Số lần đọc/download: 247 / 6
Cập nhật: 2019-12-06 08:58:20 +0700
Chương 4 - Và Từng Ngày Trôi Đi...
T
hứ Bảy ngày mùng Ba tháng Chín.
Một hồi chuông vừa vang lên, các em học sinh đã ngồi đợi vào bàn.
Cô Anna Invannova bước vào lớp.
Các cô gái ào ào đứng dậy chào cô, có ai đó bị đánh rơi quyển sách, còn bạn nào đó thì suýt ngã khỏi ghế xuống sàn.
– Chào các em – cô Anna Ivanova nói – mời các em ngồi xuống.
Các cô gái lại ào ào ngồi xuống ghế.
Hôm nay sang ngày thứ ba, các em đã là học sinh chính thức nhưng các em vẫn chưa học được cách đứng lên, ngồi xuống khẽ khàng – cô Anna Ivanova nói – Giờ đây chúng tôi rất thông cảm với các em điều này. Nhưng đây không phải là việc nhỏ mọn. Lớp chúng ta có những 40 bạn. Nếu như chúng tôi không dạy các em cách đứng lên ngồi xuống nhẹ nhàng thì chúng ta làm ảnh hưởng đến lớp bên cạnh và sẽ gây phiền hà cho nhau. Các em hãy chú ý thật kỹ, người học sinh thực sự cần phải biết cách đứng lên, ngồi xuống như thế nào.
Để tạo sự thú vị cho các cô gái, cô Anna Ivanova ngồi xuống cái bàn sau cạnh bạn Maia Saronova và chỉ cho các cô gái rằng: Chính cô – cô Anna Ivanova to lớn như vậy nhưng cô vẫn có thể đứng lên, ngồi xuống từ chiếc bàn mà không hề gây tiếng động.
Thứ Ba ngày mồng Sáu tháng Chín.
Các cô gái đang vội vã thay đồ – hôm nay các em có tiết học đầu tiên, không phải ở trong lớp mà là ngoài công viên. Đó gọi là “tiết học thiên nhiên”.
Các em đi thành từng đám dọc công viên, vây quanh cô Anna Ivanova.
– Đây chính là lá phong – cô Anna Ivanova giới thiệu – vậy ai trong chúng ta sẽ là người tìm thấy cây đầu tiên có những chiếc lá như thế này?
Các cô bé chạy tản nhanh đi các hướng, liếc nhìn lên những cành cây.
– Cẩn thận nhé! – cô Anna Ivanova kêu lên – hãy cẩn thận hơn, Maruxia, khéo không ngã đấy!
Maruxia ngã dúi xuống, bé nhảy qua chiếc ghế đá, hai tay ôm gọn lấy thân cây phong.
– Lại đây! – bé kêu lên – Cô ơi lại đây đi, nó đây rồi, em đang giữ nó.
Thứ Tư ngày mồng Bảy tháng Chín.
Giờ giải lao chính.
Các em gái vây quanh cô Anna Ivanova.
Các em đua nhau hỏi:
– Cô Anna ơi, mẹ cháu sai cháu mua sữa chua vón, mẹ lại không có trong quán, vậy cháu sẽ phải làm gì? Cháu sẽ ăn gì?
– Cô Anna Ivanova ơi, hôm nay cháu đi học không mang theo giày, vậy cháu có phải mang túi đựng giày đi không ạ?
– Cô Anna Ivanova ơi, hôm nay mẹ cháu làm đánh vỡ bát. Mẹ cháu buồn lắm.
Maruxia chạy như bay dọc theo hành lang. Một cô giáo lạ đã chặn đường bé lại:
– Hãy dừng lại, dừng lại, cô bé. Cấm không được chạy thục mạng như vậy. Con có thể tự bị thương cũng như sẽ giẫm vào chân các bạn khác.
– Hãy thả em ra! – Maruxia kêu lên – chúng em đang chơi trò đuổi bắt.
– Không được, dừng lại ngay! – cô giáo đó nghiêm khắc nhắc lại – chẳng lẽ em không biết rằng học sinh phải nghe lời cô giáo?
– Nhưng cô không phải cô giáo của em! – Maruxia tức giận.
– Cái gì, “không phải cô giáo của em”?
– Cô – Cô giáo của chúng em là cô Anna Ivanova cơ. Maruxia nhìn quanh để tìm cô Anna Ivanova mong cầu cứu, bỗng cô Anna đứng luôn gần đấy và cô nghe được hết câu chuyện của Maruxia với cô giáo kia. Trên nét mặt cô lộ rõ cô không hề có ý bênh vực Maruxia.
– Thất đáng xấu hổ, Maruxia – cô Anna Ivanova tức giận nói – em cần phải vâng lời tất cả các cô giáo chứ.
Thứ Năm ngày mồng Tám tháng Chín.
Giờ số học.
Cô Anna Ivanova chia cho các em những bông hoa khác nhau và đề nghị các em phân thành hai phần. Các cô gái đang suy nghĩ. Galia đã giơ tay:
– Cần phải phân chia thành hai phần hả cô Anna?
Vera giơ tay:
– Cô Anna Ivanova, nghĩa là phải chia thành hai phần ạ?
Và lúc này đến hàng chục các cô gái giơ tay hỏi và tất cả chỉ hỏi một từ và chỉ duy nhất một từ:
– Chia làm hai, đúng không ạ cô Anna?
Cô Anna Ivanova thong thả bình tĩnh giải thích chỗ hoa đúng là cần phải chia thành hai phần.
Bỗng nhiên Olia Poliakova ôm cặp sách rời khỏi ngăn bàn, bé nhét quyển học vần, vở, hộp bút vào cặp, gật đầu chào cô Anna Ivanova và đi ra cửa.
– Olia, em đi đâu đấy? Cô Anna Ivanova ngạc nhiên.
– Em về nhà – Olia bình tĩnh giải thích – em muốn về với mẹ – Em nhớ mẹ lắm…
– Em phải cố chịu chứ – em đến trường là để học hành, giống như người lớn đi làm ấy. Chẳng nhẽ những người lớn họ cũng lập tức bỏ luôn công việc nếu bỗng dưng chợt nghĩ…? Em hãy tưởng tượng rằng: em đang đi trên tàu điện – và bỗng dưng các toa dừng lại – Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao vậy? Người lái tàu bỏ về nhà, đơn giản là chú ấy thấy buồn? Liệu có thể xảy ra như vậy không? Không, không thể như thế được. Tất cả đều phải làm việc nếu như chưa đến giờ giải lao. Vậy em hãy ngồi xuống học đi.
– Vâng ạ – Olia đồng ý và trở về chỗ của mình.
Thứ Sáu ngày mồng Chín tháng Chín.
Tại chính những chiếc bàn này, nơi hằng ngày các cô bé lớp Một ngồi thì giờ đây các bố, các mẹ đang ngồi. Hôm nay là buổi họp phụ huynh đầu tiên. Cô Anna Ivanova nói chuyện với các phụ huynh:
– Bây giờ hiện đang là thời kỳ nan giải nhất. Các em mới chỉ bắt đầu làm quen và học cách đi vào nề nếp. Nhiệm vụ của chúng ta – giúp đỡ các em. Trong vấn đề này không có điều gì là nhỏ mọn cả, tất cả đều quan trọng. Các phụ huynh cần phải theo dõi xem trước khi đến lớp các em đã rửa mặt sạch sẽ chưa, đã chải đầu và ăn mặc gọn gàng chưa để xứng đáng là học sinh lớp Một thực sự.
Thứ Bảy ngày mồng Mười tháng Chín.
Vera đang đứng bên cửa ra vào. Trên ống tay áo cô là cái băng tay có hình chữ thập đỏ.
Các cô gái đang chấn chỉnh hàng lối. Vera kiểm tra xem các bạn đã rửa mặt kỹ chưa, đã chải đầu chưa cũng như đã ăn mặc gọn gàng chưa để xứng đáng là học sinh lớp Một thực sự.
– Gì thế này? – Vera hoảng hốt nhìn đôi tay của Olia Poliakova. Cậu không rửa tay à?
– Ở nhà tớ đã rửa ba lần rồi – Olia chống chế – mẹ tớ đã kiểm tra và khen ngợi rồi. Nhưng dọc đường tớ gặp Pirat...
– Ai vậy?
