Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
illy khóa ngăn kéo, chào bà Berlington và rời khỏi văn phòng. Cô lại phải về muộn so với giờ giấc đã định, nhưng dự án mở rộng tòa nhà của trường đại học kéo theo một đống văn bản, giấy tờ mà cô chưa thấy hồi kết. Từ đầu tháng, cô làm việc không ngừng nghỉ và đã phải hoãn hai buổi xem phim hằng tuần để thỏa mãn đòi hỏi của sếp. Quãng thời gian nghỉ ngơi duy nhất chính là lúc cô lái chiếc Oldsmobile chạy trên đường cao tốc, mà cũng chẳng được bao lâu.
Vừa đi qua thảm cỏ khu học xá, cô thấy tiếc vì đã quên không cầm theo chiếc ô mà bà Berlington tặng vào dịp Giáng sinh. Cho dù mùa xuân đã tới, bầu trời vẫn xám xịt và mưa phùn vẫn dai dẳng.
Milly lên xe, cô tính làm Frank bất ngờ khi tới đón anh ở văn phòng, nhưng lại đổi ý khi nghĩ tới việc phải chở anh về lại cơ quan vào sáng hôm sau. Ngay khi về đến nhà, cô sẽ gọi đồ ăn ở nhà hàng Trung Quốc yêu thích, họ có dịch vụ giao hàng. Cô đi theo hướng trạm xăng, đỗ xe cạnh cây xăng, đổ hai gallon rồi đi về phía siêu thị mini mua lon soda.
Vai phút sau, khi đã yên vị sau tay lái, cô hét toáng lên. Trong gương chiếu hậu hiện lên khuôn mặt một phụ nữ đang nhìn cô, với nụ cười tươi nở trên môi.
- Nổ máy và chạy thôi! Agatha ra lệnh.
- Xin lỗi?
Khi quay đâu lại, Milly phát hiện người bạn đường bất hợp pháp đang lăm lăm vũ khí trong tay.
- Đây không phải cách hay ho nhất để làm quen với cô, nhưng hãy làm những gì tôi nói và mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
- Nếu bà muốn lấy xe của tôi thì phải bắn tôi trước đã.
Agatha cười nhạo.
- Xe của cô rất đẹp, nó làm tôi nhớ đến những kỷ niệm êm đềm. Chắc cô sẽ ngạc nhiên khi biết rằng ngày nhỏ, tôi hay ngồi trên một chiếc Oldsmobile giống hệt thế này. Ngày đó, dòng xe này rất thịnh hành. Còn bây giờ, đi thôi!
Milly đã có thể thử tước vũ khí của bà ta, hoặc mở cửa kêu cứu, nhưng một viên đạn có thể bay ra rất nhanh.
- Đi đâu chứ? cô vừa nói vừa cố gắng giữ bình tĩnh.
- Theo hướng Tây.
- Bà muốn gì ở tôi?
- Không có gì riêng tư cả, xe của tôi bị hỏng và tôi dứt khoát phải tới một nơi.
- Vậy thì không cần dọa nạt đâu, chỉ cần lịch sự đề nghị tôi thôi.
- Vậy tôi lịch sự đề nghị cô vào số và cho xe chạy.
- Hướng Tây, chung chung quá, Milly vừa đáp lại vừa bật khóa điện.
- Cô có lý, tại sao lại không lịch sự khi có thể. Xin cô vui lòng cho tôi tới San Francisco, Agatha tiếp lời.
- California ư?
- Tôi không biết nơi nào khác như thế cả.
-      Bà đùa đấy à?
- Tôi đang cầm súng, cô biết đấy.
- Nhưng San Francisco cách đây ít nhất cũng đến ba nghìn dặm, chúng ta phải mất...
- Hai nghìn tám trăm tám mươi dặm nếu chạy đường cao tốc, nhưng chúng ta sẽ không đi đường cao tốc, tôi không vội, và tôi không thích chạy nhanh.
Milly rời trạm xăng và đi vào xa lộ 76, hy vọng rốt cuộc có thể khuyên nhủ được người đồng hành. Nếu không lăm lăm khẩu súng, bà ta thậm chí có vẻ khá dễ mến; từ bà ta toát ra vẻ nhiệt huyết, dũng khí, mà Milly lại rất nhạy cảm với những phẩm chất này.
