You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
4
Chủ nhiệm Lưu đúng là một chuyên gia thực sự. Tuy ông không du học nước ngoài nhưng đã tốt nghiệp đại học trước “Đại Cách mạng Văn hóa” ở những năm 60 thế kỷ trước và theo đuổi việc nghiên cứu sinh đẻ có kế hoạch hơn ba mươi năm, công phu dầy dặn, kinh nghiệm phong phú. Tuy nói ông nghiên cứu sinh đẻ có kế hoạch nhưng thực tế là nghiên cứu phương pháp sinh đẻ ưu việt vì ngành khoa học này kém nhất ở Trung Quốc, rất lâu không dám đưa lên mặt bàn nghiền ngẫm, không núp sau lá cờ sinh đẻ có kế hoạch thì không cách gì tồn tại được. Nhưng chương trình sinh đẻ có kế hoạch thì chỉ chuyên bắt phụ nữ thắt ống dẫn trứng, tay cầm kéo chạy lung tung khắp thôn đuổi bắt họ, nông dân gọi loại bác sĩ ấy là đồ tể. Đợi mãi mới đến lúc cải cách mở cửa, vấn đề sinh đẻ ưu việt mới được đặt lên mặt bàn mà thảo luận, nhưng ngay lập tức khắp nơi trong cả nước đều làm. Hễ quản lý thì chết, hễ buông tay thì loạn, cuối cùng loạn đến mức lạm dùng dụng cụ siêu âm thanh thăm dò giới tính của thai nhi trong bụng mẹ, hễ là con gái thì bỏ luôn. Tóm lại, phương pháp sinh đẻ ưu việt trở thành giết người chuyên nghiệp. Thay cải cách mở cửa, bất kể thai nhi là nam hay nữ, chỉ cần đẻ vượt tiêu chuẩn là bỏ tuốt khỏi phải bàn. Sau cải cách mở cửa, do tâm lý theo phong tục cũ của dân chúng tác quái nên lại chuyển sang đối phó với thai nhi nữ, cho cái thai ấy được chết yên lành ngay trong bụng mẹ.
Bất kể khi nghiên cứu sinh đẻ có kế hoạch hay nghiên cứu sinh đẻ ưu việt, chủ nhiệm Lưu luôn cố gắng giữ vững y đức. Ông không cầm kéo tìm bắt phụ nữ khắp thôn, cũng không nhận phá thai mà một lòng tuân theo kiến thức đã được học nhằm nghiên cứu ra một chút thành quả có tính đột phá trong ngành sinh đẻ ưu việt. Nhưng loại học giả này đi đến đâu cũng gặp trở ngại, muốn được yên ổn thì phải theo dòng chảy lớn, người ta thắt ống dẫn trứng thì anh cũng phải làm như thế, người khác phá thai thì anh cũng phá thai, như thế mới được. Tới lúc thụ tinh nhân tạo, sinh con trong ống nghiệm không còn là khu cấm của sinh đẻ có kế hoạch nữa, bệnh viện nào có điều kiện đều đua nhau triển khai nghiệp vụ này, quả nhiên Lưu chủ nhiệm rất nhanh chóng trở thành chuyên gia uy tín về phương diện này. Ông nổi tiếng chính trong thời kỳ ấy. Nhưng cảnh đẹp không còn mãi, hoa quỳnh chỉ hiện ra một lần, chẳng bao lâu Bộ Y tế ra công lệnh: trong cả nước chỉ có một số rất ít bệnh viện có đủ tư cách thực thi phương pháp này, hơn nữa còn rất nhiều hạn chế, nên hầu hết các bệnh viện đều bị gạt ra ngoài. Bệnh viện mà Lưu chủ nhiệm đang làm việc cũng ở trong hàng bị gạt ra. Lưu chủ nhiệm không còn tiếng tăm được nữa, đành chuyển sang khoa Sản đỡ đẻ cho người ta.
Khoa Sản của Bệnh viện Chúng Sinh có một bác sĩ họ Bì, vì khoa Sản do ông ta quản lý nên mọi người đặt cho ông ta biệt hiệu là Đỗ Bì (da bụng). Đỗ Bì là bạn cùng trường với Lưu chủ nhiệm nhưng sau hai khóa, biết Lưu chủ nhiệm đang buồn vì bất đắc chí, chẳng khác gì anh hùng không có đất dụng võ. Khi Bệnh viện Chúng Sinh âm thầm thành lập “Phòng thí nghiệm vô sinh” đang thiếu chuyên gia thì Đỗ Bì bèn tiến cử Lưu chủ nhiệm với Vương Thảo Căn.
15
Đỗ Bì trước hết ôm một đống bài viết của chủ nhiệm Lưu đem đến cho Vương Thảo Căn xem. Vương Thảo Căn thấy một tập giấy chi chít chữ và bảng biểu thì bất giác thấy nể phục. Vương Thảo Căn tuy mù chữ nhưng không hề ghen tị, bài xích người có học mà còn thầm kính trọng.
- Ông gọi ông ấy đến đây! Ôm đến cả một tập tài liệu thế này là muốn tôi xem chúng hay là chúng xem tôi? - Vương Thảo Căn hỏi Đỗ Bì - Ngày mai đưa xe, đưa cái Benz Lớn của tôi đi đón. Có thành công hay không thì ta cứ tiếp đón chu đáo cũng tốt thôi.
Ngày hôm sau, Lưu chủ nhiệm đến văn phòng của Lưu Thảo Căn. Trên bàn làm việc của ông Chủ tịch Hội đồng quản trị này chẳng có sách cũng chẳng có báo, cả đến giấy cũng không có tờ nào song rất sạch sẽ. Hai người chia ngôi chủ, khách ngồi xuống, Vương Thảo Căn gọi mang trà lên, rồi xua tay bảo Đỗ Bì lui ra:
- Được rồi, ông cứ đi làm việc của mình đi, để tôi và Lưu chủ nhiệm nói chuyện.
Ngoài những lúc phải nói chuyện với quan chức, nhất là với quan chức ngân hàng của nhà nước có liên quan với lợi ích của mình ra, xưa nay Vương Thảo Căn trò chuyện không hề quanh co, bao giờ cũng trực tiếp vào đề:
- Lưu chủ nhiệm, ông nói thật cho tôi biết, liệu tôi còn có thể có con trai không? Tôi có năm đứa con gái, hai đứa con vợ cả đã gả chồng rồi, cháu gái ngoại cũng đã ba đứa, còn lại là con gái của vợ hai và vợ ba. Tức chết đi được! Đẻ đứa đầu là gái, đẻ đứa sau cũng vẫn là gái! Bệnh viện Chúng Sinh chúng tôi mở phòng thí nghiệm này, nói thực với ông, việc đó có quan hệ rất lớn với việc tôi muốn có con trai. Nếu không, tôi chịu rủi ro đó để làm gì?
16
Trước đây Lưu chủ nhiệm đã từng nghe nói về Vương Thảo Căn. Ngoài rất nhiều chuyện lạ mà giới giang hồ thành phố C kháo nhau, báo chí từng đưa tin chính thức, còn bạn học cũ là Đỗ Bì thì cung cấp tin bên lề về ông. Bất kể chuyện lạ như giới giang hồ nói hay là từ hai mặt chính thức, bên lề mà xét, Vương Thảo Căn đều không hổ thẹn là một người ngay thẳng, đã nói là làm, một người tuy không có học thức nhưng cũng không xấu bụng, có điều thông minh, giảo quyệt, lắm cách đối phó. Vương Thảo Căn đã thẳng thắn như thế thì Lưu chủ nhiệm cũng không cần vòng vo. Vòng vo với người thông minh, giảo quyệt thì nhất định tự mình sẽ chuốc lấy điều không vui.
Trước hết Lưu chủ nhiệm quan sát ông Chủ tịch: ngoài năm mươi tuổi nhưng có vẻ hơi già, không béo không gầy, bụng không phệ lưng chẳng gù, cao khoảng mét bảy, người tầm thước, đầu hơi hói; không hồng hào như các vị đại gia khác, mặt Vương Thảo Căn hơi ngăm đen, khuôn mặt rộng, hai má không núng nính, cằm nở, dáng vẻ kiên cường bất khuất; xung quanh mắt nhiều nếp nhăn nhưng xương lông mày cao, hai con ngươi rất linh hoạt, lại sáng ngời khiến người ta nghĩ đến loài động vật tinh nhanh; môi hơi mỏng, răng tương đối đều đặn, vì không hút thuốc nên rất trắng sạch. Tuy Chủ tịch mặc bộ âu phục là thẳng nếp, nhưng cả người vẫn toát lên dáng vẻ nông dân làm thuê mới lên tỉnh, song là loại nhanh nhẹn, ghê gớm chứ không phải loại chịu để cho người sai khiến.
Lưu chủ nhiệm trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Vương tiên sinh, hôm nay ông đã thẳng thắn như thế thì tôi cũng phải nói thẳng với ông. Trước hết xin hỏi: bây giờ ông còn khả năng giao hợp không?
Vương Thảo Căn không hiểu “giao hợp” là gì, giương hai mắt lên nhìn Lưu chủ nhiệm, vẻ mặt ngơ ngác. Lưu chủ nhiệm lập tức hiểu ra:
- À, tôi muốn hỏi ông còn khả năng quan hệ với đàn bà hay không, tức là ngủ với họ ấy mà.
- Ồ, ý ông muốn hỏi tôi còn có thể đ. phải không? Chuyện này thì tôi có kém hơn trước kia. Tôi ấy à, xưa nay không ham đ. đàn bà. Tôi không hút thuốc, không uống rượu, không trai gái, đấy là ưu điểm của tôi. Tôi mà muốn đ. thì chỉ vì muốn có con, muốn có người nối dõi thôi.
Lưu chủ nhiệm bật cười thành tiếng, ông bắt đầu thấy thích Vương Thảo Căn.
- Vậy thì một tuần ông ngủ với đàn bà mấy lần?
- Ồ, cái này thì khó nói đấy! “Ngừng một lát rồi Vương Thảo Căn nói - Lúc rỗi thì một tuần hai ba lần, lúc bận thì một hai tháng cũng không được một lần - Trong nhà có hai bà vợ chưa đầy ba mươi tuổi, Vương Thảo Căn nói câu này có chút không tự tin.
- Có kéo dài không? Khoảng bao lâu?
- Cái này thì phải xem đàn bà như thế nào đã! Khéo thì lâu một chút, vụng thì chưa xong tôi đã cho lui.
- Tôi muốn hỏi ông và bà nhà, kể cả bà Hai, bà Ba chứ không phải với gái.
Thì tôi nói đúng là như thế mà. Tôi chưa bao giờ ngủ với người khác. Bà Cả thì bây giờ không ngủ nghê được nữa rồi, vợ Hai, vợ Ba cũng biến đổi rồi, có phải thế không? Thời gian hai bà ấy thoải mái, vui vẻ thường ngắn. Khi họ đã không vui vẻ hoặc tôi không vui vẻ thì chưa đ. xong tôi đã bảo lui, sang giường khác mà ngủ.
Thì ra là như thế. Lưu chủ nhiệm cảm thấy Vương Thảo Căn là đối tượng trò chuyện hết sức thú vị, là một người cầu xin giúp đỡ mà lại biết phối hợp rất tốt với bác sĩ, Lưu chủ nhiệm dần dần thấy tin tưởng ông ta. Giải quyết vấn đề này (không phải một chứng bệnh) không được giả dối chút nào. Lưu chủ nhiệm đã giúp bao nhiêu người đến cầu xin ông, những ca không mấy thành công hầu hết là do họ cứ ngập ngừng, không nói ra hết những điều kín đáo khiến bác sĩ chẩn đoán lầm. Công tác sinh đẻ ưu việt phần lớn cần giúp đỡ về tâm lý, điều chỉnh tâm lý là quan trọng. Người xin giúp mà không thổ lộ hết với bác sĩ thì thường khiến cho bác sĩ đi nhầm hướng, đưa ra phác đồ chữa trị sai lầm.
- Vương tiên sinh, lúc này ông đòi tôi phải trả lời câu hỏi ông còn có thể sinh con trai được không thì tôi rất khó trả lời. Trước hết cần phải kiểm tra sức khỏe, kể cả tinh trùng của ông, chủ yếu vẫn là tinh trùng của ông. Dù sao bệnh viện của ông cũng có đầy đủ thiết bị, việc kiểm tra cho ông hoàn toàn không có vấn đề gì, rất nhanh có kết luận việc thôi.
- Về sức khỏe thì khi Bệnh viện Chúng Sinh vừa thành lập, tôi đã kiểm tra toàn bộ rồi. Chỉ là đường trong máu hơi nhiều, huyết áp hơi cao, gan có chút vấn đề gì đó, mỡ trong máu cũng hơi cao. Tôi không hiểu tôi có béo đâu mà làm sao mỡ trong máu lại cao? Những hồ sơ đó đều để ở bệnh viện, còn tinh trùng thì kiểm tra thế nào?
- Kiểm tra tinh trùng dễ thôi mà! Ông xuất tinh xong thì mang đến phòng xét nghiệm là được ngay.
- Vậy ngày mai tôi mang đến cho ông.
Lưu chủ nghiệm lại cười:
- Cái đó không để cách đêm được. Tốt nhất là ngày mai ông đến bệnh viện rồi xuất tinh ngay tại chỗ.
- Làm sao xuất tinh ra được? Đùa à! Bác sĩ, hộ lý đứng đầy bên cạnh nhìn tôi, nói thực nhé, đến con b. cũng không cứng lên nổi, nói gì đến xuất tinh?
- Không phải như thế, không phải như thế đâu! - Lưu chủ nhiệm vội vàng giải thích - Ông có thể đưa phu nhân đến, bà nào tùy ông chọn. Ông bảo bệnh viện chuẩn bị trước một căn phòng sạch sẽ, chỉ có ông và phu nhân ở với nhau trong phòng, không cần một người nào khác ở bên cạnh. Ông để bà giúp ông, bệnh viện sẽ đưa cho bà ấy một cái ống, tinh dịch ông xuất ra sẽ đựng vào ống đó rồi bà giao cho bác sĩ là được.
- Thế thì được! Ông chỉ đạo họ làm nhé! - Vương Thảo Căn chỉ tay vào Lưu chủ nhiệm - Lưu chủ nhiệm, dường như chúng ta còn có duyên với nhau. Tôi quyết định tuyển ông. Nghe Đỗ Bì nói, ở bệnh viện ấy ông chỉ kiếm được chút ít tiền. Sang bên tôi, tôi sẽ tăng cho ông thêm nửa suất lương nữa, ông đảm nhiệm của cái phòng thí nghiệm gì đó, có được không?
- Việc này tôi chưa thể quyết định ngay được - Lưu chủ nhiệm thẳng thắn đáp - Ở bệnh viện ấy tôi còn đảm nhiệm công tác, và một số bệnh nhân đã hậu đãi phải chữa trị, ít nhất cũng phải chữa cho họ đến khi xuất viện. Tôi rất cảm ơn Vương tiên sinh đã hậu đãi, nhưng tôi không thể nhận thêm một nửa suất lương. Đó không phải tôi cố ý bắt bí ông, mà vì một là thanh danh sẽ không tốt, truyền ra ngoài người ta lại tưởng tôi sang bên ông vì hám lương cao; hai là, xin nói thẳng, tôi tình nguyện sang với Vương tiên sinh chủ yếu vì thích thiết bị ở đây vừa hiện đại, lại đầy đủ, tạo điều kiện tốt cho nghiên cứu sinh đẻ tối ưu. Hơn nữa, tôi không thể bảo đảm Vương tiên sinh nhất định sẽ sinh con trai, vạn nhất không sinh được thì cả tôi và ông đều khó nhìn mặt nhau. Ông hãy cứ để tôi ở bệnh viện ấy, tôi chỉ nhận một vị trí nào đấy ở Bệnh viện Chúng Sinh thôi. Trong thời gian nhận chức, tôi bảo đảm toàn tâm toàn ý làm việc, điều này thì Vương tiên sinh yên tâm đi vì sở thích của tôi là nghiên cứu. Như thế thì tôi tiến thoái đều được, tiện cho ông mà cũng tiện cho tôi.
- Thế cũng được, tất cả do ông quyết định. Lương thì tôi trả ông theo lương bên ấy. Ông làm cả hai bên thì cũng được hưởng hai suất lương. Thế này nhé, hôm qua tôi nghe Đỗ Bì nói ông ở rất xa, tôi sẽ mua cho ông một chiếc xe con để ông đi về thuận tiện.
Ngay lúc ấy Vương Thảo Căn liền sai lái xe đến đại lý ô tô mua cho Lưu chủ nhiệm một chiếc Peugeot, chính là chiếc mà sau đó bị Nhất Ức Lục làm xước một vệt.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu