Số lần đọc/download: 2130 / 23
Cập nhật: 2016-07-06 02:04:52 +0700
Chương 5
Đ
ang phụ với Quân, David, anh trai và Amanda, chị dâu của mình chất cỏ khô vào nhà kho; Adam thấy mẹ đưa tay ngoắc ngoắc. Không hiểu chuyện gì anh vội đi vào nhà. Đưa điện thoại cho con, mẹ anh nói nhỏ.
- Amy…
Khẽ nói lời cám ơn với mẹ xong Adam mới lên tiếng.
- Amy hả… Có chuyện chi không em?
- Dạ… Em xin phép anh được nói chuyện với Quân. Em muốn rủ ảnh đi chơi…
- OK… Amy chờ chút để anh gọi Quân…
Adam gọi Quân vào nhà nói chuyện với Amy. Lát sau Quân trở ra cười nói với Adam.
- Amy rủ mình đi chơi. Mình nói bận phải làm việc nên cô ấy sẽ tới đây phụ làm…
David, tủm tỉm cười nói đùa.
- Tôi coi bộ cô ấy thích Quân rồi đó. Tuy nhiên Quân hãy coi chừng. Ba của Amy không thích con gái mình lân la với thằng Việt Nam xấu xí đâu…
Cả bốn người phá ra cười vì câu nói đùa của David. Khẽ thở dài, Adam lên tiếng.
- Fred Jonhson, ba của Amy là người có thế lực lớn ở quận Caddo này. Dòng họ của ông ta giàu có lắm. Người thì làm thị trưởng, cảnh sát trưởng, ông tòa, luật sư… Họ có thể gây nhiều phiền phức cho Quân đó…
Gật đầu, Quân nói với giọng buồn buồn.
- Tôi cũng biết gia tộc của Amy giàu sang và thế lực. Bởi vậy, dù thích Amy lắm nhưng tôi cũng nói với Amy là đừng có kiếm tôi hoài… Mai mốt lên trường rồi gặp nhau cũng được. Song Amy lại không chịu. Cô ấy cứng đầu và bướng bỉnh lắm. Cô ấy nói với tôi như vầy: '' Ba Amy không thích anh Quân là chuyện của ba. Còn Amy thích chơi với anh Quân là chuyện của Amy. Ba em hổng có làm gì anh đâu. Em bảo đảm chuyện đó. Ba em cưng em lắm… ''… Tôi nghe nói mẹ của Amy hiền lành và tử tế lắm…
- Mẹ của Amy mất sớm lúc cô ta hình như sáu bảy tuổi gì đó. Bà ta là người nết na hiền hậu và rất thương người. Sau khi vợ chết thì ông Fred lấy vợ khác nhưng bà vợ này đối xử không tốt với Amy nên ổng bèn ly dị bà này. Từ đó ổng ở vậy nuôi con gái chứ không lấy vợ nữa…
Nói tới đó Adam vội ngừng lại khi thấy chiếc xe Mustang mui trần ngừng trước cổng nhà. Nhìn bạn, Adam cười nói đùa.
- Tôi không biết anh làm sao mà cô ta lại thích anh. Ở đây có nhiều đứa con trai nhà giàu năn nỉ mà cô ta hổng thèm chơi. Cái thằng Việt Nam xấu xí chắc có bùa…
Anh chị của Adam và Quân đồng bật cười. Đi vào thấy bốn người cười, Amy lên tiếng hỏi.
- Mấy anh chị có gì vui vậy?
Chỉ Quân, Adam nói trong tiếng cười.
- Tụi này cười vì không biết thằng Việt Nam xấu xí này có cái gì mà Amy lại thích nó…
Mặt ửng hồng vì thẹn thùa và sung sướng, Amy cười nói.
- Em thích Quân vì ảnh có nhiều cái mà đám con trai nhà giàu cỡ tuổi của em hổng ai có. Đầu tiên là ảnh dám đương đầu với Brett. Kế đó anh dám tự nhận mình là thằng Việt Nam xấu xí và khờ nhất thế gian…
Nói tới đó Amy bụm miệng cười sặc sụa. Nhìn Adam, cô ta cười tiếp.
