Số lần đọc/download: 2375 / 54
Cập nhật: 2016-04-19 21:57:31 +0700
Chương 5
T
im tôi đập mạnh và tôi thốt ra một hơi thở dài khi thấy chiếc Falcon của Diễm Lan còn đậu ở bãi đậu xe trước cửa hàng ăn. Chiếc xe quá đẹp, quá lộng lẫy, nó như đập vào mắt người qua đường. Nếu Diễm Lan không muốn bị theo dõi, nàng cần phải để chiếc Falcon này ở nhà.
Diễm Lan đứng trước cửa hàng ăn. Dường như nàng do dự không biết nên về hay nên chờ tôi thêm ít phút nữa. Thật may, tôi không phải vào hàng ăn tìm nàng.
Tôi cho chiếc camionette của tôi chạy từ từ vào sát vỉa hè và đưa tay vẫy nàng. Nàng nghiêng người và khi nhận ra tôi, nét mặt nàng tươi hơn. Tôi nhoài người ra mở cửa xe cho nàng và nàng lướt mình lên ngồi vào xe thật nhanh. Tôi cho xe chạy ngay. Mái tóc của nàng sát bên vai tôi và mùi hương từ người nàng, da thịt nàng tràn đầy không khí quanh tôi.
- Có chuyện gì lạ mới xảy ra ư? Diễm Lan?
Nàng đáp ngay, giọng nàng như vẫn còn xúc động:
- Bọn chúng lại tới lục xoát nhà Lan trong lúc Lan không có nhà…
Tôi cho xe chạy ra con đường ven biển. Trên những con đường vắng này, tôi có thể biết dễ dàng nếu chúng tôi bị xe khác theo dõi. Tâm trí tôi suy đoán việc vừa xẩy ra: tại sao bọn côn đồ lại tới lục soát nhà riêng của nàng? Chúng định tìm gì ở đó? Và tại sao nàng biết có chúng đến khi nàng không có mặt ở nhà? Theo những gì tôi đã biết, bọn côn đồ chỉ muốn tìm một người đàn ông tên là Vũ Dương. Và khi chúng tới để tìm một người, chúng không mở tung những ngăn kéo, không để lại dấu vết để Diễm Lan có thể biết. Tôi bắt đầu nghi rằng Vũ Dương, chồng, nàng, hiện trốn trong nhà nàng. Thực ra tôi chưa hề hỏi nàng về chuyện Vũ Dương hiện đang ở đâu, vì trước đây tôi chưa quyết định nhận lời nàng. Bây giờ tôi có quyền hỏi và có quyền biết.
Xe chạy qua một cột đèn điện sáng và nàng quay người nhìn tôi:
- Anh Chương… Mặt anh sao vậy?
- Cũng có chuyện mới xảy ra với tôi. Tôi sắp kể cho Lan nghe đây.
Trên khung kiến của chiếc xe, tôi như nhìn thấy hiện ra bộ mặt sần sùi của gà Trâu Lăn. Làn da sần sượng ấy của gã sắp trương lên dưới nước. Tôi do dự vài giây: Không bao giờ nên thú tội giết người với đàn bà. Kinh nghiệm sống dạy tôi điều khôn ngoan ấy. Nói ra với người đàn bà này những sự thực về cái chết của tên côn đồ, tôi trao cho nàng một võ khí nguy hiểm để nàng áp đảo tôi nếu nàng muốn. Tôi sẽ bắt buộc phải nhận lời đề nghị của nàng. Tôi sẽ thiệt, thiệt thòi nhiều. Rất nhiều. Nhưng ngay sau đó tôi lại có quyết định trái ngược hẳn: tôi phải tin ở nàng. Tôi chỉ mới được biết nàng chưa đầy 4 tiếng đồng hồ nhưng tôi đã quyết định tin tưởng ở nàng. Có thể tôi còn khờ khạo nhiều hơn là tôi tưởng.
Tôi nhìn lên kiến chiếu hậu. Đằng sau xe chúng tôi có hai chiếc xe khá chạy theo. Nhưng xe đó có thể chỉ là xe của những cặp tình nhân đưa nhau đi chơi đêm. cũng có thể có một xe theo dõi của bọn côn đồ. Tôi nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.
Diễm Lan hồi hộp dục tôi:
- Có chuyện gì anh kể cho Lan nghe đi…
- Thằng Trâu Lăn tới tận chỗ tôi ở để tìm tôi.
- Trâu Lăn là ai?
- … thằng khốn nạn đánh Diễm Lan hồi trưa ở căn nhà bên hồ.
- Thằng đó? Nó tới tìm anh làm chi?
- Vì hồi trưa tôi đánh nó ngã mà nó chưa đánh lại được tôi nên nó tìm tới để đánh tôi một trận. Tôi và nó đánh nhau. Tai nạn bất ngờ xảy ra. Tôi đá nó ngã từ trên sân kho hàng xuống biển. Khi ngã xuống, đầu nó đập vào mạn chiếc tàu đậu bên dưới.
Bàn tay nàng tự động nắm chặt lấy cánh tay tôi:
- Nó không..?
Nàng như nghẹn lời nên không thốt ra nổi tiếng “chết”.
- Nó chết rồi.
Tiếng nói của tôi như một đòn vô hình đánh mạnh lên Diễm Lan. Nàng gục mặt vào vai tôi và toàn thân nàng rung động. Đã có một kẻ chết kể từ phút nàng xuất hiện trong đời tôi. Không lẽ người đàn bà quyến rũ như nàng lại là người chỉ đem tới chết chóc?
Tiếng nói của nàng như thì thầm bên tai tôi:
- Lỗi tại em. Em đã đưa anh vào vụ này.
Lần đâu tiên nàng xưng em.
Tôi cũng xúc động. Tôi phải cố gắng chế ngự chính tôi để giữ cánh tay mặt của tôi khỏi choàng ra ôm lấy vai nàng kéo gì nàng lại. Tôi gắt lên:
- Đừng nói thế. Không lỗi ở ai hết. Chỉ có nó là có lỗi. Ai bảo nó tìm đến gây sự.
Như hiểu vì sao tôi lại gắt gỏng, nàng im lặng rời xa vai tôi và đợi chờ.
Tôi kể lại cho nàng nghe từ đầu trận xung đột gây thành án mạng.
Đêm khuya, trăng đã lặn và trời thật tối. Tôi cho xe xuống ở triều bãi cát. Ở đây chỉ có tiếng sóng biển đập ì ầm, thành phố ở xa sau lưng chúng tôi. Vào giờ này, thành phố cũng đã ngủ.
Tôi kể xong, Diễm Lan im lặng một lúc lâu trước khi thở dài:
- Vẫn là lỗi tại em. Em không bao giờ tha thứ cho em cái tội đã kéo anh vào vụ này.
Giọng nói buồn rầu bỗng thoáng nhừng âm thanh hy vọng.
- Mình có thể đưa ra bằng chứng nói rằng đó là một tai nạn không?
- Bây giờ thì không còn được nữa rồi.. Bởi vì như tôi vừa mới nói cho Lan biết đó, tôi đã lặn xuống dùng xích sắt dằn gã vào nhừng chân cột, để giữ cho gã nằm ở dưới đó mãi mãi. Hai nữa nếu tự nhiên gã ngã xuống đó mới là tai nạn, có đánh nhau là có người phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi không muốn nghe Diễm Lan tự kết tội. Em không có lỗi gì hết..
- Chúng mình sẽ làm gì bây giờ?
- Tôi cũng chưa biết chắc tôi phải làm gì. Trước pháp luật, tôi là kẻ giết người, nhưng có điều tôi chắc chắn là tôi không muốn nằm ép rệp năm bảy năm trong tù hay ngồi chờ bọn đồng đảng của tên đó tới giết tôi trả thù. Chỉ có Lan và tôi biết đó là một tai nạn.
Nàng trở lại bình thản.
- Anh quyết định gì em cũng làm theo.
- Nếu Lan nói vậy thì tốt. Tôi quyết định như vầy…
Tôi trình bày với nàng kế hoạch của tôi và kết luận:
- Em phải tin tôi. Em phải đưa cho tôi số tiền mua luôn, không bao giờ em còn thấy mặt tôi nữa. Tôi biết tôi đòi hỏi ở em hơi nhiều nhưng không còn cách nào khác. Em phải tin ở lời hứa của một gã mà em chỉ mới gập có chưa đầy một ngày..
Nàng quyết định nhanh hơn là tôi tưởng:
- Chỉ cần lời hứa trở lại của anh là đủ. Nếu em không tin anh, em đã không kể cho anh nghe những gì anh đã biết trước khi anh nhận lời đề nghị của em. Em sẽ viết cho anh tấm séc để anh đến lãnh tiền ở một ngân hàng Saigon. Anh cần bao nhiêu để mua du thuyền và trang bị?
- Hai triệu đồng. Hiện có một chiếc du thuyền thích hợp lắm cho chuyến đi này cần bán ở Saigon. Du thuyền đặt giá 2 triệu nhưng tôi biết tôi có thể mua với giá triệu rưỡi. Tôi cần nửa triệu để mua sắm những thứ cần thiết. Tôi sẽ ghi tất cả những chi tiêu và đưa cho em coi khi nào em lên du thuyền.
- Em có mang theo tập ngân phiếu đây. Em ký ngay cho anh.
Nàng mở sắc tay và tôi bật quẹt cho nàng viết séc:
- Căn cước của anh mang tên Hoàng Chương chứ? Em có thể viết trả cho người cầm phiếu nhưng sốt tiền hơi lớn, sợ nhân viên ngân hàng làm khó anh.
- Đề tiền người lãnh tiền là Hoàng Chương. Khi bọn tên Khôi có dò biết được Lan chi tiền cho ai, mà tôi không tin là chúng dò biết được, bọn mình không chừng đã sang tới Hoa Kỳ rồi. Tôi không muốn chúng biết là tôi đưa vợ chồng Lan đi.
Nàng dùng câu bút hiệu Parker-Mate thật xinh mang sẵn trong sắc viết và ký chi phiếu cho tôi. Sau khi cất tờ chi phiếu vào ví cẩn thận, tôi nói:
- Cho tôi biết số nhà và số điện thoại của Lan ở đây.
- 106 đường Phú Xuân. Điện thoại 4239.
Tôi ghi số nhà và số điện thoại của nàng vào tấm carlte ghi địa chỉ có sẵn trong ví tôi. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng những con số mà người ta tưởng là nhớ kỹ nhất có thể bị quên bất tử khi người ta cần biết.
- Ngay sáng mai tôi sẽ đáp phi cơ về Saigon. Mọi việc mua bán sẽ được thực hiện ở Saigon. Có thể ba ngày sau tôi sẽ có mặt ở đây, nhưng cũng có thể lâu hơn. Chúng mình hẹn nhau nhiều nhất là năm ngày. Nếu có chuyện gì trục trặc tôi sẽ gửi điện tin ký tên là… Phúc Thành, Lan nhớ chưa? Phúc Thành. Nếu Lan nhận được điện tín nói rằng: Dì Tư đau nặng phải vào nằm bệnh viện Saint Paul tức là tôi gặp chuyện trục trặc phải ở lại Saigon lâu hơn. Nếu điện tín viết rằng: Dì Tư đã khỏi bệnh. Về nhà ngay. Lan biết là tôi đã về Đà Nẵng ngày đó. Tôi ký tên dưới điện tín là Phúc Thành. Tôi tin rằng bọn chúng nó không có cách gì chặn thư từ, điện tín của Lan để đọc trước đâu nhưng chúng mình cẩn thận vẫn hơn. Từ ngày mai, Lan sẽ không nhận được tin gì của tôi nữa. Mua xong du thuyền và làm xong giấy tờ sang tên, tôi sẽ nhờ người lái du thuyền ra Đà Nẵng và tôi trở về Đà Nẵng bằng phi cơ. Chờ mất hai ngày, hai đêm là du thuyền của chúng mình tới bến Đà Nẵng. Tôi sẽ cho thuyền đậu ở nơi khác để bọn chúng nó không biết. Bởi vì sau khi gã Trâu Lăn mất tích, chắc chắn chúng rình rập quanh kho hàng Thanh Long, nơi tôi ngụ, để dò tìm. Sau khi du thuyền tới, chúng ta sẽ ra đi ngay để cho bọn chúng không kịp trở tay…
Nàng ngắt lời tôi:
- Chúng mình sẽ làm cách nào để lên du thuyền mà chúng không biết?
