If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
Nhưng mà tôi, thưa ngài, đang ở trên khúc ngoặt
Bên phải của tôi là bên trái của ngài
Ngài nhìn thấy bàn, ghế
Còn tôi những mảnh gỗ
b###Krystyna Jada “Trên khúc ngoặt”
o O o
Đã có lần bà tôi nói với tôi rằng, với đàn ông phải giải thích cho họ thật cặn kẽ, mà tốt nhất là chỉ cho họ, nếu không họ sẽ không hiểu nổi chúng ta. Bà thường có lý. Cả trong trường hợp này cũng thế. Tôi không trông đợi là với chồng mình thì xét nghiệm có nghĩa là chỉ xét nghiệm máu. Và chỉ có thế.
Chúng tôi phải đi đến nhà một người bạn để dự sinh nhật hay lễ đặt tên gì đó. Tôi không nhớ chính xác. Tôi mặc một chiếc váy rực rõ, như thể để tương phản với những ý nghĩ trong đầu. Đôi giầy cao gót màu đỏ xinh, chúng làm cho tôi cao lên đến mét tám, trang điểm đẹp đến hoàn hảo... Tối hôm ấy tôi có cảm giác là mọi chuyện sẽ tốt đẹp, như ý.
Marek vào nhà đúng lúc tôi tô son môi. Ngay từ cửa anh đã vẫy vẫy tôi bằng một tờ giấy gì đó màu trắng.
— Em thấy không, em yêu? Chỉ có tế bào ưa eozin gì đó là có cái gì đó chưa chuẩn thôi. Các kết quả khác thì như của một tay thợ mộc luôn! – anh reo lên.
— Anh làm xét nghiệm à? – Tôi không thể tin được vào điều đó. Ông xã tôi không nói năng gì, thậm chí không hoảng sợ, đã đi làm xét nghiệm. – Thế làm sao mà anh biết được phải làm những cái gì?
— Anh làm xét nghiệm máu và nước tiểu.
Tôi cầm tờ giấy từ tay anh và xem qua. Quả thật là tất cả xem ra đều ổn.
— Thế còn tinh dịch?
— Tinh dịch gì?
— Anh phải làm xét nghiệm cả cái ấy nữa chứ.
— Tinh dịch? – Nhìn anh có vẻ rất ngạc nhiên.
— Vâng. – Tôi nhún vai. Toàn bộ niềm hứng khởi chiếm lĩnh thế giới rời khỏi tôi giống như không khí thoát ra khỏi quả bóng bay. – Chúng ta phải làm xét nghiệm cái này nữa.
— Có lẽ em hơi cường điệu.
— Marek, em cường điệu như thế nào? Đơn giản là em cho rằng một khi em không có thai được thì phải vì một lý do nào đấy.
— Nhưng tại sao em lại đổ lỗi cho anh về chuyện này? – Marek nhảy dựng lên.
— Vì em thì đã làm các xét nghiệm rồi. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không thiếu một thứ gì. Và có lẽ thực tế không còn một cái gì để em làm xét nghiệm thêm nữa. Còn anh thì từ một năm nay rồi không thể đi làm những xét nghiệm ấy! Em sẽ đi cùng với anh, em sẽ giúp anh.
— Em sẽ giúp? Em sẽ giữ tay anh? Hay là còn giữ cả cái khác nữa? – Marek cũng cáu tiết chẳng khác gì tôi.
— Em có thể làm những gì anh muốn, chỉ có điều, thật bực mình, anh hãy đến bệnh viện đi. Người ta sẽ không bắt anh đứng giữa phòng chờ mà làm việc đó đâu! Em biết nó như thế nào mà!
— Từ đâu mà em biết? Em đã đến đấy à?
— Trên diễn đàn – tôi nói nhỏ.
— Trên diễn đàn?! Mọi người hỏng hết rồi! Các cô chạy theo tụi đàn ông như chạy theo lũ bò đực tốt giống ấy. Các cô không còn có thể nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác nữa! Anh không thể sống như thế này được! Anh, Veronika à, anh ngạt thở vì tất cả những chuyện này! Anh muốn sống bình thường! Thế mà em với anh bây giờ chỉ có thể nói về rụng trứng, về tinh dịch chứa đầy tinh trùng đầu nhọn và những trò hấp dẫn khác. Anh không còn quan trọng đối với em như một con người nữa! Với em, chỉ có một bộ phận của anh là quan trọng. Ờ, xin lỗi, ba bộ phận. Anh quên mất. Còn anh? Những nhu cầu của anh?
— Anh thật không công bằng. – Tôi sửng sốt vì cơn nổi giận của anh.
— Không công bằng? Anh? Em hãy suy nghĩ kỹ hơn về bản thân mình đi – anh la lên và ra khỏi nhà. Tôi ra ban công nhìn. Một lúc sau thì thấy anh phóng vút qua.
Anh ấy không công bằng. Tôi thực sự không hiểu được tại sao với anh ấy, cái việc đi làm xét nghiệm cái thứ tinh dịch thổ tả ấy lại khó đến thế. Tôi đến bác sĩ phụ khoa, và lần nào cũng thế, loại bỏ sự kín đáo, tôi dạng chân trước một người đàn ông lạ. Tôi trả lời những câu hỏi riêng tư nhất. Càng ngày tôi càng cảm thấy nhiều hơn, rằng chỉ có tôi cần đến đứa con của chúng tôi...
Tôi ra bếp. Tôi cần phải uống nước để dịu bớt. Tôi không còn muốn đi đến cuộc vui ấy nữa, nhất là ông xã lại đang đi về nơi vô định và tôi sẽ phải giải thích cho dù là chỉ với Dominika, rằng tại sao tôi vẫn cứ thả anh ấy đi một mình như thế. Sau khi ở Valadislavov về, anh nhận được phải đến năm tin nhắn của nó, ca ngợi cái hương vị của những con cá tuyết mà anh đã câu được. Trước đấy thậm chí tôi không hề nghĩ là Dominika lại có số điện thoại của anh. Có thể nó chưa có. Có thể trong cái buổi tối lãng mạn ấy anh đã cho nó số của mình.
Tôi nhìn hình ảnh mình trong chiếc gương treo ngoài hành lang. Nhìn tôi không ra vẻ người đàn bà sẽ có một tối đơn độc. Tôi thay đổi ý định. Tôi sẽ ra khỏi nhà. Đi đâu cũng được. Tôi sẽ ra biển để thở. Sẽ uống rượu nóng ở Brzezno. Tôi ra bãi biển để nghe tiếng sóng. Bao giờ việc ấy cũng giúp tôi bình tâm lại.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm số taxi mà tôi thường hay đi.
Chỉ còn lấy một chiếc khăn quàng ấm nữa là có thể đi được rồi.
— Anh cho đến Brzezno – tôi nói với người lái taxi.
Suốt dọc đường tôi không nói một câu nào. Thường thì tôi hay tào lao với lái xe taxi. Họ biết nhiều chuyện linh tinh ở địa phương, họ chở những người nổi tiếng và họ kể chuyện ai, với ai và khi nào, nhưng lần này thì tôi không còn lòng dạ nào để nghe những chuyện đó. Những từ duy nhất mà người lái taxi nghe được từ tôi là: “Không cần trả lại tiền thừa”.
Khi đó tôi chẳng cần gì ngoài một chút rượu và cát trên bãi biển.
Trong một quán rượu nhỏ bằng gỗ vẫn chưa đông khách lắm. Ngồi cạnh cửa sổ là một đôi đang nhìn vào mắt nhau bên một cốc trà. Trông họ, tôi nhìn thấy mình và Marek. Đã có thời chúng tôi cũng ngồi như thế. Chúng tôi đã tiếc rẻ khi bỏ tiền học bổng ra mua bia. Thường thì chúng tôi để dành tiền để đi du lịch. Những chuyến đi xa và những chuyến đi gần. Do đó mà bây giờ anh đã rất bực tôi về chuyến đi Ai Cập ấy. Anh bao giờ cũng thích lặn ở đấy. Còn tôi? Tôi chờ đợi ngày mình mang thai. Chuyến đi Ai Cập sẽ bị cấm trong tình trạng của tôi. Khỉ thật, mà trong tình trạng gì nhỉ? Trong tình trạng không thể trở thành mẹ? Trong tình trạng có thể nói là không đầy đủ?
Tôi nhớ có lần cha cố đã khẳng định trên bục giảng rằng, người đàn bà mà có ít hơn ba đứa con sẽ không được cứu rỗi. Còn tôi? Tôi muốn được cứu rỗi, tôi có thể có thậm chí năm đứa con. Chỉ có điều, như thế nào? Hay là tôi phải đi hỏi vị cha cố ấy?
Tôi vào quán bar.
— Cho xin một chai vang. Hay là không. Bia đi. – Pha nhiều nước dâu rừng vào. Gấp đôi ấy. Bia cũng là vại to.
Một lát sau tôi đã cầm trong tay một cốc nhựa đứng thứ đồ uống màu hồng. Cậu pha chế không hề tiết kiệm nước dâu.
— Cám ơn – tôi nói và đi ra ngoài. Tôi mới đi được mấy bước đã thấy cát. Tôi cởi giầy, đi chân trần ra phía biển. Tôi ngồi trên bãi biển, cách bờ mấy mét. Nhấm nháp từng ngụm bia. Có lẽ tôi cũng không thích bia lắm.
Tôi thích rượu mùi hơn. Những loại mà nhờ chúng con người có thể quên đi rằng cuộc đời lắm khi cũng chẳng được ngọt ngào như vậy. Nhưng lúc này tôi lại thấy vị ngọt của nước dâu chỉ vừa đủ được cảm nhận bởi vị đắng của bia ngon ngon. Chỉ có điều vào buổi tối hôm ấy, trong lòng tôi chỉ có vị đắng. Tôi thực sự hy vọng rồi một mình mình – có thể là với sự giúp đỡ nho nhỏ của cậu pha chế - sẽ có thể làm dịu đi vị đắng ấy.
Tôi ngồi và ngắm nhìn những con sóng cứ ngày một cao hơn. Cũng lạ, từ thuở lọt lòng tôi đã sống bên bờ biển vậy mà rất ít khi ra đây. Tất nhiên là những lần hò hẹn, những buổi đi dạo, khi người quen từ nơi khác về chơi thì có, nhưng đi dạo một mình trên bãi biển? Chắc là không. Tôi không đánh giá đúng mức về biển. Chẳng phải chỉ cần một buổi sáng dậy thật sớm là có thể đi nhặt được cả nắm hổ phách đấy sao. Chưa bao giờ tôi làm việc đó. Thậm chí tôi còn không nghĩ tới.
Trong cuộc sống có lẽ cũng như vậy, để đạt được một cái gì đó, cần phải giúp đỡ số phận một chút. Tiếc là tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để có thể giúp mình tìm ra cái vốc hổ phách mà tôi đang mong đợi ấy. Một vốc? Một mảnh nhỏ hổ phách là đủ rồi.
— Cho xin một bia, pha nhiều...
—... nước dâu. – Cậu pha chế cười.
Thậm chí tôi cũng không để ý xem mình quay lại quán bar như thế nào.
— Chính xác. – Tôi cười. Hay là không. Cho chị một chai vang. Loại đỏ ấy. Ít ngọt. Chị sẽ ngồi ngoài bãi biển lâu hơn.
— Em cho chị cả ly nữa nhé?
Tôi lắc đầu quả quyết.
— Chị không lạnh à? Quán có chăn len. – Cậu ta nhìn lên hai vai trần của tôi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn chàng trai. Một sự săn sóc như vậy ở một người đàn ông xa lạ? Cho tới lúc này, sự bộc lộ tình cảm khiến tôi chỉ liên tưởng tới chồng mình. Thậm chí tôi cũng chẳng có cơ hội để nói chuyện với những người đàn ông khác, chứ đừng nói đến việc cảm nhận sự chăm sóc của người ta...
Tôi với Marek không bao giờ rời nhau. Hầu như việc gì chúng tôi cũng làm cùng nhau. Đã có lần tôi đọc được rằng, để mối quan hệ diễn ra chuẩn mực, cần phải có một cái gì đó của riêng mình. Cho dù chỉ là một thứ. Hai người không thể dùng chung một cái bàn chải đánh răng.
Kể từ ngày ấy, cái bàn chải đánh răng trở thành một biểu tượng của một dạng riêng biệt nào đấy. Tôi ghi nhớ nó. Vì vậy mà thỉnh thoảng Marek lại đi nghỉ cuối tuần hay câu cá với các chiến hữu, còn tôi thì gặp gỡ với mấy đứa bạn gái để tán gẫu. Nhưng bây giờ đã có một cái gì đó thay đổi. Những buổi tối đàn ông không chỉ toàn đàn ông... Dominika cũng đã có mặt ở đó. Còn tôi ngồi một mình trên bãi biển, trong bóng tối, nhấm nháp rượu vang đỏ thẳng từ chai và quan sát những con sóng biển bồn chồn.
— Chúc một buổi tối tốt lành. – Tôi nghe thấy ai đó nói. Đứng bên cạnh tôi là một người đàn ông trong bộ đồ đi xe máy. Tay cầm chiếc mũ bảo hiểm. Vì trời tối nên tôi chỉ nhìn thấy hình dáng. Cao, dáng không tồi, đúng hơn là hơi gầy. Anh ta trạc ngoài bốn mươi.
— Tốt lành ư? – tôi phân vân thành tiếng. Còn hơn thế ấy chứ - tôi thở dài.
— Bao giờ cũng có thể tốt hơn – người lạ trả lời. – Nhưng bao giờ cũng có thể tồi tệ hơn. – Anh ta ngồi xuống cát, cạnh tôi. – Chị không lạnh à?
Tôi lắc đầu.
— Vang đốt nóng từ bên trong. Ngoài cũng thế. Đêm nay rất ấm, ấm đặc biệt. – Tôi duỗi chân thẳng ra nữa. Ánh mắt của anh ta dừng lại ở những móng chân màu đỏ của tôi. Anh ta cởi chiếc áo khoác da. Tôi đã nghĩ chắc anh ta sẽ khoác chiếc áo ấy lên người tôi, nhưng anh ta do dự đoạn để nó sang bên cạnh.
— Tôi là Kuba – anh ta nói và chìa tay cho tôi.
— Veronika. – Tôi đáp lại cái bắt tay.
— Người có cuộc sống kép hay người quyết định sẽ chết? – anh hỏi và nhìn vào mắt tôi với ánh mắt sắc sảo.
Tôi nhìn anh ta. Một gã đàn ông lạ lùng. Gió thổi tung mái tóc đã hơi dài, có thể thậm chí đã hơi hơi muối tiêu của anh ta.
— Tôi cũng không biết nữa. Tạm thời là người đang ngắm nhìn sóng biển và uống rượu vang. Và đang nói chuyện với một người không quen biết. – Lần đầu tiên trong buổi tối hôm ấy tôi cảm thấy vui vui.
— Thì chúng ta đã làm quen với nhau rồi đấy thôi. Tôi đã tự giới thiệu tôi là Kuba.
Tôi cười.
— Chúng ta quen nhau? Tôi ngạc nhiên hỏi. – Đôi khi anh có nghĩ rằng, anh đã biết rất rõ về một người sau gần nửa đời người sống cùng với người ấy... Mà thực ra nói chung anh không biết người ấy. Người ấy khiến anh ngạc nhiên sau từng ấy năm. Không phải bao giờ cũng tích cực...
— Có vấn đề chăng? – anh ta hỏi.
— Tôi cũng không biết nữa? Có lẽ thế - tôi thở dài. – Tôi muốn có con.
— Trong chuyện này, rất tiếc, có lẽ hôm nay tôi không thể giúp chị được. – Anh ta buông thõng hai tay vẻ bất lực.
— Tôi không chờ đợi ở anh điều đó. – Tôi cười. – Đặc biệt là hôm nay.
— Phù. Tôi đã nghĩ là phải bỏ chạy cơ. Tôi không quen với những đề nghị kiểu như thế trong lần gặp đầu tiên.
Nhìn anh không có vẻ của một kẻ muốn bỏ chạy. Chúng tôi ngồi nhìn sóng biển một lúc. Vừa phải, đều đặn. Khi một con sóng đưa nước gần đến chân chúng tôi, thì một con sóng khác kế tiếp ngay sau nó.
— Có lẽ tôi không thể có con – tôi nói toạc móng heo. – Tôi bị thiếu cái gì đó...
Kuba không nói gì. Anh nhìn tôi và nghe.
— Chúng tôi đã thử lâu lắm rồi. Phải đến hai năm... Và chẳng có gì cả. Theo bác sĩ thì tôi đã phải có con từ lâu rồi. Còn Marek... Marek là chồng tôi. – Tôi nhìn Kuba. – Anh ấy không muốn đi khám. Chúa ơi, tại sao tôi lại nói với anh tất cả những chuyện này nhỉ?
— Chị cứ nói đi. Đôi khi trên một chuyến tàu, chị kể với người đồng hành về toàn bộ cuộc đời mình và nghĩ rằng chắc chắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại người đó nữa.
Tự nhiên tôi cảm thấy buồn buồn mất một lúc. Tại sao tôi lại phải không gặp anh nữa, Kuba?
— Anh muốn uống một ngụm không? – Tôi đưa chai rượu vang về phía anh ấy. Chai vang đã vơi mất một nửa. Tôi tu thẳng từ chai, cái ly nằm ở đâu đó bên cạnh. Trong đầu tôi chỉ có tiếng sóng biển đang vang lên.
— Không, cám ơn chị. Tôi còn phải về nhà nữa. – Anh ta chỉ vào chiếc mũ bảo hiểm.
Tôi gật đầu và tu một ngụm to. Thứ rượu vang đỏ ấy chảy trong người tôi và tôi cảm thấy thật dễ chịu.
— Anh có thích biển không? – tôi hỏi.
— Thích chứ. Đó là sức mạnh thiên nhiên. Không thể kiểm soát nổi và đầy bí ẩn. Đó là quyền năng. Ở bên nó, ai cũng thấy mình thật nhỏ bé...
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc, cùng lắng nghe cái sức mạnh của thiên nhiên ấy.
— Tôi khoác được không? – Tôi với lấy chiếc áo khoác của anh.
— Tất nhiên rồi.
Chiếc áo khoác thơm mùi da thịt đàn ông. Nhưng rất khác với của chồng tôi. Tôi ôm nó vào lòng, hít lấy cái mùi ấy. Thật dễ chịu trong chiếc áo khoác này. Ấm áp và an toàn.
— Anh ấy hứa là sẽ đi khám. Và anh ấy làm xét nghiệm. Máu. – Tôi cười thầm. – Thế các anh, những người đàn ông, đi làm xét nghiệm cái thứ tinh dịch thổ tả ấy khó khăn lắm hay sao?
Kuba ngồi im lặng. Tôi nói. Tôi kể cho anh nghe về toàn bộ cuộc đời mình. Tôi kể về những con mọt được gõ lên lưng tôi, về tình yêu của chúng tôi. Về đám cưới, về lần đầu tiên, về những mơ ước và kế hoạch chung. Về tình dục, cái thứ đã không còn hấp dẫn, về những đứa trẻ mà tôi nhìn thấy ở khắp nơi và về những phụ nữ mang thai đã ám ảnh tôi. Về Dominika, người đã thuyết phục được Marek đi khám, và về chuyện Dominika muốn tháo gỡ những toa tàu... Tôi kể cả về sự cố gắng để có con, những cố gắng đã giết chết tình yêu của chúng tôi từ từ nhưng hiệu quả. Tôi khóc và cười xen lẫn, tôi uống rượu vang. Chỉ còn lại rất ít. Kuba giằng lấy cái chai từ tay tôi.
— Chị hãy nói chuyện với anh ấy. Chân thành. Chân thành giống như với tôi ấy. Chị hãy đi với anh ấy ra bãi biển, hãy uống nửa chai vang và nói chuyện với anh ấy. – Anh nắm tay tôi trong bàn tay ấm áp của anh.
Tôi gật đầu.
— Không phải bây giờ. Sẽ không được đâu... Anh biết không? Có lẽ có một cái gì đó đã bật ra. Tôi không biết nói chuyện với anh ấy về vấn đề này...
Tôi tựa đầu lên vai Kuba. Người đàn ông mà mới chỉ mấy tiếng trước đây thôi tôi còn chưa quen biết, thế mà giờ đây tôi đã chìm trong mùi của anh ta và kể về những tình tiết riêng tư nhất của cuộc đời mình. Xung quanh tất cả quay tròn. Tôi không biết rồi mình sẽ về nhà bằng cách nào. Tôi nghĩ về Marek. Hẳn là anh đi tìm tôi. Kuba như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
— Để tôi gọi taxi. Tôi không thể chở chị về trong trạng thái như thế này được. Chị lại đây.
— Đằng nào thì tôi cũng không dám trèo lên xe máy với anh.
Tôi đứng lên trên bãi cát một cách khó khăn. Kuba chìa tay cho tôi. Một lúc sau anh ta đã gọi được taxi.
— Chị sẽ báo cho tôi biết khi về đến nhà chứ?
Tôi gật đầu, lấy danh thiếp trong ví xách tay ra đưa cho anh ta.
— Anh gọi cho tôi đi. Tôi sẽ viết tin nhắn.
Taxi đến.
— Rất cám ơn anh vì buổi tối hôm nay. Tôi đã tưởng là sẽ phải một mình cả tối để xót thương cho số phận của mình. Mà thực ra tôi đã tự thương thân mình, nhưng với một tình bạn thật dễ thương. Cám ơn.
Kuba hôn lên má tôi một cách vô thức. Anh ta mở cửa xe. Tôi vào xe, ngồi ngả đầu ra sau, cả thế giới quay cuồng.
— Anh chàng thật không được chút nào, ai lại không chịu đưa một báu vật như thế này về tận nhà – người lái xe taxi bắt chuyện.
— Không được. Nhưng đôi khi vẫn thế. Ông xã đang chờ ở nhà.
Người lái xe nhìn tôi vẻ lạ lùng. Tôi cười.
— Nhưng nghe thế thôi. Chẳng có chuyện gì giữa tôi với anh ấy đâu – tôi bắt đầu giải thích. – Chúng tôi chỉ nói chuyện. – Mà tôi giải thích với tay lái xe taxi làm cái quái gì nhỉ?
Người này không đón nhận những lời tôi nói.
— Một người thì đưa về, một người thì chờ ở nhà... Thế đấy. Thời buổi bây giờ khác quá. Ngày xưa những chuyện như thế này người ta sửa, chứ không vứt vào sọt rác và đổi lấy cái mới. Bây giờ thì tụi trẻ làm như vậy đấy. Cứ không hợp nhau cái gì là ly dị. Và đã có một anh chàng khác đang chờ rồi. Tôi với Krysia của tôi sắp bốn mươi nhăm năm rồi. Chúng tôi vẫn tốt. Mà có cái gì để xấu nhỉ?
Tất cả quay cuồng trước mắt tôi.
— Thời buổi bây giờ thế đấy. Cứ dùng lắm thuốc tránh thai vào, rồi sau đấy mới không có con. Hoặc là nạo thai, hoặc là những đứa trẻ của các đôi sống thử sau này chạy rông khắp thế giới. Tiến bộ cái gì, thưa cô. Mà cô cũng từ chỗ một thằng đàn ông lạ về với chồng. Người ta làm...
May mà trong mạch máu tôi, rượu vang đang chảy thay vì máu. Tôi không biết mình trải qua chuyến đi đó như thế nào. Khi cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nơi, tôi trả tiền và phải khó khăn lắm mới vào được đến chân cầu thang. Tôi ý thức được rằng ngoài bãi đỗ xe không có xe của Marek. Có thể sau buổi liên hoan anh ấy đi taxi về. Tôi nhìn vào phòng ngủ. Trống rỗng. Phòng làm việc của Marek cũng thế. Trong phòng khách cũng không có anh.
Tôi cầm điện thoại. Mười bốn cuộc gọi nhỡ. Eva. Đã quá nửa đêm, nhưng cuộc gọi cuối cùng mới chỉ trước đấy mấy phút. Tôi gọi lại.
— Cuối cùng thì cô cũng gọi. Mày biến đi đâu thế? Tao lo cho mày quá. – Eva bắt máy ngay, như thể nó đang đợi máy. Trong ống nghe, có cả tiếng nói chuyện xì xào và tiếng nhạc.
— Ở nhà rồi.
— Ở nhà rồi? Vậy mày đã ở đâu? Có chuyện gì thế? Ông xã mày đến đây có vẻ không được vui, mà lại đi một mình.
— Tụi tao cãi nhau... - Tôi nhún vai. – Mỗi người đi một đằng. Có anh ấy ở gần đấy không?
— Không... Anh ấy về cách đây độ hai tiếng rồi. Bây giờ phải ở nhà rồi.
Tôi tỉnh táo lại rất nhanh.
— Anh ấy bảo tiện đường đưa Dominika về rồi đến chỗ mày – Eva tiếp tục.
— Anh ấy về cũng với Dominika à? – tôi hỏi, không yên tâm chút nào.
— Ừ. Tao cũng ngạc nhiên. Hai người nói chuyện với nhau suốt buổi tối. Tao không biết là họ biết nhau rõ thế đâu...
— Tao cũng không – tôi càng lo lắng hơn. – Được rồi, Eva, tao đi ngủ đây. Có lẽ tao uống hơi nhiều...
Tôi vào giường nằm, chỉ mặc mỗi đồ lót. Thậm chí tôi không cả tẩy trang, không đánh răng. Với tôi thế nào cũng được. Tôi lấy điện thoại. Trong số các cuộc gọi nhỡ, có một số lạ. Tôi chọn số đó.
— Tôi đã ở nhà rồi – tôi nói.
— Thế thì tốt rồi – Kuba trả lời. – Chị ngủ ngon đi – anh ta nói thêm. – Và chị hãy nghĩ rằng mai sẽ là một ngày mới và mọi chuyện đều có thể xảy ra.
— Tôi sẽ suy nghĩ. Còn anh cũng ở nhà rồi à?
— Không. Tôi vẫn ngồi đây. Ngồi ngắm sao làm tôi thấy dễ chịu – Anh ta cười. – Tôi cũng chẳng vội đi đâu. Chúc ngủ ngon.
— Chúc ngủ ngon.
Tôi nhét chiếc điện thoại xuống dưới gối và trùm chăn. Song không ngủ được. Một cách tiềm thức, tôi cảm thấy rằng tôi có cái phải lo lắng. Ông xã không có nhà, còn tôi thì ngồi ngoài bãi biển với một tay đàn ông lạ lùng. Tôi lấy điện thoại ra, lưu lại số của anh ta. Tôi viết tin nhắn: “Cám ơn anh lần nữa”. Cuối cùng tôi cũng thiếp đi.
Tôi không biết Marek về lúc mấy giờ. Anh luồn vào trong chăn không một tiếng động và nằm xuống cạnh tôi. Sáng ra, khi thức dậy, tôi thở phảo nhẹ nhõm. Thật may mắn là anh ấy đã về.
o O o
Tôi không muốn lại làm ầm lên với anh. Tôi không tin lắm rằng chồng có thể phản bội mình, cho dù là với Dominika. Thực tế là nó rất có sức thuyết phục trong việc mời mọc bọn đàn ông lên giường, nhưng tôi không tin là nó có khả năng làm như thế đối với vợ chồng tôi. Cuối cùng thì những năm tháng của tình bạn sẽ ràng buộc. Khi đó tôi còn chưa biết rằng với Dominika thì những thứ kiểu như tình bạn, lòng tự trọng đâu có ý nghĩa gì. Bao giờ nó cũng lấy cái mà nó muốn. Nhưng về vấn đề này thì phải sau đấy một chút tôi mới hiểu ra.
— Thế nào, hôm qua liên hoan có vui không? – tôi hỏi khi đang ngồi ăn sáng. Theo chuẩn cho chủ nhật, là món trứng chưng. Giống như ở nhà bố mẹ tôi. Bữa sáng chủ nhật là trứng hoặc xúc xích. Điều đó cũng nhắc về một cuộc sống có nề nếp và hài hòa.
— Vắng em nên không như mọi khi – anh khẽ nói.
— Em nghe nói là anh đưa Dominika về nhà nó – tôi nói.
— Ừ - anh cắt nhanh.
— Và?
— Và anh đã đưa cô ấy về. Còn em, buổi tối thế nào? Em ngồi nhà à?
— Không. Em ra ngoài bãi biển.
— Một mình?
— Một mình – tôi nói dối. – Em ngồi và ngắm sóng biển.
— À.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi rất chủng chẳng. Tôi có cảm tưởng như cả ông xã tôi, cả tôi đều đang giấu giếm điều gì đấy.
Phải chăng là như vậy? Tôi không làm điều gì xấu, nhưng tôi lại cảm thấy mình có lỗi.
Tôi đã trò chuyện với một người đàn ông lạ, khoác chiếc áo khoác của anh ta. Tôi đã tâm sự với anh ta những bí mật và những điểm yếu sâu kín nhất. Của chúng tôi và của ông xã tôi.
Tôi không nên làm như thế.
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát