Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
4
M
ột tuần lễ sau, Diana đã tươi cười và hết căng thẳng, chờ Ian đến để đưa nàng đi ăn. Nàng đứng sọi gương và hài lòng thấy nhan sắc được tôn lên nhờ tấm váy màu xanh hồ thủy, hệt như màu dòng sông dưới nắng, và kiểu may rất khéo, ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng. Những hạt kim cương óng ánh ở hai khuyên tai và trên chiếc vòng tay bằng vàng khối.
Diana biết mình đẹp, và nàng tin chắc kế hoạch nàng vạch ra hôm nay là quyến rũ Ian nhất định sẽ thành công.
Hôm gặp nhau đầu tiên, khi chia tay, Diana đã khéo léo vờ để Ian tin rằng những lời xin lỗi của nàng là hoàn toàn thành thật. Ian không thể hiểu được rằng nàng rất xấu hổ và uất ức, và những câu xin lỗi cũng như giọt nước mắt đọng trên mi mắt nàng chỉ là trò đóng kịch. Rồi hôm chàng về nhà ở Scotland ra đây, Diana đã viết cho chàng một lá thư. Trong đó nàng cầu xin chàng được cho gặp để chàng có thể điềm tĩnh kể cho nàng biết nhiều hơn về cuộc sống của Jack, cũng như hoàn cảnh cái chết của anh ta bên châu Phi. Thậm chí trong lá thư Diana còn hé lộ ý định của nàng sẽ dựng một tấm bia kỉ niệm Jack. Nàng làm cách đó để Ian không thể chối từ và quả vậy, chàng đã mời nàng đi ăn tối ở một nhà hàng, kể cho nàng nghe về người bạn tội nghiệp của cả hai.
Vốn quen giao tiếp với những con người sống giản dị và những tình cảm đơn sơ, Ian dễ dàng quên đi cơn nóng giận của Diana hôm đầu gặp mặt. Bênh cạnh đó chàng cũng tò mò muốn biết, thực chất Diana là loại phụ nữ thế nào? Jack yêu được cô ta và chàng thì đã ngắm tấm ảnh không biết bao nhiêu lần, tưởng tượng ra đủ thứ về con người trên tấm ảnh nhỏ, nhàu nát và ố vàng ấy. Liệu trong những điều chàng tưởng tượng có chút nào đúng sự thật không hay hoàn toàn ngược lại? Cô ta là một huyền thoại, sản phẩm của trí tưởng tượng hay là một tiểu thư đã bị cuộc sống của xã hội thượng lưu biến thành băng giá? Diana trang điểm khuôn mặt bằng phấn son lòe loẹt, vậy cô ta có "trang điểm" cả tâm hồn cô ta hay không? Tóm lại Ian rất tò mò muốn thấy con người thực của cô gái kia.
Trí tưởng tượng của một con người sống xa xã hội văn minh cũng giống trí tưởng tượng của con trẻ. Khi trẻ con chơi đồ chơi, đến một lúc nào đấy nó xử sự với đồ chơi hệt như với sinh vật bằng xương bằng thịt, bởi dần dần con vật bằng nhựa kia biến thành con vật thật trong trí tưởng tượng của nó. Người sống trong rừng rậm hoang vu cũng vậy. Ian rất khó để cho hình ảnh mà chàng tưởng tượng ra khi lăn lộn trên đất châu Phi, về đến đây lại tan tành.
Ngắm nghía hình bóng mình trong gương và thấy hài lòng, Diana ngồi xuống giường, nhấc máy điện thoại. Nàng gọi cho Rosemary đồng thời cũng là một trong những phụ nữ đẹp nhất thành phố London, tuy không đẹp bằng Diana. Chị ta đã có chồng, và lấy do tình yêu. Chồng Rosemary là Henry Makins. Nhưng mới chung sống được ít ngày, chị ta phát hiện ra tình yêu không dùng để thanh toán các khoản chi tiêu được. Từ ngày đó tiền trở thành đề tài cho không biết bao nhiêu cuộc cãi cọ giữa hai vợ chồng. Sau vài năm giật gấu vá vai, cuối cùng Rosemary lao vào giới báo chí. Huân tước Leadhold và chị ta trở thành bạn bè thân thiết.
Chính nhờ có Leadhold bợ đỡ mà hầu như không số báo nào của ông ta không đăng một bài về "Phu nhân Makins diễm lệ, người chủ trò trong câu lạc bộ những đôi vợ chồng trẻ". Tiếp đó "Phu nhân Makins" còn biến thành tác giả của một loạt sách hướng dẫn công chúng nước Anh về cách giữ sức khỏe, cách ăn uống, cách làm tình và cách giáo dục con cái.
Huân tước Leadhold còn quan tâm đến cả việc giúp đỡ chồng cô ta, Henry Makins trong hoạt động xã hội. Rosemary vẫn yêu chồng, mặc dù tình cảm đó có phần mờ nhạt, nhưng chị ta nhận thức rõ rằng muốn sống dễ chịu phải có nhiều tiền nhất là chị ta khao khát nhiều thứ mà đều là thứ tốn kém. Henry, chồng Rosemary, là anh chàng nhu nhược, trí óc thiển cận, không nhìn thấy gì, chỉ nghe theo vợ, và anh ta không bỏ lỡ một dịp nào để ca ngợi Huân tước Leadhold. Dư luận xã hội không hề lên án Rosemary mà chỉ cười giễu chị ta sau lưng thôi.
Rosemary vội nhấc máy, và khi biết là Diana, chị ta vồn vã hỏi ngay:
- Bồ đấy à? - giọng Rosemary yểu điệu và nũng nịu.
- Mình gọi cho bồ để báo bồ biết là mình sắp đi ăn với Ian Carstairs.
- Anh chàng ở rừng rú mới về đấy à?- Rosemary hỏi, cô ta đã được Diana thuật lại đầy đủ về cuộc gặp gỡ hôm trước cùng những điều nàng nhận xét về Ian. - Hay đấy! Bồ có tin chắc bồ sẽ bỏ bùa được anh ta chứ? Mình e anh ta cho bồ là điếm mất.
Diana cau mặt:
- Để rồi xem. Mình kiên quyết trừng phạt hắn ta. Dù phải mấy công trong một năm mình cũng kiên quyết làm.
Rosemary cười vang trong máy:
- Ôi, bồ! Làm gì phải lâu thế. Nếu quả thật anh chàng không có một mụ vợ và một lũ con giấu kín ở nơi nào đó thì mình bảo đảm anh ta sẽ chung thủy với bồ cho đến lúc chết. Mình biết rất rõ loại đàn ông ấy.
- Không phải đâu. Hắn ta thuộc loại nhẫn tâm. À còn ông bạn già của chúng ta thế nào rồi?
"Ông bạn già" là chỉ Huân tước Leadhold.
- Chưa bao giờ lão say mình như bây giờ. Ơn Chúa! - Rosemary đáp.- Nhưng tối nay Henry về nhà.
- Vậy thì bồ đóng vai "nàng trong trắng mà bị hiểu lầm", đúng chưa nào. Và trong lúc đóng cái vai ấy thì nghĩ đến mình, - Diana khúc khích cười, nói.
Tuy tự nhủ đây là mưu mẹo nhằm trả thù việc hôm trước Ian đã "dám" hỗn xược với mình, Diana vẫn bị anh chàng rừng rú kia ám ảnh quá mức độ nàng dự tính.
Diana không thể không so sánh vẻ đàn ông cường tráng của Ian với những nam giới nàng dùng để "vui chơi". Nàng điểm lại, James Reynolds, một anh chàng lý thú, dùng để giải sầu rất tốt, nhưng lại khó tính trong ăn uống và rất hay bị rối loạn đường tiêu hóa. Monty Richards thì chẳng chơi môn thể thao nào ngoài khiêu vũ. Roy Gremling đẹp trai thật, thậm chí quá đẹp nữa kia, nhưng ích kỷ, không chịu chiều con gái. Còn chàng quý tộc trẻ tuổi Rankin thì vóc người quá thấp, chưa kể cứ hễ Diana cần đến anh ta thì y như rằng anh ta bị cúm! Đấy là Diana chưa tính đến những đám cầu hôn. Nguyên những người si mê nàng cũng đã quá đông, vậy mà nàng chưa thấy có thể chấp thuận chính thức ai.
Mặc dù bề ngoài tỏ ra sống nông cạn, chỉ cần thú vui trước mắt, mặc dù cố tỏ ra là loại con gái ngổ ngáo, nhưng trong đáy lòng, trong cõi sâu kín của trái tim, Diana vẫn ôm một ước mơ, một ước mơ nhất định không chịu biến đi: nàng khao khát được say đắm, được yêu bằng cả trái tim.
Diana tưởng mình đã gạt đi được thứ mơ ước viển vông ấy, cũng như đã gạt đi được niềm tin vào Chúa trời hoặc vào một lý tưởng nào đó, nhưng thật ra trong một góc kín đáo của trái tim nàng vẫn tồn tại dai dẳng một tình cảm mềm yếu mà nàng không ý thức được. Hình tượng những chàng hoàng tử trong các truyện thần tiên, những dũng sĩ trong chuyện cổ tích mà thưở nhỏ nàng say mê, thầm mơ ước, đến hôm nay vẫn cứ ám ảnh trong tiềm thức nàng bất chấp những lý lẽ nàng viện ra để bảo rằng tất cả những hình ảnh ấy đều là bịa đặt và mơ tưởng chúng là điều dại dột.
Thật ra cách suy nghĩ đen tối ấy đâu phải do nàng. Diana đã "tập sự" cách suy nghĩ "tỉnh táo" ấy từ năm nàng mười tám tuổi. Lúc đó nàng rất đẹp và cũng rất mơ mộng. Cha mẹ nàng đã khá dại dột khi cho phép nàng tham gia vào "hội" do một chị họ của nàng cầm đầu. Chị ta hơn Diana sáu tuổi. "Hội" đó gồm toàn những phụ nữ đang chán cuộc sống tẻ nhạt với chồng và những cô gái tuổi chừng hai mươi tư, hai mươi nhăm chưa muốn lập gia đình mà muốn thoải mái tự do chơi bời. Họ đàn đúm với những đàn ông còn trẻ nhưng nhìn đời bằng cặp mắt chán chường. Lúc mới nhập "hội" Diana luôn bị đám người đó chế giễu là quá "ngây thơ", quá "trong sáng", chưa hiểu gì đời. Và cuối cùng, không chịu nổi, Diana đã tập suy nghĩ theo cách của họ.
Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn vô cùng quan trọng đối với nàng, Diana ban cho một người đàn ông để rồi một tuần sau, tên anh ta được đăng trên trang báo là vừa được tòa xử ly hôn với vợ! Một lần khác, Diana đã suýt trao thân cho một người đàn ông tuyệt vời thì may thay, anh ta hơi vội vã, đã yêu cầu nàng giấu kín mối quan hệ giữa hai người, vì anh ta có vợ và không muốn chuyện lộ đến tai vợ. Mấy chuyện đó rồi thêm nhiều chuyện khác đã dẫn Diana đến chỗ từ bỏ mọi ảo tưởng về đàn ông và về tình yêu nói chung. Dần dần nàng chỉ thấy thú vui chốc lát, chỉ sự đập phá, chỉ cảm giác cuồng nhiệt nhất thời mới là thứ có thể đạt được và như thế có nghĩa là đáng tìm kiếm.
Nghiện được tâng bốc, được chiều chuộng, dần dần tuy khinh bỉ đám đàn ông chơi bời với nàng, nhưng nàng không thể thiếu họ. Trong thâm tâm, Diana vẫn còn là đứa trẻ dễ khóc khi thấy đồ chơi bị gãy hỏng, nhưng bên ngoài nàng là người phụ nữ xinh đẹp, lao vào những cuộc đập phá cùng với một đám ngu ngốc.
Chỉ với một người duy nhất Diana vẫn còn giữ được thái độ hồn nhiên, chân thật và yêu mến là bà vú nuôi của nàng. Bà nuôi nấng nàng từ ngày Diana mới ra đời. Bây giờ bà đã già lại hay đau ốm, không đi ra khỏi căn phòng nhỏ trên tầng sát mái ngôi biệt thự của gia đình nàng. Không ngày nào Diana không ghé vào với bà vú già. Chỉ một mình bà biết chuyện Diana đã không còn chất hồn nhiên thưở trước.
Bà vú Ellen trông nom chăm sóc Diana trong nhiều năm khiến bây giờ bà không còn nghĩ đến người nào khác ngoài nàng. Dùng những ngón tay đã cong queo méo mó vì bệnh khớp, bà suốt ngày thêu thùa, móc, làm ren cho những chi tiết trang trí trên áo quần nàng. Buổi tối bà ngồi trong phòng, ngóng đợi tiếng bước chân nhẹ trên cầu thang, báo trước là Diana sắp đến.Đang phấn khởi vì một thành công nào đó, nàng chạy vào, liến thoắng sôi nổi kể một tràng cho người vú già thân thiết nghe rồi lại chạy biến đi mất, để lại bà già phúc hậu tiép tục nhấm nháp niềm vui mà cô gái kia đem lại.
Tối hôm đó, thấy còn ít phút trước khi Ian đến, Diana nhấc cao gấu váy dài dạ hội, leo nhanh lên thang gác để vào phòng vú già. Người nàng tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ của nước hoa và phấn sáp. Nàng đêm đến cho bà già tội nghiệp hình ảnh kiều diễm, trẻ trung mà bà thường gợi lại trong trí óc những lúc ngồi một mình rảnh rỗi hoặc những đêm mất ngủ, coi đấy là niềm vui.
Bà vú Ellen hỏi:
- Tối nay em đi với cậu nào đấy, Diana?
Bà rất quan tâm đến các cậu trai, bạn của Diana. Người này làm bà mến, người kia làm bà không ưa, nhưng cho đến nay bà vẫn chưa thấy anh chàng nào thật sự thích hợp với nàng.
- Ian Carstairs, vú ạ, - Diana đáp. - Anh chàng thám hiểm em đã kể vú nghe rồi mà.
Ellen nói:
- Vú nhớ rồi. Câu ta có vẻ khá đấy, khá hơn tất cả những cậu đã đến với em. Vú thấy những cậu kia đều ngu ngốc hết.
Bà vú rất ghét loại thanh niên nhu nhược, hèn yếu và yểu điệu như con gái. Chỉ một số cậu được Diana dẫn đến đây cho bà gặp và nhận xét, còn đại đa số do bà căn cứ vào lời kể của cô gái. Do trực giác bà đánh giá khá chính xác, căn cứ trên nhận xét của Diana, nhưng bà lại châm chước đi chứ không hoàn toàn dựa theo ý kiến của nàng, bởi bà hiểu nàng quá rõ.
Thấy bà vú khen Ian, Diana giận dữ:
- Hắn ta là một kẻ thô bỉ! Vú đừng bênh hắn với em.
Diana biết bà Ellen nhận xét ít khi sai. Và hôm nay bà cũng không muốn nghe Diana chê bai Ian. Tính khí bà thẳng thắn và không nhượng bộ, cũng "bướng bỉnh" không kém gì Diana. Chẳng thế mà mẹ Diana, phu nhân Stanlier có lần đã phải nhận xét rằng tính bướng bỉnh của con gái là do nhiễm của bà vú đã chăm sóc nó từ nhỏ.
Bà vú Ellen chậm rãi nói:
- Vú rất muốn nhìn thấy cậu ấy.
- Không được, - Diana nói. - Em dẫn cậu nào đến đây để vú xem mặt thì lần nào vú cũng chê. Em sẽ không dẫn thêm ai đến để vú chê lần nữa đâu.
- Vú muốn nhìn thấy cậu ta. - bà Ellen nhắc lại. - Em thừa biết là vú rất muốn biết các bạn trai của em, Diana.
Diana đành nhượng bộ. Xưa nay rất ít khi nàng cưỡng lại lời yêu cầu của vú. Nàng ôm hôn bà vú già,nói:
- Ôi, vú không bao giờ bỏ được cái thói ấy. Em cam đoan vú sẽ không chịu nổi anh ta đâu. Nhưng nếu vú muốn tận mắt nhìn để đánh giá thì em đành dẫn anh ta lên đây. Để em xuống xem anh ta đến chưa.
Gian tiền sảnh chưa có ai, nhưng đúng lúc Diana bước xuống chân cầu thang thì tiếng chuông ngoài cửa reo. Gia nhân ra mở và Ian Carstairs bước vào.
Diana đứng tựa lưng vào khung cửa sổ ở một bên gian tiền sảnh, và trong một thoáng rất ngắn, Ian có cảm giác như nàng dính liền vào cái cửa sổ, là một bộ phận của bức tường đó. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào mái tóc ảnh đỏ của Diana tạo thành như vầng hào quang, và tấm áo liền váy dài chấm gót bám chặt cơ thể khiến nàng giống như vị nữ thánh thời Trung thế kỷ. Diana không cố tình khêu gợi, nhưng đột nhiên bao ác cảm Ian giữ lại sau buổi gặp hôm trước tan biến mất sạch. Khốn như Diana bắt đầu cất tiếng thì ảo ảnh thần thánh kia biến mất, bởi thái độ nàng đón tiếp chàng vui vẻ và thêm đôi chút láu lỉnh.
Diana nói giọng giễu cợt:
- Vậy ra ông vẫn đến, mặc dù chẳng muốn chút nào.
- Tiểu thư lầm rồi, - Ian sửa lại. - Tôi rất vui được gặp lại tiểu thư.
Diana kể rất nhanh chuyện bà vú Ellen muốn làm quen với Ian, đồng thời tóm tắt sơ qua vú là người thế nào với nàng.
- Yêu cầu của bà vú là một mệnh lệnh với tôi.
- Nếu thế ta phải tuân lệnh thôi, - Ian nói rồi đi theo Diana lên gác. Hầu hết các chàng trai, khi được giới thiệu với bà Ellen đều lúng túng, ngượng nghịu. Họ không biết nói gì với một bà già cằn cỗi, bệnh tật. Thêm nữa gặp mắt soi mói của bà vú già còn làm họ không còn giữ được tự nhiên. Và nói chung họ đều nhận thấy họ không đáp ứng những yeu cầu bà cần thấy đối với người sẽ kết hôn với Diana.
Nhưng lần này chính Diana cũng phải ngạc nhiên. Ian không chỉ trò chuyện thoải mái với bà Ellen mà còn thân tình và sôi nổi tranh luận một vài điểm nữa. Dường như cả hai, bà vú và Ian đều thích thú trò chuyện và Diana bỗng nhiên thấy khó chịu. Hai người kia hầu như gạt nàng ra ngoài lề. Diana vốn quen là trung tâm chú ý của mọi người, vậy mà lúc này nàng là người thừa!
Bỗng nhiên nàng ra hiệu chấm dứt. Ian miễn cưỡng đứng dậy. Chàng rõ ràng vẫn còn tiếc rẻ phải ra khỏi căn phòng nhỏ này để đi theo Diana ra hành lang. Nhưng bà Ellen đã run rẩy nói với theo:
- Chàng trai! Cậu chưa chào tôi đấy nhé,- giọng bà hơi giận.
Diana vội ngoái đầu lại, ôm bà vú hôn. Nàng chờ bà vú nhận xét về " anh chàng thô lỗ kia".
- Cậu này tốt đấy! Vú rất mến cậu ta.
Diana không đáp, nhưng trước khi quay ra hành lang, nơi Ian đang đợi, nàng nói nhanh với bà vú, mặt nàng cau lại:
- Mọi lần vú nhận xét tinh, nhưng lần này thì vú lầm hoàn toàn.
Rồi Diana bước nhanh ra ngoài. Lát sau nàng bước lên chiếc xe hơi đậu ở cửa tòa biệt thự.