Số lần đọc/download: 3904 / 30
Cập nhật: 2015-09-18 18:31:31 +0700
Chương 5
D
iana quen dần với việc giúp Sophie làm bếp núc, nhất là chuẩn bị bữa ăn trưa. Bằng cách ấy, cô có thể tranh được những cuộc trao đổi trước cũng như sau bữa ăn và cuộc đối đầu trực tiếp với Holt.
Cô đang bày biện bàn ăn thì Guy bước vào.
- Hello, anh chào. Hôm nay Holt không về ăn trưa, cho nên chị chẳng cần phải xếp bày dao dĩa đĩa ăn cho ông ấy- Ông ta ở đâu vậy?
- con ngựa Nashira vẫn chưa trở về. Holt cùng ông Rube cưỡi ngựa đi tìm nó. Ông nói nếu đến 11.30 chưa thấy về thì không cần để phần bữa trưa cho ông ấy.
- Nhưng bữa ăn này đã được chuẩn bị xong - Diana buộc miệng đáp lại.
- Càng tốt. Tôi đang đói mềm cả người, đến mức chén được cả khẩu phần của Holt - Guy làm ngơ trước thái độ bực bội của cô. Đã từ lâu, anh biết cơ nghĩ như thế nào về Holt.
Guy không chỉ đùa bỡn khi anh đói bụng bằng hai người. Anh chỉ ngã người ra sau khi đã chén sạch ba dĩa thức ăn. Thiếu tá thích thú nhìn anh, hỏi.
- Cháu làm gì mà đói và ăn ngon miệng đến như vậy?
- Cháu đã làm việc - Guy trả lời, nheo mắt nháy Diana trước khi giải thích với Thiếu tá - lẽ ra cháu đã kiệt sức sau khi hoàn thành tất cả những công việc Holt giao cho phải làm cho tối trưa. Vì ông ấy không có mặt ở nhà để ra lệnh tiếp cho các cháu nên cháu nghĩ có thể rủ chị Diana chiều nay cưỡi ngựa đi chơi với cháu không?
- Ta nghĩ đã từng nghe câu hỏi này rồi - Thiếu tá nói - thồi hai đứa còn trẻ con, cháu thường hay rủ Diana cưỡi ngựa đi chơi.
- Guy đã khẩn khoản yêu cầu con, cha ạ - Diana mỉm cười sửa lời cha.
- Vì Holt không muốn cho tôi đi ngựa một mình trước năm 12 tuổi - Guy kể - giả sử Thiếu tá bỏ qua cho và cho phép tôi nghỉ tuần này..chị đi cùng với không, chị Diana?
- Tôi không muốn Holt sinh chuyện với anh - thời kỳ trước đây ' sự quan tâm lưu ý như vậy hoàn toàn xa lạ đối với cô - Nếu Guy hoàn thành công việc của cả ngày trong một buổi sáng thì Holt chẳng có lý do gì để phàn nàn cả - cha cô nói.
- Vậy thì được - Diana nói - nếu Thiếu tá đứng về phía anh, Holt sẽ chẳng dám chê trách gì anh. Bao giờ chúng ta đi?
- Lúc khoảng? giờ.
- Tôi sẽ buộc yên ngựa và đợi anh trước cổng chuồng ngựa - cô hứa.
Từ khi trở về, gần như sáng nào Diana cũng cưỡi ngựa đi, nhưng cô vui mừng về cuộc đi dạo này với Guy vì với thái độ vui vẻ thân thiện và những cử chỉ quan tâm nhỏ, anh luôn củng cố được lòng tự tin của cô vốn đang bị lung lay.
Sau lúc? giờ mấy phút, anh xuất hiện trước cửa chuồng ngựa, tỉnh táo và tươi tắn. Diana ngửi thấy mùi hương nước thơm sau khi cạo râu phảng phất lúc đưa dây cương ngựa cho anh. Rõ ràng anh đã tắm rữa & cạo râu trước cuộc hò hẹn với cô. Thật thú vị khi biết rằng vì chính mình mà anh ta đã để tâm chú ý đến vẽ bề ngoài đến như vậy.
- Trông anh chẳng ai nghĩ anh đá làm việc vất vả cả buổi sáng - cô nói.
- Vì tôi đã tắm rửa và mặc bộ đồ mới - bằng câu trả lời này, anh đã thú nhận những gì cô đã phát hiện ra. Anh tung người nhảy lên yên - từ bốn năm nay, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đi chơi. Tôi nghĩ vì lý do đặc biệt này cũng đáng bỏ công tu chỉnh vẽ bề ngoài.
- Trông anh rất điển trai - cô nói, thực tâm cũng nghĩ như vậy - chúng ta đi đâu bây giờ?
- Chị thích đi tới đâu thì chúng ta sẽ đi tới đó. Chị cứ đi trước đi.
Lại giống hệt như thời xưa, lúc Diana thúc ngựa đi trước và Guy theo sau. Họ tránh những đồng cỏ xanh, đi xuyên khu rậm những bụi cây sa mạc cho tới khi khu nhà điền trang ở cách xa sau lưng hai người. Tiếng động duy nhất họ nghe thấy là tiếng da yên ngựa cọ ken két và tiếng vó ngựa dẫm lên đất cát. Lúc Diana cho ngựa đi chậm lại Guy vượt lên bên cạnh.
- Thời tiết ấm hơn tôi tưởng - cô nói.
- Sắp đến mùa hè rồi còn gì.
- Anh sẽ làm gì hả Guy? - cô chuyển đề tài, vì chàng trai trẻ này đột nhiên thức dậy trí tò mò trong cộ.
- Bao giờ? - anh nhếch mép cho rằng câu hỏi của cô còn quá chung chung nên chưa thể trả lời được.
- Cách đây một năm, anh đã tốt nghiệp phổ thông trung học. Anh chẳng có những dự định cho tương lai hay sao? anh muốn theo học đại học không? hay nhập ngủ?
- Holt muốn tôi theo học đại học, nhưng.. - anh nhún vai - tôi cũng chẳng biết. Tôi đã chán ngáy cảnh cắp sách đến trường rồi. Tất nhiẹn Thiếu tá đã khuyên tôi nên đi lính theo con đường binh nghiệp.
- Có cái gì anh đặc biệt thích làm không?
- Đó chính là những gì tôi làm. Nói nghiẹm chỉnh đấy - anh tiếp lời khi thấy Diana mỉm cười - tôi rất thích làm việc ở đây, nhất là với lũ ngựa này. Holt cho rằng tôi biết cách chăn nuôi ngựa.
- Việc ấy anh vẫn thừa sức làm kể từ khi vượt qua được sự sợ hãi ban đầu.
- Tôi chưa khi nào sợ ngựa - anh cãi lạị Rồi anh thú nhần - thật ra.. vào lúc đầu.nhưng cũng chỉ hơi sợ thôi. Phải nói rằng tôi rất quan tâm tới loài ngựa. Tôi vẫn thường nghĩ rằng một ngày nào đó Holt tiết kiệm được đủ tiền để mua cho mình một điền trang riêng.
- Anh cho rằng ông ấy sẽ làm việc ấy hay sao? - Diana đã từng nhiều lần hình dung nếu Holt rời bỏ điền trang này thì tuyệt vời biết bao nhiêu, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng ' ngày nào đó Holt sẽ trở thành ông chủ của một điền trang riêng.
- Tôi không biết. Cha tôi mới chỉ 35 tuổi, có nghĩa là còn đủ mức tuổi trẻ để cố gắng theo đuổi mục tiêu này. Nhưng tôi không tin rằng cha tôi sẽ bỏ rơi Thiếu tá nhất là bây giờ ông đang bị ốm.
Diana đôt nhiên cảm giác thấy vị đắng trong miệng. Phải chăng Holt ở lại vì trung thành với Thiếu tá? Hay ông ta hy vong Thiếu tá se lưu tâm đến mình trong di chuc coi như là sự trả ơn về sự phục vụ trung thành trong suôt bao nhiêu năm tháng này?
- Còn chị thì sao? - Guy hỏi - chị sẽ làm gì?
- Tôi sẽ ở lại đây để chăm sóc Thiếu tá. Ngoài việc này ra tôi chưa hề có dự định gì khác - câu trả lời ngắn gọn và loại trừ anh ra khỏi những suy tính riêng tư của cô.
- Anh ta đã làm đau chị phải không? - Guy khẽ hỏi.
Vì những suy nghĩ của mình đang tập trung vào Holt nên phải vài giây sau Diana mới hiểu Guy nói về người chồng cũ của mình.
- Chỉ những con người mà người ta yêu mới có thể làm đau ai đó. Rand và tôi đã thôi yêu nhau từ lâu rồi. Tôi vô cùng thất vọng về thực trạng gia đình này. Nhưng chúng ta nên nói về cái khác thì hơn. Anh đồng ý chứ?
Guy sẵn sàng đáp ứng nguyện vọng của cô và chuyển câu chuyện sang những chủ đề chung chung hơn. Diana nhận thấy anh đã tự tin hơn, được gần như cha anh, chỉ có điều Guy nhạy cảm và thân thiện trong khi Holt không có cảm giác và khô gần. Lúc trên đường quay về điền trang hai người nhận ra vô tình đã đi sang hướng khác. Phía bên phải họ là con đập của hồ nước chứa tưới tiêu bị đồng cỏ xanh che khuất.
Cô kìm ngựa.
- Chúng ta bơi đi - cô đề nghị.
Anh ngập ngừng nét mặt rất lạ lùng. Rồi anh nói:
- OK.
Hai người phi ngựa đến bờ đối diện, xuống ngựa thả chúng gặm cỏ bên mép nước.
Sỏi đá nhọn ấn vào gan bàn chân Diana làm cô đau nhói lúc cô tháo ủng, cởi tất và đứng dậy để cởi bỏ áo quần.
Cô chẳng hề nghĩ gì khi hoàn toàn trần truồng. Suốt cả đời mình, cô toàn bơi truồng, dù bơi một mình hay cùng Guy. Cô gập gọn quần áo, để chung bên cạnh ủng và để ý thấy Guy cũng đang làm việc ấy ở cách đó không xa. Cô cũng chẳng hề nghĩ tới nhìn sang đấy, chẳng tò mò cũng không quan tâm. Cơ thể đàn ông chẳng phải là cái gì mới đối với cô, và cơ thể Guy lại còn hơn thế.
Trong khi nhón chân đi xuống mép nước, cô hoàn toàn không ý thức về sự trần truồng của mình. Cô cúi xuống té nước lên người làm dịu mát khoan khoái làn da nóng bức vì nắng của mình. Khi nước ngập đến đầu gối, cô nhào xuống nước, chẳng nghe thấy tiếng nước đập vang đằng sau và xung quanh mình.
Bơi đến giữa hồ, cô đập nước quay người lại.
- Guy, anh xuống đi..tuyết vời - nhưng lời cuôi cùng kết thúc trong tiếng kêu tắt ngấm khi cô hai bàn tay túm chân cô & kéo cô xuống dưới.
Cô vùng vẫy thoát khỏi, trồi lên mặt nước tràn ngập ánh mặt trời, thở hổn hển và phát hiện ra Guy đang cười cười chỉ cách cô vài mét. Cô hất cả một vốc nước vào mặt anh trước khi quay người bơi đi.
Nhưng bây giờ cô không còn là người bơi giỏi hơn nữa. Anh dễ dàng đuổi kịp cô, đưa tay ra dìm đầu cô xuống nước.
Sau khi bơi lội vùng vẫy chốc lát, Diana đề nghi ngừng giao chiến vì không thể đánh bại được anh như những thời trước đó. Họ hiền hoà bơi bên cạnh nhau, thả người trôi nổi trên mặt nước, thưởng thức hồ nước mát lạnh.
Lát sau, Diana bước lên khỏi nước đi ngang qua dải đá sỏi và đứng lên trên nền cát mịn. Cô vắt dồn nước tuôn ra khỏi mái tóc. Một nụ cười thoả mãn hiện trên môi cô khi Guy thận trọng dò bước trên sỏi đá đi lại.
- Chị lấy áo tôi mà lau người tóc cho khô - anh mời mọc.
- Không cần - cô ngồi xuống nền cát mịn, chân duỗi thẳng, tay chống ra phía sau, mặt ngữa hướng về phía mặt trời - chỉ cần vài phút nữa là tôi sẽ khô người ngay thôi.
- Đúng thế - anh ngồi xuống cạnh chị, trong tư thế ngồi của người da đỏ, người cúi về phía trước, tay chống lên đùi.
- Tuyệt vời! - Diana thở dài khoan khoái, mơ màng nói - anh còn nhớ đã bao lần chúng ta bơi với nhau ở đây không? vào mùa hè, những khi mặt trời thật nóng bức, tôi thường nghĩ mình bị nóng chảy ra mất trước khi tới nơi này.
- Có, tôi còn nhớ - Guy đưa tay lên vuốt lại mái tóc cho gọn gàng như có thể được.
- Anh còn nhớ lần Holt tóm đước chúng ta không? - cô tươi cười hỏi - ông ta chẳng hề biết anh đa biết bơi - đúng thế, khi về tới nhà ông ấy đã đánh tôi nhừ tử - anh với tay nhặt một hòn đá dẹt liệng nó nhảy nhót trên mặt nước.
Nhưng những lời nói của anh gợi sống dậy kỷ niệm về cầu bé Guy trước kia, vào hôm Holt bừng bừng nổi giận dữ chạy ra hồ. Chuyện ấy xảy ra trước buổi tối sinh nhât lần thứ 17 của cô, hôm cô nhận cảm được bàn tay cứng của Holt ở mông mình. người cha đã ra lệnh Guy phải lên bờ ngay, nhưng cô vẫn ở lại trong hồ, tiếp tục bơi sau khi Guy mặc lại quần áo theo cha đi khuất.
Mãi cho tới lần sau cùng đi bơi với Guy, cô mới biết chuyện gì đã xảy ra. Lần ấy Guy mặc cả quần lót lội xuống nước. Và khi biết Holt cấm con trai cởi truồng bơi trong hồ, cô đã đối xử tàn ác với cậu bé. Đã biết bao lần cô lặn xuống tụt quần cậu ta? cô chẳng còn nhớ nữa, nhưng chắc chắn không phải ít lần. Cô đã hai lần thành công trong việc này, lấy đá cuốn vào quần lòt cậu bé và thả nó chìm xuống đáy hồ. Diana tự hỏi không biết ngày ấy Guy đã giải thích như thế nào về việc để mất quần lót đi về nhà.
Ngày ấy, đó chỉ là một trò đùa tinh nghich tai quái. Mãi cho tới bây giờ cô mới ý được rằng mình đã tàn ác và thực ra chẳng đặc biệt tốt bụng với Guy đến nhường nào. Cô đã luôn coi anh là kẻ nhút nhát, hèn kém, luôn trêu chọc anh vì mái tóc rối bời của anh, vì sự vụng về của cậu bé Guy lúc trèo lên lưng ngựa. Cô vô cùng đau khổ và xấu hổ lúc nhận ra mình đã có thái độ cư xư không tốt đến nhường nào.
- Anh đã nghĩ như thế nào về tôi? - cô thì thầm hỏi, đôi mắt xanh biếc tối xầm vì xấu hổ và hối hận.
Guy quay về phía cô, lặng nhìn cô. Ánh mắt của anh vuốt ve mái tóc ướt của cô lấp lánh thẫm đen trong ánh mặt trời và dường như mơn trớn từng đường nét trên gương mặt cô.
- Tôi nghĩ chị là người đàn bà đẹp nhất thế gian này, chị Diana ạ - anh khẽ trả lời - và từ bấy đến nay tôi vẫn luôn nghĩ như thế.
Một tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng cô. Điều anh nghĩ như thế sau tất cả những gì cô đã làm với anh trong suốt những năm tháng qua làm con tim cô đau nhói. Cô lặng người nhìn anh, lục lọi tìm tòi trong lý trí nhưng từ ngữ thích hợp.
- Guy ơi.. - cô khẽ gọi tên anh, khẽ tới mức tưởng như không nghe được, như tiếng thì thầm tắc nghẹn xin anh tha lỗi.
Anh quỳ gối, nhưng thẳng người, thở hổn hển, quay cả người về phía cô, ôm lấy làn da thit mịn màn trên cánh tay cô. Lưỡi dao sói mòn tàn bạo của thời gian, của những năm tháng qua đi không trổ lại, chẳng hề làm thay đổi lòng ngưỡng mộ của anh đối với cô. Bây giờ khi nhìn thẳng vào mắt anh, cô biết được điều đó. Nhưng còn một nhận tọ khác thêm vào sự ngưỡng mộ của một cậu bé.
Anh cúi đầu và vô tình, môi anh chạm nhẹ vào môi cô. Diana biết rằng có thể đẩy được anh ra - như trước đây cô đã đẩy ra qua nhiều lần rồi. Bây giờ cô không thể làm anh đau được nữa. Khi thấy cô không chống cự lại, anh trở nên can đảm hơn và Diana đáp lại nụ hôn của anh, nghe thấy tiếng con tim anh đập hoảng loạn.
Cô cảm nhận được sự run rẩy của anh trong nỗi đam mê của mối tình đầu. Bàn tay anh vuốt ve, mơn trớn cô, nhưng chỉ ngập ngừng, tránh những nơi thầm kín và nhạy cảm nhất ở ngực cô để không sớm phải thôi ôm lấy cô bởi sự vụng về của mình. Nhưng độ mãnh liệt trong nụ hôn của anh bù đắp lại cho sự thiếu từng trải.
Rồi Guy hôn như mưa lên mặt cô, những nụ hôn hối hả, âu yếm dịu dàng. Anh vẫn luôn khe khẽ gọi tên cô. Diana bàng hoàng & hoàn toàn bị khuất phục bởi sự dịu dàng và dễ bị tổn thương của anh. Sự cầu khẩn đầy xúc động của anh muốn cô đáp lại tình cảm của mình giống hệt như lời cầu xin câm lặng của quá khứ. Đến nay, cô thường làm ngơ, thường bỏ qua lời cầu xin này. Bây giờ cô không thể làm như vậy được nữa.
- Guy..Guy - cô thì thào bên gò má anh. Đôi bàn tay cô nâng đưa lên cổ anh, những ngón tay vòng ôm lấy gáy anh và cô kéo anh ngã người trên nên cát mịn. Tiếng thở hổn hển khao khát thoát ra từ cổ họng Guy, bị tắc nghẹn bởi nụ hôn đam mê của anh. Mong muốn làm tốt lại, bù đắp lại tất cả những gì cô đã gây ra cho Guy xua đuổi mọi ý nghĩ và cảm giác khác.
Cơn sóng tình chỉ ngắn ngủi và lắng xuống khi anh rùng mình tìm thấy sự thoã mãn. Cơ thể to nặng của anh còn nằm đè giây lát trên Diana, rồi anh lăn sang bên, kiệt sức, cùng ấn thân xuống cát cạnh cô, gương mặt trai trẻ hiện vể mệt mỏi nhưng khoan khoái.
Lúc đầu, không ai nói câu gì. Guy vẫn còn đang chìm đắm trong sông triều của điều kỳ diệu vừa xảy ra. Còn Diana tự hỏi liệu mình đã hành động đúng hay sai. Nhưng nỗi niềm hạnh phúc thầm lặng đang lấp lánh trong đôi mắt anh khi quay về phía cô là câu trả lời rõ hơn bao giờ hết, là câu trả lời duy nhất ở lúc này mà cô cần đến. Anh cầm tay cô, như thể phải chạm vào da thịt ngọc ngà của cô để tin rằng tất cả những gì vừa xảy ra là thực tại chứ không phải giấc mơ. Rồi anh chống cùi tay nhổm người dậy, nhìn xuống tay cô và đưa nó lên môi mình với vẽ gần như thành kính.
- Em hối hận rồi sao? - anh nhìn dò xét trong đôi mắt cô, đầy sợ hãi.
Dù có nỗi nghi nào hành hạ dày vò cô đi chăng nữa, làm sao cô có thể trả lời khác.
- Không, tôi không hối hận gì - ngón tay cô vuốt gò má anh để an ui anh, để đảm bảo với anh rằng tất cả đều tốt đẹp. Trong thâm tâm, cô thấy mình già hơn anh nhiều, gần như bằng mẹ anh.
- Anh rất mừng - giọng anh cón run rẩy trong biển dạt dào cảm xúc - việc ấy tuyệt vời hơn anh đã từng mơ rất nhiều.
Diana đặt ngón tay lên môi anh để anh phải im lặng. Cô không muốn Guy hỏi về những gì có thể hai người rồi đây phải hối hận. Nhưng anh không thể để bị khuất phục dễ dàng đến thế. Anh hôn ngón tay cô, rồi gạt tay cô ra.
- Lâu nay anh vẫn thường ước em sẽ là người đầu tiên đối với anh. Bọn ban anh luôn luôn muốn anh đi cùng nhưng khi chúng - gò má anh thoảng ửng đỏ. Anh không nói hết câu. - nhưng anh đã đợi vá hy vọng. Chẳng hiểu vì sao nhưng anh luôn tin rằng em sẽ quay trở về.
- Guy - cô thì thầm bất lực không ngăn được anh giải bày những suy nghĩ thầm kín nhất trong tâm hồn mình.
- Anh yêu em, Diana ạ - anh ngập ngừng - anh vẫn luôn yêu em từ ngày ấy. Anh không nhớ có thời kỳ nào anh không yêu em cả.
- Anh đừng nói nữa - cô ngăn lại.
- Tại sao không? đó là sự thật. Anh biết em nhiều tuổi hơn anh - anh mỉm cười nói, như the6? đó chính là lý do cho sự phản đối của cô - nhưng bây giờ cả hai chúng ta đều đã trưởng thành. Và khoảng cách năm năm chẳng bao hàm ý nghĩa gì lớn - 107.
- Thôi xin anh. Anh đừng nói nữa! - Trong nỗi chán nản của mình, co muốn khóc lên mà không khóc được.
Anh nhăn trán, nói:
- Anh biết rằng em cũng thích mến anh. Nếu không em đã chẳng..
- Tất nhiên tôi rất quý mến anh - Diân quả quyết và cố tìm lời giải thích cho anh - Đó chỉ là..
Bằng cách nào cô có thể nói cho anh hiểu mà không làm anh bị tổn thương.
Những nếp nhăn trên tránh anh phẳng lại khi anh nói ra điều phỏng đoán của mình.
- Em nghĩ tới việc ly hôn phải không?
Cô thở phào nhẹ nhõm, nắm ngay lấy ly do này.
- Đúng thế Guy ạ. Còn quá sớm. Tôi chưa sẵn sàng ràng buộc mình vào ai đó.
- Anh hiểu điều này và có thể đợi cho tới khi em sẵn sàng yêu anh như anh yêu em. Anh không muốn gì hơn là được luôn chăm sóc cho em, Diân ạ. Anh sẽ không bao giờ làm đau em. Anh thề với em đấy.
- Tôi biết điều ấy, Guy ạ - Khi anh cúi xuống định hôn cô, cô đẩy anh ngồi dậy - Muộn rồi. Bây giờ chúng ta phải trở về - cô nói để xin lỗi cho thái độ từ chối của mình - Thiếu tá sẽ nghĩ rằng chúng ta đã đi lạc đường.
Cô đi về nơi để quần áo, tay cầm cái quần bò lên & để ý thấy rằng Guy cùng đứng dậy đi theo. Anh đặt tay lên vai cô, nói.
- Anh ước gì chúng ta đã lạc đường, Diân ạ. Anh muốn buổi chiều nay không bao giờ kết thúc.
Diân rất muốn quay ngay lại để ngã vào lòng anh, để được an ủi, để xua đẩy được cảm giác điên rồ của sự trống rỗng ở bên trong. Nhưng nếu làm như vậy cô sẽ được lợi một cách không chính đáng và công bằng từ một tình yêu cô đã không đáp lại và sẽ không bao giờ đáp lại. Cô cúi đầu, những ngón tay cô lùa bám chặt vào lần vải.
- Nhưng em nói đúng - Guy thở dài buông thõng tay - Chúng ta phải đi về nhà.
- Đúng thế - cô đồng tình, giọng nhẹ bỗng như tiếng thì thầm và mặc lại áo quần.
Suốt chặng đường trở về, họ nói rất í, chủ yếu đều câm lặng & người nào cũng có lý do riêng của mình cho việc này.
Về đến chuồng ngựa, Diân lợi dung sự có mặt của nhiều người đàn ông khác để chạy ngay vào nhà, vội vàng như kẻ bị truy đuổi, để không phải nghe tiếp những lời tỏ tình nồng nàn của Guy.
Sau bữa ăn tối kéo dài với Thiếu tá, cô ngồi một mình trong phòng khách. Cha cô đã lui về nghỉ trong phòng ngủ của mình để còn đọc sách báo một lát trước đi khi đi ngủ sớm. Cô bối rối, chẳng biết phải làm gì. Cô đoán tối nay thế nào Guy cũng đến gặp cô nên cân nhắc những gì cần phải nói.
Tiếng chân bước vọng lại từ lối đường trải sỏi dẫn lên sân nhà. Diân chạy ra cửa nhà để đón Guy ở bên ngoài, như thế Thiếu tá sẽ không thể nghe thấy được câu chuyện của họ Qua lưới thép cửa sổ Diân nhìn một thân hình cao hiện dần ra từ màn đêm, một thân hình mảnh khảnh chuyển động giống như Guy.
Nhưng không phải Guy mà là Holt. Diân nghẹt thở lúc anh bước lên những bậc thang thềm sân.
- Thiếu tá đã nghỉ - cô thông báo cho anh trước khi anh kịp nói câu gì - nếu muốn nói chuyện với ông, anh phải đợi đến ngày mai.
Ánh sáng từ trong nhà rọi ra không soi tới mặt anh, nhưng trong giọng nói của anh có sự đe doạ khủng khiếp.
- Tôi không muốn gặp Thiếu tá mà muốn nói chuyện với cô.
Động mạch ở cổ cô bắt đầu giật liên tục.
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện - cô mở cửa bước ra sân - tôi không muốn làm quấy rầy Thiếu tá.
- Tôi cũng thế - Holt nói.
Cô đi ngang qua anh về phía cuối sân đằng kia, dựa vào bức tường lan can quanh sân. Anh đi theo cô, luôn để ý không rời mắt khỏi cô lấy một giây. Mặt trăng vàng ngời ngời đang mọc cao dần ở phía đông, đem ánh sáng lung linh của mình phủ tràn lên những đỉnh núi nhấp nhô xa xa. Đêm đến làm cho nhiệt độ bắt đầu giảm xuống. Làn gió nhẹ thổi qua như vuốt làn da cô.
- Anh muốn gì? - giọng Diana mang vẻ tẻ nhạt, buồn chán, nhưng mỗi sợi dây thần kinh trong người cô đang căng lên như sợi đây dàn.
- Cô hãy để cho con trai tôi được yên!
Mệnh lệnh lạnh lùng này làm máu dồn hết lên mặt cô. Nhưng màn đêm che dấu được nét bối rối này. Cô còn cố gượng cười, vẻ không tin.
- Một đề nghị kỳ cục làm sao! - cô nói, làm ngơ trước thực tế rằng đó đâu co' phải là một lời đề nghị - tôi & Guy đã quen biết nhau từ nhiều năm nay.
- Khi cô trở lại điền trang, tôi biết ngay cô sẽ lại sắp vận dụng những mánh khóe trước đây của mình. Nhưng tôi không nghĩ rằng lần này con trai tôi sẽ là nạn nhân của cô.
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì - Diana đã đâm lao nên phải theo lao. Không còn cách nào khác. Cô phải giả vờ như không & chỉ hy vọng rằng Guy chưa nói gì cho cha mình hay về tình cảm của anh đối với cô và tin tưởng vào việc cô đáp lại tình cảm của mình.
Nhưng hy vọng của Diana bị câu trả lời của Holt hủy diệt một cách tàn bạo.
- Tôi noi về màn kịch quyến rũ của cô chiều nay - Khi thấy mắt cô tròn xoe vì sợ hãi, miệng anh méo đi thành nụ cười mỉm - trên đường đi về điền trang tôi đã tình cờ đi ngang qua hồ trữ nước. Tôi đã thấy cô cùng với Guy. Hy vọng rằng bây giờ cô không kể cho tôi nghe rằng cô xuýt nữa bị chết đuối & Guy là người đem trả lại cuộc sống cho cô.
Lúc đầu, nỗi xấu hổ cuộn dâng trong cô, nhưng tiếp sau là cơn thịnh nộ.
- Ồ, phải chăng anh đã ghen bởi vì tôi coi con trai anh là đàn ông chứ không phải là anh.
- Đâu phải thế! - anh khinh bỉ đáp lại - nếu cần đến tình dục, tôi tìm cho mình một người đàn bà, chứ không tìm một con quỷ cái ích kỷ mặc quần áo bò.
- Vậy anh gặp phải khó khăn gì nào? - cô bỡn cợt với anh & cố giữ bình tĩnh trước những lời xúc phạm của anh - hay là anh bực tức vì tôi đã lấy đi sự trinh tiết của con trai anh? Hay anh đang thủ vai người cha bị tước bỏ vũ khí đạo đức?
- Tôi chẳng hề quan tâm gì tới sự trinh tiết đã bị mất của nó. Cái ấy sớm muộn gì nó cũng sẽ bị mất. Tôi đến đây chỉ để lo liệu sao cho con đĩ non đã quyến rũ nó từ nay về sau không được tới gần nó.
- Chẳng cái gì còn giữ nổi sự kiềm chế cô vẫn gắng gượng giữ cho được. Cô dùng hết sức tát thẳng vào mặt anh. Lần trước anh đã trả miếng và bây giờ cô sẵn sàng để tránh miếng đòn của anh.
Nhưng cái đích của đôi bàn tay chuyển động nhanh như chớp của anh lần này không phải là mặt cô. Cô nhún người nhưng vô ích khi anh tóm vai cô và kéo cô vào sát ngực mình. Không khi như bị nén ra khỏi lồng ngực cô. Một dải băng thép như đặt ngang hông cô trong khi những ngón tay tay thô kệch tóm giữ tóc cô để kéo đầu cô ra sau.
Trước khi kêu lên được một lời, môi cô đã bị áp sát vào răng đau nghiến bởi sức lực tàn bạo của miệng anh. Cách điệu anh hôn cô thật bỉ báng như người đàn ông tìm vui thú ở con đĩ điếm. Cô ù váng hết cả hai tai và chỉ bàn tay đang tóm giữ cô ngăn cô không bị ngã gục bởi vũ lực nụ hôn của anh.
Nắm tay cô đấm như gõ trống vào ngực anh, nhưng bởi cô giằng ra để thở, hông cô lại áp sát chặt vào anh hơn, phần dưới cơ thể cô như dính vào những cơ bắp cứng rắn của cơ thể đàn ông. Dường như anh hút hết sức lực ra khỏi người cô. Con tim cô đập như trong cơn hoảng loạn, còn trái tim anh vẫn đập đều đặn và bình thường dưới bàn tay cô.
Đôi môi cô bị chiếm đoạt nhanh bao nhiêu thì rồi nó được thả buông ra nhanh bấy nhiêu. Bàn tay anh trượt xuống hông cô giữ chặt lấy cô như thể anh cho rằng cô sẽ chạy trốn. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Trông đôi mắt lấp lánh sáng bạc của anh chỉ thể hiện thái độ căm ghét & tức giận của cô, ngoài ra chẳng có gì khác. Diana áp chặt mui bàn tay vào miệng đang đau nhói, như muốn xóa tất cả kỷ niêm về cái hôn bỉ báng này.
- Sao thế? - anh hỏi với nụ cười chế nhạo - Cô không thích hay sao? Cô không muốn tôi hôn cô hay sao?
- Không! - cô thốt lên, giọng căm thù.
- Cô nói dối! - tất cả những dấu vết của thích thú, của khinh ghét hoặc các cảm giác khác biến mất khỏi gương mặt anh. Những ngón tay anh bao trói chặt cổ tay cô, sẵn sàng bóp nát nếu có bất kỳ sự phản kháng nào. Anh nhắc cổ tay cô để bàn tay cô run rẩy trước mặt cô.
- Nếu bản thân không muốn thì cô đã sử dụng anh vuốt của mình rồi.
Người cô nóng bừng khi nhớ tới bài dạy của anh về tự vệ trong những trường hợp bị quấy nhiễu một cách thô bạo. Cô cố thoát ra khỏi bàn tay cứng như gọng sắt của anh. Trong khi ấy, hông cô vô tình chạm vào người anh, và sự việc tiếp tục làm hao tổn thần kinh này với cơ thể gân bắp của anh đã kết thúc cuộc đấu tranh của cô. Với vẻ chế diễu không hề dấu diếm, cô áp sát vào người anh.
- Còn anh cũng muốn chiếm đoạt tôi phải không?
Holt đẩy cô ra, phủ định câu hỏi này một cách kiên quyết như từ chối cả con người cô.
- Tôi cảnh cáo cô đấy! Cô hãy để cho Guy được yên. Tôi không muốn nó quan hệ với loại người như cô.
- Anh không có quyền quyết định việc này - cô đáp lại, sẵn sàng thách thức anh tới hơi thở cuối cùng.
- Nó chẳng là gì đối với cô cả. Tôi sẽ không để cho cô dùng nó làm trò tiêu khiển. Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng.. cô hãy để cho nó được yên.
Anh quay gót bước xuống các bậc thềm và biến mất trong màn đêm đen. Nó bóp nén cô đau đớn tới mức cô im lặng để cho anh nói lời cuối cùng.