Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 42
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Cha Của Hoa Đêm Muốn Nâng Abdullah Lên Trên Tất Cả Như Thế Nào
HƯƠNG 5
Cha của Hoa Đêm muốn nâng Abdullah lên trên tất cả như thế nào
“Một ngày thật là tồi tệ!” Abdullah lẩm bẩm tự nhủ khi cuối cùng cũng trở về quầy hàng của mình. “Nếu vận may của mình cứ như thế này, mình sẽ không ngạc nhiên gì nếu chẳng bao giờ bắt tấm thảm bay lên được nữa!” Hoặc là anh sẽ tới khu vườn đêm và thấy Hoa Đêm quá khó chịu vì sự ngu ngốc của anh tối qua đến nỗi chẳng yêu anh nữa, anh nghĩ khi nằm xuống tấm thảm, trên người vẫn mặc bộ đồ tốt nhất của mình. Hoặc nàng vẫn yêu anh, nhưng lại quyết định sẽ không đi cùng anh. Hoặc...
Phải mất một lúc anh mới ngủ được.
Nhưng khi anh thức dậy, mọi thứ đều hoàn hảo. Tấm thảm vừa lướt tới và nhẹ nhàng đáp xuống bờ nước ngập ánh trăng. Vậy nên Abdullah biết rốt cuộc mình đã nói khẩu lệnh, và lúc này chỉ cách lần cuối anh nói nó ngắn ngủi tới mức anh suýt nhớ được nó là gì. Nhưng nó bay ra khỏi đầu anh khi Hoa Đêm háo hức chạy lại phía anh giữa mùi hương hoa trắng và những ngọn đèn tròn màu vàng.
“Chàng tới rồi!” nàng kêu lên trong khi chạy. “Em đã rất lo lắng!”
Nàng không giận dữ. Trái tim Abdullah rạo rực. “Nàng đã sẵn sàng ra đi chưa?” anh gọi. “Hãy nhảy lên cạnh tôi.”
Hoa Đêm vui sướng cười - rõ ràng không phải tiếng rinh rích - và chạy qua bãi cỏ. Dường như mặt trăng đúng lúc ấy trốn ra sau mây, vì Abdullah thấy nàng hoàn toàn chỉ được ánh đèn chiếu sáng trong khoảnh khắc, toàn thân ánh kim và háo hức trong khi chạy. Anh đứng lên chìa tay ra cho nàng.
Và khi anh làm vậy, đám mây sà thẳng xuống ngọn đèn. Nó không phải một đám mây mà là một đôi cánh da trơn đen to lớn, khẽ khàng đập. Một đôi cánh tay cũng với làn da trơn như thế, cùng bàn tay có móng dài như vuốt vươn ra từ bóng tối dưới đôi cánh vỗ phập phồng ấy và vòng qua người Hoa Đêm. Abdullah thấy nàng giật mạnh khi đôi cánh tay ngăn nàng chạy. Nàng nhìn quanh và ngước lên. Nàng đã thấy gì đó và thét to, tiếng thét dài và kinh khiếp bị cắt đứt khi một cánh tay da trơn di chuyển và phủ bàn tay móng vuốt lên mặt nàng.
Hoa Đêm siết nắm tay đập lên cánh tay ấy, rồi đấm đá vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô dụng. Nàng bị nâng lên, thân hình nhỏ bé trắng xóa giữa bóng tối mênh mông. Đôi cánh lại đập mà không gây nên tiếng động. Một bàn chân khổng lồ cũng có móng vuốt như tay đạp xuống mặt cỏ khoảng một thước cách bờ sông nơi Abdullah vẫn còn đang cố đứng dậy, và một cái chân da trơn để lộ cơ bắp cuồn cuộn khi nó - bất kể nó là thứ gì - bật lên. Chỉ trong khoảnh khắc, Abdullah thấy mình trân trân nhìn vào một gương mặt da trơn gớm guốc với một chiếc khuyên xỏ qua cái mũi khoằm cùng đôi mắt dài xếch lên, xa cách và tàn nhẫn. Thứ đó không nhìn vào anh. Nó chỉ tập trung vào việc đưa nó và tù nhân của nó bay lên không.
Giây tiếp theo, nó đã ở trên cao. Abdullah thấy nó trên đầu khoảng một khắc sau đó - một ma thần uy vũ lơ lửng trên không, mang theo người thiếu nữ trắng nhợt ôm trong tay. Rồi màn đêm nuốt trọn nó. Chuyện xảy ra nhanh tới không thể tưởng tượng.
“Đuổi theo nó! Đi theo ma thần đó!” Abdullah ra lệnh cho tấm thảm.
Tấm thảm có vẻ nghe theo. Nó nâng mình lên khỏi bờ sông. Và rồi, gần như thể có ai ra một mệnh lệnh khác, nó hạ xuống và nằm yên.
“Đồ thảm quần què!” Abdullah gào lên mắng.
Có một tiếng hô từ phía xa của khu vườn. “Đường này! Tiếng thét đó đến từ đằng kia!”
Dọc theo hành lang mái vòm, Abdullah thoáng thấy ánh trăng chiếu trên mũ trụ kim loại - và còn tệ hơn - ánh đèn vàng chiếu trên kiếm và nỏ. Anh không đợi để giải thích với những người này vì sao mình lại la hét. Anh nhảy lên tấm thảm.
“Quay trở lại quầy hàng!” anh thì thầm với tấm thảm. “Nhanh lên! Làm ơn đi!”
Lần này thì tấm thảm phục tùng, và cũng nhanh như đêm trước. Nó bay lên khỏi bờ sông trong nháy mắt và nghiêng mình lướt dọc theo một bức tường cao đáng sợ. Abdullah thoáng thấy một đội lính đánh thuê phương Bắc đông đảo tụ tập trong khu vườn sáng đèn trước khi anh tăng tốc bay phía trên những mái nhà say ngủ và các tòa tháp tắm ánh trăng của thành Zanzib. Anh chỉ kịp nhận ra cha Hoa Đêm có lẽ thậm chí còn giàu có hơn anh nghĩ - ít người có thể thuê nhiều quân như thế, và lính đánh thuê phương Bắc là loại đắt nhất - trước khi tấm thảm hạ xuống và đưa anh trơn tru qua đám thảm bày bán vào giữa quầy hàng.
Rồi anh để mặc mình rơi vào tuyệt vọng.
Một ma thần đã cướp lấy Hoa Đêm và tấm thảm không chịu đuổi theo. Anh biết chuyện đó chẳng ngạc nhiên gì. Ma thần, như bất cứ ai ở Zanzib đều biết, khống chế quyền năng khổng lồ trên không và dưới đất. Rõ ràng ma thần đã chuẩn bị trước và ra lệnh cho mọi thứ trong vườn ở nguyên chỗ cũ trong khi gã mang Hoa Đêm đi. Gã thậm chí có lẽ chẳng thèm để ý tới tấm thảm, hay Abdullah ở trên nó, nhưng vì phép thuật kém bậc hơn, tấm thảm đã bị buộc phải nghe theo lệnh của ma thần. Vậy là ma thần đã cướp đi Hoa Đêm, người con gái Abdullah yêu hơn cả linh hồn anh, ngay vào khoảnh khắc nàng sắp nhào vào vòng tay anh, và dường như anh chẳng làm gì được cả.
Anh khóc.
Và sau đó, anh thề sẽ ném đi tất cả tiền giấu trong quần áo. Giờ với anh chúng chỉ là vô dụng. Nhưng trước khi làm điều đó, anh lại chìm trong đau khổ, đầu tiên là đau khổ ồn ã, than vãn thành lời và đập ngực thùm thụp theo kiểu của người Zanzib; rồi, khi gà gáy và người người bắt đầu đi lại, anh rơi vào tuyệt vọng câm lặng. Chẳng buồn nhúc nhích. Những người khác có thể hối hả, huýt sáo và cầm thùng chậu va loảng xoảng, nhưng Abdullah không còn thuộc về cuộc đời như thế. Anh thu mình trên tấm thảm, ước được chết quách cho rồi.
Anh đau khổ đến độ không hề nghĩ rằng chính mình cũng có thể gặp nguy hiểm. Anh không để ý khi tất cả âm thanh trong chợ ngưng lại, giống như chim chóc lặng tiếng khi người thợ săn bước vào rừng. Anh không thực sự để ý thấy tiếng bước chân rầm rập nặng nề, hay tiếng leng keng, leng keng, leng keng của áo giáp lính. Khi ai đó hô lên, “Dừng lại!” ngoài quầy hàng của anh, anh thậm chí không ngoái đầu lại. Nhưng anh đã quay lại khi những tấm màn quầy hàng bị giật xuống. Anh kinh ngạc một cách trì trệ. Anh chớp đôi mắt sưng húp trước ánh nắng chói chang và mơ hồ tự hỏi đội quân phương Bắc này đến đây làm gì.
