Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hoàng Kha Soshi
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10885 / 26
Cập nhật: 2019-10-14 18:06:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ồng Y sững sờ nhìn An đang chạy xe đạp kế bên Lam Thanh. thật là bất ngờ đến mức cô không biết phản ứng thế nào. Tại sao An lại có thể thích con bé làm công trông một tiệm bán hoa vừa dốt nát, vừa quê mùa, nghèo sơ sác được chứ?
Hôm trước, cô nghe Thuy Tiên chọc Lam Thanh với An, nhưng cô không tin. hông Y cho rằng An ghé vào tiệm mua hoa là để được trò chuyên với cô. vì rõ ràng lần nào đến, anh cũng bỏ ra năm mươi phút, hoặc nhiêu hơn nữa để hỏi thăm Y đủ chuyên trên đời. Lẽ nào đó là kế nghi binh để an tiến tới mục tiêu chính là Lam Thanh
Máu nóng bốc lên tới đỉnh làm Hông Y tối tăm mày mặt. cô tấp xe vô lề, rồi chạy vội vào tiệm ngồi thở trước vẻ ngạc nhiên của Thuy Tiên
Em...làm sao vay Hông Ỷ
Trấn tĩnh lại, cô hỏi bằng giọng khô khốc:
Mẹ tôi đâu?
à! Co Thuy vừa vào quán bên kia
Mím môi lại, Y gầm gừ:
Hứ! Bả sướng quá nhỉ? từng ấy tuổi còn vào quán ngồi một mình. chả cần biết con cái nghĩ gì, chị qua bển keu bả về cho tôi
Thuy Tiên lắc đầu:
Chị không dám đâu
Hông Y vờ vịt:
Vay thì bảo con Lam Thanh
Nó về rồi
Cố nén sự tức giận xuống, Y hỏi:
Về hồi nào? Về với ai?
Thuy Tiên vô tình đáp:
Lam Thanh vừa đạp xe ra về một lúc với An người quên của Hông Y đó
Hông Y gằn giọng:
Thì ra là thế, sao lại tình cờ vay kìa
Thuy Tiên nói:
Hai người thỉnh thoảng vẫn về chung mà. an có vẻ thích Lam Thanh lắm
Gằm mặt xuống, Hông Y nạt:
Chị biết gì mà đóan mò, anh An con nhà giàu lại là dân trí thức, làm sao ảnh thích con nhỏ đó được
Vẫn rất vô tư, Thuy Tiên cãi:
Trời ơi! KHi đã yeu rồi thì đâu có phân biệt giàu nghèo, sang hèn nữa
Hông Y nóng mũi:
Nhưng những lúc say sưa trò chuyên với tôi, có bao giờ An nhăc đến Lam Thanh đâu. Rõ ràng con qủy đó kiếm cách sáp lại gần ảnh để quyến rũ đây mà. hừ! Đúng là mặt dày mặt dạn. phận đũa móc mà đòi chòi mâm con
Thuy Tiên gân cổ len:
KHông phải đâu! An theo đuổi Lt thì đúgn hơn. lần đầu tiên nhìn thấy con bé, anh chàng đã như bị hớp hồn, cứ đứng nhìn trân trân làm con bé hoảng vía chạy tuốt vào trong
Hông Y nghẹn cứng:
Có...có chuyên đó nữa sao?
Thuy Tiên gật đầu:
CHị là người mục kích toàn bộ sự việc mà
KHông biết trút sự thất vọng vào đâu, HOng Y uất ức nói như hét:
Chị giỏi lắm! Chuyên gì cũng biết hết
Mặc cho Thuy Tiên trố mắt nhìn mình, Hông Y te te đi qua quán caphe bên kia đường và thấy mẹ mình đang ngồi cho một bà thầy xủ quẻ
Thấy co, ba thuy than:
lại sắp gặp buồn phiền từ con cái. Mẹ chưa coi hết quẻ mày đã xuất hiện với bộ mặt đưa đám, có chuyên gì đây?
Hông Y lầm lì:
Chuyên gì đâu! COnd dang muốn coi một qủe đây
Bà Thuy phẩy tay nói với mụ thầy bói:
Bà coi cho nó đi
Đưa bộ bài tây cho Y, mẹ thầy bảo:
Co xào chín lần, rồi bốc ra một lá. khi xào bài nhớ phái điều mình muốn coi nhé
HOng Y làm đúng theo lời dặn, nhưng đến khi bốc bài, cô lại lôi ra một lúc hai lá
Mụ thầy bói phán:
Bữa nay tâm cô nóng nảy quá, coi không được đâu
Thế thì mai vay
Đợi mụ thầy đi khuất, bà Thuy hất hàm
Chuyên gì?
HOng Y nghiến răng:
Mẹ đuổi ngay Lam Thanh cho con
Ba Thuy nhíu mày:
Nó làm được việc lắm, sao lại đuổi?
Hông Y cau có:
Chính vì quá được việc nên con đỉ non ấy rủ bồ của con gái mẹ
Ngớ ra mất mấy giây, ba Thuy gằn lại:
Mày nói cái gì? nó rủ thằng nào?
Giọng Hông Y tức tưởi:
Nó...nó đang đeo An, An đó....mẹ biết không? hụ..hụ..hụ..
Đến lượt bà Thuy tru tréo len:
Nó dám à! Đúng là nuôi ông tay áo, không biết an phận lại còn vô ơn. nhưng tại sao con nghi nó với thằng An?
Hông Y tức tối:
Con nhìn thấy nó đi với An, cả hai trông tình lắm,mẹ phải đuổi nó ngay
Ba Thuy hạ giọng:
thằng An đã hứa hẹn, hay nói gì với con chưa?
Hông Y hậm hực:
Có con Lam Thanh cản mụi làm sao ảnh nói được. mà nó cô điểm nào hơn con chứ. nếu trước đây mẹ nghe lời con không xiêu lòng vì lời năn nỉ của Diệu Lan, nhận Lam Thanh vào làm, thì bây giờ An đâu quên nó
Ba Thuy nắm tay lại:
Để từ từ mẹ tính, đuổi nó đi thì dễ nhưng nhắm con sẽ được cái gì, ngoài sự trách móc của An. đuổi Lam Thanh tức là tạo co( hội cho nó chiếm được tình cảm của An nhiêu hơn
Đạp cái ghế mây trước mặt qua một bên, Y ré len:
Làm sao con từ từ được khi ngày nào An cũng tìm nó
Ba Thuy chép miệng:
Đành rằng là vay, nhưng "dục tốc bất đạt"
Nhìn Hông Y đầy ngờ vực, bà nói:
Nhưng mày thích thằng An từ hồi nào vay? Hừ, cứ vài hôm là quên một thằng mới. Tao không hiểu mày yeu cách nào mà nhanh thế
Hông Y dằn dỗi:
Con quên nhiêu nhưng không hợp tánh, nên lại chia taỵ bây giờ con chọn An vì ảnh có nhiêu điểm hơn người tạ mẹ không muốn con gái mình hạnh phúc thì thoi. Cứ để mọi thứ tốt đẹp nhất cho Lam Thanh, dù sao nó cũng làm ra tiền cho mẹ, chớ khogn chỉ biết phá của như con
Ba Thuy lừ mắt:
Hừ! Chỉ giỏi nói lẫy, thầy bói bảo tao sẽ gặp bực mình vì con, đúng là không sai. Nếu mày tin chắc sẽ chiếm được trái tim thằng An, mẹ sẵn sàng hy sinh con qủY nhỏ ấy
Hông Y phật ý:
Mẹ dùng từ hy sinh nghe to tát quá. nó là cái thá gì, nhưng mẹ loại nó khỏi An bằng cách nào cho ổn thoa? Đây?
Ba Thuy nhếch môi tâm hiểm:
Thì cũng phải có cách chứ. thoi mình về tiệm đi
Hồng Y hớn hở bước theo bà Thuỵ mẹ đã nói thế, cô thấy an tâm vì biết bà cũng thích có một chàng rễ như An. nếu mẹ nói đã có cách thì nhất định sớm muộn cô cũng có được An
Dù hiểu những điều mình đang nghĩ là quá xa vời, vì với cô An luôn giữ một khoảng cách trông trò chuyen, nhưng tại sao Hông Y lại không mơ ước khi Lam Thanh thua xa cô về mọi mặt
Bước vào tiệm, Bà Thuy hỏi Tiên:
Lam Thanh về rồi à?
Dạ, có chuyên gì không cô?
Nghe nói con bé quên với An phải không?
THuy Tiên liếc vội Hông Y rồi gật đầu. Giọng bà Thuy êm như ru:
Con nhỏ này thật đa truân. đã có một đời chồng mà vẫn được đàn ông để mắt tới
Thuy Tiên lẫn Hông Y đều ngạc nhiên vì lời bà nói. Vốn là dân tò mò và nhiêu chuyen, Tiên hỏ tới:
thật hông cô? con bé còn nhỏ xíu mà đã một đời chồng rồi sao?
Ba Thuy nói:
Thấy vay chứ đâu phải vay, nó không thuận với chồng nên mới trốn lên đây. Tao thấy hoàn cảnh cũng tội bèn nhận vào làm, nó siêng năng, khéo léo, nhưng bây giờ bồ bịch kiểu này phiền lắm
Tiên tài khôn:
Tại anh chàng đeo nó quá, Chớ Lam Thanh không có ý gì đâu
Ba Thuy lên giọng:
Có tình ý hay không thì rõ quá rồi, nếu nó nói thật là đã có chồng. tao đố thằng nào dám đeo, chỉ sợ nó giả bộ hiền từ để lợi dụng người tạ mày thân với Lam Thanh, nhớ lựa lời khuyên giùm. nếu để tao mang tiếng với khách hàng thì nó cũng khỏi làm ở đây
Thuy Tiên gật đầu. Cô chợt hiểu vì sao Lam Thanh luôn rút vào trông tiệm. thì ra con bé trốn chồng sợ người quên bắt gặp. nghĩ cũng tội chắc cô phải mau chóng khuyên Lam Thanh nên lánh xa An mới được. dạo này con bé đã hết trốn chàng rồi
Ngươi ta bảo đẹp trai không bằng chai mặt. đằng này An vừa đẹp trai vừa chai mặt, Lam Thanh bị anh ta chinh phục là phải. Đã một đời chồng, còn gì mà treo giá ngọc. chưa chắc cô khuyên Lam Thanh đã chịu nghe. Nhưng có lẽ Thuy Tiên phải thử, cô không nghĩ Thanh lợi dụng An, trái lại cô lại sợ thanh bị an lợi dụng
An là người có học, gia đình tương đối tiếng tăm, ngu dại gì thật lòng với một cô gái quê, đang trốn chồng trông thành phố nhiều cạm bẫy này
Thuy Tiên trông thấy thương Lam Thanh nhiều hơn là khinh ghét. co xách giỏ, chào mẹ con bà Thuy rồi đạp xe ra về. ngang chợ, cô thấy Lam Thanh, con bé đang mua nhãn bên đường
Tấp xe vào, Thuy Tiên gọi nhỏ:
Thanh
Giật mình con bé ngước len:
Chị làm em hết hồn
Tiên cao giọng:
Hình như lúc nào em cũng hoảng sợ khi nghe gọi bất ngờ?
Trả tiền cho người bán, Thanh nói:
Tại em yếu bóng vía
Tiên lắc đầu:
chị lại nghĩ khác, dường như em trốn tránh ai đấy thì phải
Lam Thanh chối:
Làm gì có chuyên đó
Thuy Tiên đạp xe sông sông cạnh cô:
à, anh chàng An đâu rồi?
Thanh không được tự nhiên:
Em không biết, tụi em chỉ đi chung một đoạn đường thoi
Chà! Anh chàng chịu khó thật. chỉ vì một đoạn đường đi cùng ngắn ngủi mà phải bỏ khối thời gian lân la trông tiệm hoa, hết trò chuyên với Hông Y, tới tán gẫu với chị để chờ em về cùng. nè! Coi chừng phiền phức đó nghên!
Lam Thanh nhíu mày:
Sao lại phiền phức. kHông phải chị từng khuyên em nên cởi mở, trò chuyên với khách hàng đó sao?
Thuy Tiên nhấn mạnh:
Trông lòng em An đâu phải là khách hàng. anh ta đã chiếm một vị trí khác và em sắp gặp hiểm hoa. Vì An đó
Lam Thanh keu len:
Em chưa hiểu hết ý chị
Tằng hắng lấy giọng, Tiên nói:
Lúc nãy cô Thuy có bảo chị phải lựa lời khuyên em
Về vấn đề gì?
Chuyên chồng con ấy mà
Lam Thanh rùng mình, cô cứng cả hàm khi nghe, Thuy Tiên nói tiếp:
Cô ấy bảo không muốn mang tiếng vì cô ấy có quên với gia đình An. em là gái đã có chồng, phải biết giữ ý khi giao thiệp. nếu không cổ cho em nghỉ làm đó
Ngưng một chút để quan sát Thanh, Thuy Tiên nói tiếp:
Em cũng kín thật, có chồng mà chẳng ai hay hết. bộ định tìm thêm ông nữa sao?
Lam Thanh gượng gạo:
KHông phải vay đâu. Chị đừng mỉa mai em mà
THuy Tiên nhỏ nhẹ:
Chị chưa hiểu hoàn cảnh của em ra sao hết. chị chỉ khuyên rằng đàn ông tốt hiếm có lắm, em coi chừng bị lợi dụng đó. thoi chị về, ngày mai mình sẽ tâm sự nhiều hơn
Lam Thanh thẫn thờ nhìn Tiên đạp xe đi, Cô từng năn nỉ bà Thuy đừng tiết lộ thân phận của cô với bất cứ ai. Bà hứa đã rất trịnh trọng, sao bây giờ lại cho Thuy Tiên biết. nếu không muốn Thanh quên với An, Bà có thể nói thẳng mà, cần chi phải vòng vo qua người khác để gây bất lợi cho cô
Nghĩ tới An, Lam Thanh thấy lòng nặng nề quá!
Sau lần trò chuyên với anh vào đêm sinh nhật dường như An luôn tìm cách gặp Thanh. khác với trước đây, mua hoa xông là về ngay, An thường nán lại trò chuyên với Thuy Tiên và HOng Ỵ đến khi thấy cô dắt xe ra, anh mới tà tà chạy theo với vẻ hết sức tình cờ
Trông vòng quay chóng mặt của cuộc sống, có được những phút giây lãng mạn như thế cũng vui. Nhugn Thanh không dám nghĩ xạ cô luôn tạo một khoảng cách an toàn cho mình
Sống mà phải luôn phòng thủ, đối phó, đúng là khó thở. nhưng cô đành phải chịu, nếu không muốn bị lôi về nhà, và bị làm vợ hau
Nhớ tới những lời Thuy Tiên vừa nói, Lam Thanh càng rầu hơn. thêm một người biết cô trốn gia đình đi, Thanh lại thêm một mối lọ tính Thuy Tiên không độc nhưng hay nói, chuyên gì Tiên biết là hầu như cả thế giới sẽ biết. phải chăng bà Thuy muốn nhờ Thuy Tiên loan truyền chuyên của cô với mọi người và nhất là với An?
Nhưng bà làm thế với mục đích gì? bỗng dưng Lam Thanh nhớ tới lần bà đã nói:"Bà nội An giàu lắm, thằng ấy mà ưng HOng Y, tao gã liền". nếu vì lý do này sớm muộn gì cô cũng bị cho thoi việc. với Thanh bây giờ cươc sống quan trọng hơn chuyên giao du, quan hệ. chíng vì thế cô sẵn sàng tỏ thái độ dứt khóat của An để được yên thân. có lẽ cô nên nói thẳng với An thì tốt hơn. nhưng vào lúc nào, và sẽ mở đầu ra sao khi chưa bao giờ An có lời nói, th ai độ vượt qua sự lịch sự cần thiết của hai người ở giai đoạn đầu vừa mới quên biết nhau
Lam Thanh nuốt tiếng thở dài khi xe đã vào tới sân. cô mới mở cửa cái lò sấy của mình và nghe bà bảy gọi. Đặt giỏ xách lên bàn, Lam Thanh cầm bịch nhãn đi qua
Vừa nhìn thấy, Ba Bay đã lắc đầu:
Bà không ăn nhãn đâu, nóng lắm. một lát nữa nhớ đem về đó
Lam Thanh gượng cười. Chiều nay cô không còn tâm trí nói chuyen, nên thay vì hỏi han đủ thứ như thường ngày, cô chỉ im lặng ngồi ì ra ghế
Ba Bảy ngạc nhiên:
Ủa! Sao vay? Cháu muốn bệnh à?
Thanh vuốt những sợi tóc trên trán:
Dạ, cháu hơi mệt vì nhiêu chuyên quá
Ba Bảy chép miệng:
làm công cho người khác lúc nào chẳng bị vắt kiệt sức, bởi vay cháu phải tranh thủ vừa làm vừa học cách kinh doanh của họ để sau này đâu thành nghề của mình
Lam Thanh miễn cưỡng nói:
Cháu cũng muốn thế lắm
Ba Bảy giở lồng bàn ra:
Ăn cơm với bà cho vui. Chiều nay có canh chua, cá kho ngon lắm. ăn vào cháu sẽ khỏe ngaỵ
Thanh ngập ngừng:
ngày nào cũng ăn của bà, cháu ngại lắm
Lắc đầu, bà Bay nói:
Đừng nghĩ như vay! Cháu phải biết rằng người ta luôn nương tực và nhau mà sống. trước đây không có ăn cùng, bà ăn không tới một chén cơm đã buông đũa. Bây giờ khá hơn nhiều là nhờ có cháu. Cứ xem như bà cháu mình nương nhau hả?
So đũa đưa cho bà Bay, Lam Thanh dò dẫm:
Ngươi già vui là nhờ có con cháu xung quanh riêng bà lại thui thủi một mình.Buồn thật!
Ba Bay trầm ngâm:
Con cháu là niềm vui cũng là nổi buồn, là nổi khổ mà bật làm cha mẹ, ông bà mang theo xuốgn đất khi đã chết
Thế bà không có con cháu sao?
Ba Bay khẽ khàng:
Có chứ! Nhưng chúng nó không cần bà! đứa thì bỏ bà mà đi. Đứa thì bám lấy bà như cay chùm gửi bám vào thân cổ thụ. chúng nó toàn là đàn ông. hai thằng con, rồi hai thằng cháu
Lam Thanh im lặng ăn cơm. có lẽ cô tài lanh khi gợi chuyện này với bà Bay trông khi chuyên của mình chẳng khác nào cuộn tơ vò
Bà Bảy bỗng trớ sang chuyên khác:
Anh chàng gì đó còn hay trò chuyên với cháu không?
Thanh luống cuống vì bất ngờ:
Dạ, trước kia thì ít, nhưng sau này tới mua hoa hoài, nên anh ấy cũng thường...chào hỏi
Nheo đôi mắt già nhưng vẫn còn tinh anh lại, bà Bảy hóm hỉnh:
Chỉ chào hỏi thoi sao? Nếu bà là nó, thì sẽ phịa ra trăm ngàn chuyên để tán vào
Mặt đỏ len, Lam Thanh buột miệng:
Cháu không là gì đâu vì anh ta là bạn của con bà chủ tiệm. cháu sợ bị té đâu lắm!
Ba Bảy nhíu mày:
Con bé vô duyên ấy có điểm gì hay chứ! Bà nghĩ bạn của nó cũng là phường rỗng tuếch. nếu chúng là bạn nhau, còn chả cần nghĩ tới xa xôi làm chi cho buồn
Lam Thanh gượng cười:
Thật tình con có nghĩ gì đâu. Hôm trước buột miệng cho Diệu Lan nghe, KHông ngờ nó lại chọc để đến tai bà...
Ba Bay ngập ngừng:
Bà định trêu cháu cho vui thoi! nhìn cháu, bà thường nhớ đến cháu mình. đứa cháu mồ côi mà bà thương nhất vẫn sống cô độc. tội nghiệp!
Vay sao bà không về ở chung với người đó? có phải là giận anh ấy hay không?
Ba Bay im lặng như đang nghĩ ngợi gì đấy. Một lát sau bà mới nói:
Không! tới lúc này bà vẫn thấy sống như vậy là tốt nhất. muốn làm gì, đi đâu cũmg được hết. bà không ràng buộc ai, và cũng chẳng bắt ai có trách nhiệm với mình
Lam Thanh tò mò:
Ngoài người cháu cưng ấy ra, Bà không còn thương ai hết sao?
Nhếch môi cay đắng, bà Bay trầm giọng:
Còn chứ, nhưng chúng nó là một lũ qủy, không đáng để nhắc tới
THở dài, bà nói tiếp:
Đời người ta đúng là khổ đến lúc gần đất xa trời nhưng hai vai vẫn là hai gánh nợ, nợ con cháu,nợ cươc đời
BUông đũa, bà uể oải đứng dậy làm Thanh ấp úng:
Sao bà ăn ít vay?
Đúng hai chén rồi, bà không ăn nhiêu hơn nữa được
Thanh lật đật đứng dậy rot cho bà ly trà. thái độ của cô làm bà Bay phật ý:
Đã bảo cháu bao nhiêu lận cứ để bà tự rót mà! bỏ dở bửa ăm mất ngon
THanh thật thà:
Cháu quên rồi! Trước kia ở nhà, cháu vẫn rót nước, mỗi khi bà nội buông đũa
Vay bây giờ ai thay cháu làm việc đó?
Hơi nhếch môi, cô đáp:
Ngoài mẹ cháu ra, chắc không có ai đâu
Ba Bay ái ngại:
Cháu không nhớ nhà sao mà từ khi ở đây đến nay, không thấy về lần nào hết
CHậm chạp bới thêmc ơm vào chén, Lam Thanh ngập ngừng:
Cháu phải để dành tiền nên chưa về được
Khẽ lắc đầu bà Bảy nói:
Đó không phải là lý do chính đáng. nhưng cháu không nói thì thoi, bà đâu dám ép. ai cũng có hoàn cảnh, số phận khác nhau. Nhưng dù bị vùi dập cỡ nào cũng phải sống cho xứng một con người
Lam Thanh đứgn dậy dọn mâm ra sau bếp. co định rửa chén thì Ba Bay lại gọi:
Cứ để đó, ra đây ngồi với bà
Thanh tự rót cho mình một ly trà sên. mùi thơm của trà làm cô nhớ tới ly trà ở nhà An. giờ này chả biết anh đang làm gì? ngồi một mình trước mâm cơm, hay vào quán với bạn bè sau khi chia tay với cô ở ngã tư đường
Giọng bà Bay xa xôi:
Hồi bằng tuổi cháu bay giờ, bà cũng cực lắm! Mồi côi cha, mẹ đi thêm bước nữa. Ba `bạc phước gặp người cha dượng vô lương tâm nên năm mười sáu tuổi đã phải bỏ nhà đi làm công cho hãng gạch. mỗi ngày phải đóng gạch trên mười hai tiếng. làm mãi hai tay sưng tấy len, rồi lở kói vì bị nước ăn nên phải chuyển qua khuôn gạch. hồi còn sống ba bà có cho đi học đến lớp nhấn nên trông đám...cu li đó, bà là con gái, nhugn có...trình độ cao nhất. vì thời đó được học tới lớp nhị đã là giỏi lắm rồi. Hãng gạch cần người làm sổ sách thế là bà ngoi lên giữ lấy công việc mà thường chỉ đàn ông mới làm được
Uống một ngụm trà,bà nói tiếp:
Hãng gạch đó là của gia đình chồng bà sau này
Lam Thanh reo lên khe khẽ:
A! thì ra là vaỵ..
Nhếch môi đầy cay đắng bà trầm giọng:
Bà giống cô bé lọ lem quá phải không? nhưng đâu ai biết bà đã làm việc như thế nào khi đã là thành viên của gia đình ấy. Mẹ chồng khắc nghiệt, chồng thì như nhược. một vai bà phải gánh, hai ba gánh nặng của gai đình, của hãng gạch
Mắt lim dim như đang nhớ về quá khứ, bà thì thầm:
Nghĩ lại đoạn đường mình đã qua mà rùng mình, từ một hãng gạch bà làm đủ cách để biến nó thành một tiệm buôn bán vật liệu xây dựng, rồi công ty xuất nhập khẩu, bà những tưởng sự nghiệp của vợ chồng bà mươn đời bền vững. ai ngờ đến đời con đã lụi bại. Hừ! CHúng ham làm giàu quá nên bất chấp thủ đoạn. bà khuyên mãi nhưng chúng không nghe đành phải bỏ đi cho khỏi chướng mắt
Ba Bay chợt cười buồn:
THằn con biết nghe, biết hiếu thảo thì trời bắt chết sớm, ngược lại, thứ quỷ đầu thai lại sống dai để báo. Bà bất hạnh nên có con cháu mà cũng như khong
Lam Thanh an ủi:
Bà không nên nghĩ thế, vì bà vẫn còn một người cháu bà rất thương mà! Nếu sống với người ấy biết đâu bà sẽ vui hơn
Ba bay lơ lửng:
Rồi từ từ bà cũng về với nó, nhưng chưa phải lúc này. Thế còn cháu, bao giờ mới kiếm đủ tiền để trở về nhà đây?
Lam Thanh cúi đầu và nghe giọng mình vỡ ra:
Cháu không trở về đâu...
Dứt lời nước mắt cô đã ràn rụa. Gục vào bờ vai gầy guộc của ba Bay, thanh khóc
Ba cụ vỗ về:
Ngoan nào cháu gái. Cứ nói hết những phiền muộn, ấm ức trông lòng ra sẽ thấy nhẹ nhõm. ngày xưa bà không có người chia sẻ nên lúc nào cùng u uất, khổ sở. bây giờ bà không để cháu rơi vào tuyệt vọng như mình trước kia đâu. Nếu xem bà là người thân cứ nói đi cháu
Lam Thanh im lặng, cô ngập ngừng một chút rồi bắt đầu kể về mình và nhận được những lời an ủi chân tình của bà Bay, Ngươi từng có hoàn cảnh như cô hiện tại
Dẫu không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng rõ ràng khi nói được những điều giấu kín lau nay, lT có cảm giác được giải thoát. bây giờ ngoài Diệu Lan ra, ở thành phố này mình có thêm một người thân nữa
Mênh Mông Mây Trời Mênh Mông Mây Trời - Trần Thị Bảo Châu Mênh Mông Mây Trời