Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2471 / 19
Cập nhật: 2015-10-28 17:53:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ác chị Cung được hàng xóm, bà con đem về chôn cất sau khi được khám nghiệm. Cái mả của chị chỉ cách nhà bếp bằng hai bờ đất. Cái nhà đó cũng bỏ hoang luôn, ngày cũng như đêm, không ai dám đi ngang qua trước cửa.
Sau ngày khai mộ cho chị Cung, tối lại, nếu có ai để ý trông ra phía gò mả, sẽ thấy một cái bóng đen quấn quít bên mả chị cho đến khi trăng lặn thì bóng ấy cũng biến mất.
Qua ngày hôm sau, trời vừa nhá nhem thì cái bóng đen bí mật như ma quái lại xuất hiện, đến ngồi trước đầu mộ chị Cung. Lần nầy có người trông thấy được, rồi một đồn mười, mười người nói truyền lại cho cả trăm người biết rằng chị Cung chết oan nên thành ma, thành quỷ hiện hình về bên mả.
Riêng ông sáu Long đã suy nghĩ rất nhiều về việc đồn đải đó. Ông không tin rằng vợ anh Cung thàng quỷ, mà ông sinh nghi trong bụng về một việc khác.
Sang đêm thứ ba, khi nhà vừa lên đèn thì ông lén ra khu vườn có ngôi mả chị Cung, rồi leo lên cây dâu ngồi vắt vẻo trên ngọn chờ đợi xem chuyện thực hư thế nào.
Ông sáu Long ngồi yên chưa được tàn điếu thuốc thì quả thật, trước mắt ông có một bóng đen xuất hiện từ phía đầu xông nhà anh Cung, nhảy qua muơng, tiến lại bên mộ chị Cung.
Ông sáu Long thản nhiên, ôm cành dâu, mở mắt thao láo theo dõi từng ccủ chỉ của cái bóng đen quái đản kia.
Bóng đen đưa mắt nhìn quanh, đoạn ngồi xuống trước đầu mộ chị Cung, gục đầu trên gối như để tưởng nhớ đến hình vóc của người đã xa lánh cõi trần.
Màn đêm hãi hùng dần đậm đặc để xoá nhoà cái bóng đen ma quái kia đi. Ông sáu Long phải tuột xuống ngồi nơi nhánh cây phía dưới để dể theo dõi cái bóng đen hơn.
Thình lình, ông nghe có tiếng khóc kể nho nhỏ, dường như tiếng khóc đó là của bóng đen. Ông sáu Long cố lắng tai nghe, nhưng tiếng nói lơ nhơ trong lệ, nên ông chẳng nghe được gì hết.
Ông sáu Long cứ ngồi mãi như vậy cho đến khi trăng vừa lên, ông mới nhẹ nhàng tuột dần xuống gốc dâu. Cái bóng đen vẩn còn gục đầu trên gối khóc kể thảm thương.
Bàn chân của ông sáu Long vừa chấm đất, ông rón bước, nhưng lá khô vẫn khua động. tiếng động ấy làm cho cái bóng đen giật mình ngẩng đầu lên. Chợt thấy ông sáu Long, cái bóng đen vụt đâm đầu chạy. Ông sáu Long đuổi theo, và lên tiếng gọi:
- Đứng lại! Đứng lại! Tao đây nè. Tao là sáu Long đây nè.
Nhưng cái bóng khỏe chân hơn ông già, chạy ra đến đầu bờ đất, cái bóng đen liền nhảy vọt qua một hơi ban bốn cái mương, biến mất trong cây cối rậm rạp
Ông sáu Long dừng lại lắc đầu tỏ ra thiểu nảo, chan chường. Ông trở về đem những điều mắt thấy, tai nghe kể cho con cháu ông nghe. Ông còn cản thận dặn dò
- Tụi bây nghe sao thì hay vậy, đừng nói đi nói lại với ai. Bà con lối xóm họ đang đồn rằng vợ thằng Cung thàng quỷ thành tinh gì đó, cứ để họ hiểu sao thì hiểu, tụi bây cũng đừng cãi lại
Thế rồi, không biết ai phanh phui chuyện bí mật của ông sáu Long, mà để thấu đến tai ông quản Thìn.
Buổi chiều ngày hai mươi bảy, nhằm lúc tối trời, hương quản Thìn quy động cả chục tráng đinh, mà được thầy coi như là đám em út, tay chân bộ hạ của thầy, người nào cũng sẵn sàng dây, roi tàm vong, kéo ra mai phục quanh ngôi mộ của vợ anh Cung.
Trong số ngườì này có Gọn gù. Gọn gù luôn luôn ở bên cạnh thầy hương quản. Thấy hành động lạ lùng của hương quản Thìn, Gọn gù theo thì thầm hỏi:
- Bộ thầy tính cho tụi nầy đánh lộn với vợ thằng Cung hả, thầy bảy?
Hương quản Thìn nhếch môi cười nhẹ:
- Chú nói cái gì kỳ cục vậy?
Gọn gù phân bua:
- Vợ thằng Cung đã thành tinh, nó hiện hình đi ngờ ngờ, ai cũng thấy hết mà. Nó chết oan nên nó phá làng, mà thầy cũng nghe người ta đồn như vậy chớ gì?
Hương quản Thìn khẽ gật đầu:
- Có
Gọn gù liền cướp lời hương quản:
- Thầy muốn coi vợ thằng Cung hiện hình, nhưng thầy không dám đi một mình, nên mới dắt tụi nầy theo, phải hôn?
Hương quản Thìn khoa tay:
- Thôi, chú cứ nằm im đi, đừng nói chuyện...
Gọn gù vẫn chưa chịu thôi:
- Tối chút nữa, vợ thằng Cung hiện hình đi khỏi ngọn cỏ cho thầy coi.
Hương quản Thìn nhăn mặt:
-Tôi biết rồi.
Gọn gù vỗ ngực; hắt hơi men ra miệng:
- Chút nữa, Gọn gù một người một ngựa xông ra đánh với con tinh cái đó cho thầy bảy coi, cần gì đi cả chục mạng như vậy.
Hương quản như đã bực mình vì Gọn gù, nên thầy ngắt lời:
- Tôi dâu có mượn chú đánh với con tinh, Hồi nãy, trước khi đi, tôi dặn làm sao, chú có nhớ hay không?
Gọn gù cụt hứng đáp:
- Thì... thầy dặn tất cả anh em, dầu có thấy gì đi nữa cũng phải nằm nguyên chỗ của mình, đợi lịnh thầy, không ai đưôc cãi.
Hương quản Thìn hất hàm:
- Ừ, tôi có biểu chú xông ra đánh với con tinh cái đâu mà chú hăng quá vậy.
Gọn gù xịu buồn và chép miệng như thèm rượu, phải là ly rượu thưởng công của thầy hương quản cho mới hãnh diện. Thế mà thầy hương quản lại ngăn cản không cho ra tay, Gọn gù đành nuốt ực nước bọt:
- Thầy hỏng cho tui đánh với nó thì thôi.
Hương quản Thìn kề miệng bên tai Gọn gù:
- Chú đã tỉnh rượu chưa?
Gọn gù nữa đùa, nữa thật đáp:
- Khi nào thầy muốn tỉnh thì nó tỉnh, khi nào thầy muốn say thì nó say.
Hương quản Thìn nghiêm giọng:
- Chú đừng bởn cợt với tôi, Tôi hỏi thì chú phải trả lời đàng hoàng. Bây giờ chú say hay tỉnh
Tôi hỏi thiệt.
Gọn gù đáp cộc lốc:
- Tỉnh.
- Chú còn nhớ những gì tôi đạ dặn à há?
- Nhớ.
- Chú không được cại lịnh tôi nghe chưa.
- Dạ nghe.
- Lát nữa, nó có hiện hình đi ngang trước mặt chú, chú cũng phải nằm im, không được nhúc nhích....
Gọn gù nhanh miệng nói nhanh:
- Dạ, Dạ, nhớ mà thầy.
Hương quản Thìn còn hăm doạ:
- Nếu như mà chú cãi lời tôi đó há, tôi sẽ đóng trăng chú, bắt chú nằm trên miệng cối giã gạo...
Hương quản Thìn chưa dứt lời thì Gọn gù cười khì:
- Bộ thầy tính nhét cái cục gù của tui vô miệng cối, phải hong?
Thầy hương quản rắn giọng:
- Ừ, chú liệu hồn đó. Chú làm ẩu cái thì biết tôi.
Gọn gù biết hương quản Thìn nói đùa cho vui vậy thôi, chớ làm gì có chuyện đóng trăng, bắt nhét cái lưng gù vào miệng cối, nên gù mỉm cười thản nhiên:
- Tôi đợi thầy hô lên tui mới ra tay. Nhưng mà thầy bảy nhớ nghen, thầy cứ kêu tên một mình thằng Gọn gù này thôi, khỏi cần tới mấy cha nội kia.
Hương quản Thìn thầm đắc chí với sự hăng hái của Gọn gu, thầy gật liền mấy cái:
- Được rồi, tôi sẽ nhờ một mình chú thôi, nhưng mà chú phải bắt sống nó cho tôi.
Nghe thầy hương quản nói chuyện lạ tai, Gọn gù nhìn gần sát vào mặt thầy:
- Bắt sống con tinh?
- Ừ, bắt sống, chú không được đánh nó.
Dường như Gọn gù hơi nao núng, gù vặn hỏi:
- Thí dụ như nó đánh tui, tui làm sao tui đở, tui phải đánh cho nó ngả chớ.
Quản Thìn giảng giải:
- Nếu nó đánh chú, chú quất ngang giò cho nó quỵ. Chú nhớ, tôi chỉ cho chú được quyền quát ngang giò nó mà thôi, chớ tôi không biểu chú đánh chết. Chú phải nhớ nghe hôn?
- Thầy không biết nó là ma, là quỷ hay sao, mà biểu phải bắt sống? Bắt sống sao được mà bắt?
Hương quản Thìn nói nhanh:
- Tôi biểu sao, chú phải nghe vậy.
Tâm trí Gọn gù chưa được tỉnh táo cho lắm, nên anh ta chép miệng một cái rồi làm thinh, không cần tìm hiểu về ý định hơi kỳ quái của hương quản Thìn.
Gọn gù ngửa mặt tìm sao, rồi lóp ngóp ngồi dậylộn lưng quần lấy bì thuốc rê mở ra định quấn một điếu phì phà cho đỡ buồn, nhưng bị hương quản Thìn lẹ tay giựt phăng gói thuốc.
Hương quản Thìn nhét trả gói thuốc vào lưng quần Gọn gù, vừa hỏi:
- Tôi mới dặn chú hồi chiều, chú không còn nhớ gì hết hả?
Gọn gù cười nhe răng:
- Nghiền thuốc quá mà, thầy bảy.
Hương quản Thìn gạt phăng:
- Hổng có hút. Tôi cấm chú hút.
Tộu nghiệp, Gọn gù buông xuôi:
- Thầy hỏng cho tui hút thì thôi.
Bổng hương quản Thìn phát vào vai Gọn gù, thì thào:
- Suỵt! Câm miệng!
Gọn gù ngơ ngác:
- Hả?
Hương quản Thìn liền bịt ngay miệng Gọn gù, một tay thì chỉ cho Gọn gù thấy một cái bóng đen hiện lên lờ mờ, từ sau hè nhà anh Cung dè dặt tiến ra phía mộ chị Cung. Cái bóng nhảy qua mương nghe một cái phịch.
Khoảng cách từ hương quản Thìn với Gọn gù đến cái bóng đen kinh dị kia thu ngắn dần dần, cho đến khi chỉ còn cách nhau một khỏang dừa, cái bóng đó mới dưng lại. Cái bóng ngoáy cổ quan sát bốn hướng, đoạn phục trước đầu mộ.
Thình lình, hương quản Thìn nghe tay chân Gọn gù ngó ngoáy như muốn nhổm dậy, thầy liền vắt chân, vắt tay lên lưng Gọn gù, đè anh ta nằm xuống. Gọn gù như bực tức lắm:
- Thầy để tôi...
Hương quản Thìn nhanh miệng dùng những ngón tay kẹp hai cái môi Gọn gù lại, có ý bảo hắn phải câm miệng, vừa chu miệng sát bên tai Gọn nói khẽ như hơi thở:
- Để coi...
Đến đây, hương quản Thìn để ý đến những lùm cỏ chung quanh đang lây động một cách khác thường. Thầy sợ đám tráng đinh ngứa tay, ngứa chân, rồi xông ra...thì hỏng cả việc sắp đặt trước. Nhưng qua mấy phút, tất cả đều hoàn toàn im lặng, cây cỏ đứng yên. Thầy hương quản chỉ còn lo nỗi Gọn gù chưa hẳn tỉnh táo. Thầy ôm xiết lấy Gọn gù, không cho gù nhúc nhích.
Đáng thương cho Gọn gù, anh ta cũng cứ nằm yên mà chịu trận. Anh không dám cãi lịnh thầy hương quản, chớ khi mà anh muốn vùng dậy thì chưa chắc mười hương quản Thìn có thể kềm anh nổi.
Hương quản Thìn đang sốt ruột tdõi từng hành động của cái bóng đen, nhưng cái bóng cứ ngồi chết lặng. Qua một lúc lâu, bổng cái bóng gục đầu lên mộ bật tiếng khóc thê thảm:
- Mình ơi...! Vong hồn mình ở đâu đây, mình hãy về đây chứng tri cho lòng tôi. Tôi còn thương mình.
Lời than thở của cái bóng tắt nghẹn tại đó, để nhường cho tiếng khóc ngất lên vô cùng đau thương.
Gọn gù thúc nhẹ khuỷu tay vào nách hương quản Thìn và hất mạnh bàn tay của quản Thìn ra:
- Hỏng phải ma...
- Suỵt!
Hương quản Thìn lật đật chụp lên miệng Gọn gù như trước, làm cho câu nói của anh ta tắt phụt tại đó. Nếu không bị tiếng khóc át mất thì cái bóng đen kia đã nghe được tiếng nói của Gọn gù rồi.
Hương quản Thìn kéo vành tai Gọn gù ra lịnh:
- Cấm! Thấy sao hay vậy.
Gọn gù đành ngậm câm mà trong lòng hậm hực.
Đằng ngôi mộ, cái bóng đen tiếp tục kể lể:
- Đã biết rằng mình có lổi, nhưng tôi không bao giờ cố ý xuống tay hạ sát mình. Cắt cổ một con gà để giỗ cha, giỗ mẹ mà con đau lòng, tay nào nở đành cầm dao giết mình... mình ơi! Tôi tính giết cái thằng Hiệu khốn nạn kia, chớ đâu phải tôi muốn giết mình. Mình sống khôn, thác linh, tôi đã sắp tính những gì cho vợ chồng mình, chắc vong hồn mình cũng biết cho tôi rồi. Khi tôi ăn năn thì đã muộn rồi mình ơi...! Mình xa chồng, xa con đời đời, không bao giờ mình trở về nữa! Tôi còn thương mình lắm! Tôi tính tỉm thăm cho được con Nương một lần chót, rồi tôi sẽ tự vận chết theo mình.
Mình ơi! Nếu mình có linh thiêng thì mình dẫn dắt cho tôi đi tìm con Nương nội trong đêm nay đi mình. Từ ngày mình nhắm mắt xuôi tay đến nay, tôi không biết con Nương ở đâu, ai nuôi dưởng nó.
Như mình cũng biết thương tôi, thương con, tôi xin mình tha tội cho tôi, mình đừng oán hờn tôi, mình đưa đường cho tôi đi thăm con, nghe mình.
Cái bóng đen dừng lời, kéo vạt áo lau mặt, đọan uể oải đứng dậy hít mũi:
- Vong hồn mình theo tôi đi mình. Mình đưa tôi đi thăm con Nương đi mình. Tôi nhớ nó lắm!
Mình ơi...! Mình ơi...!
Cái bóng đen loạng choạng bước đi được mấy bước, bổng hương quản Thìn đứng phắt dậy hét to:
- Anh em bắt nó!
Đám tráng đinh từ các lùm cây túa chạy ra bao vây lấy cái bóng đen vào giữa. Kẻ la, người hét vang trời:
- Thằng Cung mà!
- Ừ, thằng Cung mà, chớ đâu phải ma quỷ gì.
Hương quản Thìn bấm đèn "" pin "" rọi ngay mặt cái bóng đen mà mọi người tin chắc là anh Cung. Vệt sáng chọc thẳng vào mặt anh Cung, khiến cho ai nấy phải thảnh thốt:
- Quả là nó mà!
Gọn gù cầm cây tầm vong xốc tới:
- Thằng Cung hả? Thằng Cung đây hả? Phải mày cắt cổ vợ mày hôn, Cung?
Hương quản Thìn vội vàng giật roi và gắt Gọn gù:
- Chú làm cái gì vậy? Ai biểu chú?
gọn gù xịu mặt làm thinh. Hương quản Thìn bước đến gần anh Cung. Hai người đang đối diện, bốn tia mắt xoáy nhau dữ dội. Mặc dù đang đứng giữa vòng vây khép tròn, anh Cung vẩn thản nhiên, chẳng tỏ chút sợ hải. Đôi mắt anh càng ngầu đỏ, như đang căm hờn trước tất cả mọi người.
Ánh đèn "" pin ""của hương quản Thìn vuốt dài từ đầu đến chân anh Cung như để khám xét anh có mang dao mác chi trong tay hay không, rồi ánh đèn trở lên soi chọc vào mắt anh. Anh vẩn mở mắt thao láo không nháy.
Hương quản Thìn tiến thêm một bước, đoạn rắn giọng:
- Cung!
Anh Cung cứ đứng chết trơ không nhúc nhích. Có người đứng ngay sau lưng anh Cung nói lằm bằm:
- Trốn thì trốn luôn, trở về làm chi cho bị bắt.
Hương quản Thìn tiếp:
- Mày liệu có trốn khỏi tay tao hôn, Cung.
Anh Cung nghiến răng:
- Đừng hỏi. Mấy người bắt được tôi thì cứ trói lại đi.
Anh Cung vừa dứt lời thì hương quản Thìn dõng dạc ra lịnh:
- Trói thúc ké nó lại.
Gọn gù lanh lẹ tháo cuộn dây trên đầu cây tầm vong của người đứng bên cạnh, rồi đem trói thúc ké hai cánh tay anh Cung lại. Anh Cung vẫn đứng yên lặng với nét mặt lạnh như đồng, không giãy giụa, không kêy than.
Hương quản Thìn làm oai nắm lấy ngực áo của anh Cung, cái áo đã bám nhiều lớp đất cát lâu ngày; thầy giật qua, giật lại:
- Chính mày cầm dao chém chết vợ mày phải hôn?
Anh Cung liếc nhìn mộ vợ:
- Tự nãy giờ tôi đã khóc kể với vợ tôi, mấy người cũng đã nghe hết rồi. Mấy người cứ coi đó như là lời tự thú của tôi, khỏi phải hỏi thêm gì nữa hết.
Hương quản Thìn đưa mắt qua đám tráng đinh hất hàm:
- Dắt nó về nhà việc.
Ai nấy đều đứng chết trơ như đang san sẻ nổi niềm của anh Cung, như cũng đau xót cho hoàn cảnh của anh Cung, chỉ có mình tên Gọn gù xông ra nắm cánh tay anh Cung kéo đi.
Anh Cung ghì lại, nhìn hương quản Thìn bằng tia mắt van lơn:
- Khoan! Trước khi tôi ra chịu tội, tôi xin mấy người một điều này...
Hương quản Thìn gằn hỏi:
- Muốn gì nữa mậy?
Anh Cung đổi dịu giọng với quản Thìn:
- Thầy bảy! Thầy có biết con Nương của tôi bây giờ ở đâu hay không? Ai nuôi nấng nó? Tôi xin thầy vui lòng cho tôi thấy mặt con tôi lần chót, rồi dầu cho tôi phải chịu án chung thân khổ sai, hay tử hình, tôi cũng vui lòng nhắm mắt.
Hương quản Thìn hỏi gạn:
- Mày muốn thăm con mày hả?
Anh Cung gật gật đầu như muốn lạy:
- Trăm lạy thầy, ngàn lạy thầy! Tôi không còn mong muốn gì hơn là được gặp mặt con tôi, bồng ẳm con tôi một chút thôi. Xin thầy xót thương dùm tình cảnh của tôi, vì ai mà vợ chồng, cha con tôi phải ly tan như vầy!
Thấy hai giọt nước mắt của anh Cung chảy dọc xuống má, hương quản Thìn cũng phải xúc động. Thầy chớp mắt:
- Con của mày, đã có người nuôi nấng đàng hoàng.
Nghe hương quản Thìn nói đến đó, ánh mắt anh Cung bổng rực sáng, sáng hơn tia sáng của chiếc đén bấm luôn luôn soi thẳng vào mặt anh. Anh liền chận hỏi:
- Ai nuôi con tôi vậy, thầy bảy?
Lời của hương quản Thìn cũng trở dịu:
- Tao thấy ông sáu Long bồng ẳm nó, có lẽ là vợ chồng Tư Luông nuôi nó.
Anh Cung liền thúc hối:
- Thầy đưa tôi qua nhà ông sáu Long đi thầy. Tôi nhớ con tôi nôn ruột, nôn gan...
Hương quản Thìn liền tắt đèn bấm, vừa ra lịnh:
- Gọn gù, Dắt thằng Cung đi trước.
Nãy giờ chờ đợi có bao nhiêu đó, nên khi nghe hương quản bảo vậy. Gọn gù liền kéo lôi anh Cung tuông bờ, tuông bụi. Anh Cung đang sốt ruột muốn thấy mặt con nên anh chẳng hề mở miệng than van lời nào hết.
Ra khỏi vườn rặm, hương quản Thìn dặn Gọn gù:
- Tao giao nó cho mày à, nghe Gọn gù. Nếu mày để thằng Cung chạy thoát thì mày phải thế...
Anh Cung ngoảnh lại:
- Thử thầy mở trói cho tôi, tôi cũng không chạy nữa thầy bảy à. Nếu tôi muốn thoát thân thì khi nãy không dể gì thầy trói tôi như vầy. Tôi có còn ham sống nữa đâu mà phải chạy trốn đi đâu.
Gọn gù dắt anh Cung đi trước, hương quản Thìn và đám tráng đinh lúp xúp theo sau mà không muốn kịp. Ánh đèn nhà ông sáu Long vừa hiện lên trước mặt. Anh Cung càng rảo bước như chạy, không để Gọn gù phải lôi kéo.
Vừa đến sân nhà, anh Cung liền cất tiếng gọi lớn:
- Bác sáu ơi! Bác sáu! Con Nương ngủ hay thức đó, bác?
Trong nhà, ông sáu Long và vợ chồng Tư Luông đều rộ lên khi nghe tiếng gọi.
Giọng ông sáu thảnh thốt:
- Ai? Tiếng ai in thằng hai Cung vậy bây?
- Thằng Cung!
- Rõ ràng tiếng chú hai Cung.
Anh Cung vụt kéo Gọn gù chạy:
- Tôi, tôi là thằng Cung đây nè.
Cánh cửa lá chằm kéo vẹt qua một bên và giữa vệt sáng ngầu đỏ của ngọn đèn dầu, bóng của ông sáu Long hiện ra với giọng kinh ngạc:
- Trời đất! thằng Cung về! Ủa! Còn ai đi lố nhố đằng sau nữa?
Vợ chồng Tư Luông định chạy ra sân, nhưng chừng thấy có một đám đông đi theo anh Cung, hai vợ chồng liền khựng lại trước thềm. Dường như vợ chồng Tư Luông đã đoán hiểu vụ gì rồi nên không dám hỏi gì với anh Cung hết.
Hương quản Thìn quét ánh đèn bấm qua sân, đoạn lớn tiếng bảo đám đinh:
- Một mình Gọn gù đi theo thằng Cung thôi. Còn bao nhiêu đứng lại ngoài sân đây, đừng đứng chùm nhum một chổ, bao vòng lại đi. Coi chừng nghe chưa.
Dứt lời, hương quản Thìn theo anh Cung bước thẳng vào nhà ông sáu Long. Anh Cung dừng lại giữa vợ chồng Tư Luông và ông sáu Long đang há hốc mồm.
Anh đảo mắt tìm quanh nhà:
- Con Nương có ở đây hôn, anh tư, chị Tư?
Chị Luông nhẹ gật và đở lời chồng, bằng giọng nghẹn ngào:
- Có, chú. Ba tôi đem nó về đây từ bữa đó...
Anh Cung nói nhanh:
- Nó đâu? Chị đem nó ra cho tôi thấy mặt nó một chút.
- Nó mới ngũ, để tôi vô ẵm nó ra.
Vừa nói chị Luông vừa chạy vô buồng. Tất cả mọi người đang chờ đợi chứng kiến một tấn bi kịch thứ hai của cái xã hội ngập tràn nước mắt này, mà chẳng ai buồn chào hỏi ai hết. Chỉ có mình hương quản Thìn là còn giữ được chút thản nhiên. Ngoài ra, ai cũng ứa lệ nuốt nấc nghẹn
Anh Cung tiến lại gần cửa buồng. Chợt thấy đôi tay anh Cung còn bị trói, hương quản Thìn liền bảo Gọn gù:
- Gọn! Mở trói cho thằng Cung đi Gọn.
Gọn gù hấp tấp mở trói cho anh Cung, trong lúc chị Luông vừa ẵm con Nương đi ra. Con Nương còn ngây ngủ, nên bị ánh đèn chói nên nheo mắt, rút đầu vào ngực chị Luông.
Chị Luông mếu máo:
- Ba con... kìa con...
Anh Cung thốt lên tiếng tha thiết gọi con mà nghe như tiếng nấc thoát ra từ niền đau cực điểm của anh:
- Nương...!
Như nhận ra giọng nói của cha, con Nương liền ngoảnh nhìn anh Cung, rồi bỏ tay đòi ẵm.
Anh Cung đưa tay ẵm con, Đoạn anh ôm chặt nó rồi bật khóc nức nở:
- Con ơi...! Ba đây nè con!
Thấy cha khóc, con Nương ngơ ngác một hồi rồi cũng òa khóc theo khiến cho tất cả những người hiện diện chứng kiến cảnh đau lòng đó phải xúc động hít mũi, lau nước mắt. Cho đến hương quản Thìn mà còn phải ứa lệ.
Dường như hương quản Thìn hơi hối hận về việc làm của ông, nên ông quát Gọn gù đang đứng xớ rớ bên lưng anh Cung:
- Gọn gù!
Gù giật mình quay phắt lại:
- Dạ, chi đó thầy bảy?
Hương quản Thìn xua tay:
- Mày đi ra ngoài chơi.
Đọan thầy bảo sang anh Cung:
- Hai Cung à! Mày ráng cầm nước mắt, đừng khóc nữa. Mày khóc rồi con mày nó khóc theo tội nghiệp. Mày ngồi xuống ván đó đi.
Anh Cung nghe lời hương quản Thìn, ghé ngồi nơi cạnh ván, nhưng hai cha con vẫn còn ôm nhau mà khóc ròng, anh chẳng nói đuọc lời nào nữa.
Vợ chồng tư Luông khóc, còn ông sáu Long thì thỉnh thoảng quay mặt vào bóng tối quệt nước mắt, trông như trong nhà vừa có người mới chết.
Hương quản Thìn đưa mắt nhìn ông sáu Long. Ông sáu Long nhìn ông quản Thìn như oán hận Quản Thìn lắc đầu rồi thở dài buông tiếng ứ hự!
Ông sáu Long kề tai hương quản Thìn hỏi nhỏ:
- Thầy bắt được thằng Cung ở đâu vậy?
Hương quản Thìn thì thầm:
- Ngoài mả vợ nó.
Ông sáu Long băn khoăn chớp mắt:
- Bắt hồi nào?
- Mới đây nè.
- Ai báo cho thầy biết?
Hương quản Thìn úp mở:
- tôi nghe người ta đồn..., tôi nghi...
Nghe hương quản Thìn nói vậy, ông sáu Long cúi đầu thở dài:
- Trời có thấu, hỡi trời!
Hương quản Thìn phân bua:
- Vì phận sự tôi phải thi hành, chớ tôi có muốn tìm kiếm bắt bớ thằng Cung làm chi.
Hương quản Thìn vừa dứt câu thì anh Cung nén tiếng bi ai, hỏi sang hương quản Thìn:
- Thầy còn cho tôi ẵm con tôi được bao lâu nữa, thầy bảy?
Hương quản Thìn đáp nhanh:
- Tùy ý mày. Mày muốn nói gì với con mày, với anh em ở đây, thì mày cứ nói đi.
Anh Cung kéo chéo áo con Nương lên lau nước mắt cho con, vừa vổ về:
- Thôi con, nín đi con.
Và anh hôn lên tóc con Nương, anh mượn cơ hội đó để chặm lệ thảm lên tóc con thơ:
- Con ơi! Con có biết má con ở đâu hay không con? Ba đã giết má con rồi. Con cbiết gì không?
Anh Cung nói đến đó thì rống khóc lên mà anh tưởng chừng như máu của anh bắt đầu tràa ra ra khéo mắt. Anh kể lể tiếp:
- Con ơi! Nương ơi! Vì ai....? Vì ai mà con mất mẹ? Vì ai mà ba một nơi, con một ngã...? Chắc ba phải chết con ơi! Ba phải chết theo má con, con ơi....!
Tư Luông bước lại nắm vai anh Cung lay lay:
- Cung! Hai Cung! Thôi mày dằn đi, đừng kể lể nữa. Trời phật sẽ che chở cho người hiền lành. Mày không nói ra thì ai cũng hiểu thấu cái hoàn cảnh nát lòng của mày rồi. Thôi,nghe lời tao, mày nín đi. Nín đi để tao hỏi chuyện mày một chút.
Anh Cung ngồi xếp bằng trên ván, bỏ con Nương ngồi trong lòng, đoạn anh đưa cánh tay bên này, đưa cánh tay bên kia gạt nước mắt:
- Cũng bởi tôi không nghe lời anh Tư.
Tư Luông bắt cái ghế đẩu ngồi ngay trước mặt anh Cung, đơạn hỏi:
- Thì tao đã tính cho mày... như vậy, mọi việc kể như yên ổn rồi, mà sao mắc chứng gì nửa đêm mày lại lấy xuồng, lén tao tốc về bên nây cho có cớ sự?
Anh Cung xoa lưng con Nương, vừa đáp:
- Vì... tôi quá thương vợ tôi.
Tư Luông nhăn mặt:
- Mày còn biết thương vợ mày mà sao mày nở xử nó... bằng cách tàn nhẩn như vậy?
Thình lình, tiếng khóc của anh Cung tắt bặt và anh rít răng:
- Cũng vì thằng hiệu. Tôi tính chém thằng Hiệu bay đầu, mà rồi nó vuột khỏi, để cho vợ tôi phải lãnh lấy lưỡi dao..., chớ không phải tôi quyết chém vợ tôi.
Anh Cung quay sang hương quản Thìn và tiếp:
- Thầy bảy! Đây cũng như là lời cung khai của tôi à thầy. Thầy bắt mình tôi cũng chưa đủ. Thầy phải bắt cho được thằng chủ ấp Hiệu nữa mới được. Chính nó đã làm cho gia đình tôi tan nát. Tôi chỉ nói vậy..., mà chắc thầy hiểu...?
Hương quản Thìn khẽ gật:
- Tao biết chớ. Bây giờ làng xã đang truy tầm để chợp đầu thằng Hiệu. Không biết cả nữa tháng nay nó trốn chui, trốn nhủi ở đâu mà tìm chưa ra.
Tư Luông tắc lưỡi:
- Phải chi mày nghe lời tao, với mày ngụôi tánh một chút, thì chắx bửa nay là mày đã dọn qua bên cồn xong xuôi hết rồi, đâu có chuyện gì xãy ra.
Anh Cung hạ thấp giọng:
- Khi mà tôi biết ăn năn, thì vợ tôi đã nhắm mắt xuôi tay. Bây giờ, tôi không muốn sống chút nào hết anh Tư à. Đêm nay, chắc là đêm chót, tôi ghé đây thăm bác sáu với vợ chồng anh, sau là tôi gởi gấm con Nương cho anh chị..., tôi theo... vợ tôi...
Lời anh Cung nghẹn ngào, rồi tắt lịm trong cổ.
Chị Tư Luông bước lại trước đầu ván và miệng chị méo xệch, khuyên anh Cung:
- Thôi chú à! Bề nào thì thím hai cũng đã mất rồi. Số phần của chú thím chỉ có bao nhiêu đó mà thôi. Chú khóc lóc lắm, thím hai cũng không sống lại được. Chú cũng đừng nghĩ tầm bậy.... tầm bạ...
Anh Cung cương quyết:
-Tôi nói thiệt à, chị Tư. Tôi nhứt định tự tử chết theo vợ tôi à chị.
Chị Luông giảng giải:
- Tôi nói mà nghe, nếu chú nhứt quyết tự vận, chết theo thím thì được rồi, nhưng còn con Nương... chú phải thương con Nương chớ. Chú bỏ con Nương lại bơ vơ, tội nghiệp nó.
Anh Cung vẫn còn khư khư giữ ý điịnh:
- Tôi sống sao được, sao yên mà sống, chị tư. Sống mà tôi đứng đâu, ngồi đâu, cũng thấy vợ tôi hiện về, tiếng oán than của vợ tôi lúc nào cũng văng vẵng bên tai tôi, tôi đâu có chịu đựng nổ. Thà là tôi chết, đặng tôi được gặp mặt vợ tôi... Anh chị thương tôi, anh chị cho tôi gửi gấm con Nương. Ngày sau, nó lớn lên, nó sẽ đền đáp công ơn dưỡng dục của anh chị. Còn tôi, tôi nguyện đầu thai lên làm trâu ngựa để trả chút ơn sâu, nghĩa nặng đó.
Anh Cung còn muốn nói nữa, nhưng bị chị Tư Luông chận ngang:
-Dù cho chú không nói tiếng gởi gắm, vợ chồng tôi cũng phải bảo bọc nó, cũng phải nuôi dưỡng nó như con ruột. Nhưng mà chú phải biết rằng, vợ chồng tôi còn sống ngày nào thì nuôi dưởng con Nương ngày đó. Rủi mà hai đứa tôi có theo ông, theo bà, con người ta sống nay chết mai mà chú, chừng đó biết có ai bảo bọc cho con Nương no ấm hay không? Hay là nó phải đói, phải rách, lang thang như ăn mày? Như vậy thì tội nghiệp cho nó biết bao nhiêu.
Đến đây, tư Luông xen thêm:
- Đó, mày nghe chị tư mày nói nãy giờ đó, rồi mày phải xét cho rộng, nghĩ cho xa, khi mà máu mủ của mày chỉ còn có một mình con Nương đó.
Anh Cung ngồi rưng rưng nước mắt mà chết lặng, chẳng thốt được lời nào cả, Bàn tay anh luôn luôn xoa dều trên lưng con Nương làm nó thiếp ngũ tự lúc nào cũng không ai hay.
Tư Luông đổi giọng rắn rỏi tiếp:
- Mày mà tự tử cũng bằng mày giết luôn con Nương đó.
Anh Cung đưa mắt về phía hương quản Thìn:
- Tôi sống, tôi cũng lìa xa con tôi.
Tư Luông hỏi nhanh:
- Sao vậy?
Anh Cung đáp như thầm oán trách ai:
- Anh quên rằng tôi sắp xỏ chân vào còng hay sao? Thứ nhứt là tôi phải lãnh án tử hình. Thứ hai là người ta đày tôi biệt xứ.
Tư Luông tìm lời trấn an:
- Thì để coi quan trên xử làm sao.
Anh Cung cố nén một tiếng nấc cho chìm trở vào cổ họng, đoạn buông tiếng não nề:
- Còn coi gì nữa? Còn coi người ta đem cái thằng sát nhơn này ra mà chém... bởi vậy, tự nãy giờ tôi đã nói gì với bác sáu, với anh chị, anh chị coi như là những lời trố trăn của tôi.
Chị tư Luông cứ để cho nước mắt, nước mũi tèm lem, chị nói nhanh:
- Đừng nói tầm xàm, chú hai! gì mà trối trăn.
Anh Cung cúi xuống cong tròn cái lưng để tạo hơi ấm trong vòng tay ôm chặt con Nương và anh lại nức nở như lúc nãy:
- Tôi trối đó à, anh tư, chị tư. Trời ơi... là trời! Trời có biết cho tôi hay không? Tôi chỉ còn gần gủi con tôi, còn ôm ấp con tôi một chút nữa mà thôi....Rồi cha con tôi phải chia lìa suốt đời...
Anh áp má vào má con Nương và kể lể tiếp:
- Nương ơi...! Con ơi...! Con lớn lên, con không biết má con là ai, con không biết cha con ở phương trời nào.... Ba không còn được nghe tiếng nói, tiếng cười của con... Khi con ấm mình sốt mẩy, ba không được biết.... Con ơi...! Nương ơi...! Sao con không thứ dậy kêu bập bẹ mấy tiếng... ba ba.... cho ba được nghe một lần chót đi con....
Tiếng khóc kể thảm thiết của anh cung khiến cho mọi ngươì đang chứng kiến cùng khóc ồ lên một lần nữa. Cho đến Gọn gù mà cũng không cầm được giọt lệ. Gọn gù còn bước lại thì thầm phân bua với ông sáu Long:
- Từ hồi tôi có trí khôn tới bây giờ, tui chưa biết khóc là gì hết bác, mà rồi bữa nay tui phải khóc đây thì bác biết....
Ông sáu Long khẻ gật:
- Thấy tình cảnh của thằng Cung, ai cũng phải tím ruột bầm gan hết chú Gọn à.
- Gọn gù liếc sang hương quản Thìn, đoạn tỏ ra hối hận:
- Phải chi tui mà biết trước như vầy, thì tui hù thằng cha hương quản một cái là biệt giờ thằng chả dám ra rình ngoài mả vợ hai Cung. Hổng biết ai đi mạch với thằng chả, thiệt là ác.
Ông sáu Long thở dài và kề bên tai Gọn gù:
- Ói! Phận sự của ổng thì ổng thẳng tay thi hành, mình trách sao được chú ơi!
Anh Cung khóc kể mặc anh Cung, con Nương cứ nằm khoanh tròn trong lòng cha mà ngủ ngon lành. Nó biết gì đâu, nó có hay gì đâu. Với cái đầu còn mềm mỏ ác đó, trời chưa cho nó trí khôn để tìm hiểu mọi sự việc xảy ra chung quanh nó.
Khóc kể một lúc chán, anh Cung ngẩn đầu lên nhìn hương quản Thìn van lơn:
- Thầy bảy vui lòng cho phép tui được ẳm bồng con tôi một chút nữa thôi, nghe thầy bảy.
Hương quản Thìn quay mặt đi hướng khác như không dám nhìn vào đôi mắt sầu thảm anh Cung nữa:
- Thì mày muốn ngồi với con mày tới chừng nào thì ngồi, tao đâu có cấm cản gì.
Anh Cung sang hỏi chị Luông:
- Quần áo của con Nương, chị có đem dùm về bên đây đủ hôn chị tư?
Chị tư Luông gật:
- Có hết, có quần áo của chú nữa. Để lát nữa tôi gói lại cho chú đem theo thay bận. Còn đồ đạc của má con Nương thì tôi để lại cho người ta liệm hết rồi.
- Từ hôm đó tới nay, con Nương nó có ấm đầu hôn chị?
- Hỏng có. mấy đêm đầu về đây, nó hơi cằn nhằn lúc đầu hôm một chút rồi cũng ngủ. Nó dể lắm. Thấy tội nghiệp hết sức.
Anh Cung chép miệng:
- Hồi nào tới giờ, chị không có con nít, chị được rảnh tay, rảnh chưn, chị đi làm lụng việc nầy, việc nọ còn được. Bây giờ, tôi gửi con Nương cho chị, tôi biết nó làm mất công ăn, việc làm của chị nhiều lắm. Nhưng không gửi nó cho anh chị thì còn biết gửi nó cho ai đây. Nội ngoại nó không còn, bà con hai bên có mà cũng như không, họ thấy mình ngèo khổ, họ không dám nhìn bà con.
Chị Tư Luông nói:
- Ói, Có gì đâu mà mất công ăn, việc làm. Khi nào tôi có phụ ruộng rẩy với anh Tư chú, thì tôi gởi nó cho Ba tôi, Ba tôi cũng thương con Nương lắm. Ở nhà, ổng bồng, ổng cõng nó suốt ngày, nên con Nương đã mến ổng rồi.
Câu chuyện đến đây, bổng ngoài sân có tiếng thúc giục:
- Thôi, đi thầy bảy ơi. Khuya rồi...
Hương quản Thìn ngóng cổ nói vói ra:
- Khoan, Đợi một chút mậy.
Anh Cung vội vàng tuột xuống đất:
- Vậy là xong, thầy bảy cho người trói tôi lại dắt về nhà việc. Thầy cho tôi thăm con tôi một chút như vậy là tôi mãn nguyện rồi. Tôi không muốn ngồi lâu mà bắt anh em phải chờ chực lâu.
Hương quản Thìn khoa tay:
- Không, không mày cứ ngồi nói chuyện đi mà, Chừng nào tao hô đi là đi.
Anh Cung nhìn thầy hương quản bằng ánh mắt biết ơn:
- Thầy bảy thương tôi, tôi đội ơn thầy bảy. Nhưng tôi thấy ngồi lâu chỉ thêm bận bịu....
Nói đoạn, anh Cung kéo vạt áo lau nước mắt và hôn con Nương khắp mặt mày, tay chân, vừa nói như dặn dò:
- Ba đi..., con ở lại với bác Tư và ông sáu, nghe con.Ông sáu cũng như ông nội của con, còn bác Tư cũng như ba má của con. Nếu đến ngày con lớn khôn rồi mà ba không trở về, thì con cũng đừng tìm hiểu cha mẹ đẻ con ở đâu, thêm đau lòng cho con, nghe con. Ngày sau, con phải làm lụng để nuôi lại ông Nội với ba má con đây, để đền đáp công ơn dưỡng dục con nên người, nghe con.
Con Nương, vẩn say sưa nhủ trong vòng tay ấm áp của người cha bất hạnh sắp đi vào ngỏ cụt, tối tăm cũa cuộc đời. Dù nó có thức đi nữa, nó nào có hiểu cha nó đang nói với nó những gì.
Cùng lúc đó, những con người đã từng san xẻ nổi niềm với anh Cung, họ lại ngoảnh mặt vào bóng tói như không còn đủ cam đảm chứng kiến phút chia ly của cha con anh Cung...
Ông sáu Long nghiêng đầu gần bên tai hương quản Thìn nói thì thầm:
- Thầy bảy! Có thể nào thầy chăm chế cho thằng Cung được hay không, thầy bảy? Thấy tình cảnh của nó, tôi phải đứt ruột, đứt gan vậy, thầy à.
Hương quản Thìn tắc lưỡi, lắc đầu:
- Tôi đâu có quyền hạn gì mà châm chế cho thằng Cung. Phận sự của tôi là tôi phải thi hành, còn việc xét xử là do quan trên. Nhưng xin bác cứ yên lòng, chừng lập "" ăng kết "", tôi sẽ tìm cách che chở cho nó được nhẹ tội.
Nghe quản Thìn nói vậy, ông sáu Long nói nhanh:
- Thầy nhớ, nghen thầy bảy. Thầy che chở cho nó được nhẹ tội thì tôi đội ơn thầy lắm. Thầy coi đó, cũng tại thằng cha chủ ấp Hiệu phá gia cang của nó mà ngày nay cha con chia lìa. Thiệt là không có gì đau lòng cho bằng.
Hương quản Thìn phân bua:
- Như bác đã thấy, tự nãy giờ tôi cũng phải khóc theo thằng hai Cung. Tôi thương nó lắm chớ, mà không biết làm sao thả nó ra. Còn thằng Hiệu, không thể nào nó thoát khỏi tay tôi đâu bác. Trời cao có mắt mà.
Cả ông sáu Long và hương quản Thìn đều trở lại im lặng để nghe anh Cung thốt những lời từ biệt.
Lòng thương con, anh Cung thấy hôn hít đến bao nhiêu cũng không vừa, anh đành bứt ruột để ra đi chớ không thể đứng lại mãi đươọc. Anh ẵm con Nương ngập ngừng bước tới trước mặt chị Tư Luông đọan trao con Nương cho chị:
- Tôi không còn biết nói sao nữa. Bây giờ, tôi phải đi.... Tôi xin gửi con Nương lại cho anh chị và bác sáu, xin anh chị thương nó.....
Dường như anh Cung còn muốn nói nữa, nhưng lời anh bị tắt nghẽn tại đó. Anh quay lại nói với hương quản Thìn:
- Thầy bảy! Thầy cho người trói tôi lại đi, thầy bảy.
Anh Cung vừa dứt lời, Gọn gù đã cầm dây nhảy vào. Gọn gù định mở cuộn dây trói anh Cung lại, nhưng hương quản Thìn nạt dội:
- Ai sai mày đó Gọn? Tao có biểu mày hôn?
Anh Cung liền đỡ lời cho Gọn gù:
- Thầy nên để cho anh Gọn trói tôi. Thầy thương tôi, tôi biết.... Nhưng tôi là người có tội, tội sát nhơn, thầy không nên thả lỏng tôi như vầy, rồi e có người nghĩ không tốt về thầy.
Hương quản Thìn làm thinh, không nói sao hết.
Thấy vậy, anh Cung liền chìa hai tay ra trước mặt Gọn gù:
- Anh cứ trói tôi đi.
Gọn gù không dám trói, gù đưa mắt nhìn sang hương quản Thìn như chờ lịnh mới dám thi hành.
Anh Cung giục:
- Gọn gù, Trói đi chớ.
Gọn gù bối rối, chưa biết phải nghe ai. Gọn nheo mắt hỏi nhỏ:
- Sao đây, thầy bảy?
Hương quản Thìn bước tới trước mặt anh Cung và bảo khẽ bên tai Gọn gù:
- Trói lấy có thôi mày.
Gọn gù nghe lời hương quản Thìn, Gọn quấn dây qua hai cườm tay anh Cung mấy vòng cho có hình thức, rồi vắt mối, chớ không thèm cột, mà cũng không phải trói thúc ké như lúc nãy.
Anh Cung bảo Gọn:
- Buộc chặt lại chớ, đi một hồi nó sút ra à.
Gọn gạt ngang:
- Kệ! Thầy bảy biểu trói lấy có thôi mà.
Hương quản Thìn bảo Gọn:
- Buộc sơ hai mối dây lại, cho nó đừng sút dây thôi.
Gọn gù riu ríu vâng lịnh hương quản Thìn. Trong lúc anh Cung sắp chào mọi người, thì chị Luông ôm ra một gói đồ bọc ngoài bằng cái khăn vằn, đem lại trao cho anh Cung và lời chị lúc nào cũng nghẹn ngào:
- Chú đem theo thay bận... Bộ đồ trong mình đã dơ quá rồi...
Anh Cung lắc đầu một cách chán chường:
- Thôi, kệ nó, chị. Ôm quần áo theo chi?
- Chú tính bận miết một bộ cho lên nước hay sao? Cầm theo đi chú.
Giọng anh Cung như hàm chút ẩn ức:
- Đem theo mất công. Có người khám thì người ta phát quần áo của tù cho mình bận, lo gì.
Anh Cung quay lưng:
- Thôi, bác sáu, anh Tư, chị Tư ở lại mạnh giỏi, tôi đi...
Dứt lời, anh Cung cúi mặt bước thẳng ra thềm giữa những tia mắt tiển đưa nhoà lệ.
Ông sáu Long và hai vợ chồng tư Luông đều bước theo sau anh Cung. Đôi má hóp của ông sáu Long phều phào:
- Ở nhà, tao cầu trời khẩn phật cho mày tai qua nạn khỏi...
Vợ chồng Tư Luông tiếp theo:
- Chú đi... mạnh giỏi, nghe chú hai.
- Mày đừng buồn, đừng lo gì hết nghen Cung. Thế nào trời cũng che chở cho người mắc họa. Mai, mốt tao với chị tư mày ẵm con Nương đi thăm mày.
Long Đong Long Đong - Nghiêm Lệ Quân Long Đong