Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: P.l.travers
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Mary Poppins
Dịch giả: Huy Khánh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 213 / 14
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
V - Con Bò Cái Ưa Nhảy Múa
iên bị đau tai, phải nằm yên trên giường, đầu em bịt cái khăn mùi xoa to, màu sặc sỡ của cô Mêry.
Maicơn muốn biết cảm giác đau tai ra sao, hỏi:
- Nó đau như thế nào hả chị?
Giên đáp:
- Cứ như là súng bắn ở trong đầu ấy!
- Súng đại bác à?
- Không, chỉ kêu tạch tạch như súng đồ chơi thôi.
Maicơn kêu: “A! Hay nhỉ!” và có vẻ như cũng muốn đau tai vì có thể cũng thú vị đấy. Em bảo:
- Em kể cho chị nghe một câu chuyện trong quyển sách kia nhé!
Giên đáp:
- Không, chị không chịu được đâu! – Và đưa tay bưng lấy tai.
Vậy thì em sẽ ra ngồi bên cửa sổ và nói cho chị nghe ngoài đường có những gì nhé!
Giên nói:
- Được, em kể đi!
Thế là cả buổi chiều hôm đó, Maicơn ngồi trên cái ghế bên cửa sổ và kể cho chị nghe mọi chuyện xảy ra ngoài ngõ. Những chuyện Maicơn kể, có chuyện chẳng ra sao nhưng cũng có chuyện rất hay. Em kêu lên:
- Ông đô đốc Bum kia kìa! Ông ấy ra khỏi cổng và đang rảo bước đi ra cuối ngõ. Ông ta đàn đi tới đây đấy! Mũi ông ta vẫn đỏ như mọi ngày và đầu ông đội cái mũ chóp cao. Bây giờ, ông ta đi tới nhà bên cạnh...
Giên hỏi:
- Ông ấy có kêu “tiếc cả cái bụng” không?
- Em không nghe thấy nhưng chắc là có. Kìa, cô hầu phòng thứ hai của cô Lắc đang ở trong vườn. Anh Rôbơcxơn cũng đang ở trong vườn nhà ta, vừa quét lá vừa ngó qua hàng rào cây xanh để nhìn cô kia. Bây giờ anh đang ngồi nghỉ.
Giên bảo:
- Anh ấy bị yếu tim đấy!
- Sao chị biết?
- Anh ấy kể với chị như thế. Anh ấy nói là bác sĩ bảo anh ấy chỉ nên làm việc rất ít thôi. Chị còn nghe thấy ba có bảo nếu anh ấy làm theo lời bác sĩ thì ba sẽ cho anh ấy thôi việc. Ối! Sao mà nó cứ đập thình thich trong đầu. – Giên kêu lên rồi lại lấy hai tay bịt tai.
Maicơn ngó qua cửa sổ, kêu lên:
- Này, này!
Giên nhổm dậy, hỏi:
- Cái gì thế, nói cho chị nghe nào!
Maicơn nhảy chồm chồm trên ghế và nói:
- Thật kì lạ! Ngoài ngoc có một con bò cái!
Giên kêu lên:
- Có con bò cái à? Con bò cái thật sự à?
Mà ngay giữa thành phố! Hay nhỉ! Cô Mêry ơi, có con bò cái đi ngoài ngõ, Maicơn nó bẩo thế!
- Nó đang đi thong thả, đến cổng nhà ai cũng ngó vào và cứ nhìn quanh quẩn như đã đánh mất vật gì.
Giên buồn bã nói:
- Giá mà chị được ra xem nhỉ!
Cô Mêry đến bên cửa sổ. Maicơn lấy tay chỉ xuống dưới đường và nói:
- Cô trông kìa! Một con bò cái.
Buồn cười quá!
Cô Mêry đưa mắt liếc nhanh xuống dưới đường.Cô bỗng ngạc nhiên, giật mình. Cô quay lại bảo hai đứa trẻ:
- Chẳng có gì là buồn cười cả! Cô biết con bò cái ấy. Nó là bạn thân của những con bò của mẹ cô và các cháu nên nói năng lễ phép với nó. – Cô vuốt cái tạp dề cho păhngr và nghiêm nghị nhìn hai chị em Giên.
Maicơn cất tiếng dịu dàng hỏi vì em mong rằng nếu nói năng đặc biệt lễ phép thì sẽ được biết một đôi điều về con bò này:
- Thưa cô, cô biết nó từ lâu phải không ạ?
Cô Mêry đáp:
- Từ trước khi nó tới gặp nhà vua.
Giên cũng lấy giọng, gợi chuyện:
- Thưa cô, nó gặp nhà vua khi nào ạ?
Cô Mêry đăm đăm nhìn vào khoảng không, đôi mắt cô chăm chú hướng vào một cái gì đó mà hai đứa trẻ không nhìn thấy. Chúng nín thở chờ đợi.
Cô Mêry bắt đầu kể bằng giọng nói trầm tư của người kể chuyện:
- Đã lâu lắm rồi… - Cô ngừng lời như thể đang nhớ lại những sự việc đã xảy ra hàng mấy trăm năm về trước. Thế rồi cô lại tiếp tục kể, như trong giấc mơ, mắt vẫn hướng vào khoảng giữa căn phòng nhưng không nhìn vào đâu cả.
Con bò cái ấy tên là Bò Đỏ. Mẹ cô kể lại rằng nó cũng có cương vị quan trọng và giàu có. Con Bò Đỏ sống trong một cánh đồng tươi xanh, đẹp đẽ nhất trong vùng, một cánh đồng đầy những cây mao lương, hoa vàng rực to bằng cái đĩa chén và những cây bồ công anh to hơn cây chổi quét nhà, đứng thành hàng như những người lính.
Mỗi lần Bò Đỏ ngoạm một người lính thì lại có một anh khác mọc ra, mặc quân phục xanh lá cây và đôi mũ lông màu vàng óng. Con Bò Đỏ ấy từ trước đến nay vẫn sống ở đó. Nó nói với mẹ cô rằng nó không nhớ được thời kì trước khi nó chưa tới sống ở đó là như thế nào. Thế giới của nó giới hạn trong các hàng rào cây xanh bao quanh và khoảng trời xanh trên đầu; nó không biết gì bên ngoài thế giới đó còn có những gì.
Con Bò Đỏ có lối sống nghiêm túc, đáng trọng, nó ứng xử như một nhà quý tộc thực sự và hiểu biết mọi điều. Đối với nó, một vật chỉ có thể là màu đen hoặc màu trắng, không thể là màu xám hoặc màu hồng. Con bò này nhận xét kẻ khác hoặc là tốt hoặc là xấu, không có mức trung gian. Các cây bồ công anh thì hoặc là ngọt, hoặc là chua, không có mức vừa vừa, lưng chừng…
Cuộc sống của con Bò Đỏ rất bận rộn. Buổi sang, nó phải dạy con gái là cô Bê Đỏ học; buổi chiều, nó dạy Bê Đỏ các quy tắc ứng xử, nói năng và mọi điều mà một con bê có giáo dục cần phải biết.
Sau đó hai mẹ con ăn bữa chiều: Bò Đỏ dạy Bê Đỏ phân biệt nhánh cỏ nào ngon, nhánh cỏ nào không ngon và ban đêm, khi bê con đã ngủ yên, Bê Đỏ nằm một chỗ, vừa nhai lại vừa trầm ngân suy tư…
Ngày nào cũng đúng in như vậy. Rồi thì một cô Bê Đỏ dần lớn lên, ra đi và lại có một con Bê Đỏ khác thế chỗ… Và tất nhiên con Bò Đỏ cảm thấy như cuộc sống của mình bao giờ cũng là như thế và thực sự, cũng không mong ước gì hơn là cứ như thế mãi cho đến trọn đời.
Nhưng đúng thời điểm mà Bò Đỏ đang suy tưởng, nghiền ngẫm những ý nghĩ đó thì – như sau này Bò Đỏ kể lại với mẹ cô - một sự việc li kì bỗng đã rình rập cuốn hút Bò. Sự việc đó xảy ra trong một đêm kia, khi nhứng ngôi sao trên trời trông như những đoá bồ công anh và mặt trăng giống như một bông cúc vàng lớn đặt giữa những vì sao.
Đêm hôm đó, khi Bê Đỏ đã ngủ yên khá lâu, con Bò Đỏ bỗng đứng dậy và bắt đầu nhảy múa. Bò nhảy múa say sưa, rất uyển chuyển và nhịp nhàng, tuy không có nhạc đệm. Có lúc, bò nhảy điệu pônka, có lúc bò nhảy vũ điệu quay cuồng của dân vùng cao, và có lúc múa một điệu mà bò tự sang tác. Và, sau mỗi tiết mục múa, Bò lại cúi chào và chạm cả đầu vào những bông hoa bồ công anh.
Khi bắt đầu vào điệu múa “Cây sáo trúc của chàng thuỷ thủ” thì Bò Đỏ chợt tự bảo: “Trời ơi! Thật là kì lạ! Từ xưa tới nay, mình vẫn cho rằng nhảy múa là một trò không đứng đắn, nhưng đúng ra không phải như thế, vì chính mình đang nhảy múa. Vì mình là một cô bò gương mẫu cơ mà!”
Thế là Bò Đỏ cứ nhảy múa hoài, và cảm thấy rất thích thú. Tuy nhiên, cuối cùng, Bò thấy mệt và quyết định là nhảy múa như thế đủ rồi, phải đi ngủ thôi
Nhưng Bò vô cùng ngạc nhiên khi thấy không thể ngừng lại được. Khi Bò định nằm xuống bên cạnh con Bê Đỏ thì bốn chân của Bò vẫn cưs gõ đập, múa may và tất nhiên là than mình Bò cũng phải chuyển động theo. Thế là Bò lại nhảy múa vòng quanh khu đồng cỏ, lúc theo điệu này, lúc theo điệu khác, lúc lại nhón bước đi trên đầu ngón chân.
Đôi lúc, Bò thì thầm với giọng nói như một nhà quý tộc: “Trời ơi! Thật là kì dị!” nhưng vẫm không sao dừng lại được.
Trời đã sang mà Bò Đỏ vẫn còn nhảy múa dọc ngang rồi vòng quanh khu đồng cỏ, còn con Bê Đỏ đáng thương, vất vả chạy theo mẹ mà gọi: “Mê…ê! Mê… ê!” Qua đêm thứ hai, Bò Đỏ vẫn nhảy múa, vẫn không dừng lại được và đã cảm thấy lo lắng quá chừng. Sau một tuần lễ nhảy múa không ngừng, gần như là Bò Đỏ đã hết hơi, hết sức. Bò quyết định: “ Mình sẽ phải vào chầu Đức Vua để xin ý kiến về sự viêc này!”
Thế là Bò Đỏ hôn từ biệt Bê Đỏ để lên đường, dặn Bê Đỏ ở nhà phải ngoan. Sau đó, Bò nhảy múa qua hết cánh đồng cỏ đi tới hoàng cung để gặp Đức Vua.
Suốt dọc đường, Bò Đỏ vẫn nhảy múa, khi đi qua các bụi cây xanh thì dứt vội vài ba nhánh lá và ai nấy nhìn thấy bò cũng đều trợn tròn mắt, kinh ngạc. Nhưng không ai kinh ngạc bằng chính bản than Bò Đỏ.
Cuối cùng, Bò tới Cung điện nhà vua, nơi Đức Vua đang ngự. Bod dung miệng giật dây chuông và khi cổng đã mở, Bò nhảy múa đi qua cổng, theo con đường lớn trong hoa viên dẫn tới những bậc cửu trùng, trên đó là ngai vàng của Đức Vua.
Đức Vua đang ngự trên ngai vàng, đang bận sạon thảo một bộ luật mới. Quan Thư ký đang ghi những lời Đức Vua truyền phán vào trong một quyển sổ nhỏ màu đỏ, lần lượt từng điều khoản một. Xung quanh là các triều thần và các vị phu nhân xin vào bệ kiến, ai nấy đều mặc trang phục lộng lẫy và đều cùng cất tiếng nói một lúc.
Đức Vua hỏi:
- Ngày hôm nay, ta đã soạn được bao nhiêu điều luật rồi?
Quan Thư ký đếm số điều luật đã ghi trong một quyển sổ nhỏ màu đỏ, sau đó cúi dập đầu và vẫn giữ cẩn thận cái bút lông ngỗng cho khỏi rơi, trình tâu:
- Tâu Đức Vua, được bảy mươi hai điều khoản!
Đức Vua phán:
- Chà! Làm trong một giờ, được như vậy là khá lắm!
Trông Đức Vua có vẻ rất hài long về mình. Đức Vua đứng dậy, sửa lại cái áo lông chồn trắng rất ưa nhìn và oai nghiêm phán bảo:
- Thôi, hôm nay làm đến đó thôi! Hãy truyền mang kiệu tới. Ta phải đi tiệm hớt tóc.
Lúc ấy, Đức Vua mới nhìn thấy con Bò Đỏ đang tới gần. Đức Vua lại ngồi xuống ngai vàng và cầm cây vương trượng.
Khi thấy Bò Đỏ tới sát bệ cửu trung, Đức Vua hỏi:
- Này, cái gì đây thế?
Bò Đỏ trả lời ngắn gọn:
- Tâu Đức Vua, một con bò cái!
Đức Vua phán:
- Ta biết rồi. Ta vẫn nhìn rõ mọi thứ! Nhưng nhà ngươi cầu xin điều gì? Nó nhanh lên! Ta đã hẹn với người thợ cắt tóc là sẽ tới vào lúc mười giờ.Bác ta không thê chờ được quá giờ đó và ta thì nhất thiết phải cắt tóc hôm nay. Này, nhà ngươi đừng có nhảy nhót lung tung như thế nữa! - Đức Vua nổi giận, nói them. – Nhà ngươi làm ta chóng cả mặt!
Tất cả đám triều thần đều đồng thanh hô:
- Chóng cả mặt!
Con Bò Đỏ nhăn nhó tâu.
- Tâu Đức Vua, thần thiếp đã bị khổ sở chính vì chuyện đó! Thần thiếp không thể dừng lại được.
Đức Vua giân dữ phán:
- Không dừng lại được à. Dừng lại ngay! Trẫm truyền lệnh: Dừng lại ngay!
Tất cả đám triều thần lại đồng thanh hô:
- Dừng lại ngay!
Bò Đỏ cố gắng hết sức để dừng lại. Trên mình Bò, các cơ bắp, các dải xương sườn nổi lên cuồn cuộn như những dãy núi ở khắp mọi chỗ. Nhưng không chút hiệu quả! Bò Đỏ vẫn tiếp tục nhảy múa dưới chân bệ cửu trùng.
- Tâu Đức Vua trước đay thần thiếp cũng đã rang sức nhưng không thể được. Thần thiếp đã nhảy máu suốt bảy ngày liền. Thần thiếp không được ngủ. Thần thiếp chỉ được ăn chút ít. Một vài nhánh cỏ gai hoa trắng mà thôi. Vì vậy, thần thiếp tới xin bệ hạ phán bảo.
Đức Vua gạt chiếc vương miện về một bên rồi gãi đầu và phán:
- Hừ! Kì quái thật!
Các triều thần cũng đều gãi đầu và nói:
- Kì quái thật!
Đức Vua lại hỏi:
- Nhà ngươi thấy khi nhảy máu thì trong người thế nào?
Bò Đỏ tâu:
- Tâu Đức Vua, rất thích thú! – Bò Đỏ ngừng lời như đang lựa chon từ ngữ - Thần thiếp còn có cảm giác thực dễ chịu nữa. Như là có một tiếng cười lan toả lâng lâng trong người vậy.
Đức Vua phán: “Kì quái thật!” rồi đưa tay đỡ lấy cằm và chăm chú nhìn Bò Đỏ, ngẫm nghĩ nên làm thế nào để giải quyết được vụ việc này cho thật ổn.
Bỗng nhiên Đức Vua đứng phắt dậy và kêu:
- Trời ơi!
Tất cả đám quần thần đều kêu lên:
- Tâu Đức Vua, có điều gì vậy?
Đức Vua phán:
- Điều gì ư? Các khanh không thấy gì à? - Đứuc Vua đang rất bị kích động, ngài quăng cây vương trượng và phán – Ta thật là ngu đần vì không nhìn thấy ngay từ trước. Và các khanh cũng toàn là đồ ngu đần cả! - Đức Vua giận dữ quay về phía đám triều thần – Các khanh không nhìn thấy có một ngôi sao rơi mắc vào sừng con bò à?
Quần thần bỗng như lúc ấy mới nhìn thấy ngôi sao và đồng thanh hô: “Đúng như vậy!”. Và khi càng nhìn, càng thấy ngôi sao sang hơn.
Đức Vua phán:
- Nguyên nhân sự việc là ở đó! Bây giờ các khanh phải gỡ bỏ ngôi sao đó ra thì vị phu nhân này sẽ ngừng nhảy múa và có thể ăn điểm tâm một chút. – (Nói với Bò Đỏ) – Này, Bò Đỏ, ngôi sao đó đã làm nhà cho ngươi phải nhảy múa đấy! Nào các khanh, tiến hành đi!
Đức Vua ra hiệu cho quan Tể tướng. Tể tướng khẩn trương bước tới trước mặt Bò Đỏ và đưa tay ra nắm lấy ngôi sao. Tể tướng không gỡ ra được. Thế là các triều thần khác lần lượt từng vị tới trợ lực, người này ôm vòng lấy bụng người kia cuối cùng thành một dây dài như có một cuộc chơi kéo co đấu sức giữa đám triều thần và ngôi sao.
Bò Đỏ kêu lên:
- Xin quý vị chú ý giữ gìn cái đầu tôi!
Đức Vua hét lên:
- Kéo khoẻ lên nào!
Quần thần ra sức lôi kéo mạnh hơn. Họ cố gắng kéo, mặt mũi đỏ rừ như gấc chin. Họ kéo mãi, lôi mãi đến lúc đã hết cả hơi và đều ngã ngửa ra, người nọ đè lên người kia. Ngôi sao vẫn không nhúc nhích, vẫn dính chặt vào sừng Bò Đỏ.
Đức Vua chặc lưỡi:
- Chà, chà! Nào, quan thư kí đâu, hãy mở tập bách khoa toàn thư ra xem trong đó nói như thế nào về hiện tượng “ bò cái có ngôi sao mắc vào sừng”.
Quan thư ký quỳ gối, bò tới chui xuống dưới ngai vàng. Quan chui ra, mang theo một cuốn sách to tướng màu xanh lá cây thường xuyên để ở đó để tra cứu khi Đức Vua cần biết về một vấn đề nào đó.
Ông ta mở sách ra, lật trang, tìm:
- Tâu Đức Vua, không có mục đó mà chỉ có truyện “Con Bò cái nhảy qua mặt trăng” mà thôi! Truyện này thì ai cũng biết cả rồi!
Đức Vua xoa xoa cằm suy nghĩ. Ngài bực bội thở dài và nhìn Bò Đỏ và phán:
- Ta cho rằng chỉ có một cách là nhà ngươi cũng thử làm như vậy xem sao!
Bò Đỏ tâu:
- Thử làm như thế nào, tâu Đức Vua?
- Ngươi phải nhảy qua mặt trăng. Có thể sẽ có hiệu quả. Dù sao cũng nên thử xem!
Bò Đỏ có vẻ bị xúc phạm, trừng mắt, kêu lên:
- Thần thiếp mà lại phải nhảy lung tung như vậy sao?
Đức Vua sốt ruột vì còn phải đi tới tiệm hớt tóc, phán:
- Phải, chính nhà ngươi chứ còn ai nữa!
Bò Đỏ tâu:
- Tâu thánh thượng, thần thiếp xin thánh thượng nhớ cho rằng thần thiếp là một con vật đứng đắn, nghiêm túc, từ nhỏ đã được cha mẹ dạy cho biết là một phụ nữ đứng đắn không được nhảy lung tung như vậy!
Đức Vua đứng ngay dậy, cầm cây vương trượng ném vào Bò Đỏ và phán:
- Nhà ngươi tới xin ý kiến ta và ta đã cho ý kiến như thế đó! Nhà ngươi có muốn nhịn đói mãi mãi không? Nhà ngươi muốn mất ngủ cả đời chăng?
Bò Đỏ nghĩ tới vị ngọt lịm của những bông hoa bồ công anh, nghĩ tới thảm cỏ xanh rờn, nằm lên thực êm ái. Bò Đỏ nghĩ tới bốn chân lúc nào cũng dậm dật qua mệt, phải cho nghỉ một chút thì hơn. Bò Đỏ tự bảo với mình: “CŨng cso thể thử, chỉ thử một lần này thôi mà không được để cho ai biết, ngoài Đức Vua”.
Bò Đỏ vừa nhảy múa vừa nói to:
- Đức Vua cho là mặt trăng ở độ cao chừng nào?
Đức Vua ngẩng dầu nhìn mặt trăng và nói:
- Ít ra là một dặm, áng chừng như vậy.
Bò Đỏ gật gật đầu vì cũng ước lượng như thế. Nó suy nghĩ hồi lâu rồi tâu:
- Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ rằng lại phải đến nông nỗi này, tâu Đức Vua! Phải nhảy – mà là nhảy qua mặt trăng vì chuyện đó! Nhưng thần thiếp cũgn xin thử xem.
Đức Vua thấy như vậy là có thể tới đúng hẹn với bác thợ cắt tóc, vui vẻ phán:
- Hay lắm! Vậy hãy đi theo ta!
Đức Vua, đi tới vườn Thượng uyển, Bò Đỏ và quần thần theo sau.
Khi tới sân cỏ rộng thoáng, Đức Vua phán:
- Bây giờ nhà ngươi hãy nghe đây, khi ta thổi còi thì nhảy nhé!
Đức Vua lấy trong túi áo ra một chiếc còi bằng vàng và khẽ thổi thử xem trong đó có vướng bụi bặm gì không.
Bò Đỏ dậm dật bốn chân và chú ý nghe.
Đức Vua hô:
- Nào! Một! Hai! Ba!
Liền đó, Đức Vua thổi một hồi còi dài.
Bò Đỏ lấy hơi, nhún chân nhảy một cái mạnh kinh khủng và hất tung cả đất phía sau. Bò Đỏ nhìn xuống thấy các gương mặt Đức Vua và quần thần nhỏ dần, nhỏ dần rồi không nhìn thấy nữa. Bò Đỏ thấy mình vút lên cao trong bầu trời, các tinh tú chạy quanh mình như những cái đĩa bằng vàng và lúc này đây, cảm thấy ánh trăng lành lạnh chiếu rọi lên mình. Khi bay vèo qua mặt trăng, Bò Đỏ đã phải nhắm mắt lại, luồng ánh sang chói loà đã ở phía sau và Bò Đỏ cúi đầu hướng về trái đất, cảm thấy ngôi sao trên sừng đã rơi ra, vang ầm cả bầu trời. Bò Đỏ thấy ngôi sao như đã biến mất trong bong đêm vang lừng tiếng nhạc dội lại qua không gian.
Một phút sau, Bò Đỏ đã trở về mặt đất. Bò Đỏ rất ngạc nhiên vì thấy nơi nó rơi xuống không phải là vườn Thượng uyển của Đức Vua mà lại chính là cánh đồng bồ công anh của mình.
Và giờ đây, Bò Đỏ đã thôi nhảy múa. Bốn chân nó đứng vững như những cột bằng đá và nó đi lị ung dung như bất kì một con bò nghiêm túc nào. Bò Đỏ lặng lẽ và thanh thản đi ngang qua cánh đồng hoa, vặt đầu những tên lính mũ vàng, đi tới chỗ con Bê Đỏ.
Bê Đỏ reo lên:
- Mẹ đã về, con mừng qua! Mấy ngày qua, con chỉ có một mình, buồn lắm.
Bò Đỏ hôn con và bắt đầu gặm cỏ. Cả một tuần nay mới được một bữa. Bò Đỏ đã ngốn hết cả mấy trung đoàn (hoa bồ công anh) mới thấy no bụng. Sau bữa ăn, Bò Đỏ đã trở lại với nếp sống đúng như trước kia…
Mới đầu, Bò Đỏ thấy rất vui mừng vì đã quay lại với những thói quen đều đặn, ổn định như xưa, có thể không phải vừa nhảy múa vừa ăn sang và được nằm trên thảm cỏ ngủ cả đêm mà không phải cúi chào mặt trăng cho tới sáng.
Nhưng ít lâu sau, Bò Đỏ cảm thấy bang khuâng và không thoả mãn. Cánh đồng hoa bồ công anh và Bê Đỏ đều bình an vô sự nhưng Bò Đỏ còn thấy thèm muốn một cái gì mà chính Bò Đỏ cũng không biết nữa. Cuối cùng, Bò Đỏ phát hiện ra là nó nhớ tiếc ngôi sao trên sừng ngày nào. Bò đã quen nhảy múa, quen với cảm giác có ngôi sao trên đầu thật thích thú, Bò Đỏ mong ước lại được nhảy vũ khúc “ Cây sáo trúc của chàng thuỷ thủ” và lại có một ngôi sao trên sừng…
Bò Đỏ gầy đi, kém ăn, tính tình trở nên hung dữ. Nhiều khi Bò Đỏ vô cớ oà lên khóc. Thế rồi Bò Đỏ tới gặp mẹ cô và hỏi ý kiến mẹ cô.
Mẹ cô bảo: “Trời ơi, cô bạn than mến! Chắc cô cũng biết là trên trời, không chỉ có một ông sao đổi ngôi! Trước kia, ông bà tôi bảo tôi là mỗi đêm, có hàng tỉ ngôi sao rơi, tức là sao đổi ngôi đấy! Nhưng cái ngôi sao đó tất nhiên là rơi ở nhiều chỗ khác nhau. Cả cuộc đời con người, cũng không thể thấy được hai ngôi sao rơi ở cùng một chỗ.
Bò Đỏ đáp, với ánh mắt thiết tha ước vọng:
- Như vậy, thưa bà, ý bà muốn nói là nếu em đi nơi này nơi nọ thì…?
Mẹ cô trả lời:
- Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi tìm một ngôi sao.
Bò Đỏ vui vẻ nói:
- Vậy thì em sẽ đi… sẽ đi… thật đấy!
Cô Mêry ngừng kể.
Giên nhanh nhảu nói ngay:
- Cháu chắc là vì vậy mà Bò Đỏ đang đi trong ngõ Anh Đào này đấy!
Cô Mêry hơi giật mình một chút. Trong mắt cô không còn ánh trầm tư và con người cô lại hoạt bát hẳn lên. Cô lớn tiếng la:
- Này, xin cậu đừng trèo lên cửa sổ nũa, xuống ngay! Cô đi bật đèn đây.
Cô bước nhanh ra hành lang, tới chỗ có cái công tắc điện.
Giên thận trọng khẽ bảo Maicơn:
- Em hãy ngó xem con bò còn ở đó không.
Maicơn vội vàng thò đầu ra ngó tìm trong bong chiều dẫn sẫm.
Giên dục:
- Nhanh lên! Cô Mêry về ngay bây giờ đấy! Em có thấy con bò không?
Maicơn vẫn chăm chú nhìn và nói:
- Kh…ô…ông! Không có gì cả. Nó đi mất rồi!
Giên đang hình dung con Bò Đỏ đi lang thang khắp thế gian tìm một ngôi sao để gắn lên sừng…, em nói:
- Chị hy vọng là nó sẽ tìm thấy!
Maicơn đáp:
- Em cũng thế! – và khi nghe tiếng chân bước của cô Mêry đang quay trờ lại, Maicơn vội vã kéo tấm rèm che cửa xuống.
Merry Nhiều Phép Lạ Merry Nhiều Phép Lạ - P.l.travers Merry Nhiều Phép Lạ