People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-03-26 22:49:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
0
Việc thu mua bệnh viện thành công thuận lợi. Nhà cửa, đất đai, thiết bị, máy móc chữa bệnh, kể cả nhân viên y tế đều chuyển luôn cả thể sang danh nghĩa Bệnh viện Chúng Sinh mới thành lập. Bệnh viện Chúng Sinh theo chế độ cổ phần, Vương Thảo Căn nắm toàn bộ cổ phần, chẳng nhường ai làm luôn Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Hôm khai trương Bệnh viện Chúng Sinh, Phó Chủ tịch phụ trách văn hóa, giáo dục, y tế của thành phố C, Bí thư, Chủ tịch quận Cửu Đạo Loan cùng khá đông đại biểu quốc hội, ủy viên Chính trị Hiệp thương của hai cấp thành phố và quận đến chúc mừng. Khách mời rất đông vì Vương Thảo Căn đã chuẩn bị cho mỗi vị khách một phần quà hậu hĩnh - thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe đắt nhất, được quảng cáo rùm beng nhất hiện nay. Khi Phó Chủ tịch thành phố và Chủ tịch Hội đồng quản trị Bệnh viện Chúng Sinh Vương Thảo Căn cùng cắt băng khánh thành thì tiếng vỗ tay nổi lên tứ phía, pháo nổ rung trời chẳng kể gì đến bệnh nhân nằm viện có chịu nổi hay không.
Lúc đầu Vương Thảo Căn không để ý mấy đến nhà đất, thiết bị và máy móc chữa bệnh, ông chỉ hứng thú với y, bác sĩ vì chí ít thì bây giờ vào đến cổng bệnh viện là ai nấy đều gật đầu chào ông, mở miệng là “Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương”. Vợ lớn, vợ bé, con gái, con rể, cháu ngoại đến khám bệnh đều chẳng cần ghi số, càng không cần xếp hàng, đến lúc nào thì khám lúc ấy, thậm chí còn có thể gọi bác sĩ đến khám bệnh tại nhà. Hơn nữa, bệnh viện có kèm thêm hơn mười mẫu đất, sau một năm bán đất đó đi là đủ số tiền đầu tư toàn bộ khi mua bệnh viện, những thứ còn lại toàn là được biếu không, chứng tỏ lời dự đoán của hòa thượng hoàn toàn chính xác.
11
Nhưng lợi nhuận của bệnh viện thì không được khả quan như dự tính. Tiền kiếm được hầu hết nhờ bán thuốc nhưng phần lại quả của việc bán thuốc phần lớn bị các bác sĩ kê đơn cuỗm mất. Bệnh viện Nhân dân số 2 của quận Cửu Đạo Loan vốn tương đương với bệnh viện quận, các khoa nội, ngoại, phụ, sản, nhi, mắt, tai mũi họng, răng miệng, da liễu, thần kinh v.v... đều có đủ, xem ra có thể chữa bách bệnh nhưng bệnh nặng thì không chữa được, còn bệnh nhẹ lại chữa không tốt.
Người thực sự có bệnh đều chạy đến các bệnh viện lớn, chỉ cư dân gần đấy hơi đau yếu gì là lại đến để khám, cho nên bệnh nhân cũng chẳng có nhiều. Tính ra, lợi nhuận của bệnh viện là khoản thu nhập kém nhất trong tập đoàn của Vương Thảo Căn.
Cũng như nhiều doanh nghiệp tư nhân khác, trong quá trình cọ xát với thị trường, ở Vương Thảo Căn đã hình thành một ý thức quen thuộc: lợi nhuận không vượt quá 100% thì không được xem là lợi nhuận, chẳng hơn lỗ là mấy. Bởi vì từ 30 cho đến 50 trong số 100% lợi nhuận đã chuyển hóa thành thu nhập ngoài luồng của một số quan chức chính phủ và ngân hàng cấp trên, mà các khoản chi này đều không hề có hóa đơn biên nhận, ghi sổ để tính vào giá thành. Khoảng 50% lợi nhuận còn lại mà muốn mở rộng để tái sản xuất, phát triển xí nghiệp thêm một bước nữa thì còn lâu mới đủ. Vì thế, muốn phát triển quy mô xí nghiệp thì lợi nhuận phải đạt 120% mới được. Lông dê mọc trên thân dê, không vớt vát số thu nhập ngoài luồng của một số quan chức chính phủ và ngân hàng từ người tiêu dùng thì biết vớt vát ở đâu? Đó chính là một nguyên nhân khiến cho giá của rất nhiều hàng hóa, bao gồm cả nhà đất ở Trung Quốc chúng ta vượt rất xa giá thực tế của chúng, đồng thời đẻ ra việc bán hóa đơn giả để kiếm chác. Xí nghiệp mua hóa đơn giả để làm gì? Ngoài trốn thuế, lậu thuế, hầu hết đều nhằm đưa những thu nhập ngoài luồng của quan chức chính phủ và ngân hàng kia vào sổ sách, chuyển chi phí ngoài luồng của xí nghiệp thành giá thành sản xuất của xí nghiệp.
Vì thế, trong một thời gian, điều Vương Thảo Căn suy nghĩ là làm sao nâng cao lợi nhuận của Bệnh viện Chúng Sinh.
Vương Thảo Căn không biết đọc báo, càng không biết lên mạng. Lúc nào rảnh một chút thì ôm bà Ba mới 28 tuổi xem phim truyện trên tivi, hứng lên thì sờ nắn khắp người bà Ba. Xem quảng cáo chen vào giữa phim truyền hình, Vương Thảo Căn phát hiện dường như đàn ông Trung Quốc ngày nay không mắc bệnh bất lực thì cũng mắc bệnh lậu. Quảng cáo về thuốc chữa bệnh bất lực, xuất tinh sớm đầy rẫy trên tivi. Ông không bất lực và cũng không xuất tinh sớm nên chẳng biết chứng bệnh đó ra sao. Sau khi tìm hiểu, ông cũng bắt đầu nghi thần ngờ quỷ, có lúc sờ đến cái hốc giữa hai đùi bà Ba, ông cũng cảm thấy cái của mình không dựng lên được.
Vì thế có một hồi, ông chúi đầu vào tivi, nhưng khác với khán giả xem tivi khác, ông không xem những chương trình chính mà chỉ chuyên xem quảng cáo. Xem đi xem lại thì nảy ra chủ ý.
12
Vương Thảo Căn đã nói làm là làm luôn, lập tức triệu tập hội đồng quản trị. Người trong hội đồng đều là quản lý của bệnh viện và bác sĩ chủ nhiệm, vốn có thể gọi là “Hội nghị công tác bệnh viện” nên triệu tập rất thuận tiện. Quyết định của Chủ tịch, bệnh viện lập tức thực thi, hiệu suất nâng cao gấp bội. Trong hội nghị, ông đề xuất: căn cứ nhu cầu của thị trường và của đông đảo người bệnh, ông quyết định điều chỉnh phương hướng chủ đạo của bệnh viện, phát triển sang khoa bệnh nam giới và khoa bệnh hoa liễu. Như thế có nghĩa là không quản “nửa phần trên” của “chúng sinh” mà chỉ chuyên quản “nửa phần dưới” của chúng sinh, nghĩ cách làm sao cho việc chữa trị “nửa phần dưới” của nam giới trở nên cứng, đứng vững, và chiến đấu được lâu dài. Nói theo cách của Chủ tịch là: “Này các ông, chúng ta nên chuyên trị cái b. và cái l., tôi không tin mọi người lại không phát tài!”.
Không nên cho rằng thường ngày Vương Thảo Căn cũng nói năng thô tục như thế. Trong những trường hợp chính thức, ông ta cũng ra dáng phải biết: hoặc không nói gì, hoặc là nói dối. Hễ nói thật thì lộ nguyên hình ra hết. Hôm nay trong hội nghị, ông ta đã nói thật.
Thật ra các bác sĩ có cách nghĩ này từ lâu. Khi chưa thay đổi chế độ sở hữu, mọi người chủ trương sống cho qua, dù có nêu phương án thay đổi kinh doanh cũng chẳng ích gì. Phương án phải qua rất nhiều cửa phê chuẩn, còn báo cáo thì hầu hết như thời xưa, chưa vào đến hoàng cung thì đã bị giữ lại. Cho dù khó khăn lắm mới được phê chuẩn thì món ngon đã nguội lạnh từ lâu, huống hồ lời lỗ của bệnh viện không ảnh hưởng mấy đến lương của các bác sĩ. Bây giờ thì tốt rồi, Chủ tịch Hội đồng quản trị đích thân nêu ra phương án thay đổi, tuy nói có hơi lộ liễu, khó nghe quá, nhưng suy cho cùng cũng chính là việc như thế mà thôi, không bàn với mọi người mà vừa hay trúng ý. Hơn nữa cũng là dịp để mọi người lĩnh hội được bộ mặt thật của dân lao động - một người nhặt phế liệu như Chủ tịch: không màu mè làm bộ làm tịch, đi thẳng vào việc cốt yếu. Ai cũng không thể ngờ người nhặt rác ấy lại có đầu óc như thế!
Thế là lập tức hội nghị sôi nổi hẳn lên, ai cũng mồm năm miệng mười tranh nhau phát biểu, vấn đề kỹ thuật vấn đề điều chỉnh phòng khoa, vấn đề bố trí điều phối phòng khám và phòng bệnh nhân nằm viện, vấn đề điều động nhân viên, vấn đề trang bị máy móc chữa bệnh v.v... đều được giải quyết rất nhanh. Gạt nhiều, thêm ít, những khoa không có hiệu quả kinh tế như tai mũi họng và ngành hậu cần thì được thu nhập tổng thể bù đắp. Có được sự bảo đảm về lợi ích nên không có việc nào vướng mắc, ai nấy đều hết sức vui mừng.
Có lúc ý kiến không thể nhất trí, thì rất nhiều người hiểu lầm là do đoàn kết lực lượng sản xuất. Không ngờ khi ý kiến nhất trí, đoàn kết thành một khối rồi thì mọi người đều đồng tâm hiệp lực vượt qua rào cản do chính phủ hoạch định. Mọi người càng thảo luận càng hưng phấn, đề cập đến cả việc triển khai nghiệp vụ thụ tinh nhân tạo và thụ tinh trong ống nghiệm. Nghiệp vụ này Bộ Y tế có quy định rất chặt chẽ, một bệnh viện tư như họ vốn không có vai trò làm những kỹ thuật đó, vượt qua ranh giới đỏ này có rủi ro rất lớn. Khi các bác sĩ thảo luận, Vương Thảo Căn không hiểu thụ tinh nhân tạo là thế nào, thụ tinh trong ống nghiệm là thế nào nên không nói chen vào được. Đợi khi các bác sĩ hỏi về kinh phí đầu tư, Vương Thảo Căn mới có dịp hỏi:
- Thế nào gọi là thụ tinh nhân tạo, thụ tinh trong ống nghiệm? Cần bao nhiêu tiền? Các ông hãy nói cho tôi rõ, được không? Đừng để tiền trôi theo nước đấy!
Các bác sĩ đành phải giảng cho ông về môn sinh đẻ ngay trong phòng họp. Từ nhỏ ở nông thôn, Vương Thảo Căn đã từng rất thích xem bác sĩ thú y tiêm vào cơ quan sinh dục của bò cái, ngựa cái, lợn nái. Bác sĩ nói, tiêm vào âm hộ của bò cái, ngựa cái, lợn nái thì bê con, ngựa con, lợn con sẽ được đẻ ra. Bây giờ ông mới biết, trong ống tiêm ấy đựng tinh dịch tốt nhất của bò giống, ngựa giống, lợn giống, để bảo đảm bê con, ngựa con, lợn con đẻ ra không con nào bị bệnh mà còn béo tốt khỏe mạnh. Bây giờ, khi đã có thể áp dụng phương pháp này với đàn bà, làm cho họ có bầu thì bảo đảm đứa trẻ mới sinh ra lớn lên sẽ rất khỏe mạnh.
- Còn tinh dịch của người thì ở đâu mà ra? Các ông có thể biết bò giống, ngựa giống, lợn giống có khỏe mạnh hay không, chứ làm sao biết “người giống” như thế nào? Đừng có sinh ra quái thai mà sợ phát khiếp đấy!
Các bác sĩ lại phải giải thích cho Vương Thảo Căn cách lấy tinh dịch của người như thế nào, xét nghiệm như thế nào, lựa chọn ra sao để chọn tinh trùng có sức sống nhất, có sức xung kích nhất rồi bơm tinh trùng ấy vào cơ thể những phụ nữ đã trưởng thành thì có thể giúp những ai mắc chứng vô sinh đều có thể có bầu, đẻ ra những đứa con khỏe mạnh. Tài quá! Tốt lắm! Vương Thảo Căn nghe đến đây thì vỗ đánh “rầm” một cái xuống mặt bàn:
- Nói đi, cần bao nhiêu tiền?
Các bác sĩ cho biết, toàn bộ hệ thống thao tác thụ tinh nhân tạo và thụ tinh trong ống nghiệm với đầy đủ điều kiện thì vài triệu tệ là đủ, còn những thiết bị bổ trợ khác thì bệnh viện đã có sẵn.
- Tôi bao! - Vương Thảo Căn khẳng khái nói.
- Làm là việc của các ông, bỏ tiền là việc của tôi. Còn như chúng ta có tư cách hay không thì chưa làm, sao biết được? Làm đi rồi sau đó mới có tư cách chứ! Các ông nói xem có đúng thế không?
Các bác sĩ thấy nói như thế cũng có lý thật, họ không thể không khâm phục tư duy của Chủ tịch Hội đồng quản trị. Tư cách quả thật do làm mà có, không làm thì không bao giờ có tư cách được.
Trong thể chế cơ quan nhà nước, Bệnh viện Nhân dân số 2 khu Cửu Đạo Loan thành phố C chưa bao giờ có cuộc họp nào sôi nổi đến thế. Bây giờ trở thành Bệnh viện Chúng Sinh, cuộc họp này kéo từ 9 giờ sáng cho tới hơn 1 giờ chiều mà mọi người vẫn chưa nói hết ý, quên khuấy cả ăn trưa. Vương Thảo Căn hôm nay sung sướng lắm, bảo thư ký gọi điện cho nhà hàng Hồng Vận Lâu chọn phòng ăn tốt nhất, đặt hai bàn tiệc thật ngon, vây cá, bào ngư phải đưa hết lên mâm. Hồng Vận Lâu là một nhà hàng dưới trướng của Vương Thảo Căn, thời xưa gọi là Hồng (chim hồng) Vận Lâu, một cửa hàng lâu đời của thành phố C. Sau giải phóng đổi thành quốc doanh, đến “Đại Cách mạng Văn hóa”, khi phá “tứ cựu”[1] thì đổi thành Hồng (đỏ) Vận Lâu. Sau đó buôn bán ngày một đi xuống, người về hưu nhiều hơn người đi làm, thái độ phục vụ rất kém: khách vào hàng thì trở thành người phục vụ, còn người phục vụ thì như khách hàng. Sau khi mua lại, Vương Thảo Căn đánh chiêng khai trương, trả một cục mua đứt số năm làm việc của nhân viên, cho nhân viên lớn tuổi nghỉ việc, mời đầu bếp và quản lý nhà hàng lớn ở Hồng Kông sang huấn luyện nhân viên, chuyên phục vụ giới thượng lưu nên hiện nay việc làm ăn rất thịnh vượng.
Nhưng thư ký một lúc sau vào báo: đầu bếp số một của Hồng Vận Lâu vừa mới nghỉ trưa, e rằng món vây cá, bào ngư không làm được. Vương Thảo Căn nổi giận đùng đùng:
- L. con mẹ nó! Dù phải lôi cũng lôi hắn đến cho ta! Do hắn mà được à? Đầu bếp Hồng Kông, Ma Cao đã là cái thá gì? Hắn quan trọng hay công cuộc tạo người quan trọng? Hôm nay là ngày gì? Hôm nay là ngày chúng ta tạo ra con người! Có hiểu không, hả?
13
Vương Thảo Căn xưa nay không quan tâm tới khoa học, càng không hiểu khoa học là gì. Những là lên mặt trăng đi dạo một chuyến, lên sao Hỏa thăm dò một phen, đúng là rỗi hơi mới làm. Làm những việc đó để làm gì? Lên mặt trăng đi dạo thì được cái gì? Lên sao Hỏa đào một cục đất thì dùng vào đâu? Nhưng kiến thức khoa học được nghe hôm nay thì không tầm thường chút nào, có liên quan rất mật thiết với số phận cá nhân, tiền đồ mai sau, sự phát triển của xí nghiệp, việc nối dõi tông đường, thậm chí liên quan chặt chẽ cả với việc sau khi ông chết có ai chống gậy, đội vành rơm, thắp hương, quét mộ hay không nữa. Bây giờ ông mới biết đẻ một thằng con trai không khó hơn rặn một cục cứt: lấy tinh dịch của ông đựng vào một cái ống, soi dưới kính hiển vi điện tử chọn ra tinh trùng tốt nhất, ưu tú nhất rồi bơm vào người bà Hai hoặc bà Ba thì bách phát bách trúng, tuyệt đối đạn không lên trời. Phương pháp này còn tiết kiệm số tinh trùng quý báu của ông, một lần xuất tinh là dùng được rất nhiều lần. Tinh dịch được bảo quản trong kho đông lạnh, bác sĩ nói bảo quản được đến mấy chục năm. Nếu lần này đẻ con gái thì lần sau vẫn còn tinh trùng để dùng, dùng đến khi nào đẻ được con trai mới thôi.
Bây giờ không còn là vấn đề có hay không có con trai nữa mà là vấn đề để cho bà Hai hay bà Ba đẻ. Bộ môn thụ tinh nhân tạo chẳng mấy chốc sẽ được thành lập. Để không bị các ngành hữu quan túm tóc làm phiền, đối với bên ngoài thì giương mác “Phòng thí nghiệm vô sinh”. Việc này không vướng mắc gì vì chữa vô sinh cũng là một nghiệp vụ chính thức của Bệnh viện Chúng Sinh, đã đăng ký với ngành Y tế và ngành Công thương.
Vạn sự đều đủ, chỉ thiếu gió Đông! Phần cứng đã bố trí xong xuôi, thiếu là thiếu chuyên gia có uy tín. Đúng lúc này chủ nhiệm Lưu xuất hiện.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiền Lượng Một Tỉ Sáu