Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ha.”Daniel giơ tay lên để chào những vị khách hành thường xuyên của quán rượu, những người đàn ông mà cậu biết trong cả cuộc đời mình.
Lord Cameron Mackenzie, người kế vị tiếp theo tước vị công tước cho đến khi Eleanor sinh một đứa con trai, ngồi một cách thoải mái ở giữa những vị khách.Những người dân địa phương không bao giờ để tâm đến việc Cameron hay Mac đến đây uống rươu, chơi bài hay phóng phi tiêu, và tham gia vào các cuộc nói chuyện.Họ cũng không để tâm đến Ian, người uống và ngồi một cách im lặng vào những lần hiếm hoi anh đến cùng với những người anh trai, tuy thế Hart vẫn khiến họ lo lắng một chút.
Một hộp xì gà mở đặt trên bàn của Cameron, và mùi cay sè bao quanh anh, nhiều người đàn ông ở đây cũng đã thưởng thức nó. Cha của Daniel rất hào phóng – những điếu thuốc này rất đắt.
Daniel lấy một điếu xì gà, cắn phần cuối, châm điếu thuốc bằng một que diêm trong một chiếc hộp để gần bàn, và ngồi xuống phía đối diện với Cameron.
Cậu mỉm cười với cô phục vụ, người đã mỉm cười đáp lại và bắt đầu rót bia.
“Cha đã không mong được gặp con cho đến tuần sau,” cha cậu nói bằng giọng nam trung của mình.
“Cha đã không mong đợi gặp con sớm như vậy.”Daniel nhả ra một làn khói thuốc.”Nhưng con nghĩ đây là lúc rời khỏi Edinburgh.”
Đôi mắt của Cameron sáng lấp lánh.”Con nợ tiền ai à?”
“Không đâu, họ nợ tiền con thì có. Và dễ nổi nóng vì chuyện đó.Nhưng khi con yêu cầu chiếc đồng hồ số máy của con cần phải thêm vào một chuỗi số nhanh hơn một người đàn ông, họ cần phải tin con.”
“Đồng hồ số mày à?”Cameron hít một hơi xì gà dài, theo sau đó là một tiếng nuốt.”Thầy giáo đang dạy con cái gì vậy?”
Daniel nhún vai.” Không phải là thầy giáo. Chỉ là thứ con đang tự mình nghiên cứu thôi.”
Cameron nhấn mạnh lời nói của mình bằng những đầu ngón tay đang cầm điếu xì gà.”Con khẩn thiết xin ta được học ở trường đại học đó, Danny.Con phải lấy được bằng.”
“Ồ, con sẽ lấy được bằng, cha đừng lo lắng.” Daniel ngước lên mỉm cười với cô phục vụ khi cô để cốc bia trước mặt cậu.”Cô khỏe không, Kirsten?Không có cô gái nào xinh như cô ở Edinburgh cả, đó là sự thực.”
Cô phục vụ Kirsten có mái tóc vàng hoe, đôi mắt màu xanh dương lớn, một nụ cười lơi lả, và một thân hình khiến một người đàn ông phải dừng bước.Cô lớn hơn Daniel vài tuổi, nhưng đã hoàn toàn vui vẻ dạy cậu hôn mỗi khi có thời gian.”Ôi chào, cậu đừng có lừa tôi,”cô nói một cách hiền hậu sau đó quay trở lại chỗ vòi bia bên dưới đôi mắt đề phòng của cha cô.
“Tại sao cha không ở nhà?” Daniel hỏi.” Trao đổi và thủ thì với mẹ kế ngọt ngào của con?”
“Ainsley, Beth, và Isabella đang nên kế hoạch cho một bữa tiệc giáng sinh và tất niên hoành tráng. Bao gồm một hoặc hai buổi khiêu vũ, đốt lửa mừng, những bữa tiệc, và nhiều lễ mừng khác.Có những người trang trí, những người hầu thuê thêm, những nhà cung cấp đến mỗi giờ, những quý cô đang lên danh sách, điều khiển mọi việc, và trò chuyện, luôn luôn trò chuyện.”
Daniel uống một ngụm bia.Không phải ngon nhất trên đời, nhưng nó có một vị tê tê nói cho cậu biết cậu đã về nhà.” Cha bỏ trốn để giữ sự ôn hòa của mình, phải không? Mẹ kế sẽ vui khi mẹ thấy cha đã biến mất?”
“Cô ấy sẽ không để ý. Không trong một lúc.”
“Cha sẽ làm gì để thoát khỏi sự giận dữ vào ngày mai?”
“Đi xem xét những con ngựa. Chúng không cần phải quá nhẹ nhành.”
Daniel mỉm cười với chính mình.Cameron yêu những con ngựa đua của mình và sẽ sử dụng bất cứ lời bào chữa nào để đến chuồng ngựa hoặc bãi cỏ.
Nhưng nhìn ông phía bên kia bàn, Daniel nhìn thấy sự thay đổi ở cha mình. Ông vẫn sở hữu đường nét thô ráp và một giọng nói chói tai, nhưng có một tia sáng mới mẻ làm dịu đi đôi mắt của ông.
Cameron Mackenzie đã giữ bản thân mình tránh xa khỏi thế giới trong một thời gian dài. Ồ, ông chè chén và tán tỉnh những cô gái tuyệt nhất, nhưng không ai lấy đi được cái vỏ cứng như đá granite của ông.Lúc đó,cha của Daniel không quan tâm xem một cô gái làm gì với quãng thời gian ông không ở cùng cô ta –ông bận rộn với công việc của mình và không nghĩ chút nào về cô ta cả.
Giờ thì, mặc dù Cameron vẫn hút thuốc và uống rượu ở nơi đậm chất đàn ông này, ông vẫn hoàn toàn tỉnh tảo khi ông trở về nhà với Ainsley, rồi cô sẽ trao cho ông nụ cười rạng rỡ của mình, và kéo Cameron, một người đàn ông to lớn như một con gấu xuống và hôn vào má ông.
Thật tốt khi nhìn thấy cha mình hạnh phúc.
Cameron ngồi trong sự im lặng thân thiện, trong khi Daniel đuổi theo những câu chuyện ngồi lê đôi mach trong vùng. Cậu để cho mình bị lôi kéo vào một ván bài, thắng và thua vài ván. Cậu hoàn toàn bị đánh bại ở trò phi tiêu, bởi vì cậu không giỏi nó, điều mà cậu biết rõ.Cậu bị bỏ lại với những chiến thắng đầy tử tế, và đó là lúc quán rượu sẵn sàng đóng cửa.
Daniel bước đi bên cạnh cha mình, hơi thở của họ mờ sương trong đêm giá lạnh, những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi khi họ đi đến cổng lâu đài Kilmorgan. Họ nói chúc ngủ ngon với người gác cổng và gia đình ông ấy rồi cúi đầu trước cơn gió trong nửa dặm đường cuối cùng về nhà.
Kilmorgan thắp đèn sáng chưng từ trên xuống dưới. Daniel và Cameron bước vào trong và thấy ngọn đèn trùm rực sáng, chiếc bàn ở đại sảnh lấp đầy bởi những ngọn đèn đang cháy thay vì mấy loại hoa cỏ, và quản gia đang phân phát những ngọn đèn cho từng thành viên trong gia đình.Tất cả những người hầu đều đứng ở đây, cả chú thím của Daniel, bao gồm cả Eleanor, người bám chặt lấy một cột trụ cầu thang ở đầu cầu thang.
“Cái quái quỷ gì vậy?”Cameron hét lên trong không gian ồn ào.
Hart quay lại phía ông,đôi mắt rực sáng vì giận dữ.” Anh đã phái ai đó đi tìm em.”
Trước khi Daniel có thể hỏi tại sao, Ainsley đi xuyên qua đám đông bước thẳng về phía Cameron, vô số những tia sáng đang nhảy múa trên mái tóc vàng hoe của cô.”Gavina biến mất rồi,” cô nói, một sự điên cuồng trong giọng nói của cô.”Chúng em không thể tìm thấy con bé ở bất cứ đâu.”
Thế giới của Cameron ngừng quay và thu hẹp lại chỉ có vợ anh, gương mặt cô lấm lem bụi, đôi mắt xám của cô mở rộng sợ hãi, và lời nói của cô: Chúng em không thể tìm thấy con bé ở bất cứ đâu.
Gavina, cô con gái một tuổi dễ thương của Cameron với mái tóc vàng óng giống mẹ -- không, con bé không thể thực sự đã biến mất.Kể từ khi con bé biết đi, con bé đã dẫn họ trong một điệu nhảy vui vẻ, thường xuyên biến mất, nhưng luôn luôn dễ dàng tìm thấy con bé.
Nút thắt trong dạ dày của Cameron không là gì so với sự sợ hãi hoàn toàn trong đôi mắt của Ainsley.Cameron phớt lờ đám đông xung quanh mình và kéo Ainsley vào trong cánh tay mình.Mùi hương hoa hồng ảnh hưởng đến anh khi anh siết chặt cánh tay mình quanh cơ thể đang run rẩy của cô.
“Em yêu,chúng ta sẽ tìm thấy con bé.”Anh hôn lên tóc cô.”Con bé không thể đi qua xa.”
“Nhưng tuyết đang rơi.Và trời rất lạnh.”Cameron cảm thấy nỗi đau của cô.Ainsley đã mất đứa con đầu lòng của mình, đứa bé đáng thương đã chết chỉ sau một ngày tuổi.Đứa trẻ đó tên là Gavina, và vì vậy Cam và Ainsley đã đặt tên đó cho đứa con đầu lòng của họ để tưởng nhớ cô bé.
Gavina Mackenzie mạnh khỏe, đôi khi quá khỏe mạnh. Nhưng Cameron hiểu nỗi sợ hãi của Ainsley và chia sẻ nó với cô.
“Chúng ta đã tìm kiếm ở tất cả những nơi có thể,”Hart nói.” Giờ chúng ta sẽ ra soát hết căn nhà từ trên xuống dưới.Tất cả mọi góc ngách xó xỉnh- từng nơi một, hiểu không?”Anh chỉ vào những người gác sân.”5 người các anh và ta, chúng ta sẽ xem xét bên ngoài căn nhà.Tất cả chúng ta sẽ quay trở lại đây gặp nhau sau một giờ nữa và báo cáo tình hình, dĩ nhiên là sớm hơn nếu tìm thấy cô bé.”
Những người hầu và toàn bộ gia đình phân tán khắp nơi.Mac, vẫn đang mặc chiếc váy dùng để vẽ tranh của mình với chiếc khăn đỏ trên mái tóc, nắm tay Isabella và dẫn cô đi lên và lên trên tầng trên cùng của căn nhà.
Ainsley rời khỏi cánh tay Cameron, nước mắt giàn giụa trên gương mặt cô.”Anh đi cùng anh Hart đi,” cô nói, chạm vào ngực Cam.” Làm ơn hãy tìm thấy con bé.”
“Em yêu à, anh sẽ tìm thấy.”Cameron giữ Ainsley cho đến phút cuối cùng, sau đó cô vội vàng đuổi theo Isabella và Mac.
Daniel chộp lấy một chiếc đèn lồng.”Chúng ta sẽ tìm thấy em ấy.Cha đừng lo lắng. Chân em ấy ngắn.Em ấy thật khó để đi xa được.”
“Ngắn nhưng rất, rất là nhanh.” Cameron đã nhìn thấy Gavina đi chập chững xuống hành lang với tốc độ của những chú ngựa thuần chúng của anh, biến mất trong chớp mắt.Ainsley tự đổ lỗi cho bản thân mình, Cameron nhận thấy điều đó.
Và mình đã ở đâu? Cameron suy nghĩ một cách dứt khoát. Trong một quán rượu chết tiết. Giống như trước đây.Không chăm sóc con gái mình, giống như mình đã không chăm sóc con trai mình.
Con trai anh giờ đứng bên cạnh anh, chiều cao ngang bằng Cameron nếu không xét đến bề ngang, thờ ơ không kém gì người cha Cameron của cậu.
Cameron nhớ rằng,Daniel đã mất tích thường xuyên,lúc đầu là muốn cha đến tìm cậu, và sau đó muốn cha không tìm thấy cậu. Daniel là một cậu bé cô đơn và thờ ơ. Không ai có thể nói rằng Gavina thờ ơ theo bất cứ cách nào – Cameron chắc chắn điều đó.Con bé đi lang thang khắp nơi, anh tự nhủ với bản thân.Con bé đi thám hiểm và rồi bị lạc.
Trong màn đêm lạnh lẽo, với những bông tuyết đang rơi … Cameron bước nhanh hơn và nhanh hơn nữa, những người đàn ông khác với những chiếc đèn lồng đi theo sau anh. Chỉ có Daniel đi ngang bằng anh.
“Họ nói là họ đã tìm ở trong chuồng ngựa,” Daniel nói.” Em ấy thích đi đến chỗ nào khác nữa không?”
“Tất cả mọi nơi,”Cameron nói một cách buồn rầu.”Con bé thích khu vườn.Ainsley không khờ mà dẫn con bé ra ngoài này vào buổi tối.”
“Con nghĩ là mẹ kế không chính xác là để em ấy đi bắt cứ đâu cả.”
Cameron rên thầm và tiếp tục đi.Gavina không thường ở Kilmorgan- con bé chỉ ở đây một đôi lần từ khi con bé sinh ra, và năm ngoái vào thời gian này con bé là một tạo vật nhỏ bé bên trong chiếc nôi.
Năm nay, con bé đã bị mê hoặc bởi ngôi nhà to lớn của Hart, bởi căn phòng trẻ mà bé chia sẻ cùng với những anh chị em họ, bởi những đồ trang trí mà mẹ bé và các thím của bé trải quanh ngôi nhà, bởi những hành lang và cầu thang phía sau dành cho những người hầu đi lại.Con bé cũng thích khu vườn ngay ngắn, rộng lớn với những đường đi giống như mê cung và vòi phun nước khổng lồ.Giờ vòi phun nước không hoạt động, nhưng bé thích một trong những chiếc xe và những con ngựa của thần Apollo. Gavina thích bất cứ thứ gì hoạt động bởi những con ngựa và không hề sợ con vật nào cả.
Chết tiệt. Nếu con bé quyết định treo lên những con ngựa chỗ vòi phun nước…
Cameron đột nhiên chạy, Daniel ở phía sau anh.Họ đến chỗ vòi phun nước thần Apollp ở giữa khu vườn trong vòng một phút, trái tim Cameron nện thình thình.
Tất cả đều im ắng. Cameron và Daniel soi sáng bằng đèn lồng của mình, chiếu tia sáng yếu ớt lên tấm thân bằng đã hoa cương bị đóng băng của mấy con ngựa, vòi phun bên dưới cỗ xe ngựa hoàn toàn trống không.Thần mặt trời Apollo đứng thẳng, không bật tâm đến những bông tuyết đang phủ xuống đầu và vai người.
“Con bé không có ở đây,” Cameron nói với một chút khuây khỏa. Không có cơ thể nhỏ bé nào đang nằm dưới đất sau khi con bé ngã xuống từ những con ngựa trươn tuột hay cỗ xe.”Vì cái chết tiệt nào mà Hart không phá cái vòi phun nước quái dị này đi vậy? “
“Bởi vì đó là do Bernini tạc, được đưa về từ Rome, và là một kiệt tác nghệ thuật của thế kỉ 17?”
“Im đi, con trai.Còn nơi nào khác nữa?”
“ Ở những nơi còn lại của khu vườn?Trong chuồng ngựa?”
“Chuồng ngựa đi,”Cameron nói.”Chúng ta sẽ kiểm tra chỗ đó lần nữa.”
“Em ấy là một Mackenzie không sai vào đâu được.” Daniel nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Cameron nghe thất có sự lo lắng trong giọng nói của cậu.
Họ quay trở lại chỗ những người khác. Những con chó cũng đến đế tìm giúp, ngoại trừ Ben, con chó đi chầm chậm đến bên dưới ban công và ngồi xuống.Nó đã già, và không thích cái lạnh.
Những con chó khác tụ lại thành bầy, đuôi ngoe nguẩy, bị kịch động với cuộc săn tìm.Nếu bất kì con chó nào có thể tìm được dấu vết của Gavina, Cameron sẽ đối đãi với chúng tử tế hơn.Nhưng những con chó là những con thú cưng của gia đình vì vậy chúng không giỏi điều chúng được dạy – tìm và nhặt những con chim về hoặc đi săn, hoặc thậm chí là bắt chuột trong trường hợp của con Fergus. Hart đã từ chối giết chết một con vật đơn giản bởi vì nó không có ích, nên chúng trở thành những người bạn đối với gia đình.
Cameron bước những bước dài đến chuồng ngựa, một lối rộng của tòa nhà là nơi ở của những con ngựa của Hart và những con ngựa đua đặc biệt của Cam,những khu chuồng ăn, những toa xe, và những khu chải lông.Tìm kiếm mọi góc ngách ở nơi này sẽ khó như ôm lấy cả ngôi nhà vậy.
Cameron, mặc dù vậy, đi qua từng toa một, mọi ngăn chuồng, những khu chải lông đều được tìm kiếm.Cô con gái nhỏ bé của anh không ở trong đống cỏ khô, hay trốn trong một những chiếc xe ngựa, hay đằng sau nơi giữ yên ngựa trong chuồng ăn.
Cameron bước trở lại sân, hít làn không khí lạnh lẽo vào trong phổi. Anh rõ ràng có thể thấy rằng làn hơi hít vào rất lạnh.Gavina không thể được bọc một cách ấm áp; con bé có thể lạnh cóng đến chết trước khi họ tìm thấy bé.
Chúa ơi, không.Làm ơn.Đừng có xảy ra.
Anh đã nói gì chỉ mới sáng ngày hôm qua, khi đi bộ về nhà từ khu nghĩa địa lạnh lẽo? Đã có quá nhiều những đám tang chết tiệt trong gia đình này rồi.
Cameron đứng một bên phần mộ trong cơn gió lạnh khác vào cái ngày mùa đông anh chôn cất người vợ trước của mình sau khi cô ta kết thúc cuộc sống của chính mình.Trước đó anh nhìn mẹ anh, cha anh, vợ và đứa con trai sơ sinh của Hart.
Không phải là Gavina. Không phải con bé. Nếu con bé chết, điều đó sẽ hủy hoại Ainsley. Ainsley sẽ bị hủi hoại bởi nỗi đau, và Cameron sẽ không thể giúp được cô.
Quỷ tha ma bắt, mình không thể mất họ.
Anh thấy mình cúi xuống, hai tay để trên đầu gối, hai lá phổi của anh không hoạt động. Một bàn tay ấm áp ôm chặt một bên bả vai anh.
“Cha.Cha ổn chứ?”
Daniel.Daniel là sự bất biến của anh, người khiến cuộc sống của Cameron có thể chịu đựng được trong tất cả những năm qua. Không khí quay trở lại với anh, và Cameron chầm chậm đứng thẳng lên.Đôi mắt của Daniel, vàng như đôi mắt của Cameron, chất chứa sự sợ hãi.
“Cha ổn, con trai.Chỉ hoảng sợ thôi.”
“Chúng ta sẽ tìm thấy em ấy.Chúng ta sẽ tìm thấy mà.”
Cameron lắc đầu.” Trời cực kì lạnh. Sẽ không kịp. Con bé rất nhỏ.”
Thế giới quay mòng mòng, nhưng Daniel ở đó, tay cậu trên vai Cameron.Cameron sẽ đi vào trong nhà và nói với Ainsley, nhìn thấy ánh sáng rời khỏi đôi mắt cô.
Anh không thể làm chuyện đó.” Chúng ta phải tìm con bé.”
“Đúng vậy.”Cái ôm của Daniel chặt hơn.”Chúng ta sẽ tìm thấy.”
“Ruby, con chó săn sống cùng Ian và Beth, phóng tới, theo sau nó là Ian, đang giữ cao chiếc đèn lồng.
“Achilles ở chỗ nào?”Ian hỏi họ.
Achilles là một con chó chăn cừu, hay ít nhất, một phần là chó chăn cừu.Con chó có bộ lông đen tuyền ngoại trừ chân phía sau màu trắng, đó là lý do tên nó được đặt như vậy(Achilles là tên một vị thần trong thần thoại Hy lạp, con trai của thần đất Gaia.Nhược điểm của thần là ngót chân.Chúng ta thường biết đến câu thành ngữ”Ngót chân của Achilles” đó).Cameron nhận ra rằng anh chỉ nhìn thấy 4 trong số 5 con chó – Ruby, Fergus, và McNab chạy đến, Ben đang chờ ở gần chỗ lan can- nhưng anh không chú ý nhiều đến chuyện đó.
“Anh không biết,” Cameron cáu kỉnh.”Anh quan tâm nhiều hơn đến việc tìm con gái mình.”
Ian dừng lại và nhìn thẳng vào Cameron – anh trở nên tốt hơn trong việc bắt lấy ánh mắt của những ông anh trai trong vài năm qua,mặc dù anh thỉnh thoảng vẫn thấy nó khó khăn. Lúc này, tia nhìn chằm chằm của anh giữ lấy ánh nhìn của Cameron.
“Chúng ta cần tìm Achilles.”
“Chết tiệt, Ian…”
“Không chờ đã,” Daniel nói.”Con nghĩ chú Ian tìm được rồi.Con không nhìn thấy Achilles từ khi chúng ta về đến nhà, và Gavina thích con chó.Hơn thế nữa, nó cũng thích em ấy.”Đôi mắt của Daniel lấp lánh bởi sự kích thích, ngọn đèn lồng làm gương mặt cậu sắc nét hơn.
Hơi thở của Cameron nhanh hơn khi anh giơ ngọn đèn ra và chiếu quanh chỗ sân khu chuồng ngựa. Achilles đã đi theo Gavina với sự tận tâm, và cô gái nhỏ có thể cảm thấy an toàn khi đi ra ngoài với nó. Gavina không thể có khả năng trả lời tiếng gọi của họ, nhưng Achilles thì có.”Anh xin lỗi, Ian.” Cameron nói.Anh thấy mình đang nói điều đó với Ian khá nhỏ.”Anh đã không hiểu.”
Ian trao cho anh một cái gật đầu nhẹ nhưng không trả lời.Vẻ mặt của anh nói cho Cameron biết rằng anh biết ông anh trai của mình mà một tên ngốc, nhưng anh học cách chịu đựng nó.
“Hart!”Cameron di chuyển để bắt kịp với ngài công tước và giải thích.
Ngay sau đó những người đàn ông gào to trong bóng đếm, Achilles!Mày ở đâu, cậu bé? Những con chó khác, nhận ra cái tên, bắt đầu sủa một cách sốt sắng.
Vấn đề là, giờ họ đang tạo ra quá nhiều sự ầm ĩ một cách chết tiệt khiến cho Cameron không thể nghe thấy một thứ trời đáng nào.Anh thoát khỏi nhóm chính, Daniel ở gần phía sau anh.
Cameron bước vào trong chỗ bóng tối, xa khỏi sân chuồng ngựa đông đúc. Mùi của những con ngựa thoang thoảng trong gió, khí lạnh của buổi đêm lẻn vào trong hơi thở của anh.
Cơn gió len lỏi vào phía dưới chuồng ngựa, một hơi ấm thoáng qua. Yếu ớt và xa xăm, Cameron nghe thấy tiếng ẳng ẳng của một con chó nhưng không phải ở đây.
Anh dừng lại, và Daniel gần như xô vào người anh anh, chiếc đèn lồng đung đưa. Cả hai người họ cứng người lại, lắng nghe.
Âm thanh đó lại vang lên, tiếng sủa điên cuồng của một con chó đang cố gắng với tất cả những gì mình có thể có để gây chú ý cho họ.
Cameron đi nhanh về phía có tiếng động, đi xuống dọc chiều dài phía sau chuồng ngựa, bức tường đá dài vươn lên cao bên cạnh anh.
“Ở đây!? Daniel nói,chỉ về phía đó.
Phía cuối bức tường, những tấm ván đã ghim chặt lên một cái hốc để bảo vệ nền nhà không bị sụp.Từ phía sau tấm ván là tiếng sủa không thể lẫn vào đâu được của Achilles- bắt đầu nhỏ dần rồi lại to lên, gần như là một tiếng rít.Achilles trở nên kích động hơn, con chó tạo lên những tiếng cót két.
Tiếng sủa chói tai vang to hơn, đi kèm là tiếng ồn ào của những vết cào lên gỗ.Cameron và Daniel quỳ xuống, chiếc đèn lồng kêu lách cách trên mặt đất, cả hai người đàn ông cùng với tay về phía những miếng gỗ xám.Hai đôi bàn tay đeo găng, một cái khổng lồ, cái khác gầy hơn và thon hơn, kéo mạnh tấm gỗ ra khỏi cái hốc.
Tiếng khụt khịt của Achilles có thể nhận thấy, thân hình của nó đang vặn vẹo khi đuôi nó ve vẩy sâu bên trong cái hốc.Daniel đưa tay vòng qua con chó và bắt đầu kéo nó ra.Cameron không cho phép mình nghĩ về cái thực tế rằng Achilles có thể mắc kẹt ở đây một mình, không có Gavina ở cùng.
Daniel ngã ra sau, cánh tay cậu là con Achilles với bộ lông đen.Achilles, thở hồng hộc vui sướng, liếm mặt Daniel, sau đó lại quay trở lại bên trong cái hốc.
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift