Nguyên tác: Another Faust
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Chương 2 - Bữa Tiệc Giáng Sinh
B
ằng ánh sáng lập loè từ đống sáp đang thắp và vài con ong bị thiêu cháy đang bay điên cuồng quanh phòng, mụ đọc cuốn Sách về Lịch sử Loài người và tự hỏi liệu chúng (loài người, chứ không phải lũ ong) có được tạo nên hoàn toàn từ Lòng kiêu hãnh và Nỗi sợ hãi hay không. Mụ sẽ nghiên cứu vấn đề này sâu hơn trong thiên niên kỷ tới. Bóng tối trong căn phòng lẩn trốn mụ, run rẩy như những tù nhân hoảng loạn. Mụ giở trang sách; mép giấy kêu lách cách như da chết. Các Ceasar, các tướng lĩnh, các nữ hoàng, chiến lược gia, những chính trị gia, các giáo hoàng, và những người nổi tiếng - mụ mỉm cười. Vài con ong bỏ cuộc và rơi lộp bộp xuống sàn nhà. Lịch sử loài người chứa đầy những tên đàn ông, những đứa đàn bà vĩ đại, những cá nhân với khao khát quyền lực - tất cả bọn chúng cùng với những bảo mẫu giống như mụ. Những người hầu phòng, bà đỡ, người cho bú thuê, người trông trẻ, mẹ kế, những gương mặt khác nhau ở những độ tuổi khác nhau, che giấu sự tối tăm và vực thẳm kinh hoàng. Mụ chuyển đến trang cuối cùng, cuốn sách rên lên. Một tổ ong đen sì bị đốt thành than rít lên ngay trên đầu mụ, cảm giác như thể một thành phố bị huỷ diệt. Mụ cười vang khi nghĩ đến lũ trẻ của mụ. Mụ sẽ hơn hẳn những kẻ khác, là kẻ trứ danh nhất trong những thiên thần, bởi vì chưa ai trong số họ có đến năm đứa.
New York
Có thể tìm thấy những đứa trẻ mất tích ở đâu sau quá nhiều năm trôi qua như thế? Trong ngôi nhà dân dã nho nhỏ giữa cánh rừng ư? Hay trên một con phố ở Copenhagen? Hay một trại trẻ mồ côi ở Madrid? Hay một nơi khỉ ho cò gáy nào đó trên thế giới? Từng đứa trẻ có lẽ đã tìm thấy con đường đi của mình trong một ngóc ngách nào đó của xã hội, tồn tại bằng bất kỳ thủ đoạn hay mánh lới nào mà chúng có thể phát huy. Victoria liệu có còn vẫn nổi xung lên? Bicé vẫn tiếp tục học hành chứ? Hay Christian có trở thành một tên trộm không? Không ai biết cả, và trong bất kỳ trường hợp nào, không ai tìm kiếm bọn trẻ; không ai từng rơi một giọt nước mắt. Trong một tích tắc, giáo viên, bạn bè - kể cả cha mẹ chúng - đều quên mất rằng bọn trẻ đã từng tồn tại. Họ thậm chí không bao giờ cảm thấy thiếu vắng. Và thế là cuộc sống vẫn cứ tiếp tục diễn ra như vốn thế, mà không một lời đề cập đến những vụ mất tích kỳ lạ và những vụ bắt cóc đêm khuya. Những bà mẹ không hề ôm chặt đứa con của mình hơn trên đường phố. Những bảo mẫu không hề phải trông nom những đứa trẻ của mình cẩn thận hơn. Dĩ nhiên trừ một người.
Nicola Vileroy tự gọi mình là một bảo mẫu, mặc dù trông mụ có thể giống bất kỳ thứ gì khác ngoài bảo mẫu. Mụ cao và xinh đẹp, với mái tóc vàng búi chặt gọn gàng, gương mặt toả sáng rạng ngời như sao mai, và thân hình uyển chuyển thướt tha như một ly sâm-banh. Mụ là người Pháp, với giọng nói trầm trầm quyến rũ cùng gương mặt và tính cách của một người đàn bà năm mươi tuổi thường quen với những điều tốt đẹp. Nếu bạn tin mụ là một bảo mẫu, bạn sẽ nghĩ rằng mụ kèm cặp cho một hoàng tử.
Vào đêm Giáng sinh, Madame Vileroy đứng trong một phòng khiêu vũ xa hoa ở thành phố New York, trông vô cùng thỏa mãn. Đây là khoảnh khắc mà mụ cùng với những đứa trẻ của mình sẽ bước ra cái sân khấu của Upper East Side[4] và sẽ trở thành trung tâm của nơi này. Lúc này những đứa trẻ của mụ đã được chuẩn bị sẵn sàng sau những gì mụ dạy bảo. Cuối cùng mụ đã có thể trao cho chúng mọi thứ mà mụ đã hứa - mọi thứ mà chúng đã mặc cả để có được - ở chính nơi đây trong thành phố này, nơi mà cuộc sống đang diễn ra ở thì hiện tại, nơi mà những kẻ có vai vế của ngày hôm nay không là gì cả vào ngày mai, và nơi mà không ai để ý đào bới quá sâu vào quá khứ - một thành phố mà không ai đưa ra những câu hỏi.
Tại bữa tiệc mừng Giáng sinh hàng năm của nhà Wirth, ba trăm khách tham dự ăn diện bảnh bao hoà lẫn trong một căn phòng được trang hoàng bởi hoa tươi và cả rừng nến. Quanh căn phòng là vài cây thông Noel treo đầy đồ trang trí và quà cáp chất đống.
Được trang hoàng trong ánh xanh lục và vàng óng, được chiếu sáng bởi những chiếc bàn lóng lánh bao phủ đầy hoa mùa đông, căn phòng khiêu vũ này là một trong những căn phòng đẹp nhất ở New York. Ở một phía, cửa sổ kéo dài từ sàn đến trần, và qua một lớp lụa dày, những khách tham dự có thể ngắm nhìn đường chân trời New York - gần như mờ mịt bởi một lớp bụi tuyết mềm dày. Là người mới đến thành phố nhưng đã có mặt trong tất cả các danh sách khách mời, Nicola Vileroy lướt qua căn phòng, tưởng chừng như mụ có mặt ở tất cả mọi nơi cùng một lúc.
Mụ đã đến bữa tiệc với trọn bộ năm đứa trẻ tuổi teen của mụ - tất cả đều nổi bật và lạ lùng. Khi họ đứng ở lối vào, tất cả những cuộc đối thoại đều dừng lại, thay vào đó là những cái cổ nghển lên và những lời xì xào kinh ngạc. Bà Wirth - bà chủ bữa tiệc - và bà Spencer - bạn thân của bà chủ - trố mắt nhìn qua mấy dãy bàn. Bà Spencer, người cao hơn và là người biết tất cả mọi thứ, tất cả mọi người thuộc tầng lớp thượng lưu New York, phải cúi xuống để thì thào với bà bạn của mình - một mệnh phụ khá đẫy đà với mái tóc vàng nhuộm. Mặc dù trẻ hơn vài tuổi (và xinh đẹp hơn nhiều), nhưng bà Spencer đối xử với bà Wirth như với một đứa bé. Khi nhìn về phía những người mới đến, bà chủ bữa tiệc nheo đôi mắt được trang điểm đậm lại cho đến khi con ngươi biến mất sau một làn xanh lục. Bà Spencer vén lọn tóc nâu óng ánh ra sau cái cổ thanh mảnh và nắm lấy cánh tay mập ú của bà Wirth. Năm thiếu niên đứng quanh Madame Vileroy, đang quan sát căn phòng.
