Số lần đọc/download: 2918 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 22:55:25 +0700
Chương 5
N
hã Thư đã đi làm cho công ty Nam Phương. Cô vô cùng bỡ ngỡ trước công việc mới, đó là thư ký giám đốc. Cô tốt nghiệp đại học với chuyên ngành mỹ thuật công nghiệp, vậy mà lúc này cô phải đảm trách mớ giấy tờ lúc nào cũng vây quanh cô. Cô tự thanh trách:
- "Sao nhiều giấy tờ thế này? Nào dịch bản hợp đồng từ tiếng Anh sang Việt, rồi lập bản doanh thu cho công ty… Vậy mà ai cũng bảo cô hãy tranh thủ làm một giờ đồng hồ sau tôi lấy. Trời ơi! Tôi biết phải làm công việc nào trước đây?
Quả thật công việc của Nhã Thư không trôi chảy tí nào. Cô cảm thấy mệt mỏi vì ban đêm thì đi đàn ở quán bar, ban ngày phải đên công ty làm. Cô uể oải không chịu đựng nổi đành gục đầu xuống bàn làm việc. Tình cờ, Hoàng Nam trông thấy. Anh thảy xấp giấy đang cầm trên xuống bàn làm việc của Nhã Thư một cách giận dữ:
- Cô làm việc như thế này sao?
Nhã Thư giật mình:
- Dạ… em xin lỗi anh.
- Cô soạn văn bản cuộc họp của tôi đến đâu rồi?
- Dạ… cũng sắp xong rồi ạ.
Hoàng Nam đưa tay chỉ vào xấp giấy mà anh vừa thảy lên bàn và bảo:
- Nửa tiếng nữa, cô mang văn bản cuộc họp và cả bản đánh vi tính của văn bản mới này sang phòng tôi.
- Dạ, vâng ạ.
Hoàng Nam định bước đi, nhưng anh lại quay lại:
- Tôi không muốn nhìn thấy lần nữa thái độ làm việc của tôi ban nãy.
Hoàng Nam bước khỏi phòng và cánh cửa được đóng "rầm" làm cho Nhã Thư giật thót. Nhã Thư tuy là bạn của Hạ Phương - người yêu của Hoàng Nam. Nhưng Hoàng Nam chẳng bao giờ nhẹ nhàng, vị nể mỗi khi Nhã Thư mắc phải những sai lầm trong công việc. Bởi anh từng được mệnh danh là một giám đốc rất nghiêm khắc với nhân viên.
Hoàng Nam đi rồi, Nhã Thư miệt mài bên chiếc vi tính. Những ngón tay nhỏ nhắn, nhanh nhẹn của cô luôn gõ đều trên bàn phím chiếc máy vi tính, dù rất mỏi nhưng cô chẳng dám dừng tay lại nghỉ, bởi sợ sẽ chậm trễ công việc. Đầu các ngón tay cô đau buốt khi cô hoàn thành xong các văn bản. Cô ngồi nhắm nghiềm mắt thở phào, như xua tan mọi nhọc nhằn và phiền toái.
Nhã Thư liền cầm các văn bản chạy ngay sang phòng giám đốc:
- Thưa anh, em đã đánh xong các văn bản.
Hoàng Nam nghiêm giọng:
- Cô hãy nhìn lên chiếc đồng hồ, xem mình có là đúng thời gian tôi dặn không?
Nhìn vào chiếc đồng hồ Nhã Thư biết mình đã làm trễ mười lăm phút theo lời dặn của Hoàng Nam. Nhã Thư biết mình có lỗi nhưng lỗi ấy không phải do Nhã Thư. Cô cuối đầu nhận lỗi trong lức tưởi đến chảy nước mắt:
- Em xin lỗi anh. Em đã cố gắng hết sức mình. Lần sau, em hứa sẽ làm tốt hơn.
- Cô xin hứa bao lần như thế rồi, cô nhớ không?
Nhã Thư chỉ còn biết im lặng. Từ khóe mắt cô, những giọt nước mắt đọng rưng rưng. Nước mắt quả là sức mạnh của đàn bà. Khi nhìn thấy Nhã Thư khóc, Hoàng Nam nhẹ giọng:
- Anh khó khăn chỉ là muốn em tốt hơn trong công việc. Vì thế, em cần cố gắng và nỗ lực hơn nữa. Còn giờ thì em nên trở về phòng chuẩn bị giấy tờ để cùng anh đi giao dịch.
Câu nói của Hoàng Nam như lấy làm an ủi cho Nhã Thư. Cô trở về phòng mình trong lòng nhẹ nhàng hơn. Nhã Thư vừa ngồi xuống ghế thì lại có tiếng gõ cửa:
- Mời vào!
Từ ngoài, một người đàn ông bụng phệ, mắt hí với hàm râu mép bước vào:
- Chào Nhã Thư. Dạo này em khỏe không?
- A! Thì ra anh Thanh Tùng, trưởng phòng thiết kế. Anh lên phòng em có chuyện gì không?
- Thì anh cũng có chút chuyện muốn nhờ đến em.
Từ lúc vào làm trong công ty Nam Phương, Thanh Tùng rất mê Nhã Thư. Anh tận dụng mọi thời cơ để chiếm được lòng Nhã Thư. Cũng như hôm nay, Thanh Tùng gặp Nhã Thư. Anh nhấc chiếc ghế ngồi sát vào cô, giả vờ chỉ tay vào chiếc máy vi tính.
- Em vừa đánh văn bản xong à?
Ái ngại trước cử chỉ và hành động của Thanh Tùng. Nhã Thư đứng dậy đi chỗ khác:
- Có chuyện gì muốn nhờ em thì anh Tùng nói đi? Em không có thời gian đâu.
- Anh định nhờ em chép giùm anh những mẫu quảng cáo.
Nhã Thư biết ngay đó chỉ là cái cớ để Thanh Tùng gần gủi và tán tỉnh mình. Cô nhắc khéo:
- Em nhớ ở phòng thiết kế của anh có khá nhiều nhân viên vi tính, anh đâu cần phải nhờ em. Vả lại đây không phải là nhiệm vụ của em.
Không biết nói sao, Thanh Tùng lớ ngó:
- Nhưng…nhưng… em có thế làm nhanh hơn họ.
- Anh không nên nói mọi người như thế. Anh không sợ là sẽ mang tiếng miệt thị nhân viên cấp dưới mình hay sao?
Sự phản bác mạnh mẽ của Nhã Thư khiến Thanh Tùng ngớ ngẩn, đớ cả người. Liền lúc đó, Hoàng Nam đẩy cửa bước vào. Anh thấy Nhã Thư lúc túng về bàn làm việc, còn Thanh Tùng thì vẫn đứng lặng im. Hoàng Nam liếc mắt nhìn Thanh Tùng và Nhã Thư. Trong anh có chút nghi ngờ giữa Thanh Tùng và Nhã Thư đang xảy ra chuyện gì. Nhưng công việc đã khiến Hoàng Nam loại bở ngay sự nghi ngờ và tò mò.
- Chào anh Tùng, anh cũng có mặt ở đây à?
Thanh Tùng lúng túng:
- Dạ, thưa giám đốc…
Hoàng Nam khoát tay:
- Anh không cần phải giải thích sự có mặt của mình đâu.
Hoàng Nam đi đến chỗ Nhã Thư:
- Cô chuẩn bị xong giấy tờ chưa? Chúng ta đi thôi.
Nhã Thư cầm những mẫu quảng cáo đến trả lại cho Thanh Tùng:
- Xin lỗi anh Tùng giờ em phải đi rồi. Hy vọng sau này anh không phải mất thời gian cho những việc tào lao như thế này.
Bị một vố nặng, Thanh Tùng nhìn theo Nhã Thư và Hoàng Nam mà căm tức.
- Đừng có chảnh! Cô tưởng được đi chung với giám đốc là ngon lắm sao? Rồi một ngày nào đó, cô sẽ biết tay thằng Tùng này.
Thanh Tùng về phòng làm việc mà lòng vẫn còn nóng giận hừng hực.
° ° °
Cuộc giao dịch của Hoàng Nam và Nhã Thư với một công ty thương mại đã thành công tốt đẹp, và đem về cho công ty Nam Phương hàng chục triệu đồng. Hoàng Nam cùng với Nhã Thư rời khỏi công ty ra về. Cả hai rất mừng và phấn khởi. Hoàng Nam thán phục trước khả năng giao thiệp của Nhã Thư:
- Cuộc giao dịch này thành công, một phần là nhờ vào tài ăn nói của em đó, Nhã Thư ạ.
Dù rất hãnh diện trước lời khen, nhưng Nhã Thư vẫn khiêm tốn:
- Anh nói quá, em còn vụng về trong công việc và giao tiếp lắm. Cuộc giao dịch này thành công phải nói là nhờ và tài thuyết phục của anh về phía đối tác mới đúng hơn.
- Em khiêm tốn quá! Em biết không, lúc nãy cùng em đến phòng giao dịch, mấy ông bên công ty thương mại cứ hỏi anh tìm đâu ra một cô thư ký xinh đẹp, duyên dáng. Lúc ấy, tự nhiên anh thấy tự hào và hãnh diện khi có em đi cùng.
Hoàng Nam nói về Nhã Thư một cách bình thản. Riêng Nhã Thư ngượng ngùng đến đó mặt. Cô quay nhìn ra ngoài ô cửa xe. Hoàng Nam ngạc nhiên trước thái độ im lặng của Nhã Thư.
- Anh nói chuyện làm em không vui sao?
- Không. Anh cứ nói đi, em đang nghe đây.
Hoàng Nam thì cứ luôn miệng nói chuyện, Nhã Thư thì cứ thỉnh thoảng nhìn trộm anh ta. cô cảm thấy Hoàng Nam già trước cái tuổi ba mươi của anh ta đang mang. Nhưng Nhã Thư phải công nhận một điều rằng: Hoàng Nam là một chàng trai có một lối sống rất tự lập. Và cô càng thán phục hơn khi Hoàng Nam có đầu óc kinh doanh và khả năng làm việc sáng tạo, năng động. Dù anh ta hay nghiêm khắc với nhân viên nhưng trong lúc rảnh rỗi, nghỉ ngơi, anh hay tìm cách gần gũi, cha hòa với mọi người. Con người của anh chàng giám đốc Hoàng Nam đã khiến cho cô thư ký Nhã Thư vô cùng cảm phục. Nhã Thư luôn thận trọng trong các cử chỉ, hành động để không lộ ra những điều cô nghĩ về Hoàng Nam. Nghĩ về thân phận của mình và cả cô bạn gái Hạ Phương mà Nhã Thư luôn giữ khoảng cách với Hoàng Nam.
Chiếc ô tô đỗ xịch trước cửa công ty Nam Phương, Hoàng Nam cùng Nhã Thư bước xuống đi vào công ty, để lại sau lưng những tiếng xầm xì của nhân viên.
- Hai người thật xúng đôi.
- Nhưng ông giám đốc đã có chủ rồi. là cô Hạ Phương hay đến công ty mình đó.
- Bà Hạ Phương gì đó chảnh dễ sợ.
- Thôi, thôi. Đi làm việc đi.
Hoàng Nam vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Hạ Phương ở đó.
- Hạ Phương! Em đến hồi nào mà không báo trước với anh?
- Anh bất ngờ lắm, phải không?
- Anh với Nhã Thư đi giao dịch về. em đợi có lâu không?
- Em cũng mới tới thôi.
Hạ Phương véo vào hông Hoàng Nam:
- Đi giao dịch thì được, chứ em thưởng đi đâu là không yên với em đâu.
- Úi da! Em véo đau quá!
Hạ Phương choàng tay qua cổ Hoàng Nam. Cô hôn liên tục lên má anh:
- Em nhớ anh quá!
Hoàng Nam thấy ngượng vộn đẩy Hạ Phương ra:
- Em thôi đi. Đây là công ty chứ đâu phải là ở nhà.
- Cửa kín thế kia làm sao người ta có thể thấy anh và em làm gì chứ? Vả lại, chuyện của anh và em đâu cần phải giữ kín nữa. Cả công ty, ai cũng đều biết.
Hoàng Nam thở dài ngao ngán trước tính nết của cô bạn gái:
- Em phải ý tứ một chút chứ.
Hạ Phương phát cười:
- Anh yêu ơi! Anh nói em buồn cười quá. Làm như anh mới quen em không bằng. Nhưng thôi, em sẽ giữ ý cho anh vừa lòng nghen. Nếu anh muốn cho em giữ ý tứ thì chỉ còn cách em phải rời khỏi anh thôi.
Vừa nói xong, Hạ Phương liền bỏ đi. Hoàng Nam gọi theo:
- Em đi đâu vậy?
- Em đi giữ ý tứ. Em đùa với anh vậy thôi, chứ em qua phòng nhỏ Thư một chút.
Hạ Phương đến phòng Nhã Thư. Cô chẳng cần gõ cửa đẩy cửa bước vào làm Nhã Thư giật mình.
- Ủa, Hạ Phương! Phương mới đến hả?
- Ừ. Mình đến nãy giờ, nhưng mình ở bên phòng anh Hoàng Nam.
Hạ Phương nhìn xung quanh phòng Nhã Thư, nơi đâu cũng chỉ toàn giấy tờ. Cô ngán ngẩm lắc đầu:
- Thư có cảm thấy mệt với đống giấy tờ này không? Chính mình thấy mà chóng mặt.
- Mới ban đầu mình không quen với công việc giấy tờ, nhưng dần dần rồi cũng quen. Anh Nam có bảo mình học thêm lớp thư ký văn phòng. Mình vẫn còn do dự vì trong mình vẫn còn thích ngành nghề mình đã học hơn.
- Vậy Thư chỉ muốn làm ở đây tạm thời thôi à?
- Mình không biết. Nhưng mình sẽ cố gắng làm việc để giúp Phương và anh Nam. Phương uống nước gì? Mình sẽ gọi điện xuống căng tin để họ mang lên.
- Thư gọi cho mình một ly nước chanh không đường.
Nhã Thư đến bấm điện thoại:
- A lô. Chị ơi! Làm ơn mang lên phòng thư ký một ly nước chanh không đường và một ly trà nóng, chị nhé.
- Vâng, tôi sẽ mang lên ngay.
Nhã Thư gọi điện xong, cô nhìn lại trên bàn còn quá nhiều giấy tờ cần giải quyết. Vừa tiếp Hạ Phương, Nhã Thư vừa đọc một văn bản bằng tiếng Anh. Thấy thế, Hạ Phương đến giật lấy văn bản.
- Thư nói chuyện một chút với mình không được sao?
- Dĩ nhiên là mình rất muốn trò chuyện với Phương, nhưng mình sợ không làm xong công việc, anh Nam sẽ la.
- Anh Nam khó đến thế sao?
- Phương không biết chứ, anh Nam nổi danh là người nghiêm khắc với nhân viên. Ai ai trong công ty cũng sợ anh Nam cả.
- Đến cả Thư là bạn mình mà anh ta cũng khó sao?
Nhã Thư chắc lưỡi:
- Nghiêm khắc lắm.
- Phương dạo này thế nào? Có làm gì không?
Hạ Phương thở dài:
- Mình có làm gì đâu. Ăn rồi chỉ ở không. Mình thấy làm việc như Thư dù có cực, nhưng sống không chán. Ít ra thì mình cũng có việc để làm.
- Sao Phương không hỏi anh Nam vào làm chung với anh ấy cho vui?
Anh Nam không cho mình đi làm
Nhã Thư mỉm cười:
Vậy là anh Nam yêu Phương lắm đó. Anh ấy sợ Phương đi làm cực chứ gì?
- Không phải đâu. Anh ấy bảo mình không có kiến thức sẽ không làm được việc gì trong công ty. Mà anh ấy nói cũng đúng thôi. Học hết lớp mười hai, mình sang Mỹ có được học tiếp đâu.
Ngỡ ngàng, Nhã Thư hỏi:
- Rồi thời gian sang Mỹ, Phương làm gì?
Hạ Phương buồn bã kể lại:
- Nói ra thì thật xấu hổ với Thư và bạn bè. Tuy các bạn không sang trời Tây để được giàu có như mình, nhưng đổi lại, Thư và các bạn được học hành đến nơi đến chốn. Bây giờ mình muốn có tấm bằng đại học như Thư cũng đâu được. Suốt cả thời gian ở Mỹ là khoảng thời gian mà mình nuối tiếc, vì ở bên đó mình chỉ biết kiếm tiền bằng cách đi rửa chén ở các nhà hàng hay đi làm móng cho người ta. Nhớ lại, mình thật ngao ngán.
- Rồi sao Phương gặp và yêu anh Nam?
- Mình và anh Nam nhau trong sự tình cờ ở một nhà hàng. Lúc ấy anh Nam đang là sinh viên của một trường đại học ở Mỹ, còn mình chỉ là một cô gái bình thường. Không biết tại sao chúng mình lại yêu nhau? Nghĩ ra thì khoảng cách giữa mình và anh Nam khá lớn. Đôi khi mình lại có cảm giác anh Nam không yêu mình. Chỉ vì mình hy sinh cho anh Nam quá nhiều, cho nên anh ấy mới đền đáp thôi.
Giọng nói của Hạ Phương nghèn nghẹn. Đến gần, Nhã Thư nắm lấy vai Hạ Phương ân cần, tha thiết:
- Phương đừng nghĩ bậy. Anh Nam là một người có tư chất rất tốt. Anh ấy rất năng động trong công việc thì mình nghĩ anh Nam sẽ là một người tình lý tưởng.
- Công việc và tình yêu là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Anh ta có thể năng động trong công việc, nhưng không hẵn anh ta sẽ khéo léo trong tình yêu đâu, Thư ạ.
- Theo những gì Phương nhận xét về anh Nam thì quả thật khả năng nhìn nhận về đàn ông đối với mình còn rất kém.
- Tại Thư chưa trải qua yêu đương đấy thôi. Với tuổi của Thư thì trái tim của Thư thật sự là chưa rung động vì ai sao?
Nhã Thư trề môi:
- Mình chẳng muốn phiền phức thì sao?
- Yêu một ai đó không phải là bị phiền phức đâu, mà ngược lại có nhiều điều thú vị lắm. Thư nên tranh thủ đi là vừa. Hay Thư muốn để trái tim mình ngủ yên?
- Chuyện tình yêu thật khó nói, đâu phải muốn là có được. Và mình chỉ muốn tình yêu đến với mình một cách tự nhiên.
- Thư không mở lòng thì có ai mà dám vào?
- Xem ra, Phương cũng có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu. Chắc mình còn phải học hỏi ở Phương đó. Phương dạy cho mình nghen.
Hạ Phương đánh vào vai Nhã Thư:
- Con quỷ nhỏ này! Suốt ngày chỉ biết trêu chọc mình.
- Có thế mới khai thác được kinh nghiệm yêu đương trong người Phương chứ.
Bỗng Nhã Thư kề sát tai Hạ Phương:
- Mình hỏi thật nha, Phương và anh Nam ở chung nhà với nhau à?
- Làm gì có chuyện đó. Anh Nam chỉ thỉnh thoảng ngủ đêm ở phòng mình thôi.
- Thế anh Nam đã mua nhà chưa?
- Anh Nam cũng chỉ ở phòng khách sạn như mình thôi. Nhưng anh ấy thuê ở một khách sạn khác. Sao hai người không mướn chung phòng cho rồi, hay mua nhà chi đó?
- Anh Nam bảo thế sẽ ràng buộc nhau lắm. Vả lại anh ấy nói chừng nào cưới nhau mới mua nhà.
Nhã Thư nhíu mày:
- Đúng là những Việt kiều có khác. Chỉ ở toàn khách sạn.
- Thư lại ghẹo mình nữa rồi. Ở khách sạn có ngon lành gì đâu, chỉ thấy tốn tiền thôi. Ai như Thư, có nhà mà không cho tụi này ở nhờ.
- Chỉ sợ mấy người chê nhà Thư nhỏ hẹp không thèm đến nữa, huống chi là ở.
- Nói chứ, hôm nào mình cùng anh Nam đến nhà Thư chơi.
- Nói là phải giữ lời đó nha. Thư sẽ sẵn sàng đón tiếp Phương và anh Nam.
Tiếng cười khúc khích của Hạ Phương và Nhã Thư cứ vang lên. Hoàng Nam bước vào giả vờ nghiêm mặt:
- Nhã Thư! Trong giờ làm việc ai cho cô nói chuyện riêng với bạn bè chứ?
Tưởng thật, Nhã Thư hoảng sợ:
- Dạ… dạ… thưa anh, em sẽ trở vào làm việc ngay ạ.
Nhã Thư lính quýnh ngồi vào bàn làm việc. Cô liền đọc lại văn bản Anh văn lúc nãy. Nhìn thấy sự sợ hãi của Nhã Thư, Hoàng Nam cùng Hạ Phương bật cười. Ngạc nhiên, Nhã Thư ngẩn đầu lên nhìn Hoàng Nam và Hạ Phương. Hạ Phương cười đến đau cả bụng.
- Chỉ đùa thôi, cô nương ạ.
Nhã Thư đưa tay lên ngực vuốt nhẹ. Cô nhắm nghiền mắt lại rồi thở phào nhẹ nhỏm.
- Anh Nam làm em hú vía.
- Thư làm mình mắc cười quá. Thư sợ anh Nam đến thế sao?
- Ít ra thì cũng phải nể giám đốc chứ.
Hoàng Nam vui vẻ:
- Hai em nói chuyện gì mà cười khoái chí vậy? Ở bên phòng làm việc anh cũng muốn cười theo.
Hạ Phương liếc mắt:
- Lại nhiều chuyện nữa rồi. đàn ông mà tò mò chuyện của phụ nữ là không tốt đâu.
Nhã Thư đỡ lời Hạ Phương:
- A! tụi em chỉ nhắc lại chuyện cũ.
Hoàng Nam nãy ra một ý định:
- Cả ba chúng ta hôm nay gặp nhau vui vẻ. Chúng ta nên đi ăn một cái gì đó để mừng cho cuộc hội ngộ của chúng ta ngày hôm nay.
Nhã Thư không muốn mình là người thứ ba phá rối những giây phút riêng tư của Hạ Phương và Hoàng Nam nên cô khéo léo khước từ lời mời của Hoàng Nam:
- Em xin lỗi anh và Hạ Phương. Chiều nay em có hẹn rồi.
Hoàng Nam thất vọng:
- Sao trùng hợp vậy?
- Mong anh thông cảm. Em xin hẹn lại dịp khác.
- Thôi cũng được. Anh xin chúc em một bữa tối vui vẻ.
Dù có Hạ Phương đi cùng, nhưng Hoàng Nam nhìn Nhã Thư với ánh mắt tiếc nuối vì không có Nhã Thư đi cùng.
Nhã Thư sắp xếp lại giấy tờ bề bộn trên bàn làm việc. Cô đóng cửa phòng và ra về. bước đi từng bước chậm rãi, ngẩn ngơ trong dòng suy nghĩ. Thỉnh thoảng cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài khỏa lấp hai bên má, gương mặt đầy ưu tư.
Nhã Thư chợt thấy Hạ Phương đùa giỡn bên Hoàng Nam. Trông họ thật hạnh phúc. Nhưng có thật thế không? Ít ra Nhã Thư cũng đã nghe được những lời than trách của Hạ Phương về Hoàng Nam. Nhã Thư chợt cười buồn:
- Đúng là khổ thân cho những người đang yêu.
Tuy nghĩ thế, nhưng Nhã Thư cũng mủi lòng khi nghĩ về phận mình. Bằng tuổi với Hạ Phương mà cô vẫn chưa trải qua một mối tình nào. Nhã Thư nhớ đến sau sự cố gia đình thì bao chàng trai đeo đuổi cô lại rút lui, làm cho Nhã Thư không còn muốn tin tưởng vào đàn ông hay là một tình yêu chân thật.
Nhã Thư bước ra đường. Cô cảm thấy thoải mái trước không gian rộng rãi chức không oi bức chật chội trong căn phòng làm việc đầy giấy tờ. Buổi chiều, ở đường phố hối hả ngững dòng người qua lại. Những đôi bạn tình gặp nhau vui vẻ sau một ngày làm việc mệt mỏi, ông bố lại đón con đi học về hay những bà mẹ đưa con đi dạo phố, những quán xá bày bán thật xôm tụ…
Trước cảnh nhộn nhịp của thành phố vào đêm, đã làm cho nỗi lòng cứng rắn của Nhã Thư phải chạnh lòng. Nhã Thư chợt nhớ đến Đức Huy, mặc dù trong cô, Đức Huy cũng chỉ là bạn chân thành và là một người anh trai tốt.
Nhã Thư rút chiếc thẻ, định đưa vào chiếc điện thoại công cộng để gọi cho Đức Huy thì bỗng có một bàn tay ai đó từ sau lưng nắm tay cô lại. Nhã Thư quay sang tròn mắt:
- Anh Nam!
Chưa thật bình tĩnh, Nhã Thư lại bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Hoàng Nam.
- Em gọi điện thoại phải không?
- Vâng. Em định gọi điện thoại cho bạn.
Lấy chiếc điện thoại từ túi mình, Hoàng Nam đưa cho Nhã Thư:
- Em hãy cầm chiếc điện thoại này mà dùng.
Hành động của Hoàng Nam khiến Nhã Thư bất ngờ, nhưng cô vẫn từ chối:
- Không. Em không lấy đâu, anh Nam cất đi. Em đã quen sử dụng điện thoại công cộng rồi.
Hoàng Nam nắm lấy bàn tay Nhã Thư, rồi đặt chiếc điện thoại vào lòng bàn tay cô.
- Em cứ cầm. Rồi một ngày nào đó em sẽ cần đến nó.
Vừa nói xong, Hoàng Nam liền bỏ đi. Nhã Thư không kịp nói lời nào. Cô cầm chiếc điện thoại trên tay mà vô cùng hoang mang, khó hiểu. Cô cứ luôn thắc mắc vớ vẩn:
- "Điều gì đã khiến anh Nam làm như thế? Mình và anh ấy chỉ quan hệ bình thường thôi mà?"
Những gì Nhã Thư nghĩ hoàn toàn đi ngược lại trái tim đang đập mạnh của cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy thật sự bối rối trước hành động của một người đàn ông. Dù nghĩ ngợi thế nào, nhưng Nhã Thư vẫn cất chiếc điện thoại vào trong túi xách. Cô vẫn sử dụng chiếc thẻ điện thoại để gọi cho Đức Huy.
Sau một hồi chờ đợi thì Nhã Thư cũng thấy Đức Huy đang từ xa đến:
- Sao lâu vậy anh Huy?
- Anh tranh thủ chạy nhanh lắm chứ, nhưng bị kẹt xe. Công ty của em ở đây à?
- Đúng rồi đó. Anh thấy công ty của em có lớn không?
- Ừ, cũng khá lớn. Xe của em đâu rồi?
- Em gởi xe lại công ty rồi. Anh chở em nghen?
Nhã Thư ngồi sau xe, cô thản nhiên ngã người vào lưng Đức Huy.
- Anh Huy! Anh cho em tựa lên đây tí xíu nha. Em mệt quá hà.
Cử chỉ ấy của Nhã Thư rất tự nhiên, nhưng tạo cho Đức Huy một cảm gác lâng lâng. Vừa chạy xe, anh mạnh dạn lồng tay mình vào bàn tay Nhã Thư và để lên đùi mình. Nhã Thư giật tay lại:
- Anh làm gì thế? Em không phải là bồ của anh đâu nha.
Mất cả hứng thú, Đức Huy xụ mặt:
- Anh giỡn tí thôi mà.
Đức Huy bao giờ cũng tận dụng thời gian bên cạnh Nhã Thư để mong có cơ hội anh nói tiếng yêu với cô ấy. Nhưng Nhã Thư chẳng bao giờ tạo cơ hội cho Đức Huy, khi mà cô luôn hành động như một đứa em gái bé bỏng bên cạnh Đức Huy - một người anh trai.
Đức Huy chở Nhã Thư và dừng lại trước một tiệm ăn. Tiệm ăn không sang trọng nhưng bên trong khá đông khách.
- Sao anh biết em đang đói mà ghé vào tiệm ăn?
- Anh không biết được em thì con ai biết nữa chứ?
Đức Huy cùng Nhã Thư bước vào tiệm ăn. Cả hai chọn ngồi ở bàn rất thoáng.
- Em ăn gì cứ chọn đi.
- Em ăn cơm. Mấy bữa nay chỉ toàn ăn bậy bạ, thèm cơm muốn chết.
Gọi thức ăn xong, Đức Huy ngập ngừng:
- Em… em không giận anh sao?
Nhã Thư trố mắt:
- Giận chuyện gì?
- Thì chuyện tìm việc đó?
- A! Thì ra là chuyện đó. Em biết anh vất vả lắm rồi. Nhưng dẫu sao giờ thì em cũng đã có việc làm. Anh nên mừng cho em chứ.
- Nhưng anh cảm thấy mình rất vô dụng, chẳng giúp gì được cho em.
- Thôi đi, anh đừng bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì.
Nhìn Nhã Thư, Đức Huy lo lắng:
- Dạo này, em ốm và xanh xao quá. Em vẫn đi đàn thường xuyên ở quán bar chứ?
- Vâng. Nhưng có chuyện gì không anh?
- Em đã có việc làm rồi, hay là em nghỉ đàn ở quán bar đi.
- Không. Em không nghỉ đâu. Đi đàn vừa có tiền, lại vừa là sở thích của em.
- Nhưng nhìn thấy em lao đao với công việc, anh rất xót xa.
Nhã Thư suy tư:
- Em muốn có tiền thì phải lận đận. Đời này là thế đó, có gì đâu anh phải xót xa. Em bây giờ chứ không phải Nhã Thư nhu mì, yếu đuối ngày xưa nữa đâu.
- Anh biết em là một người con gái rất cứng cỏi.
- Anh khen em thật hay đang mỉa mai?
- Anh khen em thật đấy. Có bao giờ anh dối em đâu.
Đang trò chuyện bỗng chiếc điện thoại trong túi Đức Huy reo lên.
- Anh xin lỗi.
Tiếng chuông điện thoại của Đức Huy reo mà Nhã Thư lo sợ. Cô cứ tưởng tiếng reo ấy là của chiếc điện thoại Hoàng Nam vừa đưa cho cô. Cô mong sao đừng bao giờ có ai gọi đến chiếc điện thoại đó cả.
Nghe xong, Đức Huy cất điện thoại vào túi.
- Bạn anh gọi đến. nó bảo tối nay đến bệnh viện trực giùm nó. Anh có gì đâu mà em nhìn anh dữ vậy?
- Lúc này, thấy anh Huy oai ghê. Nào là xe Piagio X9, rồi điện thoại di động… Dạo này lên hương hay sao mà đổi nhiều vậy ông anh?
- Thì lâu lâu cũng phải đổi mới cho bằng người ta chứ.
- Chắc anh Huy có nhiều cô gái mê lắm.
Đức Huy muốn thổ lộ tình cảm của mình với Nhã Thư, nhưng rồi lại thôi. Anh sợ nói ra điều đó sẽ làm tổn thương tình cảm hiện thời của anh và Nhã Thư. Anh chỉ còn biết đùa:
- Có cô nào đâu mà thèm anh. Dù có bao cô gái chạy theo anh thì anh cũng đã phải lòng một cô rồi. Nhưng anh vớ mãi mà chẳng được cô ấy.
- Trời ơi! Anh Huy đủ tiêu chuẩn thế này mà cô ta còn chê sao?
- Nhà cô ấy không giàu có. Cô ấy là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Cô ta luôn ở cạnh anh.
Nhã Thư không hề liên tưởng cô gái mà Đức Huy đang nói đến lại là mình. Nhã Thư trề môi:
- Sao cô ấy tự cao thế?
Nhã Thư chỉ xem Đức Huy là một người anh trai. Điều đó là cho Đức Huy lo sợ trái tim cô ấy đang rung động bởi người khác.
- Thư này! Có lẽ anh hỏi điều này hơn đường đột, nhưng em trả lời thật anh nha.
- Có gì anh cứ hỏi.
- Em đã yêu ai chưa?
Bất ngờ trước câu hỏi của Đức Huy, Nhã Thư bỗng thay đổi sắc mặt, và chợt liên tưởng đến người đàn ông đã làm cho cô bối rối, đó là Hoàng Nam.
- Em không biết. Nhưng mấy ngày nay, em thấy trong người có cảm giác gì đó khang khác mỗi khi nghĩ về một người đàn ông. Em vô cùng cảm phục tài năng và tư chất con người anh ta.
Sự ghen tức từ đáy lòng Đức Huy bỗng nổi dậy, nhưng anh kịp đè nén:
- Anh ta là ai?
- Anh ấy là ông giám đốc của em. Anh ta đã có vợ, nhưng mà không, chỉ là bồ thôi.
Nghe Nhã Thư nói mà lòng Đức Huy nóng lên hừng hực:
- Em vừa đi làm rồi đi đàn nữa. tới lui sẽ rất cực nhọc. Mai một anh sẽ đưa đón em nha.
- Không cần đâu. Em chỉ thích đi một mình thôi. Mặc dù Nhã Thư không hề khẳng định là mình đã yêu ông giám đốc ấy, nhưng chưa bao giờ Đức Huy sợ mất Nhã Thư như lúc này. Anh đang suy tính tìm cách để giữ được Nhã Thư luôn bên mình. Anh chợt nảy ra một ý định:
- Nhã Thư này! Anh với em cùng đi du học nhé?
- Anh vừa nói gì? Đi du học à? Em làm gì có tiền?
- Anh sẽ lo cho em tất cả từ A đến Z.
- Thôi đi anh ơi! Anh đừng cho em nằm mơ nữa.
Sợ Nhã Thư tưởng đùa, Đức Huy nghiệm giọng:
- Anh đang nói nghiêm túc đấy.
Nhã Thư biết đề nghị của Đức Huy không phải chuyện đùa, nên cô đã trả lời thành thật và thẳng thắn:
- Anh Huy cũng biết đó, với điều kiện của em thì em không đi được đâu. Nếu anh muốn đi du học thì nên rủ bạn gái đi cùng. Nhưng mà anh định đi du học thật sao?
- Anh chỉ mới tính vậy thôi.
Đức Huy thở dài trong thất vọng. Nhã Thư thì ngớ ngẩn khi nghĩ về hành động và chiếc điện thoại của Hoàng Nam đang nằm trong túi xách của cô.