– Đó là một con chó săn nhỏ – nó sống ở nhà số Bảy. Tớ ném cho nó mấy cái que đẹp đẹp để nó gặm, vì mấy cái que đó ướt nên tay tớ bị dính bẩn.
– Cậu đi rửa tay ngay đi – nữ vệ sinh viên tý hon ra lệnh – nếu không là tớ không cho phép vào lớp đâu đấy.
Olia quan sát kỹ đôi bàn tay của mình và tuân lệnh chạy đi rửa.
Thứ Hai ngày Mười hai tháng Chín.
Giờ giải lao chính kết thúc, bỗng dưng tất cả nhìn thấy đứng trong lớp là một bạn gái lạ lẫm với mọi người.
Các em học sinh lớp Một chưa kịp hỏi bạn gái đó là ai thì cô Anna Ivanova đã bước vào lớp.
– Có chuyện gì với con vậy? – cô Anna Ivanova hỏi.
– Con bị lạc – cô gái trả lời và bật khóc to – lớp của con ở đâu rồi? Lớp 1B ấy, các bạn của con đâu rồi? Cô Liubov Victorovna đâu rồi?
– Nào, con đừng khóc nữa – cô Anna Ivanova âu yếm dỗ dành – các bạn của con ngay gần đây thôi – ngay sau bức tường này – Đi, đi nào, để cô dẫn con về lớp.
Thứ Bảy ngày Mười bảy tháng Chín.
Hôm nay cô Anna Ivanova vào lớp không chỉ có một mình, cùng đi với cô là một chị lớn, chị ấy tên là Valia, chị ấy sẽ là phụ trách Đội của các em học sinh lớp Một.
– Hiện các em chưa là đội viên – cô Anna Ivanova nói – Để trở thành đội viên – điều này không hề đơn giản chút nào. Người đội viên nhất định phải là một học sinh xuất sắc, là người đồng chí tuyệt vời, người đội viên cần phải rèn luyện bản thân tốt cả khi ở lớp cũng như ở nhà. Các con sẽ thấy con đường để đến được với tổ chức Đội không hề gần chút nào. Nhưng nếu với nỗ lực to lớn, giúp đỡ lẫn nhau thì cô và các con sẽ vượt qua nó một cách dễ dàng. Vì vậy chị Valia sẽ đến để giúp đỡ các con trở thành người đội viên chính thức. Bây giờ chị ấy trở về lớp Bảy của mình, chị ấy cũng vẫn đang học, sau giờ học chị ấy sẽ quay trở lại đây để làm quen kỹ với các con.
Sau giờ học chị Valia trò chuyện với các cô gái khá lâu. Chị kể cho các em biết mùa hè chị đã đi dự trại hè nổi tiếng ở biển Đen như thế nào. Đó chính là trại hè Artech. Tại trại hè đáng ghi nhớ này hội tụ tất cả các đội viên đến từ khắp các miền Liên Xô.
Các em đội viên cộng hoà Tazikistan cứ trầm trồ sung sướng: “Ôi, sao mà chỗ các bạn ở đó khô và lạnh thế”. Còn các bạn đội viên ở vùng Iakursk thì lại phàn nàn: “Ôi, sao chỗ các bạn ở đó nóng kinh khủng”. Các bạn đội viên vùng Uran kể về những hầm mỏ sâu dưới lòng đất., dưới đó cha anh của họ đang khai thác than, về những nhà máy lớn. Còn những bạn đội viên từ thảo nguyên Xanski kể về những đàn bò lớn, về những cánh đồng lúa mỳ mà dễ có thể bị lạc như khi đi vào rừng. Mỗi đội viên kể về từng vùng nơi mà họ đã đi qua. Trọn cả một mùa hè cũng không đủ để nghe hết chuyện của họ – Vậy là chúng ta đã sống trong một đất nước rộng lớn biết bao.
Sau buổi nói chuyện với chị Valia, Maruxia chiều về đã kể hết với bà. Bé xuýt xoa và nói:
Ôi, cháu muốn đến Tazikistan quá! À, mà cháu đã đi Murmansk rồi, và cháu đã nhìn thấy người ta bắt cá tuyết như thế nào. Bà cứ ngẫm nhé, nhất định là thực hiện được. Lần đầu tiên trong cuộc sống cháu không kể cho bà nghe, còn bà thì đã kể cho cháu.