Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Chương 5
Đ
ứng ra xa để ngắm nghía công trình của mình cho thật rõ ràng, Mỹ Trang cười toe toét đầy phấn khởi khi thấy cái bảng hiệu " Trà sữa bốn mùa" vô cùng ấn tượng với logo chiếc ly bốn màu tượng trưng cho bốn mùa có những viên đá tinh khiết gợi cảm giác thèm thưởng thức ngay khi nhìn thấy....
" Chắc chắn ngôi quán được thiết kế độc đáo này sẽ là điểm dừng chân lý tưởng cho các thượng đế tuổi teen và cả tuổi ‘ ty’ nữa chứ!"
Yên tâm bước vào trong quán, Mỹ Trang cất tiếng gọi ầm ĩ:
- Linh ơi, Xíu ơi, Bé Còi ơi, ra bàn công chuyện chút coi!
Cô vừa dứt tiếng kêu thì gần chục người - cả nam lẫn nữ- chứ không chỉ mấy kẻ được xướng tên đang lúi húi làm việc rải rác trong quán liền chạy ùa đến, lao nhao hỏi:
- Lại phát minh ra ý tưởng gì nữa phải không? Cứ thay đổi xoành xoạch như chong chóng như vầy thì biết chừng nào mới khai trương quán cho được?
Mỹ Trang trừng mắt nạt ngang một anh chàng bợm trợn có nước da đen nhẽm:
- Cái thằng Thạch Sanh này! Để yên cho người ta nói chuyện không? Sao cứ móc họng hoài vậy?
Ngay lập tức, một cô bé nhỏ xinh lên tiếng méc:
- Ảnh ăn hiếp em riết rồi quen tật đó chị Trang. Dũa mấy cái cho tà đầu là hết lộn xộn à.
"Thạch Sanh" la í ới:
- Em ăn hiếp anh thì có, chứ đời nào anh bắt nạt em!
Cả đám cười cái rần làm cô bé đỏ mặt mắc cỡ, núp sau lưng Mỹ Trang không dám ló ra.
Mỹ Trang cũng cười thoải mái rồi lấy giọng đàn chị dàn hòa:
- Biết rồi, hiểu rồi! " Thương nhau lắm, cắn nhau đau"chứ gì? Tụi bây cãi hoài thì chị để một đứa làm, một đứa về phụ mẹ chị bán quán đó.
Nghe vậy là cả hai đều xanh mặt, im re.
Thấy tình hình đã ổn định, Mỹ Trang hắng giọng, bảo với mọi người:
- Còn hai ngày nữa khai trương, chị mới nhớ ra một chuyện là mình không có DJ chỉnh nhạc cho quán.
Linh - cô gái có vẻ chững chạc nhất đám- nêu ý kiến:
- Quán trà sữa với thức ăn nhanh chứ đâu phải quán café mà cần người chỉnh nhạc hả chị?
Mỹ Trang phẩy tay:
- Mình phải làm khác thiên hạ, đi trước thời đại, phục vụ trên mức yêu cầu thì mới thu hút khách hàng được chứ. Chị muốn có sự chuyên nghiệp để tạo ấn tượng tốt đẹp cho khách.
Cả đám đều gật gù tán đồng nhưng lại gãi đầu, gãi trán đầy nan giải khi đụng đến vấn đề: " Tìm người ở đâu?"
Cuối cùng, Mỹ Trang ngao ngán thở dài, tạm gát ý tưởng lãng mạn của mình lại, bảo đám nhân viên:
- Tụi bây ráng làm cho thiệt giỏi để đừng ai chê cười xóm nhà lá tụi mình không có khả năng nha.
- Yeh!
Mấy cái miệng cùng la lớn, sự đồng lòng đầy quyết tâm của mọi người đã tạo sự yên tâm cho Mỹ Trang. Chắp tay sau lưng, cô lững thững bước ra đường kiểm tra lại mấy bóng đèn neon đang nhấp nháy chạy tên quán coi có "điếc" chỗ nào không.
Một chiếc motor phân khối lớn từ xa chợt sà đến sát bên cô, rồ ga thật to như sắp cán người tới nơi.
Mỹ Trang giật mình, nhảy cheo sang một bên để tránh chiếc xe theo phản xạ rồi tức điên người khi nhận ra cái gã đáng ghét là chính là Anh Vũ- "oan hồn bất tán" của cô-!
Mắt long lên thật dữ dội để uy hiếp tinh thần kẻ thù, Mỹ Trang bốp chát:
- Ở nhà rảnh quá không có chuyện gì làm nên xách xe ra đường chọc cho công an bắt hả?
Anh Vũ cười khì:
- Tôi là người biết chấp hành luật giao thông nên đâu sợ công an.
Mỹ Trang hằm hè:
- Vậy hành động này gọi là gì hả?
Gã thanh niên đáp thản nhiên:
- Là chọc ghẹo!
Vốn mang nickname " Thị Cua" mà bây giờ Mỹ Trang đành chịu thua cái tên ngang tàng này. Biết nói nữa cũng chỉ hao hơi, cô quay ngoắt người bỏ vào trong, không thèm dòm hắn thêm chýt nào nữa.
Anh Vũ gọi giật lại:
- Ủa, có khách đến ủng hộ mà chủ quán không mời vào sao?
Mỹ Trang bĩu môi:
- Khách như anh chỉ nên tiếp trong ác mộng mà thôi.
Anh Vũ gật gù, nói ngọt xớt:
- Hiểu rồi! Vậy là Trang thường xuyên mơ thấy tôi chứ gì?
Tức nghẹn lời, Mỹ Trang lắp bắp:
- Anh… anh…Đồ xỏ xiên!
Cô không biết phải nói sao cho hả tức vì nói nhẹ thì hắn không thấm, còn chữi nặng thì sợ bị cười là " kém văn hóa".
Vẫn giữ nụ cười khó ưa trên môi, Anh Vũ " à" lên như gặp chuyện thú vị lắm vậy:
- Tự miệng Trang nói chứ đâu phải tôi bày trò.
Mỹ Trang quay người lại, hét vào mặt hắn:
- Tôi không hoan nghênh loại khách như anh. Biết điều thì biến đi cho tôi nhờ!
Anh Vũ cười lớn:
- Đó, như vậy mới đúng là Trang "chằn" chứ! Không đùa nữa, tôi nghiêm chỉnh muốn ủng hộ quán trà sữa nè. Bà chủ có nhận khách không?
Không ưa bộ mặt nhâng nháo lúc nào cũng tìm cách chế giễu người khác của hắn nhưng Mỹ Trang cũng đủ sáng suốt để nhớ lời dặn dò của ông nội khi đồng ý cho cô mở quán: "1:7 là tỉ lệ trong kinh doanh nghĩa là một người khách biết đến mình thì sẽ giới thiệu cho 7 người khác cùng biết. Vì thế ‘ tiếng lành đồn xa’ mà tiếng dữ cũng lan theo. Con cố gắng làm ‘ vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi’ thì sẽ thành công".
Vì nguyên nhân đó mà Mỹ Trang cố nín nhịn, nói với Anh Vũ mà răng nghiến ken két:
- Chưa tới ngày khai trương nên không có món gì tiếp đãi khách được. Anh chịu khó chờ hai ngày nữa hãy quay lại.
Anh Vũ lắc đầu nguầy nguậy:
- Đến lúc đó thì tôi cũng như bao người khách bình thường khác, chỉ thấy bề ngoài chứ đâu biết mặt trong của quán ra sao, còn gì thú vị nữa?
Mỹ Trang ngoa ngoắt:
- Thì anh cứ như những người khác đi, mắc gì phải tìm hiểu sâu xa chuyện kinh doanh của tôi?
Anh Vũ không nao núng, đáp lại:
- Tôi vốn là kẻ có những sở thích khác người mà. Tham quan quán lúc này cũng như ngắm nhìn một phụ nữ lúc chưa trang điểm vậy- xấu đẹp gì cũng lộ rõ mồn một, không thể dùng thủ thuật che đậy được-.
Lườm gã thanh niên đa sự gần rách khóe, Mỹ Trang hậm hực gằn giọng:
- Anh muốn ám chỉ ai vậy?
Cười giễu cợt, Anh Vũ hỏi lại:
- Sao Trang nhạy cảm quá vậy? Đó chỉ đơn thuần là câu ví dụ thôi.
Thạch - cậu chàng đen nhẽm- chạy ra kêu Mỹ Trang:
- Chị vô nếm thử coi mấy món trà bé Còi mới chế có ngon không?
Mỹ Trang phì cười, nhắc nhở:
- Đừng kêu nó " Còi này, Còi nọ" nữa. Nó giận mày là phải rồi.
Thạch lúng túng gãi đầu:
- Em quen miệng rồi, khó sửa lắm.
Mỹ Trang đe nẹt:
- Không sửa được thì mất bồ chứ sao.
Vừa nói, cô vừa thoăn thoắt đi vào. Anh Vũ cũng dựng xe rồi theo cô sát gót.
Thạch chặn anh ta lại, cất tiếng gọi Mỹ Trang:
- Khách của chị hả, chị Trang?
Không nhìn lại, Mỹ Trang đáp gọn lỏn:
- Ừ.
Thế là Anh Vũ ung dung đi vào quán với cung cách tự nhiên, không chút e dè như đã là người thân của quán từ thuở nào vậy. Hết thảy những người có mặt đều ngạc nhiên nhưng không ai dám lên tiếng hỏi về sự xuất hiện của anh chàng có tướng tá rất ngầu này, Mỹ Trang cũng chẳng buồn giới thiệu. Cô cố tình làm cho hắn ta chán nản để biết ý tìm đường rút lui sớm.
Nếm trà xong, Mỹ Trang khen ngợi:
- Ngon lắm! Chắc chắn khách sẽ thích lắm đây.
Linh nhắc:
- Còn vụ DJ nữa chị.
Đang vui, Mỹ Trang xìu xuống, chép miệng làu bàu:
- Chán ghê! Cận ngày quá rồi. Tìm đâu ra người chứ?
Anh Vũ chợt xen ngang:
- Sao không nhờ tôi?
Nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm như thể chú Cuội vừa từ cung trăng rớt xuống, Mỹ Trang mai mỉa hỏi lại:
- Nhờ anh chuyện gì?
Gã thanh niên đáp đầy tự tin:
- Làm DJ chứ còn gì nữa!
Miệng tròn vo thành chữ O, Mỹ Trang gặng lại:
- Anh nói chơi hay nói giỡn vậy?
Anh Vũ thản nhiên:
- Đó chỉ là một trong những tài vặt của tôi thôi.
Mỹ Trang ghét cay ghét đắng vẻ ngạo mạn của hắn nhưng không hiểu sao đám đệ tử của cô lại có vẻ khoái hắn ra mặt mới ngộ chứ!
Linh kéo cô lại, nói nhỏ vào tai:
- Anh này coi bộ được đó chị.
Mỹ Trang nhăn mặt:
- Mày biết gì mà nói?
Trong khi đó, Anh Vũ tự nhiên đi đến bên giàn hifi mới cáu, nhanh nhẹn thao tác. Chuỗi âm thanh vui tươi bắt đầu vang lên, tràn ngập khắp quán. Mọi người đều chăm chú nghe như bị mê hoặc.
Sanh, bé Còi rồi Xíu, Hoặc… đều đốc thúc:
- Nhận ảnh đi chị. Nhìn ảnh phong độ quá chừng luôn!
Mỹ Trang vặt lại:
- Quán này không tuyển người mẫu!
Sanh sứa vậy thôi chứ cô phải công nhận là Anh Vũ có tài và cũng đẹp trai…chút chút! Bảo đảm mấy cô cậu tuổi teen sẽ mê tít cho coi!
Quyết định rồi, cô hắng giọng. vẫy Anh Vũ ra bàn ngồi, lấy giọng nghiêm túc để bàn chuyện:
- Tạm thời tôi ký hợp đồng ba tháng để anh làm cho quán. Hết thời gian đó, nếu không có gì trục trặc thì tính tiếp.
Anh Vũ cười ngạo nghễ:
- Nè cô chủ nhỏ, tôi thích gì thì làm đó chứ không ai trói buộc được tôi đâu. Ngày nào còn hứng thú thì tôi còn cộng tác, không thì thôi- chấm dứt-!
Mặt nóng lên nhưng Mỹ Trang vẫn cố đấu dịu vì biết có cả chục cặp mắt đang hau háu theo dõi từng cử chỉ, lời nói của mình. Cố hạ giọng đến mức thấp nhất để đừng ai có ấn tượng là mình đang quát tháo, cô hậm hực nêu câu hỏi:
- Nếu anh đột ngột bỏ ngang công việc thì ai sẽ đền bù thiệt hại cho tôi đây?
Anh Vũ nhún vai, đáp tỉnh:
- Thì cô phải làm thế nào để tôi đừng bỏ đi. Đó là cái tài của người lãnh đạo đó.
Giận bầm gan tím ruột nhưng Mỹ Trang phải công nhận là anh ta nói đúng. "Cứ xem đây là cuộc đấu trí để chứng tỏ bản lĩnh của mình đi"- Cô nhủ thầm và thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Hất mặt nhìn Anh Vũ với vẻ tự tin, Mỹ Trang cao giọng:
- Được. Tôi chấp nhận!
Anh Vũ chỉ cười nửa miệng. Chẳng hiểu đang toan tính cái quái quỉ gì trong đầu nữa.