Số lần đọc/download: 1581 / 17
Cập nhật: 2016-02-04 14:38:44 +0700
Chương 5
T
ú Anh đón đứa em trai độc nhất của mình bằng nụ cười tươi vui mà giọng nói lại có chiều âu lo lẫn săn sóc.
Có chuyện gì lạ không mà chị thấy em hốc hác?
Không trả lời câu hỏi của chị Nhật Yên hỏi lại.
Anh Trang có nhà không chị?
Bước song song với em trai tới ghế nệm Tú Anh lắc đầu.
- Hãng gởi ảnh đi học ở Dallas. Thứ sáu tuần tới ảnh mới về. Em ở chơi với chị tuần này nghe.
Gật đầu cười Nhật Yên bá vai chị ruột của mình.
Em sẽ ở chơi và sẽ kể cho chị nghe một chuyện ly kỳ.
Tú Anh ngắt lời bằng câu nói đùa.
Ê đừng có đem tiểu thuyết ra kể cho tôi nghe ông văn sĩ. Ông hay đặt chuyện lắm.
Khẽ lắc đầu Nhật Yên nói với giọng nghiêm nghị.
Không... Em nói thật.
Hớp ngụm nước đá chanh anh tiếp.
Em cho chị xem cái này.
Mở va ly Nhật Yên lấy bức tranh được đóng khung ra đặt trên bàn. Tú Anh nhìn đăm đăm vào người thiếu nữ trong tranh rồi lát sau nhẹ thở dài.
Đẹp lắm... Có hồn lắm...
Nhật Yên thở dài hắt hiu. Tú Anh quay nhìn em trai. Nghe tiếng thở dài hắt hiu phiền muộn của em trai nàng linh cảm một điều bất thường.
Em...
Tú Anh nín lặng nhưng Nhật Yên hiểu chị mình muốn nói điều gì.
Em yêu cô gái trong tranh. Em yêu đôi mắt buồn...
Tú Anh nhìn em trai rồi quay nhìn vào bức tranh một cách chăm chú. Bờ vai thon. Mái tóc huyền mơ. Khuôn mặt. Đường nét nhạt mờ nhưng quen thuộc. Đường nét nhạt mờ vì có thể bức tranh đã cũ, vì màu sắc phai nhòa theo tháng năm hoặc cũng có thể vì kỷ niệm phôi pha. Đôi mắt. Tú Anh cảm thấy tia nhìn của người con gái trong tranh như nói lên điều gì. Quá khứ buồn. Ước mơ gãy vỡ. Tình yêu. Chia lìa. Nước mắt khóc cho người tình. Lệ rơi cho tình yêu.
Em không thể sống với bức tranh...
Quay nhìn em trai Tú Anh nghiêm giọng. Thở dài nhè nhẹ Nhật Yên nói với giọng buồn buồn.
Nhưng em không thể không yêu người trong tranh...
Tú Anh thở dài. Nàng hiểu câu nói hơi tối nghĩa của em trai. Có thể Nhật Yên vẫn sống với Jane, vẫn yêu Jane nhưng vẫn mê say, vẫn yêu, vẫn mê đắm thiếu nữ trong tranh. Điều này có thể xảy ra tuy nhiên Jane có chấp nhận chuyện đó không. Dường như khi yêu thương ai cũng muốn người mình yêu thuộc về mình, nghĩ về mình. Họ muốn được cả hồn lẫn xác của người mình yêu. Người ta có thể chia xẻ với nhau bất cứ thứ gì ngoại trừ tình yêu.
Nhìn chị ruột của mình Nhật Yên nói như phân trần.
Có một sức mạnh gì kỳ bí bắt em phải nhìn bức tranh và mê say thiếu nữ trong tranh. Phải nói là em không thể rời xa nàng giây phút nào. Mỗi khi có chuyện cần phải rời nhà là em cảm thấy bứt rứt và thấp thỏm lo trở về. Phải nói là em ăn, ngủ, thở cùng một nhịp với người trong tranh. Nàng, bây giờ trở thành một phần đời của em..."
Tú Anh im lặng. Nàng hiểu em trai là người lãng mạn, đam mê và nặng tình cảm bởi vậy mới mê say hình ảnh không có thực. Nàng nghĩ em mình còn trẻ do đó tình cảm cũng dễ phai nhạt dần theo thời gian; tuy nhiên lắm khi tình cảm cũng có thể tăng lên theo thời gian và tích lũy để rồi sau đó nổ bùng ra với sức mạnh không đo lường được.
Em đã hứa hôn với Jane và hai đứa sắp sửa lập gia đình. Chị nghĩ em nên nói cho Jane biết...
Nhật Yên trầm ngâm. Phòng khách chìm vào yên lặng. Thật lâu anh mới chầm chậm lên tiếng.
Khó lắm chị... Mặc dù là một người có chiều sâu, mộng mơ và lãng mạn nhưng Jane vẫn là người của một xã hội nặng về vật chất. Jane khác với chị em mình...
Tú Anh nhẹ gật đầu vì hiểu ý của em trai. Jane không có thứ quá khứ đau buồn như nàng và Nhật Yên. Jane không có hoàn cảnh như nàng. Jane không có một người cha thân yêu đã chết trong trại cải tạo. Nàng khóc nức nở khi nghe tin ba mất. Dù vậy phải khó khăn lắm nàng mới có thể hình dung ra khuôn mặt của ba vì sau mấy năm xa cách hình ảnh của ông hầu như nhạt mờ trong tâm trí của đứa con gái tám tuổi. Má của nàng, vì tình huống đặc biệt phải chấp nối với một người bạn học ngày xưa, một sĩ quan Ngụy vừa trở về sau thời gian cải tạo. Thương thân phận người và cũng thương thân phận mình; má nàng chấp nhận một đời sống mới vì cần có người đàn ông thương yêu và bảo bọc hai đứa con mồ côi cha của mình. Người cha ghẻ của hai chị em nàng là một người tốt. Ông ta đã thương hai chị em nàng như con ruột của ông ta. Ông ta cũng thương má của nàng. Cũng nhờ ông ta mà ba mẹ con của nàng mới được đi sang Mỹ. Sống nơi đất khách quê người ông ta không nề hà cực khổ cùng mẹ nàng nuôi dưỡng hai con nên người. Cảm động trước tấm lòng tốt nàng với Nhật Yên xem ông ta như cha ruột.
Giọng nói trầm buồn của Nhật Yên trong phòng khách chỉ có hai người ngồi.
Dù cố cưỡng lại nhưng em cảm thấy như có điều gì kỳ lạ và huyền bí bắt em phải nhìn, phải ngắm, phải si mê người con gái trong tranh…
Tú Anh mỉm cười. Bắt gặp nụ cười của chị mình Nhật Yên nói như phân trần.
Chị cũng biết em không phải là kẻ mê tín dị đoan song có điều gì kỳ lạ em không hiểu được. Nếu một ngày mà không nhìn tới cô gái em cảm thấy bứt rứt, ăn không ngon ngủ không yên, người dật dờ và không muốn làm hoặc không làm được việc gì hết. Cuốn tiểu thuyết còn hơn trăm trang nữa mới xong mà em vất vào hộc tủ không buồn đụng tới. Tối ngày em hết ra vào, nhìn ngắm, quanh quẩn với cô gái trong tranh…
Nhìn khuôn mặt hốc hác, dã dượi, u sầu của em trai Tú Anh thầm thở dài. Dĩ nhiên nàng không nghĩ Nhật Yên điên loạn. Nàng biết em trai là một người nhiều đam mê, mơ mộng, lãng mạn và giàu tưởng tượng. Do đó chuyện Nhật Yên có si mê và thương yêu một người không có thật cũng chẳng có gì lạ lùng đối với nàng. Nàng nhớ lúc còn nhỏ, ba má từng kể chuyện Giáng Tiên, Giáng Kiều, Tiên Dung, Từ Thức gặp tiên cho hai đứa nghe. Nhật Yên thường ước ao mình được sống trong thuở xa xưa để có dịp gặp tiên, hội ngộ với những người đẹp trong các chuyện cổ tích và thần thoại xa xưa.
Nhìn cô gái trong bức tranh này chị chợt nhớ tới một bài thơ nổi tiếng của một thi sĩ cũng nổi tiếng…
Tú Anh lẩm bẩm. Đang ngồi trầm ngâm mơ tưởng Nhật Yên ngước lên nhìn chị ruột.
- Chị ngâm cho em nghe đi. Em biết chị ngâm thơ hay lắm. Lâu rồi em không có nghe…
Tú Anh mỉm cười. Câu nói của em trai gợi lại kỷ niệm xa xưa. Trưa hè. Trên bãi cỏ xanh vừa mới cắt còn thơm mùi cỏ. Lò nướng thịt đặt dưới gốc cây phong già cỗi. Ba má, nàng và Nhật Yên quây quần bên nhau. Nghe nhạc. Thuở đó họ chỉ có mỗi một cuồn băng ngâm thơ trong đó có bài thơ Kỳ Nữ của thi sĩ Đinh Hùng. Nghe đi nghe lại mãi khiến cho nàng thuộc lòng và vẫn còn nhớ cho tới bây giờ.
Nhật Yên với tay tắt đèn. Căn phòng khách mờ mờ sáng. Trong vùng không gian nhỏ hẹp và yên tịnh giọng ngâm thơ của Tú Anh cất lên trầm ấm, thiết tha.
Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên em ôi biển sắc, rừng hương
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến tự thiên đường
Những buổi đó ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
Ôi mắt xa khơi! Ôi mắt dị kỳ!
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Có chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số...
Nhật Yên rùng mình nổi gai ốc. Anh cảm thấy không khí trong căn phòng khách như đông đặc lại, nằng nặng, sền sệt cái lạnh lẽo lạ lùng. Bốn chữ yêu là mệnh số như là tia chớp lóe sáng trong đêm giông bão âm u, khai mở cái tâm u tối của anh. Mọi sự vật, hình ảnh và ngay cả chị Tú Anh như mờ dần dần đi trong trạng thái cực kỳ tĩnh lặng. Giọng ngâm thơ mơ hồ lãng đãng.
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau.
Vì người em có bao phép nhiệm mầu,
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc.
Ta đặt em lên ngai thờ nữ sắc,
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da.
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa,
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết.
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết,
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân.
Ta gần em, mê từng ngón bàn chân…
Nhật Yên rợn người lên trong cảm giác làm rẩy run thân xác và lao đao tâm hồn. Dường như cô gái trong tranh mỉm cười. Dường như đôi mắt của nàng truyền đi một sức quyến dụ không thể cưỡng chống. Dường như miệng nàng nói ra một mệnh lệnh không thể không nghe và không thể không thi hành. Dường như anh ngửi được mùi hương kỳ diệu tiết ra từ những đường nét mơ hồ của thân thể của người trong tranh. Bên tai anh lãng đãng, lất lây, như có như không giọng ngâm thơ của Tú Anh.
Mắt nhắm lại để lòng nguôi gió bão
Khi sùng bái ta quỳ nâng nếp áo
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm
Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận
Em đài các lòng cũng thoa son phấn
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ
Ôi vô lương! Trong một phút không ngờ
Ta đã muốn trở nên người vô đạo
Tất cả em đều bắt ta khổ não
Và oán hờn căm giận tới đau thương
Và yêu say mê mệt tới hung cuồng
Và khát vọng đến vô tình, vô giác
Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác
Ta vẫn gần - ôi sắc đẹp yêu ma
Lúc cuồng si nguyền rủa cả đàn bà
Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết
Ta sẽ chết! Sẽ vì em mà chết
Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn
Ta hái trong em lấy đóa hoa hồn…
Giọng ngâm thơ dứt nhưng âm hưởng đọng trùng trùng trong không khí nằng nặng hơi nước lạnh lùng. Nhật Yên ngồi câm nín. Ánh mắt anh như mất hút vào người trong tranh. Nhìn em trai Tú Anh cười hỏi. Giọng của nàng trìu mến mà cũng nhuốm chút cợt đùa.
Em có như thi sĩ Đinh Hùng Ta gần em, mê từng ngón bàn chân…?
Bật lên tiếng cười Nhật Yên trả lời.
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc…
Tú Anh cười thánh thót vì câu trả lời rất thơ của em trai.
Chị còn bài thơ nào nữa không?
Tú Anh cười chúm chiếm.
Sao lúc này em đâm ra mê người và thơ Việt Nam vậy?
Nhật Yên thở dài sườn sượt.
Sau khi gặp cô gái trong tranh tâm tình của em thay đổi một cách đột ngột tới độ em không ngờ. Dường như có cái gì…
Nhật Yên ngập ngừng như không thể diễn bày ý nghĩ của mình.
… Em cảm thấy như người trong tranh mới là người thực. Cái đẹp của nàng mới là cái đẹp thực…
Tú Anh nói nho nhỏ. Giọng nói của nàng hơi có chút trang nghiêm.
Có lẽ em cần đi vào con đường tình sử…
Nhật Yên nhìn chị của mình đăm đăm. Có lẽ anh chưa hiểu Tú Anh muốn nói điều gì.
Em thử làm một cuộc hành hương tình yêu…
Tú Anh bật cười vì câu nói của mình. Phần Nhật Yên cũng vậy. Anh thích thú khi nghe bà chị ruột nói về chuyện tình yêu.
Chị muốn nói là em nên về lại Việt Nam, quê hương của mình để tìm kiếm. Biết đâu em sẽ gặp một cô gái giống như người trong bức tranh này… Đó là cuộc hành hương tình yêu. Những người có đạo họ đi hành hương vì lòng tin. Em đi tìm kiếm tình yêu thời cũng phải có lòng thành hay niềm tin tưởng. Nó là một tác động để cơ duyên có thể thành tựu…
Nhật Yên mỉm cười hiểu được cái ý của chị ruột. Ngẫm nghĩ giây lát Tú Anh nói tiếp.
Em cứ thư thả, đừng vội vàng hay hấp tấp. Sự việc gì tới, phải tới. Khi cơ duyên chín mùi thời sự việc sẽ xảy ra giống như trái cây khi chín mùi thời nó sẽ rụng…
Chị còn nhớ bài thơ nào nữa ngâm cho em nghe đi…
Nhật Yên ôm vai chị như vòi vĩnh như năn nỉ. Tú Anh bật cười vì cử chỉ của em trai. Đó là cử chỉ của Nhật Yên mỗi khi muốn nhờ nàng làm việc gì đó.
Chị còn nhớ nhiều lắm… Khi em về chị sẽ cho em một cd ngâm thơ của chị…
Vậy hả… Sao chị không gởi cho em…
Tú Anh cười hắc hắc.
Chưa xong mà. Nó còn nằm trong labtop của chị…
Quay nhìn bức tranh nàng cười tiếp.
Ông họa sĩ nào vẽ cô gái đẹp quá. Chị là con gái mà nhìn cũng phải mê. Nhất là đôi mắt…
Ngừng nói nhìn em trai Tú Anh đọc khe khẽ.
Ôi mắt xa khơi... Ôi mắt dị kỳ...
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Có chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ cho yêu là mệnh số...
Ngừng lại nhìn em trai giây lát Tú Anh chậm chạp lên tiếng.
Tình yêu. Cơ duyên. Mệnh số. Ba cái lực huyền nhiệm đó sẽ làm thay đổi cuộc đời của em. Chị không biết sự thay đổi sẽ xấu hay tốt nhưng bất cứ thay đổi nào cũng hình thành một cái mới, cái lạ. Điều thiết yếu là mình phải có tâm thành...
Nhật Yên nhẹ gật đầu nhìn nhận lời chỉ dạy của người chị ruột mà anh thương mến và kính yêu như mẹ.
Em muốn hỏi ý kiến của chị về Jane...?
Tú Anh ngập ngừng chưa chịu trả lời Nhật Yên tiếp nhanh.
Em muốn nói là đám cưới...
Tú Anh gật đầu hiểu ý.
Chắc em có ý định từ hôn?
Nhật Yên chầm chậm gật đầu thay cho câu trả lời.
Em biết từ hôn sẽ làm Jane buồn khổ, giận dữ vì tự ái bị va chạm. Tuy nhiên em không muốn giấu diếm và nói dối nàng. Hiện giờ em cảm thấy em không yêu nàng tới cái độ để có thể sống chung với nàng trọn đời...
Như vậy thời em nên dứt khoát với Jane càng sớm càng tốt. Chị thích Jane nhưng chị khuyên em không nên ép mình trong tình yêu và hôn nhân...