Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2020-11-03 00:36:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ự việc về sau, phần lớn đã vượt khỏi quỹ đạo tình yêu, được liệt vào nguyên tắc của quân đội.
Tối hôm ấy, từ nhà sư trưởng ra về, Ngô Đại Vượng cảm thấy hết sức bất ngờ, trong lòng đầy ắp mâu thuẫn và thắc mẳc. Ngẩn ngơ như kẻ mất hồn, dọc đường, anh không sao phán đoán nổi hành vi của mình đúng hay sai. Từ nhà sư trưởng đến nhà tập thể đại đội cảnh vệ phải đi hơn một dặm, giữa đường phải qua một bãi tập lớn của sư đoàn bộ. Bởi vì kèn tắt đèn đã báo, phần lớn các đại đội đều tắt điện đi ngủ, bãi tập lớn bắt đầu trở lại yên tĩnh,vắng vẻ. Đêm tháng bảy giữa mùa hè, ánh trăng mượt mà từ trên trời rót xuống, bãi tập mênh mông giống như một hồ nước xanh biếc. Gió bắt đầu từ phía đông bãi tập thổi đến, thổi bạt đi không khí oi nồng của một ngày. Sau khi đại đội yên tĩnh, một số lính cũ to gan làm bậy, không biết từ đâu chui ra, tốp năm tốp ba, tụ tập ở một góc bãi tập, tìm thú vui đời sống, nói nói cười cười, uống rượu ca hát. Họ uống rượu trắng cuốc lủi, nồng độ cao bõ lắm, còn ở xa, đã ngửi thấy mùi cay của nó. Họ hát những bài hát cách mạng, cũng bốc lửa, rừng rực, sục sôi.
Ngô Đại Vượng không về đại đội. Anh tỉnh như sáo, vòng qua số lính cũ uống rượu, đi đến đầu phía nam vắng vẻ của bãi tập lớn, ngồi một mình. Dưới ánh trăng, nhìn bên ngoài, hình như anh có vẻ suy nghĩ mông lung, đang tìm tòi nghiên cứu những vấn đề hết sức sâu xa phức tạp như tình yêu và tình dục, cách mạng và sinh tồn, đạo đức và lợi ích, có cả đẳng cấp và chức trách, nhân tính và bản năng. Nhưng thực ra, những vấn đề này đều như đám mây nhơ bẩn lờ mờ không rõ lướt qua đầu, thoáng qua như mây đen, cuối cùng chỉ còn lại hai thứ, một là thân thể hấp dẫn và nước da trắng ngần của Lưu Liên, hai là nếu anh và Lưu Liên có quan hệ ấy thật, sư trưởng phát hiện sẽ có kết quả như thế nào. Mọi vấn đề phức tạp, được gỡ bỏ một cách có ý thức, được bộ óc ù lì cắt bỏ đi từng mảng, đã nổi lên vấn đề cốt lõi nhất, mâu thuẫn chính Ngô Đại Vượng cũng nắm được. Vấn đề thứ nhất khiến anh cảm thấy ngọt ngào, khiến anh suy nghĩ miên man, quên hết mọi chuyện. Vấn đề thứ hai khiến anh sợ hãi và rụt rè, giống như bãi hành hình đang đợi anh trong tương lai. Sư trưởng là người đã giết chết nhiều địch trên chiến trường. Ai cũng biết trong chiến tranh giải phóng, ông không những mặt đối mặt với kẻ thù, chỉ một nhát thương đã chém rụng đầu giặc tại chỗ, mà còn dẫm còn di bàn chân mấy cái lên đầu lâu. Khi nghĩ đến cảnh tượng dí chân lên cái đầu đỏ lòm, Ngô Đại Vượng chợt rùng mình, bỗng chốc thoát ra khỏi tâm trạng do dự, đi đến quyết định, có chết cũng không thể quan hệ với Lưu Liên, phải giữ được bản lĩnh của một chiến sĩ cách mạng.
Da trắng ngần coi là cái đếch gì, anh nghĩ, nếu vợ mình không ngày ngày ra ngoài đồng, chửa biết chừng còn trắng hơn Lưu Liên.
Xinh đẹp có là cái đinh gì, vợ mình nếu ăn diện như Lưu Liên, ngày nào cũng dùng kem hoa tuyết, biết đâu còn xinh hơn Lưu Liên.
Nói dễ thương có là cái quái gì, vợ mình nếu sống ở thành phố, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ cũng dịu dàng như thế.
Người có mùi thơm dầu hoa quế cũng có gì là ghê gớm. Vợ mình có lúc cũng có mùi ấy, chỉ có điều không chịu khó tắm gội như Lưu Liên, mới hiếm thứ mùi ấy. Chẳng có gì ghê gớm đâu, thật đấy. Chỉ da trắng, mặt trơn, lưng ong, thon thả, ngực nở, răng trắng, mắt to, chân nhỏ, mông to, vừa đi vừa ngúng nguẩy, có lẽ nào câu móc được người chiến sĩ cách mạng như ta? Còn ngài sư trửơng đã từng xông pha trăm trận, vị anh hùng kỳ cựu, là cán bộ cao cấp, một nhà cách mạng, tại sao ngài lại lấy người đàn bà như vậy?
Ngô Đại Vượng đứng lên, anh cảm thấy khó hiểu và đáng tiếc vô hạn đối với sư trưởng, Với những suy nghĩ đơn giản, nông cạn của một chú lính, anh tạm thời thoát ra khỏi sự quyến rũ của một người đàn bà, trở về với vai trò của một quân nhân. Một tinh thần ngay thẳng cương trực đang trỗi dạy và lan truyền trên người anh. Anh cảm thấy kiêu hãnh vì mình đã có thể và dám khinh thường một người đẹp được cán bộ chiến sĩ toàn sư đoàn ngưỡng mộ. Anh thấy tự hào vì chính khí cương trực thẳng thắn của bản thân. Nhưng khi anh chuẩn bị dời khỏi bãi tập về đại đội đi ngủ, chẳng hiểu quỷ khiến thần sai thế nào, chính trị viên đã xuất hiện ngay trước mặt.
Cậu ở đây à, tôi đi tìm cậu suốt.
Nhờ có ánh trăng, Ngô Đại Vượng nhìn rõ mặt chính trị viên.
Có việc gì, chính trị viên?
Chính trị viên lạnh lùng, hắng mũi, nói to:
- Không ngờ Ngô Đại Vượng, một người như cậu đã làm tôi không yên tâm, đã đem lại cho tôi tai hoạ lớn, đã làm cho vợ sư trưởng nổi giận với tôi một cách lạ lùng qua điện thoại. Bà ấy bảo, Tiểu Ngô là một người lính chẳng hiểu gì hết tôn chỉ vì gia đình thủ trưởng phục vụ chính là vì nhân dân phục vụ.- Chính trị viên bảo - Lưu Liên nói, không lôi thôi gì hết, ngày mai thế nào cũng phải thay cậu, đòi tôi phải cử một lính mới thông minh nhanh nhẹn đến thay thế.- Chính trị viên nói - Ngô Đại Vượng, xét đến cùng, cậu đã làm mất lòng gia đình sư trưởng ở chỗ nào? Trong đại đội cần vụ chúng ta, cậu là tiểu đội trưởng có thâm niên, là đảng viên và cốt cán tôi yên tâm nhất. Năm nào bình xét lập công khen thưởng tôi cũng là người số một bỏ phiếu tán thành cho cậu. Nhưng tại sao ngay đến đạo lý cơ bản vì nhân dân phục vụ cậu cũng không hiểu?
Chính trị viên giục:
Nói xem nào, rút cuộc cậu đã có lỗi với Lưu Liên ở chỗ nào?
Chính trị viên thúc:
Câm à? Thông minh lanh lợi như cậu, tại sao trong phút chốc đã trở nên ù lì? Thành một thằng câm, không nói được một lời.
Chính trị viên lại tiếp:
Cách mạng đâu phải đãi khách ăn cơm, cách mạng đâu phải vẽ tranh thêu hoa, cách mạng là phải đổ máu hy sinh. Cậu thấy đấy,nhân dân toàn thế giới còn có hai phần ba số người đang sống trong nước sôi lửa bỏng. Cậu thấy đấy, Đài Loan vẫn còn đang dưới ách cai trị của Tưởng Giới Thạch và Quốc dân đảng, bà con đồng bào vừa đói, vừa rét, vừa bệnh tật. Quân giải phóng nhân dân Trung quốc chúng ta còn gánh nặng đường xa. Đế quốc Mỹ đang hung hăng điên cuồng trên vũ đài quốc tế. Bọn xét lại Liên Xô đang áp sát biên giới hàng triệu quân. Mỗi quân nhân chúng ta, mỗi chiến sĩ cách mạng đều phải nhìn xa trông rộng, có tình yêu Tổ quốc trong tim, chân bước trên mảnh đất quê hương, mắt nhìn ra thế giới, làm tốt công tác được giao, vì sự nghiệp giải phóng loài người, ra sức cống hiến bản thân. Nhưng một người như Ngô Đại Vượng - Chính trị viên nói - Khi sư trưởng đi vắng, ngay đến Lưu Liên cậu cũng không phục vụ chu đáo. Cậu phục vụ Lưu Liên không tốt, sư trưởng hội họp, học tập ở Bắc Kính có thể không yên tâm. Sư trưởng không yên tâm, sẽ ảnh hưởng đến công tác và học tập, cũng như huấn luyện và chuẩn bị chiến đấu của toàn sư đoàn. Huấn luyện chuẩn bị chiến đấu của một sư đoàn không theo kịp, sẽ ảnh hướng đến năng lực tác chiến của một quân đoàn. Năng lực tác chiến của một quân đoàn suy yếu,sẽ ảnh hưởng đến chiến lược và bố trí của toàn quân. Khi chiến tranh thế giới lần thứ ba bùng nổ, cậu xem xem, một chút việc nhỏ nhoi của Ngô Đại Vượng, xét cho cùng sẽ ảnh hưởng lớn biết chừng nào. Lúc đó có bắn chết Ngô Đại Vương một trăm lần cũng không đủ. Ngay đến chính trị viên này bị bắn chết cũng không đủ. Ngay đến đại đôi trưởng bị lôi ra xử tử cũng chưa đủ. - Chính trị viên nói - Trên đây, chỉ là nói đến việc lớn, bây giờ sẽ nói đến việc nhỏ. Ngô Đại Vượng, sao cậu lại dở hơi thế?Chẳng phải cậu muốn ở thêm vài năm, đưa vợ con đi theo quân đội hay sao? Chẳng phải cậu đã từng ao ước một ngày nào đó được đề bạt thành sĩ quan? Đưa gia đình theo quân đội và cất nhắc làm cán bộ, đối với việc ấy, sư trưởng chỉ nói một câu. Một câu nói, đã giải quyết việc cả đời cậu. Nhưng ai có thể làm cho sư trưởng nói ra câu ấy? Lưu Liên chứ còn ai. Phu nhân, người yêu, vợ, bà xã của sư trưởng chứ còn ai. - Chính trị viên giục - Về ngủ đi, tôi cũng không ép cậu nói ra đã để phật lòng vợ sư trưởng như thế nào. Lưu Liên yêu cầu tôi ngày mai thay cậu. Tôi cũng trả lời ngày mai sẽ thay cậu. Nhưng suy đi nghĩ lại, đắn đo mãi, cảm thấy vẫn nên theo nguyên tắc trị bệnh cứu người, chứ không nên một gậy đánh chết tươi, vẫn nên giành cho cậu một cơ hội nữa, ngày mai cậu hãy đến nhà sư trưởng nấu cơm một lần, làm công vụ thêm một ngày. Ngày mai, vợ sư trưởng có quở trách, thì cứ để bà ấy quở trách tôi. Nhưng Ngô Đại Vượng, tất cả đều xem biểu hiện của cậu ở nhà sư trưởng.- Chính trị viên nói tiếp - Vận mệnh nằm trong tay cậu, một chiến sĩ ưu tú, không thể cứ để ngọn hải đăng cách mạng chiếu sáng bước đường phía trước của mình, mà còn phải bằng nhiệt năng của bản thân, làm cho ngọn hải đăng cách mạng càng thêm toả sáng, muôn đời chiếu rọi trái đất bao la.
Chính trị viên vốn là một người thao thao bất tuyệt, là chuyên gia thiên tài của công tác chính trị tư tưởng trong quân đội. Trong khi anh nói hết câu nọ đến câu kia như Trường Giang, như Hoàng Hà, Ngô Đại Vượng lúc đầu nhìn mặt chính trị viên, nhưng sự phẫn nộ và hận thù đối với Lưu Liên đã dần dần trỗi dậy trong lòng, bén gốc cắm rễ, cành lá sum sê một cách vùn vụt và thành cây cổ thụ tán che rợp trời. Mấy lần suýt nữa anh nói ra việc làm đồi bại của giai cấp tư sản dụ giỗ mình lên giường của Lưu Liên. Nhưng không hiểu sao câu nói ra đến miệng, anh lại nuốt vào bụng. Đương nhiên chúng ta kính phục Ngô Đại Vượng làm một người lính, một người đàn ông đã tỏ ra tôn trọng và bảo vệ sự tôn nghiêm của một người đàn bà, kính phục anh thà bản thân chịu nhục, chứ không muốn để một người khác chịu nhục về tinh thần và nhân cách. Nhưng mặt khác, lẽ nào anh không có lòng tự tư không muốn để người khác hưởng thụ bí mật của mình? Bức màn của tình yêu vừa kéo ra, anh không thể vẫn chưa bước ra sàn diễn, đã nói trước hồi sau với khán giả, cho dù khán giả là chính trị viên của mình, người giới thiệu anh vào Đảng. Vừa nghe chính trị viên chỉ bảo, anh vừa nghĩ sư trưởng đã từng chém một phát rụng đầu một tên giặc, lại còn lấy mũi chân dẫm đi day lại cái đầu lâu. Anh lại vừa dơ chân phải dẫm một khóm cỏ nhỏ trên bãi tập, vừa dùng bàn chân và năm ngón dí mạnh một vòng trên mặt đất. Khi truy hỏi anh đã làm phật lòng Lưu Liên ở chỗ nào, chính trị viên nói một câu, anh lại dẫm và day mạnh lên đất một cái, thầm nghĩ, cái này mình dẫm lên mặt Lưu Liên, cái này mình day vào mồm, vào môi son răng trắng của Lưu Liên. Lại làm lần nữa, anh bảo cái này mình dẫm mình day vào trán nhẵn thín, vào mũi dọc dừa của Lưu Liên. Chính trị viên nói câu nào, Ngô Đại Vượng lại vừa dẫm vừa day một cái. Nhưng khi ngón chân anh dẫm day vào đầu, vào trán và sắp sửa đến bầu vú cao vống của Lưu Liên, thì chân đã mỏi rời, anh bất giác nhấc mũi chân khỏi cái hố sâu hoắm.
Vú Lưu Liên ngồn ngộn và nây nây đã lấy hết sức mạnh đôi chân anh, làm cho lòng hận thù của anh đối với chị trong giây lát đã bay biến và không còn ý nghĩa gì nữa..
Trăng sáng từ đỉnh đầu đã ngả sang hướng tây nam, sự yên tĩnh của đồng bằng đã thấm vào doanh trại, giống như doanh trại đã chìm trong nước hồ sâu. Những chiến sĩ uống rựơu tán chuyện không biết đã giải tán, ai về đại đội ấy từ bao giờ. Gió như nước chảy, trên bãi tập có tiếng rì rào khe khẽ. Lúc này Ngô Đại Vượng nhìn thấy dưới chân phải mình có một hố bằng cái bát, đất vàng bị dẫm be bét. Trong không khí mát mẻ, hơi thở của đất tươi mới sống động, có mấy cây cỏ gấu bị dẫm nát, nằm bẹp dí trong hố.
Có vẻ ân hận, Ngô Đại Vượng nhìn mấy cây cỏ dại dưới sáng trăng. Nhấc chân khỏi hố, anh lại dơ mũi chân hẩy đất vàng xuống lấp. Chính trị viên giục:
Muộn rồi, về ngủ đi, nhớ lời tôi, thời cơ không để lỡ, ngày tháng không bao giờ trở lại. Nếu gia đình sư trưởng thật tình không cho cậu nấu cơm, không cho cậu kiêm công vụ, đời cậu coi như hết.
Ngô Đại Vượng nói:
- Cảm ơn, cảm ơn chính trị viên, nếu không đang mặc quân phục,tôi rất muốn quỳ xuống vái lạy trước thủ trưởng.
Chính trị viên vỗ vào đầu anh nói:
Quân nhân cách mạng sao lại nói như thế, thôi về đi.
Ngô Đại Vượng đi theo chính trị viên về đại đội,lên giường ngủ.
Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng - Diêm Liên Khoa Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng