Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Saigon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2542 / 14
Cập nhật: 2015-12-03 10:35:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ú lái xe chạy khắp nẻo đường Đà Lạt. Nàng không dừng lại ở một nơi nào cả. Cứ như thế, nàng đi qua hồ Than Thở, Rừng Ái Aân, trở về những con đường quen thuộc mà nàng đã đi qua nhiều lần. Qúa nhiều lần trong những dịp lên đây chơi với cộ Gió lồng lộng thổi se da mặt nàng, sương mù vẫn còn lẩn quẩn trên các ngọn cây cao, chưa có một tia nắng nào đủ nóng để làm tan đi những dây tơ dịu dàng ấy. Tú dừng xe ở một khoảng đồi thưa người. Nàng xuống xe và ngồi trên bãi cỏ, dựa đầu vào gốc thông nhìn bao quát mọi nơi. Với nàng, tất cả đều nhàm chán và buồn nản, các cuộc vui, dạ hội, tiệc tùng. Nàng muốn là có. Cô Hảo mới đến thăm nàng và Dương. Cô bảo:
- Hôm nào hai vợ chồng đến ở nhà cô vài hôm, cô sẽ tổ chức một buổi họp mặt để giới thiệu hai cháu với những người địa vị trong thành phố.
Tú vừa nghe xong đã vội lắc đầu:
- Cháu xin cô cho phép chúng cháu từ chối.
Dương cũng nhỏ nhẹ:
- Vợ cháu lên đây chỉ thích quanh quẩn ở nhà. Cô ấy qhét đi chơi và dự tiệc tùng lắm ạ.
Tú nhớ ánh mắt Dương nói câu đó. Ánh mắt đã nhìn nàng thật tinh nghịch và đồng lõa. Tú tìm được một thoáng thích thú với chàng, lòng nàng cũng cảm thấy êm đềm và vui vẻ.
Nàng cứ nghĩ đến Dương. Nhất là lúc này – nàng nghĩ đến chàng nhiều quá rồi – giờ chắc Dương đã dậy, và chàng sẽ làm gì nếu không có nàng nhỉ? Chàng sẽ thản nhiên hay lo cuống cuồng lên. Và, Dương sẽ đi tìm nàng. Tú nghĩ đến khuôn mặt lo âu sợ hãi của Dương khi trở dậy mất nàng, lòng Tú thấy thỏa mãn. Ít nhất ta cũng hơn Dương. Ta chủ động cơ mà. Dương sẽ buồn khổ vì mất ta, bởi vì Dương yêu tạ Chàng vẫn nói chàng yêu ta nồng nàn say name ngay từ hôm đầu gặp ta đến xưỡng. Điều đó thì hẳn nhiên. Tú biết chắc là nàng đẹp, giầu, lại có tất cả. Nàng đủ sức để hút Dương ở mãi mãi bên nàng. Tiếc rằng Tú không yêu Dương, Tú không muốn yêu bất cứ một tên con trai nào cả. Và, nàng đã giữ được nàng, cho đến ngày hôm nay, nàng vẫn chưa bị “gục” vì tình yêu.
Cứ mãi suy nghĩ, Tú không nghe được bước chân của một người đang tiến đến cạnh nàng. Lúc Tú nhìn lên, nàng ngạc nhiên khi thấy Tùng đứng sững trước mặt:
- Sao lại là anh?
Nàng hỏi Tùng mà như là không muốn nói. Tùng nhìn nàng cười nhẹ:
- Sao Tú lại đi dạo một mình trong buổi sáng đẹp thế này. Ông ấy đâu?
Nàng hỏi:
- Ông nào?
- Chồng Tú ấy.
Tú thở nhẹ:
- À! Anh ấy ở nhà.
Tùng ngồi xuống cạnh nàng, chàng hỏi:
- Tại sao em bỏ anh?
Tú liếc nhìn Tùng, đuôi mắt nàng nhăn lại:
- Tại tôi không yêu anh.
- Có phải vì tên ấy đã xúi giục em bỏ anh không?
Tú quắc mắt nhìn Tùng:
- Tên ấy là tên nào. Anh ăn nói cho đàng hoàng.
Tùng nhún vai:
- Anh xin lỗi. Anh phải gọi hắn bằng ông cho em vui lòng nhé.
Tú nhún vai:
- Tùy anh.
- Chắc em yêu chồng lắm nhỉ?
- Có ăn thua gì đến anh đâu.
Tùn nói:
- Có chứ, vì ông ấy mà em bỏ anh.
Tú cười nhẹ:
- Anh ấy không biết gì về anh cả.
- Như thế là em tự ý bỏ anh?
Tú gật đầu:
- Anh biết rỏ quá mà. Em không yêu anh mà cũng chẳng yêu ai hết. Em chỉ yêu có em mà thôi. Mà, anh ở đây đấy à. Anh không về Sài Gòn?
Tùng nháy mắt:
- Anh về Sài Gòn hay tin em lấy chồng, anh bay lên đây ngay.
- Cô ấy ở đâu?
- Cô nào?
- Cô bạn gái của anh ở Huế ấy.
Tùng cười cười:
- Em ghen với cô ấy nên bỏ anh đi lấy chồng phải không?
Tú so vai, nàng nhìn thẳng xuống đường. Buổi sáng nắng đã lên cao, nắng làm ấm hai vai Tú. Nàng nói với Tùng:
- Anh nghĩ là em ghen à?
- Có lẽ.
Tú cười nhạt:
- Anh có vẻ tự tin quá nhỉ? Nhưng mà anh nghĩ cũng đúng. Sự thật tôi lấy chồng vì tức chứ không phải ghen. Vì toi có bao giờ yêu anh đâu, tôi bỏ anh vậy thôi. Và, bây giờ thì chẳng còn gì để nói nữa.
Tùng đứng dậy:
- Còn chứ! Bây giờ anh muốn mời em đi chơi với anh.
Tú hất mặt:
- Đi chơi à. Xe anh đâu.
- Ở dưới đường.
Tú cười:
- Tôi phải về kẻo anh ấy đợi. Xin hẹn hôm khác.
Tùng đi bên cạnh nàng:
- Hôm nào Tú giới thiệu ông xã cho anh làm quen với được không?
Tú ngồi vào xe, hỏi:
- Có cần không?
Tùng dựa vào tay lên cửa xe của Tú gật đầu:
- Anh muốn được làm quen với chồng Tú mà.
- Sợ nhà tôi không muốn.
Tùng cười thản nhiên:
- Không bao giờ có chuyện đó. Để anh đi theo Tú một đoạn đường về nhà.
Tú im lặng không nói. Nàng rồ máy xe trong lúc Tùng lững thững bước xuống đồi. Tú không thấy mình xúc động khi gặp Tùng, cũng chẳng thấy bực bội vì sự gặp gở ấy. Nàng không quan tâm đến chuyện gì khác nữa. Trên đường về, nàng nghĩ đến Dương với một chút xôn xao chờ đợi!
Về đến nhà, Tú đi nhẹ vào phòng. Không thấy Dương. Nàng cởi chiếc áo khoác bên ngoài và đi sang phòng ăn rồi rẽ sang phòng khách, cũng không thấy Dương. Có lẽ chàng đang đi tìm nàng, chàng đang lo cuống cuồng vì nàng tự dưng biến mất. Tú thấy thích thú trong ý nghĩ. Nàng bước nhẹ ra vườn với nụ cười thỏa mãn trên môi – Giá ta được nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của chàng thì thích biết mấy, chàng hết còn dấu diếm nỗi buồn khổ của chàng bằng khuôn mặt bình thản nữa. Vì chàng yêu ta mà! Tú hát nho nhỏ, một bài haut ngoại quốc với những lời ca ngợi tình yêu trai gái đậm đà trìu mến. Tú hát như quên cảnh vật, lòng nàng như quyện với hoa, và tâm hồn nàng như bay bổng theo tiếng hát. Cứ như thế, Tú đi sâu vào vườn. Và, nàng khựng lại nhìn cái dáng thảnh thơi của Dương với quyển sách trên taỵ Cái dáng chàng thật đáng ghét, Tú nghe nỗi uất ức dâng lên cổ. Nàng đã mừng hụt rồi. Dương có thèm đi tìm nàng đâu. Chàng đang ngồi trên xích đu, đầu dựa lên thành ghế đọc sách thế kia thì làm sao bảo chàng lo lắng cho nổi. Tú muốn quay trở vào, nhưng Dương đã nhìn thấy nàng, chàng buông sách đứng dậy hỏi nàng:
- Hôm nay em khỏe chứ.
Nàng gật đầu một cách khó chịu. Dương thân mật nắm tay nàng:
- Em ngồi xuống đây đi.
Tú ngồi xuống chiếc xích đu, nàng hỏi Dương:
- Anh ngồi đây từ sáng đến giờ phải không?
- Anh đọc sách chờ em.
Tú so vai:
- Chờ em!
- Ừ! Chờ em.
- Anh biết em đi không mà chờ.
- Anh nghĩ là em đi dạo buổu sớm.
Tú cười nhẹ:
- Anh không nghĩ là có thể em bỏ đi.
Dương lắc đầu:
- Không.
- Sao vậy?
- Vì em đã về và đã hát một cách vui ve?
Tú chớp mắt, nàng đong đưa đôi chân trong xích đụ Dương hỏi:
- Em ăn sáng chưa?
Tú lắc đầu:
- Chưa.
Dương kéo nàng đứng dậy:
- Chúng mình vào ăn sáng đi em.
Tú thoáng cảm động trong câu nói của Dương. Nàng ngoan ngoãn đi bên cạnh chàng vào nhà. Dương gọi chị bếp dọn quà cho chàng và Tú. Tú hỏi:
- Mẹ đâu anh?
Dương cười nhẹ:
- Mẹ đi chơi với bà bạn.
Rồi chàng hỏi Tú:
- Em muốn rời Đà Lạt chưa?
Tú lắc đầu:
- Chưa, em muốn ở đây cho hết một tháng.
Dương chống tay lên bàn, chàng nhìn Tú bằng đôi mắt âm thầm:
- Anh thì nghĩ là em đã chán Đà Lạt, chúng mình có thể đi Nha Trang hay ra Huế chơi. Ở một chỗ em dễ buồn.
Tú lặng lẽ ăn và nàng tránh nhìn Dương để Dương không đọc được nỗi buồn trong mắt Tú. Nàng biết Dương đã hiểu lầm nàng. Dương tưởng Tú chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi và vô tâm mọi chuyện. Nàng không có tâm hồn. Mà không biết là nàng có tâm hồn không nhỉ. Nàng đã bốc đồng đòi lấy chồng mà không cần phải có tình yêu, để rồi vợ chồng sống với nhau như hai người bạn, nhìn nhau bằng ánh mắt lặng lẽ âm thầm. Tất cả đều là ý muốn của Tú. Nàng thích thế và muốn thế. Nàng cần lấy chồng để trêu tức một người không yêu và muốn làm khổ người mình kính mến. Nàng muốn làm khổ Dương. Nhưng buồn thay, Dương thản nhiên như không cần đến nàng. Dương yêu nàng nhưng không cần nàng. Như thế đó.
Tú rời bàn ăn trong lúc Dương vẫn còn nán lại đọc xong báo hàng ngày. Tú ra ngồi ngoài hiên, nàng nghĩ đến sự thờ ơ của Dương và cuộc gặp gỡ với Tùng sáng nay, Lòng nàng bứt rứt kỳ lạ. Vừa giận Dương vừa giận mình. Tú muốn vất bỏ tất cả để trở về vùi mặt vào gối mà khóc cho quên đi bao nhiêu chuyện. Nàng sẽ không cần Dương, không cần Tùng. Không cần bất cứ một người đàn ông nào khác chen vào cuộc sống của nàng nữa cả. Họ chỉ là những kẻ chuyên làm xáo trộn tâm hồn nàng thôi. Cũng may là ta không yêu họ. Ta chưa bao giờ yêu họ cả.
Tú dựa đầu trên thành ghế, vòng hai tay lên đầu. Sau một tháng ở đây, về Sài Gòn mình trả tự do cho Dương và cho cả chính mình. Nên chấm dứt cái trò đùa bốc đồng này là vừa. Nghĩ như thế, Tú thấy lòng mình bình thản hơn. Nghĩ như thế Tú mới thấy mình chẳng có một lý do gì để giận dỗi tức bực Dương nữa. Nàng sống cho nàng và Dương cứ sống cho Dương. Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ ra phố. Sẽ đi thăm bạn bè. Sẽ đi dự các bữa tiệc thịnh soạn. Một người lịch sự, giầu sang như Tú không lý lại sống âm thầm một mình để tức tối vu vơ hay sao. Dương sẽ phải đi theo nàng đến những nơi ấy, vì Dương là chồng Tú. Một người chồng trên giấy tờ và tên nàng với tên Dương còn cạnh nhau trong tờ hôn thú. Thì làm sao Dương từ chối cái bổn phận đưa nàng ra mắt bạn bè cho được.
Tú cảm thấy hài lòng với quyết định này. Nàng vẫn là người tự chủ được mọi việc kia mà.
Dương ra đứng cạnh vợ. Chàng thấy tú nhắm mắt mà nụ cười thỏa mãn nở trên môi. Chàng có cảm tưởng là nàng sung sướng và hạnh phúc. Điều gì đã đến với nàng thế nhỉ? Sáng nay nàng dậy sớm và một mình xách xe đi. Dương đã âm thầm đau noun vì tưởng nàng bỏ chàng. Nhưng sau cùng chàng cũng kìm hãm được nỗi đau khổ và kiên nhẫn đợi nàng, vì chàng đoán Tú sẽ không thể bỏ đi. Chắc chắn rồi, vì Tú rất thẳng thắn. Nếu muốn, nàng sẽ nói cho chàng biết.
Với ý nghĩ ấy Dương đã đợi nàng, cho đến lúc nàng về, và chàng nghe tiếng hát của nàng. Tiếng hát làm dịu lòng Dương. Chàng biết, khó lòng mà giận nổi Tú. Và, chàng cũng biết thật khó lòng khi nghĩ đến ngày hai đứ xa nhau. Cái ngày mà chàng chờ đợi trong đau khổ.
Tú mở mắt ra, Dương đang mỉm cười nhìn nàng:
- Sáng nay trời đẹp lắm.
Tú chớp mắt:
- Sương đã tan từ lâu, và trời nhiều nắng.
- Buổi sáng em đi chơi có vui không?
Dương hỏi Tú, giọng chàng không lộ vẻ gì là khó chịu cả. Tú gật đầu:
- Vui. Sáng mai anh nên dậy sớm để đi dạo với em.
Dương gật gù:
- Anh không hứa. Tuy nhiên anh sẽ dậy sớm.
Tú nói:
- Nếu không thích thì thôi, đừng cố gắng, chúng mình phải thành thật với nhau mới chịu đựng nổi trong những ngày sống ở đây.
Dương có vẻ buồn buồn:
- Anh cũng mong như thế.
- Chiều nay anh có thể đưa em đến nhà cô Hảo được không?
- Được.
Tú cười mỉm:
- Cô Hảo tổ chức dạ vũ, với những người có tiếng tăm ở thành phố này. Anh=nên đến để cô giới thiệu với họ.
Dương hoi nhăn mặt, chàng lạnh lùng:
- Nếu em cần có sự hiện diện của anh bên cạnh em trong bữa tiệc thì anh đến, nhưng xin em nói với cô đừng giới thiệu anh với những người ấy.
Tú nhìn Dương, trêu:
- Sao lạ vậy. Anh không thích họ?
Dương nhún vai:
- Không thể nói là không thích. Tuy nhiên, anh đã thú thật với em ngay từ hôm đầu là anh không quen với những cuộc tiếp tân như thế.
Tú chớp mắt:
- Em thì nghĩ mình quen với họ rất có lợi.
Dương cười nhẹ:
- Chẳng ích gì cho anh.
Tú so vai:
- Nếu anh không muốn thì thôi.
Anh đi đến đó với em rồi anh ra về cũng được.
Dương gật đầu:
- Tùy em.
Tú đứng dậy:
- Em về phòng.
Dương đứng lặng nhìn Tú khuất dần.
Dương không hiểu vì lý do gì Tú muốn về Sài Gòn. Từ sau hôm sau hôm dự dạ hội ở nhà cô Hảo về, Tú có vẻ bứt rứt buồn bã sau đó. Tối hôm đó Dương đưa nàng đến nhà cô Hảo rồi ra về, không ở lại dự dạ tiệc. Tú đã vui vẻ dặn dò chàng đến đón nàng lúc nữa khuya. Trong lúc vắng Tú, Dương đi lang thang rồi đến nhà người bạn cũ. Hai người kéo nhau đi nhậu đến gần khuya mới đón nàng. Tú không hỏi Dương nửa câu. Chỉ khi hai người ngồi với nhau trên xe, Tú mới nhăn mặt:
- Em không quen ngửi mùi rượu.
Dương cười nhẹ, không nói gì cả. Khi hai người về tới phòng, Tú nói Dương:
- Anh ra ngoài cho em thay đồ đi tắm.
Dương lặng lẽ bỏ ra cửa ngồi hút thuốc. Lúc chàng trở vào thì Tú đã ngủ. Nàng nằm nghiêng, mái tóc phủ lòa xòa trước trán. Dương đứng lặng nhìn nàng một thoáng rồi chàng âm thầm nằm xuống chiếc canapé dỗ giấc ngủ khó khăn.
Hôm qua Tú đòi về, buổi sáng nàng soạn quần áo vào va li rồi hỏi Dương:
- Anh về Sài Gòn với em hay ở lại.
Dương nói:
- Anh cũng chán cảnh phải ngồi yên một chỗ rồi.
Thế là sáng nay hai vợ chồng cùng ra phi trường. Tú chào mẹ chồng với lòng trìu mến. Nàng nhỏ nhẹ:
- Cám ơn mẹ đã săn sóc cho con những ngày con ở đây.
Bà cụ xoa hai má hồng hào của Tú khen, gió Đà Lạt đã làm hồng hào má con dâu mẹ rồi. Cụ còn âu yếm nói:
- Mau có cháu bé cho mẹ bồng nhé.
Tú chớp mắt ngượng ngùng, và Dương đứng lặng bên cạnh nàng, hút thuốc không ngớt. Nàng không đoán được Dương có nghĩ đến nàng không, có nghĩ đến chuyện phải cho mẹ một cháu để mẹ bồng không? Tự dưng Tú thấy nghèn nghẹn. Tú giận mình đã đi quá trớn rồi. Ai cũng tưởng hai vợ chồng hạnh phúc. Ai cũng chờ đợi và hy vọng vào tình yêu của Tú và Dương. Nhưng có biết đâu? Tú liếc mắt nhìn Dương. Nàng nghĩ nàng sẽ xin lỗi Dương nếu có dịp và dứt khoát với chàng chuyện này. Một là Tú sẽ chấp nhận tình yêu của chàng và làm vợ chàng – Một người vợ thật đúng nghĩa. Hai là hai đứa sẽ xa nhau.
Ngồi trên máy bay, Tú thả hồn suy nghĩ. Dương không làm rộn nàng, vẫn từ tốn chiều nàng như ngày đầu, Tú thấy lòng mềm đi với ý nghĩ ly dị với Dương. Ba nàng sẽ buồn đến chừng nào. Mẹ Dương sẽ ngạc nhiên đến chừng nào. Chỉ có một mình Tú mà gây phiền phức cho mọi người. Tú thấy mình thật đáng trách, nỗi hối hận dày vò nàng đến nỗi nàng không dám nhìn Dương nữa. Hai người ngồi bên nhau lặng lẽ cho đến lúc máy bay đáp xuống phi trường Tan Sơn Nhất. Sài Gòn đã hiện ra trong mắt họ. Chẳng biết Dương nghĩ gì mà khuôn mặt Dương sáng rực vui thú. Chàng xách chiếc va li nặng trĩu của Tú và chiếc xắc tay của chàng, hai người về nhà bằng taxi.
Vú Tuệ đón hai vợ chồng trẻ bằng ánh mắt vui mừng cùng sự ngạc nhiên:
- Sao cô cậu về sớm thế?
Tú gật đầu:
- Tại con nhớ Sài Gòn và nhớ vú.
Vú Tuệ tíu tít bên Tú. Vú cởi áo khoác cho nàng, rồi soạn quần áo của nàng vào tủ. Vú có thói quen săn sóc Tú từ những ngày nàng còn bé dại. Và Tú cũng vậy, nàng chỉ hài lòng khi có vú bên cạnh mà thôi. Dương về phòng chàng, căn phòng thật gọn ghẽ nhờ Vú Tuệ dọn dẹp. Phòng Dương có cửa ăn thông sang phòng Tú. Nếu mở rộng cánh cửa ra thì hai phòng là một. Tú quên hẳn chồng lúc này, nàng lăng xăng quanh vú Tuệ, rồi đi tắm. Lúc trở ra vú Tuệ đã đi khỏi, nhìn sang phòng Dương, nàng thấy chàng đang nằm dài trên giường hút thuốc. Tú hơi nhăn mặt, nàng nói thầm:
- Hút thuốc suốt ngày không biết chán.
Tú ngồi xuống chiếc ghế thấp ở bàn phấn. Nàng nhấc máy điện thoại gọi cho bố. Đầu dây bên kia, tiếng ông cụ vui vẻ:
- Tú đấy hả? Sao, hai đứa vui vẻ chứ.
Tú nói:
- Dạ, vui lắm ba ạ.
- Sao về sớm vậy. Nói với Dương là ba cho nó nghĩ phép dài dài kia mà. Chừng nào thích hãy trở lại sở.
Tú nhỏng nhẽo:
- Ba chiều Dương hơn con rồi đấy nhé. Con giận ba cho mà xem.
Ông cụ cười ha hả:
- Con bé này có chồng rồi mà vẫn chưa bỏ được cái tật nhỏng nhẽo. Này Tú, tối nay hai vợ chồng đến thăm ba chứ.
Tú gật đầu:
- Chắc chắn rồi, bạ Chúng con đến ăn cơm với ba nhé.
Ông cụ nói:
- Đến đây ba cha con mình đi ăn tiệm.
Tú hỏi:
- Ăên cơm Tầu hay cơm Tây?
Ông cụ cười:
- Tầu.
- Con thích ăn cơm Tây hơn.
Tiếng ông cụ cằn nhằn:
- A! con bé này vẫn chứng nào tật nấy. Con vẫn không chịu nhường ba một bữa cơm Tầu à.
Tú cười khanh khách. Nàng nhớ lại những lần đi ăn với bố. Hai cha con thường bất đồng ý kiến về tiệm ăn như thế. Ông cụ thì muốn vào Chợ Lớn ăn cơm Tầu trong lúc Tú ghét món Tầu nhất, nàng đòi ăn cơm Tây. Cuối cùng ông cụ phải chiều nàng. Hôm nay Tú lại cái trò “bắt nạt” ông cụ như thế. Tiếng ông cụ Oang oang:
- Con hỏi ý kiến Dương xem. Nó sẽ là người chọn món ăn cho cha con mình nhé.
Tú ghé sát miệng vào máy, nói đùa:
- Ba biết tính “thằng nhỏ” ấy rồi. Dễ gì nó bị đàn bà “rỉ tai” nổi.
Tú lại cười. Nàng lấy tay che miệng máy xong gọi Dương:
- Ba gọi, Dương.
Dương dụi tắt điếu thuốc, nhổm dậy:
- Ba biết mình về đây à.
- Em điện thoại cho ba, ba mời mình đi ăn. Nhưng ba bảo anh chọn tiệm.
Dương đến cạnh vợ. Mùi xà phòng thơm từ người Tú toát ra khiến Dương choáng ván. Chàng ngồi xuống mép giường, cạnh nàng. Tú không nhìn thấy nổi xao xuyến của Dương. Nàng thản nhiên ngồi dựa lên đùi chàng, có vẻ như khiêu khích. Phải cố gắng lấm Dương mới giữ được bình tĩnh. Chàng cầm máy trên tay Tú, và nói to:
- Thưa ba, con đây ạ.
- A! Dương, con mạnh giỏi chứ?
- Con khỏe lắm thưa ba.
- Đi chơi vui không?
- Dạ vui.
- Mà sao về sớm thế. Ba tưởng với con Tú nó phải bắt con đi đến mấy tháng ấy chứ?
Dương cười:
- “Nhà con” muốn về Sài Gòn sớm ba ạ. Nàng sợ công việc ở sở bận nên bảo con về.
Ông cụ kêu lên:
- A! Con bé này ký nhỉ! Ba đã nói con có quyền nghĩ thả giàn vẫn được trả long kia mà.
Dương nháy mắt trêu Tú, rồi nói với ông cụ:
- Cả con cũng thấy cần làm việc nữa bạ Ngay sáng mai con sẽ tiếp tục đến sở như thường lệ.
Ông cụ có vẻ hài lòng, gật gù:
- Được tùy con. Mà Dương này, Tú có nói với con là ba mời hai đứa đi ăn cơm Tầu không?
- Dạ có.
- Lát nữa đến đón ba nhé.
- Vâng.
Ông cụ dặn dò Dương:
- Đừng nói với vợ con ba rủ đi ăn cơm Tầu nghe Dương. Con làm như là con đề nghị vậy.
Dương bật cười. Chàng hứa với ông cụ rồi cúp máy. Tú nhìn thấy nụ cười của Dương vẫn còn phản phất trên khuôn mặt chàng. Nàng hỏi:
- Ba có nói gì em không?
Dương nháy mắt:
- Tí nữa gặp ba em cứ hỏi.
- Mai anh đi làm lại đấy à.
- Ừ!
- Em muốn đi Vũng Tàu vài ngày.
Dương hơi nhăn mặt:
- Anh đã hứa với ba là mai anh đi làm rồi.
Tú đứng dậy:
- Có lẽ em sẽ đi một mình.
Dương nhìn Tú một thoáng rồi bỏ ra ngoài. Tú nhìn theo chàng không nháy mắt.
Dương đã trở lại xưởng làm việc mặ dù ông cụ vẫn cho chàng nghỉ ngơi. Nhưng Dương viện cớ là ở sở cần có chàng cho công việc đỡ bận hơn. Vả lại, Tú đã đi Vũng Tàu với Ánh Nga cùng vú Tuệ rồi. Chàng ở nhà không biết làm gì cả. Lúc đầu ông cụ cằn nhằn sao lại để Tú đi Vũng Tàu với các bạn:
- Con chiều nó thế nó sẽ coi con không ra gì.
Dương dịu dàng giải thích với ông cụ:
- Tú muốn được tự do vài hôm với bạn bè. Với lại con không quen không khí miền biển nên hai đứa đã đồng ý với nhau là con ở nhà cho Tú đi chơi với chị Nga cùng vú Tuệ. Con tin là nhà con sẽ được vui vẻ với bạn bè.
Ông cụ bảo:
- Ba biết tính nó, muốn cái gì là làm cho bằng được ngaỵ Chỉ vì ba chiều nó quá. Ba muốn con phải tỏ ra cứng rắn với nó một chút. Tình yêu sẽ làm nó hiền thục trở lại.
Dương khôn cãi ông cụ. Buổi trưa về nằm dài trên giường, Dương cũng nghe lòng mình ray rức làm sao đó. Sở dĩ chàng không muốn làm phiền đến Tú vì hoàn cảnh của hai người, Dương không có lý do gì để ngăn cản Tú cả mặc dù chàng là chồng nàng. Một người chồng trên giấy tờ mà thôi. Mình có phải là một anh khờ không nhỉ. Buổi chiều chàng thấy nhớ Tú. Không chối thể chối cãi được là chàng đã yêu nàng. Nhưng vì tự ái, chàng vẫn làm ra vẻ thản nhiên trước mặt Tú. Có lẽ Dương đã dại dột trong sự chọn lựa này. Tan sở, ông cụ gọi Dương qua nhà ăn cơm, nhưng Dương viện cớ phải đi với người bạn, ông cụ bảo:
- Cũng được. Ngày mai con nên ra Vũng Tàu đón vợ con.
Chàng nói:
- Vâng.
Nhưng thật ra, Dương không muốn tìm Tú. Làm như thế chứng tỏ chàng không tin tưởng ở nàng. Chàng không muốn Tú coi thường chàng. Dương rủ Hùng đi chơi. Hai người đi xe của sở. Hùng rủ Dương đi phòng trà. Với giọng hát cao và khỏe, người ca sĩ đang trình bày một bản nhạc tiền chiến êm dịu. Bài hát vừa dứt, người ca sĩ đi xuống hàng ghế của Dương. Hùng và người ca sĩ chào nhau bằng nụ cười ấm:
- Đây là kỹ sư Dương, bạn anh.
- Và Tuyết Hạnh, cô bạn thân nhất của tôi.
Tuyết Hạnh ngồi giữa hai người. Nàng thân mật nắm cánh tay Dương nói:
- Nghe anh Hùng nhắc anh hoài. Anh là kỹ sư chăm và giỏi nhất của xưởng.
Dương cườ nhẹ:
- Anh ấy nói quá. Sự thật, tôi tầm thường hơn cô nghĩ.
Hùng vỗ vai Dương:
Anh khiêm nhượng quá. Hôm nào đưa “bà đầm” đến đây chơi.
Dương ậm ừ cho qua chuyện. Ba người ngồi một lát rồi kéo nhau đi ăn tối. Đưa Tuyết Hạnh với Hùng về rồi, Dương lái xe một mình lang thang qua các con đường vắng, Dương lại buồn hơn.
Cuối cùng rồi chàng cũng về đến nhà. Chị bếp ra mở cửa cho Dương. Chị nhìn Dương, cười cười:
- Cô về từ chiều rồi đấy cậu.
Dương nghe nỗi vui ập đến, chàng nhìn vào nhà, ánh đèn sáng hắt ra vui mắt, chàng bỏ xe trong sân rồi đi nhanh vào nhà. Tú đang ngồi lặng lẽ trong phòng khách. Mặt nàng có vẻ bực bội, cau có. Dương đứng trước mặt nàng, giọng chàng âu yếm:
- Em về đấy à.
Tú gật đầu, mắt nàng nhìn Dương soi mói. Dương ngồi xuống cạnh nàng trong chiếc ghế dài:
- Em có vui không?
Tú nhún vai:
- Em đang muốn hỏi anh câu ấy.
Dương cười nhẹ:
- Anh vẫn bình thường.
- Buổi sáng đến sở, buổi chiều đi chơi và buổi tối đến phòng trà nhỉ.
Tú nói mỉa mai. Dương vẫn không nhận thấy nét khó chịu của Tú. Chàng gật đầu:
- Nhà vắng em buồn quá, anh phải đi chơi cho hết ngày.
Tú chớp mắt. Nàng nghe nỗi uất ức tràn lên cổ nàng. Dương…như thế đó, chàng từ chối đi Vũng Tàu với nàng để ở nhà đi nhẩy nhót ăn chơi. Chàng không có một phút nhớ nàng, vậy mà…vậy mà ở Vũng Tàu, đã có lúc nàng nhớ Dương tưởng muốn điên lên được. Tú cứ đinh ninh lúc nàng trở về Dương sẽ vui mừng đón nàng, và biết đâu…biết đâu Tú sẽ chẳng thú thật với Dương nỗi nhớ của nàng dành cho chàng nhỉ. Đó không phải là một dấu hiệu tốt để tiến tới tình yêu sao. Khổ thân Tú. Nàng đã lầm con người Dương. Chàng có yêu nàng bao giờ đâu.
Tú đứng vụt dậy, nàng không buồn nhìn nỗi ngơ ngác trên khuôn mặt Dương, vùng vằng bỏ về phòng. Dương đứng nhìn nàng rồi cũng về phòng chàng. Một lát, Dương gỏ cánh cửa ăn thông sang phòng Tú nhưng Dương không nghe nàng trả lời, chỉ có tiếng thút thít một cách ấm ức của Tú. Chả lẽ Tú khóc. Dương nghĩ thế. Chờ thêm một lát. Dương gỏ nhẹ cánh cửa phòng nàng một lần nữa. Chàng nghe giọng Tú lạnh lùng:
- Em bị mệt quá. Mai sẽ gặp nhau.
Dương nhún vai. Chàng muốn đạp tung cánh cửa phòng ra, nhưng rồi cố nén sự giận dỗi, chàng lên giường nằm nhắm mắt chờ giấc ngủ đến.
Ngày Tháng Trôi Qua Tình Yêu Còn Lại Ngày Tháng Trôi Qua Tình Yêu Còn Lại - Dung Saigon Ngày Tháng Trôi Qua Tình Yêu Còn Lại