- Nếu chạy suốt từ sáng đến tối, cô tiếp tục, chúng ta cũng phải mất năm ngày, hoàn toàn điên rồ.
- Thỉnh thoảng điên rồ thật sự cũng hay mà. Khi chẳng còn chút điên rồ nào nữa, cô không thể hiểu được sẽ buồn chán thế nào đâu. Tôi cũng nghĩ sẽ mất khoảng năm ngày, sẽ quá mệt mỏi nếu cô phải lái liên tục và, tại sao không, tôi muốn tranh thủ ngắm cảnh đẹp trên đường.
- Tôi không thể vắng mặt lâu được, người ta sẽ đuổi tôi mất.
- Công việc của cô tốt chứ? Agatha hỏi.
- Lúc này hồ sơ đang chất đống, còn bình thường thì đó là một công việc đều đều dễ chịu.
Milly nghĩ nên để bà ta nói, tham gia vào trò chơi, không làm bà ta bất ngờ cũng không quá vỗ về để bà ta không nghi ngờ gì cả.
- Cô khoảng trên dưới ba mươi tuổi phải không? Agatha hỏi.
- Khoảng vậy.
- Ở tuổi này mà cô đã hài lòng với việc đều đều dễ chịu ư?
- Tôi có việc làm, ở vào thời điểm này là quá ổn rồi.
- Tôi hiểu, Agatha gật gù, vậy hãy nói với sếp là cô bị cúm. Người ta sẽ không thể đuổi cô vì cô ốm đâu.
- Có chứ, và thay tôi bằng những nhân viên khỏe mạnh khác. Bà Berlington sẽ không làm vậy nhưng bà ấy sẽ hỏi tôi giấy của bác sĩ.
- Tôi sẽ viết cho cô.
- Bà là bác sĩ ư? Milly hỏi.
- Không, nhưng bà Berlington không nhất thiết phải biết điều đó.
- Frank sẽ lo lắng, tôi không thể biến mất thế này.
- Cô kết hôn rồi à?
- Chưa. Nhưng khoảng một hai giờ nữa anh ấy sẽ tới nhà tôi và nếu thấy tôi bặt vô âm tín, anh ấy sẽ báo cảnh sát.
- Vậy đừng để Frank phải lo lắng vô ích. Anh ta biết bà Berlingot chứ?
- Anh ấy biết bà lúc còn là sinh viên, nhưng cũng khá lâu rồi.
- Cô có một cái điện thoại bỏ túi chứ?
- Điện thoại di động?
- Đúng rồi, di động! Gọi anh ta đi, nói rằng cô không thể gặp anh ta tối nay. Vì quá nhiều việc, cô muốn ở lại văn phòng.
- Thế ngày mai?
- Ngày mai, chúng ta sẽ tính sau.
Milly rút điện thoại từ túi quần bò ra và cầu trời cho Frank nghe máy. Khi chuông đổ, cô tìm cách diễn đạt để anh hiểu có cái gì đó không ổn.
Agatha giật lấy điện thoại và đặt tay lên phần loa.
- Anh yêu, em phải làm việc muộn, mai chúng ta gặp nhau nhé, chúc ngủ ngon, gà con của em, vịt con của em hoặc cái gì đó cô muốn, nhưng không được nói gì thêm, rõ rồi chứ?
Milly ném ánh mắt như thiêu đốt rồi giằng lại điện thoại vừa đúng lúc chuông chuyển sang tiếng bíp của hộp thư thoại. Cô để lại lời nhắn, gân đúng như những gì Agatha vừa đọc.
- Cô gọi anh chàng bằng tên là ổn đấy, Agatha vừa nói vừa giằng lại điện thoại, tôi ghê sợ mấy cái tên gọi trìu mến. Tôi nhớ từng bỏ một anh chàng, dù anh ta có nhiều đức tính tốt, chỉ vì anh ta gọi tôi là “con rận của anh”. Trông tôi giống con rận không? Không à? Vậy đừng gọi thế chứ!
