Số lần đọc/download: 554 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:38 +0700
Chương 5: Tính Toán
T
ự nhiên là xem không hiểu, cho nên mới muốn mua để học, mạt thế không có ai làm cho hắn ăn, trù nghệ nhất định phải học giỏi, không chỉ nuôi sống được minh mà còn có thể uy no Tiêu Táp.
Hắn cũng nghĩ xem nhiều sách thuốc một ít, ỷ vào tinh thần lực tốt, trí nhớ mạnh, hắn tính toán đem hệ thống trung y nhìn một lần, không ngại học, hiểu một chút một chút cũng tốt, quan trọng nhất là muốn hiểu thêm về hệ thống vận hành khinh mạch cùng với huyệt vị cao thấp toàn thân.
Hắn còn tính toán đi Hoàng Sơn một chuyến, nhân viên nghiên cứu tuy dạy hắn một bộ nội công nhưng trừ cái này ra hắn dốt đặc cán mai dù sao cũng không muốn ở trong nhà, nhớ rõ ở Hoàng Sơn có một đôi lão phu thê, về sau thực nổi danh ở mạt thế, đáng tiếc là rất dễ mềm lòng, sau bị vu oan mà mất đi, nhưng con trai hai người sống rất tốt tại mạt thế hỗn loạn, nghe nói còn lập một đoàn đội.
Hắn lần này đi Hoàng Sơn chính là muốn tìm đôi vợ chồng kia, thỉnh giáo vấn đề võ cổ, học sách thuốc cũng là tạo trụ cột, muốn đi hỏi mà một hai điều cũng không biết, đừng nói người ta, bản thân hắn cũng thấy ngại.
Về phần những tiểu thuyết huyền huyễn kia, Bạch Cảnh nghĩ tới khóe môi nhịn không được run rẩy, tiểu thuyết thật tốt a, tưởng tượng không gian thật lớn, khi đó không gian dị năng thật yếu, người thứ nhất sử dụng không gian nhận người là một binh hoa nữ thích xem tiểu thuyết huyền huyễn, sau có dị năng không gian nàng liền ảo tưởng vô địch thiên hạ, suất ca đầy đất, không nghĩ tới thiên hạ vô địch và suất ca đều không có, kỹ năng lại để nàng ra ngoài.
Cho nên Bạch Cảnh cảm thấy, đời này hắn nên xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn một chút, đặc biệt là tiểu thuyết ma pháp thế giới.
Hơn nữa so sánh sự tình lâu dài, lúc hắn chết mạt thế đã muốn chống đỡ không được, nhân viên nghiên cứu mỗi ngày lôi hắn làm thí nghiệm bởi vì không gian của hắn biến dị mà ra, Vương Đại Hổ cái gì đều cùng người ta công đạo rành mạch, làm hại hắn ngay cả biện pháp muốn giấu cũng chưa nghĩ ra, may mắn lúc ấy hắn còn lưu lại ít tâm cơ không đem mọi việc thực tế nói hết cho lão đại, bằng không ngươi của sở nghiên cứu sẽ đen hắn hủy mất.
Vương Đại Hổ chính là lão đại của hắn, nguyên bản là người nông thôn, ai ngờ thức tỉnh dị năng, tiếp theo mọi người trong thôn tụ tập lại, dần phát triển thành một tiểu đội cỡ trung.
Bạch Cảnh cái khác không sợ, chỉ sợ một khi trở lại trước giải phóng, đến lúc đó sách gì đó lại trở thành tài nguyên văn hóa quốc gia, huống chi, Bạch Cảnh chua xót trong lòng, vô luận hắn có chuẩn bị bao nhiêu lương thực cũng sẽ có một ngày dùng hết, giờ đặt sách vở gì đó ở nơi đó, nói không chừng đến lúc sẽ có tác dúng, tóm lại lo trước khỏi họa, dù sao cũng chiêm bao nhiêu vị trí trong không gian.
Để người trực tiếp đem sách đến khách sạn, nhìn nhìn thời gian, đã muốn bốn giờ chiều. Trên đường trở về, Bạch Cảnh trầm mặc trong chốc lát, nhìn người lái xe chuyên tâm phía trước: “Ngươi có tính toán gì về sau không?”
Vương Học Binh nhếch miệng cười, sau sửng sốt mới phản ứng lại, thiếu gia đây là đang nói hắn: “Bảo hộ thiếu gia a, sau đó cùng với người mình thích một chỗ”.
“Ngươi có người mình thích?” Hắn trước kia hắn thế nào không có nghe nói qua.
Vương Học Binh khuôn mặt ửng đỏ gật gật đầu, hẳn là nghĩ tới người yêu, biểu tình cả người đều trở nên nhu hòa.
Bạch Cảnh nhất thời trầm mặc, cũng không hỏi nhiều, nếu đời trước chưa nghe qua, khi chạy trốn cũng không phát hiện nữ nhân kia, hắn đối với vấn đề riêng tư của người khác không hứng thú, ngược lại nói: “Ta là hỏi ngươi có tính toán gì không, cũng không thể bảo hộ ta cả đời, đúng rồi cha mẹ ngươi đâu?”
“Cha mẹ ta đã sớm qua đời, thúc thúc đem ta nuôi lớn, bảo hộ thiếu gia tốt lắm, việc thoải mái, tiền lương lại cao, ta còn đang tích cóp tiền chờ mua phòng ở đâu”.
“Ngươi ngược lại rất thành thực”.Bạch Cảnh liếc trắng mắt, phát hiện lại xe không nhìn thấy, hắn mới nói: “Ngươi có muốn đi học máy móc động cơ, cải tạo xe?”
Vương Học Binh nhìn hắn kinh ngạc, thiếu gia đây là cùng hắn nói chuyện phiếm sao? Trước đã thấy tiếu gia không thích hợp giờ càng thêm kỳ quái, trước kia thiếu gia sẽ không cùng bảo tiêu nói chuyện, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Ta còn nhanh kiếm được tiền sẽ đi học cải tạo xe, lúc nhỏ ở nhà cùng từng đến trạm sửa xe làm công đơn giản, cải tạo xe tiền vốn quá lớn, làm sư phụ sửa xe trong xưởng còn không bằng làm bảo tiêu cho thiếu gia kiếm tiền”.
“Ngươi ngoài tiền ra không nói được gì khác sao?” Bạch Cảnh mất hứng, quay đầu đi không để ý đến hắn, có hảo tâm lại bị coi như lòng lang dạ thú, tiền tiền tiền, về sau mạt thế tiền là giấy vụn, xem hắn còn muốn tiền làm gì.
“Ha hả, các ngươi là kẻ có tiền đương nhiên không biết, ta đây nghĩ thừa lúc tẻ tuổi kiếm nhiều thêm ít tiền, về sau cùng người yêu dưỡng già”.
Bạch Cảnh lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai hắn còn có con mắt nhìn trước như vậy(ý là biết lo trước, lo xa). Bất quá Vương Học Binh nếu đã sửa xe nói chuyện còn mười phần lo lắng, mạt thế, một phần như thế đều là nhan tài, chỉ bằng trình độ của Vương Học Binh hẳn là sẽ không sai đi.
Trở lại khách sạn, sách còn chưa đưa đến, Bạch Cảnh mở TV nhàm chán đổi kênh, TV đưa các loại tin, nhìn ba ba lại hợp ở đâu đó, Bạch Cảnhmiên man suuy nghĩ, chuông di động từng đợt vang lên, không chút để ý cúi đầu nhìn, Trần mụ gọi tới.
“Uy!”
“Thiếu gia ngươi cuối cùng cũng nghe, không ngày nay xảy ra chuyện gì một tin tức cũng không có, lão gia đã hỏi nhiều lần?”
“Tán gái”.
“A!A! Tán gái a, tán gái hảo…Không được Đình Đình là một cô gái tốt, ngươi không thể có lỗi với người ta”.
“Ta biết còn có việc sao?”
“Ngươi chừng nào thì về, ta để nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngươi thích, ngươi cũng thật là, đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, Vương Học Binh không hiểu chuyện, để hắn bảo hộ thiếu gia chắc chắn sẽ tự đi chơi…”
“Không có việc gì ta treo máy, ngày mai ta muốn đi du lịch, đêm nay sẽ trở về một chuyến.”
“Cái gì? Du lịch? sao ngươi không nói trước cho ta một tiếng để ta cho người đi chuẩn bị.”
“Ta nói với ba ba”.
“Như vậy a, vậy lần này ngươi mang theo bao nhiêu người…”
“Không cần, mang theo Vương Học Binh là được, ta thích hắn, nhiều người không được tự nhiên.”
“Như vậy sao được….”
Bạch Cảnh trực tiếp cắt điện thoại, vốn nghĩ rằng có thể nhẫn nại, chuyện tới trước mắt hắn mới biết, tu dưỡng của hắn còn chưa có tốt như vậy, hắn cho tới bây giờ mới biết, Chu Đình và Trần mụ có quan hệ, bất quá điều này cũng khó trách, Chu Đình như thế nào cũng là con gái Phó thị trưởng, Tràn mụ cùng nàng lôi kéo làm quen cũng là hợp tình hợp lý, hỗ trợ cùng nhau có lợi mà thôi.
Bạch Cảnh cười lạnh, đem sự tình phiền lòng vứt bỏ, râu ria mà thôi, không cần phải lãng phí tinh thần, hắn chỉ cần để ý Tiêu Táp là được ( ed:đúng đúng, gật gật đầu), nếu không phải vì di vật của mẹ, hắn sẽ không về biệt thự, đời trước vì không gian biến dị làm di vật của mẹ bị mất, đời này hắn thề nhất định phải hảo hảo giữ gìn chúng.
“Thiếu gia muốn ra ngoài du lịch?” Vương Học Binh muốn nói lại thôi, hắn cũng vừa mới nghe nói một chút chuẩn bị cũng chưa có.
“Làm sao vậy?” Bạch Cảnh nghi hoặc, khó được Vương Học Binh có biểu tinh như vậy, hắn có chút ngạc nhiên.
Vương Học Binh chần chừ một lát: “Thiếu gia muốn đi du lịch, có thể mang theo Tào Lỗi hay không?”
“Hắn?” Bạch Cảnh nhíu nhíu mày, không vui nhớ tới đã bị Tào Lỗi bỏ rơi nơi dã ngoại hoang dã.
“Không được sao?” Vương Học Binh thất vọng rũ mi mắt, cúi đầu không nói gì.( có jq)
“Cũng không phải không được.” Bạch Cảnh trong lòng kỳ quái, Vương Học Binh và Tào Lỗi lúc nào thi có quan hệ tốt như vậy, bất quá mang thêm một người cũng không có vấn đề gì, hắn tuy không tin được nhưng cũng không có hại hắn cùng lắm chỉ là mặc kệ hắn thôi, cùng với Trần mụ và ba ba cường ngạnh bắt buộc hắn tốt hơn nhiều, bỏ đi điểm khúc mắc nàu Trần Lỗi cũng là lựa chọn không tồi, so với kẻ chân ngoài dài hơn chân trong tốt hơn nhiều lắm.
“Cảm ơn thiếu gia.” Vương Học Binh mặt mày cong cong, vui vẻ nở nụ cười. nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái trên mặt khiến người khác nhìn tâm sinh vui sướng.
Có vài người trời sinh khí chất dương quang ( sáng lạn), trải qua mạt thế đã nhìn nhiều khuôn mặt chết lặng của mọi người, lúc này nhìn thấy tươi cười kia, Bạch Cảnh bỗng cảm thấy mang theo Tào Lỗi cũng không có gì không tốt.
Cũng không lâu lắm nhà sách mang sách tới, xếp vào trong phòng cũng mất nửa gian, Bạch Cảnh để Vương Học Binh đi trước, chuẩn bị xe di lịch, lát sau ở dưới đón hắn.
Vương Học Binh nhìn cả phòng đầy sách cứng họng, so với hắn tưởng tượng nhiều hơn.
Bạch Cảnh liecs mắt trừng hắn một cái: “Ngươi cho là mua cho ta?”.
Vương Học Binh bừng tỉnh đại ngộ, tự cho là đúng, hắn nói a, thiếu gia nhìn thế nào cũng không giống loại thích đọc sách, mà sách này còn rất tạp (pha trộn nhiều loại).
Bạch Cảnh chờ hắn đi rồi, lấy ra vài quyển sách muốn xem, còn lại thu vào hết trữ vật không gian, cả đồ ăn lúc trước cũng đều vứt vào, làm tốt hết thảy, gọi điện thoại cho lễ tân, phòng tổng thống hắn đặt rồi, dù sao ba hắm mua cũng là quốc gia chi trả, Bạch Cảnh một chút cũng không tiếc, chờ qua mấy tháng, ai còn để ý mấy thứ nhỏ nhặt biến mất trong phòng.
Hai người ăn cơm xong không sai biệt lắm đã qua tám giờ tối, Bạch Cảnh thấy thời gian không còn sớm mới để Vương Học Binh lái xe về, nghe thấy tiếng ô tô Trần mụ vội vã ra đón, vẻ mặt yêu thương nhìn Bạch Cảnh: “Đứa nhỏ này, như thế nào trễ như vậy mới trở về, ta để nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn, vẫn luôn đợi ngươi.”
“Ta đã ăn, về phòng trước, ngày mai Vương Học Binh, Tào Lỗi đi cùng ta.” Bạch Cảnh thản nhiên nói, chân hướng phòng khách đi đến, thật sự không muốn cùng nàng nhiều lời vô ích, nếu hiện tại không phải không hợp xé rách ra mặt, hắn thật muốn đánh một bạt tai trên mặt nàng, nàng như thế nào giả bộ giống như không có việc gì.
“Hai người như thế nào đủ, đem cả Tề Quân đi đi, Tề Quân làm người trầm ổn, có trách nhiệm, hắn đi theo ngươi ta cũng yên tâm.”
Bạch Cảnh bỗng nhiên có chút buồn cười, trước đây nghe những lời này nghĩ nhất định là Trần mụ quan tâm hắn, Tề Quân- quân nhân xuất ngũ, chân tay nhanh nhẹn, am hiểu súng, từng làm thủ cho đại ca của người đàn bà kia, vì minh, người đàn bà kia đúng là bỏ hết vốn gốc.
Chuyện này về sau hắn mới biết, khi hắn thiên tân vạn khổ đến được B thị, người đã từng là bảo tiêu của hắn, tại quân bộ hỗn loạn thuận lợi đủ đường, trải qua việc bị ba ba và Trần mụ bỏ rơi, hắn còn cái gì không thể đoán ra.
Kỳ thật hắn nên may mắn ba ba hiện tại làm quan to, bằng không hắn không có khả năng sống đến mười tám tuổi.
“Không cần cả ngày âm âm trầm trầm, nhìn mà chán ghét, ta là đi du lịch, không cần hắn làm ta phiền.” Bạch Cảnh ghét bỏ nhíu mày, chỉ cần hắn làm bộ tùy hứng phản bác, Trầm mụ liền dễ dàng tin tưởng.
Trần mụ do dự: ‘Nếu không mang Vương Hiệp.”
Bạch Cảnh cười lạnh, nàng đúng chưa bỏ ý định, không kiên nhẫn khoát tay: “Ngươi có phiền hay không, ta đi lên”.
Trần mụ trong lòng nhảy dựng, thiếu gia chưa từng dùng loại ngữ khí nói với nàng, thiếu gia từ nhỏ không có cha mẹ bên người, ỷ lại vào nàng không ít, quay đầu nhìn về phía Vương Học Binh, nghiêm mặt muốn hỏi, thanh âm Bạch Cảnh từ trên lầu truyền: “Ngươi cùng Tào Lỗi nhanh đi chuẩn bị, sáng mai đi.”