- Bây giờ chưa phải là lúc chúng mình quyết định chi tiết đó. Theo tôi nghĩ, thể nào cũng có những rắc rối, trở ngại khác mà chúng ta phải thanh toán trước khi có thể ra đi. Nhưng Lan đừng lọ Tôi sẽ thu xếp hoàn hảo cho Lan. Khi nào mua xong du thuyền và trở lại đây, tôi sẽ tìm cách liên lạc với Lan sau. Lan có thắc mắc gì không?
- Không có gì thắc mắc cả. Em hài lòng vì em đã chọn đúng người có thể giúp được em đi thoát…
Tôi nhận thấy nàng cố tình không nói đến Vũ Dương, chồng nàng. Nếu sự thật chỉ có tôi và nàng lên chiếc du thuyền ra khơi, cuộc đời sẽ thần tiên biết bao?
Tội vội vã xua đuổi những hình ảnh tưởng tượng đó ra khỏi óc tôi. Tưởng tượng tôi ra đi cùng nàng trên du thuyền, chỉ một mình nàng và tôi thôi, là một tưởng tượng tai hại.
- Có anh giúp, em tin tưởng là em sẽ thoát — Nàng tiếp — Em không còn cô đơn và sợ hãi nữa.
Trong giây phút tôi quên mất hoàn cảnh gay cấn và đầy nguy nan mà tôi vừa dấn thân vào, tôi quên xác gã Trâu Lăn nằm dưới cầu tầu quên bọn côn đồ sẵn sàng giết người. Quên cả người chồng tôi chưa hề gặp của nàng. Chỉ có nàng và tôi ở bên nhau, trên một bãi biển vắng đêm khuya sóng biển như thì thầm.
Rồi tưởng tượng, mặc dầu bị xua đuổi, vẫn trở lại lôi cuốn tôi. Tôi quên cả chuyện nàng chỉ gần tôi vì tôi có thể đưa vợ chồng nàng trốn đi khỏi nước. Cảnh bãi biển vắng ban đêm giúp cho tưởng tượng của tôi tăng trưởng. Không ai đưa nhau tới đây để bàn chuyện mua du thuyền, gửi điện tín… ký ngân phiếu. Người ta đưa nhau đến đây để được gần với nhau, được yêu nhau, hôn nhau.
Tôi chỉ cần vòng tay ra là ôm được nàng…
Nhưng người đàn bà là vợ một người khác. Có thể là nàng rất yêu chồng nàng, có thể là nàng sẵn sàng hy sinh cho tình yêu chồng. Chưa có bằng chứng gì cho tôi có quyền nghi ngờ là nàng không yêu chồng. Tôi không có quyền lợi dụng tình trạng cô đơn đang cần giúp đỡ của nàng để ép nàng phải thuận cho tôi hôn nàng. Cái hôn ấy là một sự cưỡng hiếp. Tôi tuy đang thiếu đàn bà, tuy nàng thật đẹp và đa tình, quyến rũ và tuy tôi chỉ cần làm một cử chỉ nhỏ là ôm được nàng, hôn nàng, xong tôi không muốn cưỡng hiếp.
Sự tự chủ làm tôi trở thành lỗ mãng:
- Còn ông chồng của Lan thì sao? Tôi đột ngột hỏi — Tôi phải tính đến chuyện làm sao đưa được ông ấy yên lành ra khỏi nhà và lên du thuyền. Ông ấy đang trốn trong nhà Lan phải không?
Nàng ngạc nhiên:
- Phải. Nhưng tại sao anh biết?
- Không có gì khó đoán. Tôi đóan ra. Vừa rồi Lan có kể rằng trong lúc Lan đi vắng bọn tên Khôi bác sĩ lại tới lục soát nhà Lan. Phải có người nào đó ở nhà cho Lan biết chuyện ấy. Người đó có thể là ông Vũ Dương.
Nàng gật đầu:
- Anh đóan đúng. Anh tinh thật. Khi nói chuyện với anh chuyện ấy, em thật không nghĩ đến chuyện anh có thể nhân đó đoán biết chồng em hiện có mặt trong nhà..
- Nói rõ hơn cho tôi biết về trường hợp lẩn tránh của ông Vũ Dương. Tại sao ống ấy phải lẩn tránh và tại sao bọn côn đồ lại không tìm thấy ông ấy trong nhà?
Sự bất mãn vì ý muốn bị kìm hãm làm tôi lỗ mãng hơn là tôi tưởng, tôi hỏi nàng như dự thẩm hỏi cung can phạm
Nàng ngồi dựa lưng lên thành ghế, ngửa mặt nhìn lên trời đêm qua khung kiếng xe, nàng hút vào vài hơi thuốc lá Salem trước khi nói:
- Em cũng đang muốn nói rõ hơn cho anh biết. Chuyện của chúng em có thể tóm tắt như vầy: vợ chồng em lẩn trốn, nói đúng hơn là chồng em phải tránh mặt, đã hai tháng nay rồi. Chúng em tìm cách đi khỏi nước nhưng chưa tìm ra. Lúc đầu chúng em nghĩ bọn côn đồ không biết gì nhiều về em, chúng chỉ giao thiệp với chồng em mà thôi, nhưng chúng em đã lầm. Khi em xuất hiện ở Đà Nẵng, bọn chúng biết ngay và tên Khôi tới ngay Đà Nẵng dò la, theo dõi em. Lẽ ra chồng em đi tìm người và mua tàu, nhưng vì bọn chúng, em phải đi thay chồng em. May mà người đầu tiên em liên lạc lại là anh, nếu gặp người nào khác, không những là chúng em không đi được mà còn bị thêm một người làm phiền nữa.
Như em đã nói với anh, chồng em trước kia là một phi công trong quân đội. chồng em đã giải ngũ mấy năm rồi và nhờ quen biết nhiều, chồng em được mời làm đại diện cho Công Ty Bảo Hiểm Benson. Trụ sở chính của công ty này ở Hoa kỳ và chi nhánh Đông Nam Á của Công ty đặt ở Manila. Bề ngoài công ty là bảo hiểm hàng hải nhưng bên trong, một số nhân vật chủ chốt trong ban quản trị của công ty này chỉ huy một tổ chức buôn lậu quốc tế. Họ có phi cơ riêng và chồng em, nhờ biết lái máy bay, nên vẫn thường lái phi cơ của công ty đi lại những thủ đô lớn ở Đông Nam Á, như đi Manila, Hồng Kông, Macao, Tokyo. Những phi cơ đó chuyên chở hàng lậu. Có khi là vàng, khi thì kim cương, có cả những chuyến chở ma túy. Chồng em trên nguyên tắc, không được biết số hàng lậu trên phi cơ là hàng gì, trị giá bao nhiêu tiền, ảnh chỉ biết lái phi cơ về đến nơi và sau mỗi lần như thế, trương mục gởi tiền của chồng em ở ngân hàng lại có thêm một khoản tiền. Công việc làm ăn đều đặn như thế cho đến cách đây ba tháng, chính phủ Việt Nam hợp tác với chính phủ Hoa Kỳ phát động một chiến dịch bài trừ ma túy lớn, văn phòng Benson ở Saigon bị xét bất ngờ vì nhiều tài liệu về buôn bán ma túy, hàng lậu trong văn phòng bị họ lấy được. Khi đó, chồng em đang bay một phi cơ từ Manila về Saigon. Những người bạn của chồng em kịp thời báo tin được cho chồng em hay ngay lúc phi cơ đang bay giữa biển. Chồng em được lệnh cho phi cơ chìm xuống biển với số hàng trong đó để phi tang. Chồng em thoát được ra ngoài phi cơ và nhờ có áo phao nên nổi được mấy tiếng đồng hồ trên biển và được một chiếc tàu buôn cứu sống. Không may cho chồng em là tàu buôn lại đi về Saigon. Nếu tàu đi Manila hay Singapore thì chồng em có thể đến những nơi đó và thoát.
Bây giờ nếu chồng em qua được tới Manila, những người bạn thế lực của chồng em ở đó có thể bao bọc chồng em được. Về đến bến Saigon chồng em trốn được lên thành phố trước khi cảnh sát kịp đến bắt. Đó là một may mắn nhỏ nhưng ngay sau đó chồng em gặp một nguy hiểm lớn. Bọn tên Khôi mà anh đã gặp đó thuộc một tổ chức buôn lậu khác ở Việt Nam. Chúng do biết chồng em chở trên phi cơ về một số hàng mà chúng muốn bắt sống chồng em để cướp số hàng ấy. Có thể là chúng nghi rằng chồng em đã đem được số hàng đó về nước. Nhưng nếu chúng bắt được chồng em, chúng sẽ không ngần ngại dùng cách tra tấn và đằng nào chồng em cũng phải chết vì chúng. Chồng em không thể nhờ cảnh sát can thiệp được là vì thế.
Bọn chúng nghi là có chồng em trong nhà nhưng chúng khó lòng bắt được chồng em trong đó. Chồng em trốn ở trên trần nhà, ăn ngủ luôn trên đó. Lối lên trần nhà kín lắm, muốn lên đó phải chui vào trong tủ áo. Tủ áo được xây trong tường kín lên đến trần nhà. Chỉ một mình em biết lối. Cũng có thể là bọn chúng đà nghĩ rằng chồng em đi khỏi nước rồi hay trốn ở nơi khác nhưng chúng vẫn bám sát em, vì chỉ có em là mấu liên lạc duy nhất giữa chúng và chồng em. Có thể chúng bám sát em vì nghĩ rằng trước sau gì em cũng vô tình dẫn chúng đến nơi chồng em nấp, hoặc chồng em có thể lén về nơi em ở. Chúng mướn một vi-la ở trước vi-la em ở hiện nay, ở đó chúng có thể kiểm soát nhà em cả ngày lẫn đêm. Em biết bọn chúng theo dõi em từ lâu, tên Khôi có gặp em để đề nghị em hợp tác với y, cho y được gập chồng em, y hứa danh dự là sẽ không làm hại chồng em, y chỉ muốn chồng em hợp tác. Em không ngờ chúng dám làm dữ với em. Trưa nay chúng đánh em lần thứ nhất. Thực tình là em lo.. Nếu chúng tái diễn trò đó, không biết em có đủ sức chịu đựng hay không.
Nàng ngừng nói, im lặng vài giây rồi tiếp:
- Số hàng trong phi cơ là kim cương. Và đô-la. Tới 100,000 đô-la. Chồng em phải đi khỏi nước bằng mọi cách, mọi giá nếu ở lại là.. chết. Nếu không sang được tới Manila, chúng em cũng có thể sống được yên ổn. Chồng em còn một số tiền gửi ở ngân hàng bên đó và như em đã nói, còn có bạn thế lực. Ở Việt Nam, chồng em hết tiền rồi, trương mục của công ty đã bị sai áp. Chồng em không còn một xu nhỏ.
- Lan vừa mới ký cho tôi ngân phiếu 2 triệu đồng mà?
- Đây là tiền riêng của Lan. Đúng ra cũng là tiền của chồng Lan nhưng bỏ vào trương mục do em đứng tên. Vì chồng em vẫn sợ có ngày bị bắt, trương mục bị sai áp hoặc phải ở lại ngoại quốc bất chợt không trở về được nên để sẳn khoản tiền đó cho em. Để em sống và tìm cách đi ra ngoại quốc với chồng em. Đó là khoản tiền cuối cùng ở Việt Nam của vợ chồng em. Nói đúng ra, tiền chồng em để cho em cũng chỉ có từng ấy. Em còn một số nữ trang có thể bán được dễ dàng và chiếc xe Falcon. Em đã bán xe cho một nhà mua xe hơi ở đây nhưng còn giữ lại để đi được một tháng nữa.
Tôi suy nghĩ đến một tình trạng mới: khi Diễm Lan ký cho tôi tấm chi phiếu 2 triệu đồng một cách dễ dàng, tôi đã nghĩ rằng nàng có rất nhiều tiền. Phải có nhiều triệu bạc người ta mới chi ra 2 triệu một cách thản nhiên, chóng vách như thế. Và tôi còn nghĩ rằng nếu tôi lãnh tiền và lẩn đi, nàng sẽ không làm gì được tôi và vợ chồng nàng cũng chẳng đau đớn gì lắm. Nhưng nếu đây là số tiền cuối cùng của nàng thì lại khác. Lại thêm một lý do để tôi không thể bỏ rơi nàng. Nếu đúng như nàng nói, nàng là người đàn bà quyết định nhanh và can đảm hơn nhiều anh đàn ông có tiền ở cõi đời này. Khi cần tiền, nàng biết liều. Đàn bà như nàng quả thật quá hiếm.
- Nếu vậy — tôi nói — Tôi có thể tìm mua một du thuyền rẻ tiền hơn. Xong việc tìm mua sẽ mất thêm thì giờ.
Nàng lắc đầu:
- Không. Em không muốn vượt biển trên một du thuyền quá rẻ tiền. Em cũng đã hỏi qua rồi, giá tiền một du thuyền vượt biển được bây giờ phải trên dưới 2 triệu đồng. Không thể rẻ hơn. Nhiều khi chỉ vì hà tiện một chút mà hỏng tất cả. Hai nữa, em vẫn tin rằng với một du thuyền có máy tốt và trang bị đàng hoàng, chúng mình có thể vớt được số kim cương và đô la đó. Vớt được thì thiếu gì tiền.
Tôi lại là người nhắc nàng phải lo xa:
- Cũng được. Tôi làm theo ý em nhưng em cũng phải nghĩ đến em sẽ ra sao, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi.
Nàng nói ngay, như đó là chuyện rất thường:
- Đàn bà có linh tính. Em tin ở linh tính của em. Nếu anh hỏi vì sao, em không thể trả lời được xong em tin rằng anh sẽ dùng khoản tiền này để mua tàu và anh sẽ mang được chúng em ra khỏi nước. Em tin rằng linh tính của em không sai.
- Vậy thì xong rồi, Tôi hy vọng tôi sẽ không làm cho Lan phải thất vọng. Chúng ta cứ như thế mà hành động. Bây giờ cho tôi được nói với Lan một câu ngoài chuyện hợp tác…
- Có chuyện gì anh cần nói, anh cứ nói…
- Tôi rất tiếc tôi không phải là chủ nhân một du thuyền. Nếu tôi làm chủ du thuyền, tôi sẽ sốt sắng và hân hạnh mời Lan cùng đi với tôi đến bao giờ Lan chán biển thì thôi. Với điều kiện là mời Lan đi một mình…
Tuy đã tự cảnh giác, tôi vẫn nói ra lời tôi không có quyền nói. Nhưng để cho người đàn bà có chồng biết rằng nàng đẹp, nàng quyến rũ và cuộc đời còn có người đàn ông khác ngoài chồng nàng ao ước được gần nàng không phải là một trọng tội, miễn là thành thật. Nếu chúng ta không chịu nói ra những lời chúng ta muốn nói Thượng Đế còn sinh ra lời nói để làm gì?
Nàng yên lặng một lúc lâu và tôi cũng yên lặng, tự hỏi nàng đang nghĩ gì, nàng sẽ làm gì? Tôi không có thì giờ thắc mắc, vì ngay sau đó sự kiện dồn dập xảy ra.
Nàng nhoài người về phiá tôi, hai vòng tay nàng choàng lên cổ tôi và tôi như chiếc thuyền nhỏ bị làn sóng lớn đè lên. Vòng tay tôi bỗng đầy những Diễm Lan. Tôi ôm gì lấy nàng và hôn nàng như chưa bao giờ tôi ôm và hôn một người đàn bà nào như thế.
Cũng ngay sau đó tôi biết nàng không ôm chầm lấy tôi vì dục tình mà là vì có người đến. Chúng tôi phải đóng kịch ái ân để che mắt bọn côn đồ vừa đến hai bên xe, để chúng tưởng tôi là tình nhân của nàng chứ không phải là kẻ hợp tác với nàng để đưa chồng nàng đi thoát tay bọn chúng.
Tôi không thích đóng kịch nhưng trong giây phút ngắn mà nồng say ấy tôi cũng đủ thì giờ để nghĩ rằng nếu phải đóng kịch như thế này tôi có thể đóng kịch được suốt đời.
Một giọng nói vừa chế riễu vừa bực dọc vang lên bên tai tôi:
- Đủ rồi đĩ đực. Hôn hít vừa thôi, mòn hết môi không còn ăn uống được bi giờ.
Chúng tôi rời nhau như một cặp tình nhân vụng trộm bị bắt quả tang đang mùi mẫn. Một ánh đèn pin chiếu vào mặt tôi. Diễm Lan sợ hãi thực sự còn tôi, tôi muốn cười phá lên vì chuyện bọn côn đồ tưởng lầm tôi là tình nhân của nàng.
Tên cầm đầu thốt sau tiếng chửi thề:
- … Đại ca. Thằng này đâu phải là Vũ Dương.
Lo mừng lẫn lộn trong tôi, tôi mừng vì bọn chúng không nghe được câu chuyện giữa tôi và Diễm Lan, không biết chuyện tôi đang giữ tấm séc 2 triệu nàng ký, lo vì với ánh đèn phin chiếu thẳng vào mặt như vậy, chúng sẽ nhìn thấy những nét xây sát trên mặt tôi, và biết rằng tôi có xung đột với tên Qúy Xe Tăng.
Tôi choá mắt không nhìn thấy gì nhưng biết là có tên Khôi, vì tôi nghe tiếng y:
- Qúy nó đến hỏi thăm sức khỏe mày hồi tối nay, phải không?
Nếu tôi chối, y sẽ không tin. Và tôi cũng không thể chối được với từng này chứng cớ trên mặt. Nếu tôi chối, tôi còn sợ chúng nổi khùng và hung dữ hơn. Hai nữa, dù tôi có chối cũng không được, chúng sẽ đến hỏi ông Tám gác dan và biết dễ dàng. Cách hay nhất là nhận nhưng đánh lạc hướng chúng. Tôi vờ chối:
- Anh nói ai đến tìm tôi? Qúi là ai?
- Đừng có giả vờ ngốc. Tao biết mày không ngốc đến nước ấy. Qúi là thằng bị mày đánh trúng một đòn mà chưa trả đũa được hồi trưa này…
- À… tưởng anh nói ai. Trâu Lăn có đến tìm tôi, đánh nhau một trận tơi bời rồi huề. Nếu tôi nói tôi thắng nó, anh có thể cho rằng nói dóc. Anh cứ nhìn mặt nó với mặt tôi sẽ biết thằng nào thắng thằng nào…
Y giựt giọng:
- Nó đâu rồi?
Tôi gượng cười khẩy:
- Nó đi đâu làm sao tôi biết? Giờ này chắc nó còn nằm ở nhà thương chứ đi đâu nổi.
Lần này tôi run, tôi không còn bạo lắm như hồi trưa khi tôi chưa biết rõ thực lực bọn Khôi. Tuy vậy tôi cũng vẫn cố quan sát xem bọn chúng tới mấy tên. Nhưng ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt làm tôi loà mắt. Bên ngoài tôi chỉ thấy một khối đen.
Khôi gằn giọng nói như ra lệnh:
- Chuyện mày với thằng Qúi đánh nhau không có gì quan trọng. Thằng nào chết cũng đáng kiếp. Nhưng sự có mặt của mày bên cạnh em Diễm Lan làm phiền nhiễu chúng tao quá nhiều. Chúng tao đang theo em để tìm thằng chồng bất lương của em đã hai lần mày làm chúng tao tưởng lầm. Đây là lần cuối cùng mày được quyền hôn hít em Diễm Lan. Hiểu chưa. Ra khỏi xe..
Tôi không muốn ra khỏi xe chút nào nhưng tôi vẫn phải làm theo lời y. Diễm Lan nắm lấy cánh tay tôi, nàng thở mạnh:
- Đừng… đừng…
Bọn côn đồ biết cách đánh người, chúng tới ba tên, kể cả tên Khôi bác sĩ. Vừa ra khỏi xe, tôi nhào tới tấn công tên cầm đèn pin, ánh sáng tắt và cánh tay phải tôi bị cây đèn đập mạnh vào. Tay tôi lập tức tê dại đi. Tên côn đồ sau tôi nhảy tới ôm ghì lấy tôi, hai tay tôi bị khoá và ngực tôi ưỡn ra chịu những cú đấm của tên tên trước mặt. Gã đấm tôi như đấm bị bông, đấm bao cát trong võ đường: hai cú đấm vào bụng, một cú tống vào mặt. Lúc đầu tôi còn thót bụng lại và ngửa mặt ra đằng sau tránh đòn nhưng chỉ một lúc sau bị đánh quá đau, tôi như mê đi. Bọn côn đồ không tên nào nói một tiếng. Tôi nghe tiếng Diễm Lan khóc rồi tiếng nàng mở cửa xe chạy ra. Dường như nàng muốn chạy tới ôm lấy tôi nhưng bị tên đầu đảng là Khôi Bác sĩ nắm lại, đẩy nàng té xuống đất.
Khi thấy trừng phạt tôi đã đủ, chúng buông tôi ra và bỏ đi, hai đầu gối tôi mềm nhũng và tôi gục xuống cát. Mặt tôi vục mạnh xuống cát và tôi cảm thấy cát ào vào trong miệng.