- Tối nay chúng ta đi tới tận đâu? Milly lúng túng thầm thì, cô cảm nhận rõ ràng mình đã thua ngay từ hiệp đầu.
- Đi càng xa Philadelphia càng tốt. Chúng ta sẽ dừng lại khi cô mệt, Agatha đáp lời.
* * *
Với lệnh công tác, Tom có mặt tại sở cảnh sát trung tâm ngay trước giữa trưa. Từ văn phòng một thanh tra, ông gọi cho ông bạn thẩm phán và ngay lập tức nhận được qua máy fax danh sách ông đề nghị hôm trước.
Ông xem kỹ danh sách và được người đồng nghiệp cho phép tìm kiếm thông tin trên máy tính của anh ta.
Trong số mười người thuộc danh sách được fax tới, chỉ có duy nhất một người sống trong vùng Philadelphia. Tom đề nghị mượn một chiếc xe bình thường, viên thanh tra đưa ông tới bãi đỗ xe.
- Ông không đi quá xa chứ? anh ta lo lắng khi trao chìa khóa cho ông.
- Tôi nghĩ là không, Bradley đáp lời.
- Đừng cho xe vượt ra khỏi biên giới bang, tôi chỉ đề nghị ông có thế thôi.
Tom hứa sẽ thực hiện. Khi viên thanh tra quay lại đồn cảnh sát, ông mở hành lý, đặt một chiếc bánh mì kẹp và một bản đồ lên ghế phụ lái rồi nổ máy.
Những cuộc gọi từ tổng đài đến các xe tuần tra rì rầm trên radio. Tom đưa tay tắt radio và tăng tốc, rồi cắn một miếng bánh lớn.
Năm giờ sau ông tới Philadelphia. Người đầu tiên ông gặp là một gã nào đó có tên Robert Grafton, khoảng năm mươi tuổi với lý lịch hình sự dày đặc. Lần gần nhất gã ta gây rối là cách đây vài tháng. Bị bắt sau một cuộc hỗn chiến ở quán bar, gã ta ngồi trong phòng tạm giam giải rượu hai mươi tư tiếng trước khi thoát án tù vào phút cuối nhờ vào món tiền chuộc năm nghìn đô la mà thẩm phán yêu cấu để bồi thường thiệt hại.
Nơi ở cuối cùng được biết tới của Grafton nằm trong một tòa nhà tồi tàn phía vành đai Philadelphia. Tom đỗ xe cạnh vỉa hè rồi lại gần hai thanh niên đang đứng dựa vào tường, chắc là những kẻ cảnh giới của một khu vực nơi từ tối đến sáng, ma túy và tiền bạc chuyển từ tay này sang tay kia.
Ông lấy ra tờ hai mươi đô, xé dọc theo chiều dài, đưa chúng một nửa và hứa sẽ đưa nốt nửa còn lại với điều kiện khi quay ra xe của ông vẫn còn nguyên trạng.
Ông vào sảnh, súng giắt đằng sau phía dưới thắt lưng.
Gầm cầu thang sặc mùi nước tiểu, mấy bức tường tróc lở nham nhở đây hình vẽ graffiti, nhưng trên những hộp thư treo lủng lẳng vẫn có thể đọc được tên của chủ nhân và số của mỗi căn hộ. Vừa đi lên, Tom vừa tự hỏi sống trong một khu tồi tàn như vậy, người thuê nhà lấy đâu ra số tiền chuộc theo quy định của tòa án.
Ông leo lên tầng trên cùng và đi vào một hành lang ảm đạm.
Cánh cửa căn hộ 5D khép hờ, ông dùng chân đẩy cửa, tay đặt trên báng súng. Grafton đang ngủ, rúm ró trong chiếc ghế bành, vẻ bất hạnh hiển hiện qua lớp áo sơ mi cũ cùng chiếc quần bò thủng. Tom lại gần và đập lên vai gã ta đồng thời nòng súng chĩa thẳng dưới mũi.
Người đàn ông giật nẩy mình. Lấy tay che mặt, đôi mắt khẩn cầu được khoan dung. Từ ánh mắt nhớn nhác đến cảnh tượng của căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc ghế bành cũ kỹ, một cái bàn độc cước cùng tấm đệm trải thẳng xuống sàn nhà, mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ buồn tẻ và hoang phế.
- Tôi có hai câu hỏi cho anh, Tom nói, cho dù tôi tin là đã có câu trả lời cho câu thứ nhất. Anh không phải loại người hung hăng khi đói chứ?
Grafton lắc đầu. Tom hạ súng xuống.
- Câu thứ hai còn đơn giản hơn.
Ông lấy từ túi ra tấm hình của Agatha.
- Anh biết cô ấy chứ?
- Không, chưa thấy bao giờ.
Suốt cả sự nghiệp, Bradley chua bao giờ đánh một ai đang nằm dưới đất hoặc đang bị trói. Bạo lực không phải cách thức của ông và người đối diện ông lúc này, cho dù ông chẳng trói tay cũng không hề có chút dũng khí để đối đầu.
Ông giúp gã đứng lên và đưa gã cặp kính đặt trên chiếc bàn độc cước gấn một vỏ bia rỗng. Gọng kính chắc đã gãy nhiều lần, căn cứ vào độ dày của lớp băng dính giữ lấy mắt kính.
- Hãy nhìn kỹ xem, Tom tiếp, rồi trả lời tôi.
- Có, Grafton vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại kính, tôi biết cô ấy, nhưng đã lâu lắm rồi. Theo như tôi biết, cô ấy đang ở tù.
- Anh không tới thăm cô ấy trong tù ư?
- Chúng tôi không phải bạn bè, đôi khi chạm mặt tại một số buổi họp, thế thôi, tôi chưa gặp cô ấy ở bên ngoài bao giờ.
- Anh có biết những người bạn của cô ấy sống trong vùng không?
- Tôi đã cắt đứt liên lạc với thế giới ấy, với thế giới nói chung. Bây giờ ông để tôi yên được chứ?
Grafton có vẻ thành thật. Tom bước lại phía cửa sổ ghé mắt nhìn nhanh ra ngoài, hai gã trai vẫn đang canh gác và ông thấy nhẹ người khi xe hơi vẫn còn nằm trên bốn bánh, điều duy nhất khiến ông thỏa mãn vào lúc đó. Còn thì ông đã chọn lầm hướng và mất đi quãng thời gian quý báu.
Ông định ra đi nhưng đột ngột quay lại phía Grafton.
- Ai nộp tiền bảo lãnh cho anh?
- Anh họ tôi, không phải lần đầu tiên nhưng anh ta đã thề sẽ là lần cuối cùng. Không phải lần đầu anh ta nói vậy.
- Ông anh họ làm nghề gì để có điều kiện rộng rãi với anh như vậy?
- Đó là việc của anh ta, để cho tôi yên!
Tom cảm ơn Grafton rồi ra đi.
Ra đường, ông trả tiền cho hai anh chàng bảo vệ rồi ngồi vào sau tay lái.
Ông lấy từ túi ra hồ sơ về Grafton, đọc lại kỹ càng, bỗng chốc dấy lên hy vọng đã không quá nhầm khi tới Philadelphia.
* * *
- Tại sao lại là San Francisco? Milly hỏi.
- Mấy người bạn đang đợi tôi đến ăn tối, Agatha trả lời.
- Họ thật kiên nhẫn! Đi máy bay sẽ nhanh hơn đấy.
Agatha chỉ cho cô khẩu súng.
- Dường như ngày nay khó mà lên máy bay với cái này.
Một chiếc xe tuần trên xa lộ vượt qua họ, viên cảnh sát để xe chạy song song và nhìn họ với vẻ không đồng tình. Agatha đưa mắt nhìn đồng hồ tốc độ và ra lệnh cho Milly giảm tốc ngay lập tức. Bà cười toét với viên cảnh sát, anh ta gật đầu chào rồi đi tiếp.
- Chắc chắn từ lúc tôi tự mời mình lên xe của cô, cô đã suy nghĩ và tìm đủ mọi cách để đẩy tôi xuống. Tôi chẳng trách gì cô vì tôi, ở vào vị trí của cô, cũng sẽ làm như vậy. Thậm chí đôi lúc cô tự hỏi không hiểu tôi có đủ dũng khí để bắn cô hay không. Thẳng thắn mà nói, tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng có một điều chắc chắn, tôi sẽ không ngần ngại khi phải nhả hết băng đạn vào cái bảng đồng hồ, vào mấy cánh cửa và sàn xe của cô. Cô hình dung tổn thất mà một khẩu súng như thế này có thể gây ra chứ? Hay là để tôi nói cho cô nhé, sẽ là những lỗ thủng to đến mức cô chẳng cần phải hạ mui mà tóc vẫn bay trong gió. Để có nội thất hoàn hảo cho một chiếc Oldsmobile thời này đâu phải dễ, thậm chí tôi sợ là không thể có được nữa. Và khi chiếc xe không còn nguyên bản, vẻ quyến rũ của nó cũng biến mất. Vậy hãy quên hết mấy cái ý tưởng ngẫu hứng đi. Hãy nghĩ rằng chúng ta có một cuộc dạo chơi thú vị và năm ngày nữa cô sẽ lại gặp Frank, bà Berlingot và cái cuộc sống thường ngày đơn điệu nhưng dễ chịu của cô. Không phải lo lắng về tài chính, tôi sẽ thanh toán tiền xăng. Cô đồng ý chứ?
Milly xõa tóc nhìn Agatha.
- Đồng ý, tôi cho bà năm ngày, chỉ với một điều kiện.
- Tôi không nghĩ cô đang ở vị thế có thể đặt ra bất kỳ điều kiện nào, nhưng dẫu sao tôi vẫn nghe cô đây.
- Hãy nói toàn bộ sự thật với tôi, bà đang làm gì ở đây và vì sao muốn đi San Francisco với khẩu súng này. Bởi vì nếu đi hạ sát một ai đó, bà phải thuyết phục được tôi đó là kẻ xấu xa nhất trên đời, nếu muốn tôi đưa bà tới gặp hắn ta.
Agatha kinh ngạc nhìn cô gái.
- Tôi tin chúng ta sẽ hợp nhau đấy! bà vừa nói vừa phá lên cười.
* * *
Tom đi qua một khu dân cư. Dọc hai bên đường, sau những hàng anh đào đang nở hoa cùng các khu vườn xanh tươi là những căn nhà duyên dáng hai hay ba tầng.
Ông đỗ xe ở hẻm Merwood, tắt hết đèn và chờ đợi.
Đêm dần buông, ông chợt nghĩ đến bầy sói. Liệu chúng có lợi dụng việc ông vắng nhà để lượn lờ quanh túp lều của ông không?
- Năm năm, em không thể kiên nhẫn được hơn ư? Vì sao lại là lúc này? Em tìm kiếm gì chứ? ông lẩm bẩm.
Phía sau một trong những ô cửa sổ ông đang theo dõi, tấm rèm cửa được vén lên và ông cảm nhận nỗi sợ hãi mơ hồ khi tưởng như thoáng thấy một bóng hình quen thuộc. Ông đã lao đi mà không suy nghĩ, bị nhiệm vụ thúc đẩy, nhưng ông có sẵn sàng gặp lại ánh mắt ấy, nghe lại giọng nói ấy? Và ông sẽ làm gì nếu Hanna ẩn náu ở đây?
Khoảng 22h, một trong hai cánh cửa nhà để xe bên hông nhà mở ra. Một người đàn ông xuất hiện, ông ta xách túi rác đi vứt vào thùng rác ở cuối vườn. Tom lại gần. Người đàn ông nhận ra sự có mặt của ông và quay lại.
- Tôi có thể giúp gì anh? ông ta hỏi.
- Tôi hy vọng thế, Tom vừa trả lời vừa đưa ra thẻ cảnh sát. Tôi có hai câu hỏi cho anh.
- Anh không thấy là hơi muộn rồi ư?
- Ngày mai tôi có thể trở lại với tờ lệnh, nếu anh muốn.
- Lệnh gì?
- Khám nhà, văn phòng, tài khoản ngân hàng.
- Với lý do gì anh sẽ có lệnh khám xét?
- Đồng lõa với một phạm nhân liên bang trong vụ vượt ngục, thưa ông Pyzer, hay tôi phải gọi anh là Reiner vì đó là họ của anh trước khi anh thay tên đổi họ? Tôi là cảnh sát tư pháp liên bang, anh là luật sư, anh biết rằng các thẩm phán luôn ủng hộ chúng tôi mà.
- Tôi không phải chuyên gia về luật hình sự và tôi không hiểu anh ám chỉ cái gì.
Tom cho ông ta xem tấm hình Agatha, Max bình thản nhìn kỹ.
- Cô ấy vượt ngục rồi ư?
- Tôi hy vọng anh thuyết phục hơn khi là người bào chữa.
- Anh thấy đấy, tôi xoay xở không tệ, Max bẻ lại.
- Bởi thế, anh đang có một cuộc sống rất ổn bên cạnh một người vợ đẹp, thật ngu ngốc nếu đẩy mình vào sau chấn song sắt vì nói dối nhân viên liên bang.
Max thiêu đốt Tom bằng ánh mắt nói lên nhiều điều ông nghĩ về người đối diện.
- Hãy trở lại vào sáng mai với lệnh khám xét, tôi chả có gì phải giấu cả, anh chẳng làm tôi sợ đâu.
Ông ta bỏ mặc Tom và rời đi.
- Anh tới thăm cô ấy bao nhiêu lần trong tù? Tom hét lên sau lưng ông ta.
Max dừng bước và quay lại.
- Hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, ngày mai tôi sẽ có danh sách những người viếng thàm cô ấy trong tù.
- Anh sẽ không thấy tôi trong đó đâu, tôi thay đổi cuộc sống cùng lúc với tên họ, những thứ đó giờ thuộc về quá khứ.
- Những đoạn phim ghi hình tại phòng thăm thân có thể chứng minh điều ngược lại, Tom nói. Tôi biết về quá khứ chung của hai người, đừng khiến tôi muốn tìm tòi xa hơn nữa. Liên quan tới anh, sẽ chẳng có thời gian hiệu lực nào đâu.
- Sao tôi có cảm giác đã từng thấy khuôn mặt anh? Max vừa hỏi vừa tiến thêm một bước về phía Tom.
- Vì tôi trông giống một ai đó thôi, đó là nỗi bất hạnh của đời tôi, ai cũng tưởng đã biết tôi trong khi tôi lại chẳng biết ai.
- Anh muốn sự thật chứ? Max tiếp lời. Tôi hoàn toàn không biết cô ấy đã vượt ngục. Câu mà tôi vay mượn khi anh báo tin này với tôi thực ra là để che giấu nỗi vui mừng của tôi. Đây là tin vui nhất mà tôi chờ đợi đã lâu! Nếu tôi có biết gì về cô ấy, tôi cũng không bao giờ hé ra cho anh. Đúng, tôi có thăm cô ấy trong tù, điều đó nói lên cái gì? Tôi thật lòng hy vọng cô ấy sẽ vượt ngục thành công. Anh muốn tôi thành thật, tôi đã thành thật rồi đấy, bây giờ hãy đi khỏi bãi cỏ của tôi, đi đâu anh muốn, còn tôi, tôi đi ngủ đầy, vợ tôi đang chờ tôi. Chúc anh ngủ ngon, ngài cảnh sát tư pháp liên bang.
Max bước đi, cánh cửa nhà để xe khép lại sau lưng ông.
Tom lên xe trong tâm trạng rối bời. Ông cảm nhận được một dấu hiệu nào đó nhưng còn chưa rõ cụ thể là cái gì.
Ông ăn tối trong một nhà hàng ven đường, dành một giờ trên xe để xem xét hồ sơ liên bang về Max trên hệ thống dữ liệu. Không thấy chứng cứ gì rõ ràng, ông hạ lưng ghế và cố tìm giấc ngủ.
Khoảng 2h sáng, bị một chiếc xe tải đi ngang qua đánh thức, ông mở to mắt và chi tiết cụ thể mà ông kiếm tìm từ lúc gặp Max cuối cùng cũng đã hiện ra.
Ông lái xe tới hẻm Merwood ngủ nốt phần đêm còn lại.
* * *
Cả hai đã vượt qua rất nhiều dặm đường mà hẩu như chẳng nói với nhau một lời, mỗi người dường như chìm đắm vào những suy nghĩ riêng. Thỉnh thoảng Agatha chỉ đường cho Milly.
- Tôi đói rồi, Milly nói, và không phải chỉ có tôi.
Agatha liếc nhìn đồng hồ xăng.
- Chúng ta còn thời gian.
- Cái kim đồng hồ không đáng tin cậy lắm đâu, khi xăng gần cạn, khí xăng sẽ rất hại máy. Ngày nào tôi cũng đổ đầy bình để tránh điều này.
- Chưa bao giờ tôi gặp ai đó ở tuổi cô mà lo lắng cho máy móc. Tìm một trạm xăng thôi.
Tới trạm xăng đầu tiên, Agatha ngạc nhiên vì Milly không dừng lại. Sau đó mười dặm, cô đỗ lại ở trạm 7-Eleven.
Trong lúc Milly đổ xăng, Agatha cầm theo chìa khóa xe đi thanh toán.
Bà trở lại với một túi giấy lớn trên tay. Milly chờ bà sau tay lái.
- Không cần phải thế đâu.
- Tôi tưởng cô đói quá rồi?
- Tôi nói về cái khóa xe, Milly vừa trả lời vừa đung đưa chùm chìa khóa trong đó có chìa khóa xe dự phòng. Tôi đã nói là sẽ đưa bà đi và sẽ giữ lời hứa, giờ đến lượt bà.
- Tôi chả hứa gì cả, vả lại câu chuyện rất dài.
- Chúng ta còn những vài ngày, có ích gì khi cứ nói chuyện mưa nắng. Tôi biết bà đã định sẵn một khung đường trong đầu.
- Tôi không nói dối khi kể về bạn bè, chỉ có điều tất cả không cùng sống ở San Francisco, và tôi không chắc họ có còn là bạn của tôi nữa hay không, nhưng tôi muốn thăm họ.
- Với một khẩu súng? Milly hỏi.
Agatha lấy súng cất vào hộp để găng.
- Đây nhé, cô thấy đấy, tôi tin vào cô, thực ra là tôi cố gắng tin.
- Bà không thể thuê một chiếc xe được ư?
- Bằng lái của tôi đã hết hạn lâu rồi. Cô hỏi nhiều quá đấy. Đi thôi và tìm một chỗ dễ chịu để ăn bánh mì. Hy vọng cô thích gà tây?
Ra khỏi ngoại ô là thôn quê rải rác vài làng mạc. Chiếc Oldsmobile leo lên một ngọn đổi. Tới đỉnh đồi, Milly rẽ vào một con đường phụ rồi dừng lại kế bên đường sắt bỏ không. Cô tắt máy, ra khỏi xe và đi dọc đường sắt tới một cây cầu cũ kỹ bắc qua thung lũng.
Agatha cầm túi giấy đi theo. Milly ngồi xuống đoạn cầu không còn thanh vịn. Đu đưa chân trong khoảng không, Milly cầm bánh mì Agatha đưa và ăn ngon lành.
- Ngày mai, tôi phải điện thoại cho Frank, và bà Berlington để xin lỗi, cô nhồm nhoàm nói.
- Cô định nói thế nào? Agatha hỏi.
- Chứa biết. Rằng tôi phải về quê.
- Quê cô ở đâu?
- Santa Fe, New Mexico.
- Họ sẽ hỏi lý do.
- Frank thì chưa chắc, anh ấy không có thói quen đặt câu hỏi.
- Vì sao? Anh ta không quan tâm đến cô à?
- Tất nhiên là có chứ, Milly phản bác. Đó là lỗi của tôi, tôi vốn không thích nói nhiều, đặc biệt là khi nói về bản thân. Hơn nữa, anh ấy luôn tin tưởng tôi cho dù sẽ hơi lo lắng, anh ấy sẽ bảo tôi phải thận trọng trên đường và nhanh trở về.
- Còn bà Berlingot?
- Bà Berlington! Milly sửa lại và đùa cợt khi uốn lưỡi chữ r. Tôi sẽ nói có việc gấp cần giải quyết sau khi mẹ qua đời. Mẹ tôi mất năm năm rồi, nhưng bà Berlington không biết gì cả.
- Tôi rất tiếc, Agatha trả lời.
- Tôi cũng vậy, Milly thở dài. Mẹ tôi hơi rock’n’roll, cuộc sống của hai mẹ con không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi ở cùng nhau, cả hai không bao giờ buồn chán. Đó là người luôn vui vẻ.
- Như thế cũng tốt cho bà ấy, Agatha đáp lời.
- Bà có con chứ? Milly hỏi.
- Không, tôi không có thời gian.
- Bà bận thế ư?
- Có thể nói như vậy. Còn cô, cô muốn có con chứ?
- Lúc này tôi chỉ muốn ăn bánh mì và ngắm cảnh đẹp thôi.
- Trời âm u quá, Agatha nói, chẳng nhìn thấy gì mấy.
- Có chứ, đằng xa kia có ánh đèn của một khu làng, và ngay bên dưới là một dòng sông. Khi tuyết tan, nước sông sẽ nhanh chóng dâng lên. Tôi rất thích những cung đường sắt cũ, Milly vừa nói thêm vừa ve vuốt đường ray han gỉ nơi cô đang ngồi. Thực ra tôi cũng không biết vì sao nhưng tôi rất thích những gì xưa cũ.
- Tôi cũng đoán vậy khi nhìn thấy chiếc xe của cô.
- Những thứ xưa cũ đều mang trong mình một câu chuyện, Milly thở dài.
- Hy vọng cô không nói về tôi đấy chứ?
- Không, bà đâu có già, mẹ tôi chắc cũng tầm tuổi bà.
- Không cần phải ép mình tử tế với tôi đâu, Agatha xẵng giọng vặc lại khiến Milly kinh ngạc.
- Tôi đâu có ép mình. Vậy chúng ta im lặng thôi, vì bà chẳng muốn chuyện trò.
Họ ngồi cạnh nhau, yên lặng, mắt nhìn xa xăm.
- Tôi không muốn thô bạo, Agatha vừa nói vừa ném tờ giấy gói bánh mì vào khoảng không.
- Bà không tôn trọng thiên nhiên chút nào ư? Milly hỏi.
- Có chứ, nhưng tối nay thì không. Tối rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
- Chắc chắn ta sẽ tìm được nơi ngủ qua đêm dưới thung lũng.
- Đêm nay ta sẽ ngủ chung phòng trong chiếc xe xinh đẹp của cô. Tôi đã quá ngán chạy xe rồi, hơn nữa vì tôi yêu thiên nhiên hơn cô tưởng, ngủ dưới trời sao hoàn toàn phù hợp với tôi.
Agatha đứng dậy rồi đi về phía chiếc Oldsmobile. Milly ở lại một mình một lúc để nhìn chăm chú khoảng không dưới chân. Cô ném một viên sỏi xuống rồi đếm số giây trôi qua cho đến khi nghe thấy tiếng va chạm.
Khi cô trở lại xe, Agatha đang tựa đầu vào cửa kính và dường như đã ngủ.
Milly đưa tay về phía hộp đựng găng.
- Đừng nghĩ tới việc đó, Agatha thì thầm.
Nhưng Milly không nghe lời.
- Cô tìm gì thế?
- Gói thuốc lá của Jo, anh ấy luôn để một gói ở đầy.
- Jo là ai?
- Lại là một câu chuyện dài, Milly trả lời.
Cô nổ máy rồi ấn nút, mui xe cọt kẹt mở ra.
- Bà muốn ngủ dưới trời sao, thế thì một trời đầy sao dành riêng cho bà đây, Milly vừa nói vừa châm một điếu thuốc.
Agatha hạ lưng ghế, gối đầu lên tay, và chiêm ngưỡng khung cảnh dành riêng cho mình.
- Cô không thể tưởng tượng đã bao đêm tôi mơ được thấy cảnh này đâu.
- Bao nhiêu?
- Mười nghìn chín trăm năm mươi ba.
Milly, vốn quen thuộc với số má, liền tính nhẩm.
- Những năm tháng đó bà ở đâu?
- Ngày mai chúng ta nói chuyện, bây giờ hãy yên lặng để tôi ngắm nhìn trời sao.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc