Số lần đọc/download: 12730 / 34
Cập nhật: 2015-07-16 10:39:04 +0700
Chương 5
T
rần Phương bước vào nhà, cảm nhận ngay cái lạnh lẽo, cô đơn của nó. Vào phòng, anh cũng không mở đèn mà bước đến cửa sổ nhìn xuống đường. Trong đời, đây là lần đầu tiên anh thất bại và sai lầm đến vậy. Cảm giác thật sự đổ vỡ, nhưng anh hoàn toàn không hối hận. Trần Phương cay đắng khi nghĩ Khả Thư đã chi phối mình quá nhiều. Không chịu nổi cảm giác đó anh trở xuống lấy xe để ra ngoài.
Cảm thấy bực bội vì có vệ sĩ theo cùng, anh đã bảo tất cả ra về. Khá khuya, anh cho xe dừng lại trước cửa nhà Thúy Hân. Cô có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy anh:
- Sao anh đến khuya thế?
Anh theo cô vào nhà, ngả người ra ghế:
- Hôm nay em ở một mình à?
- Dạ, anh có chuyện gì phải không?
Trần Phương cười nhẹ:
- Không có gì, đêm nay anh có thể ở lại đây không?
Thúy Hân nhìn anh mỉm cười:
- Anh biết rồi mà, lên phòng em đi!
Trần Phương theo cô lên phòng, anh kéo rèm cửa rồi quay lại nhìn cô.
- Hình như lúc anh cô đơn nhất thì bao giờ cũng có em bên cạnh.
Thúy Hân mỉm cười, cô khoanh tay nhìn anh:
- Nếu anh cảm thấy không thể nói với em thì em sẽ không hỏi. Hãy ngủ một giấc, sáng hôm sau anh sẽ thấy thoải mái hơn.
Trần Phương quay nhìn ra cửa sổ:
- Anh không muốn đem chuyện của mình trút vào người khác, tự anh sẽ biết mình phải làm gì.
Thúy Hân khẽ cười, cô rất thích tính cách của anh. Ðúng là Trần Phương sống có hơi tàn nhẫn nhưng cũng không làm suy giảm tình yêu của cô dành cho anh. Cô thích sự bản lĩnh và gan góc của anh, sẽ tuyệt vời biết bao nếu tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy đối với một người phụ nữ. Chợt có tiếng gõ cửa:
- Vào đi!
Chị giúp việc rụt rè:
- Có cậu Hoàng đến tìm cô.
Thúy Hân nhìn anh:
- Anh nghỉ đi!
Cô định quay ra nhưng Trần Phương đã nắm tay cô lại và kéo mạnh vào lòng mình.
- Hãy bảo anh ta về đi, anh muốn có em bên cạnh đêm nay.
Thúy Hân nghe như tim vừa ngừng đập mất một giây. Cô như không tin vào tai mình. Ðã rất lâu kể từ ngày hôm đó, Trần Phương chưa bao giờ đề nghị với cô như thế. Cô hiểu rằng anh đã dứt khoát. Hôm nay cô thật sự chấn động mãnh liệt nhưng lại không đủ can đảm và thấy mình không xứng đáng. Thật đau đớn khi nằm trong vòng tay người mình yêu với cảm giác mặc cảm, không yên ổn. Thúy Hân cương quyết gỡ tay anh ra:
- Em không thể… xin lỗi anh.
Trần Phương nhìn cô không biểu hiện gì:
- Tùy em!
Thúy Hân cảm thấy rất rõ sự yếu đuối của bản thân. Cô hơi quay đi.
- Chỉ có anh là có thể vào phòng em, anh hiểu điều đó không?
Trần Phương nhìn cô im lìm:
- Em mâu thuẫn quá.
- Có thể! Vì em không muốn mất anh một lần nữa dù với tư cách một người bạn.
Thúy Hân đi nhanh ra cửa, cô đứng ở hành lang, nhắm mắt lại cố trấn tĩnh lại mình. Cô kềm chế để đừng phải khóc. Thật lâu cô mới lấy lại vẻ tươi tỉnh để bước xuống lầu.
Thật là đau khi cô phải tiếp Hoàng mà có Trần Phương ở phòng bên cạnh. Thật khuya cô mới tiễn Hoàng về nhưng vừa quay vào phòng khách thì chị giúp việc đã thông báo:
- Cậu Phương đã về rồi thưa cô.
Thúy Hân nhói đau:
- Về bao giờ?
- Lúc cô tiếp cậu Hoàng.
