No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2930 / 6
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ăn phòng mù mịt khói thuốc, lần đầu tiên Vy thấy Văn hút thuốc. Anh ngồi bên ly bia, Vy rụt rè đi vào:
- Anh Văn!
- Em đi đâu vậy Vy?
- Đi thăm anh. Anh Văn! Tại sao anh lại hành hạ mình như thế chứ? Uyển Nhi đáng cho anh đau khổ lắm sao?
-...
- Em đã nói rồi, tại sao anh không chịu tin. Họ còn thân mật hơn anh tưởng. Uyển NHi thức thời chọn tiền chứ không chọn anh. Anh chỉ là một ca sĩ làm sao bằng giám đốc hả anh Văn?
- Anh biết rồi, anh van em đừng nói nữa Vy ạ!
- Anh Văn.
Hồng Vy bật khóc, cô tựa đầu vào vai anh.
- Anh đã yêu đã khổ vì yêu, thì anh Văn ơi, anh cũng hiểu em đau khổ thế nào, khi anh từ chối em rồi chứ? Tại sao anh lại nỡ quên kỷ niệm từ bé thơ, chúng ta đã từng bên nhau, được cha mẹ sắp đặt cho nhau? Văn ơi! Em chỉ xin làm một chiếc bóng âm thầm để được bên anh.
Hoàng Văn sững sờ. Dù không yêu, lòng anh cũng mềm đi trước những giọt nước mắt của Hồng Vy. Anh run run nâng mặt cô lên, nhìn vào gương mặt đầy nước mắt. Tại sao anh không yêu được Hồng Vy chứ? Nỗi đau của con tim làm lòng anh thắt lại, hình ảnh Uyển Nhi xinh xắn bên bà Khải Hoàn và Trung khiến cơn ghen trong lòng anh lại bùng lên. Anh đau đớn buông thõng tay.
- Anh muốn ngồi một mình, em vê đi!
- Em không về đâu. Trong khi anh buồn thế này. Từ lúc anh yêu Uyển Nhi hình như anh quên chính anh. Chẳng lẽ anh lại thua cuộc, chẳng lẽ anh lại đau khổ vì một người như Uyển Nhi sao, anh Văn?
Hoàng Văn ngồi bất động, lòng anh mênh mông một nỗi buồn.
Mưa vẫn rơi mãi trên đường phố vắng đêm khuya
Mưa vẫn rơi mãi cho lòng nhung nhớ khôn nguôi
Thôi nhé xin đừng tiếc nuối làm gì
Tình yêu đến trong lần cuối
Ai có hay biết cho lòng nơi chốn xa xôi
Năm tháng ray rứt cho tình yêu mãi chia phôi
Thương tiếc sao cho chôn vùi dĩ vãng muôn đời
Tình yêu đến trong giã từ
Em hỡi!
Xin hãy quên cay đắng tình người
Em hỡi!
Xin hãy quên hết giây phút tuyệt vời...
Giọng ca Hoàng Văn trầm ấm thiết tha với bài tình khúc của Từ Công Phụng cứ ngân mãi. Uyển Nhi đứng thật lâu trước cánh cửa gỗ màu nâu đen bóng đang đóng im ỉm, nhạc từ bên trong với giọng ca của Hoàng Văn đầm ấm.
Uyển Nhi đưa tay gõ cửa. Đã ba ngày cô không thấy được anh, nỗi nhớ mênh mông khắc khoải. Anh đã dự tiệc chúc thọ bà Khải Hoàn, và cô không thể nào phân giải nỗi oan của mình.
- Ai đó vào đi!
Văn tắt máy nói lớn. Uyển Nhi đẩy nhẹ cánh cửa, Hoàng Văn vội đứng dậy khi thấy Nhi. Anh lấy áo khoát lên người rồi khách sáo kéo ghế mời.
- Mời Uyển Nhi ngồi.
Nhi ngồi xuống ghế, Hoàng Văn lạnh lùng và xa cách quá. Anh đốt điếu thuốc:
- Uyển Nhi tìm tôi có chuyện gì không? Tôi đang bận luyện giọng.
- Xin lỗi đã làm phiền, em về.
Uyển Nhi đứng bật dậy, Văn dụi tắt điếu thuốc.
- Nhi cứ nói, tôi có thể nghỉ năm phút.
- Không cần đâu.
Uyển Nhi đi ra cửa, cô đặt tay lên nắm cửa xoay nhẹ. Cánh cửa đã bị khoá, cô run giọng:
- Anh mở cửa giùm!
- Nhi gấp về vậy à? Hình như Trung đang chờ bên ngoài.
- Anh Văn...
Uyển Nhi bật khóc, nước mắt cô thi nhau rơi ràn rụa. Hoàng Văn cay đắng:
- Em tìm tôi chỉ để khóc thôi ư? Người nên khóc lẽ ra là tôi đây chứ!
- Tại sao anh không cho em giải thích? Hồng Vy đẩy em vào cảnh lỡ khóc lỡ cười, rồi bà cụ quá mến em, em phải làm sao?
- Thì em cứ việc ưng Trung, lấy Trung làm chồng, đó là một bến đỗ vững chắc cho em tấp vào. Còn anh, anh chỉ là một ca sĩ, có đi hát mới có tiền, anh biết phận anh nghèo.
- Tại sao anh không chịu hiểu em bị động vào thế phải mang ơn người ta và Hồng Vy thì quá yêu anh.
- Đó là lý do để em xa anh? Lý do thật chính xác.
- Nếu anh đã cố tình muốn hiểu như vậy, thì chúng ta chia tay. Từ lâu, em đã ray rứt muốn anh trở về với Hồng Vy, thì bây giờ cứ coi như em là kẻ tham giàu phụ bạc anh cũng được.
Hoàng Văn khoanh tay trước ngực, anh nhìn Uyển Nhi chăm chú. Cô đang khóc, những giọt lệ long lanh, đôi mắt đẹp tuyệt vời, anh thèm hôn lên đấy và đông thời cũng nghe cơn ghen mình giăng ứ lên đến cổ.
- Anh mở cửa ra cho em về, năm phút đã qua, em không dám làm mất thời giờ vàng ngọc của anh.
- Em thấy rằng từ giã anh bao nhiêu đó là đủ rồi phải không?
-...
- Nhà của anh đâu phải là cái chợ, em muốn vào thì vào, muốn đi thì đi.
- Em vào nhà gõ cửa đàng hoàng và anh đã bảo không có rãnh, anh đang luyện giọng. Anh đừng cố tình áp đặt em... anh chỉ thấy em có lỗi không hà, sao anh không nhìn lại mình đi? Em chỉ ngồi bên Trung, còn anh đi với cô gái khác, anh còn ôm ngang lưng, ai biết được anh và cô ta sẽ đi đâu làm gì.
Hoàng Văn muốn cười thật lớn. Mặt cô giận coi dễ ghét làm sao. Anh chỉ muốn cắn mạnh vào môi cô cho bỏ ghét, anh chì chiết giễu cợt:
- Anh là đàn ông, còn em muốn ngang hàng sao?
- Bộ đàn ông rồi anh muốn đi với ai thì đi hả? Đừng có mà chủ quyền, gia trưởng!
Không dằn được, Hoàng Văn bật cười, anh kéo mạnh cô vào mình:
- Dữ ghê chưa?
- Kệ... em! Cũng chưa bằng anh.
Bờ môi Văn nuốt gọn môi cô, tham lam cuống quít. Nhi đờ ra đón nụ hôn, cô cố vùng khỏi vòng tay anh đang trói buộc mình.
- Buông em ra!
- Anh đâu có ngu, để em đi tìm thằng Trung hả?
Uyển NHi đấm lung tung vào ngực Văn, anh nhìn cô cháy bỏng:
- Khi em giận trông em đáng yêu vô cùng, Uyển Nhi! Anh ghen em với Trung, biết không? Giận em bộ vui lắm hả?
- Làm cho người ta khóc còn không vui?
- Thì đánh anh lại trừ đi.
- Thôi đi.
- Sao vậy?
- Không biết.
- Hôn anh đi.
- Ư... ư...
Hoàng Văn lại cúi xuống, môi anh tìm lấy môi cô, nụ hôn ngọt ngào say đắm.
- Nhớ em gần chết.
Uyển Nhi phụng phịu:
- Nhớ mà không đi tìm, người ta đến lại đuổi.
- Sao biết anh không đi tìm? Nhìn xem, người ta đang muốn bệnh vì đứng ngoài trời.
Uyển Nhi cười khúc khích:
- Tại thấy anh đứng hoài trước nhà như gã điên trồng cây cổ thụ, nên sáng nay em đi tìm chứ bộ.
- Vậy là biết người ta đứng cả đêm ngoài trời mà không ra, anh phải đánh đòn em, nhỏ ạ!
- Đánh thì em khóc hoài.
- Anh dỗ.
- Hứ!
Anh lại hôn, nụ hôn nồng nàn kéo dai không dứt. Cô ôm lấy cổ anh, khép mắt lại để thấy hạnh phúc lại trở về ngọt ngào.
- Mở nhạc cho em nghe đi! Lúc nãy, em nghe anh ca bài gì hay quá.
- Không đòi về nữa chứ, bé nhè?
- Chọc cho em khóc thì em đòi về.
- Ai cho về mà về? Anh nhốt em ở đây bỏ đói em luôn.
Uyển Nhi nói một câu văn vẻ:
- Nếu mà đói vì anh thì em cũng tình nguyện nữa, anh Văn ạ!
- Bé...
Anh ôm sát cô vào ngực mình và bế bổng cô lại ghế, vói tay anh bật mở nút máy cassettẹ
Giọng ca Khánh Hà vang lên thiết tha, ấm áp. Văn đứng dậy:
- Quên nữa! Anh mở cho em nghe anh vừa thâu xong một album, đặc biệt dành cho em đó, bé ạ!
Này người tôi yêu ơi
Đến đây ta là gió
Đến đây ta là mây
Vượt trùng dương tung bay
Ghé quê hương rừng núi.
Lắng nghe chim rừng ca
Này người tôi yêu ơi
Mình tìm qua muôn nơi
Như kiếp sống du mục.
Một ngày rồi sẽ đến
Một ngày rồi sẽ qua mau
Đời người như chiếc lá...
Giọng ca của Văn trầm ấm, căn phòng chìm trong thế giới tĩnh lặng huyền ảo. Anh đến bên Uyển Nhi, cô đang ngồi tựa vào chiếc ghế rộng, anh ngồi thụp xuống đất, vòng tay ôm ngang người kéo cho Nhi nhìn xuống mình. Đôi mắt anh với làn mi cong và rậm, màu xanh biêng biếc thật cuốn hút, lòng Nhi mềm đi.
- Được có em trong căn phòng thế này với anh thật hạnh phúc cho anh. Hãy nói rằng em cũng yêu anh đi Uyển Nhi!
- Văn...
Nụ hôn anh cuốn lấy bờ môi vừa hé mở của cô.
Mới hôm qua, cuộc đời đối với họ như bầu trời u ám xám xịt, vậy mà sáng nay họ lại bơi trong thiên đường hạnh phúc, với chút nắng hồng ngoài kia và gió lay nhè nhẹ.
- Anh yêu em, Uyển Nhi!
Điệu nhạc từ phòng khách nhà Hồng Vy vang lên kích động cuồng nhiệt. Uyển Nhi đi vào, không khí xa hoa trưởng giả và những kiểu áo thời trang làm cô chùn lại ngại ngùng. Thân với Hồng Vy, nhưng họ chỉ có ở ngoài đường, lớp học và trong nhà của Uyển Nhi.
Sinh nhật của Hồng Vy, dù không còn đi học chung nữa nhưng Nhi không thể nào không có mặt. Hồng Vy chạy ra tươi cười rạng rỡ, chiếc váy đầm màu vàng làm cô thêm duyên dáng.
- Xời ơi! Sao giờ này mi mới chịu đến vậy nhỏ?
Rồi Hồng Vy nheo mắt ngắm Uyển Nhi:
- Hôm nay Nhi xinh quá, chỉ tiếc anh Văn đi hát ở Hà Nội chưa về kịp.
Uyển Nhi nao nao lòng nhớ người yêu. Văn đi đã một tuần, lẽ ra anh về hôm qua, vậy mà anh vẫn chưa về, để cho cô bao nhiêu là nhung nhớ. Nhi khoát tay bạn:
- Có cần làm gì, Nhi phụ cho.
- Mama đã làm xong hết, chỉ còn chờ khai mạc là chúng ta "xực ". Nào, đi vào!
Một chiếc xe hơi màu đỏ đỗ xịch lại, Hồng Vy reo to lên:
- Chào ngài giám đốc ạ!
Trung ôm gói quà khá to mở cửa xe bước xuống. Mặt anh tươi lên khi thấy có cả Uyển Nhi.
- Vào Nhi ơi, tới giờ khai mạc rồi!
Trung đi gần Nhi hơn, nụ cười nở trên môi anh:
- Hôm nay Nhi đẹp quá!
Nhi đỏ mặt chống chế:
- Em nào có ăn mặc gì hơn ngày đi làm đâu nào?
- Nhưng chính sự giản dị làm em dễ thương Nhi à!
- Uyển Nhi vào đây!
Vy tách Nhi ra kéo phăng đi lại đầu bàn tiệc với mình. Cô nheo mắt nghịch ngợm trêu Trung.
Quà sinh nhật chất cao một đống, Hồng Vy tuyên bố khai mạc đêm sinh nhật thứ 20 của mình.
Nhạc vang lên, Vy ôm ngang người Nhi.
- Uyển Nhi phải nhảy khai mạc với Vy, ta muốn như vậy.
Cô kéo Nhi ra piste, đôi bạn gái đi những bước lả lướt nhất. Trung ngây người ra ngó, anh ngây ngất trong không khí đầm ấm và Uyển Nhi duyên dáng. Từng cặp, từng cặp kéo nhau ra piste. Hết bài nhạc này đến bài nhạc khác, mãi một lúc Vy kéo Nhi vào, cô kêu lên:
- Khát quá!
Rồi hất hàm ra lệnh cho Trung:
- Anh giữ Uyển Nhi giùm em. Anh không được nhảy với Nhi khi chưa có lệnh của em, cũng không được đi về. Em đi pha ba ly nước trái cây đặc biệt đã.
Vy đi vào trong, cô nhanh chóng trở ra với khay nước có ba ly.
- Nào, mời quý vị!
Đang khát, Nhi bưng ly nước uống cạn. Đèn mờ và điệu nhạc làm cô nhớ Hoàng Văn da diết, nhớ vòng tay và nụ cười của anh mềm ấm.
Vy cũng uống cạn ly nước của mình, cô nhắm mắt bảo Trung:
- Chê nước trái cây em pha hả?
- Anh đang hút thuốc, từ từ anh sẽ uống chứ nhỏ.
- Em mệt rồi, anh muốn nhảy với Nhi thì nhảy đi.
- Anh không thích nhảy. Anh có mặt ở đây một lúc chia vui với em, sau đó anh sẽ về.
- Ai cho anh về mà về! Ở đây tiếp Uyển Nhi giùm em, để em cứ quấn bên anh và Nhi thì kỳ quá. Em lại với bạn đây, Nhi ngồi đây với anh Trung nhé.
Nhi muốn giữ Vy lại nhưng cô thấy không tiện nên đành ngồi im. Vy đi ra piste với một bạn trai, tà áo đỏ của cô nổi bật dưới ánh đèn.
Trung trở lại với nỗi buồn của mình, anh hỏi Nhi:
- Hoàng Văn đâu, Vy không có mời à?
- Anh Văn đi hát ở Hà Nội, lẽ ra phải về hôm qua nhưng không hiểu sao chưa về.
Trung lại ngồi im. Những lời anh muốn nói lại không thể nói ra. Trong bóng tối và tiếng nhạc, họ ngồi bên nhau, hai ý nghĩ.
- Hồng Vy! Có ca sĩ Hoàng Văn đến. Anh ấy nói vừa về đã vội đến đây. Tàu bị kẹt ga nên về muộn.
Mắt Vy sáng quắc lên, một sự trùng hợp hy hữu. Văn đã trở về, Vy chạy bay ra cửa. Văn còn nhếch nhác bụi, anh cầm gói quà tươi cười:
- Anh về muộn quá, Hồng Vy. Cứ tưởng không kịp đến đây với sinh nhật của em. Đây là quà sinh nhật anh mua ở Hà nội.
- Cám ơn anh Văn!
Vy ôm gói quà đưa lên môi. Cô vẫn chưa có ý định mời Hoàng Văn vào nhà, Văn nhìn vào trong, giọng anh xúc động hồi hộp:
- Uyển Nhi đang ở trong đó phải không Vy?
- Có, có. Anh vào đi!
Vy vui mừng một cách giả tạo. Cô lôi Văn đi vào trong, ấn anh ngồi xuống một cái ghế.
- Ngồi đây đi, em đi lấy nước uống rồi gọi Nhi cho.
Cô tất tả chạy đi thấy Nhi đang ngồi một góc với Trung, chợt đưa tay nắm lấy vai Trung:
- Anh Trung.. sao em khó chịu quá!
Dưới ánh đèn mờ, Trung không nhìn thấy được vẻ mặt Nhi đang đỏ bừng lên. Anh chỉ nhìn thấy mắt cô đang long lanh sáng và hơi thở nong nóng.
- Uyển Nhi làm sao vậy?
- Em... chóng mặt quá.
Uyển Nhi tựa hẳn vào Trung. Cô không còn đủ sức lực để chóng chọi lại cảm giác kỳ lạ, ngất ngây và rạo rực. Cô đờ đẫn nhìn Trung, tay ôm choàng lấy anh. Trung đờ ra một phút vì sự đụng chạm quá gần gũi, mặt Nhi đang kề sát vào mặt anh.
- Uyển Nhi...
Nhi lả vào trong tay Trung, Vy len người đi đến, môi cô nở nụ cười hài lòng, bí hiểm.
- Uyển Nhi sao vậy anh Trung?
- Nhi kêu chóng mặt rồi không còn biết gì nữa.
- Nhỏ trúng gió rồi, khổ quá. Anh dìu Nhi lên lầu vào phòng em giùm. Em đi lấy thuốc và gọi chị Tư cạo gió.
Trung xốc Uyển Nhi lên, cô mềm oặt trong tay anh. Lần đầu tiên được ôm gọn người con gái mình yêu trong vòng tay, Trung xúc động đến nôn nao. Anh chạy nhanh lên cầu thang, dùng vai đẩy cửa phòng Vy, đặt Nhi nằm lên giường. Nhi nằm trên giường, hai mắt cô khép lại, bờ môi mọng đỏ hé mở, đôi ngực nhấp nhô, chiếc váy đầm tốc lên cao.
Trung cắn răng quay mặt, Nhi đẹp quá, anh thèm hôn lên đôi môi mọng đỏ kia. Rụt rẽ, anh tháo nhẹ đôi giày trên chân cô ra. Bàn chân nhỏ xíu nuột nà. Vy đi lâu quá.
Hồng Vy chạy ngược xuống tìm Hoàng Văn, cô cứ đứng nhìn anh.
- Uyển Nhi đâu?
Vy vẫn đứng yên, mặt cô buồn thiu.
- Uyển Nhi đâu?
Văn sốt ruột lặp lại, Vy ôm lấy hai vai Văn:
- Anh bình tĩnh, nên vui với em hơn tìm hiểu Uyển Nhi đang làm gì.
- Không. Anh muốn biết Nhi đâu. Sao cô ấy không ra mừng anh khi biết anh đã trở về?
- Anh Văn... em thương anh quá. Nhưng Nhi không xứng đáng với anh đâu, nó đang ở trong phòng riêng của em với Trung.
- Cái gì?
Văn đứng bật dậy, Vy ngọt ngào:
- Anh không tin thì đi theo em.
Vy lôi tay Văn và anh đi theo cô như kẻ mộng du, đầu óc anh hoàn toàn tê dại...
Nóng quá, Uyển Nhi tháo tung cả áo, chiếc váy cô tốc lên. Trung đứng chết trân bấn loạn, toàn thân run lên. Lý trí bảo thoát khỏi nơi này ngay, chạy đi kêu Hồng Vy. Uyển Nhi điên rồi, cô chỉ uống có một ly rượu mà. Kia kìa, cô cởi tốc cả oá mình, cô quặn quại cấu xé chòi đạp trên nệm, mặt thì đỏ gay.
Tại sao lại như vậy chứ? Uyển Nhi ngồi dậy, hình như cô không còn nhận biết điều gì hết. Anh yêu Uyển Nhi và giờ phút này, nếu muốn anh có thể đi lại cửa, khoá trái cửa lại. Anh nuốt ực cơn dục vọng của mình vào lòng, run rẩy tiến lại gần, anh không thể cô trong cơn điên loạn.
- Uyển Nhi!
Cô vụt ôm chầm lấy anh, thân thể cô mềm mại và nóng áp sát vào anh, hơi thở nóng hừng hực, đôi môi kia rên lên những tiếng kêu vô nghĩa.
Rầm...
Cánh cửa xô vào vách thật mạnh, Văn lao vào, anh urn rẩy nhìn cả hai, mặt anh co rúm lại đau đớn, rồi không một lời, anh quay bước chạy rầm rập xuống cầu thang.
Trung buông nhanh Uyển Nhi ra, cô ngã như một cây thịt sóng soài trên mặt nêm bất động. Anh chạy theo Hoàng Văn, khuôn mặt đau đớn của Văn, anh phải chạy theo bắt Hoàng Văn quay lại. Vy chận Trung giữa cầu thang, giọng cô lạnh lùng:
- Anh chạy theo Hoàng Văn để làm gì?
- Hồng Vy! Em đang bày trò quỷ quái gì vậy?
- Thì ghép anh với Nhi, em đã cho nó uống thuốc kích thích. Anh nên lên với nó, đóng cửa lại ở trong đó, em cho mượn phòng.
Trung gầm lên như con hổ sút chuồng tát mạnh vào mặt Hồng Vy, cô đứng bất động nhìn Trung:
- Anh không thèm à?
Trung gào to:
- Anh không cần em sắp xếp bỉ ổi như vậy? Em trở lên, mặc quần áo vào cho Nhi, tìm thuốc dã cho Nhi.
Trung lôi sền sệt Vy lên lầu, giây phút này anh mạnh vô cùng, anh lôi Vy đi làm cô theo anh không kịp.
- Em là con quỷ!
Trung xô hất Vy vào phòng, Nhi nằm như chết trên giường sau cơn vật vã dữ dội. Vy vẫn nằm gục trên nền gạch, Trung bước ra ngoài. Thật khủng khiếp!
Uyển Nhi tỉnh dậy, cô hốt hoảng vớ tấm chăn đắp quấn quanh người.
- Trời ơi! Tôi đang ở đâu đây? Chuyện gì đã xảy ra? Còn Hồng VY đâu? - Uyển Nhi hét to lên.
- Quần áo Nhi nè, mặc vào đi.
Vy nhặt chiếc áo đầm của Nhi vứt lăn lóc dưới đất thảy lên mình Nhi lạnh nhạt, Uyển Nhi run rẩy tròng chiếc áo lên mình.
- Chuyện gì đã xảy ra hả Vy?
Vy cười nhạt:
- Ai biết được, Nhi. Vy đang tiếp bạn mà, Nhi ngồi với anh Trung, ai biết được tại sao hai người mò lên phòng tôi.
- Trời ơi!
- Tìm hai người hoài không thấy, tôi đưa anh Văn lên đây, chứng kiến Nhi và anh Trung trong phòng tôi. Nhi và anh Trung đều lợi dụng lòng tốt của tôi quá đáng.
Nhi chết điếng, Vy lạnh lùng khinh miệt. Còn Trung đâu? Cô phóng xuống giường:
- Anh Trung đâu?
- Về rồi. Nhi đừng lo, anh Trung sẽ cưới Nhi mà.
- Nhi không cần.
Uyển Nhi lao ra cửa, Vy ngăn lại:
- Ăn mặc cho đàng hoàng hãy về, bộ muốn ai cũng biết chuyện hay sao chứ?
Vy lôi Nhi vào, cô lấy lược chải lại mái tóc cho Nhi, vuốt lại nếp áo rồi ngọt ngào:
- Về được rồi đấy!
Uyển Nhi đi thất thểu, Hoàng Văn đã về và anh đã thấy gì kia chứ? Cô không thể hình dung ra chuyện gì.
- Uyển Nhi!
Mắt Nhi tối sầm lại, Trung đang đuổi theo cô. Anh giữ tay cô lại:
- Tôi muốn nói chuyện với Nhi.
"Nhi và anh Trung đều lợi dụng lòng tốt của tôi quá đáng ". Hồng Vy đã xỉ vả đay nghiến cô như vậy, Nhi run run nhìn Trung:
- Anh Trung! Anh đã làm gì em?
- Không có gì hết! Nhi đi lại xe đi. Anh đã đợi em suốt đêm ở trước nhà Vy, rồi em sẽ hiểu.
Uyển Nhi đi theo Trung, anh mở cửa cho cô lên xe và đóng lại rồi lái đi.
- Anh đưa em đi đâu?
- Tìm chỗ nói chuyện.
Trung tấp vào con đường vắng, anh tắt máy xe nhìn cô:
- Hồng Vy đã nói gì với Nhi?
- Khi em tỉnh dậy, chỉ có Vy trong phòng. Còn em thì...
Mặt Nhi đỏ lên, cô không thể nói rõ vì cô chỉ còn chút vải trên mình.
- Em cứ nói đi.
- Anh Trung! Có thật là anh đã...
- Không có gì hết! Hồng Vy cho em uống thuốc kích thích, bảo anh đưa em lên lầu phòng của Vy, sau đó dắt Hoàng Văn lên.
- Trời ơi!
Nhi bụm mặt, tiếng khóc của cô bật ra nghẹn ngào:
- Tại sao Vy làm như vậy chứ?
- Để làm gì thì em đã rõ, Nhi! Anh thề anh hoàn toàn không đụng đến em. Anh chạy theo Văn, Vy ngăn anh lại.
- Ôi!
- Anh sẽ đi tìm Hoàng Văn nói hết sự thật. Bây giờ anh đưa em về nhà, nên bình tĩnh.
Nhi vẫn khóc, Trung ngồi thừ ra.
- Nhi không tin à?
- Không, Không, em tin chứ. Nhưng mà anh Trung ơi, em không thể nào ngờ là Vy như vậy.
Nhi khóc ngất, Trung cúi đầu trên vô lăng. Anh không nói được gì hết, bởi tim anh cũng đang đau buốt.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi