Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Call Me Irresistible (Wynette, Texas #5)
Dịch giả: Huyễn Vũ
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
mma Traveler yêu ngôi nhà trang trại một tầng được xây bằng đá vôi màu kem nơi cô và Kenny cùng sống với ba đứa con. Trên bãi cỏ phía sau hàng sồi xanh, đàn ngựa đang khoan khoái gặm cỏ, và từ trên hàng rào trắng mới sơn, một chú chim nhại lảnh lót reo vang. Chẳng bao lâu nữa, vụ đào đầu tiên trong vườn cây ăn trái của họ sẽ sẵn sàng chờ tay người hái.
Chỉ thiếu có một người, còn thì tất cả các thành viên của ủy ban Tái thiết Thư viện Công cộng Wynette đều đã tề tựu đông đủ quanh hồ bơi để tham gia cuộc họp chiều thứ Bảy. Kenny đã đưa bọn trẻ vào thị trấn để ủy ban có thể bàn bạc công việc thoải mái mà không bị ai quấy rầy, mặc dù theo kinh nghiệm từ trước đến nay, Emma biết thừa sẽ chẳng công việc nào được đưa ra bàn bạc cho tới khi tất cả các thành viên ủy ban, từ người trẻ nhất ba mươi hai tuổi cho tới người cũng tầm tuổi bốn mươi già khụ như cô, đã đàm luận xong xuôi về bất cứ chuyện gì nảy ra trong tâm trí họ.
“Tôi đã cần mẫn hàng bao nhiêu năm tiết kiệm tiền cho Haley đi đại học, thế mà bây giờ con bé lại không muốn đi cơ chứ.” Birdie Kittle đưa tay bứt bứt bộ đồ bơi Tommy Bahama mới toe với những đường xếp nếp cắt chéo nhằm che phần bụng. Con gái cô ta mới tốt nghiệp trường trung học Wynette vài tuần trước với tấm bằng A+. Birdie không thể chấp nhận được chuyện Haley khăng khăng đòi nợp đơn vào trường Cao đẳng Cộng đồng của hạt thay vì trường Đại học Texas, cũng y hệt như cô ta không tài nào chấp nhận nổi cái thực tế là ngày sinh nhật thứ bốn mươi của mình đã gần kề. “Tôi hy vọng chị có thể trò chuyện giúp con bé hiểu ra lý lẽ, Công nương Emma ạ.”
Là con một của Bá tước Woodbourne đời thứ năm đã quá cố từ lâu, Emma được nhận cái danh xưng tôn quý “Công nương” nhưng chẳng bao giờ dùng đến. Tuy nhiên, chuyện này cũng chẳng ngăn được toàn thể dân cư Wynette chỉ trừ con cái Emma và Francesca - cứ nhất nhất gọi cô là “Công nương” cho dù cô đã van vỉ họ đừng làm thế không biết bao nhiêu lần. Đến cả chồng cô cũng thế. Tất nhiên, trừ những lúc họ ở trên giường, khi đó thì...
Emma cố gắng không để tâm trí sa đà vào vùng tưởng tượng nóng bỏng. Cô là một cựu nhà giáo, thành viên lâu năm của hội đồng giáo giục, giám đốc phụ trách các vấn đề văn hóa của thị trấn, đồng thời là chủ tịch Hội Những người bạn của Thư viện Công cộng Wynette, vậy nên cô đã quá quen với những câu hỏi về chuyện con cái của mọi người. “Haley sáng dạ lắm mà, Birdie. Chị phải tin tưởng con bé chứ.”
“Tôi không hiểu nó được thừa hưởng trí thông minh từ ai nữa, vì chắc chắn không phải từ tôi hay ông chồng cũ của tôi rồi.”
Birdie chén gọn một cái bánh mứt chanh trong đĩa bánh đã được ông Patrick, người giúp việc lâu năm của gia đình Traveler, chuẩn bị cho cả nhóm.
Shelby Traveler, ở tuổi ba bảy, vừa là bạn vừa là một bà mẹ chồng quá trẻ của Emma, chụp một cái mũ rộng vành lên trên mái tóc ngắn màu vàng theo kiểu cựu thành viên hội nữ sinh của mình. “Thử nhìn vào mặt tích cực của vấn đề đi. Con bé muốn tiếp tục sống tại nhà đấy mà. Tôi thì chỉ chăm chăm chờ đến lúc thoát khỏi vòng tay mẹ mình thôi.”
“Chuyện này chẳng dính dáng gì đến tôi hết.” Birdie phủi mấy vụn bánh khỏi bộ đồ tắm. “Nếu Kyle Bascom tới Đại học Texas thay vì trường Cao đẳng Cộng đồng của hạt thì thể nào Haley cũng sẽ đóng gói đồ đạc đến thành phố Austin ngay tắp lự. Mà cậu chàng đó thậm chí còn chẳng biết là con bé đang sống sờ sờ ra đấy. Tôi không thể chịu đựng nổi mỗi khi nghĩ đến chuyện lại thêm một người phụ nữ nhà Kittle vứt bỏ tương lai của mình vì đàn ông. Tôi đã thử nhờ Ted nói chuyện với con bé - các chị biết con bé kính trọng cậu ấy thế nào rồi đấy - nhưng cậu ấy lại bảo con bé đủ lớn để tự mình quyết định mọi chuyện rồi, trong khi có phải thế thật đâu.”
Mọi người đều ngước mắt lên khi Kayla Garvin vội vã rẽ vào góc nhà, mép trên bộ đồ bơi hai mảnh phô bày một cách hào phóng hai bầu ngực tròn căng được bố cô ta đầu tư cách đây vài năm trong niềm hy vọng cô ta có thể dụ dỗ Ted gia nhập vào gia đình Garvin. “Xin lỗi mọi người vì đã đến muộn thế này. Cửa hàng lại vừa có đợt hàng mới.” Cô ta chun mũi, bày tỏ thái độ không hề thích thú đối với cửa hàng quần áo cũ vốn vẫn giúp cô ta bận rộn bằng công việc quản lý bán thời gian, nhưng rồi vẻ mặt tươi tỉnh hẳn khi nhận ra Torie vẫn chưa xuất hiện. Cho dù là bạn thân của Torie nhưng Kayla vẫn không thích ở bên cạnh bất kỳ người nào có hình thể đẹp ngang mình, nhất là khi cô ta lại đang diện đồ bơi.
Hôm nay, Kayla vấn rối mái tóc vàng lên đỉnh đầu trông rất sành điệu và quấn xà rông trắng bằng vải ren trễ ngang hông. Như thường lệ, cô ta trang điểm cả khuôn mặt và đeo sợi dây chuyền mới với mặt ngôi sao được xếp kín các viên kim cương. Cô ta ngồi gọn gàng trên chiếc ghế salon dài cạnh Emma. “Hễ có bà nào mang thêm cái áo len Giáng sinh cũ rích ấy đến hiệu để tống khứ nó đi thì xin thề là em sẽ ngay lập tức đóng cái cửa hàng đó lại mà chuyển sang làm việc cho chị thôi, Birdie ạ.”
“Cảm ơn lần nữa vì đã giúp tôi hồi tuần trước nhé. Đấy là lần thứ hai trong tháng Mary Alice cáo ốm rồi.” Birdie đưa đôi chân tàn nhang ra khỏi vạt nắng. “Dù công việc kinh doanh cần thiết thật đấy nhưng tôi rất mừng vì cuối cùng cánh nhà báo cũng rời khỏi thành phố. Họ chẳng khác gì một bầy quạ lúc nào cũng chõ mũi săm soi công việc của chúng ta và cười cợt thị trấn. Họ cứ nhằng nhẵng bám theo Ted hết chỗ này đến chỗ khác.”
Kayla với tay lấy thỏi son bóng MAC ưa thích của mình. “Đáng lẽ ra chính em mới phải cảm ơn chị vì hôm đó đã nhờ em giúp ấy chứ. Giá như tất cả các chị đều có mặt ở đó lúc Tiểu thư Hollywood vật vã tìm cách thanh toán hóa đơn. ‘Cô biết tôi là ai chứ?’ cô ta hỏi cứ như thể em sắp phải gập người xuống mà cúi chào ấy.” Kayla tô son lên môi.
“Em chưa từng gặp ai điệu bộ hơn cô ta.” Zoey Daniels mặc bộ đồ bơi một mảnh khá “kiên cố” với màu nâu sẫm hơn da cô một vài tông. Luôn tâm niệm rằng những người phụ nữ gốc Phi cũng cần phải cảnh giác trước tác hại của ánh mặc trời y hệt những người bạn trắng bóc của mình, cô ta quyết định ngồi náu mình dưới một tán ô kẻ sọc.
Năm nay mới ba mươi hai tuổi, Zoey và Kayla là những thành viên trẻ nhất nhóm. Bất chấp những khác biệt giữa hai người - một là nữ hoàng sắc đẹp tóc vàng bị ám ảnh về thời trang; một là nữ hiệu trưởng trẻ tuổi siêng năng của trường tiểu học Sybil Chandler - cả hai vẫn luôn thân thiết từ thuở nhỏ. Zoey chỉ cao tầm mét rưỡi, dáng người mảnh dẻ, mái tóc ngắn màu tự nhiên, đôi mắt nâu vàng to tròn cộng thêm vẻ lo lắng bắt đầu thường trực từ khi quy mô lớp học mở rộng hơn và ngân sách bị cắt giảm.
Cô ta bứt bứt sợi dây chuyền sáng màu bằng dây thun đang treo một thứ kiểu như là những cục đất nặn Play-Doh khô. “Chỉ cần nhìn thấy cô nàng đó thôi cũng đủ khiến em rầu cả ruột. Em chỉ mong sao cô ta biến khỏi thị trấn cho khuất mắt. Tội nghiệp Ted.”
Shelby Traveler xoa kem chống nắng lên các đầu ngón chân. “Trong chuyện vừa rồi, cậu ấy mới tỏ ra dũng cảm đến thế nào chứ. Nó gần như khiến tôi tan vỡ trái tim.”
Trong lòng mỗi người bọn họ, Ted đều giữ một vị trí đặc biệt. Birdie tôn sùng anh, và anh thỉnh thoảng vẫn đến nhà Shelby kể từ khi cô cưới cha của Kenny, Varren. Cả Kayla lẫn Zoey đều từng yêu anh, một thử thách nghiêm trọng cho tình bạn của họ. Dạo này, nhắc đến vấn đề đó, Kayla chỉ nói độc mỗi một chuyện, rằng sáu tháng đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong đời cô. Zoey chỉ thở dài và trở nên phiền muộn, thành ra bọn họ không nói về chuyện đó nữa.
“Có lẽ chính lòng ghen tị đã thúc đẩy cô ta làm thế.” Zoey nhặt cuốn Xã hội học cấp tiểu học vừa rơi ra ngoài túi xách nhét trở lại chỗ cũ. “Hoặc cô ta không muốn Lucy có anh ấy, hoặc cô ta mới gặp Teddy một lần đã muốn giành ngay anh ấy cho bản thân.”
“Chúng ta ai mà chẳng biết đến cả vài cô nàng dành một tình cảm trên mức đặc biệt cho Ted.” Shelby không nhìn cả Zoey lẫn Kayla, nhưng cô ta chẳng cần phải làm thế. “Hẳn nhiên tôi rất muốn biết cô ta đã nói gì mà lại có thể thuyết phục Lucy hủy bỏ hôn lễ được.”
Kayla nghịch nghịch sợi dây chuyền ngôi sao. “Mọi người đều biết Ted như thế nào rồi đấy. Ngọt ngào với tất cả mọi người. Nhưng chỉ trừ Tiểu thư Cha-Mẹ-Tôi-Là-Người-Nổi-Tiếng.” Kayla rùng mình. “Ai mà ngờ Ted Beaudine cũng có mặt tối chứ.”
“Chuyện đó chỉ càng khiến anh ấy nóng bỏng hơn thôi.” Zoey lại thở dài đầy rung cảm.
Birdie cười điệu. “Con gái của Jake Koranda đang cọ rửa nhà vệ sinh cho tôi...”
Emma chụp mũ lên đầu, một chiếc mũ rơm rất thời trang. “Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi tại sao bố mẹ cô ta không giúp đỡ cô ta chứ.”
“Họ đã cắt viện trợ của cô ta,” Kayla khẳng định. “Và chẳng khó gì hình dung ra lý do. Meg Kolanda bị nghiện.”
“Chúng ta đâu có chắc chắn về chuyện đó,” Zoey nói.
“Cậu lúc nào cũng muốn nghĩ tốt cho người khác,” Kayla phản bác. “Nhưng chuyện rõ như ban ngày rồi còn gì. Tớ dám cá là cuối cùng gia đình cô ta đã quyết định họ chịu đựng thế là quá đủ rồi.”
Đây đúng là kiểu tin đồn mà Emma không thích nhất. “Tốt nhất đừng tung những tin đồn chúng ta không thể chứng minh được,” cô nói, mặc dù biết rõ mình chỉ đang phí lời thôi.
Kayla chỉnh lại mảnh trên của bộ bikini. “Nhớ khóa kỹ két tiền nhé, Birdie. Bọn nghiện thế nào cũng lén lút lấy trộm đồ của chị cho xem.”
“Tôi chẳng việc gì phải lo,” Birdie mỉm cười tự mãn. “Arlis Hoover vẫn đang để mắt đến cô ta rồi.”
Shelby làm dấu thánh giá, và tất cả bọn họ phá lên cười.
“Biết đâu cô lại gặp may và Arlis sẽ kiếm được việc làm ở khu sân golf nghỉ dưỡng mới.”
Emma chỉ định đùa, nhưng sự im lặng đột nhiên bao trùm khi mỗi người trong bọn họ đều trầm ngâm nghĩ tới một tương lai tươi sáng đến thế nào đang chờ đón mình nếu dự án sân golf nghỉ dưỡng và khu chung cư cao cấp biến thành sự thật. Birdie sẽ có phòng trà và hiệu sách, Kayla sẽ có thể mở một cửa hàng thời trang cao cấp đúng như mong muốn, còn hệ thống trường học sẽ có thêm nguồn thu nhập vượt trội mà Zoey hằng khao khát.
Emma và Shelby nhìn nhau đầy ẩn ý. Bà mẹ chồng trẻ tuổi của Emma sẽ không còn phải chứng kiến chồng mình vật lộn với nỗi căng thẳng khi phải đóng vai trò ông chủ lớn duy nhất trong một thị trấn có quá nhiều người thất nghiệp. Về phần Emma... Cô và Kenny khá rủng tỉnh tiền bạc để sống một cách tiện nghi, chẳng cần phụ thuộc vào tương lai của sân golf nghỉ dưỡng, nhưng rất nhiều người họ quan tâm thì lại không được như thế, và sự thịnh vượng của thị trấn quê hương là tất cả những gì có ý nghĩa đối với họ.
Mặc dù vậy, Emma không thích bầu không khí rầu rĩ chút nào. “Cho dù có sân golf nghỉ dưỡng hay không,” cô nói với vẻ sôi nổi, “chúng ta vẫn cần bàn xem nên gây quỹ thế nào để có thể sửa sang và tiếp tục mở cửa Thư viện Công cộng. Ngay cả khoản tiền bảo hiểm cũng chẳng đủ đáp ứng nhu cầu của chúng ta.”
Kayla thắt chặt lại búi tóc vàng hoe. “Em không chịu đựng nổi bất kỳ buổi bán hàng gây quỹ dớ dẩn nào nữa đâu. Zoey và em đã làm quá đủ hồi trung học rồi.”
“Hoặc một buổi đấu giá câm,” Shelby nói.
“Hoặc rửa xe hay quay xổ số.” Zoey đập một con ruồi.
“Chúng ta cần một sự kiện lớn,” Birdie nói. “Một hoạt động nào đó sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.”
Họ trò chuyện thêm một tiếng nữa, nhưng chẳng ai nghĩ ra nổi hoạt động đó có thể là gì.
Arlis Hoover chĩa một ngón tay múp míp về phía bồn tắm vừa được Meg cọ rửa lần thứ hai. “Cô gọi thế kia là sạch hả, Tiểu thư Ngôi Sao Điện ảnh. Với tôi thì thế chưa thể coi là sạch đâu.”
Meg giờ chẳng buồn đính chính rằng cô không phải một ngôi sao điện ảnh. Arlis biết thừa chuyện đó. Chính vì vậy nên cô ta mới nhắc đi nhắc lại cái tên ấy.
Tóc Arlis đã được nhuộm đen, còn thân hình cô ta thì chẳng khác gì một cục xương bị gặm nham nhở. Cô ta lúc nào cũng gặm nhấm sự bất công đối với mình, luôn tin chắc rằng chỉ tại vận may không tới nên cô ta mới chẳng thể nào có được sự giàu sang, sắc đẹp và cơ hội. Cô ta thường vừa làm việc vừa nghe radio, theo dõi những chương trình truyền thanh lập dị nhất định cho rằng Hillary Clinton từng có lần ăn thịt một đứa trẻ sơ sinh và rằng toàn bộ nguồn quỹ của Đài truyền hình PBS được bắt nguồn từ những ngôi sao điện ảnh cánh tả nhăm nhe đòi trao quyền làm chủ thế giới cho giới đồng tính. Cứ làm như họ thật sự muốn nó lắm vậy.
Arlis tỏ ra hẹp hòi đến độ Meg ngờ rằng đến cả Birdie cũng có phần e dè cô ta, mặc dù trước mặt bà chủ, Arlis lúc nào cũng cố hết sức kiềm chế những cơn bốc đồng dở hơi dở dói của mình. Nhưng cô ta giúp Birdie tiết kiệm cả đống tiền vì chỉ phải sử dụng một đội ngũ giúp việc cực kỳ khiêm tốn, vậy nên Birdie để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
“Dominga, lại ngó qua cái bồn tắm này xem. Dân Mexico các cô có gọi thế này là sạch không?”
Dominga là dân nhập cư bất hợp pháp, không đủ khả năng làm trái ý Arlis, vậy nên cô ta lắc đầu. “Không. Muy sucia.”
Meg căm ghét Arlis Hoover hơn tất cả những người từng bị cô căm ghét trên đời, có lẽ chỉ trừ Ted Beaudine.
Cô trả thù lao bao nhiêu cho người phục vụ nhỉ, Birdie? Bảy đô, bảy đô rưỡi mỗi giờ hả?
Không. Birdie trả cho họ mười đô rưỡi mỗi giờ, chắc chắn Ted biết thừa chuyện đó. Tất cả bọn họ đều biết ngoại trừ Meg. Lưng cô đau nhức, đầu gối run rẩy, ngón tay cái thì bị đứt khi quẹt phải cái gương vỡ, và bụng cô thì sôi lên ùng ục. Tuần vừa rồi, cô chỉ sống nhờ kẹo bạc hà hình gối và bánh nướng còn thừa sau bữa sáng trong khách sạn, được viên bảo trì Carlos lén lút cung cấp cho. Nhưng những biện pháp tiết kiệm này cũng chẳng thể giúp cô sửa chữa được sai lầm khi đêm đầu tiên thuê một phòng trong một nhà trọ rẻ tiền, rồi đến tận sáng hôm sau mới nhận ra ngay những nhà trọ rẻ tiền cũng vẫn tốn kém như thường, và rằng chỉ sau một đêm, số một trăm đô trong ví cô đã bị rút lại chỉ còn năm mươi đô. Kể từ hôm đó, cô ngủ luôn tại xe cạnh một mỏ sỏi đá, chầu chực cả ngày đợi Arlis bỏ đi để lẻn vào một phòng trống nào đó tắm nhờ.
Sống như thế thì quá khổ sở, nhưng cô vẫn chưa nhấc điện thoại lên. Cô không tìm cách liên hệ với Dylan lần nữa, cũng không gọi Clay. Cô không gọi Georgie, Sasha hay April. Quan trọng hơn cả, khi bố mẹ gọi điện, cô không hề cho họ biết tình hình của mình. Cô luôn nghĩ về chuyện đó với cảm giác hài lòng bất kỳ khi nào cô phải dọn dẹp thêm một phòng vệ sinh hôi hám, moi móc thêm một mớ tóc ướt nhèo nhèo ra khỏi ống thoát nước trong bồn tắm. Chỉ còn một tuần nữa là cô sẽ thoát khỏi đây. Sau đó thì sao? Cô không hề biết.
Sắp đến giờ hẹn của một gia đình đông đúc muốn tổ chức buổi họp mặt nên Arlis chỉ rảnh rang được vài phút để hành hạ Meg. “Lật đệm lại trước khi thay khăn trải giường nhé, Tiểu thư Ngôi Sao Điện ảnh, và nhớ lau rửa tất cả các cánh cửa trượt trên tầng này. Đừng để tôi phát hiện ra bất kỳ dấu tay nào đấy.”
“Cô sợ FBI phát hiện ra đó là dấu vân tay của cô à?” Meg ngọt ngào hỏi. “Mà vì sao họ phải khám xét cô?”
Arlis gần như luôn đờ hết cả người mỗi khi bị Meg vặc lại, và những mạch máu giận dữ hằn trên má cô ta. “Chỉ cần tôi nói một câu với Birdie là cô sẽ bị tống vào nhà đá đấy.”
Có lẽ thế thật, nhưng trong tình hình khách sạn kín đặc khách nhân dịp cuối tuần trong khi người giúp việc chẳng có mấy, Arlis không thể để mất cô bây giờ được. Tuy nhiên, tốt hơn hết đừng có dại mà làm căng mọi chuyện.
Rồi thì Meg cũng được ở một mình, và cô ném ánh mắt thèm thuồng về phía bồn tắm bóng loáng. Tối qua, Arlis ở lại muộn để kiểm kê sổ sách nên Meg không lẻn vào tắm trộm được còn tối nay, vì mọi phòng đều đã được đặt kín nên có lẽ tình hình cũng chẳng khả quan hơn. Cô thầm nhắc bản thân rằng cô từng có thời lặn lội suốt mấy ngày liền trên những con đường bùn lầy nước đọng mà không mảy may nghĩ đến nước sạch và vòi hoa sen. Nhưng những chuyến du ngoạn đó chỉ mang tính giải trí chứ đâu có phải đời sống thực của cô, tuy rằng bây giờ ngẫm nghĩ lại, cô có cảm giác dường như đó chính là cuộc đời đích thực của cô.
Đang mắm môi mắm lợi cố dựng tấm đệm lên thì cô chợt có cảm giác sau lưng mình có người. Cô những tưởng mình sắp phải đối đầu lần nữa với Arlis, nhưng hóa ra trên ngưỡng cửa lại là Ted Beaudine.
Anh tựa một bên vai vào khung cửa, hai mắt cá chân bắt tréo, hoàn toàn thư giãn trong vương quốc do anh thống trị. Mồ hôi khiến bộ đồng phục hầu phòng màu xanh bạc hà bằng sợi tổng hợp dán chặt vào da thịt cô, và cô đưa cánh tay lên lau trán. “Hôm nay rõ là may cho tôi. Đến Người Được Chọn cũng viếng thăm tôi cơ đấy. Dạo gần đây anh có chữa khỏi cho người bệnh hủi nào không?”
“Chuyện lương bổng choán hết thời gian rồi.”
Anh ta thậm chí chẳng thèm mỉm cười. Đồ khốn. Trong tuần này, có đôi lần giữa lúc chỉnh trang rèm cửa hay lau chùi bệ cửa bằng một thứ chất độc nào đó mà khách sạn khăng khăng đòi sử dụng, cô đã choáng thấy anh bên ngoài. Hóa ra Tòa thị chính lại được đặt trong cùng một tòa nhà với sở cảnh sát. Sáng nay, cô đã đứng trong một ô cửa sổ tầng hai, quan sát anh chặn cả một dòng xe để giúp một bà cụ băng qua đường như một con chiên ngoan đạo. Cô cũng để ý thấy có kha khá phụ nữ trẻ bước vào tòa nhà thông qua cánh cửa ngách dẫn thẳng đến các văn phòng ủy ban thị trấn. Có lẽ vì công. Hoặc là vì việc nhố nhăng nào đó.
Anh hất đầu về phía tấm đệm. “Có vẻ cô cần hỗ trợ đấy nhỉ?”
Cô kiệt sức rồi, tấm đệm nặng như đá, thành ra cô đành kìm nén lòng kiêu hãnh. “Cảm ơn.”
Anh ta ngoái đầu ngó quanh quất hành lang. “Không có rồi. Chẳng thấy ai cả.”
Bị bẽ mặt giúp cô có đủ ý chí kề vai xuống dưới mép đệm nâng nó lên. “Anh muốn gì?” cô gầm gừ.
“Xem tình hình cô thế nào thôi. Với tư cách thị trưởng, một trong những nghĩa vụ của tôi là đảm bảo chắc chắn những cư dân lang thang của thị trấn không quấy nhiễu các công dân vô tội.”
Cô trượt vai sâu hơn dưới tấm đệm và trả đũa bằng điều cay độc nhất cô có thể nghĩ tới. “Lucy vẫn thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi. Cho đến giờ, cô ấy chẳng hề đả động gì đến anh.” Hay là bất cứ chuyện gì khác, chỉ đơn thuần một vài câu thông báo cô ấy vẫn ổn và không muốn trò chuyện. Meg nâng tấm đệm lên cao hơn.
“Chuyển lời chúc tốt lành nhất của tôi đến cô ấy nhé,” anh nói, bình thản như thể đang nhắc đến một người họ hàng xa nào đó.
“Anh thậm chí chẳng buồn quan tâm cô ấy đang ở đâu sao?” Meg nhấc tấm đệm lên vài phân nữa. “Hay cô ấy liệu có ổn không? Cô ấy có thể bị bọn khủng bố bắt cóc lắm chứ.” Thật ấn tượng làm sao khi một người nhìn chung khá tử tế như cô mà còn dễ dàng trở nên xấu xa như thế.
“Tôi dám chắc nếu thế đã có người cho tôi biết rồi.”
Cô cố gắng thở. “Có vẻ như bộ não hẳn rất vĩ đại của anh đã bỏ qua cái thực tế là tôi không chịu trách nhiệm cho chuyện Lucy bỏ anh, vậy thì sao anh cứ nhè vào tôi mà trút đòn vậy hả?”
“Tôi phải kiếm ai đó để giải tỏa cơn giận dữ vô bờ bến của mình chứ.” Anh ta lại bắt tréo hai mắt cá chân.
“Thật đáng thương.” Nhưng chưa dứt lời thì cô đã mất thăng bằng và ngã nhào lên tấm dát giường. Tấm đệm đổ ập lên người cô.
Khí lạnh lướt trên hai bắp chân trần của cô. Chiếc váy đồng phục đã bị co lại trên phần hông, cho phép anh thoải mái ngắm nhìn chiếc quần lót màu vàng tươi của cô và rất có thể là cả con rồng được cô xăm trên hông nữa. Để trừng phạt cô vì tội dám tỏ ra thô lỗ với Tạo Vật Hoàn Hảo của Người nên Chúa đã biến cô thành cái bánh sandwich đệm Posturepedic khổng lồ đây mà.
Cô nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của anh. “Cô không sao đấy chứ?”
Tấm đệm không hề dịch chuyển.
Cô uốn người, cô gắng thoát ra mà chẳng cần sự giúp đỡ nào hết. Chiếc váy co lên đến eo cô. Gạt hình ảnh chiếc quần lót màu vàng và hình xăm con rồng ra khỏi đầu, cô thề sẽ không để anh chứng kiến cô bị một tấm đệm hạ gục. Cố hít không khí vào đầy buồng phổi, cô cong ngón chân bám vào tấm thảm và bằng một cú vặn người cuối cùng, đẩy cái khối nặng kia xuống sàn.
Ted khẽ huýt sáo. “Bố khỉ, cái đó có vẻ nặng gớm nhỉ.”
Cô đứng dậy, kéo váy xuống. “Sao anh biết?”
Lướt ánh mắt trên khắp hai chân cô, anh ta mỉm cười. “Suy đoán theo kinh nghiệm thôi.”
Cô huých vai vào góc đệm, chẳng hiểu bằng cách nào mà cô cũng có thể gom đủ lực để xoay cái thứ khốn khiếp đó đặt trở lại tấm dát giường. “Làm tốt đấy,” anh ta nói.
Cô gạt một lọn tóc ra khỏi mắt. “Anh rõ là một tên bệnh hoạn máu lạnh đầy thù hằn.”
“Cay nghiệt quá.”
“Có phải tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể nhìn thấu cái kế hoạch Thánh Ted của anh không nhỉ?”
“Đại loại thế.”
“Nhìn anh xem. Chưa đầy hai tuần trước, Lucy vẫn còn là tình yêu của đời anh. Giờ thì anh hầu như còn chẳng nhớ đến tên cô ấy nữa.” Cô đá tấm đệm dịch về phía trước vài phân.
“Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.”
“Trong mười một ngày á?”
Anh nhún vai, lững thững băng ngang căn phòng đến kiểm tra đường kết nối Internet. Cô nện gót bám theo anh.
“Đừng tiếp tục trả thù tôi vì những chuyện đã xảy ra. Đâu phải vì tôi mà Lucy bỏ chạy chứ.” Không đích xác là thế, nhưng chuyện cũng gần như vậy còn gì.
Anh ngồi xổm xuống để xem xét dây mạng. “Mọi chuyện vẫn tốt đẹp như trước khi cô đến đây.”
“Anh chỉ tưởng như thế thôi.”
Anh cắm lại giắc cắm rồi đứng dậy. “Theo cách nhìn nhận của tôi thì thế này nhé. Vì những lý do mà chỉ cô mới biết - tuy tôi cũng có thể phần nào đoán được - cô đã tẩy não một người phụ nữ tuyệt vời để rồi khiến cho cô ấy phạm phải một sai lầm mà cô ấy sẽ phải trả giá cho nó đến cuối cuộc đời.”
“Đấy không phải là sai lầm. Lucy xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn nhiều so với những gì anh có thể trao cho cô ấy.”
“Cô làm sao biết được tôi có thể trao cho cô ấy những gì,” anh nói, thẳng tiến về phía cửa ra vào.
“Chắc chắn không phải là một tình yêu đắm say không thể cưỡng lại rồi.” “Đừng có làm ra vẻ biết tuốt thế.”
Cô không chịu đầu hàng. “Nếu anh yêu Lucy theo đúng cái cách cô ấy xứng đáng được nhận, anh đã làm tất cả những gì có thể để tìm ra cô ấy và thuyết phục cô ấy quay về với anh. Và tôi chẳng có bất kỳ mưu đồ ngấm ngầm nào hết. Điều duy nhất tôi quan tâm là hạnh phúc của Lucy.”
Bước chân anh chậm dần, rồi anh quay người lại. “Cả hai ta đều biết đó không hoàn toàn là sự thật.
Cách anh săm soi cô làm cô có cảm giác như thể anh hiểu một điều gì đó ở cô mà chính cô còn không hiểu. Cô siết hai tay bên hông thành nắm đấm. “Anh tưởng tôi ghen à? Có phải anh định nói thế không? Rằng tôi đã ngấm ngầm phá hoại cuộc đời cô ấy? Tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, nhưng tôi không chơi xấu bạn bè. Không bao giờ.”
“Vậy tại sao cô lại chơi xấu Lucy?”
Đòn chí tử rất đỗi bất công của anh làm cô thấy trong lòng cuộn trào cơn giận dữ. “Biến ra khỏi đây ngay.”
Anh đã chuẩn bị đi, nhưng không hề quên phóng vào cô một mũi tiêu cuối cùng. “Con rồng đẹp lắm.”
Đến lúc cô xong xuôi mọi việc thì mọi phòng trong nhà trọ đều đã kín người, thành ra cô chẳng thể lẻn vào tắm trộm ở đâu được. Carlos đã lén tuồn cho cô một cái bánh nướng xốp, bữa ăn duy nhất của cô trong ngày. Ngoài Carlos, người duy nhất không có vẻ căm ghét cô là Haley, cô con gái mười tám tuổi của Birdie Kittle, một thực tế đáng ngạc nhiên vì cô bé vẫn tự nhận mình là trợ lý cá nhân của Ted. Nhưng Meg nhanh chóng nhận ra cái danh trợ lý cá nhân đó chỉ bắt nguồn từ vài lần cô bé chạy việc vặt cho anh.
Haley làm việc thời vụ tại câu lạc bộ địa phương, thành ra Meg chẳng mấy khi gặp được cô bé, nhưng thỉnh thoảng, cô bé vẫn tạt vào phòng giữa lúc Meg đang dọn dẹp. “Em biết cô bạn Lucy của chị,” một chiều cô bé nói trong lúc giúp Meg trải một tấm khăn trải giường mới. “Và chị ấy luôn đối xử cực kỳ tử tế với tất cả mọi người. Nhưng hình như chị ấy không được hạnh phúc ở Wynette.”
Haley không có nhiều nét giống mẹ. Cao hơn vài phân, khuôn mặt dài và mái tóc thẳng màu nâu sáng, cô mặc quần áo quá bó và trang điểm quá đậm so với thân hình mảnh dẻ của mình. Qua những lần bập bõm nghe hai mẹ con Birdie nói chuyện, Meg biết được lối sống buông thả của cô gái mười tám tuổi mới bắt đầu không lâu.
“Lucy rất dễ thích nghi,” Meg nói, nhanh nhẹn lồng ruột vào một vỏ gối mới.
“Tuy nhiên, em thấy chị ấy có vẻ thích hợp với thành phố lớn hơn, và dù công việc cố vấn làm Ted phải đi khắp nơi nhưng đây mới là nhà của anh ấy.”
Meg rất mừng khi thấy trong thị trấn này vẫn còn có người cùng chia sẻ mối nghi ngờ của cô, nhưng điều đó vẫn chẳng giúp cô giũ bỏ được nỗi chán chường đang càng lúc càng dâng cao. Khi rời khỏi nhà trọ tối đó, cô vừa đói vừa bẩn. Cô sống ngay trong chiếc Buick cà tàng đêm đêm được cô đỗ trong một khoảnh đất hoang vắng lùm xùm những bụi rậm cạnh khu mỏ, hy vọng sẽ không bị ai phát hiện. Cơ thể cô dường như nặng trịch, bất chấp cái bụng đang rỗng tuếch, và khi bước tới bên chiếc xe hơi giờ đã trở thành nhà của mình, bước chân cô chậm lại. Dường như có gì đó không ổn. Cô quan sát chăm chú hơn.
Phía đuôi xe bên phía tài xế hơi lún võng, hầu như không nhận thấy được. Một lốp xe đã bị xịt.
Cô đứng như trời trồng ở đó, cố gắng tiêu hóa cái thảm họa mới nhất này. Chiếc xe này là tất cả những gì cô có. Trước đây, nếu xe bị xịt lốp, cô chỉ cần gọi ai đó thuê người ta sửa hộ cô, nhưng giờ cô chỉ còn chưa đầy hai mươi đô la. Và cho dù cô có xoay xở sao đó để tự mình thay lốp được chì cô cũng chẳng biết liệu cái lốp dự trữ có căng hơi không. Nếu quả là có một cái lớp dự trữ nào đó.
Cổ họng thắt lại, cô mở cốp xe và lật tấm thảm dơ dáy dính đầy dầu mỡ, bụi bẩn và có Chúa mới biết là còn những thứ gì khác nữa. Cô tìm thấy một cái lốp thừa, nhưng nó cũng xẹp lép. Cô sẽ buộc phải lái xe trên cái lốp xịt kia tới trạm sửa chữa gần nhất và cầu mong sao chuyến đi không phá tanh bành vành xe.
Giống như tất cả những người dân khác trong thị trấn, ông chủ cửa hàng sửa xe biết cô là ai. Ông ta bình luận vài lời cay độc rằng đây chỉ là một cửa hàng sửa xe tỉnh lẻ, rồi bắt đầu tán hươu tán vượn về chuyện ngài Ted Beaudine thánh thiện đã đơn thương độc mã cứu cả cái kho thực phẩm của hạt này khỏi nguy cơ bị đóng cửa ra sao. Khi chấm dứt tràng nói chuyện say sưa ấy, ông ta đòi hai mươi đô trả trước để thay cái lốp cũ bằng cái lốp dự phòng đã sắp mòn vẹt.
“Tôi chỉ có mười chín đô thôi.”
“Bỏ hết ra xem nào.”
Cô vét sạch ví, giận dữ nện bước vào cửa hàng trong lúc ông ta thay lốp. Giờ gia tài của cô chỉ còn lại vẻn vẹn những đồng xu dưới đáy túi. Trong lúc nhìn chằm chằm những lọ bánh kẹo đầy ụ mà cô không còn đủ khả năng chi trả nữa, chiếc Ford cũ màu xanh của Ted Beaudine đỗ xịch lại cạnh một cây xăng. Cô đã có lần nhìn thấy anh lái xe quanh thị trấn, và cô nhớ Lucy từng nói rằng anh đã vận dụng một vài phát minh của mình để thay đổi chiếc xe này, nhưng theo cô thấy trông nó vẫn chẳng khác gì một cái máy nghiền cũ rích.
Một phụ nữ tóc dài màu nâu ngồi trên ghế hành khách. Khi Ted bước ra ngoài, cô ta nâng cánh tay lên gạt mái tóc khỏi xòa vào mặt bằng một cử chỉ thanh nhã chẳng khác gì nữ diễn viên ba lê. Meg nhớ ra đã từng thấy cô ta ở bữa tiệc trước hôn lễ, nhưng hôm đó quá đông người nên họ vẫn chưa được giới thiệu với nhau.
Ted trở vào xe khi bình xăng đã đầy. Người phụ nữ vòng tay quanh cổ anh. Anh nghiêng mặt về phía cô ta, và họ hôn nhau. Meg quan sát trong nỗi kinh tởm. Tội lỗi của Lucy làm Ted đau khổ đến thế đấy.
Chiếc xe có vẻ không ngốn nhiều xăng - có lẽ là nhờ thiết bị điện khí hóa mà Lucy từng có lần nhắc đến. Như thường lệ thì Meg hẳn đã rất hứng thú với một thứ như thế, nhưng giờ mối bận tâm duy nhất của cô là đếm số tiền lẻ trong đáy túi. Một đô la sáu xu.
Khi lái xe rời khỏi cửa hàng, rốt cuộc cô đành phải chấp nhận cái thực tế mà cô không mong muốn phải đối mặt nhất. Cô cùng quẫn rồi. Cô đói khát, bẩn thỉu, và mái nhà duy nhất của cô đã gần cạn xăng rồi. Trong toàn thể đám bạn bè của cô, Georgie York Shepard là người dễ mủi lòng nhất. Georgie, người không bao giờ bị quật ngã, cô ấy đã tự kiếm tiền nuôi mình từ khi còn bé.
Georgie, em. Em là vô kỷ luật, vô phương hướng, và em cần chị giúp gì em vì em không thể tự giúp mình được.
Một chiếc RV bình bịch phóng qua, tiến vào trung tâm thị trấn. Cô không thể chịu đựng nổi việc lái xe quay lại khu mỏ và dành thêm một đêm nữa tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ đơn giản là một chuyến du hành mới. Tất nhiên, trước đây cô đã từng ngủ ở những nơi tối tăm đáng sợ, nhưng chuyện đó chỉ kéo dài vài ngày, và lúc nào cô cũng nhận được những chỉ dẫn thân thiện, cộng thêm một khách sạn bốn sao luôn đợi sẵn cuối cuộc hành trình. Còn lần này, ngược lại, cô là kẻ không nhà không cửa. Chỉ còn thiếu bước đẩy giỏ hàng dọc phố mà thôi.
Cô muốn có bố mình bên cạnh. Cô muốn được ông ôm vào lòng, được nghe ông nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Cô muốn được mẹ cô xoa đầu hứa rằng sẽ không có con quái vật nào đang nấp trong tủ quần áo. Cô muốn được cuộn mình trong căn phòng ngủ quen thuộc, nơi luôn khiến cô cảm thấy bồn chồn thao thức.
Nhưng, cho dù yêu thương cô đến thế, bố mẹ cô chưa bao giờ tôn trọng cô. Ngay cả Dylan, Clay hay ông chú Michel của cô cũng vậy. Và nếu cô kiếm Georgie nhờ vả chuyện tiền nong, ngay cả bạn cô cũng sẽ gia nhập danh sách ấy.
Cô òa khóc. Những giọt nước mắt to tướng, lăn dài tuôn trào từ nỗi chán ghét bản thân của cô gái Meg Koranda đói khát, bơ vơ được sinh ra với cái thìa vàng trong miệng nhưng cho đến giờ vẫn chẳng thể làm được điều gì cho bản thân. Cô đánh xe rời khỏi đường, chạy vào bãi đỗ xe đổ nát của một quán rượu ven đường giờ đã đóng cửa. Cô cần gọi điện cho Georgie ngay bây giờ, trước khi bố cô sực nhớ ra ông vẫn đang trả tiền điện thoại cho cô và cắt nốt nguồn viện trợ đó.
Cô lướt ngón tay cái lên bàn phím, cố gắng hình dung xem Lucy đang xoay xở thế nào. Lucy cũng không có nhà. Cô ấy đang làm cách nào để xử lý được vấn đề mà Meg không thể tự tìm ra cách giải quyết?
Tiếng chuông đồng hồ điểm sáu giờ, nhắc cô nhớ đến ngôi nhà thờ Ted đã tặng Lucy làm quà cưới. Một cái xe thùng rầm rầm lao qua, sau xe chở một con chó, và chiếc điện thoại trượt khỏi tay Meg. Nhà thờ của Lucy! Đang trống không.
Cô nhớ lại họ đã lái xe qua câu lạc bộ địa phương trên đường đến nhà thờ, vì Lucy đã chỉ vào nó. Cô nhớ lại rất nhiều lối rẽ quanh co, nhưng Wynette có quá nhiều con ngõ. Đâu là nhà thờ Lucy được tặng đây. Hai giờ sau, đúng lúc sắp bỏ cuộc, Meg đã thấy thứ cô đang tìm kiếm.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo