu Liêm khiêm nhượng:
- Cũng nhờ công ty có quan hệ giao dịch rộng rãi thôi bác.
- Không đâu, cháu đừng phủ nhận như vậy, nếu như Đinh Bằng bác nghĩ không có kết quả như thế này đâu, thật đáng tiếc, Thục Linh nó lại muốn rời xa cháu
Câu nói của ông Phiến lại đưa Hiếu Liêm về với nỗi buồn của kẻ thất trận.
- Bác lại làm cho cháu buồn rồi, đừng thèm nhớ đến nó nữa, đi uống cái gì đi. Quên nữa, ghé công ty trước.
Xe vừa dừng lại trước cổng công ty vừa lúc chiếc xe của Thục Linh chạy ra, bên cạnh cô là Đinh Bằng. Ông Phiến sầm mặt:
- Hừm.
Ông gọi như quát con gái:
- Thục Linh, con đi đâu đó?
Thục Linh vội xuống xe đi lại, Đinh Bằng cũng xuống xe theo:
- Thưa bác.
Ông Phiến lãnh đạm như không biết có Đinh Bằng:
- Con muốn đi đâu, vào văn phòng ba có việc cần nhờ.
Hiếu Liêm vội vã chen vào:
- Bác để Thục Linh đi, công việc chiều cũng được mà bác.
Mừng rỡ, Thục Linh quay lưng:
- Chiều nghe ba?
Không vui chút nào, ông Phiến đi vào trong. Đối với đứa con gái bướng bỉnh của ông, ông có khuyên nó cũng không nghe đâu. Dùng quyền làm cha càng vô ích thêm, khoát vai chàng trai trẻ, ông hắng giọng:
- cháu thấy Như Khương đẹp không?
Khi không bị hỏi bất thần, Hiếu Liêm lúng túng:
- Cháu không biết.
- Sao lại không biết, Như Khương đẹp hơn Thục Linh, bác hoan nghênh nếu như cháu đeo đuổi NHư Khương.
Hiếu Liêm kêu lên:
- Bác.
- Bác nói không phải sao. Thục Linh đã không biết trân trọng tình yêu của cháu kia mà, bác không hề bênh con gái bác đâu.
Hiếu Liêm cúi mặt, hình ảnh Thục Linh bên Đinh Bằng làm tim anh đau nhói.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao