Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Petal Lê
Biên tập: Yen
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8937 / 420
Cập nhật: 2015-09-12 19:43:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Tái Ngộ
hông ai trong hai người động đậy khi họ đối diện nhau.
Anh vẫn không nói gì, các cơ bắp của anh dường như đông cứng, và trong một giây cô đã nghĩ anh không nhận ra cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy có lỗi vì đã xuất hiện như thế này mà không báo trước, và việc này khiến mọi sự khó khăn hơn. Không hiểu sao cô đã nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn và mình biết cần phải nói gì. Nhưng bây giờ cô không biết. Mọi thứ nảy ra trong đầu cô có vẻ đều không thích hợp, đều thiếu hụt cái gì đó.
Những ý nghĩ về mùa hè họ từng cùng chia sẻ trở lại với cô, và khi cô nhìn anh chăm chú, cô nhận ra anh hầu như không thay đổi kể từ lần cuối cô gặp anh. Trông anh rất ổn, cô nghĩ. Với chiếc sơ mi bỏ hờ hững trong quần jean bạc màu, cô có thể thấy vẫn là đôi vai rộng cô còn nhớ ấy, thon dần xuống khung hông hẹp và chiếc bụng phẳng. Anh rám nắng như thể đã làm việc ngoài trời cả mùa hè, và mặc dù tóc anh mỏng hơn và sáng màu hơn cô nhớ, trông vẫn như khi cô biết anh.
Khi cuối cùng cô cũng đã sẵn sàng, cô hít một hơi sâu và mỉm cười.
"Chào Noah. Thật vui được gặp lại anh."
Nhận xét của cô làm anh giật nảy người, anh nhìn cô với sự kinh ngạc trong mắt. Thế rồi, khẽ lắc đầu, anh từ từ mỉm cười.
"Em quá...," anh ngập ngừng. Anh đưa tay lên cằm và cô nhận ra anh chưa cạo râu. "Là em thật đấy ư? Anh không thể tin được..."
Cô nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng khi anh nói, và bản thân cô cũng ngạc nhiên, tất cả đều ùa đến cùng lúc - việc có mặt ở đây, việc gặp anh. Cô cảm thấy điều gì đó khiến lòng mình quặn thắt, điều gì đó sâu sắc và cũ xưa, điều gì đó khiến cô chao đảo trong thoáng chốc.
Cô thấy mình đang phải chống chọi để lấy lại tự chủ. Cô đã không ngờ điều này xảy ra, không muốn nó xảy ra. Bây giờ cô đã đính hôn. Cô đâu có đến đây vì điều này... ấy thế mà...
Ấy thế mà...
Ấy thế mà cảm giác ấy cứ tiếp tục dù cô cố ngăn lại, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cô lại cảm thấy như mình mới mười lăm. Cảm thấy như chưa hề có bao nhiêu năm tháng qua, cứ như thể mọi giấc mơ của cô vẫn có thể thành hiện thực.
Như thể cuối cùng cô đã về nhà.
Không nói thêm một lời nào, họ đến với nhau, như thể đó là việc tự nhiên nhất trên đời, anh vòng tay quanh cô, kéo cô lại gần hơn. Họ ôm nhau thật chặt, biến nó thành hiện thực, để mười bốn năm xa cách tan biến trong bóng chiều chạng vạng đang tối dần.
Họ cứ đứng như thế một lúc lâu trước khi cô cuối cùng cũng lùi lại để nhìn anh. Nhìn gần, cô có thể thấy những đổi thay mà cô đã không nhận ra lúc đầu. Bây giờ anh đã là một người đàn ông, gương mặt anh đã mất vẻ mềm mại của tuổi trẻ. Những đường mờ quanh mắt anh đã sâu hơn, và trên cằm anh có một vết sẹo mà lúc trước không có. Ở anh có thêm nét sắc sảo mới; trông anh ít ngây thơ hơn, thận trọng hơn, tuy nhiên cái cách anh ôm cô vẫn làm cô nhận ra cô đã nhớ anh đến nhường nào kể từ khi gặp anh lần cuối.
Khi họ cuối cùng cũng buông nhau ra, mắt cô đã ngấn lệ. Cô gượng bật cười khi lau những giọt lệ trong khóe mắt.
"Em ổn không?" anh hỏi, một nghìn câu hỏi khác hiện ra trên mặt anh.
"Em xin lỗi, em không định khóc..."
"Không sao," anh nói, mỉm cười, "anh vẫn không tin được đó là em. Làm thế nào em tìm được anh?"
Cô bước lùi lại, cố gắng sắp xếp các câu nói, lau đi những giọt nước mắt cuối cùng.
"Em đọc được câu chuyện về ngôi nhà trong một tờ báo Raleigh vài tuần trước, và em đến để gặp lại anh."
Noah mỉm cười tươi rói, "Anh vui nếu em làm thế." Anh lùi lại một chút, "Chúa ơi, trông em tuyệt quá. Bây giờ em còn đẹp hơn hồi đó."
Cô cảm thấy máu dồn lên mặt. Hệt như mười bốn năm trước.
"Cảm ơn anh. Trông anh cũng ổn lắm." Và đúng là thế, không nghi ngờ gì nữa. Năm tháng đã đối xử với anh khá tử tế.
"Vậy bây giờ em ra sao rồi? Tại sao em ở đây?
Các câu hỏi của anh đưa cô trở lại hiện tại, khiến cô nhận ra điều gì có thể xảy ra nếu cô không cẩn thận. Đừng để việc này ra khỏi tầm kiểm soát, cô tự bảo mình; nó càng kéo dài thì sẽ càng khó khăn hơn. Mà cô không muốn nó khó khăn hơn chút nào nữa.
Nhưng Chúa ơi, đôi mắt ấy. Đôi mắt đen dịu dàng ấy.
Cô quay đi và hít một hơi sâu, tự hỏi làm thế nào để bắt đầu đây, và cuối cùng khi lên tiếng, giọng cô thật bình thản. "Noah, trước khi anh hiểu nhầm, em phải giải thích đúng là em muốn gặp lại anh, nhưng còn nhiều chuyện hơn thế nữa." Cô dừng lại một giây. "Em đến vì một lý do. Có một điều em muốn nói với anh."
"Điều gì?"
Cô nhìn đi chỗ khác và trong một lúc không trả lời, ngạc nhiên rằng cô vẫn chưa thể cho anh biết. Trong im lặng, Noah cảm thấy lòng mình chùng xuống. Dù đó là gì đi nữa thì nó cũng là một điều tồi tệ.
"Em không biết phải nói thế nào. Lúc đầu em nghĩ em biết, nhưng giờ em lại không còn chắc nữa..."
Không gian bỗng nhiên xáo động bởi tiếng kêu chói tai của một con gấu mèo Mỹ, và Clem từ dưới gầm hiên chui ra, sủa loạn. Cả hai quay ra nhìn vụ lộn xộn này và Allie thấy may vì có việc đó phân tán chú ý.
"Cậu chàng này của anh à?" cô hỏi.
Noah gật đầu, cảm thấy lòng mình thắt lại. "Thật ra thì đó là một cô nàng. Tên nó là Clementine. Nhưng đúng, nó hoàn toàn là của anh." Cả hai nhìn Clem lúc này đang lắc lắc đầu, duỗi mình, sau đó loăng quăng chạy theo tiếng động kia. Mắt Allie mở to hơn một chút khi nhìn thấy cái chân bị tật của con chó.
"Chân nó bị sao thế?" cô hỏi, cố trì hoãn thêm thời gian.
"Bị xe đâm vài tháng trước. Bác sĩ thú y Harrison đã gọi điện hỏi anh có muốn nuôi nó không vì chủ nó không muốn nữa. Sau khi chứng kiến chuyện đã xảy ra, anh đoán mình không thể từ chối."
"Lúc nào anh cũng tốt như thế," cô nói, cố thư giãn. Cô dừng lại, sau đó nhìn sau lưng anh về phía ngôi nhà. "Anh đã khôi phục lại ngôi nhà thật tuyệt vời. Trông nó hoàn hảo, đúng như em đã biết một ngày nào đó nó sẽ như thế."
Anh quay đầu lại nhìn về phía cùng một hướng với cô, phân vân về đoạn nói chuyện linh tinh này và tự hỏi không hiểu cô đang cố giấu điều gì.
"Cảm ơn em, thật tốt. Tuy nhiên đấy như là một dự án ấy mà. Anh không biết liệu anh có làm lại nữa không."
"Dĩ nhiên anh sẽ làm chứ," cô nói. Cô biết chính xác anh cảm thấy thế nào về nơi này. Cô biết anh cảm thấy thế nào về tất cả mọi thứ - hay ít nhất cô đã từng biết, rất lâu trước đây.
Và với suy nghĩ ấy, cô nhận ra kể từ đó mọi sự đã thay đổi nhiều đến thế nào. Bây giờ họ là những người lạ; cô có thể nói thế khi ngắm anh. Có thể nói rằng mười bốn năm xa cách là một khoảng thời gian dài. Quá dài.
"Gì thế, Allie?" Anh quay sang cô, thuyết phục cô nhìn anh, nhưng cô tiếp tục nhìn chăm chú vào ngôi nhà.
“Em dở hơi nhỉ?” cô hỏi, gắng mỉm cười.
“Ý em là sao?”
“Toàn bộ việc này ấy. Tự dưng nhảy bổ tới đây, không biết mình muốn nói gì. Chắc anh nghĩ em điên.”
“Em không điên đâu,” anh nhẹ nhàng nói. Anh vươn tay ra nắm tay cô, và cô để anh cầm tay khi họ đứng bên nhau. Anh tiếp tục:
“Mặc dù không biết tại sao, anh vẫn có thể thấy chuyện này khó khăn với em. Sao chúng ta không đi dạo một chút nhỉ?”
“Như chúng ta đã từng đi à?”
“Tại sao không? Anh nghĩ một cuộc đi dạo sẽ có ích cho cả hai chúng ta.”
Cô do dự nhìn về phía cửa trước nhà anh. “Anh có cần nhắc lại cho ai biết không?”
Anh lắc đầu.
“Không, không có ai phải nhắn lại à. Chỉ có anh và Clem thôi.”
Mặc dù đã hỏi, cô vẫn ngờ sẽ chẳng có ai khác, và trong thâm tâm cô không biết nên cảm thấy thế nào về điều đó. Nhưng nó khiến điều cô muốn nói lại thấy khó khăn hơn. Sẽ dễ dàng hơn nếu có ai đó khác.
Họ bắt đầu đi về phía con sông và rẽ vào một con đường nhỏ gần bờ sông. Cô buông tay anh ra, làm anh ngạc nhiên, rồi đi trước anh, giữ một khoảng cách đủ xa để họ không thể tình cờ chạm vào nhau được.
Anh nhìn cô. Cô vẫn rất xinh đẹp, với mái tóc dày và đôi mắt hiền, cô bước đi với vẻ duyên dáng đến mức trông như đang lướt. Trước đây anh đã gặp nhiều phụ nữ đẹp, những phụ nữ bắt mắt anh, nhưng với tâm trí anh họ luôn thiếu những phẩm chất mà anh thấy đáng yêu nhất. Những phẩm chất như trí thông minh, sự tự tin, sức mạnh tinh thần, sự say mê, phẩm chất truỳen cảm hứng cho người khác trở nên vĩ đại, những phẩm chất chính anh cũng khát khao đạt được.
Allie có những phẩm chất ấy, anh biết, và lúc này đây họ đi dạo, anh lại một lần nữa cảm nhận thấy chúng đâu đó bên dưới vẻ bề ngoài. “Một bài thơ sống” – đó là từ luôn xuất hiện trong tâm trí anh khi anh cố gắng mô tả cô cho những người khác.
“Anh về đây được bao lâu rồi?” cô hỏi khi con đường nhường chỗ cho một ngọn đồi cỏ nhỏ.
“Từ tháng Mười hai năm ngoái. Anh làm việc ở miền Bắc một thời gian, rồi sau đó ở châu u ba năm.”
Cô nhìn anh với những câu hỏi trong mắt. “Tham chiến?”
Anh gật đầu và cô tiếp tục.
“Em đã nghĩ là anh ở đó. Em mừng là anh đã bình an rời khỏi đó.”
“Anh cũng thế,” anh đáp.
“Anh có vui khi được về nhà không?”
“Có. Cội nguồn anh ở đây. Đây là nơi anh phải có mặt.” Anh ngừng lại. “Thế còn em?” Anh hỏi thật nhẹ, ngờ rằng sắp phải nghe điều xấu nhất.
Phải một lúc lâu cô mới trả lời.
“Em đã đính hôn.”
Anh nhìn xuống khi cô nói câu ấy, bỗng nhiên cảm thấy hơi lả đi. Ra là thế. Đó là điều cô cần nói với anh.
“Chúc mừng em,” cuối cùng anh cũng nói, tự hỏi không biết nghe giọng mình thuyết phục đến đâu. “Khi nào thì đến ngày cưới?”
“Ba tuần nữa kể từ thứ Bảy này. Lon muốn tổ chức đám cưới vào tháng Mười một.”
“Lon?”
“Lon Hammond Con. Hôn phu của em.”
Anh gật đầu, không ngạc nhiên. Gia đình Hammond là một trong những gia đình có thế lực và tầm ảnh hưởng lớn trong bang. Kiếm tiền từ bông. Không như cha anh, cái chết của ngài Lon Hammond Cha đã chiếm trang nhất trên báo. “Anh có nghe nói về họ. Bố anh ta đã xây dựng được một doanh nghiệp khá đồ sộ. Lon có tiếp quản doanh nghiệp của cha không?”
Cô lắc đầu. “Không, anh ấy là luật sư. Anh ấy có văn phòng luật riêng trên phố.”
“Với cái tên ấy thì anh ta hẳn rất bận rộn.”
“Rất bận. Anh ấy làm việc nhiều lắm.”
Anh nghĩ anh nghe thấy gì đó trong thanh âm của cô, và câu hỏi tiếp theo tự động buột ra.
“Anh ta đối với em có tốt không?”
Cô không trả lời ngay, cứ như thể đang lần đầu tiên xem xét câu hỏi này. Rồi:
“Có. Anh ấy là người tốt, Noah. Anh hẳn sẽ thích anh ấy.”
Lúc đáp câu này giọng cô thật lơ đãng, hay ít nhất anh nghĩ thế. Noah tự hỏi không biết liệu có phải chỉ là tâm trí anh lại chơi khăm anh không.
“Cha anh thế nào?” cô hỏi.
Noah bước vài bước trước khi trả lời. “Ông mất đầu năm, ngay sau khi anh về.”
“Em rất tiếc,” cô nói nhẹ nhàng, biết rằng ông có ý nghĩa rất lớn với Noah.
Anh gật đầu, và cả hai đi trong lặng lẽ một lúc.
Họ lên đến đỉnh đồi và dừng lại. Cây sồi ở xa xa, với vầng dương rực màu da cam sau nó. Khi đăm đăm nhìn về phía ấy, Allie có thể cảm thấy mắt anh đang ngắm nhìn mình.
“Thật nhiều kỷ niệm ở đó, Allie.”
Cô mỉm cười. “Em biết. Lúc đến đây em đã nhìn thấy nó. Anh còn nhớ ngày chúng ta ở đấy không?”
“Có,” anh trả lời, không còn sẵn lòng nói nữa.
“Anh có bao giờ nghĩ về nó không?”
“Thỉnh thoảng,” anh nói. “Thường là khi anh đi trên đoạn đường này. Giờ thì nó đang đứng trên đất của anh đấy.”
“Anh mua à?”
“Anh chỉ không thể nào chịu nổi nếu phải nhìn thấy nó biến thành mấy cái tủ bếp thôi.”
Cô cười nhẹ trong hơi thở, cảm thấy vui lạ lùng về điều đó. “Anh có còn đọc thơ không?”
Anh gật, “Có. Anh chẳng bao giờ ngừng cả. Anh đoán nó ở trong máu anh rồi.”
“Anh có biết không, anh là nhà thơ duy nhất em từng gặp đấy.”
“Anh không phải nhà thơ. Anh đoc, nhưng anh chẳng viết được câu nào. Anh đã thử rồi.”
“Anh vẫn là nhà thơ, Noah Taylor Calhoun ạ.” Giọng cô mềm đi. “Em vẫn rất hay nghĩ về lần đó. Đó là lần đầu tiên có người đọc thơ cho em nghe. Thật ra thì là lần duy nhất.”
Lời nhận xét của cô khiến cả hai trôi về quá khứ và nhớ lại mọi thứ trong lúc họ chầm chậm đi về phía ngôi nhà theo một con đường mòn mới chạy gần vụng thuyền. Khi mặt trời xuống thấp hơn một chút và bầu trời chuyển thành màu cam, anh hỏi:
"Vậy em sẽ ở lại bao lâu?"
"Em không biết. Không lâu. Có thể đến mai hoặc ngày kia."
"Chồng chưa cưới của em đi công tác ở đây à?"
Cô lắc đầu. "Không, anh ấy vẫn ở Raleigh."
Noah nhướng mày. "Anh ta có biết em ở đây không?"
Cô lại lắc đầu và chậm rãi đáp lời. "Không. Em bảo anh ấy là em đi tìm đồ cổ. Anh ấy sẽ không hiểu tại sao em đến đây đâu."
Noah hơi ngạc nhiên với câu trả lời của cô. Đến thăm là một chuyện, nhưng sẽ hoàn toàn là chuyện khác nếu giấu chồng chưa cưới sự thật.
"Em không phải đến đây để nói với anh em đã đính hôn. Em có thể viết thư cho anh, hay thậm chí gọi điện cũng được."
"Em biết. Nhưng vì lý do nào đó, em phải trực tiếp làm việc đó."
"Tại sao?"
Cô ngập ngừng. "Em không biết..." cô nói, tụt lại đằng sau một chút, và cách cô nói điều ấy khiến anh tin cô. Đám sỏi dưới chân họ lạo xạo khi họ lặng lẽ đi thêm một vài bước. Thế rồi anh hỏi:
"Allie, có yêu anh ta không?"
Cô trả lời một cách tự động. "Có, em yêu anh ấy."
Những từ ấy khiến anh đau lòng. Nhưng lại một lần nữa, anh nghĩ mình nghe thấy gì đó trong thanh âm của cô, cứ như thể cô đang nói để tự thuyết phục mình vậy. Anh dừng lại và nhẹ nhàng nắm hai vai cô trong tay, hướng mặt cô lên đối diện anh. Ánh nắng đang nhạt dần phản chiếu trong mắt cô khi anh nói.
"Nếu em hạnh phúc, Allie, và em yêu anh ta, anh sẽ không cố ngăn em khỏi quay lại vói anh ta. Nhưng nếu có một phần trong em không chắc chắn, thì đừng làm vậy. Đây không phải là hành trình em có thể chỉ đi có nửa đường."
Câu trả lời của cô đến gần như quá nhanh.
"Em đang quyết định đúng, Noah."
Anh nhìn chăm chăm một lúc, tự hỏi liệu mình có tin cô không. Rồi anh gật đầu và cả hai lại bắt đầu bước. Sau một lúc anh nói, "Anh đang làm mọi sự khó khăn với em, phải không?"
Cô hơi mỉm cười. "Không sao. Em thật sự không thể trách anh."
"Dù sao anh cũng xin lỗi."
"Đừng. Chẳng có lý do gì để xin lỗi cả. Em mới là người cần xin lỗi. Có lẽ em nên viết thư thì hơn."
Anh lắc đầu. "Nói thật là anh vẫn vui vì em đã đến. Bất chấp mọi thứ. Thật tốt khi được gặp lại em."
"Cảm ơn, Noah."
"Em có nghĩ có thể bắt đầu lại từ đầu được không?"
Cô nhìn anh tò mò.
"Em là người bạn thân nhất anh từng có, Allie. Anh vẫn muốn là bạn bè, kể cả nếu em có đính hôn và kể cả nếu chỉ trong vài ngày thôi. Em nghĩ sao về chuyện chúng ta như lại làm quen với nhau để biết về nhau một lần nữa?"
Cô nghĩ về việc đó, nghĩ về việc ở lại hay đi, và quyết định rằng vì anh đã biết về việc cô đính hôn, có lẽ sẽ ổn thôi. Hay ít nhất thì cũng không sai trái. Cô hơi mỉm cười gật đầu.
"Em thích thế."
"Tốt. Ăn tối nhé? Anh biết một chỗ phục vụ món cua ngon nhất thị trấn."
"Nghe hay đấy. Ở đâu?"
"Nhà anh. Suốt cả tuần anh đã đặt nơm, và anh thấy mình đã bắt được vài con mấy ngày trước. Em có phiền không?"
"Không. Nghe tuyệt lắm."
Anh mỉm cười và hất ngón tay cái chỉ qua vai. "Tuyệt. Chúng ở vụng thuyền. Anh đi vài phút thôi."
Allie nhìn anh bước đi và nhận thấy sự căng thẳng mà cô cảm nhận khi kể anh nghe chuyện đính hôn đã dần dần nhạt đi. Nhắm mắt lại, cô lùa tay vào tóc mình và để làn gió nhẹ thổi qua đôi mắt. Cô hít một hơi sâu và nín lại một lúc, cảm thấy các cơ bắp trên vai cô giãn hơn khi cô thở ra. Cuối cùng, khi mở mắt, cô nhìn chăm chú vào vẻ đẹp ở xung quanh mình.
Cô luôn yêu thích những buổi tối như thế này, những buổi tối khi mùi hương phảng phất của những chiếc lá thu theo sau cơn gió miền Nam dìu dịu. Cô yêu những hàng cây và âm thanh chúng tạo ra. Lắng nghe tiếng xào xạc của chúng khiến cô thư giãn hơn. Sau một lúc, cô quay về phía Noah và nhìn anh như mình là một người lạ.
Chúa ơi, anh ấy trông đẹp quá. Kể cả sau ngần ấy thời gian.
Cô ngắm anh và khi anh vươn tay ra nắm lấy một sợi dây trên mặt nước. Anh bắt đầu kéo và dù bầu trời đang thẫm lại, cô vẫn nhìn thấy cơ bắp trên tay anh cuồn cuộn khi anh nhấc cái lồng ra khỏi nước. Anh để nó treo trên mặt nước một chút rồi lắc cho nước chảy ra gần hết. Sau khi đặt cái lồng lên vụng thuyền, anh mở nó ra và bắt đầu tóm lấy từng con cua, đặt chúng vào một cái xô.
Cô bắt đầu đi bộ về phía anh, lắng nghe tiếng dế rúc và nhớ lại một bài học thời niên thiếu. Cô đếm tiếng rúc trong một phút và cộng thêm 29. Vậy là 67 độ F[1], cô nghĩ và mỉm cười. Cô không biết có chính xác không, nhưng cảm giác có vẻ đúng.
Vừa bước đi, cô vừa nhìn quanh và nhận ra mình đã quên mất mọi thứ ở đây thật trong lành và đẹp đẽ biết bao. Qua vai mình, cô nhìn thấy ngôi nhà ở phía xa. Anh đã để một vài ngọn đèn sáng, và có vẻ như đó là ngôi nhà duy nhất trong khu vực này. Ít nhất cũng là ngôi nhà có điện duy nhất. Ở ngoài kia, bên ngoài thị trấn thì không chắc. Hàng nghìn căn nhà nông thôn vẫn chưa được hưởng cái xa xỉ của việc chiếu sáng trong nhà.
Cô bước lên cầu ra vụng thuyền, kêu cót két dưới chân cô. Tiếng động khiến cô nhớ lại một chiếc đàn ắc coóc đê ông gỉ sét. Noah liếc nhìn lên, nháy mắt, rồi quay lại kiểm tra lũ cua để chắc chắn chúng đủ lớn. Cô đi đến cái ghế đu bên trên cầu ở vụng thuyền và chạm vào nó, lùa tay dọc theo lưng ghế. Cô có thể hình dung ra anh đang ngồi ở trên, câu cá, suy tư, đọc sách. Chiếc ghế cũ kỹ và bạc màu mưa nắng, sờ vào có cảm giác thô ráp. Cô tự hỏi không biết đã bao lần anh ngồi đây một mình, và cô tự hỏi anh nghĩ gì vào những lúc như thế.
"Đây là ghế của bố anh." Anh nói, không nhìn lên, và cô gật đầu. Cô nhìn lũ dơi trên bầu trời, trong khi ếch nhái đã hòa giọng cùng với lũ dế trong bản hòa ca.
Cô đi đến phía bên kia của cầu ra vụng thuyền, cảm thấy thật gần gũi. Một sự thôi thúc khẩn thiết đã dẫn cô đến đây, nhưng lần đầu tiên trong ba tuần nay, cảm giác ấy đã biến mất. Giờ thì cô đã chắc chắn mình đến đây vì cần Noah biết, hiểu và chấp nhận việc cô đính hôn, và trong khi nghĩ về anh, cô đã nhớ lại những gì họ cùng chia sẻ vào mùa hè ấy. Đầu cúi xuống, cô đi vòng quanh một cách chậm rãi, tìm kiếm cho đến khi cô tìm thấy nó: chữ khắc. Noah yêu Allie, trong hình một trái tim. Được khắc vào cầu ra vụng thuyền vài ngày trước khi cô đi.
Một làn gió nhẹ phá vỡ sự tĩnh lặng và làm cô lạnh, khiến cô vòng tay quanh thân mình. Cô cứ đứng như thế, lúc thì nhìn dòng chữ khắc, lúc thì nhìn về phía sông, cho đến khi cô nghe tiếng anh đi về phía cô. Cô có thể cảm thấy sự gần gũi của anh, hơi ấm của anh.
"Ở đây thật bình yên quá," cô nói, giọng như đang mơ.
"Anh biết. Anh rất hay ra đây chỉ cốt để được gần con sông. Như thế khiến anh thấy dễ chịu."
"Em cũng thế, nếu em là anh."
"Thôi nào, đi thôi. Bọn muỗi hoành hành dữ quá, còn anh thì chết đói rồi đây."
Bầu trời đã chuyển sang màu đen, Noah bắt đầu đi về phía ngôi nhà. Allie đi ngay bên cạnh. Trong im lặng, tâm trí cô bắt đầu lang thang và cô cảm thấy hơi quay cuồng khi đi dọc theo con đường mòn. Cô tự hỏi không biết anh nghĩ gì về việc cô ở đây, bản tahan cô cũng không chắc có hiểu chính mình. Vài phút sau, khi họ về đến nhà, Clem chào đón họ không đúng chỗ bằng cái mũi ướt. Noah xua tay và nó cụp đuôi đi mất.
Anh chỉ ra xe cô. "Em có để lại gì ở đó mà cần mang vào không?"
"Không, em đã dỡ đồ ra rồi." Giọng cô nghe khác lạ với cả chính cô, cứ như năm tháng bỗng nhiên đã biến mất hết.
"Tốt rồi." Anh nói khi trở lại hiên và bước lên bậc. Anh đặt chiếc xô cạnh cửa, rồi đi trước vào trong, hướng về phía bếp. Căn bếp ở ngay bên phải, rộng và có mùi gỗ mới. Dãy tủ bếp và sàn nhà đều bằng gỗ sồi, cửa sổ hướng về phía Đông giúp căn bếp đón được ánh mặt trời buổi sớm. Đó là một cách phục chế có gu, không hề bị quá tay như vẫn thường thấy khi các ngôi nhà kiểu này được xây lại.
"Anh có phiền không nếu em đi xem xung quanh?"
"Không, em cứ tự nhiên. Trước khi em đến anh đã đi mua sắm một chút, và giờ phải bỏ chỗ rau quả ra đây."
Mắt họ gặp nhau trong một giây, để rồi khi quay đi, Allie biết anh sẽ vẫn nhìn cô khi cô rời khỏi phòng. Lòng cô một lần nữa lại cảm thấy quặn lên.
Suốt vài phút sau đó cô tham quan ngôi nhà, dạo qua các phòng, trông chúng mới tuyệt làm sao. Đến khi cô đi hết các phòng, thật khó có thể nhớ chúng đã từng hoang tàn như thế nào. Cô xuống cầu thang, hướng về phía bếp và thấy gương mặt anh trông nghiêng. Trong một giây trông anh lại như một thanh niên mười bảy tuổi, và điều ấy khiến cô sững lại một thoáng trước khi đi tiếp. Khỉ thật, cô nghĩ, tự chủ đi nào. Phải nhớ là giờ mình đã đính hôn rồi đấy.
