Nguyên tác: Белым По Черному
Số lần đọc/download: 908 / 10
Cập nhật: 2017-06-11 10:58:10 +0700
Chương 4 - Hồi Tưởng Lại Thời Thơ Ấu Xa Xưa Và Cái Thế Giới Mà Hiện Nay Không Còn
C
hị Hằng ghé đôi mắt màu vàng nhìn qua cánh cửa sổ của lớp học, nơi có những người bạn quen thuộc của chúng ta. Nhưng vì lớp học im ắng này buồn tẻ quá, nên chị Hằng nheo mắt lại và phóng qua cửa kính một chùm tia sáng màu xanh lam.
- Hắt xì! - thím Giẻ Lau khẽ hắt hơi khi một tia sáng chiếu ngay vào mũi thím ta.
- Có lẽ dậy thôi!
- Đu-úng đấy! - bác Địa Cầu đáp lại nghe ken-két. - Ngủ trong cái đêm kỳ-kỳ diệu, huyền ảo thế này thì thật hổ-ổ thẹn.
Bác già mắc bệnh mất ngủ và rất vui sướng khi có người tiếp chuyện.
Thím Giẻ Lau rũ người, vuốt các nếp nhăn, ngồi bệt xuống gờ bảng và ngáp dài:
- Tôi thấy chiêm bao, bác Địa Cầu ạ! Tôi như biến thành giấy và người ta in trên tôi một quyển sách nói về các chuyến du lịch có nhiều tranh vẽ. Và không thể ngờ được! Vừa mới bắt đầu đáp chuyến đi đến những vùng biển nhiệt đói thì tôi lại tỉnh dậy mất. Có rủi không chứ! Chả là suốt đời tôi hằng ước mơ được nhìn thấy, dầu chỉ một tí thôi, đại dương xanh biếc, những hòn đảo dừa xanh ngắt, những chú vẹt... Tiếc thay, các giấc mơ không thể thành hiện thực được!
- Có thể. Đô-đôi khi có thể thành đấy.
- Vì sao lại có chuyện nằm mơ như vậy hả bác? Có thể có điềm gì chăng?
- Có thể có đấy! - bác Địa Cầu nói thầm ra vẻ quan trọng và đồng thời đưa mắt ra hiệu với thím Giẻ Lau một cách kỳ lạ. - Chẳng hạn, tôi đã mơ thấy trận phun lửa nổi tiếng của hỏa sơn Kilauea ở các quần đảo Hawaii. Cảnh tượng mới hùng vĩ làm sao! Bầu trời rực cháy! Biển sáng lòa... Khói, sấm, phún thạch... Chà! Tôi rất thích đi du lịch. Tôi hy vọng... hy vọng trong một tương lai không xa xôi sẽ cùng thím thực hiện được ước mơ đi du lịch thật sự đến các vùng biển nhiệt đới... Nhưng, suỵt! Bây giờ không được bàn đến nó. - Tiếp đó nhà địa lý già cố ý ngáp thật to và hỏi:
- Tại sao đến giờ này mà anh Phấn Trắng vẫn chưa dậy nhỉ? Có thể anh ta sẽ đưa chúng ta đi chơi đâu đấy cũng nên.
- Tôi nào có ngủ! - Phấn Trắng đáp lại. - Các bạn thì thầm gì đấy?
- Ô! Chào anh bạn! - thím Giẻ Lau và bác Địa Cầu cùng chào một lúc. - Thế là tất cả đều có mặt, trừ chị Bút.
- Đừng có đánh thức chị ta! - Phấn Trắng nhăn nhó. - Chị ta sẽ cãi vã... cho mà xem. Thế các bạn thì thầm với nhau chuyện gì vậy?
- Tôi... tôi với thím Giẻ Lau trao đổi về chuyện các giấc mơ thôi mà. - bác Địa Cầu lúng túng trả lòi.
- Ồ, chuyện các giấc mơ à? - Phấn Trắng mỉm cưòi. - Các bạn có biết không, rất nhiều lần tôi mơ thấy thời thơ ấu của mình.
- Những năm thơ ấu ư? Ôi, đó là một điều kỳ diệu! - bác Địa Cầu gật gù.
- Làm gì có chuyện “Những năm thơ ấu”! - Phấn Trắng nhại lại. - Phải nói là “Những nghìn năm thơ ấu” thì mới đúng. Không hiểu sao ai cũng xem tôi bé bỏng như vậy? “Những năm thơ ấu”! Vậy mà thời thơ ấu của tôi lại kéo dài hàng triệu năm. Tất nhiên với tuổi thơ kéo dài như vậy có một điều rất bất tiện là giấc mơ trở thành người lớn canh cánh bên mình trong suốt một thời gian quá dài. Thế nhưng đó là một thời kỳ tuyệt diệu đấy các bạn ạ!
- Vâng, kỳ diệu biết bao - thím Giẻ Lau nhớ lại, - nếu như Quả Đất trước kia không giống quả địa cầu hiện nay: nơi hiện nay là đất liền thì lúc ấy là sóng biển, nơi hiện nay là sóng biển, lúc ấy lại là đất liền. Quả là kỳ diệu!
- Và khí hậu lúc đó cũng tuyệt diệu! - Phấn Trắng lim dim đôi mắt. - Khắp Quả Đất đâu đâu cũng là mùa xuân. Cả những nơi hiện nay là đài nguyên, một năm đến chín tháng là băng giá và tuyết rơi, vào thời ấy toàn là rừng nhiệt đới. Không hề có mùa đông, bão tuyết. Thật là sướng!
- Không hẳn như vậy! Ai sướng đâu không biết, chứ các chú gấu trắng thì không thể sướng trong cái thời tiết nóng như vậy.
- Nhưng thời đó chưa có chúng.
- Chưa có à? Thế gấu nâu thì sao? Chúng cũng có bộ lông dày như vậy. Chỉ có lạc đà và khỉ là sống thoải mái...
- Gấu nâu cũng chưa có, lạc đà, khỉ, chim, sư tử, chó sói, voi đều không có.
- Cho phép hỏi, thế thời ấy có những gì? - bác Địa Cầu hết sức ngạc nhiên.
- Có gì à? Có cá, có loài bò sát chẳng hạn. Một loài vật hết sức dị thường. Kỷ Phấn Trắng, thời ra đời của tôi, là triều đại cuối cùng của các loài thằn lằn. Vào cuối thời kỳ lịch sử này của hành tinh chúng ta, chúng bắt đầu chết dần, chết mòn, nhường Quả Đất cho động vật có vú thống trị. Nhưng tôi còn gặp được nhiều sinh vật lý thú. Các bạn hãy xem đây.
Và Phấn Trắng vẽ nhanh trên bảng những con vật kỳ dị trông giống như những con thằn lằn.
Có loại đi bằng hai chân. Chúng tì hai chân trước bé nhỏ và yếu ót vào các bụi cây và vặt trụi lá. Có loại bò bốn chân. Loại này ăn cỏ, ăn lau sậy. Gần đấy còn có những con vật bé hơn, nhảy nhảy như những con chuột túi. Tất cả những sinh vật kỳ dị này sao mà đáng sợ và kinh tởm đến thế! Có loại mõm giống như mỏ chim, có loại đầu và cổ đầy những sừng, lại có loại trên lưng đầy mụn cóc tua tủa những chiếc răng dẹt như răng bừa.
- Thím xóa đi! - Phấn Trắng ra lệnh cho thím Giẻ Lau sau khi đã vẽ xong. - Thời đại hoang đường đã đến. Thím hãy xóa mọi cái xung quanh bức tranh của tôi đi. Chúng ta hãy xem tổ tiên của toàn bộ sinh vật trên trái đất này đã sinh sôi ra sao.
- Tôi không lấy gì làm thích những loại thằn lằn, kỳ giông[7] và ếch nhái này, - thím Giẻ Lau vừa nói lúng búng, vừa bắt tay vào việc. - Trông chúng thật đáng ghét.
[7] Một loại động vật trông hơi giống thằn lằn, có khả năng sống trên cạn lẫn dưới nước, còn gọi là con nhông.
Tường nhà, cửa sổ, bàn ghế đã dần dần biến đi. Nhưng khi thím Giẻ Lau định chạm vào khung bảng đen thì chị Bút vừa thức dậy đã kêu thất thanh:
- Chớ, chớ! Thím làm gì vậy! Chết cả nút bây giờ!
- Chết vì nỗi gì? - thím Giẻ Lau ngạc nhiên. - Chị cứ ngủ tiếp đi thì hơn!
- Thím ngốc lắm! - chị Bút không chịu thua. - Những con thằn lằn này không hiền tí nào đâu. Đó là những con khủng long đấy! Lạy Chúa! Thím không biết gì về cổ sinh học ư!
- Đúng vậy, - thím Giẻ Lau đồng ý, - tôi đâu biết các thứ ấy.
- Xóa đi, nghe chị ta làm gì!
Phấn Trắng thốt lên.
- Ối... làng nước ơi! Ai cứu tôi với! - chị Bút thét lên.
- Không-ông được! - bác Địa Cầu hốt hoảng xoay tít. - Không-ông được, không được xóa!
Nhưng muộn rồi. Thím Giẻ Lau đã chạm vào khung bảng và cảnh vật trên bức tranh được trả lại tự do đã sống lại. Các chú thằn lằn bé kỳ dị đang ăn lá cây con trong phút chốc đã biến thành những con quái vật khổng lồ đớp ngấu nghiến các ngọn cây to.
Những con thằn lằn mình điểm những sừng, răng dẹt như bừa, mũi nhọn như mỏ chim thì lại to bằng con voi bự. Đất rung chuyển dưói chân chúng. Chúng kéo lê những cái đuôi nặng nề, chậm rãi băng qua các lùm cây như những chiếc xe tăng, xéo nát mọi thứ trên đường chúng đi qua.
Trong số chúng có những con giống như tê giác đi bốn chân. Phấn Trắng gọi chúng là thằn lằn ba sừng. Hai cái sừng dài và nhọn tua tủa đâm ra ở phía trên hai con mắt của chúng, từ cái khiên bằng xương bọc lấy u vai, còn cái sừng thứ ba thì nằm ngay phía trên cái mõm hình mỏ chim của chúng. Những con khác giống như những con chuột túi đang vặt các ngọn cây, Phấn Trắng gọi chúng là thằn lằn leo trèo. Còn loại lớn nhất, mình đầy mụn cóc với những tấm sừng mọc thành hai dãy dọc theo sống lưng thì Phấn Trắng gọi là thằn lằn sấm.
Các khách du lịch của chúng ta chưa kịp nhìn kỹ thì một con thằn lằn sấm từ lùm cây chui ra, vỗ vỗ những tấm sừng kỳ dị vào nhau nghe inh cả tai, ngất ngưởng đi qua trước mặt họ về phía con sông nhỏ và cạn. Lúc đến gần bờ sông, con thằn lằn vươn dài cái cổ to tướng mang một cái đầu bé tí tẹo và đứng lặng. Cái đuôi kỳ quái điểm những chiếc sừng dài như những chiếc dao găm ở đoạn cuối, chổng cao lên trời. Con thằn lằn chuẩn bị sẵn sàng đối phó và rút lui. Nhưng rõ ràng cặp mắt tí xíu không nhấp nháy với những con ngươi đen như mắt rắn của con vật khổng lồ không thấy gì đáng nghi ngờ cả. Con vật đập cái đuôi to khỏe nặng nề xuống đất như một cây sồi bị quật đổ, rồi vưon cái cổ dài ngoằng rúc đầu vào bụi lau sậy và nhai rau ráu.
Ngay lúc đó trong các lùm cây ở bờ bên kia xuất hiện thêm ba con vật khổng lồ nữa. Mặc dầu có thân hình đồ sộ (mỗi con cao gần bằng cái cột căng dây điện báo), những con thằn lằn này vẫn nhảy được rất xa, và nhẹ nhàng vượt qua các khe sâu và các cây non. Hai chân trước của các con vật khổng lồ co quắp vào ngực trông đến buồn cười.
- Thằn lằn bạo chúa... - Phấn Trắng nói. - Trong kỷ Phấn Trắng chúng là chúa tể trên trái đất. Sắp có chuyện rồi!
Các bạn đã nhìn thấy những cái mõm như thế bao giờ chưa?
Lúc này thằn lằn sấm đã thấy kẻ thù và ù té chạy, làm nước bắn tung tóe. Nó vung cái đuôi đáng gờm của nó lên để những con vật đuổi theo không thể tiến sát nó. Nhưng cái đuôi không cứu nổi con vật khổng lồ ì ạch. Những con vật nhảy bằng hai chân đã tấn công nó từ bốn phía, vây chặt lấy nó và chỉ vài phút sau mọi việc đã đâu vào đấy. Những con thú dữ răng nhọn háu ăn thi nhau xé thịt con thằn lằn sấm và sau đó lại ăn thịt luôn cả đồng bọn đã chết vì không tránh được đòn khủng khiếp do cái đuôi đầy sừng nhọn của con thằn lằn sấm giáng xuống.
Các khách du lịch nhỏ bé nhìn cảnh xâu xé mà sợ hết hồn. Mãi đến khi nghe thấy tiếng rầm rầm ghê rợn họ mới trấn tĩnh lại.
Một số thằn lằn ba sừng hoảng sợ trước cảnh giết chóc đã cuống cuồng chạy thẳng về phía các khách du lịch.
- Trốn đi! - chị Bút thét lên và lủi ngay vào bụi.
Bác Địa Cầu nhanh như cắt lăn vội xuống khe. Chỉ có Phấn Trắng là vẫn đứng yên tại chỗ.
- Xóa chúng đi! - anh kêu to với thím Giẻ Lau. - Thím xóa ngay, nếu không chúng ta chết hết mất!
Sự quá hóa cuống, thím Giẻ Lau trong giây phút hoảng hốt đã lăn lộn dưới chân những con vật khổng lồ.
- Chúng sẽ xéo nát! - Phấn Trắng ôm đầu.
Nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ. Thình lình một con vật khổng lồ lảo đảo, ngã nhào xuống đất làm gãy nát các bụi cây. Thì ra lúc chạy trốn, thím Giẻ Lau đã vô tình chạm phải và xóa đi một cái chân của con vật khổng lồ.
Trong khi thím Giẻ Lau suýt chết ngạt, từ dưới xác con vật khổng lồ chậm rãi chui ra thì con quái vật tiếp tục tan đi nhanh chóng.
Thím Giẻ Lau lấy lại can đảm, tiến thẳng đến con thằn lằn khác. Thế là chỉ vài phút sau mọi vật đều bị xóa sạch. Chỉ có hai con vật có cánh không hiểu từ đâu ra, vừa giống những con diệc khổng lồ, vừa giống những con doi là vẫn còn bay liệng hồi lâu trên không trung, chúng vừa bay vừa há những cái mỏ dài đầy răng ra, kêu lên những tiếng ngắn đứt quãng.
- Thằn lằn bay, - Phấn Trắng vừa nói vừa ngắm trúng mục tiêu và khéo léo xóa sổ những tên cướp trời.
- Thậ-ật khủng khiếp! - Bác Địa Cầu lắp bắp nói sau khi cả bọn đã trở lại cái lớp học thực tại ấm cúng của họ. - Không- ông, du lịch thần thoại như vậy thì thật quá mức!
- Tên rồ dại tí nữa thì giết sạch chúng ta! - chị Bút phẫn nộ. - Anh muốn thoát khỏi tay tôi bằng cách như vậy, có phải không anh Phấn Trắng kính mến, anh muốn khỏi thua cuộc chứ gì? Hay có thể anh đã quên việc đánh cuộc giữa chúng ta rồi sao?
- Tôi thua cuộc ư? - Phấn Trắng mỉm cười. - Làm gì có chuyện như vậy! Xin mọi người hãy làm chứng cho tôi. Việc đánh cuộc giữa chúng tôi kéo dài quá rồi, đã đến lúc phải kết thúc thôi. - Nói xong, anh bắt đầu vẽ nhanh những ngọn núi lên bảng.