- Thứ ba, Quân khác người ở chỗ ảnh không giống mấy đứa con trai ở đây. Tụi nó gặp nhau là muốn có sex liền. Anh Quân…
Nhìn Quân, Amy cười mím chi và nét mặt hồng lên như bẽn lẽn chuyện gì.
- Em cố tình lôi cuốn thử coi anh Quân có muốn sex không mà ảnh làm lơ hoặc lảng tránh. Có lúc em nghĩ ảnh '' gay ''…
Cả bọn phá ra cười sặc sụa khi nghe Amy tiết lộ. Riêng Quân thì mặt đỏ lên ngượng ngùng chẳng nói nên lời. Biết vậy Adam còn chọc thêm.
- Mày gay thiệt hả Quân?
Lắc đầu lia lịa Quân mới thong thả giải thích.
- Bên xứ tôi trai gái quen nhau, đi chơi với nhau cùng lắm là nắm tay nhau thôi. Đứa nào bạo dạn lắm mới hôn môi. Chuyện có sex với nhau chỉ khi thành vợ chồng. Tôi thích Amy lắm song tôi nghĩ tôi chỉ có sex khi nào Amy là vợ của tôi…
Amy có vẻ cảm động khi nghe Quân thố lộ. Nhìn Adam, David, Amanda và Amy, Quân thành thật thốt.
- Xứ của tôi nghèo và dân chúng còn theo những thói tục xưa. Tuy trai gái cũng được quyền tự do luyến ái song vì tục lệ nghiêm nhặt và dư luận khắt khe nên trai gái cố giữ gìn cho nhau tới khi thành vợ chồng. Đối với trai gái ở xứ tôi khi có sex với nhau thì đó là một lời cam kết sẽ yêu thương và gắn bó với nhau suốt đời…
Adam thoáng thấy Amy mỉm cười một mình. Amanda cười nói.
- Thế à… Xứ của Quân thật khác lạ…
Như không muốn bàn thêm chuyện đó, Quân ấn cái cào cỏ vào tay cô bạn gái của mình.
- Amy muốn đi chơi thì phải phụ tôi làm xong đống cỏ này…
Cầm lấy cây cào cỏ, Amy cười nói đùa.
- Quen với anh Quân cực quá…
Không kể Quân là người mới làm lần đầu, Adam, David và Amanda đều ngạc nhiên khi thấy Amy rất thành thạo việc chăn nuôi gia súc.
- Em là con nhà giàu mà sao rành việc chăn nuôi vậy Amy?
Amanda, chị dâu của Adam cười hỏi. Liếc thấy Quân đang thở hào hển vì không quen làm việc nặng, Amy cười trả lời.
- Dạ tại hồi nhỏ ba em bắt em làm. Phải làm việc thì ba em mới cho em tiền để đi chơi hay mua cái gì em thích. Chiếc Mustang đó em phải làm suốt một năm mới để dành đủ tiền mua đó chị. Ba em nói sau này em sẽ thay ổng quản trị Sophia Ranch do đó em phải biết mọi việc. Em hổng thích thay thế ba em nhưng chắc em không có chọn lựa nào khác hơn. Sau khi học xong đại học thì em về nhà thay ba trông coi nông trại để cho ba nghỉ hưu…
- Em học môn gì vậy?
- Dạ English thưa chị… Em còn học thêm tiếng Pháp, tiếng Spanish nữa… Em học cho vui thôi chị ơi… Ba em cằn nhằn là em học môn học gì em thích chứ chẳng có ăn nhập gì tới việc chăn nuôi hoặc trồng trọt… Anh Quân, ảnh cũng nói là ảnh thích cởi ngựa chứ nuôi ngựa nuôi bò thì hổng có anh đâu…
- Quân học môn gì vậy Amy?
Amanda hỏi như muốn biết thêm về chuyện tình cảm giữa Amy và Quân.
- Dạ… Ảnh học kỹ sư điện… Ảnh nói ở bên xứ của ảnh rất cần người biết về điện. Phải có điện thì xứ sở mới phát triển được…
Nhìn về hướng Quân đang phụ với Adam và David vác cỏ chất vào trong nhà kho, Amy nói. Nghe giọng nói của cô gái nhà giàu, Amanda biết cô ta rất quan tâm tới Quân.
- Anh Quân khoe xứ của ảnh đẹp mà người của họ hiền hậu với hiếu khách lắm. Sở dĩ dân mình có cái nhìn thiếu thiện cảm với dân Việt Nam là do ở báo chí và tivi cố tình bóp méo sự thật…
Ngước nhìn lên trời Amy thở dài khe khẽ. Cười cười Amanda hỏi nhỏ.
- Ngoài những lý do mà hồi nãy em nói, còn có lý do nào khác hơn khiến cho em thích Quân?
Ngẫm nghĩ giây lát Amy mới nhìn Amanda cười trả lời.
- Em cảm thấy thương ảnh. Ảnh ở đây có một mình rồi lại bị người ta khinh khi và ghét bỏ. Em tội nghiệp ảnh, từ đó thương ảnh nhiều hơn. Em muốn bảo vệ ảnh…
- Em không sợ làm cho ba em buồn hả?
- Dạ hông… Khi mình nghĩ mình làm điều gì đúng thì mình cứ làm mà không sợ gì hết. Mẹ em đã dạy em điều đó. Bà thường nói với em '' Đừng sợ hãi khi làm bất cứ điều gì mà mình tin tưởng, tin rằng điều đó đúng…''. Từ khi mẹ em mất đi, em cảm thấy rất buồn và rất đơn độc cho tới khi gặp Quân… Ba em thương em nhiều lắm nhưng ông không hiểu em bằng anh Quân đâu chị mặc dù tụi em chỉ quen nhau chưa đầy hai tuần lễ. Em hổng tin dị đoan nhưng có lúc em nghĩ dường như em và Quân đã lỡ duyên từ kiếp trước nào đó nên bây giờ gặp nhau là quyến luyến không muốn xa nhau…
Amanda bật lên tiếng cười thích thú khi nghe Amy thố lộ cảm nghĩ chân thật. Nhìn Amy, cô cười nói.
- Ba má Adam cũng thích Quân nữa… Họ nói Quân hiền lành, vui vẻ và rất khôn ngoan… Dù không nói ra song họ rất bất bình khi Quân bị đối xử không tốt. Nội cái vụ họ chứa Quân trong nhà cũng bị thiên hạ xì xầm, dị nghị rồi…
- Em biết chuyện đó… Em cũng biết ba em phật lòng về chuyện em giao du với Quân. Mỗi lần thấy, biết, hoặc nghe các người làm công thuật kể chuyện em dạy Quân cởi ngựa, đi câu cá với Quân, đi ăn tối với Quân, đi thụt bi da hay xem chiếu bóng với Quân là ổng nổi cơn tam bành lục tặc. Ổng nói, ổng hổng hiểu tại sao em lại ưa cái bản mặt của thằng Việt Nam xấu xí. Ổng mà nghe em nói em sẽ cưới Quân làm chồng chắc ổng đốt nhà liền…
Nói xong Amy cười hắc hắc. Amanda nhìn Amy trân trân.
- Em nói thiệt hả Amy? Chị không nghĩ em sẽ làm chuyện đó…
Amy cười chúm chiếm liếc Quân đang còng lưng vác cuộn cỏ to tướng.
- Biết đâu chị… Em đâu thấy có trở ngại gì khi em và Quân yêu nhau rồi thành vợ chồng với nhau…
Amanda thở dài nhè nhẹ xong mới từ từ lên tiếng.
- Chị thấy có nhiều trở ngại lắm. Ba em không bằng lòng. Thiên hạ ở đây không thích em lấy Quân đâu…
Amy nói với giọng quả quyết và tin tưởng.
- Em lấy Quân là chuyện của em mà… Thiên hạ không thích kệ họ chứ. Còn ba em không bằng lòng thì đó là chuyện của ổng. Em sẽ không nghe theo lời ổng lấy một người chồng mà em hổng có yêu thương đâu. Em không bằng lòng một cuộc hôn nhân xếp đặt…
- Còn Quân thì sao?
Amy hơi do dự và tần ngần giây lát mới trả lời câu hỏi của Amanda.
- Em biết Quân thích em lắm….
Amanda ngắt lời Amy.
- Thích chưa đủ để thành chồng vợ…
- Em biết… Con trai Việt Nam kín đáo và dè dặt trong vấn đề tình cảm. Vì thế họ không nói ra bằng lời mà bằng cử chỉ và hành động nhiều hơn. Quân còn có cha mẹ và hai đứa em ở Việt Nam nên chuyện ảnh lấy vợ có thể là một trở ngại. Tuy nhiên…
Bỏ dở câu nói ở đó, Amy nhìn Quân sau khi làm xong đang đứng uống nước và trò chuyện với Adam và David.
- Em chỉ cần Quân yêu em thôi. Đó là thứ em cần để đối phó với những rắc rối trên đường tìm kiếm hạnh phúc của chính mình…
- Em có yêu Quân không?
Cười nhìn Amanda, Amy hỏi lại một câu.
- Chị hiểu thế nào là yêu?
Amanda lúng túng một chút mới cười trả lời.
- … Thì khi mình cảm thấy thích người đó… Mình quan tâm và mến phục người đó… Mình quyến luyến và muốn quấn quít bên người đó hoài hoài… Đại khái là như vậy…
- Nếu theo như lời chị nói thì em đã yêu Quân, dù có thể chưa sâu đậm lắm. Tụi em mới biết nhau hơn hai tuần mà…
Thấy Quân đi tới gần, Amy cười nói với Amanda.
- Nói chuyện với chị rất vui và bổ ích… Em cám ơn chị…
- Không có chi… Thỉnh thoảng tới nhà chị chơi nghen…
- Dạ… Em còn ở đây hai tháng hè mà chị…
Đợi cho Quân tới gần Amy mới cười hỏi.
- Anh làm xong chưa?
- Xong rồi… Bây giờ mình đi đâu?
- Chắc phải đi tắm hồ… Người của anh Quân thúi hoắc Amy hổng thích đâu… Anh lấy quần tắm đi rồi Amy sẽ chở anh ra hồ cho anh tắm…
Quân cười quay đầu đi vào nhà. Amy hỏi vói theo.
- Anh biết lội không?
- Hông… chắc phải nhờ cô giáo dạy kèm thêm việc bơi lội…
Cười hắc hắc Amy bước ra chỗ đậu xe. Cô cảm thấy mùa hè ở vùng đất quê mùa này không đến đỗi vô vị lắm nhờ có thằng Việt Nam xấu xí và khờ nhất thế gian. Nghĩ tới mấy tiếng đó cô bật lên cười một mình.
Chiếc Mustang mui trần phóng vùn vụt trên đường nhựa bóng nhẫy dưới ánh nắng chói chang của buổi xế chiều mùa hè. Gió thốc vào mặt Quân ran rát. Dù Amy đã cẩn thận buộc mái tóc dài của mình bằng chiếc khăn tay song Quân vẫn cảm thấy mái tóc vàng óng ả và mềm mại của cô bạn gái bay tung trong gió như dãy lụa màu vàng hực nắng. Hôm nay Amy diện khác lạ với giày thể thao, quần jean và áo thun ngắn tay màu vàng như màu vàng của hoa cúc dại mọc đầy hai bên vệ đường. Đôi mắt trong xanh được che mất bởi chiếc kính mát to bản làm cho cô gái trẻ tuổi con nhà giàu có chất ngỗ ngáo và bướng bỉnh. Vừa lái xe Amy vừa mỉm cười khi thấy Quân thỉnh thoảng liếc sang mình với ánh mắt say mê và ngưỡng mộ thầm lặng. Cô sớm nhận ra chỗ khác người của Quân. Anh thích, anh mê song không hề mở miệng tán tỉnh hoặc có cử chỉ sàm sở như nhiều đứa con trai khác mà cô đã quen. Có thể anh biểu lộ tình cảm bằng ánh mắt nhiều hơn lời nói, mà lời nói cũng mơ mơ hồ hồ, rất tế nhị chứ không suồng sả. Có thể anh tán cô bằng cái cung cách rất Việt Nam của anh. Điều đó làm cho Amy quí mến, thích thú, nể phục và thương anh nhiều hơn. Quen biết nhau hai tuần lễ, đi chơi với nhau hầu như mỗi ngày, Quân có nhiều dịp tình cờ hoặc cố ý do Amy tạo ra để ôm hôn, đụng chạm thân thể và có thể có sex với cô. Tuy nhiên Quân không hề lợi dụng tình cảm của cô bạn gái để đạt được mục đích mà bất cứ đứa con trai nào cũng muốn khi giao du với con gái. Quân khác, hoàn toàn khác. Anh lịch sự, cẩn thận, nâng niu, âu yếm, nồng nàn vừa đủ để cho Amy thấy anh quí trọng cô như một người bạn đích thực mà trong tương lai có thể thành bạn tình một cách đúng nghĩa nhất.
- Amy đẹp thật…
Quân nghiêng đầu nói nhỏ vào tay Amy. Mỉm cười cô hỏi lại.
- Amy đẹp cái gì đâu anh Quân nói nghe coi…
Trầm ngâm giây lát Quân mới thở ra hơi dài chầm chậm thốt.
- Cái đẹp đầu tiên mà tôi nhận thấy là nhân cách của Amy. Giàu sang, phú quý, có nhan sắc song Amy không nhìn người, đối xử với người dựa trên những cái đó…
Đang lái xe nhanh, Amy từ từ giảm tốc độ lại như muốn nghe rõ những gì Quân nói.
- Tôi nghĩ Amy giống mẹ…
- Sao anh Quân biết Amy giống mẹ?
- Tôi nghe Adam nói mẹ của Amy rất đẹp, nết na, hiền lành và tử tế lắm. Dân ở đây ai cũng kính phục và thương mến bà… Amy cũng vậy…
Amy liếc sang và bắt gặp Quân đang nhìn mình mỉm cười. Nhìn nụ cười của Quân, cô cảm thấy lòng mình xao xuyến kỳ lạ. Nụ cười thật đẹp mà cũng thật buồn. Có lẽ đẹp ở chỗ buồn.
- Ngày xưa lúc còn nhỏ, gia đình tôi ở dưới quê. Nhà tôi kề bên ngôi chùa chỉ cách nhau con rạch nhỏ. Tôi thường hay cởi truồng…
Nói tới đó Quân mỉm cười nhìn sang thì thấy Amy cũng đang nhìn mình mỉm cười. Có lẽ cô cười khi nghe nói anh cởi truồng.
- Muốn lội qua bên kia con rạch để lên khu vườn của chùa hái trái cây ăn mà sợ bị ướt quần áo nên tôi phải cởi truồng. Một bữa cởi truồng lội qua con rạch lúc đang mặc quần vào thì dây lưng quần bị đứt. Đang loay hoay buộc lại tôi nghe có tiếng tằng hắng nên ngước lên nhìn… Amy biết hông… Trước mặt tôi là một vị ni cô có khuôn mặt đẹp tuyệt vời đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi hoảng quá nghĩ sẽ bị ni cô bắt vào chùa vì tội ăn cắp trái cây. Tuy nhiên vị ni cô không những không rầy la mà còn nói đừng lượm trái cây dưới đất ăn sẽ bị bịnh rồi bảo tôi vào chùa đưa trái cây cho tôi ăn. Thấy tôi hai tay đang giữ chặt dây lưng quần, ni cô hỏi bộ tôi bị bịnh đau bụng hay sao mà ôm bụng. Ni cô bảo tôi đưa bụng cho người xem bịnh. Tôi với ni cô giằn co với nhau rồi rốt cuộc chiếc quần của tôi rơi xuống đất… Hoảng quá tôi lấy tay bụm lại…
Nghe tới đó Amy phá ra cười sặc sụa. Cho xe chạy thật chậm, nhìn Quân, cô cười vặn.
- Anh Quân nói bụm mà bụm cái gì Amy hổng hiểu?
Quân đỏ mặt vì bị chọc quê. Anh biết Amy biết mình nói cái gì song lại làm bộ như không biết.
- Amy… Amy biết mà…
- Amy đâu có biết… Amy ước gì mình là ni cô để nhìn cái gì mà anh Quân bụm…
Vừa nói cô vừa cười sặc sụa trong lúc nhìn xuống chỗ đó khiến cho Quân càng thêm lúng túng. Cuối cùng anh thở khì ra nói lãng sang chuyện khác.
- Sau cái vụ đó, tôi thường hay lội qua con rạch sang chùa để gặp ni cô. Người đối xử với tôi rất tốt. Từ đó tôi hiểu thế nào là lòng nhân từ của con người. Tôi nghĩ Amy cũng giống như người ni cô…
Amy quay mặt nhìn qua bên kia đường như không muốn cho Quân thấy mình ứa nước mắt. Màu vàng của hoa hướng dương mọc bên vệ đường nhạt nhòa đi thành màu vàng lung linh trong ánh nắng cũng màu vàng thành một màu vàng hực chói chang cả cánh đồng trãi dài mút mắt. Chớp mắt nhiều lần ngăn không cho nước mắt ứa ra, cô quay sang cười nói đùa.
- Amy hổng có tu à nghen… Amy còn yêu đời, yêu '' người '' lắm…
Cười cười nhìn cô bạn gái, Quân hỏi.
- Amy yêu người mà người nào?
Bật lên tiếng cười ngắn, cô gái trả lời một cách khôn ngoan.
- Người Việt Nam xấu xí…
Không nhịn được Quân phá ra cười vui vẻ.
- Chừng nào anh mới trở lại trường?
- Đầu tuần tới…
Quân khe khẽ thở dài sau khi trả lời. Amy cũng thở dài.
- Anh đi rồi Amy buồn lắm…
Lần thứ nhì Amy bỏ mất tiếng '' Quân '' khi xưng hô song Quân không để ý.
- Ở đây Amy có bạn mà… Tôi phải học thêm mùa hè để ra trường sớm hơn…
- Anh không thích ở lại đâu lâu hơn nữa à?
Amy hỏi dò. Cô thấy Quân nhìn mình chăm chú. Ánh mắt của anh mênh mông buồn, thứ buồn rầu diệu vợi cô chưa bao giờ thấy ở bất cứ gã thanh niên nào mà cô đã quen biết từ trước.
- Tôi muốn lắm nhưng tôi phải ra trường sớm để trở lại Việt Nam. Cha mẹ tôi cần tôi lắm. Họ cần tôi đi làm để giúp đỡ cho hai đứa em có tiền đi học đại học. Huống chi đất nước của tôi cũng đang cần tôi… Amy có bạn nhiều nên đi chơi cho đỡ buồn…
Amy lắc lắc mái tóc dài của mình.
- Chẳng có ai giống anh… chẳng có ai nói chuyện như anh… chẳng có ai chọc Amy cười như anh… Điều đó làm cho Amy nhớ anh…
Lần này thì Quân nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Amy. Vui mừng, anh quay sang nhìn thấy Amy cũng đang nhìn mình. Ánh mắt màu xanh có chút gì âu yếm và tình tứ khiến cho anh xao xuyến và phải buột miệng thành câu nói.
- Anh cũng nhớ Amy nhiều lắm…
Đôi bạn trẻ im lìm không nói gì thêm cho tới khi xe lăn bánh vào Red Rock Canyon State Park.