“Ai thế?” Bà Spencer hỏi, nhìn mụ bảo mẫu xinh đẹp.
“Ồ, đó là Madame Vileroy,” Bà Wirth trả lời. “Chị gặp cô ta tuần trước. Cô ta là người Pháp.” Bà Wirth bị ấn tượng với mọi thứ thuộc về nước Pháp.
“Còn bọn trẻ?” Đặc biệt thú vị là cô bé cao ráo với mái tóc vàng rực rỡ, đứng cạnh Vileroy, mặc một chiếc đầm đỏ lung linh đổi màu trước mọi thứ ánh sáng. Đó là cô gái xinh đẹp nhất trong căn phòng, thậm chí so với cả những người lớn - và cả những cô-vợ-làm-cảnh nửa người lớn của một vài chủ nhà băng nào đó.
“Chúng là con của cô ta.” Bà Wirth trả lời. “Tất cả đều mười lăm tuổi. Chị nghĩ chúng là con nuôi.”
“Và chị mới gặp cô ta tuần trước?”
“Cô ta đi cùng với đứa con gái. Đứa cao có mái tóc vàng ấy.” Bà Wirth nhấp một ngụm sâm-banh nữa.
Núp phía sau cô bé xinh xắn là một cô bé khác, với mái tóc đen nhánh và một nốt ruồi ở môi trên. Cô bé này thấp hơn nhiều, điều này có vẻ hợp lý, bởi vì dường như nó đang tìm kiếm nơi nào đó để lẩn trốn. Nó kẹp tóc bằng chiếc kẹp nhỏ không hợp thời trang, nhưng lại trông trẻ hơn những đứa còn lại. Điểm giống nhau duy nhất giữa hai đứa trẻ là sự tương đồng của hai đôi mắt màu xanh. Bất chấp những đặc điểm ngoại hình khác nhau, đôi mắt của chúng lại giống nhau như hai giọt nước.
“Nhưng chị đã chốt danh sách khách mời nhiều tháng trước rồi mà.” Bà Spencer phản đối.
“À, đúng thế, đó là điều lạ lùng nhất.”
Bà Spencer nheo mắt nhìn bà bạn, “Chị không bao giờ đưa ra lời mời bổ sung. Năm ngoái chị không chịu mời người phụ nữ đã quyên tặng cả một chái nhà cho Marlowe.”
“Phải, chà, chị đã ra ngoài ăn trưa với vài người bạn, và đại loại là bọn chị đã đụng phải cô ta, chị nghĩ thế. Chị cảm thấy... bắt buộc phải mời cô ta.”
“Nhưng chị đã từ chối mời chị gái em khi chị ấy đến chơi để điều trị ung thư.”
“Chị biết,” Bà Wirth mơ màng. “Chỉ là chị thấy thích cô ta.”
“Và chị cũng không mời em dâu của chị.”
“Chị nghĩ là chị đã nói rõ rằng tự nhiên chị thấy thích người đàn bà này.”
Bà Spencer bật cười, và rồi bất ngờ im bặt.
“Này, hẳn cô ta phải là vú em hay gì đó của bọn trẻ. Không thể nào là nhận nuôi. Ai lại nhận nuôi năm đứa thiếu niên chứ?”
“Hỏi thật nhé, chuyện đó có thực sự quan trọng không?”
“Chị phải tò mò chứ. Giờ họ là bạn của chị rồi.” Bà Spencer nói với vẻ mỉa mai. Bà Wirth quyết định phớt lờ bà bạn đố kỵ của mình.
“Chị biết chắc một chuyện. Bọn trẻ sẽ vào học ở Marlowe.”
“Cái gì?”
“Điều đó có quan trọng không?” Bà Wirth hỏi với vẻ mặt tỉnh bơ thường thấy làm Bà Spencer vô cùng bực bội.
“Có chứ! Năm đứa trẻ chuyển đến đây với mụ vú em vào giữa năm học, đột nhiên chiếm được chỗ trong ngôi trường được tuyển lựa kỹ càng vào hàng bậc nhất của thành phố - bọn họ chắc chắn phải đặc biệt, hay cực kỳ giàu có, hay là những kẻ phi thường. Bọn họ là đối thủ cạnh tranh, Genevieve à. Em thề đấy, chị quá ngây thơ.”
“Em quá hoang tưởng thì có.”
“Chà, em sẽ tìm hiểu thêm nhiều thứ.” Bà Spencer nói.
“Nicola! Hoan nghênh các vị”. Bà Wirth nói rồi chìa tay cho Madame Vileroy, Vileroy gật đầu và tháo găng tay. Bà Spencer tò mò liếc qua vai Madame Vileroy nhìn bọn trẻ nhưng e ngại không lên tiếng bởi vì mụ bảo mẫu vẫn chưa thốt ra một âm thanh nào. Mặc dù đang mỉm cười và ánh lên màu xanh thanh bình, con mắt chia tư của Vileroy vẫn làm hai mệnh phụ co rúm lại và nheo mắt, rồi chồm đến gần hơn để nhìn, tự hỏi không biết đây có phải là một mốt mới của kính sát tròng hay không.
“Hai vị có muốn gặp các con của tôi không?” Madame Vileroy gợi ý. Hai quý bà gật đầu như cún con. Bà Spencer dợm tiến về phía cô bé tóc vàng, nhưng điều gì đó giữ bà ta lại. Đó là một mùi ngòn ngọt tanh tưởi, như chất gây nôn trộn với mật ong. Khi bà ta nhìn lên, Madame Vileroy đang giới thiệu một thằng bé lực lưỡng với quai hàm dày và mái tóc đỏ. Thằng bé trông e dè đứng cúi đầu. Nó mang một vẻ đần độn, u sầu trên gương mặt, và đang đứng gần cô em lo lắng của mình - đứa con gái thấp hơn có nốt ruồi và mái tóc đen nhánh - như thể thằng bé là người bảo vệ cho con bé còn con bé là vật nuôi của cậu ta vậy.
“Đây là Christian.” Madame Vileroy nói, vẫy thằng bé tóc đỏ lực lưỡng ra phía trước.
“Hân hạnh được làm quen với các vị.” Thằng bé nói, không hề mỉm cười, và chìa tay ra.
“Christian Vileroy.” Bà Spencer nói khi nắm lấy tay thằng bé sau Bà Wirth.
“Thực ra là Faust.” Không hề thực sự nhìn vào mắt người đối diện, Christian nói với vẻ dứt khoát. “Christian Faust.” Nó lặp lại cái tên mới của mình, cái tên mà Madame Vileroy đã đặt cho bọn trẻ.
Bà Wirth và Bà Spencer liếc nhìn nhau. Vậy là vú em. Cô ta chắc hẳn là vú em.
Madame Vileroy nhìn sang đứa con gái ngăm ngăm đen trông có vẻ nghiêm túc với mái tóc nâu xoăn gọn gàng và gương mặt đầy tính toán. Con bé hồ hởi bước về phía trước. Nó mặc một chiếc váy đầm nhung dài tay, đeo kính, và một sợi dây chuyền vàng có chữ V ở giữa. Bằng cách nào đó, nó tạo nên ấn tượng là mình đang ganh đua để tạo được chỗ đứng gần Madame Vileroy.