Thúy Hân về phòng trong tâm trạng ảm đạm, chăn gối vẫn còn gọn gàng, lạnh lẽo chúng tỏ Trần Phương đã không hề nghỉ ngơi. Giờ anh đang ở đâu? Tại sao Khả Thư lại để anh đi như thế? Cô chỉ cần nhìn cũng hiểu Trần Phương đối với cô bé ra sao? Ðó là một tình yêu thật sự.
Khả Thư dọn về nhà cậu ở, cậu có vẻ ngạc nhiên nhưng lại tôn trọng quyết định của cô. Hình như ông cũng nhận thấy cô và Trần Phương không hợp nhau. Cả hai hoàn toàn khác xa và ông đã tạo cho cô cảm giác bình yên để tìm quên. Nhưng điều mà cô không thể tránh được đó là Thiên, anh cứ đến và cứ kiên nhẫn một cách chịu đựng ở bên cô.
Hôm nay, cô và Thiên vừa về đến nhà thì gặp Trần Phương. Anh đang đứng tựa lưng vào cửa xe, khoanh tay nhìn hai người.
- Khoan hãy vào nhà! Nói chuyện với tôi một lát.
Thiên nhìn anh gườm gườm:
- Anh muốn gì?
Trần Phương nhìn lạnh băng:
- Cậu nên im lặng thì hơn.
Thiên đỏ mặt nhưng không dám làm căng.
- Tôi cấm anh không được làm gì cô ấy.
Trần Phương không nói gì, thản nhiên châm lửa hút. Thiên ngần ngừ một lúc rồi mới chịu ra về. Khả Thư vội bước đến bấm chuông, nhưng anh đã nhanh tay hơn giữ cô lại.
- Anh buông tay tôi ra!
Trần Phương buông ra:
- Tôi sẽ không đụng đến cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nói chuyện.
Khả Thư run giọng:
- Tôi và anh không có gì để nói cả.
Trần Phương cười nhẹ:
- Tôi nhớ cách đây hai tháng cô vẫn không đồng ý ly dị, sao bây giờ thay đổi nhanh vậy?
Khả Thư chớp mắt:
- Tôi không thể sống với con người tàn nhẫn như anh được nữa. Xin anh hãy buông tha cho tôi.
Trần Phương bình thản nhìn cô:
- Cô đã như thế thì tôi cũng không giữ làm gì. Tôi đến đây để gởi cho cô cái này.
Trần Phương bước đến xe lấy chiếc hộp đưa cho cô.
- Cái này là của cô, ba đã giao nó cho tôi và tôi đã hứa với ba là sẽ bảo bọc cho cô. Nhưng bây giờ thì đã khác, cô hãy giữ lấy để tự lo cho mình hoặc giao lại cho người nào cô tin tưởng nhất.
Khả Thư nhìn chiếc hộp trên tay anh, rồi không kềm được, cô bật khóc:
- Tại sao anh lại hạ ba tôi? Anh có lương tâm không khi làm thế với người đang bệnh nặng?
Trần Phương hỏi trầm tĩnh:
- Thiên nói phải không?
Khả Thư quay mặt đi không trả lời.
- Hình như cô rất tin vào những gì anh ta nói.
Khả Thư cố gắng để nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nhưng có đúng không?
- Ðúng.
Khả Thư lùi lại lạc giọng:
- Tôi sợ anh lắm, sợ cái cách anh giẫm đạp lên người khác để sống. Ðiều tôi không ngờ nhất là anh làm điều đó với cả ba tôi.
Trần Phương hơi quay đi:
- Chuyện làm ăn tôi không thể làm khác. Nếu tôi không thắng ba thì chắc chắn người thê thảm là tôi rồi. Tôi không nói để biện minh cho mình mà chỉ muốn em nhận định đúng vấn đề.
- Vâng, anh đã rất cao thượng, bằng chứng là anh đã bảo bọc cho tôi, có đúng không?
Trần Phương khoát tay:
- Em muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi không quan tâm.
Khả Thư lắc đầu như không chịu nổi cảm giác đau khổ.
- Vậy thì tôi xin anh một điều. Nếu được thì đừng để chúng ta gặp lại nhau nữa.
Trần Phương nhìn cô thoáng nét gì đó rồi mỉm cười:
- Tôi không đặt nặng chuyện đó. Em nên học cách đối diện với sự thật thì tốt hơn. Tôi sẽ làm thủ tục càng sớm càng tốt. Em yên tâm!
Nói rồi, Trần Phương quay về xe, anh không hề quay lại xem phía sau mình, Khả Thư hoàn toàn sụp đổ. Trái với sự tự tin, dửng dưng của anh là gương mặt đau khổ đầy tuyệt vọng của cô. Sự yếu đuối, cô đơn đã khiến cô đôi lần nghĩ quẩn dù đó chỉ là những ý nghĩ thoáng qua. Có lẽ đối với cô cái chết còn nhẹ nhàng hơn sự đau khổ tột cùng này.
Thời gian sau, cô ghi danh học khóa thư ký vào buổi tối và cố gắng tìm việc làm vào ban ngày. Cô không muốn dựa vào cậu mình quá nhiều. Cậu Ðiền đã đề nghị cô đến chỗ cậu làm nhưng cô cương quyết từ chối. Bây giờ cô mới biết công ty của cậu Ðiền cũng trực thuộc công ty của Trần Phương. Cô đúng là một con bé ngốc nghếch nên không nhìn được những gì xảy ra xung quanh mình.
Số tiền Trần Phương đã để trong chiếc hộp cô đã gởi trả lại, cô không tin ba mình còn một số tiền lớn như vậy. Có lẽ Trần Phương muốn bù đắp cho cô như anh đã nói là chuẩn bị tất cả mọi thứ trước khi hai người ly dị. Cô chỉ giữ lại giấy tờ của ngôi biệt thự vì cô tin dù thế nào ba mình cũng không để mất nó vào tay người khác.
Hôm nay cô hứa sẽ đi dự tiệc cùng Thiên ở công ty một người bạn. Khi cô và anh đến nơi thì đã trễ, sự xuất hiện của cả hai đều làm mọi người chú ý và quay lại nhìn. Bên cạnh Thiên, Khả Thư thật xinh đẹp trong chiếc đầm màu đen sang trọng. Trông cô thật quý phái, quyến rũ lạ thường. Cô như một bông hoa lạ nổi bật giữa buổi tiệc, và Thiên với gương mặt vui sướng, tràn đầy hạnh phúc như muốn mọi người nhìn thấy quan hệ của cả hai.
Sau màn mở đầu thì Trần Phương đến với Khiêm. Anh bước thẳng đến bắt tay chủ nhân buổi tiệc.
- Xin lỗi vì đã trễ.
Ông Năm bật cười:
- Cậu đến là vinh hạnh rồi. Tự giờ, tôi cứ tưởng cậu không tới.
Trần Phương mỉm cười, anh chợt nhận ra Thúy Hân đang đứng cạnh ông Bình. Anh đưa tay chào cô, Thúy Hân cũng gật đầu đáp lại.
Chỉ một lúc sau đó anh đã thấy Khả Thư. Lâu rồi cả hai không gặp nhau, không ngờ cô xuất hiện bên cạnh Thiên trong hoàn cảnh này. Có lẽ cô muốn khẳng định vị trí của mình bên cạnh anh ta.
Trần Phương hớp một ngụm rượu mà nghe cổ mình đắng chát. Cô không còn là cô bé yếu đuối, khờ khạo của anh nữa. Từ cử chỉ của cô, anh biết cô đã thích nghi với cuộc sống mới.
Bên cạnh Trần Phương, Khiêm cũng ngỡ ngàng khi gặp cô. Chỉ cần nhìn cô thôi anh cũng đã rung động rồi. Nhìn vẻ mặt hãnh diện, đắc ý của Thiên bên cạnh cô, anh muốn đấm cho nó vỡ mặt. Lúc trước không hiểu sao hắn biết được đằng sau sự giúp đỡ của anh là Khả Thư. Hắn đã tung tin khắp nơi với mục đích làm bẽ mặt Trần Phương. Thế mà Trần Phương vẫn tha thứ cho cô, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Như thế chứng tỏ Khả Thư rất quan trọng đối với nó. Nhưng kết quả thật đáng buồn, đến giờ anh vẫn không hiểu lý do vì sao hai người chia tay.
Khiêm quan sát cô hơi lâu, anh thấy cô linh động hơn, vui vẻ hơn, không giống ngày trước hiền và ngoan ngoãn đến kinh khủng. Anh khẽ quay qua bạn, gương mặt Trần Phương rất bình thản, không biểu hiện gì. Thúy Hân đang bước về phía bàn:
- Chào hai anh!
Khiêm mỉm cười, đứng lên kéo ghế cho cô:
- Chào Hân! Em ngồi đi!
Thúy Hân ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua Trần Phương, hình như cô cũng nhận ra Khả Thư.
- Sao lúc nãy mấy anh đến trễ vậy?
- Tụi anh bận.
Thúy Hân mỉm cười nghiêng đầu nhìn Trần Phương.
- Nhảy với em một bản được không?
Cô chìa tay về phía anh, Trần Phương nhún vai, mỉm cười nắm tay cô ra sàn nhảy. Cả phòng hình như chỉ tập trung vào họ. Thúy Hân thật dịu dàng trong từng bước nhảy với anh. Ðêm nay, những người cô đã từng bỏ rơi, từng từ chối và kể cả người đang có được cô hiện tại, tất cả đều nhìn cô với ánh mắt đầy khao khát và say mê. Cả Trần Phương và cô đều biết rõ mình là tâm điểm của sự chú ý nhưng cả hai đều không bận tâm.
Thúy Hân khẽ cười bên tai anh:
- Anh có thấy chúng ta rất đẹp đôi không? Em muốn nói về tất cả.
Ánh mắt Trần Phương hơi nheo lại:
- Anh hiểu em muốn nói gì, một bản nữa nhé?
Thúy Hân cười nhỏ:
- Ðồng ý! Ðối với em, được ở bên anh là tất cả.
Trần Phương kéo nhẹ cô vào lòng, dìu những bước đầu tiên chuyển sang bản nhạc Slow. Ông Bình hình như đã rất khó chịu, mặt ông ta khó đăm đăm. Ông ta chiếu tia mắt căm ghét vào Trần Phương chứ không dám tỏ thái độ gì với Thúy Hân.
o O o
Thời gian sau, Yến đường hoàng xuất hiện bên cạnh Trần Phương trong tất cả các buổi tiệc. Hôm nay, cả hai đi dự buổi chiêu đãi của một công ty nước ngoài. Khi cô và Trần Phương vừa ngồi vào bàn thì ngoài cửa có hai người xuất hiện. Cô đặc biệt quan sát người phụ nữ hơn. Cô ta trông rất quý phái và đẹp một cách dịu dàng. Yến cảm thấy mọi người đều ngầm tập trung vào cô ta, một nhan sắc không thể không để mắt tới. Bất giác cô quay qua nhìn Trần Phương, thái độ thờ ơ của anh làm cô thấy nhẹ lòng.
Một lúc sau Trần Phương bước đến chào một người đàn ông Nhật, bên cạnh ông ta là ông Quang và Khả Thư. Cô đang phiên dịch cho giám đốc của mình. Thấy anh, nét mặt cô thoáng bối rối, giọng nói hơi rời rạc, mất vẻ linh hoạt hơn lúc đầu. Nhưng nhìn thấy vẻ bình thản của Trần Phương, cô cảm thấy nhẹ nhõm và không căng thẳng lắm. Cuối cùng người đàn ông người Nhật ngỏ ý muốn mời Trần Phương một ly rượu. Cô quay qua anh cố tránh không nhìn vào mặt anh:
- ông Nakato muốn mời anh một ly.
Trần Phương nhướng mắt, anh khẽ cười lịch sự nâng ly lên. Và thật khổ cho cô khi cô vô tình làm phiên dịch cho cả hai. Cô đọc thấy trong mắt Trần Phương có điều gì đó thú vị khi nhìn cô. Khả Thư thầm cay đắng, cô biết anh đang ngạc nhiên về trình độ của mình. Có lẽ trong mắt Trần Phương cô chỉ là con bé không biết gì mà chỉ biết ngoan ngãn phục tùng thôi. Tự nhiên cô thấy giận ghê gớm vì ý nghĩ ấy. Cô bỗng muốn chứng minh cho Trần Phương thấy những gì người khác làm được thì cô cũng làm được thậm chí còn tốt hơn. Khả Thư bắt đầu lèo lái câu chuyện một cách tế nhị và duyên dáng hơn, khiến ông Nakato không ngăn được sự thích thú.
- Lâu rồi tôi mới gặp được người duyên dáng và am hiểu đất nước tôi như cô. Ông Quang quả là may mắn khi có một thư ký vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy. Khả Thư mỉm cười, dĩ nhiên cô không thể dịch câu đó với Trần Phương. Một lúc sau cô thở phào nhẹ nhõm khi có cơ hội thoát khỏi nơi đó. Cô ra lan can đứng một chút cho thoáng, được một lúc thì thấy Trần Phương đi ra. Cô định quay vào thì anh đã lên tiếng:
- Đừng tránh né trẻ con như thế. Cách cư xử đó rất dở, em nên khắc phục đi.
Khả Thư mím môi nhưng vẫn không nói gì. Cô vừa bước một bước thì Trần Phương đã chắn ngang đối diện cô, gần đến mức tim cô đập loạn xạ. Cô cố nhìn anh trầm tĩnh:
- Xin lỗi, tôi muốn vào trong.
Khả Thư định lách qua nhưng anh đã nói:
- Lúc nãy ông Nakato đã khen rất đúng. Em làm tôi thật sự ngac nhiên.
Khả Thư vội quay lại nhìn anh, cô mím môi:
- Thì ra anh cũng biết tiếng Nhật. Anh làm vậy với ý gì? Anh xem thường tôi quá lắm.
Trần Phương vẫn giữ nét nét mặt lạnh lùng quen thuộc của mình:
- Chỉ vì tôi thấy ông ấy rất thích nói chuyện với em. Em nên thấy vui vì điều đó mới phải.
Khả Thư nhìn anh giận dữ:
- Có thể tôi không là gì dưới mắt anh nhưng anh cũng đừng xem thường người ta như thế. Tôi còn lòng tự trọng của mình. Nếu lúc nãy tôi nói gì sai chắc anh đã chụp mũ tôi rồi, phải không?
Trần Phương hơi cười:
- Cô cứ tin những gì mình nghĩ là đúng, như vậy sẽ tốt hơn.
Khả Thư hơi quay đi, cô căm ghét sự yếu đuối của mình. Tại sao cô không thể giữ vững sự cứng rắn khi đứng trước anh?
Trần Phương nhìn sự yếu đuối của cô bình thản:
- Tôi rất sợ em đánh mất đi sự trong sáng và thánh thiện của mình. Hãy giữ lại điều đó, dù cuộc đời có ra sao. Cũng như tôi luôn giữ hình ảnh em như thế trong trái tim mình.
Khả Thư không ngờ Trần Phương lại nói những lời này. Không hiểu là anh có nghĩ là nó quá buồn cười trong hoàn cảnh này hay không? Cô không thấy xúc động mà nghe nhạt nhẽo vô cùng, vì cách nói đó làm cô nhớ lại hình ảnh đáng thương của mình lúc trước.
- Gặp nhau đã là điều không mong đợi, nhắc lại chuyện xưa lại càng lố bịch hơn nhiều. Tôi xin anh hãy tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, nhất là đừng nói những điều buồn cười như thế nữa.
Trần Phương nhìn cô hơi lâu, cách nói chuyện đó anh chưa gặp ở cô lần nào, tự nhiên anh cười nhẹ:
- Em thích nghi với cuộc sống mới nhanh hơn tôi tưởng, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.
Khả Thư chớp mắt nói cứng rắn:
- Tôi xin phép vào trong trước, xin lỗi anh!
Nói rồi cô cương quyết lách qua khỏi anh để vào nhà. Trần Phương cũng không giữ lại, có một cái gì đó như hụt hẫng, tuyệt vọng trong anh khi nhìn hình ảnh của cô trong lúc này. Đôi mắt sáng trong như ngơ ngác từng làm anh nao lòng đã không còn mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, suy tư hơn.
- Cô ấy là Khả Thư, đúng không?
Trần Phương nhìn cô không biểu hiện gì. Yến bước đến đứng cạnh anh.
- Cô bé đẹp hơn em tưởng, rất đẹp!
Trần Phương chống tay vào lan can nhìn xuống đường
- Em biết như thế là đủ rồi. Anh không thích nhắc lại những chuyện đã qua.
Yến nhìn anh, dù Trần Phương không bộc lộ ra ngoài, nhưng cảm giác cho cô biết anh vẫn còn rất quan tâm đến cô bé đó. Bằng chứng là anh đã bỏ mặt cô khi thấy Khả Thư đứng ở hành lang một mình. Một nỗi đau xé nát trái tim khi cô nghĩ mình vẫn không là gì trong lòng Trần Phương.
- Em không nhắc lại quá khứ, thậm chí không cần biết cô ấy là ai, điều em quan tâm là anh và tình cảm của anh hiện tại. Đối với em như thế là đủ.
Trần Phương quay qua nhìn cô:
- Anh rất ghét sự phức tạp, nhất là trong quan hệ tình cảm. Nếu thấy không còn thoải mái vui vẻ khi bên nhau thì cách tốt nhất là nên chia tay.
Yến nhoi nhói đau, cô nhìn anh rưng rưng:
- Anh có hiểu những gì em nói không?
- Anh không thích nói nhiều và cũng không thích phải nghe nói nhiều. Tóm lại, anh chỉ thích người phụ nữ biết vâng lời.
Yến nuốt nỗi cay đắng, tủi nhục một cách khó khăn. Cô đã đánh mất bản thân mình quá nhiều để được ở bên anh. Sự hy sinh thầm lặng đó chẳng lẽ Trần Phương vẫn không thấy xúc động? Từ đó đến giờ, cô có khi nào dám trái ý anh, chỉ tại hôm nay cô không kềm được khi thấy anh vẫn còn quan tâm đến Khả Thư. Nhưng cô cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ có mấy câu nói của cô mà anh đã cư xử lạnh lùng như thế. Con người Trần Phương thật đáng sợ, nhưng oan trái thay chính những nét quá mạnh mẽ đó mà cô không đủ can đảm rời xa anh.
- Anh không thấy nói vậy là quá đáng với em sao? Từ đó giờ có khi nào em trái ý anh, chỉ cần anh nói không thích là em sẽ không làm.
Trần Phương nhìn cô, anh hiểu Yến không phải tuýp người phụ nữ hiền, ngoan ngoãn, chỉ tại yêu anh nên cô đã kềm chế bản tính thật của mình. Còn đối với Khả Thư thì đó là con người thật của cô nên quá dễ dàng để hiểu tại sao anh lại rung động, lại yêu sâu sắc đến vậy? Người ta chỉ yêu bản chất thật của người yêu mình, nên dù Yến có thay đổi như thế nào vì anh thì cũng không làm anh rung động được. Nhưng bây giờ Khả Thư cũng đang trở thành bản sao của những người phụ nữ như Yến. Cô mạnh mẽ, kiên cường hơn và biết suy tính đối với cuộc sống hơn. Chỉ cần nghĩ đến điều đó anh lại thấy se lòng vì nghĩ cô phải lo toan vất vả cho cuộc sống của mình. Có lẽ anh hơi hoang đường khi muốn giữ cho mình một hình tượng trong sáng và thánh thiện như vậy. Chính vì nó quả là khó khăn nên anh mới muốn giữ cho riêng mình. Anh muốn giữ lại một thiên đường trong mái ấm hạnh phúc của mình. Nhưng giờ đây tất cả sụp đổ tan tành. Và anh không khỏi có cảm giác thất vọng đến đổ vỡ.
Hôm sau thì anh nhận được điện của Thúy Hân, khi anh đến nơi thì đã gặp cô ngồi đợi:
- Em đến lâu chưa?
Thúy Hân mỉm cười:
- Hạnh phúc của em là được chờ đợi anh mà. Em quen rồi.
Trần Phương gọi cho mình ly cà phê rồi quay qua cô:
- Em thế nào rồi?
Thúy Hân mỉm cười:
- Anh muốn hỏi gì?
Trần Phương ngả người ra ghế:
- Nghe nói dạo này ông Thế rất hay ghé khách sạn của em.
Thúy Hân cười duyên dáng:
- Đúng là không điều gì mà anh không biết, nhưng thú thật em không có hứng với ông ta.
Trần Phương cười nhẹ:
- Nhưng anh e tay này đã mê thì khó gỡ lắm. Em nên cẩn thận.
- Anh biết em hẹn anh ra đây vì chuyện gì không?
Trần Phương im lặng chờ cô nói tiếp chứ không hỏi.
- Anh hay tin công ty ông Quang sắp vỡ nợ chưa?
Trần Phương gật đầu không nói:
- Ông Thế đang muốn nhảy vào chiếm đấy. Anh thấy thế nào?
Trần Phương cười nhẹ:
- Đúng như dự đoán của anh, nếu ăn không được thì ông ta cũng phá cho hôi.
- Anh biết ông John chứ? Nghe nói ông Thế đang giành giựt hợp đồng đó với ông Quang. Nếu mất một khách hàng lớn như vậy thì công ty ông Quang không cầm cự nổi đâu. Ý anh thế nào?
Trần Phương châm cho mình điếu thuốc:
- Anh muốn hợp đồng với ông John chứ không hứng thú vì ông Quang.
Thúy Hân mỉm cười:
- Anh nhúng tay vào thì ông Thế không làm gì được đâu.
Trần Phương không nói gì. Hân chợt hỏi có vẻ e dè:
- Khả Thư làm cho ông Quang phải không?
Trần Phương gật đầu không nói. Thấy cử chỉ đó của anh, Thúy Hân nên hiểu mình nên dừng lại.
- Anh không nên đi một mình thế này. Em đã từng nghe những chuyện xung đột quanh anh, em lo lắm.
Trần Phương nhìn cô dịu dàng:
- Anh biết mình làm gì, em yên tâm đi.
Hân thở dài, cô biết có nói gì Trần Phương cũng không quan tâm.
- Về thôi, hôm nay anh rất mệt.
Trần Phương lái xe đưa cô về nhà. Anh biết Hân luôn muốn được anh đưa về, nhưng điều đó đối với anh là quá nhẹ so với những gì cô đã làm vì anh.
Dừng xe trước nhà cô, anh mỉm cười:
- Chúc em ngủ ngon!
Thúy Hân mở cửa bước xuống
- Em sẽ điện cho anh.
Trần Phương gật đầu rồi cho xe lướt đi, được một đoạn thì có tín hiệu máy:
- Alô.
Giọng Yến trong trẻo vang lên:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Đang trên đường về nhà.
- Em vừa đi dự tiệc xong, chúng ta gặp nhau đươc không?
Trần Phương nói cương quyết:
- Khuya rồi, em nên về nhà đi.
- Nhưng em muốn gặp anh, em nhớ anh lắm. Đến đón em nhé Phương.
- Hôm nay anh rất mệt, em nên đi về với bạn đi, đừng đi một mình.
Tiếng Yến bắt đầu nghẹn lại:
- Nếu lo cho em sao anh không đến đón em? Thà anh đừng quan tâm kiểu đó, em sẽ đỡ đau hơn.
Trần Phương nói cứng rắn, anh cho xe tấp vào lề:
- Em uống rượu phải không?
- Một chút thôi, em buồn quá nhưng em không có say.
- Anh rất không thích đều đó, em nên về với bạn đi.
Tiếng Yến cười nhỏ:
- Những điều em làm anh đều thấy không thích, có lẽ em nên là một người máy không cảm xúc thì anh hài lòng hơn.
Trần Phương nói lạnh lùng:
- Em không say nhưng mượn rượu để nói. Hãy đến gặp anh khi em đã tỉnh táo. Anh cúp đây!
Trần Phương bực mình tắt máy, không hiểu sao anh không thấy cảm động vì sự yếu đuối ấy của cô mà chỉ có cảm giác bị làm phiền.
Hôm sau đang trên đường về nhà thì anh nhận được điện thoại của Khả Thư. Trần Phương tấp xe vào lề:
- Alô.
Tiếng Khả Thư dè dặt:
- Tôi, Thư đây!
- Có chuyện gì không?
- Tôi có chuyện muốn nói với anh, quan trọng lắm.
Tiếng Trần Phương lạnh lùng quen thuộc:
- Cô đang ở đâu?
Khả Thư nói tên quán rồi ngồi đợi. Cô không ngờ Trần Phương nhận lời dễ dàng như vậy. Gần một giờ sau anh mới đến, anh ngồi đối diện với cô một cách bình thản.
Khả Thư cố ý đợi cho Trần Phương hỏi nhưng hình như anh không có ý định đó, cuối cùng mím môi cô nói:
- Có phải ông John định ký hợp đồng với công ty anh không?
Trần Phương châm cho mình điếu thuốc, anh nhả khói và vẫn im lặng. Khả Thư muốn nghẹt thở vì thái độ đó:
- Tôi xin lỗi, đúng lý ra tôi không nên hẹn anh thế này.
Nói rồi cô định đứng lên nhưng Trần phương đã lên tiếng:
- Tôi biết trước cô sẽ tìm tôi, ông Quang sẽ phải trả giá cho điều này!
Khả Thư thoáng rùng mình:
- Anh muốn nói gì?
Trần Phương nhìn cô thật sắc:
- Cô không chịu làm việc cho cậu mình mà lại làm cho công ty khác. Bây giờ thì sao? Cô ngây thơ đến nỗi bị người khác lợi dụng mà vẫn ngốc không biết.
Khả Thư đỏ mặt vì bị xúc phạm, cô lạnh giọng:
- Dù tôi có thế nào anh cũng không có quyền mắng người ta như thế. Anh thật quá đáng.
Trần Phương nhướng mắt:
- Cô chỉ bị nói nặng một chút mà không biết cách phản kháng thì làm sao không bị người khác lợi dụng.
Anh nhìn đôi mắt rưng rưng của cô một cách thản nhiên:
- Bỏ ý định thuyết phục đi và về nói với ông Quang là tôi sẽ không nhân nhượng bất cứ điều gì.
Khả Thư nghe nghẹn đắng nơi cổ họng:
- Tôi luôn cố gắng nghĩ anh không phải là con người như vậy, nhưng bây giờ tôi biết mình thật sự đã lầm.
Trần Phương cười nhẹ:
- Cô muốn nghĩ như thế nào cũng được, tôi không quan tâm. Cô về đi và hãy đứng qua một bên. Nếu cứ mềm lòng kiểu này cô sẽ tự hại mình đó. Tôi sẽ không tha thứ cho Ông Quang về hành động này đâu.
Khả Thư không ngăn được sự bất mãn:
- Anh đừng nghĩ ai cũng như mình. Tôi không có gì để ông ấy lợi dụng cả. Anh yên tâm đi. Ông Quang không biết mối quan hệ của tôi và anh đâu.
- Những người có quan hệ với tôi thì ai cũng biết. Cô thật ngây thơ, nếu là người biết suy nghĩ thì cô nên đến công ty của cậu mình làm đi.
- Không bao giờ.
Trần Phương dụi điếu thuốc vào gạt tàn, bằng mọi cách anh sẽ bắt cô về làm cho công ty của ông Điền. Anh không yên tâm khi để cô làm ở những công ty khác. Đôi mắt Trần Phương thoáng nét gì đó cay đắng. Anh không thể dửng dưng như mình mong muốn, và anh biết mình sẽ bất an khi để cô ngoài tầm tay mình. Anh không thể dối lòng là mình còn rất lo cho cô.
Trần Phương nói trầm tĩnh:
- Cô chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ đến người thân đang quan tâm đến cô. Chỉ vì tránh né tôi mà cô làm buồn lòng cậu mình, điều đó thật không đúng.
- Và điều đó cũng không liên quan gì đến anh. Xin lỗi, tôi không thích ai xen vào chuyện của mình.
- Nếu biết trước em sống nặng nề thế này thì tôi đã không ly dị.
Khả Thư có nằm mơ cũng không ngờ Trần Phương lại nói thế. Cô chưa hết ngỡ ngàng thì anh đã nói tiếp:
- Người ta chia tay nhau là để tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn, còn em thì ngược lại. Nếu cứ để cho quá khứ ám ảnh thì em sẽ càng suy sụp hơn thôi.
Khả Thư chống trả yếu ớt:
- Tôi đang thấy mình sống tốt hơn đó chứ, ít ra là tôi đã biết làm chủ được bản thân mình. Cám ơn vì những lời khuyên của anh.
Trần Phương cười nhẹ:
- Tôi đã không bao bọc được cho em thì phải có trách nhiệm dạy em cách tự bảo vệ mình.
Khả Thư quay nhìn nơi khác, cô không ngờ câu chuyện lại đưa đẩy đến đây, điều mà cô rất không muốn. Cô định quay trở lại mục đích mà mình đến gặp anh thì Trần Phương đã lên tiếng:
- Nói chuyện như thế đủ rồi, tôi về đây.
Trần Phương gọi người bồi bàn tính tiền, rồi quay qua cô:
- Cô đến đây bằng gì?
Khả Thư nói lãnh đạm:
- Tôi có xe.
Trần Phương không nói gì nữa, khi anh bước ra ngoài cô vẫn còn ngồi đó hoang mang. Cuối cùng cô chạy theo chặn anh lại ở chỗ đậu xe:
- Anh Phương...
Trần Phương quay lại nhìn cô, cô hơi ấp úng khi nói:
- Tôi mong anh hãy suy nghĩ lại mà đừng thẳng tay với ông Quang. Trong công ty đó không chỉ có tôi mà còn rất nhiều người, họ sẽ như thế nào khi mất việc làm?
Trần Phương chống tay vào xe nhìn cô hơi lâu:
- Cô có biết nếu quan niệm như cô thì bây giờ tôi vẫn còn bị họ đạp dưới chân không? Nếu muốn thành công thì cô nên bỏ suy nghĩ đó đi.
Không hiểu sao những lời của anh làm cô đau thắt cả lòng. Cô không muốn nghĩ về anh như mọi người vẫn nghĩ. Cô nói rời rạc:
- Nếu đổi những điều đó để lấy sự vinh quang thì tôi xin lỗi, tôi không làm được như anh.
Trần Phương nhìn vẽ thẫn thờ của cô một cách lạnh lùng:
- Cô có biết cô đã làm mất thời gian của tôi không?
Khả Thư mím môi:
- Tôi hiểu rồi, xin lỗi anh. Tôi sẽ không làm chuyện vô ích thế này nữa đâu.
Nói rồi cô nước về phía xe mình. Cô nhận ra càng ngày mình càng thấy ghê sợ con người Trần Phương. Hình như anh ta chẳng có tình cảm nào nên không biết động lòng là gì.