Anh đứng lên bàn bếp, một vài cánh tủ bếp mở toang, các túi đựng rau quả rỗng không ở trên sàn và anh đang khẽ huýt sáo. Anh mỉm cười với cô trước khi xếp thêm vài lon đồ hộp vào một ngăn tủ bếp. Cô dừng lại cách anh vài bước chân, tựa vào chiếc bàn, một chân vắt qua chân kia. Cô lắc đầu, kinh ngạc trước khối lượng công việc mà anh đã làm.
"Thật không thể tin được, Noah. Việc dựng lại mất bao lâu?"
Anh nhìn lên khỏi túi đồ cuối cùng đang dỡ ra. "Gần một năm."
"Anh tự làm à?"
Anh khẽ cười. "Không, hồi trẻ thì anh nghĩ mình sẽ làm một mình, và đúng là khi bắt đầu thì anh chỉ một mình. Nhưng nhiều việc quá. Một mình thì sẽ phải mất nhiều năm, thế là anh đành thuê mấy người... đúng hơn là rất nhiều người. Nhưng nói chung ngay cả có họ thì vẫn không xuể, và hầu như ngày nào anh cũng phải làm tới nửa đêm."
"Anh làm cật lực như thế làm gì?"
Những bóng ma, anh muốn nói thế, nhưng lại thôi.
"Anh không biết. Anh chỉ muốn làm cho xong, chắc thế. Em có muốn uống gì trước khi anh bắt đầu làm bữa tối không?"
"Anh có gì?"
"Thật ra cũng không nhiều lắm. Bia, trà, cà phê."
"Trà có vẻ được đấy."
Anh nhặt mấy chiếc túi đựng rau quả đem vứt rồi đi đến một phòng nhỏ cạnh bếp trước khi quay trở lại với một hộp trà. Anh lấy ra vài túi trà, đặt cạnh bếp, rồi đổ đầy nước vào ấm. Đặt ấm lên bếp xong, anh châm một que diêm, và cô nghe thấy âm thanh của lửa khi nó bùng lên.
"Chỉ một phút là xong," anh nói. "Cái bếp này nóng nhanh lắm."
"Ừ."
Khi ấm trà sôi reo lên, anh rót ra hai tách và đưa một tách cho cô. Cô mỉm cười, nhấp một ngụm rồi chỉ tay về phía cửa sổ. "Em cá là căn bếp rất đẹp khi ánh ban mai rọi vào."
Anh gật đầu. "Đẹp lắm. Anh đã trổ các cửa sổ lớn ở phía bên này ngôi nhà chỉ vì thế. Cả ở mấy phòng ngủ trên gác nữa."
"Chắc là khách của anh sẽ thích. Trừ phi họ muốn dậy muộn."
"Thật ra thì anh chưa có khách ở chơi. Từ hồi cha anh qua đời, anh thật sự không biết mời ai đến cả."
Qua giọng anh, cô biết anh chỉ đang trò chuyện bình thường. Vậy mà không hiểu sao việc ấy lại khiến cô cảm thấy... cô đơn. Dường như anh cũng nhận ra cô đang cảm thấy gì, nhưng trước khi cô có thể tiếp tục câu chuyện, anh đã thay đổi chủ đề.
"Anh phải đi lấy cua vào để ướp vài phút trước khi hấp đây," anh nói, đặt tách của mình lên bàn. Anh đến chỗ tủ bát lấy ra một chiếc nồi hấp lớn. Anh để chiếc nồi vào chậu rửa, đổ nc vào rồi mang ra bếp nấu.
"Em có thể phụ anh một tay làm gì đấy không?"
Anh ngoái lại trả lời. "Được chứ. Cắt ít rau nhé. Có nhiều rau ở trong tủ lạnh lắm, em có thể tìm một cái bát ở đằng kia kìa."
Anh chỉ ra chiếc tủ gần chậu rửa, và cô nhấp thêm một ngụm trà trước khi đặt tách lên bàn và đi lấy bát. Cô mang nó đến chỗ tủ lạnh và tìm thấy ít mướp tây, bí zucchini, hành và cà rốt ở ngăn cuối cùng. Noah bước đến trước cánh cửa tủ mở và cô dịch ra để nhường chỗ cho anh. Cô có thể ngửi thấy mùi anh khi anh đứng cạnh cô - sạch sẽ, thân quen, đặc biệt - và cảm thấy cánh tay anh sượt qua mình khi anh vươn người với tay vào tủ. Anh lấy ra một chai bia và một chai nước xốt cay, rồi quay lại chỗ bếp đun.
Noah mở chai bia và đổ bia vào chỗ nước kia, sau đó cho thêm nước xốt cay và thêm một ít gia vị nữa. Sau khi khuấy đều chỗ nước để chắc chắn gia vị đã tan, anh ra cửa sau để lấy cua.
Anh dừng lại một lát rồi đi vào và chăm chú nhìn Allie, ngắm cô cắt cà rốt. Khi làm thế anh lại phân vân tại sao cô lại đến đây, nhất là bây giờ, khi cô đã đính hôn. Toàn bộ chuyện này với anh chẳng có vẻ gì hợp lý.
Nhưng Allie lúc nào chẳng làm người ta ngạc nhiên.
Anh tự mỉm cười với mình, nhớ lại cô ngày xưa. Nồng nhiệt, tự nhiên, say đắm - như cách anh vẫn hình dung về hầu hết các nghệ sĩ. Và cô chính xác là thế. Tài năng nghệ thuật của cô quả là thiên bẩm. Anh nhớ đã đi xem một số tranh tại các viện bảo tàng ở New York và nghĩ rằng tác phẩm của cô cũng đẹp như những gì anh nhìn thấy ở đấy.
Mùa hè năm ấy trước khi cô đã tặng anh một bức tranh. Anh treo nó phía trên lò sưởi phòng khách. Cô gọi nó là bức tranh vẽ những giấc mơ trong cô, với anh thì nó có vẻ vô cùng gợi cảm. Khi anh ngắm nó, thường vào lúc tối khuya, anh có thể thấy sự khát khao trong màu sắc và đường nét, và nếu tập trung thật kỹ, anh có thể tưởng tượng ra cô đã nghĩ gì mỗi lúc đưa một nhát cọ.
Có tiếng chó sủa ở xa xa, Noah nhận ra anh đã đứng với cánh cửa mở được một lúc lâu. Anh nhanh chóng đóng cửa, quay lại bếp, vừa đi vừa tự hỏi không hiểu cô có để ý anh đã đi bao lâu không.
"Thế nào rồi?" anh hỏi, thấy rằng cô đã làm sắp xong.
“Ổn cả. Ở đây em gần xong rồi. Bữa tối còn món gì nữa không anh?”
“Anh có một ít bánh mì tự làm, anh định ăn kèm luôn.”
“Bánh mì tự làm?”
“Của một người hàng xóm,” anh nói khi đặt cái xô vào chậu rửa. Anh mở van nước và bắt đầu rửa cua, cho nước ngập rồi để kệ cho chúng chạy nhốn nháo khắp chậu rửa trong khi anh rửa từng con. Allie cầm tách của cô lên và đến xem anh làm.
“Anh không sợ bị cua cắp à?”
“Không. Chỉ cần cầm đúng cách thế này thôi.” Anh nói, mô phỏng động tác, và cô mỉm cười.
“Em quên là anh đã làm những việc này suốt cả đời.”
“New Bern nhỏ thôi, nhưng nó dạy cho ta biết làm nhiều thứ quan trọng đấy.”
Cô tựa vào bàn bếp, đứng bên anh, uống cạn tách trà. Khi lũ cua đã sẵn sàng, anh cho chúng vào chiếc nồi trên bếp. Anh vừa rửa tay vừa quay sang nói với cô.
“Em muốn ra hiên ngồi vài phút không? Anh muốn ngâm cua độ nửa tiếng.”
“Vâng,” cô nói.
Anh lau tay rồi họ cùng ra hiên. Khi họ ở bên ngoài, Noah búng tay bật đèn, ngồi lên chiếc ghế đu cũ và nhường cho cô chiếc mới. Khi nhìn thấy tách của cô cạn sạch, anh đi vào một lúc rồi trở ra cùng một tách trà khác cho cô và một chai bia cho anh. Anh đưa tách trà cho cô, cô nhấp một ngụm rồi đặt lên chiếc bàn cạnh đó.
“Lúc em đến anh cũng đang ngồi ở đây nhỉ?”
Anh tìm tư thế ngồi cho thoảimái. “Ừ. Đêm nào anh cũng ngồi ngoài này. Bây giờ đấy đã là một thói quen rồi.”
“Em có thể hiểu tại sao,” cô nhìn quanh. “Thế dạo này công việc của anh là gì?”
“Thật ra thì bây giờ anh chẳng làm gì trừ chỉnh sửa căn nhà. Nó thỏa mãn những thôi thúc sáng tạo trong anh.”
“Làm sao anh có thể… ý em là…”
“Morris Goldman.”
“Sao cơ?”
Anh mỉm cười. “Ông chủ cũ của anh ở miền Bắc. Tên ông ấy là Morris Goldman. Khi anh tòng quân ông ấy đã hứa tặng anh một phần của doanh nghiệp. Ông ấy chết trước khi anh trở về nhà. Khi anh về lại Mỹ, luật sư của ông ấy đưa cho anh một tờ séc đủ lớn để mua được căn nhà này và tu sửa nó.”
Cô cười nhẹ. “Anh vẫn luôn bảo em rằng anh sẽ tìm ra cách.”
Cả hai ngồi im lặng một lúc, nghĩ về ngày xưa. Allie nhấp thêm một ngụm trà.
“Anh còn nhớ lần đầu tiên anh kể cho em về nơi này, mình đã lẻn vào đây không?”
Anh gật đầu, và cô nói tiếp:
“Tối hôm đó em về hơi muộn, khi em vừa bước vào nhà cha mẹ em đã nổi giận. Em vẫn có thể hình dung ra cảnh cha em đứng trong phòng khách hút thuốc, còn mẹ em ngồi trên sofa nhìn chăm chăm về phía trước. Em thề là trông họ nghiêm trọng cứ như thể trong nhà vừa có người qua đời. Đó là lần đầu tiên cha mẹ em biết em rất nghiêm túc với anh, và tối hôm đó mẹ em nói chuyện rất lâu với em. Bà bảo em, ‘Mẹ chắc con nghĩ rằng mẹ không hiểu con đang rải qua cái gì, nhưng mà mẹ hiểu đấy. Chỉ có điều đôi khi tương lai của ta bị điều khiển bởi chuyện chúng ta là ai, chứ không phải là ta muốn cái gì.’ Em vẫn còn nhớ mình đã thật sự đau đớn khi mẹ nói thế.”
“Hôm sau em có kể cho anh chuyện ấy. Nó cũng làm anh đau lòng. Anh thích cha mẹ em, nhưng anh chẳng hiểu sao họ lại không thích anh.”
“Không phải họ không thích anh. Họ chỉ không nghĩ rằng anh xứng đáng với em.”
“Cũng chẳng khác là mấy.”
Có nỗi buồn trong giọng nói khi anh đáp câu đó, và cô biết anh đúng khi cảm thấy như thế. Cô lùa tay vào tóc mình, ngước lên trời cao, vén những lọn tóc xòa lên mặt.
“Em biết. Lúc nào em cũng biết. Có lẽ đó là lý do tại sao dường như giữa em và mẹ luôn có khoảng cách khi nói chuyện.”
“Bây giờ em thấy sao rồi?”
“Cũng như hồi trước thôi. Rằng điều đó là không đúng, rằng nó không công bằng. Đấy là điều kinh khủng mà một cô gái trẻ phải học để hiểu: Rằng địa vị quan trọng hơn tình cảm.”
Noah mỉm cười nhẹ nhàng khi nghe câu trả lời của cô nhưng không nói gì.
“Từ mùa hè đó em vẫn luôn nghĩ về anh,” cô nói.
“Vậy ư?”
“Tại sao anh lại không nghĩ thế?” Cô có vẻ ngạc nhiên thật sự.
“Em chẳng bao giờ trả lời thư của anh.”
“Anh viết thư cho em?”
“Hàng tá thư. Anh đã viết cho em hai năm trời mà không hề nhận được một hồi âm.”
Cô chậm chạp lắc đầu rồi cụp mắt xuống.
“Em không biết…,” cuối cùng cô cũng nói, lặng lẽ, và anh biết chắc hẳn mẹ cô đã kiểm tra thư, lấy đi những bức thư mà cô không hề biết. Đó chính là điều mà anh luôn ngờ vực, và anh nhìn Allie trong khi cô đang dần nhận ra cùng điều đó.
“Mẹ em làm thế là sai, Noah, em xin lỗi vì bà đã làm thế. Nhưng anh hãy cố gắng hiểu bà. Khi em đã đi khỏi đó, mẹ có thể nghĩ rằng nếu để mọi việc qua đi thì sẽ dễ cho em hơn. Mẹ không bao giờ hiểu rằng anh có ý nghĩa đến thế nào với em, và nói thật là em cũng chẳng biết liệu mẹ có bao giờ yêu cha em như em đã yêu anh không. Trong tâm trí mẹ, mẹ chỉ cố gắng bảo vệ để em không tổn thương, có lẽ mẹ nghĩ cách tốt nhất để làm thế là giấu đi những bức thư anh gửi.”
“Đấy không phải là điều bà có thể quyết định,” anh lặng lẽ nói.
“Em biết.”
“Liệu có gì thay đổi nếu như em nhận được những bức thư ấy?”
“Dĩ nhiên có chứ. Em lúc nào cũng tự hỏi anh thế nào rồi.”
“Không, ý anh là với chúng ta. Em có nghĩ chúng ta lẽ ra đã có thể bên nhau không?”
Cô phải mất một lúc mới đáp.
“Em không biết, Noah. Em thật sự không biết, và anh cũng thế. Chúng ta không còn là những con người như hồi đó nữa. Chúng ta đã thay đổi, chúng ta đã trưởng thành. Cả hai chúng ta.”
Cô ngừng lại. Anh không trả lời, và trong im lặng cô nhìn về phía con lạch. Cô nói tiếp:
“Nhưng có, Noah, em nghĩ chúng ta lẽ ra đã có thể. Ít nhất em muốn nghĩ chúng ta lẽ ra có thể.”
Anh gật đầu, nhìn xuống, sau đó quay đi.
“Lon thế nào?”
Cô ngập ngừng, không chờ đợi câu hỏi này. Nhắc đến cái tên Lon đem đến chút cảm giác tội lỗi, và trong khoảnh khắc cô đã không biết phải trả lời thế nào. Cô với tay lấy chiếc tách, nhấp thêm một ngụm trà và lắng nghe tiếng chim gõ kiến lộc cộc ở xa xa. Cô khẽ nói.
“Lon đẹp trai, quyến rũ, thành đạt, và hầu hết bạn bè em đều ghen tị điên lên. Họ nghĩ anh ấy hoàn hảo, và anh ấy thật sự hoàn hảo trên nhiều phương diện. Anh ấy tốt với em, anh ấy làm em cười, và em biết anh ấy yêu em theo cách riêng của mình.” Cô ngừng lại một khoảnh khắc, cố tập trung vào suy nghĩ của mình. “Nhưng luôn có gì đó thiếu vắng trong mối quan hệ của chúng em.”
Cô ngạc nhiên trước câu trả lời của chính mình nhưng vẫn biết dù sao đó là sự thật. Và khi nhìn anh, cô biết rằng Noah cũng đã đoán ra câu trả lời từ trước.
“Tại sao?”
Cô mỉm cười yếu ớt và nhún vai trả lời. Giọng cô chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.
“Em cho là em vẫn đi tìm thứ tình yêu mà mùa hè ấy chúng ta từng có.”
Noah nghĩ về điều cô nói một lúc lâu, nghĩ về những mối quan hệ anh đã có kể từ lần cuối anh gặp cô.
“Thế còn anh?” cô hỏi. “Hồi đó anh có bao giờ nghĩ về chúng ta không?”
“Luôn luôn. Giờ anh vẫn còn nghĩ.”
“Anh có đang gặp gỡ ai không?”
“Không,” anh trả lời, lắc đầu.
Dường như cả hai cùng suy nghĩ về việc đó, cố gắng nhưng không thể hất nó ra khỏi tâm trí. Noah uống nốt bia, ngạc nhiên vì anh đã uống hết nhanh đến thế.
“Anh vào đun nước đây. Anh lấy cho em cái gì nhé?”
Cô lắc đầu, và Noah đi vào bếp, cho lũ cua vào nồi và bánh mì vào lò. Anh tìm ít bột mì và bột ngô cho chỗ rau, nhúng rau vào bột và cho ít mỡ vào chảo rán. Sau khi bật nhiệt độ ở mức thấp, anh đặt giờ và lấy một chai bia khác từ ngăn lạnh rồi quay lại hiên. Trong lúc làm tất cả những việc đó, anh cứ nghĩ về Allie và tình yêu thiếu vắng trong cuộc đời cả hai người.
Allie cũng đang nghĩ. Về Noah, về chính cô, về nhiều thứ. Trong khoảnh khắc cô ước gì mình đã không đính hôn nhưng rồi lại nhanh chóng tự trách bản thân. Không phải cô yêu Noah; cô chỉ yêu thứ họ từng có. Ngoài ra cũng bình thường nếu cảm thấy thế này. Tình yêu thật sự đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên cô từng ở cùng – làm sao cô có thể chờ đợi mình sẽ quên anh?
Thế nhưng có bình thường không khi dạ dày cô cứ thắt lại mỗi khi anh lại gần? Có bình thường không khi thú nhận những điều cô không bao giờ có thể kể cho ai khác? Có bình thường không khi lao đến đây ba tuần trước ngày cưới?
“Không, không bình thường.” Cuối cùng cô cũng thì thầm với mình khi nhìn lên bầu trời đêm. “Chẳng có gì bình thường trong những điều này cả.”
Noah đi ra đúng vào lúc đó và cô mỉm cười với anh, mừng vì anh đã trở lại để cô khỏi phải nghĩ về điều kia nữa. “Phải mất vài phút.” Anh nói khi ngồi xuống.
“Được thôi. Em vẫn chưa đói.”
Lúc ấy anh nhìn cô, cô nhìn thấy trong mắt anh sự dịu dàng. “Anh mừng vì em đã đến, Allie,” anh nói.
“Em cũng thế. Nhưng em đã suýt không đến.”
“Tại sao em đến?”
Em buộc phải đến. Cô muốn nói thế, nhưng lại thôi.
“Chỉ để gặp anh, xem anh ra sao rồi, để thấy anh thế nào.”
Anh tự hỏi không biết thế có phải là tất cả rồi không, nhưng không hỏi thêm nữa. Anh đổi chủ đề.
“À mà em còn vẽ không?”
Cô lắc đầu. “Em không vẽ nữa.”
Anh kinh ngạc. “Tại sao không? Em có tài lắm cơ mà.”
“Em không biết nữa.”
“Chắc là em biết chứ. Phải có lý do thì em mới ngừng vẽ.”
Anh đã đúng. Cô có lý do.
“Đó là một câu chuyện dài.”
“Anh có cả đêm cơ mà,” anh trả lời.
“Anh thật sự nghĩ là em có tài à?” cô khẽ hỏi.
“Thôi nào,” anh nói, vươn tay ra nắm lấy tay cô, “anh muốn chỉ cho em thấy cái này.”
Cô đứng lên và đi theo anh qua cửa tới phòng khách. Anh dừng lại ở trước lò sưởi và chỉ vào bức tranh treo bên trên. Cô há hốc mồm, kinh ngạc, ngạc nhiên vì đã không để ý đến nó từ trước, ngạc nhiên hơn vì nó lại ở đấy.
“Anh vẫn giữ nó ư?”
“Dĩ nhiên là anh giữ nó. Nó thật tuyệt vời.”
Cô nhìn anh nghi hoặc, và anh giải thích.
“Ngắm nó khiến anh cảm thấy mình còn sống. Thỉnh thoảng anh phải tỉnh dậy và sờ vào nó. Nó thật sống động – những hình khối, bóng, màu sắc. Anh đôi khi còn mơ thấy nó. Thật là tuyệt vời, Allie – anh có thể nhìn chăm chú nó hàng giờ.”
“Anh đùa đấy à?” cô sửng sốt.
“Anh chưa bao giờ đùa.”
Cô không nói gì.
“Em muốn nói với anh là trước đây chưa ai từng nói với em điều đó ư?”
“Thầy giáo của em có nói,” cuối cùng cô cũng nói, “nhưng hình như em không tin ông ấy.”
Anh biết chuyện không chỉ vậy. Allie nhìn đi chỗ khác rồi tiếp tục.
“Em vẽ từ nhỏ. Em đoán là khi lớn hơn một chút, em bắt đầu nghĩ mình vẽ giỏi. Em cũng thích vẽ. Em nhớ bức này em đã vẽ hồi mùa hè năm đó, mỗi ngày lại vẽ thêm, thay đổi nó khi mối quan hệ của chúng ta thay đổi. Em còn không nhớ đã bắt đầu vẽ nó như thế nào hoặc muốn nó trông ra sao, nhưng nó có liên quan đến việc này.
“Em còn nhớ đã không thể ngừng vẽ sau khi về nhà vào mùa hè đó. Em nghĩ đó là cách để em tránh nỗi đau lúc ấy em phải chịu. Dù sao thì cuối cùng khi vào đại học, em dã theo chuyên ngành mỹ thuật vì đó là việc em phải làm; em còn nhớ đã ngồi một mình hàng tiếng trong studio và thưởng thức từng phút một. Em yêu sự tự do mình cảm thấy khi sáng tạo, cái cách sự tự do ấy gây cảm xúc trong em để tạo ra thứ gì đó đẹp đẽ. Ngay trước khi em tốt nghiệp, thầy giáo của em, người tình cờ cũng là một nhà phê bình trên báo, bảo em rằng em có tài. Ông bảo em nên thử làm một nghệ sĩ xem sao. Nhưng em đã không nghe ông.”
Cô ngừng lại ở đó, cố tập trung những suy nghĩ của mình.
“Cha mẹ em không nghĩ một người như em kiếm sống bằng nghề vẽ là thích hợp. Một thời gian sau em ngừng vẽ. Đã hàng năm nay em không hề đụng đến cọ.”
Cô nhìn bức tranh chăm chú.
“Em có nghĩ mình sẽ vẽ lại không?”
“Em không chắc là em có thể vẽ được nữa. Đã lâu lắm rồi.”
“Em vẫn có thể, Allie. Anh biết em có thể. Em có một tài năng đến từ trong con người em, từ trái tim em, chứ không phải từ những ngón tay em. Thứ em có không bao giờ biến mất. Đó là thứ mà những người khác chỉ có thể mơ thấy thôi. Em là một nghệ sĩ, Allie.”
Những câu ấy thốt ra chân thành đến nỗi cô biết anh nói không phải để tỏ ra lịch sự. Anh thật sự tin vào khả năng của cô, và vì lý do nào đó điều ấy có ý nghĩa đối với cô hơn cô tưởng. Nhưng rồi có gì khác xảy ra, một thứ vô cùng mạnh mẽ.
Tại sao nó lại xảy ra, cô không bao giờ biết, nhưng đó là khi vực thẳm đã bắt đầu khép miệng lại với Allie, vực thẳm mà cô đã dựng lên trong cuộc đời để ngăn cách nỗi đau với niềm vui sướng. Và khi đó cô ngờ, có lẽ không vô thức, rằng điều này mang nhiều ý nghĩa hơn mức cô muốn thừa nhận.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô vẫn chưa hoàn toàn nhận ra nó, và cô quay sang đối diện anh. Cô vươn tay ra chạm vào tay anh, rụt rè, nhẹ nhàng, kinh ngạc rằng sau bao nhiêu năm như thế anh vẫn biết chính xác điều cô cần được nghe. Khi ánh mắt họ khóa chặt với nhau, cô lại một lần nữa nhận ra anh thật đặc biệt biết bao.
Và chỉ trong một khoảnh khắc sượt qua, một sợi thời gian mỏng mảnh treo lơ lửng trong không trung như những con đom đóm trên bầu trời mùa hè, cô tự hỏi có phải mình lại đang yêu anh.
Một tiếng ding báo hiệu thời gian đặt giờ lò nướng đã hết, Noah quay đi, phá vỡ khoảnh khắc ấy, những điều vừa xảy ra với họ tác động kỳ lạ đến anh. Đôi mắt cô nói chuyện với anh, thì thầm điều gì đó anh khao khát muốn nghe, vậy mà anh không thể ngừng giọng nói trong đầu anh, giọng nói của cô, giọng kể cho anh nghe về tình yêu của cô với một người đàn ông khác. Anh thầm nguyền rủa cái lò đặt giờ khi đi vào bếp và nhấc bánh mì ra khỏi đó. Anh suýt làm tay mình bỏng, đánh rơi ổ bánh trên bàn bếp và nhận ra chảo rán đã sẵn sàng. Thế rồi vừa lẩm bẩm với chính mình anh vừa lấy ít bơ từ ngăn lạnh ra, phết một ít lên bánh mì, và đun chảy một ít nữa để làm cua.
Allie theo anh vào bếp và hắng giọng.
“Em dọn bàn bây giờ nhé?”
Noah chỉ con dao cắt bánh, “Được chứ, đĩa ở đằng kia. Đồ dùng nhà bếp và khăn ăn ở kia. Lấy nhiều vào nhé – món cua có thể rất phiền phức, vì thế chúng ta cần nhiều khăn.” Anh không thể nhìn cô khi nói. Anh không muốn nhận ra mình đã nhầm về điều vừa mới xảy ra giữa họ. Anh không muốn đó là một nhầm lẫn.
Allie cũng đang phân vân về khoảnh khắc ấy và cảm thấy ấm lòng khi nghĩ về nó. Những câu anh nói lại vang lên trong đầu cô khi cô tìm thấy mọi thứ cần cho bàn ăn: đĩa, bộ dao nĩa, muối và tiêu. Khi cô dọn bàn xong, Noah đưa cô bánh mì và những ngón tay của họ thoáng chạm nhau.
Anh hướng sự chú ý của mình trở lại chiếc chảo rán và lật chỗ rau. Anh nhấc vung nồi hấp, thấy còn cầm thêm một phút nữa nên lại hấp tiếp. Lúc này anh đã trấn tĩnh hơn và lại quay lại với những câu chuyện gẫu dễ nói.
“Em đã bao giờ ăn cua chưa?”
“Một vài lần. Nhưng chỉ là xa lát cua thôi.”
Anh cười. “Thế thì em sắp có một cuộc phiêu lưu rồi đấy. Chờ chút nhé.” Anh biến mất lên gác một lát và quay lại với một chiếc sơ mi màu xanh hải quân cài cúc. Anh dang chiếc áo ra cho cô.
“Đây, mặc cái này vào. Anh không muốn váy em dây bẩn.”
Allie mặc chiếc áo và ngửi thấy mùi hương phảng phất trong đó – mùi của anh, rất đặc biệt, rất tự nhiên.
“Đừng lo,” anh nói khi thấy vẻ mặt của cô, “sạch mà.”
Cô cười. “Em biết. Chỉ là nó làm em nhớ lại cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta thôi. Đêm đó anh không cho em mượn cái áo khoác của anh, còn nhớ không?”
Anh gật đầu. “Ừ, anh nhớ. Fin và Sarah đi cùng mình. Fin cứ huých khuỷu tay anh suốt dọc đường về nhà cha mẹ em, cố tìm cách làm anh nắm tay em.”
“Nhưng anh đã không nắm.”
“Ừ,” anh trả lời, lắc đầu.
“Tại sao?”
“Vì ngượng, chắc thế, hoặc là sợ, chẳng biết nữa. Có vẻ như lúc đó mà làm thế thì không đúng đắn lắm.”
“Nghĩ lại, em thấy lúc đây anh khá e thẹn, đúng không?”
“Anh thích cụm từ ‘tự tin ngầm’ hơn,” anh nháy mắt đáp, và cô mỉm cười.
Món rau và lũ cua chín cùng một lúc. “Cẩn thận, nóng đấy,” anh nói khi đưa chúng cho cô, rồi họ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn gỗ. Nhận ra món trà vẫn còn trên bàn bếp, Allie đứng lên lấy. Sau khi chọ ít rau và bánh mì lên đĩa, Noah cho thêm một con cua, Allie ngồi một lúc, nhìn nó chằm chằm.
“Trông như con bọ ấy nhỉ.”
“Nhưng mà là một con bọ ngon,” anh nói. “Đây, để anh chỉ em cách ăn nhé.”
Anh làm mẫu thật nhanh, khiến cho việc đó trông dễ dàng, lấy chỗ thịt cua và để nó lên đĩa của cô. Còn Allie thì cả hai lần đầu đều bóp chỗ càng cua quá mạnh, và phải dùng tay để gỡ lớp mai ra khỏi chỗ thịt. Lúc đầu cô thấy khá vụng về, lo rằng anh sẽ nhìn thấy hết sự vụng về đó, nhưng rồi cô nhận ra đó chỉ là sự bất an của cô. Anh chẳng quan tâm đến những thứ như thế. Anh chẳng bao giờ như thế cả.
“Vậy Fin thì thế nào?”
Anh ngưng một giây rồi mới đáp.
“Fin chết trong chiến tranh. Tàu khu trục của cậu ấy trúng phải ngư lôi năm 43.”
“Em rất tiếc,” cô nói, “em biết anh ấy là một người bạn thân của anh.”
Giọng anh thay đổi, bây giờ hơi trầm hơn.
“Ừ. Dạo này anh rất hay nghĩ về cậu ấy. Anh nhớ nhất là lần cuối cùng gặp cậu ấy. Anh về nhà để chia tay trước khi tòng quân, rồi bọn anh tình cờ gặp lại nhau. Hồi đó cậu ấy đang làm ngân hàng, giống như cha cậu ấy trước kia. Suốt tuần sau đó bọn anh đã ở bên nhau. Đôi khi anh nghĩ chính anh đã thuyết phục cậu ấy tòng quân. Anh không nghĩ cậu ấy sẽ vào quân ngũ nếu không phải là anh sắp sửa đi lính.”
“Không phải vậy đâu,” cô nói, ân hận vì đã nhắc đến chủ đề này.
“Em nói đúng. Anh chỉ nhớ cậu ấy thôi.”
“Em cũng thích anh ấy. Anh ấy làm em cười.”
“Cậu ấy lúc nào cũng giỏi việc này.”
Cô nhìn anh tinh nghịch. “Anh ấy đã từng thích em đấy, anh biết không.”
“Anh biết. Cậu ấy kể cho anh nghe.”
“Vậy à? Anh ấy đã nói gì?”
Noah nhún vai. “Nói những gì cậu ấy vẫn nói thôi. Rằng cậu ấy phải cầm gậy xua em đi thôi. Rằng em đuổi theo cậu ấy thường xuyên, kiểu thế.”
Cô khẽ bật cười. “Anh có tin anh ấy không?”
“Dĩ nhiên,” anh đáp. “Tại sao không?”
“Mấy anh lúc nào cũng dính chặt với nhau,” cô vừa nói vừa vươn tay qua bàn, chọc ngón tay mình vào cánh tay anh. Cô tiếp tục. “Thế anh kể choa nghe những gì đã xảy ra từ khi mình gặp nhau lần cuối đi.”
Họ bắt đầu nói chuyện, bù đắp lại quãng thời gian đã mất. Noah kể chuyện rời khỏi New Bern, chuyện làm việc ở xưởng tàu và ở bãi phế thải ở New Jersey. Anh trìu mến kể về Morris Goldman và kể sơ một chút về chiến tranh, tránh phần lớn các chi tiết, và kể cho cô nghe về cha anh và việc anh đã nhớ ông thế nào. Allie kể về chuyện đi học đại học, vẽ tranh, và những giờ cô làm tình nguyện ở bệnh viện. Cô kể về gia đình và bạn bè mình, về những hoạt động từ thiện cô tham gia. Không ai trong hai người nhắc đến bất kỳ người nào mà họ đã hẹn hò kể từ lần cuối gặp nhau. Cả Lon cũng bị bỏ qua và mặc dù cả hai đều nhận ra sự bỏ qua này, không ai nhắc đến cả.
Rồi Allie cố gắng nhớ lại lần cuối cô và Lon nói chuyện như thế này. Mặc dù anh lắng nghe chăm chú và họ ít khi tranh cãi, anh không phải là kiểu người để nói chuyện thân mật. Cũng như cha anh, anh không thoải mái khi chia sẻ những suy nghĩ và cảm giác của mình. Cô đã cố giải thích rằng cô cần gần gũi hơn với anh, nhưng có vẻ như điều đó cũng chẳng bao giờ làm nên gì khác biệt.
Nhưng giờ ngồi nơi đây, cô đã nhận ra điều mình đang thiếu vắng.
Bầu trời sẫm tối hơn và mặt trăng nhô lên cao khi đêm muộn. Và dù cả hai đều không nhận ra, họ đều đã có lại được sự thân mật, mối liên kết của sự tương đồng mà một thời họ từng chia sẻ.
Họ ăn xong bữa tối, cả hai đều hài lòng với bữa ăn và giờ không trò chuyện nhiều nữa. Noah nhìn đồng hồ và thấy rằng trời đã khuya. Những vì sao đã mọc đủ, lũ dế im lặng hơn. Anh nói chuyện rất vui với Allie và tự hỏi có phải mình đã nói quá nhiều, tự hỏi liệu cô nghĩ gì về cuộc đời anh, hy vọng rằng dù sao nó cũng sẽ tạo nên một chút khác biệt, nếu có thể.
Noah đứng lên và đổ đầy nước vào ấm trà. Cả hai đã mang đĩa bát ra chậu rửa, lau sạch chiếc bàn, và anh rót ra thêm hai tách trà nóng, cho thêm cái túi trà vào.
“Lại ra hiên ngồi nhé?” anh hỏi, đưa cho cô tách trà, và cô đồng ý, đi trước. Anh vớ lấy một chiếc mền bông đề phòng cô bị lạnh, và chẳng mấy chốc họ đã yên vị lại chỗ cũ, mền bông đắp trên chân cô, những chiếc ghế lắc lư. Noah ngắm cô từ khóe mắt. Chúa ơi, cô ấy thật đẹp, anh nghĩ. Và sâu thẳm bên trong, anh thấy đau đớn.
Vì có điều gì đó đã xảy ra trong suốt bữa tối.
Khá đơn giản, anh lại yêu rồi. Giờ khi họ ngồi ngay cạnh nhau thì anh đã biết. Yêu một Allie mới, không chỉ ký ức về cô.
Anh chưa từng thật sự ngừng yêu cô, và, anh nhận ra, đó là số mệnh của mình.
“Một đêm tuyệt vời,” anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn.
“Đúng thế,” cô nói, “một đêm tuyệt vời.”
Noah quay nhìn những vì sao, ánh sáng lấp lánh của chúng nhắc anh nhớ rằng cô sắp phải ra đi, và anh thấy lòng mình gần như trống trải. Đây là đêm anh muốn chẳng bao giờ kết thúc. Làm sao anh nói với cô đây? Anh có thể nói gì khiến cô ở lại?
Anh không biết. Nên anh quyết định không nói gì. Và lúc đó anh nhận ra là mình đã thất bại.
Những chiếc ghế đu đưa lắc lư theo một nhịp lặng lẽ. Lũ dơi lại bay trên sông. Bướm đêm lại hôn lên chiếc đèn hiên. Anh biết ở đâu đó người ta đang yêu nhau.
“Nói chuyện với em đi.” Cuối cùng cô nói, giọng xao xuyến. Hay là tâm trí anh đang lừa anh?
“Anh nên nói gì?”
“Nói như anh đã từng ở dưới cây sồi.”
Và anh đã làm thế, đọc lại những vần thơ ngày xưa, uống mừng cho đêm đó. Withman và Thomas, vì anh yêu những hình ảnh trong thơ họ. Tennyson và Browning, vì những chủ đề của họ nghe thật gần gũi.
Cô ngả đầu vào ghế, nhắm mắt lại, thấy ấm lên một chút khi anh đọc xong. Không phải là những vần thơ hay giọng của anh khiến cô ấm lên. Đấy là tổng thể mọi thứ, tổng thể to lớn hơn phép cộng của từng phần riêng biệt. Cô không cố phán vỡ tổng thể ấy, không muốn thế, vì nghe thơ như vậy thì thật vô nghĩa. Thơ ca, cô nghĩ, không phải được viết ra để phân tích: nó được viết ra để khơi gợi cảm hứng mà không cần lý do, để làm xúc động mà không cần phải hiểu.
Vì anh, cô đã dự vài lớp ngâm thơ do khoa Ngôn ngữ và Văn chương Anh tổ chức hồi còn học đại học. Cô đã ngồi và lắng nghe nhiều người đọc những vần thơ khác nhau, nhưng không lâu sau đã bỏ lớp ấy vì thất vọng khi không có ai gợi được cảm hứng cho cô, cũng không ai có vẻ gì là được thơ gợi cảm hứng như những người yêu thơ đích thực.
Họ đu đưa một lúc lâu, uống trà, ngồi lặng thinh, trôi theo những ý nghĩ của mình. Lúc này sự thôi thúc từng đẩy cô đến đã biến mất – cô vui vì điều đó – nhưng lại lo ngại về những cảm giác đã thế chỗ nó, sự xao động đã bắt đầu lây rây và cuộn tròn trong các lỗ chân lông của nó như bụi vàng trong những chiếc giần đãi vàng ở sông. Cô đã cố chối bỏ chúng, trốn khỏi chúng, nhưng bây giờ cô nhận ra cô không muốn chúng ngừng lại. Đã nhiều năm rồi cô mới cảm giác thế này.
Lon không thể khơi gợi những cảm giác này trong cô. Anh chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ có thể. Có lẽ đó là lý do tại sao cô chưa bao giờ ngủ với anh. Trước đây anh đã thử, nhiều lần, sử dụng mọi thứ từ hoa đến mánh khóe, nhưng cô đã luôn áp dụng lời biện minh là cô muốn chờ đến đám cưới. Thường thì anh chấp nhận điều đó, đôi khi cô tự hỏi anh sẽ đau lòng đến thế nào nếu như anh phát hiện ra chuyện Noah.
Nhưng còn một điều nữa khiến cô muốn chờ, và điều đó liên quan tới chính Lon. Anh bị thu hút vào công việc, nó luôn đòi hỏi hầu hết sự chú ý của anh. Công việc đứng hàng đầu, anh không có thời gian đâu cho thơ ca và những buổi tối lãng phí hay ngồi đu đưa ghế dưới hiên nhà. Cô biết điều này là lý do vì sao anh thành công, một phần trong cô kính trọng anh vì điều đó. Nhưng cô cũng cảm thấy như thế không đủ. Cô muốn cái gì đó khác, cái gì đó khác biệt, cái gì đó hơn nữa. Niềm say đắm và sự lãng mạn, có lẽ thế, hoặc có lẽ chỉ là những cuộc trò chuyện nho nhỏ trong những căn phòng thắp nến, hay cái gì đó đơn giản như việc không bị xếp vào vị trí thứ hai.
Noah cũng đang sàng lọc các ý nghĩ của mình. Với anh, đêm nay sẽ được nhớ đến như một trong những khoảng thời gian đặc biệt nhất mà anh từng có. Vừa đu đưa ghế vừa ghi nhớ tất cả các chi tiết của nó, rồi lại ghi nhớ lần nữa. Mọi thứ cô làm dường như đều kích thích anh, tiếp thêm năng lượng cho anh.
Bây giờ ngồi bên cô, anh tự hỏi trong suốt những năm xa cách không biết cô có mơ những điều giống như anh đã mơ? Cô có bao giờ mơ về việc họ lại ôm nhau và hôn nhau dưới ánh trăng dịu dàng? Hay cô có đi xa hơn và mơ về cơ thể trần đã xa nhau bao nhiêu lâu của họ…?
Anh nhìn lên trời sao và nhớ lại hàng nghìn đêm trống rỗng đã trải qua kể từ lần cuối họ gặp nhau. Việc gặp lại cô bỗng khơi lại hết những cảm giác ấy, anh thấy mình không thể đưa nó trở lại sâu trong lòng. Anh biết anh lại muốn làm tình với cô và muốn cô đáp lại. Đấy là điều anh muốn nhất trên đời này.
Nhưng anh cũng nhận ra rằng không bao giờ có thể. Bây giờ cô đã đính hôn.
Với sự im lặng của anh, Allie biết rằng anh đang nghĩ về cô và cảm thấy hân hoan. Cô không biết chính xác những suy nghĩ của anh là gì, không thật sự quan tâm lắm, chỉ cần biết anh nghĩ về cô và thế là đủ.
Cô nghĩ về cuộc nói chuyện của họ lúc ăn tối và tự hỏi về sự cô đơn. Không hiểu sao cô không thể hình dung ra hình ảnh anh đang đọc thơ cho ai đó khác nghe, hoặc chia sẻ những ước mơ với một phụ nữ khác. Dường như anh không phải kiểu người ấy. Hoặc là thế, hoặc cô muốn tin là thế.
Cô đặt tách trà xuống, lùa tay vào tóc và nhắm mắt lại.
“Em mệt à?” anh hỏi, cuối cùng cũng thoát khỏi những suy nghĩ của mình.
“Một chút. Thật ra thì vài phút nữa em phải đi.”
“Anh biết,” anh nói, gật đầu, giọng bình thản.
Cô không đứng lên ngay mà lại cầm tách trà và uống ngụm nhỏ cuối cùng, cảm thấy nó làm ấm cổ họng. Cô uống cả đêm nay vào lòng. Bây giờ trăng đã lên cao hơn, gió xào xạc trên các rặng cây, và trời lạnh hẳn.
Cô nhìn Noah bên cạnh mình. Vết sẹo trên mặt anh nhìn từ một bên trong thật rõ. Cô tự hỏi không hiểu có phải anh đã có nó trong chiến tranh, rồi lại tự hỏi anh đã bao giờ bị thương? Anh không nhắc đến chuyện đó và cô cũng không hỏi, chủ yếu vì cô không muốn hình dung ra anh bị thương.
“Em phải đi thôi.” Cuối cùng cô nói, đưa chiếc mền lại cho anh.
Noah gật đầu, sau đó dứng lên không nói một lời. Anh cầm lại chiếc mền rồi cả hai ra xe cô, thảm lá rụng lạo xạo dưới chân họ. Khi anh mở cửa xe, cô toan cởi chiếc sơ mi anh cho mượn lúc nãy, nhưng anh ngăn cô lại.
“Hãy giữ nó,” anh nói. “Anh muốn em giữ nó.”
Cô không hỏi tại sao vì cô cũng muốn giữ nó. Cô chỉnh lại chiếc áo rồi khoanh tay quanh người để xua đi cái lạnh. Vì lý do nào đó, khi đứng như vậy cô bỗng nhớ lại cảnh mình đứng dưới hiên nhà sau một tối khiêu vũ ở trường phổ thông, chờ đợi một chiếc hôn.
“Tối nay anh đã rất vui,” anh nói. “Cảm ơn em vì đã tìm thấy anh.”
“Em cũng thế,” cô đáp.
Anh cố thu hết can đảm. “Mai anh sẽ gặp lại em chứ?”
Một câu hỏi đơn giản. Cô biết câu trả lời nên là gì, nhất là nếu cô muốn giữ cho cuộc đời mình đơn giản. “Em không nghĩ mình nên làm thế,” là tất cả những gì cô phải nói, và nó sẽ kết thúc mọi thứ ngay tại đây, ngay bây giờ. Nhưng trong một giây cô đã không nói gì.
Sự lựa chọn lúc ấy như một con quỷ đe dọa cô, trêu ngươi cô, thách thức cô. Tại sao cô không thể nói thế? Cô không biết. Nhưng khi nhìn vào mắt anh để tìm ra câu trả lời cần có, cô nhìn thấy người đàn ông cô đã một lần yêu, rồi bỗng nhiên mọi sự trở nên rõ ràng.
“Em muốn thế.”
Noah ngạc nhiên. Anh không trông đợi cô sẽ trả lời như vậy. Lúc ấy anh muốn chạm vào cô, ôm lấy cô trong vòng tay, nhưng anh đã không làm.
“Em đến đây vào buổi trưa nhé?”
“Được. Anh định làm gì?”
“Rồi em sẽ thấy,” anh trả lời. “Anh biết một chỗ để đến.”
“Em đã bao giờ đến đấy chưa?”
“Chưa, nhưng đó là một nơi đặc biệt.”
“Nó ở đâu?”
“Đó là một ngạc nhiên mà.”
“Em sẽ thích nó chứ?”
“Em sẽ yêu nó,” anh đáp.
Cô quay đi trước khi anh có thể hôn cô. Cô không biết liệu anh có thử làm thế không, nhưng biết chắc nếu anh làm thế, cô sẽ rất khó có thể ngăn anh lại. Ngay lúc này cô không thể xử lý việc đó, với bao nhiêu thứ đang đến trong đầu. Cô trườn vào sau tay lái, thở một hơi nhẹ nhõm. Anh giúp cô đóng cửa xe, và cô nổ máy. Khi máy đã nổ, cô hạ cửa kính xuống một chút.
“Hẹn gặp anh ngày mai,” cô nói, mắt cô phản chiếu ánh trăng.
Noah vẫy tay khi cô lùi xe. Cô quay xe lại, sau đó lái lên đường ra, hướng về phía thị trấn. Anh nhìn chiếc xe cho đến khi ánh đèn biến mất sau những cây sồi xa xa và tiếng động cơ đã mất hẳn. Clem đi lẩn quẩn đến chỗ anh và anh vỗ về nó, chú ý đặc biệt đến cổ nó, gãi vào chỗ nó không thể với đến được. Sau khi nhìn lên con đường một lần nữa, cả hai sóng bước trở lại hiên nhà phía sau.
Anh lại ngồi lên chiếc ghế đu, lần này một mình, một lần nữa cố gắng cắt nghĩa buổi tối vừa mới trôi qua. Nghĩ về nó. Tua đi tua lại nó. Nhìn lại nó. Nghe lại nó. Quay chậm lại nó. Anh không cảm thấy muốn chơi ghi ta hay đọc sách. Không biết mình cảm thấy gì.
“Cô ấy đã đính hôn.” Cuối cùng anh cũng thì thầm, rồi im lặng hàng giờ liền, chỉ có chiếc ghế là gây ra tiếng động. Lúc này đêm đã yên tĩnh, chẳng có hoạt động gì trừ Clem thỉnh thoảng đi đến chỗ anh kiểm tra như thể hỏi rằng, “Cậu có ổn không?”
Và vào một khoảnh khắc sau nửa đêm của cái đêm tháng Mười trời quang đó, tất cả đều đổ dồn vào bên trong, và Noah trở nên quá chừng khao khát. Nếu có ai nhìn thấy anh, họ hẳn là nhìn thấy ai đó như một ông già, ai đó đã già đi cả đời người chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Ai đó gập người trong chiếc ghế của mình với đôi tay bưng lấy mặt và đôi mắt đẫm nước.
Anh không biết làm thế nào để ngăn lại.
Chú thích
[1] Thực ra công thức phổ biến là đếm số tiếng dế kêu trong vòng 15 giây rồi cộng với 39 để ra nhiệt độ (tính theo độ F).
Nhật ký Nhật ký - Nicholas Sparks Nhật ký