Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
gày đầu tiên của tôi ở trường phổ thông trung học thị trấn Shadyside diễn ra như một giấc mơ. Một giấc mơ hơi xấu. Vào giờ nghỉ ăn trưa tôi đã mong được trở về nhà và ở tịt nhà. Mãi mãi.
Tôi đứng trước tủ treo áo khoác của mình, cố phớt lờ những ánh mắt nhìn chằm chằm và những lời thì thầm của lũ trẻ xung quanh. Tôi chỉ biết là chúng nói về tôi. Khi tôi vừa cất tiếng nói lần đầu tiên bọn chúng đã khịt mũi. Tất cả bọn chúng đều cho rằng giọng vùng Texas của tôi rất buồn cười. Bây giờ tôi không dám mở miệng nói nữa.
Không phải là tôi chưa bao giờ làm một học sinh mới trong trường. Nhưng ít nhất khi đó tôi vẫn còn ở bang Texas. Tại thị trấn này tôi hoàn toàn là một người mới. Tôi khác hẳn. Tôi nói khác hẳn. Quần áo của tôi cũng khác hẳn.
Một giọng nói cất lên sau lưng tôi:
— Chào!
Tôi đờ cả người. Ôi, không, lại đến lượt nữa đây. Tôi chộp lấy cuốn sách lịch sử, đóng tủ lại và quay lại phía có tiếng nói. Tôi vội trả lời, chuẩn bị tinh thần chịu đựng một lời trêu chọc:
— Chào!
Một cô bé tóc vàng đang đứng nhìn tôi, ôm cuốn sách sát ngực. Nó mỉm cười thân thiện với tôi:
— Hốt hoảng, đúng không nào? Tớ biết cảm giác đó. Năm ngoái tớ cũng mới chuyển đến đây. Tên tớ là Breanna.
Tôi bẽn lẽn giơ tay ra bắt tay nó:
— Tớ là Jill. Rất mừng được gặp cậu.
Breanna cười khúc khích:
— Ồ, cậu trịnh trọng quá.
Nhưng rồi nó cũng giơ tay ra bắt.
Một thằng bé đi qua mỉm cười:
— Ê, Breanna. Kiểm tra con bé mới đây à?
Thằng bé có mớ tóc dài rẽ ngôi giữa, một đôi mắt to màu nâu, trông giống một con rối. Nó cũng đưa tay cho tôi:
— Rất vui được gặp cậu. Vui nhỉ. Tớ là Bruce Codwallop đệ tam. Cậu có danh thiếp không?
Tôi lắc đầu bối rốỉ. Nó đập tay tôi thật đau và phá lên cười.
Mặt tôi bắt đầu nóng bừng. Tôi nguẩy đi:
— Tớ không thích đùa đâu.
Breanna cũng phá lên cười:
— Xin lỗi cậu. Đó là tại vì ở đây chúng tớ không hay bắt tay. Cái đó chỉ có người lớn mới làm thôi.
Tôi chỉ muốn chui vào tủ và khóa nghiến lại.
— Tớ xin lỗi. Tớ không biết…
Breanna bảo tôi:
— Cậu đừng lo. Lẽ ra Bobby không nên trêu cậu.
Tôi nhăn mặt:
— Bobby ư?
Thằng bé nhăn răng cười với tôi và hỏi Breanna:
— Cậu đã nói với cậu ấy rằng tớ là lớp trưởng và là trưởng đội bóng của lớp chưa?
— Đó là giấc mơ của cậu mà thôi. – Breanna lắc đầu và quay lại với tôi. – Đừng để ý đến nó làm gì. Nó nghĩ là nó hài hước lắm đấy.
Thằng bé phản công:
— Tớ hài hước thật. Chẳng qua là Breanna ghen đấy thôi. Tớ ở cùng lớp với cậu thật đấy. Tên tớ đúng là Bobby Taylor.
Tôi lạnh nhạt nói:
— À ra thế. Tên dở quá. Tớ nghĩ là cái tên Bruce Codwallop hợp với cậu hơn.
Breanna nói:
— Chết chưa?
Nó cúi xuống và lấy vai huých vào Bobby.
Tôi nhận thấy hai đứa rất giống nhau. Tôi hỏi:
— Các cậu là họ hàng à?
Breanna gật đầu:
— Nó là em sinh đôi của tớ đấy.
Bobby nhăn nhở cười với tôi:
— Bọn tớ chung nhau mọi thứ, chỉ trừ khuôn mặt và tài năng mà thôi. Tớ có tất. Chính vì thế mà ở nhà nó được chiếm một phòng rộng. Bố mẹ tớ ái ngại cho nó mà.
Breanna hỏi:
— Thế nào, cậu sẽ thích ở đây chứ?
Tôi nhún vai:
— Tất cả đều mới mẻ quá. Tớ hy vọng là sẽ thích.
Bobby hỏi:
— Cậu có thích thầy Gerard không?
Tôi hốt hoảng. Thật ra thầy giáo dạy toán khiến tôi cảnh giác. Nhưng liệu các thầy giáo khác có giống như thầy này không nhỉ. Cuối cùng tôi nói:
— Tớ chưa thể nói được. Nhưng sao thế? Có chuyện gì sao?
Breanna thì thầm:
— Tớ nghĩ là thầy ấy lạ lắm.
Bobby nói:
— Nghe nói thầy có một chíp máy tính cài sẵn trong đầu cho nên thầy có thể giải mọi bài toán rất nhanh. Ông này rất kỳ quặc.
Breanna ghé sát vào tôi:
— Cô Munson dạy vẽ. Cô ấy dễ thương nhưng nghiêm lắm.
Bobby chêm vào:
— Cô ấy hay phạt những đứa học sinh mới đấy.
Brcanna ra lệnh:
— Bobby, im đi, – nó liếc nhìn xung quanh và nói khẽ. – Rồi cô McCord dạy khoa học nữa.
Tôi hỏi:
— Cô ấy sao cơ?
Bobby hạ thấp giọng, nói như ca kịch:
— Cô ấy bình thường thôi. Có thể là có một chút lạ về tâm lý. Cô ấy thích giải phẫu ếch. Cô ấy cười khi mở bụng con ếch ra, mắt thì sáng lên…
— À, phải rồi.
Tôi cố không để cho Bobby dọa mình nên nói vậy, vẻ hiểu biết. Nó nói thêm:
— Và cô ấy rất thích đưa chân ếch lên miệng.
Tôi nhìn nó, không nghĩ ra câu gì hay ho để nói. Không những thế tôi buột miệng:
— Láo toét. Cậu thật là cái đồ bất lịch sự.
Breanna bảo tôi:
— Nó không nói dối đâu.
Vai tôi xệ xuống. Tôi rên lên:
— Ôi, vậy mà môn khoa học là môn tớ kém nhất.
Breanna nhướng mày với Bobby:
— Đừng lo. Sẽ ổn thôi mà. Đi nào, tớ sẽ chỉ cho cậu các nơi. Cậu có phải đi đâu không?
Bobby vẫy tay chào chúng tôi rồi chạy đi, đầu gối đập vào tủ treo quần áo.
Breanna dẫn tôi đến phòng ăn trưa và giới thiệu tôi với mấy đứa bạn. Thật nhẹ cả người. Tôi đang đói ngấu và muốn ăn trưa hơn mọi việc trên đời.
Chiều hôm đó khá hơn một chút, mặc dầu tôi vẫn thấy có mấy đứa thì thầm chỉ trỏ. Sao mà ghét thế. Tôi rất ghét cảm giác mình khác biệt với mọi người. Nhưng ít nhất tôi cũng đã có một đứa bạn. Tôi hy vọng thế.
Tôi vẫn tiếp tục nghĩ ngợi như vậy và đi vào phòng học khoa học. Cảm giác khá nôn nao vì tôi không nhìn thấy Breanna đâu, và vì ngoài Breanna tôi không quen một ai ở đây cả.
Tôi bước vào phòng học và nhìn thấy một người phụ nữ đang cúi rạp mình trên chiếc bàn thí nghiệm. Bà ta đang nhìn chằm chằm vào một vật gì đó màu xanh lá cây. Tôi nhận ra đó là một con ếch.
Bà ta giơ tay ra cầm con ếch lên, dí sát vào tận mặt tựa như đang dò xét nó.
Thế rồi bà ta nhét cả cái vật xanh xanh đó vào mồm!
Cuốn sách trong tay tôi rơi tuột xuống sàn nhà đánh thịch một cái. Tôi rú lên.
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon