When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Linh Phạm
Upload bìa: Linh Phạm
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5883 / 211
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 : Bát Dã (4)
gụy Vô Tiện lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ kỳ trận mấy thiếu niên kia bố trí xảy ra sai sót.
Đồ hắn làm ra, sử dụng hơi bất cẩn một chút cũng sẽ ấp ủ ra hoạ lớn, đây chính là lý do tại sao lúc ấy hắn cố ý đi xác nhận hoạ pháp của Triệu Âm kỳ có sai lầm đâu đó hay không. Khi mấy đôi tay kia kéo hắn lôi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện cứ thế để bọn họ lôi. Lôi tới Đông đường, thiệt chẳng náo nhiệt gì, người tụ tập lúc này không thể so nổi với đám dân trấn giữ cửa Mạc gia trang hồi ban ngày, tất cả gia phó lẫn thân quyến đều ra đây, còn có người vẫn mặc trung y, tóc chưa kịp chải, ai nấy đều mặt mày hốt hoảng. Mạc phu nhân đang ngồi phịch tại chỗ, bên quai hàm còn đọng nước mắt, hốc mắt vẫn còn chứa nước. Song, khi Ngụy Vô Tiện vừa bị lôi vào, nước mắt của nàng ta lập tức hóa thành lãnh quang thù hằn.
Nằm trên đất là một thứ hình người, nhưng đã dùng vải trắng che lại, chỉ lộ ra cái đầu. Lam Tư Truy và mấy thiếu niên kia sắc mặt nghiêm nghị, đang cúi đầu kiểm tra, thấp giọng trò chuyện. Ngữ âm lọt trong vào tai Ngụy Vô Tiện:
"... Thời gian phát hiện chưa tới một nén nhang?"
"Vừa chế phục tẩu thi, chúng tôi từ Tây Viện vội sang Đông viện, thi thể ở ngay trên hành lang."
Cái thứ hình người này chính là Mạc Tử Uyên. Ngụy Vô Tiện đảo mắt nhìn lướt qua, không nhịn được ngó thêm vài lần.
Thi thể này trông như Mạc Tử Uyên, nhưng lại không giống Mạc Tử Uyên. Tuy mặt mũi ngũ quan đều rõ ràng là diện mạo của cái tên biểu đệ hời* kia, nhưng hai gò má lại lõm sâu vào trong, hốc mắt và tròng nhô ra, đồng thời da dẻ nhăn nhúm, so với Mạc Tử Uyên vốn đang giữa lúc thanh xuân, dường như đã già đi hai mươi tuổi. Lại dường như bị hút cạn máu thịt, biến thành một bộ xương được lớp da cực mỏng bao bọc.
*ý của ẻm là thằng em tự dưng có =)))
Ngụy Vô Tiện đang nhìn kỹ, Mạc phu nhân bên cạnh đột nhiên xông tới. Trong tay nàng ta phản chiếu ánh sáng lạnh, là một cây chuỷ thủ. Lam Tư Truy tay mắt lanh lẹ, đánh rơi nó, còn chưa mở miệng, Mạc phu nhân đã thét to với y: "Con trai ta chết thảm, ta muốn báo thù rửa hận cho nó! Ngươi cản ta làm gì?"
Ngụy Vô Tiện lại trốn ra phía sau Lam Tư Truy, ngồi xổm nói: "Con trai của ngươi chết thảm, liên quan gì tới ta!"
Lúc sáng Lam Tư Truy ở Đông đường xem Ngụy Vô Tiện náo loạn một trận, sau đó lại từ trong miệng người bên ngoài nghe được không ít tin đồn thêm mắm dặm muối liên quan tới vị con riêng này, nên hết sức đồng tình với kẻ có bệnh là hắn, không nhịn được nói thay hắn: "Mạc phu nhân, thi thể của lệnh lang thành ra như thế, huyết nhục lẫn tinh khí đều bị hút hầu như không còn, rõ ràng là bị tà tuý giết chết. Nên không phải hắn làm."
Ngực Mạc phu nhân nhấp nhô: "Các ngươi thì biết cái gì! Cha tên điên này là kẻ tu tiên, chắc chắn là nó đã học được không ít tà thuật!"
Lam Tư Truy nói: "Việc này, phu nhân cũng không có chứng cứ, nên..."
"Chứng cứ ở ngay trên người con trai ta!" Mạc phu nhân chỉ thi thể trên đất: "Chính các ngươi nhìn đi! Thi thể A Uyên đã nói cho ta biết, kẻ giết nó là ai!"
Không cần người bên ngoài động thủ, Ngụy Vô Tiện đã tranh lên trước, vén vải trắng từ đầu xuống chân. Trên thi thể Mạc Tử Uyên, thiếu mất một vài thứ.
Cánh tay trái của gã, từ vai trở xuống, đã không cánh mà bay. Tứ chi khiếm khuyết không đầy đủ!
Mạc phu nhân nói: "Nhìn thấy không? Hôm nay ngay tại đây, các ngươi cũng nghe thấy chứ? Tên điên này đã nói những gì. Hắn nói, nếu A Uyên lại đụng vào đồ của hắn nữa, hắn sẽ chặt bỏ tay của A Uyên!"
Kích động qua đi, nàng ta che mặt nức nở: "... Chỉ đáng thương cho A Uyên của ta vốn chưa từng chạm vào bất cứ món đồ gì của tên điên này, không những bị nó vu khống, còn bị nó phát rồ giết hại..."
Phát rồ!
Đã bao nhiêu năm rồi không nghe ai dùng từ này đánh giá mình, quá là thân thương mà. Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ vào mình, chẳng biết nên nói gì. Cũng chẳng biết rốt cuộc thì hắn có bệnh hay Mạc phu nhân có bệnh, dựa vào một câu thuận miệng nói ra liền bám mãi không buông. Nếu nói tới mấy lời tàn nhẫn kiểu như muốn diệt tộc diệt môn trăm vạn xác người máu chảy thành sông, khi còn trẻ hắn nói không ít, nhưng đại đa số chỉ là nói miệng mà thôi. Nếu nói được làm được, thì hắn đã sớm xưng bá tu chân giới rồi. Mạc phu nhân căn bản không phải báo thù rửa hận cho con trai, mà là chỉ muốn tìm một người để trút hết oán khí. Ngụy Vô Tiện không làm chuyện dây dưa với nàng ta, hơi suy nghĩ một chút, đưa bàn tay đến lồng ngực Mạc Tử Uyên, lục lọi, móc được một thứ. Mở ra nhìn, là một lá Triệu Âm kỳ.
Trong thoáng chốc, lòng hắn sáng tỏ, thầm nói: tự làm bậy, không thể sống!
Mà Lam Tư Truy đứng đó thấy thứ đồ được lấy ra từ ngực Mạc Tử Uyên, cũng rõ ràng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến trò hề hôm nay, đầu đuôi câu chuyện cũng không khó đoán: Mạc Tử Uyên ban ngày bị Mạc Huyền Vũ phát điên hắt nước vào mặt, trong lòng hận cực, có ý tìm hắn tính sổ, Mạc Huyền Vũ lại lúc lắc chạy loạn ở ngoài, cả buổi không thấy tăm hơi, Mạc Tử Uyên muốn nhân lúc đêm đen, khi hắn trở lại thì ngầm ra tay dạy dỗ.
Chờ đến đêm, gã lén lút ra ngoài, đi ngang qua tây viện, rồi nhìn thấy Triệu Âm kỳ cắm trên mái hiên.
Tuy đã được dặn tới dặn lui, không được ra ngoài lúc nửa đêm, không được tới Tây viện, càng không thể đụng tới những lá cờ đen này, nhưng Mạc Tử Uyên lại cho rằng đây chỉ là bọn họ cố ý đe dọa vì sợ bị người khác trộm đi pháp bảo quý hiếm, chứ căn bản không biết tác dụng của Triệu Âm kỳ này xui xẻo cỡ nào, nếu giấu trong ngực, cả người sẽ biến thành một tấm bia sống. Gã trộm phù triện pháp khí của Mạc Huyền Vũ quen rồi, nhìn thấy vật lạ như vậy lòng liền ngứa ngáy khó nhịn, không chiếm được thì không chịu nổi, bèn nhân lúc chủ của lá cờ đang thu phục tẩu thi ở Tây viện, lặng lẽ rút lấy một lá.
Kỳ trận sử dụng tổng cộng sáu lá Triệu Âm kỳ, trong đó có năm lá được bố trí ở Tây viện, lấy những người kia của Lam gia làm mồi nhử, nhưng bên cạnh bọn họ không biết bao nhiêu là pháp khí tiên môn bảo vệ. Còn Mạc Tử Uyên tuy chỉ trộm đi có một lá, nhưng trên người lại không có bất cứ món pháp khí phòng thân nào, chọn quả hồng mềm mà nắm, tà tuý đương nhiên sẽ bị gã hấp dẫn tới. Nếu như chỉ là tẩu thi, trái lại không sao, cho nó cắn mấy cái cũng chả chết ngay được. Thế mà lại không khéo, trong lúc vô tình, Triệu Âm kỳ này lại triệu tới thứ còn đáng sợ hơn cả tẩu thi. Và chính thứ tà tuý không rõ này, đã giết chết Mạc Tử Uyên, cũng đoạt đi một cánh tay của gã!
Ngụy Vô Tiện giơ cổ tay lên, quả nhiên, một đường vết thương ở tay trái đã khép lại. Xem ra, hiến xá cấm thuật đã ngầm thừa nhận cái chết của Mạc Tử Uyên là công lao của hắn, dù sao Triệu Âm kỳ vốn cũng do hắn truyền lại. Ma xui quỷ khiến, chó ngáp phải ruồi, Mạc Tử Uyên vậy mà lại thay hắn giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Đối với một ít thói xấu vặt của con trai mình Mạc phu nhân rõ ràng trong lòng, cũng nhanh chóng đoán được tình hình đại khái, nhưng vẫn không chịu thừa nhận cái chết của Mạc Tử Uyên là do gã tự tìm, nhất thời vừa lo lắng vừa xấu hổ, gấp quá nổi sùng, cầm một tách trà ném vào mặt Ngụy Vô Tiện: "Nếu không phải hôm qua ngươi ngang ngược vu khống nó trước mặt nhiều người như thế, nó sẽ nửa đêm canh ba đi ra ngoài sao? Đều là do tên dã chủng nhà ngươi hại!"
Ngụy Vô Tiện sớm có phòng bị, lắc mình tránh một cái. Mạc phu nhân lại thét lên với Lam Tư Truy: "Còn ngươi nữa! Cái lũ vô dụng các ngươi, tu tiên cái gì trừ tà quái gì, ngay cả một đứa bé cũng không bảo vệ được! A Uyên nó mới mười mấy tuổi mà thôi!"
Mấy thiếu niên kia tuổi còn quá nhỏ, mới ra đời rèn luyện không được bao lần, vẫn chưa đoán được dị thường nơi đây, tuyệt không ngờ tới còn có một thứ tà tuý hung tàn như vậy, bọn họ vốn tự thấy bản thân mình có sai sót, nên có phần áy náy, nhưng bị Mạc phu nhân không phân tốt xấu dữ dằn mắng một trận, sắc mặt đều khẽ biến thành xanh, dù sao cũng xuất thân danh môn vọng tộc, chưa từng có ai dám đối xử với họ như tiểu bối. Cô Tô Lam thị gia giáo cực nghiêm, bởi vậy bọn họ tuy khó chịu trong lòng, nhưng đều mạnh mẽ ép xuống, ức đến sắc mặt khó coi. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại không nhìn nổi.
Hắn nghĩ thầm: "Nhiều năm như vậy, Lam gia vẫn là cái đức tính này, cần cái tu dưỡng nát kia làm chi không biết, để rồi tự ức chết bản thân. "Xem ta đây!" Hắn "phì" một tiếng to, nói: "Ngươi nghĩ ngươi đang mắng ai vậy hả, ngươi coi người ta là đầy tớ của ngươi thật đấy à? Người ta ngàn dặm xa xôi lại đây thối ma trừ yêu một xu cũng không lấy, trái lại còn nợ ngươi? Xin hỏi con trai ngươi bao nhiêu tuổi thế? Năm nay có lẽ đã mười bảy rồi nhỉ, vẫn còn là 'con nít'? Con nít bao tuổi rồi mà không nghe hiểu tiếng người? Hôm qua đã dặn đi dặn lại đừng có tới Tây viện và không đụng đến bất cứ món đồ gì trong trận rồi, con trai ngươi nửa đêm ra ngoài trộm gà bắt chó, trách ta? Trách hắn? Trách bọn họ?"
Mạc phu nhân thương tâm đến cực điểm lại oán hận đến cực điểm, lòng tràn đầy một chữ "chết". Không phải mình chết đi bồi con trai, mà là muốn tất cả mọi người trên đời này đều phải chết, đặc biệt là mấy kẻ trước mắt này! Nàng ta hễ đụng chuyện đều sai sử trượng phu, đẩy ông ta một cái: "Gọi người đến đây! Gọi tất cả vào đây!"
Trượng phu nàng ta vốn như khúc gỗ, không biết là do bị cái chết của con trai độc nhất đả kích quá lớn hay gì, vậy mà lại trở tay đẩy nàngta một cái. Mạc phu nhân thình lình bị đẩy ngã xuống đất, hoảng sợ đến ngơ ngác.
Trước đây, không cần Mạc phu nhân đẩy ông ta, chỉ cần giọng nàng ta cao hơn chút đỉnh, ông ta liền làm theo, hôm nay lại còn dám đánh trả!
Đám gia phó đều bị sắc mặt của nàng ta doạ sợ, A Đinh run lẩy bẩy đỡ nàng ta dậy, Mạc phu nhân ôm ngực, giọng nói run rẩy: "Ngươi... ngươi... ngươi cũng cút ra ngoài cho ta!"
Trượng phu nàng ta dường như không nghe thấy, Mạc phu nhân có vẻ như cũng ngất, A Đinh đưa mắt ra hiệu với A Đồng, A Đồng vội đỡ chủ nhân ra ngoài, trong lẫn ngoài Đông đường hỗn loạn không thể tả. Ngụy Vô Tiện thấy người nhà này cuối cùng cũng yên tĩnh, chuẩn bị tiếp tục coi thi thể, phán đoán rốt cuộc thì là loại tà tuý gì, nhưng hai mắt chưa nhìn tới, lại có một tiếng rít gào cao vút từ trong sân tiến vào cửa.
Người trong phòng tuôn ra. Chỉ thấy trên đất ở Đông viện, có hai người đang co giật. Một trong đó là A Đồng đang ngồi phịch dưới đất, vẫn còn sống. Một đã ngã xuống đất, máu thịt như đều bị khoảng không móc ra rồi hút khô, xơ xác nhăn nhúm, một cánh tay trái đã không còn, vết thương thì chẳng còn máu để mà chảy. Tình hình thi thể, giống như đúc Mạc Tử Uyên.
Mạc phu nhân mới vừa giãy khỏi sự dìu đỡ của A Đinh, vừa thấy cái xác ngã xuống đất kia, con ngươi trợn ngược, rốt cuộc không còn sức để mà phát tác, hôn mê bất tỉnh. Ngụy Vô Tiện đúng lúc đứng gần nàng ta, trợ giúp đỡ cơ thể nàng ta một phen, giao cho A Đinh chạy tới, lại nhìn cổ tay, lại có một vết thương biến mất.
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa thính đường, còn chưa ra khỏi Đông viện, trượng phu của Mạc phu nhân đã chết thảm tại chỗ, lại còn xảy ra trong nháy mắt. Sắc mặt mấy người Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi cũng có hơi trắng bệch. Lam Tư Truy mau chóng bình tĩnh trở lại, truy hỏi A Đồng đang ngồi phịch dưới đất: "Có thấy là thứ gì không?"
A Đồng bị dọa sợ, khớp hàm cũng mở không nổi, hỏi hồi lâu không ra một câu, chỉ đành lắc đầu. Lam Tư Truy lòng như lửa đốt, để đồng môn đưa hắn vào trong nhà, quay sang Lam Cảnh Nghi: "Phát tín hiệu chưa?"
Lam Cảnh Nghi nói: "Đã phát rồi, nhưng nếu tiền bối chung quanh đây không thể đến trợ giúp, e rằng người của chúng ta nhanh lắm cũng phải một canh giờ mới chạy tới được. Bây giờ nên làm sao? Ngay cả đó là thứ gì cũng không biết. Đi hay là thủ?"
Tà tuý đã tới, nếu như bọn họ đi rồi, sợ rằng người Mạc gia còn lại khó thoát khỏi kiếp nạn này. Lam Tư Truy cắn răng nói: "Thủ, chờ người đến."
Vừa phát tín hiệu cầu cứu, không lâu nữa sẽ có những tu sĩ khác chạy tới trợ giúp. Vì phòng ngừa nhiều chuyện, Ngụy Vô Tiện lẽ ra nên tránh lui. Kẻ đến là người không quen biết thì cũng được thôi, nếu đúng lúc kẻ đến đã từng qua lại hoặc là từng đánh nhau, sẽ ra sao khó mà nói.
Nhưng nguyền rủa của hiến xá cấm thuật vẫn còn đang ở trên người, trước mắt hắn không thể rời khỏi Mạc gia trang. Hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn cái thứ bị triệu tới đây đã đoạt hai mạng cùng một lúc, không phải hung tàn bình thường đâu, nếu như lúc này Ngụy Vô Tiện buông tay bỏ đi, khó đảm bảo nơi đây sẽ không bị diệt sạch, chờ người chạy tới, có lẽ toàn bộ Mạc gia trang đã ngổn ngang đầy đường thi thể thiếu một cánh tay trái rồi.
Kế trước mắt, chỉ có thể trước khi cứu viện chạy tới, tốc chiến tốc thắng!
Ma Đạo Tổ Sư Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Xú Ma Đạo Tổ Sư