“Chính là nó,” ai đó mặc đồ thường dân nói, có lẽ là Hakim, và rồi biến mất khi đôi mắt Abdullah còn chưa nhìn kỹ hắn.
“Ngươi!” tên lính đội trưởng gắt. “Bước ra ngoài với bọn ta.”
“Sao kia?” Abdullah hỏi.
“Bắt lấy hắn,” gã đội trưởng ra lệnh.
Abdullah hoang mang. Anh yếu ớt chống cự khi chúng lôi anh dậy và vặn tay bắt anh bước đi. Anh tiếp tục phản đối trong khi chúng nhanh chóng dẫn anh đi trong những tiếng leng keng, leng keng ra khỏi chợ và đi vào khu phía Tây. Không lâu sau, anh chuyển sang chống cự thực dữ dội. “Thế này là sao?” anh thở hồng hộc. “Là một người dân... tôi yêu cầu được biết... chúng ta... đang đi đâu!”
“Câm miệng. Ngươi sẽ biết,” bọn lính trả lời. Chúng quá khỏe mạnh nên chẳng hề thở hổn hển.
Rất nhanh sau đó, chúng xô Abdullah đi qua một cánh cổng lớn làm từ những khối đá trắng bóng dưới ánh mặt trời, đi vào một cái sân chói chang, dừng lại năm phút bên ngoài một cái lò rèn để buộc xích sắt lên người Abdullah. Anh càng chống cự dữ hơn. “Thứ này là vì sao? Nơi đây là đâu? Tôi yêu cầu được biết!”
“Câm miệng!” gã đội trưởng nói. Gã ra lệnh cho đội phó với khẩu âm phương Bắc thô lỗ, “Chúng lúc nào cũng rên rỉ, bọn Zanzib này ấy. Chẳng có chút chí khí nào.”
Trong khi gã đội trưởng nói điều này, tay thợ rèn cũng là người Zanzib thì thầm với Abdullah. “Nhà vua muốn gặp cậu. Tôi không nghĩ cậu sẽ may mắn lắm đâu. Kẻ cuối cùng tôi xiềng lại như thế này đã bị đóng đinh.”
“Nhưng tôi đã làm gì đâu...” Abdullah phản đối.
“CÂM MIỆNG!” gã đội trưởng gào lên. “Xong chưa, lão thợ rèn? Đúng rồi. Rảo bước lên!” Và chúng lại buộc Abdullah vượt qua cái sân chói chang rồi đi vào tòa nhà lớn phía trước.
Abdullah đáng lẽ sẽ bảo khoác đống xiềng xích này thì đi sao được. Chúng quá nặng nề. Nhưng những chuyện người ta có thể làm khi bị một đám lính mặt mày dữ tợn khăng khăng bắt ép thì quả thực rất đáng ngạc nhiên. Anh chạy, leng keng, leng keng, leng keng, cho tới khi cuối cùng, với một tiếng leng keng mỏi mệt, anh tới chân một chiếc ngai cao lát những viên gạch xanh và vàng kim cùng hàng chồng gối đệm. Rồi tất cả bọn lính quỳ một gối theo kiểu cách xa lạ mà lịch thiệp, như lính đánh thuê phương Bắc vẫn làm trước người trả tiền cho chúng.
“Tù nhân Abdullah đã đến, thưa bệ hạ,” gã đội trưởng tâu.
Abdullah không quỳ. Anh làm theo phong tục của người Zanzib là sấp mặt xuống. Hơn nữa, anh quá mệt nên ngã sấp mặt với một tiếng leng keng ầm ĩ dễ dàng hơn làm bất cứ điều gì khác. Mặt sàn lát gạch thật mát mẻ tuyệt vời.
“Bắt gã con trai của phân lạc đà này quỳ xuống,” nhà vua nói. “Buộc hắn nhìn thẳng vào đây.” Giọng lão trầm nhưng rung lên vì giận dữ.
