Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 4
C
hàng gắng gượng mở mắt. Trong phòng tối om, bên ngoài cửa sổ là màn đêm yên tỉnh. Chàng trở người, lớp đệm êm ái lún xuống. Chàng ngạc nhiên tự hỏi, không biết mình vào đây bằng cách nào. Một cơn đau lan khắp người giúp chàng bắt đầu nhớ lại được. Lúc đó chàng đã lết ra khỏi buồng tắm và loạng choạng ngã người xuống giường. Chàng còn nhớ mình đã từ từ chìm xuống cái vực không đáy một cách êm ái như thế nào, nhưng tất cả chỉ có thế.
- Đã đỡ chưa anh Ross?
Chàng quay đầu về phía có giọng nói của Maria, ở góc phòng đốm lửa đầu điếu thuốc lá loé lên. Chàng nhổm dậy. Bây giờ trí nhớ đã trở lại với chàng. Nàng đã theo vào phòng và đắp chăn cho chàng trong khi chàng đang nửa mê nửa tỉnh và toàn thân nóng lên như lên cơn sốt.
- Đỡ rồi. Chàng trả lời gắt gỏng.
Đầu điếu thuốc lá vạch thành một hình vòng cung và vụt loé lên trong giây lát.
- Anh muốn một hơi không? - Nàng hỏi.
- Cho xin - Chàng nghe thấy nàng chuyển động và nhìn thấy bóng nàng đi qua cửa sổ. Cái giường chàng đang nằm lún xuống nữa dưới sức nặng của nàng. Điếu thuốc ở trước mặt chàng. Ross cảm ơn đón lấy nó và đưa lên môi. Khói thuốc cay cay luồn sâu vào phổi. Chàng bắt đầu thấy dễ chịu hơn.
- Mấy giờ rồi? - Chàng hỏi.
- Khoảng chín giờ. - nàng trả lời.
Chàng tiếp tục rít một hơi thuốc và nhả khói từ từ ra đằng mũi. Nó có vẻ như giúp chàng tỉnh táo lại.
- Hai người kia đâu? - Chàng hỏi và hoài công thử nhìn mặt nàng qua ánh lửa của đầu điếu thuốc lá. - Vẫn ở dưới đó à.
- Không - Nàng trả lời ngắn gọn giọng quan tâm - Francie hoảng sợ lúc lên đây và nhìn thấy anh nằm trên giường. Cô ta muốn về nhà. Jimmy đã đưa cô ấy về rồi.
Chàng cay đắng nghĩ thầm: "bạn bè tốt thật, lúc mìn bị nạn thì họ lại chuồn mất!". Nhưng chàng cũng chẳng mong đợi được cái gì khác ở Jimmy. Mike thì chẳng bao giờ làm thế. Một ý nghĩ chợt hiện trong óc chàng:
- Cô có kể cho họ chuyện đó không.
- Không - Nàng trả lời - kể làm gì. Đó là chuyện riêng của hai chúng ta.
- Thế bọn nó nghĩ thế nào?
- Em báo họ là anh bị ốm - cái giường khẽ rung rung như là nàng đang cười - Thế nào không biết nhưng trông anh cứ như người ốm nặng. Anh bị một cú nên thân.
Chàng uất ức đến cực độ. Nếu hai đứa kia đã biết là chàng bị ốm thật sự thì hành động của họ thật là bỉ ổi. Có thể chàng phải cần đến chúng nó thì sao. Chàng cố gắng nhìn mặt nàng nhưng tối quá. Chàng cúi mình về phía trước và bật đèn cạnh giường nằm. Ánh sáng làm chàng chói mắt. Chàng nheo mắt rồi quay sang phía nàng.
- Tại sao cô không theo họ về luôn? - Chàng hỏi giọng cay đắng. Nàng không trả lời - Cô cũng biết cái gì xảy ra rồi đấy. Cô cũng chẳng cần phải ở lại đây làm gì. Tôi tự mình lo liệu được.
Đôi mắt nàng long lanh dưới ánh sáng của ngọn đèn. Nàng đã chải lại mớ tóc mà lúc này lấp lánh gần như trắng gọn ghẽ ra phía sau và buộc túm lại bằng sợi dây vải nhỏ. Nàng ngồi im bất động đối diện với chàng và vẫn chẳng nói câu nào.
- Làm sao thế? - Chàng gầm lên - Câm rồi à?
- Em đến đây cùng anh - Nang bình thản trả lời - Như vậy là em cũng muốn về cùng với anh.
Bực tức chàng đáp lại:
- Cô tưởng là sau khi như thế này rồi tôi còn đưa cô về à? Tôi còn khoái cái trò đó hay sao?
Nàng lặng lẽ quan sát gương mặt chàng. Hai đồng tử màu đen trong đôi mắt nàng giãn to và choán gần kín con ngươi. Đó là cái kì lạ ở nàng. Đôi mắt nàng lúc nào cũng muốn nói lên điều gì đó mà chàng không khi nào hiểu được.
- Cô còn tưởng thế à? - Chàng hỏi lại lần nữa - Trả lời đi!
Nàng thở dài rồi lặng lẽ đứng dậy. Nàng quay lại chỗ cái ghế cuối phòng, nhắc cái xắc con của mình và đi ra cửa. Nàng không hề quay nhìn chàng.
Chàng đợi cho nàng đặt tay lên nắm cửa mới nói:
- Maria!
Nàng dừng lại và quay nhìn chàng im lặng.
- Em đi đâu? - Chàng hỏi tuy biết là thừa.
- Về nhà - Giọng nàng không biểu lộ điều gì - Anh đỡ rồi cơ mà.
- Em có tiền đi taxi không.
- Em tự liệu được - Nàng đáp vẫn với giọng như cũ.
Tay chàng đột nhiên vươn ra và giật lấy cái xắc con của nàng.
- Cô lấy tiền ở đâu ra? - Chành hỏi thô lỗ - Francie nói là cả hai đứa không còn một xu dính túi cơ mà.
Nàng không trả lời, gương mặt cũng không hề thay đổi.
Chàng mở cái xắc ra và nhìn vào đó. Ngoài mẩu son, hai điếu thuốc bẹp gí, cái lược con và mấy que diêm, trong xắc rỗng tuếch.
- Cái ví của anh ở dưới gối đó - Nàng bình tĩnh nói - Em để nó vào đấy.
Theo bản năng chàng cầm ngay lấy nó và mở ra xem. Những tờ giấy bạc vẫn còn nguyên, lúc này chàng mới ngượng vì tính đa nghi của mình.
- Em lấy cái xắc được chưa? - nàng hỏi - Em muốn về. Muộn rồi còn gì.
Chàng nhìn nàng rồi nhìn cái xắc rỗng. Chàng rút trong ví ra tờ mười đô la và cho vào trong xắc rồi đưa cho nàng.
- Cầm lấy mà đi taxi.
Tờ bạc rơi xuống giường.
- Không, xin cảm ơn - Nàng hờ hững nói - Em không muốn nhận của anh.
Cánh cửa đóng lại sau lưng nàng. Chàng ngạc nhiên ngồi thẩn người ra một lúc rồi sau đó nhảy khỏi giường. Đến giây phút cuối cùng chàng mới sực nhận ra là họ đã cởi cái quần bơi ướt ra cho chàng từ trước. Chàng vội vớ lấy tấm ra trải giường quấn vào người để che chỗ kín rồi lao theo nàng.
- Maria! - Chàng kêu lên - Maria! Đợi một chút.
Chàng vướng chân phải tấm ra đang bị kéo lê trên sàn nhà và vội tóm lấy lan can để khỏi ngã lộn xuống cầu thang. Nàng đã xuống đến hành lang nhà dưới, quay đầu lại ngước lên nhìn chàng. Nàng nhìn đăm đăm vào mắt chàng rồi đột nhiên cười phá lên. Chàng nổi cơn thịnh nộ.
- Đồ quỷ! Cười cái gì? - Chàng hét lên.
Nàng vẫn không thể nhịn được.
- Anh thử nhìn lại mình xem, anh Ross - nàng nói như bị nghẹn và giơ ngón tay chỉ vào người chàng - Trông anh như ma cà bông.
Chàng quay người về phía cái gương lớn treo trên tường. Với bộ mặt nhợt nhạt, mái tóc rối tinh thò ra khỏi tấm ra trải giường trắng toát, trông chàng giống ma thật. Chàng phì cười và quay về phía nàng.
- Đợi anh mặt quần áo một chút. Anh sẽ đưa em về.
o O o
- Đỗ ở đây và cho em xuống. - nàng bảo chàng khi họ đã gần tới nhà - Có thể bố dượng em đang rình bên cửa sổ.
Chàng im lặng lái sát vào vỉa hè. Ra khỏi xe chàng đờ người đi vòng ra phía sau mở cửa cho nàng. Chàng chìa tay đỡ nàng xuống xe. Hai người ngượng ngùng đứng lặng yên bên nhau một lúc. Sau đó nàng chìa tay ra cho chàng.
- Em cám ơn anh về chuyến du ngoạn. - Nàng lịch sự nói.
Chàng tìm trong đôi mắt nàng vẻ châm biếm nhưng không thấy. Chàng nắm lấy tay nàng.
- Ngày mai chúng ta lại gặp nhau được không? Maria.
Bàn tay nàng nằm gọn trong tay chàng.
- Nếu anh muốn.
Chàng đặt một chân lên bậc xe. Cử động này làm phát ra cơn đau khiến chàng quặn người. Nàng nhận ra vẻ đau đớn trên mặt chàng.
- Em không cố ý làm anh đau đâu, anh Ross - nàng khẽ thì thầm.
Chàng nhìn vào mắt nàng.
- Anh xứng đáng với cái đó lắm, lỗi tại anh cả.
Sau vài giây im lặng nàng rút tay ra.
- Em phải về nếu không lão già phát khùng lên.
- Số điện nhà em bao nhiêu? - chàng vội hỏi và nhận thấy vẻ ngạc nhiên trên mắt nàng - Để anh gọi điện cho em - Chàng giải thích thêm.
- Nhà em không có điện thoại.
- Thế thì làm sao liên lạc được với em?
Đến giờ chàng vẫn cứ cho rằng tất cả mọi người đều có điện thoại riêng.
- Em thường hay ở cửa hiệu bánh kẹo của lão Rannis vào khoảng ba giờ chiều. Đi ngược lên đầu phố hơi chếch với phòng chơi billard một đoạn.
- Ngày mai anh gọi điện đến đó.
- Cũng được - Nàng hơi do dự một chút - Chúc anh ngủ ngon, anh Ross.
Chàng mỉm cười:
- Chúc ngủ ngon! Maria.
Chàng nhìn theo nàng đi trên đường phố. Chàng rất thích dáng đi của nàng: đầu ngẩng cao, bước đi chắc chắn, tự tin và thân hìn uyển chuyển cứ như cả thế giới này là của nàng. Người nàng toả ra một sự hãnh diện rất tự nhiên. Chàng nhìn cho đến khi nàng bước lên bậc thềm và biến mất sau cánh cửa ra vào. Sau đó chàng lái xe chạy dọc theo phố. Trong phòng billard vẫn còn ánh đèn. Chợt nghĩ ra điều gì chàng dừng lại và xuống xe.
Chàng đã đoán đúng. Jimmy có mặt ở đây và đang cúi người xuống bàn billard với cây gậy trong tay, vây xung quanh là một đám thanh niên. Khi đến gần chàng nghe rõ tiếng Jimmy. Giọng anh ta nhỏ nhưng vẻ khoái trá về câu chuyện giật gân.
- Như một con chuột chết - Cậu ta nói - thằng Ross nằm trên giường như bị ngươi ta lột da. Hoàn toàn bất động. Con nhỏ bồ tao bảo tốt nhất là biến trước khi bọn cảnh sát mò tới. Con tóc vàng thì bảo phải có một người ở lại trông nó. Bọn tao bấm nhau chuồn trước để con tóc vàng với nó nằm lại đó...
Như có linh tính báo trước, Jimmy nhìn lên và gượng nhoẻn miệng cười.
- Ross - Cậu ta gọi, giọng đã thay đổi - Cậu thấy trong người như thế nào, hả ông bạn? Thế mới thật là một buổi đi tắm!
Mặt Ross lạnh như tiền, đôi mắt như phủ lớp băng. Đôi môi hầu như không động đậy, chàng gầm gừ:
- Đồ hèn mạt! Tại sao mày lại bỏ chạy?
- Francie sợ quá, Ross ạ - Jimmy sốt sắng như muốn giải thích ngay tất cả - Và một người phải đưa cô ta về. Vả lại còn Maria ở đó. Cô ta nói thế mà.
Ross đi vòng quanh bàn đến bên Jimmy. Những thanh niên khác giãn ra khi chàng tiến đến bên Jimmy.
- Thế nếu tớ bị ốm thực sự thì sao, Jimmy? - Chàng hỏi giọng đột nhiên trở nên âu yếm đáng sợ - Nếu tao thực sự cần sự giúp đỡ thì sao? Và lúc đó chỉ có mỗi đứa con gái ở bên cạnh để nhờ thì làm sao được?
Jimmy vẫn mỉm cười nhưng nỗi sợ hãi trong ánh mắt cậu ta tăng lên rõ rệt.
- Con bé chắc chắn là giúp được cậu, cậu không nghĩ thế à, Ross? - Cậu ta vội vã trả lời - Con bé biết chăc là nó phải làm gì.
Quả đấm của Ross đánh trúng mồm Jimmy, cậu ta loạng choạng lùi lại và va vào cái bàn phía sau. Cậu ta bám lấy nó rồi đột nhiên xoay cây gậy đáng billard trong tay và đâm vào mặt Ross. Ross giơ một tay lên đỡ cây gậy và bước sát lại bên Jimmy. Chàng đấm nhanh đến nỗi người ta chỉ thấy cánh tay chàng chuyển động thoang thoáng dưới ánh đèn vàng nhạt. Cây gậy trong tay Ross rơi xuống đất. Lát sau Ross lùi lại một bước. Thái dương chàng nhức buốt vì làm việc quá căng thẳng. Chàng nhìn Jimmy đang từ từ gục xuống sàn nhà, máu ộc ra từ mũi và mồm. Đau đớn là cái giá duy nhất phải trả. Jimmy cần phải biết đau đớn là gì. Cậu ta ngồi bệt trên sàn nhà, đôi mắt kinh hoàng và bối rối. Môi động đậy không phát ra tiếng. Cậu ta xoay người sang bên rồi gục xuống nằm im bất động. Ross cúi nhặt cây gậy đánh billard. Chàng đứng dạng chân phía trên người nằm dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo rợn người.
Jimmy bật thét lên trước khi mọi người kịp kéo Ross lại. Cây gậy gãy nát trong tay chàng.
- Dừng lại, Ross! - Một người trong bọn họ kêu lên - Mày muốn giết nó hay sao?
Ross ngắm nghía đầu gậy sắc nhọn bị gãy trong tay mình. Tất cả bùng lên xunh quanh chàng. Chàng nghe thấy ở nơi xa xăm nào đấy tiếng cánh cửa sập lại.
- Hay thật! - Chàng gầm lên, giật người thoát khỏi những cánh tay đang giữ mình và chọc cây gậy vào mặt Jimmy.
Trước khi cây gậy đâm tới mặt Jimmy, bỗng có hai cánh tay ôm chặt lấy người chàng.
- Buông ra, buông ra! Chàng hét lên - Để tao giết nó.
Nhưng cánh tay càng xiết chặt chàng hơn và kéo chàng lùi lại phía sau.
- Bình tỉnh lại, Ross - Một giọng nói tin cậy, thân quen vang bên tai chàng - Cậu đã hành nó đủ rồi.
Giọng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng như dội một gáo nước lạnh vào người chàng. Ross cảm thấy cơn điên khùng trong người nguội dần và lý trí đã quay trở lại. Chàng đứng im, hơi thở dồn dập. Cuối cùng thì chàng cũng tự chủ lại được và đã có thể nói năng bình thường.
- Thôi được, Mike - Chàng nói, không quay đầu lại - Buông mình ra đi. Tất cả ổn thoả rồi.
Hai cánh tay khoẻ mạnh buông chàng ra. Không nhìn lên chàng quay người đi ra cửa. Dừng lại bên quầy tính tiền chàng ném một tờ bạc vào đó.
- Chỗ này để bổi thường những thứ hư hỏng.
Người đàn ông tái mét ngồi ở đó chẳng nói câu gì. Ross ra khỏi cửa, lên xe và ngồi đợi. Mấy giây sau chàng nghe tiếng chân bước tới gần.
- Cậu đưa mình về nhà được không, Mike? - Chàng nói không ngẩng đầu lên nhìn. - Mình mệt quá.
Cánh cửa bên kia mở ra, bạn chàng ngồi vào xe. Một que diêm bùng lên, giây sau chàng cảm thấy điếu thuốc được luồn vào giữa hai ngón tay mình. Chàng rít một hơi thật sâu, ngả người lên ghế và nhắm mắt lại.
- Cũng may là mình đến kịp thời - Chàng nghe thấy bạn mình nói - Mình có cảm giác là phải qua chỗ cậu.
Mike cúi người và mở máy. Chàng nhấn ga cho máy chạy với số vòng quay lớn nhất một lúc.
- Cái gì đã xảy ra thế? Nếu mình không giữ cậu lại thì cậu đã giết chết nó rồi.
- Đấy là con bé... - Ross bắt đầu giải thích.
- Có phải cô tóc vàng mà cậu chỉ cho mình lúc trưa không? - Mike ngắt lời chàng.
- Ừ - Ross trả lời - Cô ta...
Mike lại ngắt lời chàng với một giọng đầy vẻ trách móc:
- Mình cứ nghĩ là cậu biết điều hơn, Ross ạ.
Ross quay đầu sang phía chàng.
- Cậu định nói gì.
Mike bật que diêm châm điếu thuốc của mình. Ngọn lửa phản chiếu khi hai đốm sáng trong đôi mắt chàng.
- Mình không hiểu nổi cậu, Ross ạ. Chẳng có cô gái nào đáng giá đến mức làm mình tự chuốc lấy những sự bực dọc vào người.
Ross nhìn bạn mình đăm đăm. Mike nói đúng một điều, nhưng anh ta chẳng hiểu gì cả. Chàng nhắm mắt rồi lại ngả người xuống lưng ghế. Chàng cảm thấy xe đã chuyển động.
Mike lại thận trọng và tập trung tư tưởng vào con đường trước mắt. Đúng. Mike làm gì cũng thận trọng. Đó là cái trở ngại ở Mike. Cậu ta không mạo hiểm. Không phải là cậu ta sợ hãi, nhưng đó là bản tính tự nhiên của cậu ta. Mike không hiểu. Làm thế nào mà cậu ta hiểu được. Cậu ta có quen Maria đâu.