Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Chương 5
T
ìm kiếm và lục lọi đều vô ích - Gerald nói khi tất cả mọi xó xỉnh trong phòng ngủ đều bị lật tung lên mà vẫn không thấy chiếc nhẫn - Người thám tử xuất sắc của chúng ta sẽ có những con cá để rán chỉ trong có nháy mắt, nếu những người còn lại muốn nghe về câu chuyện tối qua...
- Hãy đợi đến khi chúng ta gặp Mabel - Kathleen nói.
- Hẹn lúc mười rưỡi có phải không nhỉ? Tại sao anh Gerald không kể chuyện khi chúng ta đi? Dù sao thì em cũng không cho rằng đã xảy ra chuyện gì - Tất nhiên những lời này do Jimmy nói.
- Vậy à - Gerald bình luận một cách dễ thương - Làm thế nào mà em biết. Mabel u sầu sẽ đợi ở chỗ hẹn mà không thấy chúng ta đến mức lo lắng. “Cá, cá, những con cá tôi rán!” - Cậu hát líu lo giai điệu bài hát Cherry Ripe, cho đến khi Kathleen véo cậu một cái.
Jimmy lạnh lùng quay đi và nói.
- Khi nào thì anh mới xong.
Nhưng Gerald vẫn tiếp tục hát:
Khi miệng của Johnson mỉm cười,
Đó là hòn đảo nhỏ Cherry,
Những con cá, những con cá,
Cá tôi rán,
Johnson oai vệ, hãy đến và mua đi!
- Làm thế nào mà anh có thể chọc tức người khác được như vậy? - Kathleen hỏi.
- Anh không biết - Gerald trả lời, và tiếp tục bài nói chán ngắt - cần được ngủ hoặc là uống say. Hãy đến nơi mà không ai có thể nghe thấy chúng ta.
- Ồ, đến một nơi nào đó trên hòn đảo
mà không ai có thể nghe thấy.
Và cẩn thận lỗ khóa
có một cái tai đang dính chặt vào đó.
Cậu thì thầm, cánh cửa thình lình mở ra, không còn nghi ngờ gì đó chính là Eliza. Chị ấy gõ nhẹ vào ván ốp tường với một cái khăn lau bụi, nhưng sự giấu diếm thật vụng về.
- Chị biết rằng điều đó không bao giờ được chấp nhận - Jimmy nghiêm khắc nói.
- Chị không làm thế - Eliza nói, tai đỏ ửng lên.
Các bạn trẻ không đến phố High Street nữa mà ngồi trên bức tường của khu nhà thờ và đung đưa chân. Trong suốt chặng đường Gerald đã không nói một lời nào.
- Ôi, Jerry, em sắp chết vì chờ nghe anh kể đã xảy ra chuyện gì đấy - Kathleen nói.
- Thế tốt hơn - Gerald nói và cậu kể lại câu chuyện. Khi cậu kể, sự huyền bí và ma thuật của khu vườn dưới ánh trăng ẩn hiện trong giọng nói và trong câu chuyện cậu kể đến nỗi khi cậu nói về những bức tượng và con vật khổng lồ chuyển động dù chúng bằng đá, Kathleen rùng mình nắm chặt tay cậu, còn Jimmy há hốc mồm nghe và thôi dùng gót giầy gõ vào tường.
Rồi đến câu chuyện rùng rợn về những tên trộm, về lá thư được quăng vào phòng khách yên tĩnh nơi Mabel và người cô đang ngồi. Gerald kể rất chi tiết và với sự thích thú cho đến lúc đồng hồ nhà thờ chỉ mười một rưỡi, cậu nói:
- Chàng thám tử trẻ dũng cảm của chúng ta đã làm tất cả những gì có thể, và hơn nữa còn giúp đỡ được những người tuyệt vọng. Ô, Mabel kìa!
- Em không thể đợi lâu hơn được nữa - cô bé giải thích - Khi không thấy các anh đến em đã đi nhờ xe. Không có gì xảy ra nữa chứ? Những tên trộm đã đi mất khi ông Bates vào phòng bọc sắt.
- Anh có nghĩ là đã kể tất cả sự thật không? - Jimmy hỏi.
- Tất nhiên đó là sự thật - Kathleen nói - Kể tiếp đi Jerry. Anh ấy vừa kể đến đoạn ném hòn đá vào nơi có bánh putdinh đấy Mabel ạ. Kể tiếp đi anh.
Mabel trèo lên bức tường ngồi và nói:
- Anh hiện hình trở lại nhanh hơn em đấy.
Gerald gật đầu và lại tiếp tục:
- Chuyện của chúng ta cần phải nói ít chừng nào thì tốt chừng ấy bởi vì món cá rán sẽ được mang lên lúc mười hai giờ, và chỉ còn có nửa tiếng nữa. Hãy để bức thư của chàng thám tử của chúng ta thực hiện công việc cảnh cáo. Gerald vô hình - thám tử Sherlock Holmes quay lại nơi đó thì những tên kẻ trộm vẫn ở đó, đang ăn trộm một cách táo tợn và nhanh gọn. Anh không thấy có bất cứ sự khôn ngoan nào khi dấn thân vào nơi nguy hiểm, vì thế anh chỉ đứng đợi ở ngoài hành lang chỗ bậc thang, em có biết không?
Mabel gật đầu.
- Ngay sau đó chúng đi ra ngoài, tất nhiên rất thận trọng. Chúng không nhìn thấy anh, chúng lặng lẽ đi ra lối đi, một trong những chiếc bao đựng đồ bạc lấp lánh trước mặt anh, rồi bọn trộm bước ra ngoài biến vào đêm tối.
- Nhưng bằng cách nào?
- Qua căn phòng em đã soi gương lúc còn vô hình đó. Ngay lập tức người anh hùng theo sau với đôi giày tennis. Ngay khi ba kẻ vô lại tìm chỗ ẩn náu dưới lùm cây, lẩn giữa những cây đỗ quyên, đi ngang qua vườn hoa và... - cậu hạ giọng và nhìn về phía trước mặt chỗ cây bìm bìm leo cạnh tảng đá nơi con đường bụi trắng - những sinh vật bằng đá chuyển động, chúng ẩn mình giữa những tán cây và dưới những cây cao, anh đã thấy chúng rất rõ nhưng chúng không nhìn thấy anh. Mặc dù chúng nhìn thấy những tên trộm nhưng những tên trộm lại không thể nhìn thấy chúng. Thật kỳ quặc phải không?
- Những sinh vật bằng đá à? - Mabel được bọn trẻ giải thích.
- Em chưa bao giờ nhìn thấy chúng chuyển động cả - Mabel nói - Em cũng thường xuyên ở trong vườn vào buổi tối.
- Anh đã nhìn thấy chúng - Gerald nói.
- Em biết, em biết - Mabel vội vàng thanh minh - Em muốn nói là em sẽ không ngạc nhiên nếu nhìn thấy chúng khi anh đang vô hình, chúng chuyển động chứ không phải trơ như đá.
Gerald đã hiểu ra, và tôi chắc chắn, tôi hy vọng các bạn cũng vậy.
- Anh sẽ không ngạc nhiên nếu em đúng - Cậu nói - Khu vườn lâu đài đúng là bị phù phép nhưng điều mà anh muốn biết là bằng cách nào và tại sao. Kể tiếp nhé, anh đã bắt kịp ngài Johnson trước lúc mười hai giờ và cùng đi bộ tới tận chợ.
- Sự mạo hiểm vẫn tiếp tục - Mabel nói - Anh có thể kể khi chúng ta đi. Ôi, nó làm em hồi hộp quá!
Tất nhiên câu nói này làm Gerald rất vui.
- Anh đi theo sau, giống như trong giấc mơ. Bọn trộm ra ngoài bằng đường hang mà chúng ta đã vào và anh nghĩ rằng đã để chúng thoát. Anh đợi cho đến khi chúng rời khỏi con đường để chúng không nghe thấy tiếng bước chân anh, anh phải toát mồ hôi mới theo kịp chúng. Anh tháo giầy, nghĩ rằng như thế sẽ không gây tiếng động. Anh theo sau chúng. Chúng đi qua chỗ ở của những người nghèo, đi xuống phía dòng sông. Bây giờ chúng ta phải chạy đua thôi.
Câu chuyện dừng lại và cuộc chạy đua bắt đầu.
Chúng thấy ông Johnson đang giặt quần áo ở sân sau nhà ông ta.
- Thưa ngài Johnson - Gerald nói - Ngài sẽ cho cháu cái gì nếu cháu nói cho ngài biết cách lấy được năm mươi bảng?
- Một nửa - Ông Johnson nói ngay - Và vỗ một cái vào đầu cháu nếu cháu nói vớ vẩn.
- Đó không phải là chuyện vớ vẩn - Gerald nói rất nghiêm túc - Nếu ngài cho chúng cháu vào cháu sẽ nói tất cả và khi ngài bắt được bọn trộm cùng với số của cải đã mất ngài chỉ cần đưa cháu một bảng, cháu sẽ không đòi hỏi gì thêm.
- Vào đi nào - ông Johnson nói - Nhưng ta đánh cuộc là cháu muốn gì đó nhiều hơn thế ở ta. Tại sao cháu không đòi phần thưởng nào khác cho cháu?
- Ngài Johnson quả là tài giỏi hơn người - Gerald nói những lời bay bướm. Các bạn trẻ đã vào trong nhà và cánh cửa đã được đóng lại - Cháu muốn ngài đừng bao giờ tiết lộ ai đã nói cho ngài biết, hãy để họ nghĩ rằng ngài tự tìm kiếm và phán đoán.
- Ngồi xuống đi cháu - ông Johnson nói - Và nếu cháu chơi khăm ta thì tốt hơn hết là cháu nên về nhà đi trước khi ta xử lý cháu.
- Cháu không lừa ngài - Gerald kiêu hãnh đáp - Không một chút nào. Cháu đã khám phá ra chuyện đó vào ban đêm ở một nơi mà cháu không nghĩ tới. Cháu sẽ bị khiển trách nếu ở nhà mọi người biết cháu ra ngoài gần hết đêm. Giờ ngài thấy tình cảnh khó khăn của cháu chưa?
Ngài Johnson đã rất thích thú với những gì Gerald nói. Ông ta nói rằng mình đã hiểu và hỏi để biết rõ thêm.
- Ngài đừng hỏi bất kỳ câu hỏi nào, cháu sẽ nói tất cả để ngài biết. Vào đêm qua khoảng mười một giờ cháu ở lâu đài Yalding. Ngài đừng quan tâm là cháu đã vào đó bằng cách nào hay là cháu ở đó để làm gì. Ở đó có một cái cửa sổ đang mở, có ánh sáng phát ra. Đó là căn phòng có cửa sắt, trong đó có ba người đàn ông đang cho những đồ vật bằng bạc vào một cái bao.
- Có phải cháu đã viết những lời cảnh báo và người ở lâu đài đã đưa nó cho cảnh sát? - Ngài Johnson sốt sắng tiếp lời.
- Đúng thế, chính là cháu. Ngài có thể để họ nghĩ đó là ngài nếu ngài muốn. Lúc đó ngài đã hết phiên trực rồi phải không ạ?
- Đúng vậy - Ngài Johnson nói.
- Cảnh sát đã không đến kịp thời, nhưng cháu đã ở đó và đã đi theo chúng.
- Cháu đã làm thế à?
- Cháu đã nhìn thấy chúng giấu đồ ăn trộm được và những đồ đạc khác lấy ở ngõ Houghton và cháu cũng nghe thấy chúng bàn bạc khi nào thì sẽ mang những thứ đó đi.
- Hãy đi và chỉ cho ta biết nơi đó - Ngài Johnson nói, và đứng bật dậy nhanh đến nỗi chiếc ghế bành đổ ngật ra phía sau.
- Đừng như thế ạ - Gerald điềm tĩnh nói - Nếu ngài tới đó trước thời gian chúng hẹn nhau, ngài sẽ tìm được các đồ bạc nhưng ngài sẽ không bao giờ bắt được những tên trộm.
- Cháu nói đúng - Người cảnh sát dựng chiếc ghế lên và ngồi xuống - Rồi sao?
- Sẽ có một chiếc ôtô tới gặp lũ trộm tại con đường nhỏ ỏ phía bên kia nhà thuyền vào lúc một giờ đêm nay. Chúng sẽ đưa những đồ ăn cắp lên thuyền vào lúc mười hai rưỡi. Đây là cơ hội để ngài đựng đầy túi tiền và tạo cho mình danh tiếng và sự vinh quang.
- Thế thì giúp tôi đi - Ngài Johnson trầm ngâm và vẫn còn ngờ vực - Tự cháu không thể nghĩ được tất cả những điều này.
- Cháu có thể đấy. Nhưng cháu đã không làm vậy. Ngài hãy nghe đây. Đây là cơ hội hiếm có của ngài. Chỉ một đồng bảng cho cháu, mọi việc là của ngài, ngài đồng ý chứ?
- Ta đồng ý - ngài Johnson nói - Ta đồng ý. Nhưng nếu đó chỉ là trò đùa của cháu?
- Ngài không thể nhận thấy là anh ấy không đùa à? - Kathleen sốt ruột xen vào - Anh ấy không phải là kẻ nói dối, chúng cháu cũng vậy.
- Nếu ngài không tin - Gerald nói - Cháu sẽ tìm một người cảnh sát khác khôn ngoan hơn.
- Ta có thể cho cháu một trận vì tội ở ngoài cả đêm. Ngài Johnson nói.
- Nhưng ngài sẽ không quá bất lịch sự như thế - Mabel nói - Ngài đã quá hoài nghi trong khi chúng cháu đang cố gắng tốt với ngài.
- Nếu cháu là ngài - Gerald gợi ý - Cháu sẽ đến nơi giấu đồ với hai người nữa. Ngài có thể bố trí một cuộc phục kích nhỏ tại rừng gần nơi giấu đồ. Cháu sẽ để hai, ba hoặc nhiều người hơn núp ở con đường nhỏ để chờ chiếc ôtô.
- Có lẽ cậu nên làm nghề cảnh sát - Ngài Johnson tán thưởng - nhưng nếu đó là một trò chơi khăm?
- Thế thì ngài sẽ là một con lừa, và cháu không nghĩ rằng đây là lần đầu tiên - Jimmy nói.
- Nói đủ chưa? - Gerald vội vàng nói - Hãy giữ mồm đấy, Jimmy, đồ ngốc!
- Đúng thế - Ngài Johnson nói.
- Khi ngài thi hành nhiệm vụ, ngài đi xuống phía rừng, và khi thấy cháu hắt hơi thì đó chính là chỗ cần tìm. Những chiếc bao tải đã được buộc chặt và giấu dưới nước. Ngài chỉ phải đi theo và chú ý tới những dấu vết. Ở đó sự vinh quang đang chờ đón ngài, khi ngài trở nên nổi tiếng và thành một trung sĩ thì hãy nhớ tới cháu.
Johnson nói rằng ông ta rất cám ơn. Ông ta cám ơn thêm một lần nữa và rồi nói thêm rằng mình sẽ tới đó ngay.
Nhà của ngài Johnson ở bên ngoài thị trấn, đối diện với lò rèn, những bạn trẻ phải đi qua rừng để tới đó. Chúng quay trở lại con đường cũ, đi qua thị trấn, qua những con phố hẹp có mùi khó chịu để tới lối nhỏ cạnh một xưởng cưa. Ở đây, bọn trẻ tiến về phía những thân cây to, chúng đưa mắt nhìn các hố mà thợ xẻ đào, những người thợ đã đi ăn. Đây là chỗ chơi ưa thích của các cậu bé. Có một tấm ván dài bằng gỗ thông tỏa ra mùi thơm dễ chịu, những đứa trẻ nhận thấy nó vừa mới được cưa.
- Một nơi thật là tuyệt! - Mabel nín thở nói khi nhìn vết cưa - Em tin là em thích việc này hơn cả những trò chơi khác kể cả phép thuật.
- Anh cũng vậy - Jimmy nói - Anh Jerry, đừng có khụt khịt nhiều như vậy.
- Anh không thể - Gerald trả lời - Anh không dám sử dụng khăn mùi soa vì sợ ngài Johnson đang đứng ở đâu đó không nhìn thấy. Anh ước gì anh nghĩ ra cách khác để làm ám hiệu. Thật kỳ quặc. Ngay khi tới đây và nhớ tới điều anh đã nói về ám hiệu thì anh lại bị lạnh ngay và... ơn Chúa, ông ta đây rồi.
Những đứa trẻ quên ngay chuyện.
- Hãy theo anh - Gerard la lên và chạy theo chiếc bè bằng gỗ cây sồi, những đứa khác cũng chạy theo. Ngay khi tiếng bước chân người cảnh sát vang lên trên con đường mòn, Gerald dừng lại ở một đầu cầu tàu gỗ đã mục có một thanh vịn lỏng lẻo và hắt hơi ầm ĩ.
- Chào ngài - Cậu nói ngay.
- Chào cháu - Ngài Johnson đáp - Cháu bị lạnh à?
- Chà! Cháu sẽ không bị lạnh nếu cháu có một đôi giày giống ngài - Gerald nói - Ngài hãy nhìn xem, bất cứ ai cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân ngài từ xa hàng dặm. Làm thế nào ngài có thể tới gần người khác để bắt họ chứ? - Cậu nhảy ra khỏi cầu tàu và thì thầm khi đi qua chỗ ngài Johnson - Hãy can đảm, sẵn sàng hành động và giải quyết nhanh gọn, chính là chỗ đó.
***
- Chúng em mời một người bạn về ăn tối - Kathleen nói khi Eliza ra mở cửa - Cô giáo đâu ạ?
- Cô ấy tới lâu đài Yalding cả ngày. Các em hãy ăn nhanh lên, chiều nay chị được nghỉ và bạn trai của chị sẽ không vui nếu anh ấy phải đợi.
- Được ạ, chúng em sẽ ăn nhanh - Gerald hứa.
Những đứa trẻ giữ lời hứa. Bữa ăn có món thịt bê băm, khoai tây và bánh putding, có lẽ đó là những món ăn chán nhất trên thế giới và chúng chỉ mất mười lăm phút để ăn.
- Bây giờ - Mabel nói khi Eliza cầm bình nước nóng đi khuất sau cầu thang - Chiếc nhẫn đâu? Tớ phải để nó vào chỗ cũ.
- Anh chưa thấy nó - Jimmy nói - Khi nào tìm thấy nó thì Cathy và anh phải được cầm nó để được giống em và anh Gerald.
- Khi nào thì các anh tìm được nó? - Khuôn mặt tái của Mabel trở nên nhợt nhạt hơn.
- Tớ xin lỗi, anh em tớ xin lỗi bạn - Kathleen bắt đầu và câu chuyện mất nhẫn được thuật lại.
- Không thể thế được - Mabel phản đối - Nó không thể biến mất.
- Em không biết chuyện gì có thể xảy ra, bọn anh cũng vậy. Có lẽ nó tự biến mất. Em thấy đấy, nó tuột khỏi tay anh ở trên giường. Bọn anh đã tìm mọi ngóc ngách rồi.
- Em tự tìm có được không? - Mabel sốt ruột hơn - Nếu mất chiếc nhẫn thì đó là lỗi của em. Nó cũng gần giống như việc ăn trộm, ông Johnson đó sẽ nói như vậy. Em biết ông ta sẽ nói thế.
- Tất cả chúng ta hãy tìm lại một lần nữa đi - Cathy nói và bật dậy - Sáng nay chúng ta đã tìm khá là vội vàng.
Bọn trẻ tìm kiếm và tìm kiếm, ở trên giường, dưới gầm giường, dưới tấm thảm, dưới những đồ đạc trong phòng, chúng giũ cả những bức rèm, tìm kỹ từng góc phòng, chỉ thấy bụi bẩn chứ không thấy chiếc nhẫn. Chúng tìm lại lần nữa, chúng tìm mãi, tìm ở bất cứ chỗ nào có thể. Jimmy đứng bất động và chăm chú nhìn lên trần nhà, dường như cậu nghĩ chiếc nhẫn có thể nhảy lên đó và bị mắc kẹt, nhưng cũng không thấy.
Cuối cùng Mabel nói:
- Chắc hẳn chị giúp việc của các anh đã lấy chiếc nhẫn đó rồi. Em nghĩ là em sẽ phải nói chuyện với chị ấy.
Cô bé định làm thế, nhưng đúng lúc đó có tiếng sập cửa và những đứa trẻ biết rằng Eliza đã đi gặp bạn trai.
- Không kịp nữa rồi - Mabel suýt khóc - Các anh sẽ để em lại một mình chứ? Em sẽ tự kiểm tra lại căn phòng từng li từng tí một.
Những đứa trẻ đợi Mabel ở phía ngoài, tất nhiên phép lịch sự đòi hỏi vậy, ngoài ra chúng phải ở nhà để mở cửa cho cô giáo, mặc dù hôm nay thời tiết rất đẹp. Jimmy chợt nhớ ra túi quần của Gerald vẫn còn tiền mà chúng đã kiếm được ở hội chợ, trừ đã tiêu một ít để mua bánh. Tất nhiên những đứa trẻ đã sốt ruột đợi.
Dường như một giờ đã trôi qua, nhưng thực sự thì mới chỉ có mười phút trước khi những đứa trẻ nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở và tiếng bước chân của Mabel.
- Nó đã không tìm thấy chiếc nhẫn - Gerald nói.
- Làm thế nào mà anh biết? - Jimmy hỏi.
- Qua tiếng bước chân - Gerald nói. Thực tế có thể nói được tâm trạng của một người ra sao qua tiếng bước chân của họ. Tiếng bưóc chân của Mabel nói “không” và khuôn mặt của cô bé khẳng định thêm tin không vui đó.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh ở phía cửa sau cản trở bất cứ ai định mở miệng nói rất tiếc về chuyện xảy ra hay tin chắc là sẽ sớm thấy chiếc nhẫn.
Tất cả những người giúp việc đã về nghỉ hè ngoại trừ Eliza, vì thế những đứa trẻ ra mở cửa, bởi vì như Gerald nói nếu đó là người bán bánh thì chúng sẽ mua và “Đó là món tráng miệng cho bữa tốỉ mà chúng ta cần”.
Nhưng đó không phải là người bán bánh. Khi bọn trẻ mở cửa, chúng thấy một người đàn ông trẻ với chiếc mũ lệch sang một bên, miệng anh ta há hốc dưới bộ râu lởm chởm màu vàng. Mắt anh ta có thể nói rằng tròn xoe tới mức có thể nhất. Anh ta mặc một bộ vét màu mù tạc sáng, thắt chiếc cà vạt màu xanh, có một chiếc dây đồng hồ màu vàng ở túi áo gilê. Anh ta ngả về phía sau cánh tay phải đang với tới cánh cửa, nét mặt anh ta là vẻ mặt của một người đang bị ai đó lôi đi bất chấp ý muốn của mình.
Anh ta trông lạ lùng đến nỗi Kathleen cố gắng đóng cửa ngay trước mặt anh ta, cô bé lẩm bẩm “Một kẻ điên trốn trại". Nhưng cánh cửa đã không đóng được, có cái gì đó đã chặn lại.
- Thả anh ra! - Người đàn ông trẻ nói.
- Thế à! Thả anh ra! - Đó là giọng của Eliza, nhưng không thấy chị dâu.
- Ai đang giữ anh vậy? - Kạthleen hỏi.
- Cô ấy - Người lạ trả lời.
- Cô ấy là ai? - Kathleen hỏi, dù sau đấy cô bé hiểu rất rõ là cái gì đang giữ cho cánh cửa mở, đó chính là bàn chân vô hình của Eliza.
- Vợ chưa cưới của tôi. Ít ra thì giọng cũng giống như giọng của cô ấy và cũng có thể sờ được vào thân thể cô ấy, nhưng có một cái gì đó, tôi không thể nhìn thấy cô ấy.
- Anh vẫn tiếp tục nói như vậy - giọng Eliza cất lên - Người đàn ông lịch sự của tôi ơi, anh trở nên ngớ ngẩn hay là em đây?
- Cả hai, em sẽ không ngạc nhiên đâu - Jimmy nói.
- Bây giờ, - Eliza nói - với tư cách là một người đàn ông, anh hãy nhìn thẳng vào mặt em và nói anh không thể nhìn thấy em.
- Anh không thể - người đàn ông tội nghiệp nói.
- Nếu tôi lấy trộm một chiếc nhẫn - Gerald nói, cậu nhìn lên bầu trời - Tôi sẽ đi vào trong nhà và giữ im lặng mà không đứng ở cửa sau để trưng diện đâu.
- Chẳng có gì để trưng diện - Jimmy thì thầm - một chiếc nhẫn cũ còn tốt!
- Tôi không ăn trộm cái gì cả - Người đàn ông nói - Em hãy thả anh ra. Mắt của anh có vấn đề, hãy thả anh ra, em có nghe thấy không?
Đột nhiên tay anh ta lỏng ra và anh ta lảo đảo về phía sau và tựa vào thùng nước. Eliza đã buông anh ta ra, cô len qua những bạn trẻ, cô thô bạo đẩy chúng sang bên bằng khuỷu tay vô hình. Gerald đã nắm được bàn tay cô, sờ thấy tai cô cậu thì thầm.
- Chị hãy đứng đây và đừng nói một lời nào. Nếu chị làm thế, em sẽ không báo cho cảnh sát.
Eliza không nói một lời nào, đứng câm lặng, vô hình và thở dốc.
Người đàn ông trong bộ đồ màu mù tạc đã lấy lại được thăng bằng và đứng nhìn những bạn trẻ bằng đôi mắt tròn xoe hơn lúc nãy.
- Cái gì đấy? - Anh ta hổn hển hỏi - Có chuyện gì thế? Tất cả đó là cái gì?
- Nếu như anh không biết, thì em e rằng chúng em không thể nói cho anh được - Gerald lịch sự nói.
- Có phải anh đang nói chuyện một cách rất lạ không? - Anh ta hỏi và bỏ chiếc mũ ra khỏi đầu rồi đưa tay lên vỗ trán.
- Đúng là như vậy - Mabel nói,
- Anh hy vọng là anh đã không nói gì không phải - Người đàn ông lo lắng nói.
- Không một chút nào - Kathleen nói - Anh chỉ nói là vợ chưa cưới của anh đã nắm tay anh, còn anh không thể nhìn thấy cô ấy.
- Chúng em cũng vậy.
- Nhưng - Người đàn ông gần như kêu lên - Có phải em định nói với anh là..,
- Em không định nói gì với anh cả - Gerald thành thật nói - Nhưng em sẽ cho anh một lời khuyên, anh hãy về nhà lấy một cái khăn ướt đắp lên trán và nằm nghỉ một chút, ngày mai anh sẽ ổn thôi.
- Nhưng anh không...
- Em sẽ làm như vậy - Mabel nói - Anh biết đấy, hôm nay rất nóng.
- Bây giờ anh cảm thấy rất khỏe rồi - Người đàn ông nói - Nhưng anh chỉ có thể nói rằng anh xin lỗi, đó là tất cả những gì anh có thể nói. Anh chưa từng gặp một chuyện gì giống như thế này. Nhưng anh có thể hứa với Eliza... Chị ấy không thể ra gặp anh sao?
- Eliza vào nhà rồi - Mabell nói - Chị ấy không thể gặp bất cứ ai vào ngày hôm nay.
- Em sẽ không nói về việc anh đã xử sự như vừa rồi chứ? Cô ấy sẽ ghét anh nếu biết anh đã cư xử như vậy.
- Chúng em sẽ không nói với Eliza bất cứ gì.
- Và các em sẽ không coi thường anh chứ?
- Tất nhiên rồi. Chúng em biết là anh không thể chịu được - Kathleen nói - Anh hãy về nhà nằm nghỉ đi, em chắc chắn là anh cần được nghỉ ngơi, chào anh.
- Chào em, anh cũng nghĩ vậy cô bé ạ - Người đàn ông mơ màng nói - Dù sao thì anh vẫn cảm thấy những ngón tay của cô ấy ở trong tay anh. Các em sẽ không đến nói với ông chủ anh về chuyện này chứ?
- Không đâu, chúng em không nói đâu, mọi việc sẽ ổn thôi, chào anh - Tất cả mọi người cùng chào tạm biệt. Sự tĩnh lặng bao trùm khi người đàn ông chầm chậm vòng qua chỗ thùng nước, cánh cổng màu xanh đóng lại sau lưng anh ta. Eliza phá vỡ sự tĩnh lặng.
- Chị thú nhận! - Eliza nói - Chị thú nhận là chị rất đau lòng.
Một giọt nước thình lình rơi xuống ngay ngưỡng cửa.
- Mưa - Jimmy nói, nhưng hóa ra là nước mắt của Eliza.
- Chị thú nhận - Eliza tiếp tục - Chị thú nhận - Những giọt nước mắt tiếp tục lăn xuống - Nhưng đừng để chị bị bắt ở đây, trong thị trấn này, nơi mọi người đều biết và tôn trọng chị. Chị sẽ đi đến một đồn cảnh sát khác cách đây mười dặm đầu thú. Chị cám ơn các em vì các em không nói với Elf là chị đã ăn trộm chiếc nhẫn. Chị không lấy. Chị chỉ mượn nó trong ngày nghỉ của chị thôi, chị định làm dáng với bạn trai của chị.
Những đứa trẻ tò mò nhìn và rất thích thú với những giọt nước có thể nhìn thấy được khi chúng lăn xuống chiếc mũi vô hình của Eliza khốn khổ. Gerald bừng tỉnh và nói:
- Bây giờ chị nói thì cũng chẳng ích gì, chúng em không thể nhìn thấy chị.
- Đó chính là điều mà anh ấy đã nói - Eliza nói - nhưng...
- Chị không thể nhìn thấy chính chị - Gerald nói tiếp - Tay của chị đâu?
Eliza nhìn tay mình và tất nhiên cô đã không thấy gì. Ngay lập tức một tiếng thét chói tai vang lên, chị rơi vào trạng thái kích động mạnh. Những đứa trẻ đã làm tất cả những gì có thể, tất cả những gì đã đọc được trong sách, nhưng thật vô cùng khó đối với chị giúp việc đang bị kích động mạnh.
Những đứa trẻ giúp chị ngồi xuống bậc cầu thang dưới cùng, chúng giải thích với chị rất tỉ mỉ và ân cần rằng chị thực sự vô hình và nếu chị lấy trộm hoặc mượn một chiếc nhẫn, chị không bao giờ biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra.
- Nhưng chị có thể chấm dứt tình trạng này được không? - Chị rên rỉ khi bọn trẻ mang một chiếc gương tháo từ giá treo trong bếp xuống và thuyết phục Eliza rằng chị đang thực sự vô hình.
- Không đâu, sẽ không như thế mãi đâu - Mabel nói - Nhưng chị phải chịu đựng nó, giống như bệnh sởi ý. Em chắc rằng ngày mai chị sẽ lại bình thường.
- Em nghĩ là đêm nay thôi - Gerald nói.
- Chúng em sẽ giúp chị tất cả những gì mà chúng em có thể, nhưng chị không được nói với bất cứ ai - Kathleen nói.
- Kể cả cảnh sát - Jimmy nói.
- Bây giờ hãy đi chuẩn bị sẵn trà cho cô giáo đã - Gerald nói.
- Và cho cả chúng ta nữa chứ.
- Không - Gerald nói - Chúng ta sẽ đi ra ngoài uống trà. Chúng ta sẽ có một buổi dã ngoại và chúng ta sẽ đưa Eliza đi cùng. Anh sẽ đi mua bánh.
- Tôi sẽ không ăn bánh đâu, cậu Jerry ạ - Giọng nói của Eliza cất lên - Vì vậy cậu đừng nghĩ đến chuyện đó. Cậu sẽ nhìn thấy bánh đi xuống ruột tôi. Ôi, đây là một sự trừng phạt khủng khiếp, chỉ vì mượn một chiếc nhẫn!
Bọn trẻ an ủi Eliza, pha trà và giao nhiệm vụ cho Kathleen mang cho cô giáo - cô vừa về có vẻ hơi mệt và buồn - rồi đợi Gerald đi mua bánh và chúng ta sẽ đi tới lâu đài Yalding.
- Bữa tiệc ngoài trời sẽ không được phép đâu - Mabel nói.
- Chúng ta sẽ được phép - Gerald nói ngắn gọn - Eliza, chị hãy khoác tay Kathleen, em sẽ đi phía sau để che cái bóng của chị. Hãy bỏ cái mũ ra nào. Em không biết nó sẽ làm cho cái bóng của chị trông như thế nào.
Sau đó chiếc mũ hiện ra trong tay của Kathleen
- Chiếc mũ đẹp nhất của tôi - Eliza nói, sau đó là tiếng sụt sịt.
- Thôi nào - Mabel nói - Chị hãy vui lên đi và hãy nghĩ rằng đây là một giấc mơ.
- Nhưng chị sẽ tỉnh lại chứ?
- Ồ, có chứ, chị sẽ tỉnh lại chứ. Bây giờ chúng em sẽ bịt mắt chị lại và dẫn chị đi qua một cái cửa rất nhỏ, chị sẽ không phản đối chứ, hay là chúng em sẽ đưa một người cảnh sát vào giấc mơ.
Tôi không có thời gian để miêu tả Eliza đi vào hang. Chị thò đầu vào trước, các cô bé thì đẩy còn các cậu bé thì đỡ. Mặc dù vậy tay của Mabel cũng bị cào xước bởi đá lạnh và gót giày. Tôi sẽ không kể với các bạn tất cả những gì chị ấy nói khi những bạn trẻ dẫn chị ấy đi dọc theo con mương nhỏ đầy dương xỉ, qua chiếc cửa vòm và đi vào xứ sở thần tiên. Chị không nói gì được khi các bạn tháo khăn bịt mắt ở dưới một cây liễu nơi đặt bức tượng nữ thần Diana đứng trên một ngón chân.
- Giờ - Gerald nói - mọi chuyện đã xong rồi. Giờ chỉ là bánh ngọt và các món khác.
- Đã đến giờ uống trà rồi - Jimmy nói. Rồi bữa trà cũng được dùng xong.
Eliza khi đã được thuyết phục rằng dù vô hình nhưng không phải trong suốt và vì thế những người bạn đồng hành sẽ không thể nhìn thấy được những chiếc bánh trôi xuống dạ dày chị, nên chị đã có một bữa ăn tuyệt vời. Những đứa trẻ cũng vậy.
Khu vườn xanh mướt, mềm mại và mát mẻ đang chuyển dần sang màu vàng. Chiếc hồ có những con thiên nga là một chiếc gương phản chiếu bức tượng thần Mặt trời Phoebus chìm trong ánh sáng hồng từ những đám mây ngũ sắc.
- Thật là đẹp - Eliza nói - Giống như một bức bưu thiếp vậy, các em có thấy vậy không?
- Em phải về nhà rồi - Mabel nói.
- Chị không thể về nhà trong tình trạng này. Chị sẽ ở lại đây và trở thành một người nguyên thủy sống trong túp lều không có tường và cửa màu trắng kia - Eliza nói.
- Chị ấy muốn nói đến Tháp khủng long - Mabel nói và chỉ về chỗ đó.
Mặt trời đột nhiên biến mất sau những đám lá thông, lâu đài đá hoa trắng đang từ màu hồng chuyển thành màu xám.
- Đây quả là một nơi tuyệt đẹp để ở ngay cả khi như thế này - Kathleen nói.
- Một nơi đầy gió - Eliza nói - và có quá nhiều bậc đá để dọn. Họ làm nhà không có tường để làm gì nhỉ? Ai sống ở đó - Chị đột nhiên dừng lại và hỏi tiếp - Cái gì kia?
- Cái gì?
- Vật màu trắng đang đi xuống những bậc thang đó. Tiếp đó là người đàn ông khỏa thân.
- Ở đây những bức tượng sẽ chuyển động sau khi mặt trời lặn - Gerald nói giọng tỉnh bơ.
- Chị nhận thấy điều đó - EIiza dường như không có chút ngạc nhiên hay lo sợ gì - Có cái gì đó rất khác lạ.
Hãy nhìn đôi cánh nhỏ giống như cánh chim bồ câu ở chân họ.
- Em cho rằng đó là thần Mercury - Gerald nói
- Đó là thần Hermes (con trai của thần Zeus và nữ thần Maia), dưới chân của bức tượng đó có đôi cánh - Mabel nói - Nhưng...
- Em không nhìn thấy bức tượng nào cả - Jimmy nói.
- Em không nhìn thấy à? - Gerald thì thầm, nhưng cậu không cần phải sợ vì Eliza đang nhìn theo những bức tượng đang chuyển động - Em không nhìn thấy à? Những bức tượng sẽ chuyển động sau khi mặt trời lặn, em sẽ không thể nhìn thấy trừ khi em vô hình. Nếu em nhìn thấy chúng, em sẽ không sợ trừ khi em sờ vào chúng.
- Hãy để chị ấy chạm vào một bức tượng và xem xem - Jimmy nói.
- Người đàn ông đó đã nhảy xuống nước - Eliza nói với giọng ngạc nhiên - Chà, anh ta không bơi! Anh ta đang bay quanh hồ vui đùa. Thật là đẹp, giống như thần ái tình mà các em nhìn thấy trên những chiếc bánh cưới đó. Còn một người nữa, một cậu bé với chiếc tai dài và một con hươu con đang chạy sát bên cạnh cậu ta. Hãy nhìn người phụ nữ với đứa bé kìa, bà ta đang tung nó lên rồi lại bắt lấy như thể nó là một quả bóng vậy. Chị lấy làm lạ là bà ta không hề sợ hãi. Thật thú vị khi nhìn thấy họ.
Khu vườn thật là rộng, trải dài trước mắt những bạn trẻ trong bóng tối và vẻ tĩnh mịch đang lớn dần lên. Giữa bóng tối, những đứa trẻ có thể nhìn thấy những bức tượng bất động với màu trắng mờ ảo. Nhưng Eliza lại nhìn thấy những vật khác. Lúc này tất cả đều đứng nhìn trong im lặng. Trời tối như một tấm mạng che mặt dày và đen. Đã nửa đêm, trăng đã lên trên những ngọn cây,
- Ôi! - Đột nhiên Eliza thốt lên - Cậu bé đáng yêu với con hươu nhỏ đang tiến về phía chị!
Ngay sau đó chị kêu lên, tiếng kêu nhỏ dần và có tiếng âm thanh của đôi giày chạy trên sỏi rất nhanh.
- Đi nào - Gerald kêu lên - Chị ấy đã chạm vào nó và chị ấy đang rất sợ, cũng giống như anh vậy. Chạy đi! Chị ấy sẽ khiến tất cả mọi người trong thị trấn phát hoảng nếu cứ chạy như vậy. Chỉ có tiếng nói và tiếng bước chân. Đuổi theo nào!
Những bạn trẻ của chúng ta cùng chạy, nhưng Eliza đã chạy trước. Khi chị ấy chạy trên bãi cỏ, những bạn trẻ không nghe thấy tiếng chân chị vì thế phải đợi để nghe tiếng chân trên con đường rải sỏi. Chị chạy vì sợ và vì sợ nên chạy rất nhanh.
- Em dừng lại ở đây, hẹn gặp lại vào sáng mai - Mabel hổn hển nói khi mọi người đuổi theo tiếng bước chân của Eliza - Chị ấy chạy qua khu chuồng ngựa.
- Cửa sau - Gerald hổn hển nói khi tất cả cùng rẽ vào góc phố, cậu và Jimmy chạy qua thùng nước.
Eliza vô hình dường như đang dò dẫm cánh cửa sau bị khóa. Đồng hồ nhà thờ điểm một tiếng chuông.
- Đã chín rưỡi - Gerald thì thầm - Hãy kéo cái nhẫn, có lẽ nó sẽ tuột ra ngay bây giờ đấy.
Cậu nói với bậc cửa trống không. Nhưng đó là nơi Eliza, thở không ra hơi, tóc tai rũ rượi, cổ áo vặn vẹo, váy nhăn nhúm và chị đột nhiên giơ một bàn tay ra, bàn tay mà bọn trẻ có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh trăng và trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn.
***
- Chào buổi sáng - Bạn trai của Eliza nói vào sáng hôm sau khi chị ra mở cửa. Anh ta đã đợi sẵn ở ngoài - Tiếc là em không thể ra ngoài vào ngày hôm qua.
- Em cũng vậy. Anh đã làm gì?
- Anh hơi đau đầu - Bạn trai chị đáp - Anh đã phải nằm suốt cả buổi chiều. Thế còn em, em đã làm những gì?
- Ồ, em không làm gì cả - Eliza trả lời.
- Tất cả chỉ là một giấc mơ - Eliza nói khi chị quay về - Nhưng đó sẽ là bài học cho mình là đừng bao giờ động vào chiếc nhẫn cũ của bất kỳ ai.