“Victoria Faust,” con bé vừa nói vừa liếc nhìn tất cả mọi thứ và tất cả mọi người trước mắt. Bà Spencer đang định nói gì đó thì một đứa trẻ khác bước tới. Thằng bé này gầy ốm, gò má cao, hàng lông mi dài đen như mực và phủ lông như lông chim. Mái tóc vàng của nó cuộn chặt lại ở hai bên, và cả hai má đều lún sâu lúm đồng tiền. Nó nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa thăm dò, nụ cười hẳn sẽ làm người ta luống cuống nếu nó lớn hơn, hay xấu hơn một chút.
“Cháu là Valentin. Cảm ơn vì đã mời bọn cháu.” Thằng bé nói, nở nụ cười quyến rũ lộ ra hai lúm đồng tiền.
Bà Wirth đột nhiên cảm thấy có tội vì đã buôn chuyện về bọn trẻ. Thế rồi, khi nụ cười của Valentin thay đổi, trở nên dữ dội hơn và ít giống trẻ con hơn, bà ta cảm thấy mình hơi bị phơi bày. Thằng bé liếc xuống chiếc váy của bà, với vẻ tự tin của một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, và đột nhiên bà Wirth cảm thấy mình trở nên hơi trần trụi.
“Rất hoan nghênh cậu, cậu bé... và... um... em gái cậu?” Bà Wirth cho rằng đây là một giả định an toàn. Valentin nắm lấy tay cô em tóc đen lúc này vẫn đang trốn sau Christian, rồi nói, “Đây là Bicé.”
Khi thấy mắt cô em dường như đờ đẫn ra, Valentin liền thúc nhẹ vào hông cô bé. Bicé thốt lên một tiếng cười bối rối sợ sệt và chìa tay ra.
“Và tất nhiên, Belle đáng yêu.” Bà Wirth nói, mắt nhìn cô bé cao ráo mà mình đã gặp ở nhà hàng.
Belle bước về trước, gật đầu với Bà Wirth, rồi bắt tay bà Spencer. Đột nhiên cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình lộn lên trên cổ họng, Bà Spencer vội nuốt xuống thật mạnh.
“Ch...-chào,” Bà ta vừa nói vừa nở nụ cười gượng gạo trước khi lùi lại một bước dài loạng choạng. Cảm thấy phần nào chuếnh choáng và ghê tởm, bà ta liếc nhìn Belle lần nữa, cô bé lúc này đang nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và cũng đã lùi lại. Có phải cái mùi đó phát ra từ con bé? Bà Spencer thấy tò mò, nhưng không đủ tò mò để bước lại gần hơn. Đó là một thứ mùi kỳ lạ nhất, như một thứ gì đó bẩn thỉu tắm trong chất làm thơm hương cam. Trong khi đó, Bà Wirth dường như không nhận thấy gì cả. Bà ta đang tán gẫu với Madame Vileroy và cố gắng moi nhiều thông tin hơn về gia đình họ. Khi họ di chuyển sâu hơn vào trong và đưa áo choàng cho một anh chàng giữ cửa, Bà Spencer lấy lại bình tĩnh và đưa ra chủ đề về trường học.
“Tôi biết là bọn trẻ sẽ bắt đầu học ở Marlowe sau kỳ nghỉ.”
“Phải.” Madame Vileroy trả lời.
“Tôi chưa bao giờ nghe có ai đó được chấp nhận vào giữa năm...”
“Những đứa trẻ này khá đặc biệt.”
“Thật sao? Chà, chắc là bà biết rằng hầu hết những học sinh ở Marlowe đều đặc biệt.”
“Tôi biết chứ.” Madame Vileroy nói.
“Thế những đứa trẻ của bà khác biệt thế nào?”
“Thứ nhất, Bicé nói được hai mươi ba thứ tiếng.”
“Cái gì?”
“Bà có muốn dẫn chứng không?”
Bicé xuất hiện từ hư không và định mở miệng lên tiếng thì Bà Wirth, lúc này đã thoát khỏi sự im lặng choáng váng, xen vào.
“Ồ, đừng thảo luận các vấn đề về trường học lúc này, các quý cô. Chúng ta nên tận hưởng bữa tiệc thì hơn.”
Bà ta nhấc lấy một ly sâm-banh từ gã bồi bàn và đưa cho Madame Vileroy.
“Merci, “ Madame Vileroy nở nụ cười thoả mãn.
Sau khi bà Wirth và bà Spencer đã rời đi để chào những khách mời khác, Madame Vileroy kéo bọn trẻ lại gần. Bọn chúng tập trung xung quanh khi mụ nhìn tất cả với vẻ tự hào. “Những đứa con quý giá của ta,” mụ nói, “ta muốn tối nay các con phải được vui vẻ. Ta có một điều ngạc nhiên cho các con khi chúng ta về nhà.”
Mụ trao cho mỗi đứa trẻ một nụ cười ngọt lịm đáng sợ. Ngang qua căn phòng, trông mụ rất giống với hình ảnh của một người mẹ đáng yêu, ngây thơ. Trên thực tế, Madame Vileroy không quá khác những người mẹ khác. Cũng giống như họ, mụ có những kế hoạch lớn cho đám con của mình. Mụ muốn trao cho chúng những gì mà chúng ao ước. Mụ muốn chúng thành công và để tâm đến những bài học mà mụ đã dạy chúng. Nhưng mụ muốn nhiều điều hơn nữa từ năm đứa trẻ này. Mụ đã chọn chúng vì tiềm năng của chúng, vì sự sẵn lòng, và trên tất cả, vì sự yếu đuối của chúng. Về điều này, mụ rất khác hầu hết các bà mẹ, những người yêu thương con cái của họ bất chấp những thiếu sót, những nhược điểm của chúng. Madame Vileroy chỉ ưa thích sự yếu đuối mà thôi. Mụ yêu lòng căm ghét của Belle với chính bản thân con bé. Mụ yêu sự thèm khát mù quáng của Victoria trước quyền lực và sự săn lùng tầm quan trọng của Valentin. Mụ thậm chí còn yêu bản chất hai mặt của Christian, với những khát khao tranh đấu vĩnh viễn làm thằng bé luôn phải vật lộn với chính bản thân mình. Và Bicé, chà... có lẽ với thời gian, mụ bảo mẫu sẽ khám phá ra điểm yếu của con bé để mà yêu. Suy cho cùng, Madame Vileroy là một bảo mẫu cực kỳ tài năng, và mụ chuyên về những nhược điểm vô cùng yếu ớt này.
Bọn trẻ quay đi và phân tán vào bữa tiệc. Christian và Valentin lon ton chạy đến một bàn thức ăn, kể cho nhau nghe những câu chuyện tiếu lâm. Belle - lúc này đã có được vài người ngưỡng mộ đang ngây ra ngắm từ những góc khác nhau trong căn phòng - thì thơ thẩn đi về phía quầy bar. Victoria liếc nhìn những vòng người trẻ tuổi, tự hỏi ai sẽ là kẻ hữu dụng nhất. Khi bọn chúng tản ra, mắt Bicé dõi theo những đứa còn lại nhưng chân thì không hề nhúc nhích. Nó đứng một mình trên lối vào. Một Bicé đầy tự tin ở Rome đã biến mất, thậm chí cả một Bicé hạnh phúc trong căn nhà gỗ cũng không còn. Cô bé Bicé này chỉ có sợ hãi - và tức giận với Belle vì đã để nó lại đó. Nó hơi cựa quậy, cắn móng tay và nhìn xuống chân. Hơn bất kỳ điều gì, cô bé Bicé này sợ hãi những người mới - nó quá khác biệt với chính con người nó năm năm về trước. Khi càng lúc càng nhiều hơn các nhóm nhận thấy sự có mặt của nó, Bicé liền chắp hai tay phía trước, vai rũ xuống, và nó bắt đầu lắc qua lắc lại, như thể đang cố tạo đủ lực đẩy để chạy ra khỏi nơi này.
Một nhóm những cô cậu ăn mặc hợp thời trang chừng khoảng mười sáu tuổi đứng gần đó, thì thầm và liếc qua vai nhau. Thi thoảng, ai đó nói gì đó làm bọn chúng cười phá lên. Bicé co rúm lại. Lối vào có cảm giác như một sân vận động, một không gian mở đồ sộ và không có đồ bảo hộ nào trong tầm mắt. Nó quay người rời đi và đâm thẳng vào một người giữ áo khoác, người này đánh rơi một chồng áo khoác cùng với móc áo xuống đất. Bọn thiếu niên kia cười rũ rượi khi Bicé cố gắng xin lỗi và giúp anh bạn trẻ trong khi anh này xua nó đi. Nó đứng đó, nước mắt rưng rưng. Một đứa con gái ngăm ngăm đen trông có vẻ tự tin suỵt đám bạn, tách khỏi đám đông, rồi bước ra, cố gắng kìm tiếng cười.
“Đây, cầm cái này.” Đứa con gái đưa cho Bicé một ly sâm-banh chứa đầy món rượu táo sóng sánh. Bicé xoay người lại vừa đúng lúc để túm lấy ly rượu.
“Tôi là Lucy Spencer,” đứa con gái vừa nói vừa liếc nhìn về phía đám bạn.
“Chào Lucy,” Bicé đáp lời, hoang mang và đầy biết ơn. Mắt nó đảo về phía đám thiếu niên, sợ rằng đây là một trò chơi khăm nào đó. Trong lúc đó Lucy đã bước đến giữa phòng, gần như chờ đợi Bicé sẽ đi theo.
“Bicé, đúng không? Có muốn thử quầy sushi không? Từ Nobu đấy.”
Bicé gật đầu hỏi, “Nobu là gì?” và Lucy nghĩ con bé tội nghiệp này đúng là ngây thơ và lạc hậu biết mấy, trong khi Bicé cố định vị Nobu trong hàng tá thành phố ở Nhật Bản mà nó đã từng được tham quan. Chắc là nó gần Hakone, Bicé nghĩ.
“Tôi sẽ giới thiệu cậu với bạn thân nhất của tôi, Charlotte.” Lucy nói gần như lơ đãng, rồi nó đi thẳng vào vấn đề chính: moi thông tin, “Các cậu sẽ vào Marlowe à?”
Bicé lại gật đầu. Nó không nhớ rõ lắm.
“Cậu có đến xem vở kịch của trường không?”
Bicé nhún vai, “Tôi đoán là có...”
“Thế thì có lẽ cậu sẽ gặp nó,” Lucy nói. “Nó viết vở kịch ấy mà, cậu biết đấy.”
Ngay lúc đó, Victoria thình lình đâm bổ về phía hai đứa nó, mắt gắn chặt vào Lucy. Mặt Bicé trắng bệch, khả năng Victoria nói điều gì đó đáng hổ thẹn lúc nào cũng có thể xảy ra.
“Vậy cậu là đứa đứng đầu lớp trong suốt ba năm?” Victoria nói, hai tay khoanh trước ngực. Khi mặt Lucy hiện lên vẻ thắc mắc, Victoria thêm vào, “Có một danh sách trên Internet.”
Bicé thở dài.
“Ừ, thì sao?” Giọng Lucy gần như tự vệ. Bicé đứng cạnh, thử món sushi và không nói lời nào. Không như Victoria, Bicé ghét xung đột, và không phải vì nó muốn có bạn mới nhiều đến thế. Nó chỉ muốn cho xong bữa tiệc mà thôi.
“Thế phải có gì? Để trở thành người xuất sắc nhất ở Marlowe ấy,” Victoria hỏi.
“Tôi đoán là chỉ cần GPA[5] tốt nhất. Giống như mọi nơi khác thôi.” Lucy nói.
“GPA của cậu là bao nhiêu?”
“Sao cơ?” Lucy gần như sặc.
“Victoria! Đừng bắt đầu như thế, OK?” Bicé nài nỉ. Nó khó nhớ được lần gần đây nhất có ai khác ngoài gia đình tỏ ra hứng thú với nó - và giờ thì Vic đang phá hỏng chuyện này.
“OK thôi. Cậu không cần phải cho tôi biết. Tôi chỉ muốn biết mọi việc xảy ra như thế nào.” Victoria nói.
“Ồ, à, nó chỉ là hệ thống năm điểm chuẩn thôi. Cậu có thể đạt tới năm điểm với các lớp nâng cao và bốn điểm với các lớp thông thường.”
“Phải rồi... OK, vậy thì... chúng ta đã biết nó diễn ra thế nào.” Bicé nói, trong lòng hi vọng Victoria sẽ bỏ đi.
“Vậy tôi cá là có nhiều người đạt được năm điểm tròn,” Victoria nói.
Lucy nhấp một ngụm đồ uống nữa. “Ồ, không. Không thể nào đạt được điểm trung bình là năm đâu. Thậm chí cả những người đã đạt được Giải thưởng Marlowe cũng chưa bao giờ được cao đến mức đó. Tất cả mọi người đều phải tham gia lớp chăm sóc sức khoẻ và giáo dục thể chất, và cả hai lớp này điểm cao nhất chỉ là bốn.”
“Bi kịch...” Bicé lầm bầm.
“Hừ,” Victoria giả vờ như kiểu nó thấy tất cả mọi chuyện đều dưới tầm của mình. “Trường đại học thì sao?”
“Trường đại học thì sao?” Rõ ràng Lucy đã bắt đầu cảm thấy bực bội với tất cả những câu hỏi.
“Ở trường gần đây nhất của tôi,” Victoria nói, “hầu hết bọn học sinh đều vào Harvard, trừ những đứa ra nước ngoài.”
“Marlowe là trường xịn nhất toàn quốc,” Lucy nói. “Học sinh đi bất cứ nơi đâu mình thích.”
“Thấy chưa, Vic? Mọi người đi bất cứ nơi đâu...” Bicé xen vào. “Lucy, tôi chắc là Vic rất cảm kích vì cậu đã giúp đỡ. Giờ, chuyển sang...”
“Im nào, Bicé.” Victoria thậm chí còn không buồn nhìn Bicé khi nói. Nó trao cho Lucy một ánh mắt thách thức. “Tôi cá là tôi có thể đạt được điểm năm tròn.”
“Vậy thì tôi hi vọng cậu mắc bệnh lupus[6], bởi vì nếu không thì cậu sẽ không thể tránh được lớp thể chất,” Lucy nói. “Và thậm chí cả Michael Jordan cũng không thể kiếm được hơn bốn điểm ở môn thể chất.”
“Ở trường tôi vừa mới học,” Victoria nói, “có một tư vấn viên hướng dẫn cậu những cách có được bất kỳ cơ hội nào ở những trường đại học tốt nhất.”
“Ở đây không giống thế,” Lucy có vẻ trở nên thù địch hơn một chút. “Ai cũng có một giáo viên cố vấn giỏi. Họ được chỉ định. Nghe này, nếu cậu miễn cho tôi...”
“Miễn cho cậu? Tôi chả quan tâm cậu đi đâu. Tôi chỉ nói chuyện.” Victoria nói, tay vẫn khoanh trước ngực.
Victoria chưa bao giờ giỏi trong việc giữ người khác nói chuyện lâu. Nó có thể nhẹ nhàng khi cố gắng. Nhưng khi cần thông tin, nó có kiểu làm người khác cảm thấy đề phòng hơn, bị xúc phạm hơn. Nó không nề hà khi người ta nghĩ nó thô lỗ và không thèm trả lời. Với nó chỉ cần hỏi được là đủ. Nó giữ được Lucy nói chuyện trong hơn năm phút, và phát hiện ra nhiều điều hơn những gì Lucy có thể ngờ đến. Nó khám phá ra Lucy là đứa con gái vô cùng bất hạnh, tự dồn ép bản thân gần như giống nó, không phải vì Lucy muốn mà bởi vì bà mẹ - bà Spencer - nghĩ rằng con gái bà sẽ chẳng đáng giá nhiều nếu không có một hồ sơ lý lịch danh tiếng. Lucy và Victoria rất giống nhau. Victoria phát hiện ra rằng Lucy đang chạy đua cho chức chủ tịch hội học sinh và cô nàng đang thực hiện một bài báo để gây ấn tượng với cô LeMieux, một trong những giáo viên cố vấn về đại học ở Marlowe - bởi vì ở Marlowe, mọi chuyện thực sự là như thế.
Cô LeMieux đã học ở Yale và đã từng nằm trong ban giám hiệu của Yale. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng một bức thư của cô sẽ là tấm vé để đến với Ivy League[7]. Cô LeMieux biết điều này và thường dùng nó làm lợi thế cho mình. Cô là một phụ nữ khoác lác và tàn nhẫn, thường thể hiện sự thiên vị rõ ràng và sử dụng học sinh để thúc đẩy vị trí xã hội của mình. Hầu hết các học sinh ở Marlowe đều ghét cô, nhưng ai cũng giả vờ là mình gần gũi với cô. Vì lý do đó, sự chiếu cố của người phụ nữ lạc hậu, không dễ mến này đã trở thành một điều bắt buộc phải có đối với những đứa trẻ thuộc top đầu ở Marlowe.
Victoria biết tất cả những điều này không phải vì Lucy đã kể cho nó nghe. Thực ra, Lucy đã cố hết sức để che giấu hầu hết những chuyện đó. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì Victoria biết cách gian lận. Hay đó là cách Madame Vileroy nói. Gian lận. Bất cứ khi nào Lucy nhìn đi nơi khác hay nhìn vào ly nước uống, cân nhắc để trả lời, Victoria sẽ lại nhìn sâu hơn, khoan sâu vào trong tâm trí Lucy để nghe những mẩu đối thoại nội tâm của cô nàng - Victoria có thể nghe được những mẩu đối thoại đó cũng rõ ràng như bất kỳ mẩu đối thoại bằng lời nào khác.
o O o
Christian và Valentin đang nhét bánh ngọt Pháp đầy mồm tại một chiếc bàn giữa phòng thì một cô bé mặc váy đầm màu xanh nhạt có mái tóc đỏ xoăn dài tiến đến. Cô bé đứng cách hai đứa vài bước chân, thờ ơ nhìn đi nơi khác, cho đến khi Christian và Valentin không thể làm gì ngoài việc tự giới thiệu bản thân. Charlotte Hill chưa bao giờ thiếu bạn trai, nhưng vì lý do nào đó, nó lại đang phớt lờ tất cả để đến gặp mặt những đứa mới đến. Nó luôn kịch như thế. Có lẽ đó là lý do vì sao nó là tác giả giỏi ở độ tuổi nhỏ như thế. Sau vài phút, Charlotte hoà vào cuộc nói chuyện dễ chịu với Christian, mặc dù cậu ta là người kém đẹp trai hơn. Những câu châm biếm hài hước của Valentin không tạo ấn tượng nhiều với Charlotte bằng những nỗ lực vụng về của Christian khi cố tỏ ra hóm hỉnh. Charlotte cứ che miệng cười khúc khích và chạm vào tay Christian trong khi Christian ngày càng đỏ mặt tía tai và Valentin thì đảo tròn mắt lần thứ một nghìn. Charlotte dường như đang rất vui vẻ, cho đến khi bất thình lình một cánh cửa phía sau bật tung ra và một đoàn bồi bàn bước ra cùng với món bánh canapé tươi. Cánh cửa đập sầm vào lưng Charlotte, làm nó văng về phía trước. Ngay trước khi nó ngã xuống bàn, Christian đã kịp bắt lấy, vì thế Charlotte chỉ bị đổ mất một ít nước uống.
“Cảm ơn đằng ấy,” Charlotte bật cười, và rồi, vì hai đứa đã quá gần, nó liền hôn nhẹ lên má Christian. Christian mười lăm tuổi và đẹp trai, nhưng trước đây nó chưa bao giờ ở gần một cô gái như thế này. Có gì đó trong nó chao đảo, trong một giây nó không biết phải làm gì tiếp theo - và thế là mọi chuyện đã quá muộn. Cơ thể Charlotte đột nhiên lịm đi trong tay Christian. Như một con búp bê rách, cô bé đổ ập xuống sàn. Nhạc ngừng chơi. Tất cả mọi người quay lại nhìn Christian đang choáng váng đứng trước cô nàng Charlotte bất tỉnh - và Valentin đang cười khùng khục gần đó.
“Hình như bạn ấy trượt chân,” Valentin nói khi một nhóm phụ nữ vội lao đến giúp Charlotte.
Christian thì đang hoảng hốt với chính mình, “Tôi không định... bạn ấy chỉ... Tôi thấy bối rối và...”
“Ông làm cô nàng hôn mê,” Valentin nói, nó chẳng quan tâm khi mọi người xô đẩy nó để túm tụm thành đám đông. Christian đã quá căng thẳng khi ôm Charlotte trong tay nên trong một giây nó đã mất kiểm soát. Trước đây nó chưa bao giờ như thế này, mất kiểm soát trước món quà của mình. Một món quà - đó là cách gọi của Vileroy, bởi vì Christian là tên trộm tài năng nhất. Chỉ với một cái đụng chạm nhỏ nhất, Christian có thể đánh cắp bất kỳ thứ gì mà nó cần từ bất kỳ ai. Nó có thể lấy bất cứ thứ gì mà không ai biết được. Christian cảm thấy một luồng năng lượng mới. Năng lượng của Charlotte.
Bà Wirth luồn lách xuyên qua đám đông, “Tôi nghĩ con bé bị đập đầu,” bà ta kêu lên, “Chắc là cánh cửa đã đập vào đầu nó.”
“Giúp tôi!” Christian nói với Valentin, răng nghiến chặt, “Im mồm lại và giúp đi.”
“Có vẻ như ông đang làm một việc tốt đấy.” Valentin nói.
Trong khi đó, bên cạnh hai đứa, các quý bà quỳ xuống cạnh Charlotte, quạt quạt trên mặt cô bé. Một người đàn ông hoảng hốt lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
“Chữa lại chuyện này đi, Val,” Christian nói.
“Nhưng thế thì ông sẽ không nhớ được khoảnh khắc lãng mạn đó.”
“Làm đi.”
“Được rồi,” Valentin nói, “nhưng ông nợ tôi nhé. Nhưng mà ông sẽ chẳng nhớ gì đâu.” Nó nhắm mắt lại và đút tay vào túi áo. Nhìn từ phía Christian, mặt Valentin đông cứng lại, một cảm giác hư ảo nhanh chóng trùm lên nó, một cái nháy mắt, Christian lại đang đứng đó với Charlotte, cô nàng đang bi bô về mẩu truyện ngắn cuối cùng của mình. Christian nháy mắt vài lần. Nó không nhớ gì cả. Không ai nhớ gì hết. Đám đông không hề lao đến. Charlotte không hề ngã vào tay Christian. Những người bồi bàn không hề mở tung cánh cửa. Valentin mở mắt ra và mỉm cười. Chỉ có nó là nhớ.
Với Charlotte và Christian, chuyện này không gì hơn một cái nấc cụt. Valentin đang nói gì đó, và rồi giọng nó nảy lên, rồi nó lại tiếp tục. Nó trích dẫn gì đó từ văn học, và khi Charlotte tỏ vẻ ấn tượng thì nó thêm vào, “Đó là một trích dẫn nổ...i tiếng.” Chỉ thế thôi. Valentin hạ cánh vào giữa câu nói của chính mình. Không có gì bất thường cả. Chỉ là một thằng bé nói lắp trong bài nói của mình. Bài nói của Valentin đã bị nhảy vài lần trong cuộc nói chuyện này. Mặt nó đã co rúm lại, như một người bị hội chứng Tourette[8]. Thường thì chuyện đó chỉ xảy ra ngay trước khi nó nói gì đó hài hước, hóm hỉnh hay ve vãn, ngay trước khi nó phát ra những câu nói đắt giá nhất của mình. Hẳn là do kích động, Charlotte nghĩ, sự chú ý của cô bé chuyển từ Christian sang Valentin.
Valentin lắng nghe Charlotte nói về vở kịch của cô nàng - vở kịch sẽ được trình diễn ở Marlowe vào ngày sau lễ Giáng sinh. “Về cơ bản, đó là một âm mưu kiểu cổ mà trong đó Christopher Marlowe - người trùng tên với trường học của bọn mình - thực ra đã giả chết và sáng tác dưới cái tên được biết đến là ‘William Shakespeare’,” cô bé nói, mắt mở to, “Và cũng có vài bản nhạc...”
Nhưng trước khi Charlotte kết thúc lời mô tả của mình, Valentin đã nắm lấy tay cô nàng. Nó kéo cô nàng ra khỏi Christian, ngay khi cánh cửa bật tung ra và một quân đoàn bồi bàn ào ra.
“Cảm ơn đằng ấy,” Charlotte nói, nép vào gần Valentin hơn để nhường chỗ cho một bồi bàn khác đi qua.
“Rất hân hạnh.” Valentin nháy mắt với cô nàng. Lần này Charlotte hôn lên má Valentin.
“Cú ra tay tuyệt đẹp.” Christian nói. Nó quay trở lại với đám bánh ngọt Pháp, gần như không nhận ra Valentin đã làm gì và rằng trong một giây ngắn ngủi Charlotte dường như đã là một người mà nó có thể thích.
o O o
“Vui chứ?” Madame Vileroy đột nhiên xuất hiện sau vai Victoria. Nó đang nhìn Bicé làm Lucy ngạc nhiên khi thết đãi cô bạn mới vài món ngoài thực đơn và yêu cầu người đầu bếp bằng thứ tiếng Nhật hoàn hảo.
“Con bé Lucy đó là kẻ dối trá.” Victoria nói với vẻ khinh bỉ khi nhớ lại tất cả những gì mà Lucy đã không nói ra.
“Chúng ta nên giới thiệu nó với Valentin.” Madame Vileroy nói.
“Có một mụ cố vấn chơi trò thiên vị.”
“Ồ? Lucy là cục cưng của mụ à?”
“Không lâu đâu.”
“Tại sao, Victoria yêu quý, con không biết rằng những kẻ gian lận không bao giờ thành công à?”
Victoria trông có vẻ thích thú. Nó quay sang bên kéo tay bồi bàn đang bê một khay bánh xốp nhân táo và thì thầm vào tai anh ta, “Này anh!” Nó nói. “Anh có biết bà Spencer là ai không?”
“Không, thưa cô.” Người bồi bàn nói.
“Bà ta là con quạ trong bộ váy con công ấy.”
Người bồi bàn có vẻ không thoải mái và không biết phải nói gì.
“Tôi sẽ cho anh” - Victoria nhìn vào mắt anh ta, lắng nghe những con số hồ hởi trong đầu anh ta, định giá anh ta - “một trăm đô la nếu như anh đến đằng kia và tự giới thiệu mình là Ethan - từ Câu lạc bộ Devonshire.” Nó nhét tiền vào túi áo ngực của người bồi bàn mà không chờ anh ta đồng ý.
Khi người bồi bàn gật đầu và bước đi, Victoria nói với Madame Vileroy, “Ethan là gã mà Lucy đã hẹn hò vào năm ngoái. Spencer chưa bao giờ gặp mặt anh ta, nhưng Lucy bảo với bà ta rằng anh ta là một thằng bé đáng tin. Và giờ bà ta sẽ nghĩ rằng thực ra anh chàng chỉ là một bồi bàn. Điều này sẽ đem đến...” - Victoria liếc nhìn đồng hồ - “...đúng năm phút giải trí.”
Madame Vileroy khẽ bật cười.
Victoria xoay người trở lại chỗ Lucy và Bicé, để tận hưởng những gì mà Lucy không biết là sắp xảy ra. Madame Vileroy cũng bước tới, đứng ngay sau Victoria. Victoria đến gần Lucy và lên tiếng mà không cần chờ hai đứa kia quay lại.
“Vậy là cậu có một tên bạn trai?” Victoria bất ngờ hỏi Lucy.
“Gì cơ?” Lucy quay lại, sững sờ khi thấy Victoria lại xuất hiện, vẫn vô cùng trơ tráo.
“Ôi, Vic, làm ơn...”, Bicé thì thào, choáng váng trước kiểu cư xử của Victoria. “Không cần phải làm thế...”
“Im đi, Bicé. Tôi chỉ đang tìm hiểu thêm về cô bạn mới của chúng ta thôi.” Victoria mỉm cười, lắng nghe những ý nghĩ riêng tư trong đầu Lucy về Thomas Goodman-Brown, người mà Lucy gọi là anh chàng thông minh nhất, tử tế nhất, nóng bỏng nhất... trên đời. Và rồi, trong khi Victoria chờ đợi, Lucy lại nghĩ, có phải nó theo đuổi Thomas không? Anh ấy đâu rồi? Lucy nhìn quanh phòng tìm Thomas. Victoria dõi theo ánh mắt của Lucy và thấy một cậu trai trẻ với đôi mắt sâu tươi cười đang đứng nói chuyện với bạn. Victoria nhận thấy Belle đang lượn lờ gần đó, chăm chú quan sát cậu ta. Lucy có lẽ cũng nhận ra. Nó quay lại với Victoria.
“Gì cơ?” Lucy hỏi lại lần nữa.
“Không có gì.” Victoria nói.
Lucy lắc đầu và quay lại với Bicé, “Cậu đang nói với tôi cái gì tiếp theo sau arigato. “
Bicé háo hức nói về điều mà nó biết và đang định trả lời thì Victoria đã buột ra, “Gozaimasu.” Victoria trao cho Bicé một nụ cười thiếu thân thiện, như thể trông đợi Bicé kinh ngạc, nhưng Bicé biết rằng Victoria không hề nói tiếng Nhật. Nó chỉ không thể nào ngừng gian lận. Lucy vẫn nhìn Bicé, rồi cô nàng đảo mắt, phớt lờ Victoria và bắt đầu hỏi Bicé những câu hỏi khác.
Trước khi Lucy có thể lên tiếng, Victoria lại xen vào, “Học bài từ Bicé à? Tôi nghĩ cậu là đứa thông minh nhất trường chứ?”
Lucy quên hết về Bicé và quay lại với Victoria. Bicé thở dài, cuối cùng cũng đành chịu thua. Nó túm lấy một ly rượu táo khác từ một người bồi bàn đi qua. Thế là xong chuyện, nó tự nhủ.
“Cậu là gì chứ, xem nào, là The Princeton Review[9]!” Lucy hỏi, đồng thời cảnh cáo Victoria bằng ánh mắt.
Victoria thích làm người khác nổi giận, nhưng lại quá hèn nhát chẳng dám đối mặt trước hầu hết những thách thức công khai. “Không, tôi á, xem nào, không ấn tượng,” nó lầm bầm, hai tay khoanh trước ngực còn mắt nhìn đi nơi khác.
“Nghe này, tôi không biết vấn đề của cậu là gì, nhưng...”
Ngay lúc đó, Lucy nhận thấy mẹ nó đang ầm ầm lao tới chỗ nó, tay cầm một miếng bánh xốp nhân táo như thể đó là vật chứng trong một vụ giết người.
“Lucy!” Bà ta gào lên, cổ chân gần như bị bẻ quặt trên đôi giày cao gót.
Lucy phát hiện ra nụ cười gian xảo trên mặt Victoria. Còn Victoria nghe thấy Lucy nghĩ, Ôi, làm ơn đừng để mẹ làm chuyện này ở đây.
Vẫy vẫy cái bánh xốp trước mặt cô con gái, bà Spencer lặp đi lặp lại, “Bồi bàn? Bồi bàn?”, như thể đó là một tội ác không thể tha thứ. Bà ta túm lấy khuỷu tay con gái và kéo đi. Vừa đi theo mẹ, Lucy vừa quay lại gườm gườm nhìn Victoria. Nó chỉ biết rằng Victoria có liên quan gì đó đến chuyện này - và có thể Bicé cũng thế.
Bicé bắt được ánh mắt đó và cố gắng nói gì đó, để tách mình ra khỏi những chuyện đang xảy ra, để nói với Lucy rằng nó cảm kích thái độ thân thiện nho nhỏ mà Lucy đã thể hiện với nó biết nhường nào, nhưng nó không thốt ra được lời nào. Và rồi Lucy đi mất.
“Chà, có tác dụng đấy.” Victoria thở hắt ra thoả mãn, “Giờ đến lượt mụ cố vấn đó.”
Victoria vênh váo bước đi, để Bicé lại với tình trạng không bạn bè, và một mình với Madame Vileroy.
“Nào nào, Bicé, ta sẽ làm bạn với con.” Madame Vileroy nói.
o O o
Từ xa, Belle quan sát một nhóm thiếu niên cùng độ tuổi với nó. Cụ thể nó đang nhìn một cậu con trai, tim nó đập thình thịch trong khi quan sát vẻ bề ngoài dễ mến của cậu ta, cách cậu ta cử động, cách cậu ta cầm đồ uống. Belle tự nhẩm lại tất cả những gì mà Vileroy đã kể về Thomas. Cậu ta là con trai duy nhất của Charles Goodman-Brown, một giám đốc ngân hàng có tiếng. Vợ ông ta, tức mẹ Thomas, đã mất vài năm trước. Nó vuốt thẳng chiếc váy đỏ khi nhớ lại màu ưa thích của Thomas. Thomas là phần thưởng của Belle, bởi vì trở thành người xinh đẹp nhất cũng vẫn chẳng là gì nếu như không có được anh chàng nổi tiếng nhất. Và trong thế giới của Belle, được người khác khao khát là tất cả đối với nó. Nhưng trong giây phút này, khi nhìn Thomas cùng với bạn bè, nó quên mất rằng trong suốt năm năm, nó chỉ bị ám ảnh bởi một điều duy nhất - và rằng đứa con trai kia chỉ là một phần trong cái kế hoạch lớn hơn mà thôi. Trong giây phút đó, Belle chỉ cảm thấy sợ hãi. Nó không quen với việc quá xinh đẹp, và phải tự nhắc nhở bản thân đừng có cảm thấy quá hổ thẹn hay yếm thế nữa.
Belle đặt ly xuống, vuốt thẳng váy lần thứ năm mươi, và tiến về phía quầy bar. Nó nhìn nhóm thiếu niên đúng lúc bắt được ánh mắt của cậu con trai cao ráo có mái tóc vàng tên là Thomas Goodman-Brown. Nó giữ ánh mắt đó một lát rồi mỉm cười, tim như nhảy lên cổ họng khi cậu ta cười đáp lại. Belle quay lại với người phục vụ quầy lúc này đang tránh xa khỏi nó. Nó trở nên lo lắng hơn. Bên cạnh nó là một bình thuỷ tinh cao có cắm một bó hoa mùa đông. Belle chạm đầu ngón tay vào một bông hoa, rồi nhìn nước cắm hoa đã chuyển sang màu vàng. Nó thở dài. Nơi nào nó đến thì mọi người bỏ đi. Những người ở lại qua vài phút đầu sẽ như những con nghiện dưới bùa mê của nó. Và giờ Belle chỉ cách người đầu tiên mà nó thực sự cố gắng níu giữ có vài bước chân - con nghiện đầu tiên mà nó sẽ không bao giờ giải phóng. Cách đó vài sải chân, một đôi nam nữ thì thào vào tai nhau. Khi họ bước qua, người đàn bà đặt một thỏi kẹo bạc hà cách tay Belle vài phân. Nhìn thỏi kẹo Belle chỉ muốn khóc. Những chuyện như thế này luôn xảy ra, và mỗi lần như thế nó lại cảm thấy cực kỳ đơn độc. Đó là lời nguyền của Belle. Nó đã từ bỏ tất cả những gì mình có để trở nên xinh đẹp, để được yêu quý, và để có được sắc đẹp, nó đã trở nên đáng ghê tởm. Madame Vileroy nói rằng điều đó tạo nên nghị lực, bởi vì nếu nó muốn ai đó gục ngã trước bùa mê của mình, nó phải giữ được họ qua giai đoạn ghê tởm này - giai đoạn đơn độc.
o O o
Bữa tối được tuyên bố bắt đầu, và tất cả mọi người bắt đầu tản về phía bàn của mình. Christian bước về phía Bicé.
“Mọi chuyện thế nào?” Nó hỏi Bicé khi hai đứa ngồi xuống bàn. Christian là người duy nhất làm Bicé cảm thấy thoải mái. Cô bé thở dài, “Bắt đầu từ đâu đây? Belle muốn Thomas, nhưng nó làm mọi người buồn nôn. Và trước đó, Victoria thực sự đã làm Lucy chảy máu mũi vì gian lận quá nhiều.”
“Không thể nào. Nó gian lận ngay trước mặt mọi người ư?”
“Ừ. Có lẽ nó lại sắp bắt đầu tất tần tật những thứ rác rưởi về việc cần phải có một cách cư xử thật đặc biệt...”
Christian chờ Bicé nói thêm điều gì nữa, nhưng cô bé im lặng.
“Bicé đã nói chuyện với đứa con gái đó một lúc.” Christian nói.
“Lucy á? Nó rất tử tế với tôi.”
“Kết bạn à?”
“Victoria phá tan tành... thêm một lần nữa.”
Bicé cứ xếp rồi lại tháo chiếc khăn ăn, cố gắng không nhìn lên. Christian lầm bầm, “Tôi rất tiếc.”
“Này, Christian có gặp Connor Wirth không?” Bicé hỏi.
“Có, bọn tôi nói chuyện về thể thao. Thằng ấy hay lắm.”
“Cậu biết là có khả năng cậu sẽ muốn đánh cắp thứ gì đó từ Connor”
“Có thể là không.”
“Xin lỗi vì đã nói thẳng ra thế này, nhưng Connor là một trong những vận động viên xuất sắc nhất, còn Christian thì không thích thua cuộc.”
Christian rên rỉ gục đầu vào vai Bicé. Bicé vỗ về nó như một người mẹ trìu mến. Hai đứa ngồi im lặng một lúc. Một bồi bàn đi ngang qua để lấy mấy cái ly rỗng của chúng.
“Như thế này tuyệt thật.” Christian nói.
“Cái gì tuyệt?”
“Giáng sinh ấy. Bọn mình chưa hề có một lễ Giáng sinh nào trước đây.” Madame Vileroy không cho phép tổ chức lễ Giáng sinh. Đó là một trong những quy tắc của mụ.”
“Bọn mình từng được chứng kiến rồi.”
“Không giống nhau.”
“Mình nên tỏ ra biết ơn,” Bicé nói. “Có ai lại nhận nuôi đến năm đứa trẻ bị bỏ rơi chứ?”
“Ừ, nhưng bà ấy biến bọn mình thành những kẻ lập dị.” Christian nói.
“Bà ấy đã cố gắng bảo vệ bọn mình. Và đừng bảo với tôi là Christian không thích điều đó đấy, Quý ông Olympics nhí.”
“Cũng có những khoảnh khắc đáng nói.” Christian nhún vai. “Bà ấy giữ Bicé và Belle ở cùng nhau.”
“Và giúp Belle trở nên khác hẳn tôi.”
Christian biết đây là một chủ đề đau đớn, vì thế nó không tiến xa nữa. Trong năm năm qua, Bicé đã lặng lẽ chứng kiến sự lột xác của Belle. Nhưng Christian biết chuyện đó làm Bicé cảm thấy như thế nào. Trong mười năm đầu đời của chúng, Belle và Bicé đã không thể tách rời. Christian nhớ điều đó. Nó mang một ký ức mờ mịt về chuyện sống cùng với hai chị em sinh đôi, Victoria và Valentin kể từ khi bọn chúng mới tập tễnh tập đi. Belle và Bicé đã gần gũi nhau hơn cả trong năm đứa. Và rồi đột nhiên năm năm trước, Belle quyết định phải trở nên xinh đẹp. Và thế là sự thay đổi bắt đầu. Christian không hiểu vì sao Madame Vileroy lại trao cho Belle điều nó muốn, quá dễ dàng, không mặc cả hay đổi chác gì. Nhưng mụ đã làm thế - giống như rất nhiều những quà tặng mà mụ đã trao - và Christian không giỏi trong việc hiểu lý do của những việc Madame Vileroy làm.
“Nhân nói đến ma quỷ,” Bicé nói, và Christian ngước nhìn lên.
Madame Vileroy ngồi xuống bên kia bàn và cầm một chiếc nĩa lên. Belle đến ngồi cạnh Madame Vileroy. Belle luôn ngồi cạnh Madame Vileroy. Phía bên kia nó thường trống không, ngoại trừ linh hồn tội nghiệp hiếm hoi nào đó đã trải qua quá nhiều thời gian lẩn quẩn cạnh nó - đầu tiên là chịu đựng vì lịch sự hoặc tò mò, rồi dần quen đi và hít vào quá nhiều thứ không khí hôi thối kia, và rồi theo Belle đi khắp mọi nơi để thỏa mãn cơn nghiện. Bên kia phòng, mọi người vẫn đang nhìn Belle chằm chằm. Nhìn và bàn tán. Và thế là Belle thỏa mãn.
Dần dần cả năm đứa trẻ, Madame Vileroy, hai ông bà già ít nhất đã bảy mươi tuổi và vài người khác lấp đầy cái bàn. Vì không biết nói chuyện với ai, Bicé đành quay sang cặp đôi già cả ngồi cạnh nó. Có vẻ họ làm nó cười được, và họ không nhận thấy sự vụng về của nó. Ông già thích thú khi cô gái bé bỏng này bật cười trước những câu chuyện hài của ông, và thế là ông cứ kể chuyện về chiến tranh, hạn hán và tất cả những thứ không phải là đề tài của bọn trẻ ngày nay. Có một lần, Madame Vileroy nói gì đó với ông già - điều gì đó ôn hòa, kiểu như “Tôi nhớ chuyện đó,” và ông già cứng người lại rồi trở nên trắng bệch, như thể ông biết Madame Vileroy và mụ muốn điều gì đó từ ông. Madame Vileroy chỉ nở nụ cười ngọt như mía lùi và thì thầm gì đó với Belle.
Từ đầu đến cuối, Christian tập trung vào bữa ăn trong khi Valentin cố gắng dụ dỗ nó nói chuyện. “Ông có gặp người nào ông thấy thích không? Ông có thấy Victoria xử lý mọi việc với Lucy không? Ông có muốn bánh mì của tôi không?”
Phản hồi duy nhất mà Valentin có là khi Christian chụp lấy miếng bánh mì. Sự lãnh đạm của Christian không là gì với Valentin. Nó là một người có thể tự mình tiêu khiển.
Một cô bé xinh xắn đi ngang qua bàn.
“Có muốn xem điều gì đó hay ho không?” Valentin hỏi Christian.
“Chắc chắn rồi.” Christian nói, rồi chờ một phút. Valentin nở nụ cười toe toét rộng đến mang tai. Một tay bồi bàn trượt chân và ngã lăn ra. Cô bé xinh đẹp ném cho anh chàng bồi bàn đang ngã chỏng gọng một ánh mắt lạ lùng.
“Sao? Cho tôi xem gì đó hay ho đi.”
“Tôi vừa làm rồi còn gì. Tin tôi đi - ông đã rất thích”