Một tên lính lôi cái xích, và hai gã khác kéo tay Abdullah cho tới khi chúng buộc anh vào tư thế như quỳ xuống. Chúng giữ anh ở tư thế đó và Abdullah mừng vì thế. Nếu không anh hẳn sẽ kinh hãi đổ sụp xuống sàn. Kẻ nằm ườn trên ngai vàng lát gạch béo, trọc đầu và có bụi râu xám rậm rạp. Lão đang dùng một thứ bằng vải bông có tua rua trên đỉnh vỗ vào một tấm đệm với dáng vẻ trông như lười nhác, nhưng kỳ thực vô cùng phẫn nộ. Chính thứ có tua rua này khiến Abdullah hiểu ra anh rơi vào rắc rối như thế nào. Nó chính là cái mũ ngủ của anh.
“Sao hả, con chó giữa đống phân chuồng?” nhà vua nói. “Con gái ta đâu?”
“Tôi không biết,” Abdullah khổ sở nói.
“Ngươi định phủ nhận,” nhà vua nói, đung đưa cái mũ ngủ như thể lão đang túm tóc cái đầu bị chặt, “phủ nhận rằng đây là mũ ngủ của ngươi? Tên ngươi ở bên trong, gã nhà buôn khốn kiếp! Chính ta đã tìm thấy nó - đích thân chúng ta! - trong hộp nữ trang của con gái ta, cùng với tám mươi hai bức họa đám bình dân mà con gái ta đã giấu ở tám mươi hai nơi kín kẽ. Ngươi phủ nhận rằng ngươi đã lẻn vào khu vườn đêm của ta và đưa cho con gái ta những bức họa này sao? Ngươi phủ nhận rằng ngươi đã cướp mất con gái ta sao?”
“Phải, tôi phủ nhận!” Abdullah nói. “Thưa người bảo hộ kẻ yếu cao quý nhất, tôi không phủ nhận về cái mũ ngủ hay những bức tranh - dù tôi phải chỉ ra rằng con gái ngài thông minh trong việc giấu chúng hơn là ngài trong việc tìm chúng, thưa nhà thông thái vĩ đại, bởi thực ra tôi đã cho nàng nhiều hơn số ngài tìm thấy một trăm linh bảy cái - nhưng tôi chắc chắn không cướp mất Hoa Đêm. Nàng bị gã ma thần to lớn và xấu xí bắt cóc. Tôi cũng không biết rõ hơn bệ hạ hết mực tôn kính rằng nàng đang ở đâu.”
“Chuyện hay ho thế!” nhà vua nói. “Ma thần cơ đấy! Tên dối trá! Đồ sâu bọ!”
“Tôi thề đó là sự thật!” Abdullah kêu lên. Lúc này anh tuyệt vọng đến nỗi chẳng quan tâm mình đang nói gì. “Cứ lấy bất kỳ thánh vật nào bệ hạ muốn và tôi sẽ thề về ma thần. Làm phép bắt tôi nói sự thật, và tôi cũng sẽ nói như thế, thưa kẻ trấn áp tội phạm uy vũ. Bởi đó là sự thật. Và vì tôi có lẽ còn đau khổ vì mất con gái ngài hơn cả ngài, thưa đức vua vĩ đại, thưa vầng hào quang của miền đất này, tôi van ngài hãy giết tôi đi, tránh cho tôi một đời đau khổ!”
“Ta sẽ chắc chắn xử tử ngươi,” nhà vua nói. “Nhưng đầu tiên ngươi phải cho ta biết nó ở đâu.”
“Nhưng tôi đã bẩm với bệ hạ rồi, thưa điều kỳ diệu của thế gian này!” Abdullah nói. “Tôi không biết nàng ở đâu.”
“Đưa hắn đi,” nhà vua bình tĩnh nói với những tên lính đang quỳ gối. Chúng lập tức bật dậy và lôi Abdullah đứng lên. “Hãy tra tấn hắn, buộc hắn phải nói ra sự thật,” nhà vua nói thêm. “Khi chúng ta tìm thấy công chúa, các ngươi có thể giết hắn, nhưng cho tới lúc đó, phải đảm bảo hắn còn sống. Ta dám nói rằng hoàng tử xứ Ochinstan sẽ chấp nhận con bé dù là góa phụ nếu ta tăng gấp đôi của hồi môn.”
“Bệ hạ nhầm rồi, thưa bậc chí tôn giữa các vị đế vương!” Abdullah kêu lên khi những tên lính lôi anh đi qua các viên gạch lát. “Tôi không biết ma thần đi đâu, và tôi rất đau khổ vì hắn đã cướp mất công chúa trước khi chúng tôi kịp có cơ hội kết hôn.”
“Cái gì?” nhà vua hét lên. “Mang hắn quay lại!” Những tên lính lập tức lôi Abdullah cùng đám xiềng xích quay lại ngai vàng lát gạch, nơi lúc này nhà vua đang ngồi rướn về phía trước và trừng mắt. “Có phải đôi tai sạch sẽ của ta đã vấy bẩn khi nghe rằng ngươi chưa kết hôn với con gái ta không, đồ bẩn thỉu?” lão gặng hỏi.
“Đúng vậy, thưa bệ hạ vĩ đại,” Abdullah nói. “Ma thần tới trước khi chúng tôi kịp trốn đi.”
Nhà vua trừng mắt nhìn xuống anh với vẻ dường như kinh hãi. “Đây là sự thật?”
“Tôi thề như vậy,” Abdullah nói. “Tôi thề rằng tôi thậm chí chưa hôn con gái bệ hạ. Tôi đã định tìm một vị phán quan ngay khi chúng tôi rời xa khỏi Zanzib. Tôi biết lễ nghi đúng đắn là phải thế nào. Nhưng tôi cũng cảm thấy đầu tiên phải chắc chắn rằng Hoa Đêm thực sự muốn lấy tôi. Tôi thấy quyết định của nàng đã được đưa ra trong sự thiếu hiểu biết, mặc dù đã có một trăm tám mươi chín bức vẽ. Xin bệ hạ hãy tha thứ khi tôi nói điều này, thưa người bảo hộ của những nhà ái quốc, phương thức bệ hạ nuôi dưỡng con gái rất không sáng suốt. Nàng nhầm tôi là phụ nữ khi nàng nhìn thấy tôi lần đầu tiên.”
“Như vậy,” nhà vua nghiền ngẫm nói, “khi ta ra lệnh cho binh lính bắt giết kẻ đột nhập vào khu vườn đêm qua, sự việc hẳn đã thật tai hại. Đồ ngu,” lão nói với Abdullah, “chỉ là loại nô lệ và chó lai mà dám chỉ trích! Dĩ nhiên ta phải nuôi dưỡng con gái ta như thế. Lời tiên tri lập khi nó sinh ra nói rằng nó sẽ được gả cho người đàn ông đầu tiên nó thấy ngoài ta!”
Mặc dù bị xiềng xích, Abdullah đứng thẳng dậy. Lần đầu tiên trong ngày anh cảm thấy một chút hy vọng.
Nhà vua trừng mắt nhìn xuống căn phòng lát gạch và trang hoàng đẹp đẽ mà suy nghĩ. “Lời tiên tri rất hợp ý ta,” lão nói. “Từ lâu ta đã muốn kết đồng minh với những vương quốc phía Bắc, vì ở đó họ chế tạo vũ khí tốt hơn ở đây, một số vũ khí thực sự rất mầu nhiệm. Nhưng rất khó nhắm đến những hoàng tử của xứ Ochinstan. Vậy nên ta nghĩ tất cả những gì ta phải làm là ngăn chặn con gái ta trước mọi khả năng nhìn thấy đàn ông - và hiển nhiên giáo dục nó tốt nhất, đảm bảo nó có thể múa hát và làm hài lòng một vị hoàng tử. Rồi khi con gái ta đến tuổi kết hôn, ta mời hoàng tử tới đây thăm vương quốc. Y sẽ đến đây vào năm sau, khi y dẹp loạn xong miền đất mà y vừa chinh phục với những vũ khí tuyệt vời kia. Và ta biết ngay khi con gái ta nhìn thấy y, lời tiên tri sẽ đảm bảo ta kết giao được với y!” Ánh mắt lão nhìn xuống Abdullah đầy vẻ độc địa. “Rồi kế hoạch của ta bị đồ sâu bọ nhà ngươi phá hoại!”
“Rất tiếc là đúng vậy, thưa người thống trị khôn ngoan nhất,” Abdullah thừa nhận. “Xin hãy cho tôi biết, vị hoàng tử xứ Ochinstan này có phải hơi già và xấu xí không?”
“Ta tin y hẳn xấu xí theo cùng phong cách phương Bắc với đám lính đánh thuê này,” nhà vua nói, và Abdullah cảm thấy đám lính, hầu hết đều có tàn nhang và tóc hoe đỏ, cứng đờ người. “Sao ngươi hỏi vậy, đồ chó?”
“Bởi vì, xin bệ hạ hãy tha thứ cho lời chỉ trích hơn nữa về sự thông thái vĩ đại của ngài, thưa người nuôi dưỡng vương quốc chúng ta, điều này có chút không công bằng đối với con gái ngài,” Abdullah nhận xét. Anh cảm thấy ánh mắt đám lính quay sang anh, ngạc nhiên trước sự bạo gan. Abdullah chẳng quan tâm. Anh cảm thấy mình không có gì nhiều để mất.
“Phụ nữ không quan trọng,” nhà vua nói. “Vậy nên chẳng bao giờ ta có thể đối xử không công bằng với họ.”
“Tôi không đồng ý,” Abdullah nói, khiến đám lính càng trân trối nhìn anh hơn.
Nhà vua quắc mắt nhìn xuống anh. Đôi bàn tay mạnh mẽ của lão siết chặt cái mũ ngủ như thể đó là cổ Abdullah. “Câm miệng, con cóc bẩn thỉu!” lão nói. “Nếu không ngươi sẽ làm ta mất hết lý trí và ra lệnh lập tức xử tử ngươi!”
Abdullah hơi thả lỏng. “Ồ thưa thanh kiếm sắc bén giữa dân chúng, tôi van ngài giờ hãy giết tôi đi,” anh nói. “Tôi đã vi phạm pháp luật và phạm tội, và tôi đã đột nhập vào khu vườn đêm của bệ hạ...”
“Câm miệng,” nhà vua nói. “Ngươi biết rất rõ rằng ta không thể giết ngươi chừng nào còn chưa tìm thấy con gái ta và đảm báo nó kết hôn với ngươi.”
Abdullah càng thả lỏng hơn. “Kẻ tôi tớ này không hiểu được suy nghĩ của ngài, thưa viên ngọc của sự phán xét,” anh phản đối. “Tôi yêu cầu được chết ngay lập tức.”
Nhà vua gần như gầm lên với anh. “Nếu có điều gì ta học được từ chuyện đáng tiếc này thì đó là thậm chí ngay cả ta, vua của Zanzib, cũng không thể lừa được số phận. Lời tiên tri sẽ tự hoàn thành không cách này thì cách khác, ta biết vậy. Cho nên nếu ta muốn gả con gái cho hoàng tử xứ Ochinstan, đầu tiên ta phải tuân theo lời tiên tri.”
Abdullah thả lỏng hoàn toàn. Anh hiển nhiên đã thấy rõ ngay điều này, nhưng anh nóng lòng muốn đảm bảo nhà vua cũng hiểu ra như thế. Và lão đã hiểu ra. Rõ ràng Hoa Đêm thừa hưởng khả năng tư duy từ cha mình.
“Vậy con gái ta giờ đang ở đâu?” nhà vua hỏi.
“Tôi đã nói với bệ hạ rồi, thưa vầng mặt trời soi sáng Zanzib,” Abdullah nói. “Ma thần...”
“Ta không tin chuyện ma thần dù chỉ một khắc,” nhà vua nói. “Quá thông thuận. Ngươi hẳn đã giấu con bé ở đâu đó. Lôi hắn đi,” lão nói với đám lính, “và giam hắn vào hầm giam kiên cố nhất chúng ta có. Cứ mặc hắn xiềng xích như thế. Hắn hẳn đã dùng bùa phép kiểu nào đó để lẻn vào khu vườn, và hắn có thể sẽ làm như thế để trốn thoát nếu chúng ta không cẩn thận.”
Abdullah không thể ngăn mình chùn người khi nghe điều này. Nhà vua đã để ý thấy, và lão cười dữ tợn. “Rồi ta muốn lục soát từng nhà tìm con gái ta. Nó sẽ bị đưa tới hầm ngục để kết hôn ngay khi được tìm thấy.” Ánh mắt lão đăm chiêu quay lại Abdullah. “Cho tới lúc đó,” lão nói, “ta sẽ tự mua vui cho mình bằng cách phát minh ra những phương thức mới để giết ngươi. Đến lúc đó, ta muốn xuyên thủng ngươi vào cái cọc cao mười hai mét và thả kền kền ra rỉa thịt ngươi từng chút một. Nhưng ta có thể sẽ thay đổi suy nghĩ nếu tìm ra cách nào ghê gớm hơn.”
Khi đám lính lôi Abdullah đi, anh cơ hồ lại tuyệt vọng. Anh nghĩ về lời tiên tri được lập khi chính mình ra đời. Một cái cọc mười hai mét hẳn sẽ nâng anh lên trên tất cả mọi người ở miền đất này một cách rất hữu hiệu.
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây