In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ước vào đường yêu, ai cũng mong được người yêu sánh vai đi suốt đời còn lại. Nhưng nếu đường đời bằng phảng suôn sẻ như ước mơ của những tâm hồn đang yêu thì tất cả những trái ngang, đau khổ trên đời điều bị huỷ diệt dưới bóng mặt trời. Con người ta đâu cần rèn luyện ý chí để un đúc tinh thần, chịu đựng trong gian khổ để tạo cho mình một thế đứng vững chắc sau bao ngày trui luyện.
My đã dọn về nhà mới. Ngôi nhà khang trang ấy đem lại cho vú con nàng cuộc sống thoải mái vui tươi. Nàng bây giờ là một bác sĩ trẻ bệnh viện Chợ Rẫy, sáng chiều, hai buổi đi về, thật nhẹ nhàng thanh thản. Nàng không còn phải chịu đựng sự nặng nề của tâm hồn. Nàng tự do trong tư tưởng, đời sống đối với nàng có ý nghĩ hơn.
Tình yêu nàng vẫn êm đềm theo ngày tháng, dù bà Hoàng có ngăn cản nhưng Huy và nàng vẫn vui vẻ bên nhau không có đôi mắt ngấm ngầm trông theo. Vì thế, nàng vui bên Huy trọn vẹn trong không khí thảnh thơi mà suốt quãng đời đi qua, nàng muôn ngàn lần mơ ước. Bởi đời sướng khổ, vui buồn không ai biết trước được cả. Trong khi ấy, ngôi dinh thự có dáng trang nghiêm, sang trọng của Khánh Vy bên ngoài vẫn còn vẻ oai nghi, kiểu cách của một nhà doanh nghiệp đồ sộ, nhưng bên trong, kinh tế đã đi vào giai đoạn suy tàn.
Khánh Vy vẫn giữ nét bình thản, vẫn che đậy sự suy sụp ấy bằng những bồ độ model mới mẻ lộng lẫy để giấu đi nỗi lo âu trong dạ, bối rối trong lòng. Bởi nền kinh tế thị trường khắc nghiệt, những thương gia từng thu xuất hàng đều không dự đoán nổi hàng hoá của mình ngày mai thế nào? Lời lỗ ra sao? Ngoài thương trường, giá cả hàng lên xuống bất thường. Vì thế nhiều nhà doanh nghiệp lâu đời vẫn sạt nghiệp vì hàng hoá nhập về bị chênh lệch giá cả quá nhiều.
Hàng mua tại các cơ sở nước ngoài họ đổi bằng đô la, đô la được tương ứng bằng số vàng họ có được. Về nước giá đô la tăng lên theo thị trường. Nếu số hàng cơi lên để có lãi thì giá hàng quá cao bán không được, hàng bị đọng lại. Nếu neo lại, giá càng sụt. Đô la lại lên theo mức quốc tế. Nhiều nguyên nhân kết hợp, bà Hoàng thua lỗ một số tiền không nhỏ. Làm sao bà không chới với khi số nợ khổng lồ ấy đến với bà bất ngờ quá. Để giúp bà trong cơn sốc lớn, bà Bích Lan - mẹ Liên Hương - ứng cho bà mượn số tiền để thanh toán cho mấy công ty nước ngoài. Nếu không uy tín và danh dự của bà không còn nữa, làm sao ăn nói trong giới mua bán được.
Nhờ mẹ Liên Hương tung ra số tiền quá lớn như thế để níu kéo tiếng tăm và gầy lại cho bà phần nào số thua lỗ sau lần thất bại ấy, tình bạn gắn bó bao năm nay đã đặng, lại thêm kinh tế chồng chéo. Vì thế, bà Hoàng bằng mọi cách thuyết phục Huy cưới Liên Hương để mọi sự êm thấm, tình nghĩa hai gia đình mỗi ngày một thắm thiết hơn.
Nếu Huy phản đối, để thuy chung với mối tình nguyên thuỷ của My My thì tất cả tài sản này bà bắt buộc phải hoá giá để trang trải cho gia đình Liên Hương. Từ đó, danh sự mất đi, uy tín không còn nữa làm sao kéo lại kinh tế để xoay xở trong gia đình và mặt mũi nào đi lại trong chốn thương trường được.
Với Huy, bay giờ bà không đem uy thế quyền lực để thị uy, bắt buộc Huy theo đúng yêu sách bà đưa ra. Mà bà đến với Huy bằng sự dịu dàng của người mẹ đau khổ, để kích động lòng hiếu thảo của Huy. Chàng sẽ vì thương gia đình khi nhìn nét khắc khổ, nỗi đau thương qua dòng nước mắt lan dần trên đôi má hóp gầy của mẹ chàng. Bà đánh vào yếu điểm đó, bà tin rằng chương trình vạch sẵn của bà sẽ đem lại kết quả tốt đẹp. Nếu Huy bằng lòng hy sinh cho gia đình vì sự van cầu của bà, thì tấm bình phong kia vẫn đẹp đẽ, vẫn che mắt được mọi người. Và bà, bà vẫn còn đủ phong độ để lăn xả vào những cuộc làm ăn, mới có phương tiện trả dần số nợ không lời kia cho con dâu bà. Đứa con gái bà vừa ý, bây giờ trở thành một ân nhân không phải chỉ đối với bà, mà nó bây giờ là vị cứu tinh của mọi người trong gia đình này. Bà thầm nguyện: Mình sẽ yêu quý nó hơn, phải ưu tiên nó hơn tất cả để bù lại sự ưu ái mà gia đình nó dành cho bà...
Bà ngồi đối diện với Huy, gương mặt trũng buồn, giọng nói nghẹn ngào - như chịu đựng nhiều ngày trong đau đớn - buồn tủi của một người mẹ vì con, dạn dày sương gió đang van cầu đứa con độc nhất một ân huệ, một sự thương xót lần đầu cũng như lần sau cuối trong đời.
- Huy à! Tình hình thương mại của cơ sở ta như thế đó. Với số nợ quá lớn như thế, mẹ cha không thể xoay sở trong một tuần, một tháng là xong. Nếu như mẹ không đủ sức để thanh toán số tiền khổng lồ này của bác Bích Lan, thì gia đình ta buộc phải hoá giá căn nhà này để đền bù khoản ấy. Nhà này, kẹt một cái là nhà thờ cúng của tổ tiên, bán đi không dễ yên thân với dòng họ nhà ta. Thêm một điều nữa là làm tủi hổ ông bà. Mình sẽ thờ họ ở đâu và tiền nào để mua sắm nhà đây. Con thì có bệnh viện, dù sao họ cũng có thể cho con nương náu ở cư xá. Còn cha mẹ, em con sẽ ở đâu? Mẹ nghĩ rằng con là đứa con mẹ yêu thương nhất, hiếu đạo nhất, con đâu thể vì quyền lợi cá nhân mình mà quên đi nỗi lo âu của cha mẹ.
Hơn nữa, Liên Hương cũng đẹp, học giỏi lại ngoan ngoãn. Mẹ tin con sẽ hạnh phúc bên người vợ như thế, Huy à. Con giúp mẹ lần này Huy nhé, mẹ không dám phiền đến con nữa đâu.
Huy ngồi, hai tay đan vào nhau trên chiếc giường nhỏ tại phòng anh, đầu cúi thấp, đôi môi mím lại như kiềm hãm xự xáo trộn đau đớn không cho thoát ra, để mẹ mình không thấy sự hỗn loạn trong tâm tư chàng. Chàng bối rối không biết làm sao để vẹn tình, trọn hiếu. Xa My My, tim chàng khô héo. Còn bỏ mẹ chàng một mình trong nỗi lo âu giày vò, chàng không an tâm.
Mẹ chàng buôn bán ngược xuôi để lo cho anh em chàng học hành đến nơi đến chốn. Bà đã lặn lội trong mưa gió, tính toán mọi điều để có một tài khoản lớn cung cấp số chi thu cho anh em chàng trong khoảng thời gian dài học tập. Nay tất cả thành tài, đều có nhiệm sở để nuôi thân, với số lương căn bản nhất định đủ chi tiêu cho một người trong một tháng...thì làm sao chàng có thể giúp mẹ phần nào trong số tiền nợ khổng lồ như thế.
Nếu anh chàng Luân anh của Liên Hương bằng lòng kết hôn với Khánh Vy thì tiện lợi biết bao nhiêu? Khánh Vy yêu anh ta tha thiết sẽ bằng lòng ngay nếu anh ta đánh tiếng cưới Khánh Vy. Nếu vậy thì mẹ đâu cần phải mượn Huy làm con tin như hôm nay và điều đó không có gì sung sướng hơn đối với Khánh Vy nữa.
Nhưng cái ác thay, Luân lại yêu My My. Chàng yêu thật lòng và mong cùng My My kết nghĩa tóc tơ. Thế mới oái oăm, ngang trái. Bởi đời không đơn giản như mình nghĩ. Nếu Luân yêu Khánh Vy, Huy yêu Trà My thì hạnh phúc được vẹn vẽ biết bao, đâu có ai buồn, ai khổ sở, khóc hận, để giờ đây một mình Huy, chàng là con cờ duy nhất để đổi lấy sự bình yên trong gia đình. Mẹ Huy đưa Huy vào cảnh lỡ khóc lỡ cười...Từ chối lời yêu cầu mẹ, chàng không muốn. Còn chấp nhận, chàng biết nói gì với My My đây?
Từ lúc hai đứa chọn bệnh viện Chợ Rẫy làm nhiệm sở chung. Ngày nào chàng cũng đến rước nàng cùng đi, cùng về như lúc còn đi học. Đã quen có nhau từ nhiều năm nay, chàng không thể xa nàng, dù chỉ một ngày vắng bóng. Sự nhớ mong, thương tưởng làm ray rứt lòng không chịu nổi. Huy dằn không được sự trống vắng ấy, đành tìm nàng dù mới chia tay ban chiều. Hạnh phúc thật đầy bởi tình cảm hai đứa thật hoà hợp, mối tình trẻ trung lý tưởng này khiến cho nhữn anh chị em cùng khoá, bạn bè, cùng khoa ước ao, mong đợi!
Họ thật xứng đôi khi đi phố, lúc vào bệnh viện. My My trẻ đẹp nhí nhảnh như ngày nào còn đi học. Nét ưu tư, sự giận hờn không còn phảng phất trên gương mặt tươi mát ấy nữa. Nàng dễ yêu làm sao với ánh mắt reo vui khi mừng chàng đến, nũng nịu giận hờn mỗi lần chàng trễ hẹn. Nàng lưu lại cơ quan khi chàng bận trực ca...nàng không ngại cực khổ những khi chàng bệnh hoạn...Những tình cảm đó, những yêu thương đó, làm sao chàng có đủ can đảm giã từ nàng.
Giờ đây, Huy làm bổn phận một người con hiếu thảo trọn vẹn cho gia đình. Chàng sẽ kết hôn với Liên Hương, làm chồng một người tính tình hách dịch, khinh người thái quá. Hơn nữa, nàng còn là một chủ nợ to tát đối với chàng, làm sao chàng có quyền xây dựng khi nàng khiếm khuyết trong cuộc sống vợ chồng.
Vả lại, chàng đã cùng My My vui đùa, rong chơi khắp nơi thành phố, những nơi dành riêng cho những cặp tình nhân, hò hẹn trong giai đoạn đắm say nhất của tình yêu tuổi trẻ. Trong cảnh trí gợi tình đó, chàng đã chạm mặt Liên Hương liên tục, dù lúc ấy bên Liên Hương cũng có bạn, đẹp trai hào hoa không kém gì Huy. Huy không biết người ấy ở đâu, tên gì, học ở phân khoa nào, nhưng nhìn phong cách của hai người, Huy cảm nhận tình cảm đôi bên sâu đậm không kém gì chàng và My My.
Nếu đã có người yêu, tại sao Liên Hương bằng lòng kết hôn với chàng chứ? Nàng cũng tỏ vẻ yêu chàng, vui vẻ sung sướng mỗi khi chàng đến. Nàng cũng thừa hiểu My My yêu chàng say đắm và chàng không bao giờ muốn cách ly mối tình đậm đà ấy. Chàng không hiểu vì sao Liên Hương bằng lòng nhận chàng làm chồng, khi biết người ấy không hề yêu mình. Huy không thể đoán được cuộc sống của Liên Hương và mình trong những ngày sắp tới ra sao? Liên Hương cần người chồng bác sĩ để loè thiên hạ như những người thích khoe khoang chú trọng bề ngoài? Hay nàng ghét My My chối bỏ tình anh nàng, nên cố tâm phá chơi cho thoả sự tức bực trong lòng?
Bà Hoàng với giọng nhẹ nhàng nhẫn nại:
- Huy! Con cho mẹ biết ý kiến của con để mẹ liệu vấn đề này cho sớm. Nếu con đồng ý thì mẹ mừng biết bao, bởi bác Bích Lan nói: "Nếu Huy cưới Liên Hương, tôi sẽ đồng ý cho chúng số vốn ấy để chúng dựa vào đấy tạo sự nghiệp sau này. Tôi không ngại sự thiệt thòi vì chị thương con tôi, lo cho nó là tôi vui. Nếu con tôi có lỗi gì, chị xí xoá là tốt rồi. Ngược lại, Huy và Liên Hương không duyên nợ nhau, chị và tôi cũng làm bạn như nào tới giờ. Nhưng về kinh tế phải thanh toán cho tôi ngay, để tôi củng cố lại tài chính và lo cho con tôi sau này". Vậy con quyết định đi Huy?
Huy ngần ngại hỏi:
- Mình không còn cách nào khác sao mẹ? Con không biết nghĩ sao nữa. Con thật sự bối rối quá mẹ à. Bởi con và My My yêu nhau nhiều lắm mẹ. Mẹ thương giùm tụi con, mẹ ơi.
Bà Hoàng dịu dàng tiếp:
- Mẹ biết con khó nghĩ vì con đang ở trên ngã ba đường. Nhưng con phải nghĩ sâu xa một chút. Nếu không có My My này, đời con sẽ có trăm ngàn My My khác. Nhưng nếu cha mẹ vì số nợ này không thanh toán nổi, mẹ cha chết đi, con làm sao tìm lại được Huy? Tình yêu cao quý nhất, nhưng ta có thể tái tạo trên hình ảnh cô gái khác. Trái lại, mẹ cha không thể có trên đời lần thứ hai, Huy ạ. Chẳng lẽ con quý con My My đó hơn công ơn cha mẹ nuôi con từ bé đến nay ư?
Huy buồn trũng, giọng anh thật nhỏ:
- Tại sao con phải cưới Liên Hương mới xoá tẩy số nợ ấy chứ? Nàng về làm vợ con với ưu thế ấy làm sao hoà hợp được khi con và nàng khác biệt nhau.
- Mẹ tin rằng Liên Hương thừa khả năng để chìu chuộng con, bởi nàng yêu con từ lâu cơ mà.
Huy phản đối:
- Nàng không hề yêu con. Nàng bằng lòng lấy con là vì nàng tự ái, muốn làm thế để thoả lòng căm tức bởi nàng biết con yêu My My, trong khi My My không khá giả, không có điều kiện bằng nàng, thế thôi...Nhưng nếu có gì xảy ra không tốt cho con và Liên Hương, mẹ đừng trách con nhé. Chứ con biết Liên Hương không phải là người vợ dịu dàng, tốt bụng như My My. Con sợ hạnh phúc không bao giờ đến với con, con tin chắc chắn điều đó.
Bà Hoàng an ủi và trấn an Huy:
- Con là đứa con chí hiếu, biết quên hạnh phúc của mình để mưu cầu sự yên vui đến cho gia đình. Mẹ tin con sẽ hạnh phúc và Liên Hương sẽ là người vợ biết yêu thương chồng, biết chiều sẽ chuộng con. Thời gian giúp con quên đi hình ảnh của My My, Huy ạ.
Huy nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, những sợi tóc lấm tấm trắng xen lẫn ấy đã nói lên sự nhọc nhằn bao năm tháng qua đời chàng. Nét lo lắng còn in hằn trên gương mặt đã mất đi nét tươi mát. Nỗi buồn còn đọng trên khóe mắt sâu lắng ấy...tất cả hội tụ trong lòng Huy, cho Huy niềm thương yêu mãnh liệt khiến chàng quyết tâm phải hy sinh bằng mọi thứ những gì mình có để gia đình êm ấm. Còn đời chàng, nếu có sự cố nào xảy ra để đẩy chàng vào ngõ cụt...một thời gian nào đó, chàng cũng có điều kiện để làm lại từ đầu.
Huy dịu dàng:
- Mẹ hãy yên tâm! Chiều hướng nào mẹ vạch ra, con sẽ làm đúng ý muốn ấy. Đời con xem như không có gì hết...Mẹ đừng bận tâm về con, con sẽ cố gắng để giữ hoà khí cho Liên Hương và gia đình vui. Còn chuyện giữa con và My My, mẹ đừng khuấy động cô ấy nữa, tình cảm của con để con tự giải quyết. Một điều con muốn nói là: từ đây mẹ làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, đừng để thất bại lần nữa. Và đối với My My, yêu cầu Khánh Vy không được bôi bác danh dự nàng. Nàng là một người tốt, con không bao giờ tìm được một người con gái có đức tính như nàng.
Bà Hoàng xoa dịu:
- Mỗi người sinh ra đều có một số phận dành sẵn, không ai chối cãi được số kiếp của mình. Con có phần sung sướng thì lấy ai cũng thế, số con khổ thì lấy ai cũng khổ. Biết đâu Liên Hương đem lại cho con cuộc sống bình yên hơn thì sao.
Huy chán nản:
- Con thương ai, con hiểu người ấy thế nào. Mẹ chỉ nhìn bên ngoài, làm sao mẹ hiểu chiều sâu của tâm hồn người ta. Con sống với My My thoải mái biết bao. Vú yêu thương con và My My lắm. Tài sản My My tuy không lớn bằng một nửa số tiền nợ của mẹ, nhưng tinh thần con ở bên nàng thanh thản, vui vẻ hơn. Với Liên Hương, chưa chắc họ quý mẹ, trọng con như My My. Bây giờ tất cả đâu vào đấy, mẹ đừng buồn. Ấy cũng là số kiếp, mẹ yên tâm đi, con sẽ cố gắng bám lấy hạnh phúc mà.
Bà Hoàng gật đầu:
- Mẹ đi công việc của mẹ. Con nằm nghỉ, có đói kêu Uyên Vy dọn cơm con ăn. Mẹ đi nha. Mẹ tiến hành đám cưới ngay nha Huy?
Bà Hoàng không chờ sự đồng ý của Huy. Bà đi nhanh như muốn đặt Huy vào chuyện đã rồi, hay bà không can đảm nhìn gương mặt buồn thảm của con mình thêm một lần nữa?
Huy nhìn lên trần nhà, chàng nằm gác tay lên trên trán để tưởng tượng nét mặt, nụ cười, ánh mắt vui đùa của My My đang hiện trước mắt chàng, lòng chàng đau khổ biết bao nhiêu. Chàng tự nghĩ: Không biết rồi đây chàng có nghị lực để đối diện với nàng khi đem vấn đề này ra mổ xẻ?
Huy nhìn đồng hồ. Gần một giờ trưa. Thế mà chàng vẫn chưa nghe mình đói bụng, có lẽ chuyện đột ngột xảy ra làm chàng no. Huy nhỏm người với tay lấy điện thoại. Chàng gọi sang nhà My My.
- Alô...Ai đầu giây đó? Vú hả?
- Vú đây con ạ. Con muốn gặp My My phải không?
- Dạ. My My còn ngủ hả vú? Vú đánh thức My My đi, đến giờ đi làm rồi đấy.
- Huy à! Hôm nay con không đến rước nó đi làm sao?
Huy ngập ngừng:
- Con bận vú à. Vú cho con gặp My My một chút nha.
- Được, con chờ một chút nhé, để vú gọi con bé dậy đã.
- Dạ, con chờ. Vú gọi nàng đi.
Huy không biết chàng nói gì với nàng bây giờ nữa. Biến cố xảy ra không thể dừng. Xa nàng, điều ấy phải đến, phải chấp nhận thôi.
- Alô! Huy còn ở đó không anh?
- À...anh đây. Em mới thức ư? Chuẩn bị đi làm chưa, gần đến giờ đi làm rồi đó.
- Sao anh không đến chỗ em? Em không đi đâu. Em chờ anh rồi em đi luôn hà.
- Anh đến không được. Anh bận. Đi một mình đi, tối nay anh sẽ thăm em, chịu không My My?
- Em định nghĩ buổi chiều nay đó. Em không được khoẻ.
- Em bệnh à? Có uống thuốc gì chưa?
- Em đợi anh sang em mới uống thuốc, được không bác sĩ? Anh đến với em nha, em đợi anh đó.
Giọng Huy trũng buồn:
- Anh kẹt! Em ráng uống thuốc, anh thương.
- Anh kẹt gì? Bộ có Liên Hương ở đó à?
- Không có đâu...đừng nói bậy My My, không nên đấy...Nhưng nếu có thiệt thì em có giận anh không? Anh đang tiếp Liên Hương ở phòng anh đây.
-...
- My My...Em có nghe không?
Huy uể oải gác điện thoại lại. Nàng giận rồi...Mới nghe thôi, nàng đã hờn giận. Chừng đối diện sự thật phũ phàng, nàng sẽ buồn khổ biết bao nhiêu!
Huy nhớ lại những ngày hai đứa thương nhau, khổ sở đủ mặt...Từ lúc My My rời khỏi cái hiên xe ấy, tình yêu hai người có điều kiện thăng hoa. Chàng tự do gần gũi nàng, những lúc kề cận nhau, tình cảm nồng nhiệt cuốn lấy hai người....Khung cảnh tự do không ai ràng buộc, kiểm soát...ngăn cản, chàng thật sự đến với nàng bằng trái tim rực lửa, nàng cũng đáp lại bằng tất cả yêu thương tích tụ trong vòng tay khép kín của ái ân. Tất cả cho nhau, không cần biết ngày mai trời sẽ quang đãng, hay cơn mưa chiều giăng phủ lối đi về và đám mây đen ồ ạt kéo đến phủ kín nẻo sáng tương lai, mà tất cả nỗi thiệt thua đều dành sẵn cho người con gái.
Huy nghe lòng mình trăn trở, bởi anh đi vào đời nàng đường đột quá. Nàng cho anh tất cả những gì có trong nàng, không phân vân nuối tiếc, không ngại ngùng, hối hận. Nàng sống cho tình yêu bằng cả trái tim nồng nhiệt. Trao đời con gái trinh nguyên cho anh không giọt lệ tiễn đưa, không một chút ngậm ngùi. Nàng bảo: "Anh thương em chân thật và em...dưới mắt em, anh là người con trai nhiều đức tính em yêu nhất... Dù mai này, mỗi đứa một nơi, anh không còn gần em nữa, em cũng không trách gì anh đâu. Bao giờ người ta không còn yêu anh nữa, hãy trở về với em. Em chờ anh".
Nàng thương chàng, dâng hiến tất cả cuộc đời trong trắng mà bao nhiêu tháng ngày gìn giữ cho chàng, không cần đòi hỏi gì cả. Nàng tự nguyện cho đi không cần bù đắp, không cần tiếng pháo đưa tiễn đời con gái, để bước vào ngưỡng cửa của một người đàn bà làm vợ, làm mẹ. Một chức phận thiêng liêng quý báu dành riêng cho người phụ nữ.
Nàng âm thầm làm vợ chàng, một người vợ tận tuỵ, hy sinh cho chồng không được pháp lý công nhận, không được nụ cười chấp thuận của cha mẹ với đôi đèn sính lễ, với mâm rượu trà dạm hỏi. Đối với chàng, nàng cho đi mọi thứ có trong nàng. Trong khi, với địa vị đó, nhan sắc đó người ta quỵ luỵ để dâng cho nàng một cuộc sống giàu sang, một thứ bậc hiếm có trong giới trí thức, nàng từ chối để ngã vào vòng tay chàng, ôm ấp một mối tình vô vọng.
Tình yêu là gì? Có phải chăng là ma lực lôi cuốn lý trí vào nơi tối tăm mù mịt. Biết yêu là tự giết đời nhau, là tự chôn kín tương lai vào bóng tối, thế mà...người ta vẫn lao vào không ngại sự trở ngăn của những người đi trước.
Giờ đây, chàng đẩy nàng ra khỏi vòng tay ấm dịu dàng thương yêu vợ. Huy sẽ là một diễn viên chính trong cuộn phim mà mẹ chàng là đạo diễn. Rồi đây trong vai chính ấy chàng sẽ thành công hay thất bại? Điều đó với chàng không cần thiết. Chàng chỉ cầu mong cho My My của chàng đừng bao giờ buồn, lệ nàng thôi tuôn khi đóng vai một người con gái bị tình phụ. Nàng sẽ mình lang thang nơi hò hẹn cũ, để tìm lại chút dư hương của tình yêu còn vương víu trong khung trời thương nhớ hôm nào.
Mắt nàng trũng buồn, môi nàng tê tái, đôi chân nàng rã rời lê từng bước buồn khi trở về ngôi nhà thân quen đã vắng bóng người yêu dấu. Rồi ai sẽ an ủi vỗ về trong những đêm mưa, mưa rơi buồn đong đầy màu mắt và cô đơn chiếm lấy hồn nàng. My My ơi! Anh thương em nhiều lắm, và anh cũng quý danh dự của cha mẹ anh chừng ấy. Xa anh, em buồn, anh cũng không thể vui. Nhưng nếu em gần anh mãi mãi thì bao nhiêu người trong gia đình anh khổ vì nhục, đau vì lang thang không cửa không nhà. Cuộc đời sẽ về đâu, khi danh dự mất, uy tín không còn, không cơ ngơi nương náu, ý chí nào còn đọng lại một khi tinh thần hoàn toàn sụp đổ hở My My?
My ơi! Anh phải chọn giải pháp nào để đừng khổ nhiều người. Anh đành chấp nhận đau khổ về phần em. Em sẽ là người thiệt thòi nhất trong sự quyết định của anh. Anh xin em tha thứ cho anh. Bởi anh đã xâm phạm vào cuộc đời em quá vội vàng. Anh không biết phải làm thế nào để đền bù sự thiệt thòi ấy cho em. Anh chỉ cầu mong người yêu em, tiếp nối thương yêu sau này sẽ tha thứ cho em, cho anh, bởi chúng ta đã lỡ lầm vào đời nhau sớm, My My! Hãy tha thứ cho anh!
Nếu gia đình anh không nợ nần Liên Hương, anh sẽ cùng em tự do kết hôn, chúng ta sẽ tự lập, anh bất cần sự đồng ý của gia đình. Anh vì tình yêu chúng mình, ra khỏi gia đình để tạo dựng tương lai hai đứa. Với ý nghĩ này, đã khuyến khích anh đến với em dù anh biết trước mẹ anh không đồng ý về em. Nhưng anh bất chấp, anh chỉ biết có em, mỗi một mình em thôi, My My ạ.
Nhưng thực tế vẫn là điều phũ phàng cho những ước mơ của mình, My My ơi. Gia đình lâm vào cảnh ngặt nghèo. Anh đóng vai một Thuý Kiều, bán mình chuộc tội cho cha, để lại một Kim Trọng thuỷ chung, đau khổ trong đời còn lại.
My My, hãy tha thứ cho anh! Anh mãi mãi là của em trong tư tưởng sâu kín ấy. Anh vẫn yêu em dù đêm đêm anh cận kề người con gái khác. Nếu nhìn bên ngoài, Liên Hương là nguời chiến thắng hoàn toàn trong gia đình. Trên pháp lý nàng đã có anh. Anh là chồng của nàng. Nhưng trong tiềm thức, trong sâu lắng tâm tư, em là người anh yêu duy nhất. Em chiếm hồn anh không còn ngõ ngách nào trống vắng để Liên Hương len lỏi vào chiếm ngự. Một xác thân, một tâm hồn, nếu người nào đã yêu, đang yêu, họ sẽ thông cảm và hiểu hoàn cảnh này, nơi nào có giá trị hơn.
My My! Người ta thường bảo: "Thà làm người yêu để người ta quý mến, người ta tưởng nhớ tôn thờ. Còn hơn là một người vợ để người ta lạnh lùng ghét bỏ".
My My! Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng phải xa em rồi, có bào chữa, có phân trần anh vẫn đóng vai kẻ sở khanh. Người lừa lọc tình cảm yếu đuối của phụ nữ, để chối bỏ trách nhiệm mà cưới cô vợ đẹp giàu sang, sống cuộc đời sung sướng trên sự đau khổ của người yêu mình...
Mãi vẩn vơ với ý nghĩ về My My, Huy không hề biết Uyên Vy vào phòng chàng và đến ngồi cạnh chàng từ bao giờ.
Nàng khẽ gọi:
- Anh Huy! Chuyện gì anh khóc vậy? Nói cho em nghe...em có thể chia sẻ với anh được không?
Huy nhìn em gái, ngỡ ngàng:
- Em đây ư? Uyên Vy. Sao em biết anh ở đây mà lên vậy?
- Mẹ bảo em lên hỏi anh rồi lo cơm cho anh ăn đi làm.
Huy uể oải đáp:
- Anh không ăn đâu. Anh còn no. Em cứ lo việc của em đừng bận tâm về anh. Bao giờ muốn ăn, anh sẽ tự làm mà.
Uyên Vy nhìn anh lo lắng:
- Anh có chuyện buồn à? Bộ giận nhau rồi phải không? Anh đừng có giận My My làm chi. Tính chỉ hay hờn vậy thôi, chứ chỉ là người con gái tốt dễ thương và bao dung ít có.
Huy lắc đầu:
- Anh có khi nào giận nàng đâu? Anh chỉ sợ nàng buồn anh, khổ vì anh khi biết được sự thật.
Uyên Vy hấp tấp hỏi:
- Sự thật gì? Anh nói đi, làm gì ấm ứ kỳ vậy? Em không thích như thế bao giờ.
Huy ngập ngừng nắm lấy tay Uyên Vy, siết nhẹ:
- Uyên Vy à...Mẹ cưới Liên Hương cho anh ngay trong tháng này...Anh không biết làm sao từ chối nữa, Uyên Vy ơi...
- Nhưng anh đã từ chối chuyện ấy từ lâu cơ mà? Mẹ bắt buộc ư? Tại sao cưới gấp như thế chứ?
Huy chán nản đáp:
- Phải cưới gấp, Uyên Vy à. Vì mẹ mình thiếu người ta một số tiền lớn, tương đương hai trăm lượng vàng lận. Nếu anh không chịu cưới Liên Hương, người ta đòi số tài khoản ấy. Mình phải hoá giá căn nhà này cũng chưa đủ để thanh toán nữa. Ngược lại, anh cưới Liên Hương, người ta không đòi số tiền ấy. Mà trái lại, mẹ Liên Hương cho luôn anh để lo tương lai con họ sau này. Bắt buộc anh bỏ My My để cưới Liên Hương, em xem còn khổ nào hơn anh không?
Uyên Vy lắc đầu:
- Tình yêu anh chị gặp đủ chuyện rắc rối hết. Em cũng không biết phải làm sao nữa. Nhưng anh coi chừng mẹ và Khánh Vy lừa mình lần nữa đó. Sự thật ra sao, em chưa biết được.
- Thật sự như thế đó Uyên Vy. Anh Thái có cho anh hay: chiều hôm qua, ba bàn công việc với ảnh bên sở, Liên Hương không chịu Thái. Còn anh Luân không thích Khánh Vy, anh ta chỉ yêu My My thôi. Chỉ có một mình anh, anh là con cờ duy nhất đổi lấy sự yên bình của gia đình. Uyên Vy, em xem còn cách nào khác hơn cái đám cưới quái ác đó không?
Uyên Vy buồn đáp:
- Giữa anh và My My có gì chưa?
Huy đáp:
- Chưa. Anh chưa nói gì với My My hết. Anh không đủ can đảm Uyên Vy à.
Uyên Vy lắc đầu:
- Em muốn hỏi anh là anh với My My có gì với nhau chưa, có nghĩa anh cùng nàng dấn thân chưa, liên hệ mật thiết không, hiểu chưa?
Huy cười buồn:
- Chuyện đó dĩ nhiên là có rồi. Từ lúc nàng chưa rời nơi đây. Sở dĩ anh và nàng thân thiết như thế là anh muốn kết hôn tự do với nàng, bởi anh đã nửa đời người, còn nàng trên tuổi trưởng thành rồi. Nếu không có sự đồng ý của cha mẹ, pháp lý vẫn thực hiện được vì Bộ luật Hôn nhân đã có ghi rõ điều khoản này rồi kia mà. Về khía cạnh đó của anh, em hỏi để làm gì, Uyên Vy?
Uyên Vy nhìn anh trân trối:
- Anh đã xâm phạm đời người ta. Anh phải có trách nhiệm suốt một đời của họ. Giờ đây anh cưới Liên Hương giàu sang, quý phái. Anh bỏ My My, anh làm điều đó anh không thấy lòng mình ray rứt sao?
Huy khổ sở:
- Uyên Vy! Anh không bao giờ muốn thế. Anh yêu My My, anh đâu muốn xa nàng, nhưng nếu anh không làm điều đó, gia đình mình ra sao? Mẹ cha sẽ xấu hổ mà chết. Cưới một người, để khổ một người. Ngược lại, bao nhiêu người khác được yên thân, trong đó có cả em nữa. Uyên Vy à! Anh đâu phải sắt đá mà không biết My My khổ, nhưng anh biết phải làm sao cho vẹn vẽ đôi bên tình và hiếu đây?
Uyên Vy nghẹn ngào:
- Nhưng My My sẽ sống làm sao khi đời nàng vì anh tan nát? Ai sẽ cưới nàng khi nàng không còn gì cho họ? Tình yêu nàng cho anh trọn vẹn. Thân xác nàng trao anh tất cả, tương lai nàng ai bảo vệ? Ai đứng ra chịu trách nhiệm nàng đây? Trong khi anh vui bên vợ đẹp, con ngoan. Còn nàng lủi thủi một bóng về ngôi nhà hiu quạnh ấy! Buồn gì bằng trong cảnh đó chứ? Luân Lý cổ hủ được duy trì, làm sao người trai yêu vợ trọn vẹn khi người vợ ấy mang theo chồng một tâm hồn mục rữa, một thể xác hoen ố lu mờ chứ? Anh nghĩ lại đi, anh có hạnh phúc không, khi sau lưng anh có một người con gái đau khổ vì anh?
Huy chán ngán:
- Anh hạnh phúc ư? Anh thích cưới vợ giàu sao anh không cưới Liên Hương khi mẹ và Khánh Vy vừa đề nghị. Anh không yêu My My sao anh đeo đuổi làm gì. Sáu năm qua, anh thương nàng làm sao, anh khổ vì nàng như thế nào, em cũng biết mà sao còn trách anh. Uyên Vy! Anh đâu muốn cuộc hôn nhân gán ép này đâu mà em cay đắng với anh. Em còn trách anh, hỏi làm sao My My thông cảm, tha thứ cho anh được chứ?
Uyên Vy dịu dàng đáp:
- Em hiểu anh, nhưng em không thể vì anh mà thôi buồn thay My My được. Bao giờ anh chính thức cưới Liên Hương là em rời căn nhà này ngay. Em sẽ ở với My My. Bao giờ nàng có chồng em mới về đây.
Huy nhìn Uyên Vy trân trối, môi anh mấp máy:
- Uyên Vy! Anh cám ơn em đã vì thương My My mà giúp đỡ nàng. Anh thương My My vô cùng vô tận, em chuyển lời cùng My My, kể từ đây xem như anh đã chết, đừng nghĩ về anh nữa nghe, Uyên Vy.
Uyên Vy lau nước mắt:
- Em nói giùm anh. Anh đừng buồn. Mỗi người một số kiếp. Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng phải gặp My My một lần cho rõ ràng đâu đó. Dù anh có phải nghe một ngàn câu trách móc, một vạn lời hờn giận. Anh cũng phải cố gắng chịu đựng, vì anh là kẻ gây nên tội nha Huy.
Huy gật đầu chấp nhận:
- Anh sẽ gặp My My. Nhưng em gặp My My trước một bước giùm anh đi Uyên Vy. Tối, anh qua bên ấy gặp nàng.
Uyên Vy đứng dậy căn dặn:
- Làm gì làm, anh cũng phải ăn cơm, kẻo mất sức đó. Chuyện gì đến sẽ đến, đừng lo sợ buồn phiền không tốt anh ạ.
Huy cười:
- Anh không sao đâu, em đừng lo. Em ráng an ủi My My giùm anh nhé. Nàng vui là anh mừng. Còn anh thì dù sao cũng không đến nỗi nào. Anh chỉ lo cho nàng thôi.
- Em đi. Anh nằm nghỉ đi nhé!
Huy nhìn theo Uyên Vy, như muốn tìm bóng dáng quen thuộc của My My còn vương vương đâu đây. Chàng thở dài như buồn cho mình, cho nàng trong mối tình trái ngang này.
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa